[Funland] Khủng hoảng tuổi trung niên

C0c0

Xe tải
Biển số
OF-756347
Ngày cấp bằng
4/1/21
Số km
475
Động cơ
52,208 Mã lực
cụ cứ yên tâm, nếu ở Pháp Âu, thì cứ gọi è cổ ra đóng thuế thu nhập cá nhân ạ. Thuế nhà mình dến h cao nhất mới là 35% thôi, còn ví dụ Đức chẳng han, mức thấp nhất của nó là 40% rồi, và mức bắt đầu áp thuế của nó cũng thấp. thế cho nên, lương thực nhận trung bình của nó cũng chỉ rơi khoảng 2.2 -2.8k/tháng thôi cụ.
Thêm mỗi khi mua sắm trả 21% thuế VAT nữa. Ở những nước phát triển è cổ ra đóng thuế.
 

H.U.Y

Xe điện
Biển số
OF-202200
Ngày cấp bằng
15/7/13
Số km
2,365
Động cơ
345,454 Mã lực
em đây 43 vẫn khoẻ lắm, chơi thể thao đều hàng ngày, rất ít bia rượu. Lo lắng thì cũng đủ các loại như cụ thôi nhưng đó là chuyện bình thường của cuộc sống. Chỉ sợ đời chả có gì mà lo lắng thôi
 

alceste

Xe điện
Biển số
OF-331518
Ngày cấp bằng
16/8/14
Số km
4,280
Động cơ
287,056 Mã lực
Cụ nhầm sao chứ Đức thuế cao nhất là 42% (45%) cho người thu nhập cực khủng chứ lấy đâu thấp nhất 40%?
em xem trong link này thì như cụ nói, nhưng ngoài ra có surcharge, rồi bảo hiểm nọ kia. Vì người nhà em ở bên đó, chồng annual gross khoảng 120k, vợ khoảng 60k nhưng thực nhận về mỗi tháng tổng của cả 2 khoảng 7k. Ngoài ra nó tính theo hộ gia đình sao đó, và cũng ko được trừ mấy cho con cái.
 

tantran2020

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-733990
Ngày cấp bằng
26/6/20
Số km
580
Động cơ
73,960 Mã lực
Tuổi
35
em xem trong link này thì như cụ nói, nhưng ngoài ra có surcharge, rồi bảo hiểm nọ kia. Vì người nhà em ở bên đó, chồng annual gross khoảng 120k, vợ khoảng 60k nhưng thực nhận về mỗi tháng tổng của cả 2 khoảng 7k. Ngoài ra nó tính theo hộ gia đình sao đó, và cũng ko được trừ mấy cho con cái.
Ngoài thuế họ phải đóng bảo hiểm (Y tế, thất nghiệp, hưu trí) và khoản này ko nhỏ. Việt Nam cũng phải đóng nhưng mức tối đa rất thấp nên nó chả là bao so với thuế nếu cụ có thu nhập cao. Thế nên ở VNam bất công là người thu nhập cao đóng thuế cao nhưng hưởng lợi từ dịch vụ công rất thấp (con cái đa phần cho học trường tư, bệnh viện tự trả thêm phí nếu muốn dịch vụ tốt) trong khi ở nước ngoài thì các dịch vụ công đủ tốt để ko cần dịch vụ tư.

Ps: nếu thu nhập tổng 180k như vợ chồng bạn cụ thì hàng tháng phải tầm 8.5k net, chứ 7K thì thấp quá.
 
Chỉnh sửa cuối:

coolpix8700

Xe ngựa
Biển số
OF-33715
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
28,348
Động cơ
899,948 Mã lực
Ngoài thuế họ phải đóng bảo hiểm (Y tế, thất nghiệp, hưu trí) và khoản này ko nhỏ. Việt Nam cũng phải đóng nhưng mức tối đa rất thấp nên nó chả là bao so với thuế nếu cụ có thu nhập cao.
Mức đóng bảo hiểm ở VN thuộc hàng đỉnh của thế giới đấy bác (gộp chung của cả doanh nghiệp đóng cho người lao động)!
Ở nước ngoài (mấy nước phát triển) khác ở VN là họ định ra cái mức trần cho bảo hiểm bắt buộc. Người có thu nhập cao mà theo quy định về tỷ lệ mức bảo hiểm cao hơn mức trần thì không được tham gia bảo hiểm bắt buộc nữa mà được chọn bảo hiểm tình nguyện. Sang bảo hiểm tình nguyện thì tiền đóng không theo mức thu nhập nữa mà theo gói dịch vụ nhận được. Muốn dịch vụ tốt thì hàng tháng phải đóng nhiều tiền hơn!
 

tantran2020

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-733990
Ngày cấp bằng
26/6/20
Số km
580
Động cơ
73,960 Mã lực
Tuổi
35
Mức đóng bảo hiểm ở VN thuộc hàng đỉnh của thế giới đấy bác (gộp chung của cả doanh nghiệp đóng cho người lao động)!
Ở nước ngoài (mấy nước phát triển) khác ở VN là họ định ra cái mức trần cho bảo hiểm bắt buộc. Người có thu nhập cao mà theo quy định về tỷ lệ mức bảo hiểm cao hơn mức trần thì không được tham gia bảo hiểm bắt buộc nữa mà được chọn bảo hiểm tình nguyện. Sang bảo hiểm tình nguyện thì tiền đóng không theo mức thu nhập nữa mà theo gói dịch vụ nhận được. Muốn dịch vụ tốt thì hàng tháng phải đóng nhiều tiền hơn!
Ở Việt Nam BHXH tính cả của doanh nghiệp là 30%, cũng như ở Đức thôi (và chắc nhiều nước khác cũng xấp xỉ), nhưng mức trần thấp nên sao có thể gọi là cao so với các nước có mức trần cao?

