[Funland] Góc Khuất Của Chiến Tranh

Bố ku Kem

Xe hơi
Biển số
OF-476738
Ngày cấp bằng
13/12/16
Số km
119
Động cơ
197,168 Mã lực
Nơi ở
Hanoi
Thớt hay quá, giá mà có phim tài liệu hoặc sách in thì tốt biết mấy
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,825
Động cơ
362,212 Mã lực
(GÓC KHUẤT CHIẾN TRANH
Thớt 2:
Câu chuyện về 02 Trung đoàn không quân Liên Xô ở Việt Nam, thời kỳ 1959 – 1964
A/ KHÔNG QUÂN TRỰC THĂNG LIÊN XÔ TRÊN BẦU TRỜI VIỆT NAM)


NOTE:


‘Nhá hàng’ về con AN-12 của Liên-xô, đã biên chế trong Trung đoàn không quân vận tải của Liên-xô tại Việt Nam, thời kỳ 1961-1963:

Nguyên mẫu đầu tiên của AN-12, chế tạo tại Irkutsk, bay vào ngày 16 tháng 12-1957, với động cơ phản lực cánh quạt Kuznetsov NK-4, hơn 900 chiếc đã được chế tạo với động cơ AI-20K gồm cả phiên bản dân sự và quân sự, việc sản xuất kết thúc vào năm 1973 tại Liên Xô.

An-12BP ("Cub") trở thành mẫu máy bay vận tải và thả lính dù tiêu chuẩn của Hàng không Vận tải Quân sự Xô viết (VTA) từ năm 1959, đến năm 1974, chúng bị những chiếc Il-76 thay thế, nhưng khoảng 170 chiếc vẫn tiếp tục hoạt động trong không quân, cộng với ít nhất 25 chiếc An-12BK/PP/PPS "Cub-A/B/C/D" sửa đổi để tác chiến điện tử trong Hàng không Hải quân và Không quân.

Hơn 100 (xuất khẩu 183 chiếc) vẫn được sử dụng trong lực lượng không quân của 9 quốc gia khác; hơn 190 chiếc hoạt động trong khoảng 70 hãng hàng không dân dụng.

Công ty Shaanxi Aircraft Company của Trung Quốc đã chế tạo một phiên bản của An-12 mang tên Yunshuji-8 (Y-8).

Tất cả: hình dạng, kích thước và chức năng, An-12 hoàn toàn giống như được sao chép với loại Lockheed C-130 Hercules của Mỹ.

Tuy nhiên, Các máy bay An-12 của quân đội Liên Xô đều có một tháp súng nhỏ ở đuôi để phòng thủ.

Đặc điểm riêng

. Phi đoàn: 5 (2 phi công, thợ máy, sĩ quan dẫn đường, sĩ quan vô tuyến)

• Sức chứa: 90 lính dù

• Trọng tải: 20.000 kg (44.000 lb)

• Chiều dài: 33.10 m (108 ft 7 in)

• Sải cánh: 38.00 m (124 ft 8 in)

• Chiều cao: 10.53 m (34 ft 7 in)

• Diện tích cánh: 121.7 m² (1.310 ft²)

• Trọng lượng rỗng: 28.000 kg (62.000 lb)

• Trọng lượng cất cánh: 54.000 kg (119.050 lb)

• Trọng lượng cất cánh tối đa: 61.000 kg (130.000 lb)

• Động cơ: 4× động cơ phản lực cánh quạt Progress AI-20L hoặc AI-20M, 4.000 ehp (3.000 kW) mỗi chiếc.

Tiếc là Liên-xô không để lại cho ta con nào, sau khi các cầu không vận kết thúc.

Xin mời các cụ xem Hình minh họa con AN-12

AN-12.jpg
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,825
Động cơ
362,212 Mã lực
(GÓC KHUẤT CHIẾN TRANH
Thớt 2:
Câu chuyện về 02 Trung đoàn không quân Liên Xô ở Việt Nam, thời kỳ 1959 – 1964
A/ KHÔNG QUÂN TRỰC THĂNG LIÊN XÔ TRÊN BẦU TRỜI VIỆT NAM)


Tút 7


Sau khi bay về tới Hà Nội, chúng tôi gặp toàn bộ các phi công trung đoàn chúng tôi. May mắn thay không ai việc gì. Nhưng tâm trạng của mọi người khó có thể nói là tâm trạng của ngày lễ. Như người ta vẫn nói, một ngày lễ đầy nước mắt và buồn đau.

