- Biển số
- OF-539043
- Ngày cấp bằng
- 28/10/17
- Số km
- 111
- Động cơ
- 169,453 Mã lực
- Tuổi
- 34
em lại hết mất rượu mời cụ chãEm 6x đời chót
Từng làm và đốt các loại pháo bé như que tăm, đầu đũa đến to như bắp chân
em lại hết mất rượu mời cụ chãEm 6x đời chót
Từng làm và đốt các loại pháo bé như que tăm, đầu đũa đến to như bắp chân
Cụ bé cái nhầmNăm 1997 em học lớp 7. Là Năm duy nhất em làm pháo. Sang năm là bị cấm rồi.
Vậy để em mời cụem lại hết mất rượu mời cụ chã
Không thể nhầm được. Vì đấy là năm duy nhất của em. Năm 94 em mới 10 tuổi thì không làm pháo được.Cụ bé cái nhầm
Cấm pháo từ 1994 nhé
được 1 chén của chủ lò rượu phê cả chấy cảm ơn cụ chãVậy để em mời cụ
Cụ check lại điKhông thể nhầm được. Vì đấy là năm duy nhất của em. Năm 94 em mới 10 tuổi thì không làm pháo được.
Cái này gọi là quy gai. Gần Tết là lấy 2kg bột mỳ, vài quả trứng và đường. Xếp hàng ở mấy nhà làm bánh có biển đề " Quy xốp, quy gai" chờ đến lượt để họ làm cho. Tết 74 -75 em đi làm ở một nhà chỗ Trần Quốc Toản, đi từ 2h chiều mà đến 4h sáng mới xong 2kg bột. Năm đó còn đang học lớp 10.CCCM còn nhớ loại bánh quy này chứ, gần tết là lại mọc lên mấy có lò nướng, đi qua thơm lừng. Em nhớ là mang bột mỳ đi đổ thì phải
Em nhớ nhầm ạ. Nhưng 10 tuổi thì em làm pháo làm sao được nhỉ.Cụ check lại đi
Em cưới cô Giáp Dần ngày 10/9/1995 tức 16/8 năm Ất Hợi đã ko còn được đốt pháo rồi
Nhạc phụ em sản xuất pháo vì là làng nghề cụ ạ, năm cấm phảo ông vẫn còn mấy tạ chưa bán được ông tiếc của mà ko làm gì đượcCụ check lại đi
Em cưới cô Giáp Dần ngày 10/9/1995 tức 16/8 năm Ất Hợi đã ko còn được đốt pháo rồi
Ngày xưa kỹ năng sống của trẻ em tốt, lại có mấy thằng bạn cũng chung sở thích thì những việc nay coi là khó lúc ấy khá đơn giảnEm nhớ nhầm ạ. Nhưng 10 tuổi thì em làm pháo làm sao được nhỉ.
Cụ bé cái nhầm
Cấm pháo từ 1994 nhé, sang Tết Ất Hợi 1995 là ko còn pháo nổ rồi
Chính xác đốt pháo Tết 1993 là chót Cụ ợKhông thể nhầm được. Vì đấy là năm duy nhất của em. Năm 94 em mới 10 tuổi thì không làm pháo được.
Chính xác lệnh cấm đốt pháo của TT Võ Văn Kiệt từ Tết năm 1995 cụ ạ.Chính xác đốt pháo Tết 1993 là chót Cụ ợ
Nhớ cái mùi khói pháo, nhớ ngõ nhỏ ngập xác pháo hồng lâm thâm mưa xuân sáng Mùng 1 Tết
Bé em thích tấm Ấn Độ ăn với rau muống luộc chấm nước mắm.Gạo tấm Ấn Độ là cách dân quê anh gọi
Hồi còn học sinh, ở nhà ngày nào anh chẳng nhặt sạn nửa tiếng rồi mới vo gạo
Đến cái tấm Ấn Độ này thì trắng, thơm và sạch nên không mất công nhặt, nhưng nước gạo của nó trong veo, nhìn thấy rõ là hạt gạo bị gãy mà
Quần áo không đủ ấm, nhà cửa không đủ kín, máy lạnh 2 chiều, máy sưởi không có và không có ô tô.Ngày xưa sao mà nó rét thế các cụ nhỉ. Nhớ cái cảnh thồ mạ, đem cơm cho mẹ em cấy, bố em làm cái lều rạ che gió để ăn cơm, đốt đống rạ to cho ấm mà vẫn thấy rét. Nhìn trời thâm sì sì, gió bấc ù ù đã run cầm cập.
Do ngày đó khí hậu khác, áo quần kém hay do gầy gò, người ít mỡ chịu rét kém
Tết lại nhớ cái mùi pháo Bình Đà. Hoa đào, lá dong, bếp củi, dưa hành, bó mùi, mứt hộp, rượu, chè đủ cả. Mà không có mùi pháo đó cứ thấy thiếu thiếu.