Không có chuyện "không được tham gia bảo hiểm bắt buộc nhé", mà là có quyền không tham gia bảo hiểm y tế công (chỉ y tế thôi còn các cái khác vẫn phải tham gia).
 

coolpix8700

Xe ngựa
Biển số
OF-33715
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
28,348
Động cơ
899,948 Mã lực
Không có chuyện "không được tham gia bảo hiểm bắt buộc nhé", mà là có quyền không tham gia bảo hiểm y tế công (chỉ y tế thôi còn các cái khác vẫn phải tham gia).
Bảo hiểm y tế công chính là bảo hiểm bắt buộc. Tuy họ gọi là bảo hiểm bắt buộc, nhưng "quyền được tham gia" bị rất nhiều giới hạn do được Nhà nước bù lỗ.
Thu nhập cao hơn mức trần ấy sẽ không được tham gia nữa.
 

tantran2020

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-733990
Ngày cấp bằng
26/6/20
Số km
580
Động cơ
73,960 Mã lực
Tuổi
35
Bảo hiểm y tế công chính là bảo hiểm bắt buộc. Tuy họ gọi là bảo hiểm bắt buộc, nhưng "quyền được tham gia" bị rất nhiều giới hạn do được Nhà nước bù lỗ.
Thu nhập cao hơn mức trần ấy sẽ không được tham gia nữa.
Như tôi đã nói ở trên, không phải "không được", vẫn được nếu muốn, nhưng họ có quyền bỏ để tham gia bảo hiểm tư (còn thu nhập thấp hơn thì buộc phải tham gia bảo hiểm công).
 

maple_leaf

Xe điện
Biển số
OF-84274
Ngày cấp bằng
4/2/11
Số km
2,292
Động cơ
-393,319 Mã lực
Hồi những năm 30 tuổi không biết giữ gìn sức khỏe mẹ em hay mắng : " rồi sau này có tuổi mày mới biết sức khỏe quý thế nào" giờ thì ngấm lời mẹ mắng lắm rồi. Tuần trước phải chống nạng đi làm vì tự dưng bị tràn dịch khớp gối. Em ko bị ngã hay chấn thương, ko tập nặng chỉ chạy tối đa 3 km là nghỉ. Tự nó sinh ra bệnh. Thằng bạn em là bác sĩ nó còn cảnh báo trước: cứ chuẩn bị tâm thế đối diện với nhiều thứ bệnh do tuổi tác mà xuất hiện


Phut thu 9
 

Đài Bi

Xe máy
Biển số
OF-583675
Ngày cấp bằng
7/8/18
Số km
50
Động cơ
137,464 Mã lực
Tuổi
24
EM giỏi quá, chúc mừng em.
Đọc lại các bài của em thì em cũng thuộc dạng siêu rồi, lương 8 năm trước 70tr/net (otofun nhiều ng giỏi, lương khủng quá), anh chị em cũng giỏi giang làm chủ nhà máy. Thành quả bây giờ em đã rất giàu rồi, đâu gọi là thoát nghèo.
Cho phép em gửi một lời động viên đến chị Holland và các anh chị em ở lứa tuổi trung niên mà đang gặp khó khăn về công việc.
Em đã trải qua những ngày tháng thất nghiệp và thất vọng nên em thấy đó mới là giai đoạn khó khăn nhất của mình. Nếu vượt qua được thì không ngại nữa. Cái này giống y chang như cảm giác mình đang nằm trong chăn ấm, nghĩ đến cảnh tý nữa thôi là mình phải ngâm tay chân trong nước lạnh thì thấy ngại lắm, sợ lắm. Nhưng nếu lúc đó mình tung chăn ra, đi làm thì mới thấy hóa ra cái việc ngâm tay chân vào nước lạnh nó cũng bình thường thôi.
Em xin phép chiếm chút đất trong topic này để ghi lại câu chuyện của em, hy vọng rằng sẽ có ích cho những chị em có hoàn cảnh như em ngày trước.
Trước năm 2013, cuộc sống của em khá suôn sẻ, em đi làm ở cty nước ngoài, lương khá. Sống lâu lên lão làng, công việc mình xử lý quen nên cũng không thấy bận rộn. Thế mà đùng một cái, công ty đóng cửa. Lúc đó, em vẫn hồn nhiên như cây lúa, nghĩ rằng sợ gì, vì tự tin rằng mình xin đâu chả được việc và hơn nữa mình còn có chồng cơ mà. Trước đó, nhà em đã phân định rõ rang, tiền của em để chi tiêu hàng ngày, còn tiền của chồng là làm những việc lớn. Thế nhưng thực tế là hai tháng sau đó, em rải hồ sơ khắp nơi nhưng kết quả rất tệ hại. Hoặc là họ từ chối thẳng thừng hoặc là họ đưa mình một mức lương 10 triệu đồng/tháng. Lúc đó, em về nhà, nói chuyện với chồng, nhưng chồng em lại cho một bất ngờ to lớn hơn nữa. Đó là chồng em không có tiền tiết kiệm, vì hóa ra chồng em cho người này vay một ít, người kia vay một ít, mua thêm cái đồng hồ này, đồng hồ nọ. Tóm lại là không còn tiền. Em thất vọng, hoang mang. Khóc lóc chán chê rồi nhận ra cho dù thế nào thì mình vẫn phải sống, vẫn phải làm việc.