Chúng tôi đi ô tô về Hải Phòng, tại đây chúng tôi tổ chức mừng ngày 23 tháng 2 trong nội bộ các phi công trực thăng. Ngay sau lễ kỷ niệm người ta gọi chúng tôi về Hà Nội.

Nhiệm vụ đặt ra: Bay tới Điện Biên Phủ trên máy bay Il-14 cùng Hoàng thân Suvanna Phuma và đưa ông ấy bay trực thăng về Bắc Lào.

Chúng tôi bay đến Điện Biên Phủ lúc chiều tối. Người Việt Nam tổ chức tiệc tối đón tiếp Hoàng thân, và kíp lái chúng tôi được mời ngồi cùng bàn với Ông Hoàng. Chúng tôi hiểu rằng đó là một vinh dự lớn cho chúng tôi, có lẽ do chúng tôi đã giúp chính phủ Việt Nam trong giai đoạn khó khăn này.

Hoàng thân Suvanna Phuma nâng cốc nói lời chúc mừng. Tất nhiên chúng tôi chẳng hiểu gì, nhưng vẫn uống cạn từng ly vodka của sứ quán. Quanh bàn còn có nhiều người, trước hết là những người từ sứ quán Liên Xô, họ bay trên cùng một máy bay từ Hà Nội với chúng tôi.

Khi bữa ăn kết thúc chúng tôi về phòng của mình thì một trong những người của sứ quán đuổi kịp chúng tôi, anh giữ tôi lại và nói riêng với tôi rằng cần tìm bất kỳ lý do nào để không bay sang Lào. Anh ấy nói đúng từng chữ như sau:

- Chẳng có việc gì cho ông ta làm ở đấy. Người ta sẽ làm được tất cả chẳng cần ông ta.

Ngày hôm sau đương nhiên tôi tìm ra lý do để không bay sang Lào: mây thấp, đỉnh các ngọn núi phủ đầy mây.

Chuyến bay không diễn ra. Hoàng thân bay về Hà Nội.

Đại diện đại sứ quán lại đến chỗ tôi, anh kể lý do tại sao hôm qua lại ra mệnh lệnh như vậy.

Hai trung đoàn không quân Liên-xô, trong vòng một tuần lễ đã chở một sư đoàn bộ đội Việt Nam vào Cánh Đồng Chum.

Quân đội thân Mỹ đã bị đánh bật khỏi Cánh Đồng Chum và chẳng bao lâu Lào sẽ được giải phóng khỏi người Mỹ.
 

Bố ku Kem

Xe hơi
Biển số
OF-476738
Ngày cấp bằng
13/12/16
Số km
119
Động cơ
197,168 Mã lực
Nơi ở
Hanoi
(GÓC KHUẤT CHIẾN TRANH
Thớt 1:
ĐOÀN Z – PHI CÔNG BẮC TRIỀU)

BÀI SỐ 6:

PHI CÔNG BẮC TRIỀU QUA NGÒI BÚT CỦA BÁO CHÍ



Trước khi đọc đến bài này, thì tất cả các cụ trong Nhóm, đã có cái nhìn ‘Toàn cảnh’ về:

-Lịch sử ra đời, trang bị và biên chế của Đoàn Z.

-Chi tiết các trận không chiến trên bầu trời Việt Nam của Đoàn Z – Phi công Bắc Triều, với đầy đủ các chi tiết chân xác và hình ảnh minh họa.

Ấy thế nhưng,

Đúng như tên của tựa đề đã nói, nhiều phóng viên của báo chí, đã:

-Lợi dụng sự khao khát thông tin của người dân Việt.

-Không tìm hiểu thấu đáo các tài liệu.

= = => Một số phóng viên, đã sáng tác ra những câu chuyện hết sức ‘liêu trai’ và không đúng về Đoàn Z và phi công Bắc Triều.