Mợ ăn khoẻ đồ nếp nhờ...Giờ chị ko dám ăn nhiều nữa, chứ thả ga ra mình chị chén nửa cái bánh to ấy.
Số cụ anh bị hổ vồTết Giáp Dần 1974: ấn tượng về những bức tranh con hổ
Một năm đằng đẵng tiếp theo ở nơi sơ tán, dù đã ký hiệp định Paris chấm dứt chiến tranh nhưng chỉ một bộ phận cán bộ ở những ngành quan trọng được trở về thị xã Hải Dương, còn đa số cán bộ, nhân dân vẫn ở lại nơi sơ tán phòng kẻ địch trở mặt cho máy bay ném bom miền Bắc.
Nhà em cũng vậy, bố em là phát thanh viên của Đài Truyền thanh tỉnh nên thuộc lứa đầu tiên về thị xã, mẹ em là giáo viên phải ở lại dạy nốt học kỳ I rồi mới bàn giao lớp cho giáo viên khác.
Kẻ ở người đi nên ai cũng mong ngóng lệnh trên cho dời khỏi nơi sơ tán, sự sốt ruột của người lớn lan sang cả trẻ con, khắp làng đi đâu người ta cũng bàn tán về việc trở về thị xã của những người sơ tán. Chỉ cần một người từ thị xã trở về là người ta sẽ xúm vào hỏi thăm và câu đầu tiên là: bao giờ có lệnh cho về!
Ngày nọ trời rét căm căm, bố em đạp xe từ thị xã về nơi sơ tán, tối đó bố mẹ em nói chuyện rất lâu với vợ chồng bác chủ nhà.
Sáng sớm hôm sau, bố chở mẹ và đứa em gái em cùng lỉnh kỉnh đồ đạc trên cái xe Thống Nhất nam về thị xã Hải Dương trước. Chiều bố quay lại đón em và ông anh trai về nhà trên con phố Tuy Hoà, thị xã Hải Dương.
Ngôi nhà cũ của gia đình em được bố mẹ trang hoàng lộng lẫy với mâm ngũ quả trên bàn thờ, 2 dây hoa giấy chăng chéo nhau trên cao và những bức tranh con Hổ dữ tợn, nhiều màu sắc dán trên tường. Đây là sự cố gắng của bố em trang trí nhà cửa để đưa vợ con về đón Tết sau mấy năm sơ tán.
Gần giao thừa, bọn em được diện áo mới và anh trai em còn được bố cho đốt hẳn 1 quả pháo tôm
Anh ấy cẩn thật đặt quả pháo đứng lên, một tay bịt tai, tay kia cầm cuối nén hương, châm mãi không được vì tay run, đầu hương cháy cứ rung bần bật nên không châm trúng ngòi pháo.
Bố em phải xé đầu ngòi pháo, xoè ra để nó dễ bén nhưng cháy chậm, sau đó cầm tay ông con trưởng đang vừa háo hức vừa sợ châm ngòi và quả pháo nổ ĐOÀNG
Anh trai em sướng quá nhảy tưng tưng
Đêm giao thừa này cũng là năm đầu tiên em được chứng kiến những tràng pháo nổ dài và mùi thuốc pháo thơm thơm đi vào tâm khảm
Ngày mùng 1 Tết, ngủ dậy em được rửa mặt bằng nước lá mùi già "thơm như nước hoa", rồi được diện áo mới và lần đầu tiên được giữ tiền mừng tuổi, những tờ tiền Mới cứng cạo râu - như lời bố em nói.
Đây là 2 trong số những bức tranh hổ mà em còn nhớ được.
Sau này mỗi khi ở nhà một mình, em thường ngắm, sờ vào những con Hổ và trò chuyện với chúng, và rồi như một định mệnh, 21 năm sau, em cưới một cô Giáp Dần làm vợ
Thế thì ăn hổng ngon ...em thật ợGu mợ vậy, sau thế ko tăng 4kg mới là chuyện lạ!
Ngược lại vs ngan già nhà mình, nó rất sợ các món có dầu mỡ. Đời thuở, nem rán mà nó xỏ bao tay vắt cho thật kiệt dầu (dù đã để ráo trên tấm lưới rồi)
Cụ công nhận ngon ko?cái thú của cụ giống em thế
Cụ chuẩn ợ. Em ko quên đc vì em cưới đầu tháng 1/95 nên cứ tiếc vì ko đc đốt pháo nữa.Cụ bé cái nhầm
Cấm pháo từ 1994 nhé, sang Tết Ất Hợi 1995 là ko còn pháo nổ rồi