Lúc đó, em nhớ em đã lấy ra một trang giấy trắng, viết lên 2 phương án cho cuộc sống của mình:
PA1: đi làm công ăn lương, chấp nhận mức lương 10 triệu. Như vậy, sẽ phải vun vén lại chi tiêu gia đình, mình sẽ sống một cuộc đời nghèo và yên bình. Con em sẽ chuyển về trường công. Mơ ước đi du học của con đành phải gác lại, sau này sẽ tính sau.
PA2: Tự lập nghiệp. Nếu như thất bại mình sẽ quay lại PA1. Nếu thành công thì con mình sẽ không phải chịu khổ.
Thực tế, lúc đó em đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Lúc thì suy nghĩ là phương án 1 là nhất, lúc thì lại lo sợ rằng mình nghèo quá. Cứ nghĩ đến cảnh phải chuyển trường cho con là ứa cả nước mắt.
Khi em nói chuyện với một người đồng nghiệp cũ, bạn ấy kêu lên: chị dở hơi à, chị có biết ngoài kia bao người họ chết trên con thuyền lập nghiệp không mà giờ đây chị lại ti toe đòi khởi nghiệp? Nói cho em biết, chị có cái gì mà đi khởi nghiệp vậy? Má ơi, uống thuốc vào rồi ngồi nhà cho con nhờ, cho xã hội đỡ loạn.
Biết là bạn nghĩ cho mình, nhưng nghe những lời đó thấy tổn thương ghê gớm.
Lúc đó, em chỉ một suy nghĩ là từ trước đến giờ mình đã cố gắng hết sức chưa? Mình chưa cố gắng hết sức, vậy mình thử cố gắng hết một lần xem sao.
Em thu vén lại tiền nong, lúc đó em có tất cả 1.5 tỷ. Em giữ 500 triệu để làm khoản dự phòng cho gia đình. Nếu chẳng may em thất bại thì con em vẫn còn được đi học. Hàng tháng chồng em phải có trách nhiệm lo toan chi tiêu của cả nhà. Còn em, em mang 1 tỷ đi lập nghiệp.
 

Lacet_ti

Xe container
Biển số
OF-49813
Ngày cấp bằng
31/10/09
Số km
5,614
Động cơ
514,134 Mã lực
Cho phép em gửi một lời động viên đến chị Holland và các anh chị em ở lứa tuổi trung niên mà đang gặp khó khăn về công việc.
Em đã trải qua những ngày tháng thất nghiệp và thất vọng nên em thấy đó mới là giai đoạn khó khăn nhất của mình. Nếu vượt qua được thì không ngại nữa. Cái này giống y chang như cảm giác mình đang nằm trong chăn ấm, nghĩ đến cảnh tý nữa thôi là mình phải ngâm tay chân trong nước lạnh thì thấy ngại lắm, sợ lắm. Nhưng nếu lúc đó mình tung chăn ra, đi làm thì mới thấy hóa ra cái việc ngâm tay chân vào nước lạnh nó cũng bình thường thôi.
Em xin phép chiếm chút đất trong topic này để ghi lại câu chuyện của em, hy vọng rằng sẽ có ích cho những chị em có hoàn cảnh như em ngày trước.
Trước năm 2013, cuộc sống của em khá suôn sẻ, em đi làm ở cty nước ngoài, lương khá. Sống lâu lên lão làng, công việc mình xử lý quen nên cũng không thấy bận rộn. Thế mà đùng một cái, công ty đóng cửa. Lúc đó, em vẫn hồn nhiên như cây lúa, nghĩ rằng sợ gì, vì tự tin rằng mình xin đâu chả được việc và hơn nữa mình còn có chồng cơ mà. Trước đó, nhà em đã phân định rõ rang, tiền của em để chi tiêu hàng ngày, còn tiền của chồng là làm những việc lớn. Thế nhưng thực tế là hai tháng sau đó, em rải hồ sơ khắp nơi nhưng kết quả rất tệ hại. Hoặc là họ từ chối thẳng thừng hoặc là họ đưa mình một mức lương 10 triệu đồng/tháng. Lúc đó, em về nhà, nói chuyện với chồng, nhưng chồng em lại cho một bất ngờ to lớn hơn nữa. Đó là chồng em không có tiền tiết kiệm, vì hóa ra chồng em cho người này vay một ít, người kia vay một ít, mua thêm cái đồng hồ này, đồng hồ nọ. Tóm lại là không còn tiền. Em thất vọng, hoang mang. Khóc lóc chán chê rồi nhận ra cho dù thế nào thì mình vẫn phải sống, vẫn phải làm việc.

Lúc đó, em nhớ em đã lấy ra một trang giấy trắng, viết lên 2 phương án cho cuộc sống của mình:
PA1: đi làm công ăn lương, chấp nhận mức lương 10 triệu. Như vậy, sẽ phải vun vén lại chi tiêu gia đình, mình sẽ sống một cuộc đời nghèo và yên bình. Con em sẽ chuyển về trường công. Mơ ước đi du học của con đành phải gác lại, sau này sẽ tính sau.
PA2: Tự lập nghiệp. Nếu như thất bại mình sẽ quay lại PA1. Nếu thành công thì con mình sẽ không phải chịu khổ.
Thực tế, lúc đó em đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Lúc thì suy nghĩ là phương án 1 là nhất, lúc thì lại lo sợ rằng mình nghèo quá. Cứ nghĩ đến cảnh phải chuyển trường cho con là ứa cả nước mắt.
Khi em nói chuyện với một người đồng nghiệp cũ, bạn ấy kêu lên: chị dở hơi à, chị có biết ngoài kia bao người họ chết trên con thuyền lập nghiệp không mà giờ đây chị lại ti toe đòi khởi nghiệp? Nói cho em biết, chị có cái gì mà đi khởi nghiệp vậy? Má ơi, uống thuốc vào rồi ngồi nhà cho con nhờ, cho xã hội đỡ loạn.
Biết là bạn nghĩ cho mình, nhưng nghe những lời đó thấy tổn thương ghê gớm.
Lúc đó, em chỉ một suy nghĩ là từ trước đến giờ mình đã cố gắng hết sức chưa? Mình chưa cố gắng hết sức, vậy mình thử cố gắng hết một lần xem sao.
Em thu vén lại tiền nong, lúc đó em có tất cả 1.5 tỷ. Em giữ 500 triệu để làm khoản dự phòng cho gia đình. Nếu chẳng may em thất bại thì con em vẫn còn được đi học. Hàng tháng chồng em phải có trách nhiệm lo toan chi tiêu của cả nhà. Còn em, em mang 1 tỷ đi lập nghiệp.
Em hóng chuyện mợ.
Hình như đến tuổi 40, đàn ông thất bại lại khó gượng hơn so với các mợ :)
 