Đơn cử:

1/ Báo Công an Nghệ An, có đường link như ở đây:

https://congannghean.vn/phong-su/201307/29595-chuyen-ve-14-ngoi-mo-cua-phi-cong-trieu-tien-tai-vn-404040/

Báo Công An này, ‘nổ’ kinh hoàng:

-“…..Tỏ lòng ngưỡng mộ trước những thành tích mà quân đội Việt Nam đạt được, ngay trong năm 1965, quân đội CHDCND Triều Tiên đã cử 14 chiến sỹ và sĩ quan không quân Triều Tiên sang Việt Nam để học hỏi kinh nghiệm chiến đấu.

Nơi tiếp nhận huấn luyện và truyền thụ kinh nghiệm cho 14 chiến sỹ phi công của CHDCND Triều Tiên là đơn vị không quân thuộc Cục Phòng không không quân, đang trú đóng và chiến đấu tại sân bay dã chiến Kép, thuộc Hà Bắc cũ, giờ thuộc xã Quang Thịnh, huyện Lạng Giang, tỉnh Bắc Giang.

Tại đây, 14 chiến sỹ Triều Tiên đã được những sĩ quan giàu kinh nghiệm nhất của không quân Việt Nam chỉ bảo tận tình, truyền đạt tỉ mỉ tất cả những kỹ thuật lái máy bay Mic 17, Mic 19 cùng các chiến thuật lái và chiến đấu….”

-“…. Chàng chiến sỹ phi công trẻ tuổi nhất trong số 14 người tên Ươn-Hông-Xang đã anh dũng hy sinh trong một cuộc tiêm kích. Đau thương lại tiếp nối, đến năm 1967, 12 chiến sỹ của phi đội Triều Tiên đã tử trận.

Trước cảnh các đồng đội đã hy sinh hết, người phi công cuối cùng của đội bay Triều Tiên là Kim-Chi-Hoan vẫn anh dũng chiến đấu cùng các phi công của không quân Việt Nam.

Vào ngày 12/2/1968, anh cũng đã hy sinh trong cuộc chiến chống lại kẻ thù tàn bạo. Như vậy, chỉ trong chưa đầy 3 năm, 14 chiến sỹ Triều Tiên được cử sang học hỏi và chiến đấu ở Việt Nam ĐỀU đã hy sinh anh dũng…..”

=== >

Các cụ trong Nhóm thấy chưa, bạn phóng viên ở đây, dám bẩu là chỉ có vẻn vẹn 14 phi công Bắc Triều, họ sang từ năm 1965, trước khi có ‘Nghị định thư giữa 2 Đảng’, và họ đã…. chết tất cả.

Thật là cơ khổ.

Hình minh họa số 1, là báo Công An Nghệ An.
01.jpg



2/ Báo Tuổi Trẻ, có đường link như ở đây:

https://tuoitre.vn/14-chien-binh-trieu-tien-tren-bau-troi-viet-nam-273979.htm

2.1/ Báo Tuổi Trẻ đẩy câu chuyện đi xa hơn, đến hết mức có thể:

-“… Cuộc chiến đấu của đội chiến binh Triều Tiên chủ yếu diễn ra trên vùng trời các tỉnh ven Hà Nội như Hà Bắc, Vĩnh Phúc và Hải Hưng. Với lòng cảm tử đặc trưng của dân tộc Triều Tiên: đã chiến đấu là phải quyết tiêu diệt bằng được đối phương, không bảo vệ được phi cơ thì chiến binh cũng sẽ hi sinh theo nên trong các đợt xuất kích, 14 chiến binh Triều Tiên đều không trang bị dù cũng như các thiết bị thoát hiểm khác. Thậm chí một cựu chiến binh cùng thời với họ cho biết họ còn tự khóa chân mình vào chân ghế máy bay…..”


2.2/ Thậm trí, báo Tuổi Trẻ còn có phép thuật ‘xuyên không’, cho Quân đoàn 2 ra đời ngay từ năm 1967, và Mig 23 đã có mặt ở VN để không chiến:

-“…….. Tiếng vang về chiến công diệt máy bay Mỹ của quân dân miền Bắc đã bay khắp thế giới, trong đó có đất nước CHDCND Triều Tiên ở phía đông mặt trời mọc. Ngưỡng mộ thành tích của VN, ngay trong năm 1965, 12 sĩ quan và hai chiến sĩ không quân Triều Tiên đã được cử sang miền Bắc VN học hỏi kinh nghiệm chiến đấu.