holland

Xe điện
Biển số
OF-715554
Ngày cấp bằng
10/2/20
Số km
2,005
Động cơ
65,837 Mã lực
Cho phép em gửi một lời động viên đến chị Holland và các anh chị em ở lứa tuổi trung niên mà đang gặp khó khăn về công việc.
Em đã trải qua những ngày tháng thất nghiệp và thất vọng nên em thấy đó mới là giai đoạn khó khăn nhất của mình. Nếu vượt qua được thì không ngại nữa. Cái này giống y chang như cảm giác mình đang nằm trong chăn ấm, nghĩ đến cảnh tý nữa thôi là mình phải ngâm tay chân trong nước lạnh thì thấy ngại lắm, sợ lắm. Nhưng nếu lúc đó mình tung chăn ra, đi làm thì mới thấy hóa ra cái việc ngâm tay chân vào nước lạnh nó cũng bình thường thôi.
Em xin phép chiếm chút đất trong topic này để ghi lại câu chuyện của em, hy vọng rằng sẽ có ích cho những chị em có hoàn cảnh như em ngày trước.
Trước năm 2013, cuộc sống của em khá suôn sẻ, em đi làm ở cty nước ngoài, lương khá. Sống lâu lên lão làng, công việc mình xử lý quen nên cũng không thấy bận rộn. Thế mà đùng một cái, công ty đóng cửa. Lúc đó, em vẫn hồn nhiên như cây lúa, nghĩ rằng sợ gì, vì tự tin rằng mình xin đâu chả được việc và hơn nữa mình còn có chồng cơ mà. Trước đó, nhà em đã phân định rõ rang, tiền của em để chi tiêu hàng ngày, còn tiền của chồng là làm những việc lớn. Thế nhưng thực tế là hai tháng sau đó, em rải hồ sơ khắp nơi nhưng kết quả rất tệ hại. Hoặc là họ từ chối thẳng thừng hoặc là họ đưa mình một mức lương 10 triệu đồng/tháng. Lúc đó, em về nhà, nói chuyện với chồng, nhưng chồng em lại cho một bất ngờ to lớn hơn nữa. Đó là chồng em không có tiền tiết kiệm, vì hóa ra chồng em cho người này vay một ít, người kia vay một ít, mua thêm cái đồng hồ này, đồng hồ nọ. Tóm lại là không còn tiền. Em thất vọng, hoang mang. Khóc lóc chán chê rồi nhận ra cho dù thế nào thì mình vẫn phải sống, vẫn phải làm việc.

Lúc đó, em nhớ em đã lấy ra một trang giấy trắng, viết lên 2 phương án cho cuộc sống của mình:
PA1: đi làm công ăn lương, chấp nhận mức lương 10 triệu. Như vậy, sẽ phải vun vén lại chi tiêu gia đình, mình sẽ sống một cuộc đời nghèo và yên bình. Con em sẽ chuyển về trường công. Mơ ước đi du học của con đành phải gác lại, sau này sẽ tính sau.
PA2: Tự lập nghiệp. Nếu như thất bại mình sẽ quay lại PA1. Nếu thành công thì con mình sẽ không phải chịu khổ.
Thực tế, lúc đó em đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Lúc thì suy nghĩ là phương án 1 là nhất, lúc thì lại lo sợ rằng mình nghèo quá. Cứ nghĩ đến cảnh phải chuyển trường cho con là ứa cả nước mắt.
Khi em nói chuyện với một người đồng nghiệp cũ, bạn ấy kêu lên: chị dở hơi à, chị có biết ngoài kia bao người họ chết trên con thuyền lập nghiệp không mà giờ đây chị lại ti toe đòi khởi nghiệp? Nói cho em biết, chị có cái gì mà đi khởi nghiệp vậy? Má ơi, uống thuốc vào rồi ngồi nhà cho con nhờ, cho xã hội đỡ loạn.
Biết là bạn nghĩ cho mình, nhưng nghe những lời đó thấy tổn thương ghê gớm.
Lúc đó, em chỉ một suy nghĩ là từ trước đến giờ mình đã cố gắng hết sức chưa? Mình chưa cố gắng hết sức, vậy mình thử cố gắng hết một lần xem sao.
Em thu vén lại tiền nong, lúc đó em có tất cả 1.5 tỷ. Em giữ 500 triệu để làm khoản dự phòng cho gia đình. Nếu chẳng may em thất bại thì con em vẫn còn được đi học. Hàng tháng chồng em phải có trách nhiệm lo toan chi tiêu của cả nhà. Còn em, em mang 1 tỷ đi lập nghiệp.
Hay và cảm động quá em ơi, viết tiếp đi.
Một lần nữa, khâm phục em, thật tài giỏi và dũng cảm.
 