Nơi đón tiếp họ là đơn vị không quân thuộc Quân đoàn 2 đóng tại sân bay dã chiến Kép (Hà Bắc cũ).

Các chiến sĩ Triều Tiên được những sĩ quan của ta ở sân bay Kép truyền đạt tỉ mỉ kỹ thuật lái máy bay Mig 17, Mig 19, Mig 23 và chiến thuật tiêm kích trên không. Trong đó có một đặc điểm nổi trội của chiến tranh VN mà các chiến sĩ Triều Tiên học hỏi được là nghệ thuật đánh du kích trên không …..” ???????

+++ Oài, Cơ khổ.

Hình minh họa số 2, là báo Tuổi Trẻ

02.jpg



3/ Không chịu thua kém, phóng viên báo Vietnamplus cũng dùng phép thuật ‘xuyên không’, cho phi công Bắc Triều tiên chết ngay từ năm 1965.

Trong khi đó, phải mãi đến 30 tháng 9 năm 1966, thì ‘Nghị định thư về việc Triều Tiên cử một số phi công sang chiến đấu chống đế quốc Mỹ trong cuộc chiến tranh phá hoại đối với miền Bắc Việt Nam’, giữa hai Đảng Lao động Việt Nam và Đảng Lao động Triều Tiên, mới được ký kết.

Báo Vietnamplus đưa tin thế này:

-“….. Tháng 9/1965, khi đánh chặn cuộc oanh tạc của máy bay Mỹ ở vùng sân bay Kép, một người lính Triều Tiên 19 tuổi đã anh dũng hy sinh. ……”

Đường link đây:

https://www.vietnamplus.vn/video-chuyen-ve-nhung-nguoi-linh-trieu-tien-hy-sinh-o-viet-nam/583734.vnp

+++ Oài, ‘Cơ khổ.

Hình minh họa số 3, là báo Vietnamplus.

03.jpg


+++ Còn bạt ngàn các tờ báo khác, như là: báo Thanh Niên, báo Tiền phong, báo Lao động, báo điện từ Vietnamnet, và bạt ngàn các tờ báo khác. Các phóng viên đã đưa các tin không chính xác, mà nhà cháu không muốn trích dẫn thêm, để cho các cụ trong Nhóm ta đỡ bẩn mắt.


3/ Thấy sự bất bình chẳng tha:

May quá, cũng còn có người không chịu được sự lộng hành của phóng viên, không đưa tin đúng sự thật.

Đó là cụ Phan Khắc Hy, nguyên chính ủy Bộ tư lệnh không quân.

Hết chịu nổi sự bịa đặt, cụ Hy phải kêu lên và viết công thư cho các báo.

Nội dung thư của cụ Hy có đoạn:

-“…. Bộ tư lệnh không quân giao cho trung đoàn không quân 923 quản lý và chỉ huy đoàn không quân Triều Tiên. Trung đoàn 923 đóng ở sân bay Kép. Lúc này chưa có Quân đoàn 2. Ngoài ra cũng không có chuyện phi công Triều Tiên không mang dù và tự khóa chân vào máy bay…..”

-“…..Sơ kết đợt chiến đấu từ 1966 đến đầu 1969, không quân ta bắn rơi 222 máy bay Mỹ, bắt sống 51 giặc lái, trong đó bạn Triều Tiên bắn rơi 26 chiếc…..”

Hình minh họa số 4, là thư của cụ Hy.

04.jpg


4/ Thế còn các cụ nhà ta trong Nhóm, các cụ có ‘nhời’ với các phóng viên – mà không chịu tìm hiểu sự thật - như thế nào, nhà cháu mong được nghe ý kiến của các Cụ ạ.


---- Hết loạt bài về Đoàn Z – Phi công Bắc Triều -----
Thanh niên bọn cháu hay nói : "Trẻ không học, lớn lên viết báo" =)) , cũng có lúc không sai !
 