VNTL-SEPRE.24

Xe buýt
Biển số
OF-336000
Ngày cấp bằng
24/9/14
Số km
795
Động cơ
294,788 Mã lực
Cho phép em gửi một lời động viên đến chị Holland và các anh chị em ở lứa tuổi trung niên mà đang gặp khó khăn về công việc.
Em đã trải qua những ngày tháng thất nghiệp và thất vọng nên em thấy đó mới là giai đoạn khó khăn nhất của mình. Nếu vượt qua được thì không ngại nữa. Cái này giống y chang như cảm giác mình đang nằm trong chăn ấm, nghĩ đến cảnh tý nữa thôi là mình phải ngâm tay chân trong nước lạnh thì thấy ngại lắm, sợ lắm. Nhưng nếu lúc đó mình tung chăn ra, đi làm thì mới thấy hóa ra cái việc ngâm tay chân vào nước lạnh nó cũng bình thường thôi.
Em xin phép chiếm chút đất trong topic này để ghi lại câu chuyện của em, hy vọng rằng sẽ có ích cho những chị em có hoàn cảnh như em ngày trước.
Trước năm 2013, cuộc sống của em khá suôn sẻ, em đi làm ở cty nước ngoài, lương khá. Sống lâu lên lão làng, công việc mình xử lý quen nên cũng không thấy bận rộn. Thế mà đùng một cái, công ty đóng cửa. Lúc đó, em vẫn hồn nhiên như cây lúa, nghĩ rằng sợ gì, vì tự tin rằng mình xin đâu chả được việc và hơn nữa mình còn có chồng cơ mà. Trước đó, nhà em đã phân định rõ rang, tiền của em để chi tiêu hàng ngày, còn tiền của chồng là làm những việc lớn. Thế nhưng thực tế là hai tháng sau đó, em rải hồ sơ khắp nơi nhưng kết quả rất tệ hại. Hoặc là họ từ chối thẳng thừng hoặc là họ đưa mình một mức lương 10 triệu đồng/tháng. Lúc đó, em về nhà, nói chuyện với chồng, nhưng chồng em lại cho một bất ngờ to lớn hơn nữa. Đó là chồng em không có tiền tiết kiệm, vì hóa ra chồng em cho người này vay một ít, người kia vay một ít, mua thêm cái đồng hồ này, đồng hồ nọ. Tóm lại là không còn tiền. Em thất vọng, hoang mang. Khóc lóc chán chê rồi nhận ra cho dù thế nào thì mình vẫn phải sống, vẫn phải làm việc.

Lúc đó, em nhớ em đã lấy ra một trang giấy trắng, viết lên 2 phương án cho cuộc sống của mình:
PA1: đi làm công ăn lương, chấp nhận mức lương 10 triệu. Như vậy, sẽ phải vun vén lại chi tiêu gia đình, mình sẽ sống một cuộc đời nghèo và yên bình. Con em sẽ chuyển về trường công. Mơ ước đi du học của con đành phải gác lại, sau này sẽ tính sau.
PA2: Tự lập nghiệp. Nếu như thất bại mình sẽ quay lại PA1. Nếu thành công thì con mình sẽ không phải chịu khổ.
Thực tế, lúc đó em đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Lúc thì suy nghĩ là phương án 1 là nhất, lúc thì lại lo sợ rằng mình nghèo quá. Cứ nghĩ đến cảnh phải chuyển trường cho con là ứa cả nước mắt.
Khi em nói chuyện với một người đồng nghiệp cũ, bạn ấy kêu lên: chị dở hơi à, chị có biết ngoài kia bao người họ chết trên con thuyền lập nghiệp không mà giờ đây chị lại ti toe đòi khởi nghiệp? Nói cho em biết, chị có cái gì mà đi khởi nghiệp vậy? Má ơi, uống thuốc vào rồi ngồi nhà cho con nhờ, cho xã hội đỡ loạn.
Biết là bạn nghĩ cho mình, nhưng nghe những lời đó thấy tổn thương ghê gớm.
Lúc đó, em chỉ một suy nghĩ là từ trước đến giờ mình đã cố gắng hết sức chưa? Mình chưa cố gắng hết sức, vậy mình thử cố gắng hết một lần xem sao.
Em thu vén lại tiền nong, lúc đó em có tất cả 1.5 tỷ. Em giữ 500 triệu để làm khoản dự phòng cho gia đình. Nếu chẳng may em thất bại thì con em vẫn còn được đi học. Hàng tháng chồng em phải có trách nhiệm lo toan chi tiêu của cả nhà. Còn em, em mang 1 tỷ đi lập nghiệp.
Rồi sao nữa. Đang hóng đây
 

pham minh

Xe container
Biển số
OF-84932
Ngày cấp bằng
11/2/11
Số km
6,118
Động cơ
438,422 Mã lực
Nơi ở
690 lạc long quân
Cháu cũng tâm tư như cụ. Cũng ở bên kia dốc của cuộc đời rồi :(
Giờ F1 còn bé, cứ nghĩ đến mình có rủi ro gì thì F1 không biết sẽ ra sao 😥
Em giống cụ. Lúc nào cũng lo nhỡ mình bị rủi ro gì thì F1 ko biết ra sao, nhất làbaay giờ ung thư nhan nhản
 