Tuankhoi001

Xe tải
Biển số
OF-816773
Ngày cấp bằng
31/7/22
Số km
465
Động cơ
10,661 Mã lực
GÓC KHUẤT CHIẾN TRANH
Thớt 2:
Câu chuyện về 02 Trung đoàn không quân Liên Xô ở Việt Nam, thời kỳ 1959 – 1964
A/ KHÔNG QUÂN TRỰC THĂNG LIÊN XÔ TRÊN BẦU TRỜI VIỆT NAM)


Tút 6

....

Ngày 20 tháng 2 một chiếc Li-2 bay đến đón chúng tôi. Bộ chỉ huy tập hợp mọi người nhân ngày kỷ niệm Quân đội Xô Viết. Khi chúng tôi vào trong máy bay bỗng thấy mùi hoại tử rất mạnh. Kỹ thuật viên hàng không kể rằng máy bay của họ chở xác các phi công máy bay Il-14 hy sinh ở Lào.
Đoạn màu đỏ, hồi xưa bên quansuvn dịch chưa chính xác lắm, nghe rất kinh.

Nguyên văn tiếng Nga: Когда я вошел в самолет, то почувствовал сильный запах дезинфекции.
Nghĩa là trong máy bay đầy mùi thuốc khử trùng (дезинфекции) chứ có phải mùi hoại tử đâu. :)
 

agrimeco

Xe lăn
Biển số
OF-91241
Ngày cấp bằng
8/4/11
Số km
12,937
Động cơ
420,598 Mã lực
Nơi ở
KĐT văn khê, Hà đông
(GÓC KHUẤT CHIẾN TRANH
Thớt 2:
Câu chuyện về 02 Trung đoàn không quân Liên Xô ở Việt Nam, thời kỳ 1959 – 1964
A/ KHÔNG QUÂN TRỰC THĂNG LIÊN XÔ TRÊN BẦU TRỜI VIỆT NAM)


Tút 7


Sau khi bay về tới Hà Nội, chúng tôi gặp toàn bộ các phi công trung đoàn chúng tôi. May mắn thay không ai việc gì. Nhưng tâm trạng của mọi người khó có thể nói là tâm trạng của ngày lễ. Như người ta vẫn nói, một ngày lễ đầy nước mắt và buồn đau.

Chúng tôi đi ô tô về Hải Phòng, tại đây chúng tôi tổ chức mừng ngày 23 tháng 2 trong nội bộ các phi công trực thăng. Ngay sau lễ kỷ niệm người ta gọi chúng tôi về Hà Nội.

Nhiệm vụ đặt ra: Bay tới Điện Biên Phủ trên máy bay Il-14 cùng Hoàng thân Suvanna Phuma và đưa ông ấy bay trực thăng về Bắc Lào.

Chúng tôi bay đến Điện Biên Phủ lúc chiều tối. Người Việt Nam tổ chức tiệc tối đón tiếp Hoàng thân, và kíp lái chúng tôi được mời ngồi cùng bàn với Ông Hoàng. Chúng tôi hiểu rằng đó là một vinh dự lớn cho chúng tôi, có lẽ do chúng tôi đã giúp chính phủ Việt Nam trong giai đoạn khó khăn này.

Hoàng thân Suvanna Phuma nâng cốc nói lời chúc mừng. Tất nhiên chúng tôi chẳng hiểu gì, nhưng vẫn uống cạn từng ly vodka của sứ quán. Quanh bàn còn có nhiều người, trước hết là những người từ sứ quán Liên Xô, họ bay trên cùng một máy bay từ Hà Nội với chúng tôi.

Khi bữa ăn kết thúc chúng tôi về phòng của mình thì một trong những người của sứ quán đuổi kịp chúng tôi, anh giữ tôi lại và nói riêng với tôi rằng cần tìm bất kỳ lý do nào để không bay sang Lào. Anh ấy nói đúng từng chữ như sau:

- Chẳng có việc gì cho ông ta làm ở đấy. Người ta sẽ làm được tất cả chẳng cần ông ta.

Ngày hôm sau đương nhiên tôi tìm ra lý do để không bay sang Lào: mây thấp, đỉnh các ngọn núi phủ đầy mây.

Chuyến bay không diễn ra. Hoàng thân bay về Hà Nội.

Đại diện đại sứ quán lại đến chỗ tôi, anh kể lý do tại sao hôm qua lại ra mệnh lệnh như vậy.

Hai trung đoàn không quân Liên-xô, trong vòng một tuần lễ đã chở một sư đoàn bộ đội Việt Nam vào Cánh Đồng Chum.

Quân đội thân Mỹ đã bị đánh bật khỏi Cánh Đồng Chum và chẳng bao lâu Lào sẽ được giải phóng khỏi người Mỹ.
Buồn cho ông Hoàng thân, ko biết ông ấy có biết mình bị lừa ko ạ :D
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,825
Động cơ
362,212 Mã lực
Đoạn màu đỏ, hồi xưa bên quansuvn dịch chưa chính xác lắm, nghe rất kinh.

Nguyên văn tiếng Nga: Когда я вошел в самолет, то почувствовал сильный запах дезинфекции.
Nghĩa là trong máy bay đầy mùi thuốc khử trùng (дезинфекции) chứ có phải mùi hoại tử đâu. :)
Văn vẻ thì cho nó rùng rợn một tí, dễ đi vào lòng người hơn, bạn ơi :D
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,825
Động cơ
362,212 Mã lực
(GÓC KHUẤT CHIẾN TRANH
Thớt 2:
Câu chuyện về 02 Trung đoàn không quân Liên Xô ở Việt Nam, thời kỳ 1959 – 1964
A/ KHÔNG QUÂN TRỰC THĂNG LIÊN XÔ TRÊN BẦU TRỜI VIỆT NAM)


Tút 8


Phi hành đoàn chúng tôi lại ở lại Điện Biên Phủ một mình. Chúng tôi muốn bay về Hà Nội với người của mình với bất kỳ lý do nào.

Ban lãnh đạo của chúng tôi sau tai nạn máy bay do mây mù chưa cho phép chúng tôi cất cánh.

Vì vậy, dưới hình thức bay thử trực thăng sau một thời gian dài đậu tại bãi đỗ, chúng tôi bay về Hà Nội mà không xin phép. (hix)

Lấy xong độ cao an toàn chúng tôi bẻ hướng về Hà Nội. Qua vài phút bay, tầm nhìn xấu đi, bắt đầu rung lắc. Sau đó chân trời biến mất, còn mặt đất chỉ nhìn thấy trực tiếp dưới máy bay. Rung lắc tăng mạnh. Tôi ngẫu nhiên thấy một dòng sông dưới máy bay và hỏi hoa tiêu Naghibovitch sông đó là sông gì. Anh trả lời ngoài sông Hồng ra chẳng còn sông nào khác.

Nghe xong tôi lập tức ngoặt gấp máy bay sang phải gần như 90 độ, Tôi biết rằng trong trường hợp nào cũng không thể cắt ngang sông Hồng bởi vì sau con sông độ cao các đỉnh núi tăng đột ngột. Gió mạnh cuốn chúng tôi về bên trái đường bay. Ngoặt gần như ngược gió, chúng tôi cảm thấy tốc độ hành trình của máy bay giảm đến mức máy bay gần như treo tại chỗ.

Rung lắc mạnh đến nỗi máy đo cao khục khặc lên xuống đến 200 m một. Lái theo thiết bị trong điều kiện rung lắc thế này tôi cảm thấy đã hết sức chịu đựng. Hai mươi phút tiếp tục như vậy. Rồi rung lắc bắt đầu giảm, chúng tôi cảm thấy mình đã ra khỏi khu vực sông và vùng núi cao. Chúng tôi giảm độ cao một chút để cuối cùng nhìn thấy được mặt đất, đường chân trời. Ở độ cao 1500 m tầm nhìn tăng mạnh, chân trời đã hé lộ. Chúng tôi đi vào tuyến bay theo bản đồ, chỉnh la bàn vô tuyến theo đài vô tuyến dẫn đường của sân bay Hà Nội. phia trước đã nhìn thấy đám mây rìa ngoài của thung lũng Hà Nội. Không liên lạc với SCH Hà Nội, chúng tôi quyết định đi vòng, "im lặng" tiến về phía bắc, đi ra đường ô tô Hà Nội-Hải Phòng. Mà chuyện đó là trong điều kiện với chúng tôi la bàn vẫn chạy tốt.