Duc Sang

Xe container
Biển số
OF-533992
Ngày cấp bằng
25/9/17
Số km
5,568
Động cơ
408,899 Mã lực
Em giống cụ. Lúc nào cũng lo nhỡ mình bị rủi ro gì thì F1 ko biết ra sao, nhất làbaay giờ ung thư nhan nhản
Giờ bạn bè rủ nhậu cháu thường từ chối, tháng chỉ nhậu 1 vài lần. Cafe cafao thì ok. Dành thời gian đi tập thể dục.
Thôi, vì tương lai con em chúng ta. 👍
 

Smile1102

Xe container
Biển số
OF-714517
Ngày cấp bằng
2/2/20
Số km
8,853
Động cơ
180,677 Mã lực
Cho phép em gửi một lời động viên đến chị Holland và các anh chị em ở lứa tuổi trung niên mà đang gặp khó khăn về công việc.
Em đã trải qua những ngày tháng thất nghiệp và thất vọng nên em thấy đó mới là giai đoạn khó khăn nhất của mình. Nếu vượt qua được thì không ngại nữa. Cái này giống y chang như cảm giác mình đang nằm trong chăn ấm, nghĩ đến cảnh tý nữa thôi là mình phải ngâm tay chân trong nước lạnh thì thấy ngại lắm, sợ lắm. Nhưng nếu lúc đó mình tung chăn ra, đi làm thì mới thấy hóa ra cái việc ngâm tay chân vào nước lạnh nó cũng bình thường thôi.
Em xin phép chiếm chút đất trong topic này để ghi lại câu chuyện của em, hy vọng rằng sẽ có ích cho những chị em có hoàn cảnh như em ngày trước.
Trước năm 2013, cuộc sống của em khá suôn sẻ, em đi làm ở cty nước ngoài, lương khá. Sống lâu lên lão làng, công việc mình xử lý quen nên cũng không thấy bận rộn. Thế mà đùng một cái, công ty đóng cửa. Lúc đó, em vẫn hồn nhiên như cây lúa, nghĩ rằng sợ gì, vì tự tin rằng mình xin đâu chả được việc và hơn nữa mình còn có chồng cơ mà. Trước đó, nhà em đã phân định rõ rang, tiền của em để chi tiêu hàng ngày, còn tiền của chồng là làm những việc lớn. Thế nhưng thực tế là hai tháng sau đó, em rải hồ sơ khắp nơi nhưng kết quả rất tệ hại. Hoặc là họ từ chối thẳng thừng hoặc là họ đưa mình một mức lương 10 triệu đồng/tháng. Lúc đó, em về nhà, nói chuyện với chồng, nhưng chồng em lại cho một bất ngờ to lớn hơn nữa. Đó là chồng em không có tiền tiết kiệm, vì hóa ra chồng em cho người này vay một ít, người kia vay một ít, mua thêm cái đồng hồ này, đồng hồ nọ. Tóm lại là không còn tiền. Em thất vọng, hoang mang. Khóc lóc chán chê rồi nhận ra cho dù thế nào thì mình vẫn phải sống, vẫn phải làm việc.

Lúc đó, em nhớ em đã lấy ra một trang giấy trắng, viết lên 2 phương án cho cuộc sống của mình:
PA1: đi làm công ăn lương, chấp nhận mức lương 10 triệu. Như vậy, sẽ phải vun vén lại chi tiêu gia đình, mình sẽ sống một cuộc đời nghèo và yên bình. Con em sẽ chuyển về trường công. Mơ ước đi du học của con đành phải gác lại, sau này sẽ tính sau.
PA2: Tự lập nghiệp. Nếu như thất bại mình sẽ quay lại PA1. Nếu thành công thì con mình sẽ không phải chịu khổ.
Thực tế, lúc đó em đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Lúc thì suy nghĩ là phương án 1 là nhất, lúc thì lại lo sợ rằng mình nghèo quá. Cứ nghĩ đến cảnh phải chuyển trường cho con là ứa cả nước mắt.
Khi em nói chuyện với một người đồng nghiệp cũ, bạn ấy kêu lên: chị dở hơi à, chị có biết ngoài kia bao người họ chết trên con thuyền lập nghiệp không mà giờ đây chị lại ti toe đòi khởi nghiệp? Nói cho em biết, chị có cái gì mà đi khởi nghiệp vậy? Má ơi, uống thuốc vào rồi ngồi nhà cho con nhờ, cho xã hội đỡ loạn.
Biết là bạn nghĩ cho mình, nhưng nghe những lời đó thấy tổn thương ghê gớm.
Lúc đó, em chỉ một suy nghĩ là từ trước đến giờ mình đã cố gắng hết sức chưa? Mình chưa cố gắng hết sức, vậy mình thử cố gắng hết một lần xem sao.
Em thu vén lại tiền nong, lúc đó em có tất cả 1.5 tỷ. Em giữ 500 triệu để làm khoản dự phòng cho gia đình. Nếu chẳng may em thất bại thì con em vẫn còn được đi học. Hàng tháng chồng em phải có trách nhiệm lo toan chi tiêu của cả nhà. Còn em, em mang 1 tỷ đi lập nghiệp.
Em cũng có một ng bạn giống mợ ở điểm rất tin ở chồng, chồng bao năm mở cty đầu tư nọ kia ... cuối cũng lúc định mua nhà mới ngã ngửa ra là chẳng có gì :( . Thật là khổ tâm.
 