Chúng tôi bay chậm. Không thấy có các chuyến bay, trần mây dưới 70 m. Chúng tôi hạ cánh, lăn vào bãi đỗ, tắt động cơ. Chẳng có ai lại gần chúng tôi. Chúng tôi phát hiện ra kỹ thuật viên hàng không của mình trong khoang hàng, anh nằm trên ghế, thu mình vào với chiếc mũ trùm đầu. Kéo mũ, đánh thức, nhưng trạng thái của anh vẫn cho ta ấn tượng như thể đó là một người vô năng. Rõ ràng sự căng thẳng mà anh phải chịu trong cảnh trực thăng rung lắc tại chuyến bay này đã đè bẹp anh mà dù không có thì vẫn là một trạng thái tinh thần không đơn giản.

Chúng tôi che bạt trực thăng rồi đi bộ vào chỗ các phi công trực thăng của mình. Chẳng ai để ý đến chúng tôi. Chúng tôi đặt người kỹ thuật viên hàng không xuống giường. Tôi đi báo cáo với thủ trưởng trực tiếp, trưởng nhóm trực thăng L.G.Karatchkov, về chuyến bay của mình. Thật lạ lùng là ông cũng chẳng lấy gì đặc biệt ngạc nhiên về chuyến bay về của chúng tôi. Ông tiếp nhận mọi chuyện như nó cần phải thế.

Đến đây kết thúc giai đoạn đầu hoạt động của phi hành đoàn chúng tôi. Có thể nói chúng tôi đã đóng góp phần mình vào chiến thắng trước lực lượng thân Mỹ ở Lào. Đồng thời chúng tôi cũng phải chịu một kiểu tổn thất của mình: kỹ thuật viên hàng không trên máy bay thượng úy Selishev phải đưa vào viện, sau đó theo một chuyến máy bay quay về được đưa trả về Liên bang và có lẽ đã giải ngũ.

Kíp bay của chúng tôi được bổ sung một kỹ thuật viên hàng không mới lấy từ số kỹ thuật viên bảo dưỡng máy bay trên mặt đất. Giờ thì tôi không thể nhớ được họ của anh ấy. Đã 47 năm trôi qua kể từ thời ấy. Tiếc là hồi ấy tôi không ghi chép lại, mà cũng không thể. Kỹ thuật viên mới đã tiếp nhận máy bay trực thăng. Toàn bộ kíp bay kiểm tra trực thăng. Tôi cần tự mình khẳng định trực thăng vẫn tốt sau một trận rung lắc trên bờ vực thẳm như vậy (nhớ lại thật kinh hoàng). May mắn thay trực thăng vẫn trong tình trạng hoàn toàn bình thường.

Sau gần một tháng công tác cuối cùng chúng tôi cũng viết thư về cho gia đình và cha mẹ. chúng tôi xuống Hải Phòng. Tại đây chúng tôi mua các đồ bản địa đặc sắc của Việt Nam, những món trang sức nhỏ làm quà, tiêu những đồng tiền tích lũy được (tiền đồng Việt Nam).

Thời điểm đó các cơn mưa rào nhiệt đới đã bắt đầu. Chúng bắt đầu vào nửa sau của ngày, lúc gần nửa đêm. Trong thời gian mưa rào, ngay trước cửa sổ phòng chúng tôi có một màn "trình diễn". Từ trong hang của chúng, những con nhái khổng lồ (kích thước đến 30 cm) bò ra. Còn từ các hang nhỏ, lũ kiến có cánh (với tôi có lẽ là như vậy) bay ra, tụ thành những đám dày đặc trên mặt đất. Lợi dụng cơ hội, bọn nhái đi săn kiến bằng cách bắn những chiếc lưỡi dài ra nhanh như chớp. Ngay khi cơn mưa rào chấm dứt, "sô" diễn thú vị này cũng ngừng luôn. Cả kiến cả nhái đều biến mất. Chúng tôi bất chợt nghĩ rằng không phải ngấu nhiên mà người Pháp, vốn rất yêu thích chân nhái, lại không muốn rời bỏ Việt Nam. Những chú nhái Việt Nam trông ngon làn một cách dễ sợ, chúng tôi vẫn đùa như vậy.