minhvumap

Xe hơi
Biển số
OF-298985
Ngày cấp bằng
18/11/13
Số km
179
Động cơ
311,333 Mã lực
Đấy là cách nói bỗ bã có phần coi thường VN thôi. Còn nếu nhìn vào thị trường 100 triệu dân với sức tăng GDP 7% đều liên tục trong nhiều năm thì nó là 1 thị trường rất dễ kiếm tiền. VN năm có 360 tỷ đô, nếu các cụ mợ chỉ cần có 1 business đóng góp 1/100.000 con số đó(doanh thu bán hàng cỡ 20 tỷ - 30 tỷ vnd/năm thì cũng đã có cơ hội kiếm triệu đô rồi.
1 thằng Nhật hồi 2007 qua mình đã nói nó thích ở HN vì là 1 thành phố bụi bặm nghĩa là công trường xây dựng rất nhiều và nó thấy người dân có thể bán bất cứ 1 thứ gì họ có. Nó thực sự là 1 giai đoạn vàng son cho các công ty khởi nghiệp. Ở quan hệ gần, em có 2 bà chị đối tác U50 gia tăng được tài sản lên hàng ngàn tỷ chỉ bằng cách làm thương mại và sản xuất 1 dòng sản phẩm trong suốt 20 năm qua(lợi nhuận tái đầu tư vào BĐS như khách sạn và cho thuê kho). Còn trẻ hơn thì em có đứa em chơi chung sinh năm 86, 2 vợ chồng nó kiếm được hơn 1 triệu đô chỉ trong vòng 3 năm cũng chỉ vì làm thương mại 1 dòng sản phẩm phục vụ nhu cầu dân đô thị từ 2014 tới nay. Cái này rất khó giải thích được cho mấy cụ mợ được đào tạo, huấn luyện để làm thuê cho các tập đoàn lớn của Tây. Đi làm thuê như vậy thu nhập có thể tăng 10-30 lần sau 5-10 năm là hiếm, nhưng ở VN hiện tại nếu có 1 sản phẩm phù hợp, tìm được 1 ngách phù hợp thì chỉ trong vòng 3-5 năm có nhiều người kiếm được 500k-1 triệu đô là có(nhưng e phải nói là trong hàng ngàn tay chơi thì cũng chỉ có một vài hội tụ đủ yếu tố để làm được, ko các cụ lại bảo em nói số đông)
Mợ này nhận định chuẩn !
 

groupon

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-129566
Ngày cấp bằng
5/2/12
Số km
1,246
Động cơ
386,305 Mã lực
Cho phép em gửi một lời động viên đến chị Holland và các anh chị em ở lứa tuổi trung niên mà đang gặp khó khăn về công việc.
Em đã trải qua những ngày tháng thất nghiệp và thất vọng nên em thấy đó mới là giai đoạn khó khăn nhất của mình. Nếu vượt qua được thì không ngại nữa. Cái này giống y chang như cảm giác mình đang nằm trong chăn ấm, nghĩ đến cảnh tý nữa thôi là mình phải ngâm tay chân trong nước lạnh thì thấy ngại lắm, sợ lắm. Nhưng nếu lúc đó mình tung chăn ra, đi làm thì mới thấy hóa ra cái việc ngâm tay chân vào nước lạnh nó cũng bình thường thôi.
Em xin phép chiếm chút đất trong topic này để ghi lại câu chuyện của em, hy vọng rằng sẽ có ích cho những chị em có hoàn cảnh như em ngày trước.
Trước năm 2013, cuộc sống của em khá suôn sẻ, em đi làm ở cty nước ngoài, lương khá. Sống lâu lên lão làng, công việc mình xử lý quen nên cũng không thấy bận rộn. Thế mà đùng một cái, công ty đóng cửa. Lúc đó, em vẫn hồn nhiên như cây lúa, nghĩ rằng sợ gì, vì tự tin rằng mình xin đâu chả được việc và hơn nữa mình còn có chồng cơ mà. Trước đó, nhà em đã phân định rõ rang, tiền của em để chi tiêu hàng ngày, còn tiền của chồng là làm những việc lớn. Thế nhưng thực tế là hai tháng sau đó, em rải hồ sơ khắp nơi nhưng kết quả rất tệ hại. Hoặc là họ từ chối thẳng thừng hoặc là họ đưa mình một mức lương 10 triệu đồng/tháng. Lúc đó, em về nhà, nói chuyện với chồng, nhưng chồng em lại cho một bất ngờ to lớn hơn nữa. Đó là chồng em không có tiền tiết kiệm, vì hóa ra chồng em cho người này vay một ít, người kia vay một ít, mua thêm cái đồng hồ này, đồng hồ nọ. Tóm lại là không còn tiền. Em thất vọng, hoang mang. Khóc lóc chán chê rồi nhận ra cho dù thế nào thì mình vẫn phải sống, vẫn phải làm việc.

Lúc đó, em nhớ em đã lấy ra một trang giấy trắng, viết lên 2 phương án cho cuộc sống của mình:
PA1: đi làm công ăn lương, chấp nhận mức lương 10 triệu. Như vậy, sẽ phải vun vén lại chi tiêu gia đình, mình sẽ sống một cuộc đời nghèo và yên bình. Con em sẽ chuyển về trường công. Mơ ước đi du học của con đành phải gác lại, sau này sẽ tính sau.
PA2: Tự lập nghiệp. Nếu như thất bại mình sẽ quay lại PA1. Nếu thành công thì con mình sẽ không phải chịu khổ.
Thực tế, lúc đó em đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Lúc thì suy nghĩ là phương án 1 là nhất, lúc thì lại lo sợ rằng mình nghèo quá. Cứ nghĩ đến cảnh phải chuyển trường cho con là ứa cả nước mắt.
Khi em nói chuyện với một người đồng nghiệp cũ, bạn ấy kêu lên: chị dở hơi à, chị có biết ngoài kia bao người họ chết trên con thuyền lập nghiệp không mà giờ đây chị lại ti toe đòi khởi nghiệp? Nói cho em biết, chị có cái gì mà đi khởi nghiệp vậy? Má ơi, uống thuốc vào rồi ngồi nhà cho con nhờ, cho xã hội đỡ loạn.
Biết là bạn nghĩ cho mình, nhưng nghe những lời đó thấy tổn thương ghê gớm.
Lúc đó, em chỉ một suy nghĩ là từ trước đến giờ mình đã cố gắng hết sức chưa? Mình chưa cố gắng hết sức, vậy mình thử cố gắng hết một lần xem sao.
Em thu vén lại tiền nong, lúc đó em có tất cả 1.5 tỷ. Em giữ 500 triệu để làm khoản dự phòng cho gia đình. Nếu chẳng may em thất bại thì con em vẫn còn được đi học. Hàng tháng chồng em phải có trách nhiệm lo toan chi tiêu của cả nhà. Còn em, em mang 1 tỷ đi lập nghiệp.
Em cũng có một ng bạn giống mợ ở điểm rất tin ở chồng, chồng bao năm mở cty đầu tư nọ kia ... cuối cũng lúc định mua nhà mới ngã ngửa ra là chẳng có gì :( . Thật là khổ tâm.
thớt của mợ chủ thớt hay, vì mợ chủ thớt được cái vui tính mà lại chịu khó trả lời còm, lác đác đã xuất hiện những tấm gương sáng quyết chí làm giàu, đúng sai em chả biết như nào nhưng em có ý kiến thế này.

Em chỉ băn khoăn một điều, đội quân kể chuyện cổ tích dạo (làm giàu nhanh chóng mặt) cực kỳ cao thủ, về mặt trình độ tri tâm lý chiến họ bằng cụ mấy ông tuyên truyền hay bổ đầu các mem of ra nhồi nhét. Họ, phần đông trong số họ, được thanh lọc trong các diễn đàn lớn, trải các cuộc chiến lớn tại các diễn đàn lớn hơn rất nhiều diễn đàn này, nên họ thực sự xuất sắc. Nhiều người bán nhà, tán gia bại sản vì nghe lời đường mật của họ rất nhiều, chả may mà họ có ghé thăm nơi đây thì gay go to

Vì vây, em đề nghị là cho thớt này nó cân bằng, nó thực tế là câu chuyện trải lòng, hay trao đổi cuộc sống thì nó phải có phần mặt trái, phần khuất, mặt tối, nỗi đau và mất mát khi đã quyết chí vươn lên tầng lớp giàu có nhất trong xã hội. vì trong hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn người mới có 1 người giầu. Vì vậy mặt trái là thực tế và nó sẽ chiếm tỷ lệ % lớn.

à thế mợ chủ thớt đi xem thầy chưa? Số có giàu to không?
 
Chỉnh sửa cuối:

Smile1102

Xe container
Biển số
OF-714517
Ngày cấp bằng
2/2/20
Số km
8,853
Động cơ
180,677 Mã lực
thớt của mợ chủ thớt hay, vì mợ chủ thớt được cái vui tính mà lại chịu khó trả lời còm, lác đác đã xuất hiện những tấm gương sáng quyết chí làm giàu, đúng sai em chả biết như nào nhưng em có ý kiến thế này.

Em chỉ băn khoăn một điều, đội quân kể chuyện cổ tích dạo (làm giàu nhanh chóng mặt) cực kỳ cao thủ, về mặt trình độ tri tâm lý chiến họ bằng cụ mấy ông tuyên truyền hay bổ đầu các mem of ra nhồi nhét. Họ, phần đông trong số họ, được thanh lọc trong các diễn đàn lớn, trải các cuộc chiến lớn tại các diễn đàn lớn hơn rất nhiều diễn đàn này, nên họ thực sự xuất sắc. Nhiều người bán nhà, tán gia bại sản vì nghe lời đường mật của họ rất nhiều, chả may mà họ có ghé thăm nơi đây thì gay go to

Vì vây, em đề nghị là cho thớt này nó cân bằng, nó thực tế là câu chuyện trải lòng, hay trao đổi cuộc sống thì nó phải có phần mặt trái, phần khuất, mặt tối, nỗi đau và mất mát khi đã quyết chí vươn lên tầng lớp giàu có nhất trong xã hội. vì trong hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn người mới có 1 người giầu. Vì vậy mặt trái là thực tế và nó sẽ chiếm tỷ lệ % lớn.

à thế mợ chủ thớt đi xem thầy chưa? Số có giàu to không?
Cụ ơi thầy bảo là "Số cô chả giàu thì nghèo, ngày 30 Tết thịt treo trong nhà" :D.
Tính em thận trọng nên nghèo tới giờ, cứ nghe giàu nhanh với giàu chóng là em né ngay nên chắc vì thế mãi chưa giàu được ạ.
 

Anhhungjp

Xe tăng
Biển số
OF-307208
Ngày cấp bằng
10/2/14
Số km
1,074
Động cơ
312,100 Mã lực
Hóa ra không chỉ nước ngoài mà ngay cả ở Việt Nam, tầng lớp làm công ăn lương có thu nhập kha khá (so với số đông) lại đang lại là tầng lớp phải chịu mức thuế cao, đóng góp nhiều nhất và cũng là tầng lớp dễ bị ảnh hưởng nhất nếu có biến động. Em cũng khâm phục nhiều cụ/mợ với quyết tâm khởi nghiệp, gây dựng sự nghiệp bằng tài năng và sức lực của mình, mong hóng được càng nhiều những chia sẻ của các cụ/mợ để em cùng các cụ khác được học tập trước khi bước vào khủng hoảng tuổi 40 :D
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top