Tháng 2 đã hết. Tuần lễ đầu của tháng 3 cũng đã trôi qua. Rìa mây thấp cũng không còn nữa. Bắt đầu các chuyến bay luyện tập cùng các học viên trên 4 chiếc trực thăng.

Chiếc trực thăng của tôi và kíp bay không tham gia các chuyến bay huấn luyện. Chúng tôi làm dự bị cho Bộ Tổng chỉ huy và chờ các nhiệm vụ mới. Và thực tế đến giữa tháng 3 kip bay chúng tôi được gọi về Hà Nội. lần này người ta bố trí chúng tôi ở cùng các kíp bay của trung đoàn vận tải. Trung đoàn vận tải không hoạt động. Nhu cầu bay sang Lào đã không còn cần nữa. Lào đã được giải phóng hoàn toàn, hiệp định hòa bình đã được ký kết. Nhưng vi những lý do nào đó mà người ta chưa cho trung đoàn về nước. Các tổ bay tập hợp trong sân, to tiếng rằng các phi công đã hy sinh ở đây vậy mà người ta vẫn coi họ là khách du lịch, còn các chuyến bay - các chuyến dạo chơi trên các địa điểm diệu kỳ. Họ yêu cầu các quan chức có trách nhiệm chính thức nào đó phải tính một ngày ở đây bằng ba ngày, giống như trong chiến tranh.

Ngày hôm sau người ta gọi tôi và phi công-hoa tiêu đến sứ quán Liên Xô. Vẫn chiếc minibus ấy vẫn người lái xe ấy. Nhưng tại sứ quán người ta mời chúng tôi vào phòng của ngài đại sứ. Tôi nghĩ rằng nhiệm vụ lần này sẽ quan trọng hơn nhiều.

Sau khi chào hỏi và làm quen, ngài đại sứ nói rằng ông đã biết việc kíp bay chúng tôi hoàn thành thắng lợi nhiệm vụ lần trước, rằng chính phủ Việt Nam bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc đối với công việc mà chúng tôi đã làm.

Tuy nhiên các anh sắp phải thực hiện một nhiệm vụ còn quan trọng hơn. Cực kỳ quan trọng. Bây giờ người ta sẽ đem bản đồ lại, các anh sẽ ngồi trong phòng tôi đây để xem bản đồ và chuẩn bị cho chuyến bay.

Đại sứ nhấc ống nói gọi đi đâu đó. Rồi ông bảo chúng tôi ngồi xuống bên bàn. Chúng tôi trải bản đồ bay của mình trên bàn, chuẩn bị tất cả các bước định hành trình.

++++ Hình ảnh minh hoạ:

Các chiến sĩ pháo binh một sư đoàn đóng ở Điện Biên Phủ tặng A.Bobukh bức ảnh tập thể làm kỷ niệm. Tháng 3 năm 1961.

n2.jpg
 
  • Vodka
Reactions: XPQ

vừa đi vừa láii

Xe container
Biển số
OF-418867
Ngày cấp bằng
25/4/16
Số km
6,186
Động cơ
220,821 Mã lực
...
(GÓC KHUẤT CHIẾN TRANH
Thớt 2:
Câu chuyện về 02 Trung đoàn không quân Liên Xô ở Việt Nam, thời kỳ 1959 – 1964
A/ KHÔNG QUÂN TRỰC THĂNG LIÊN XÔ TRÊN BẦU TRỜI VIỆT NAM)


Tút 8


Phi hành đoàn chúng tôi lại ở lại Điện Biên Phủ một mình. Chúng tôi muốn bay về Hà Nội với người của mình với bất kỳ lý do nào.

Ban lãnh đạo của chúng tôi sau tai nạn máy bay do mây mù chưa cho phép chúng tôi cất cánh.

Vì vậy, dưới hình thức bay thử trực thăng sau một thời gian dài đậu tại bãi đỗ, chúng tôi bay về Hà Nội mà không xin phép. (hix)

Lấy xong độ cao an toàn chúng tôi bẻ hướng về Hà Nội. Qua vài phút bay, tầm nhìn xấu đi, bắt đầu rung lắc. Sau đó chân trời biến mất, còn mặt đất chỉ nhìn thấy trực tiếp dưới máy bay. Rung lắc tăng mạnh. Tôi ngẫu nhiên thấy một dòng sông dưới máy bay và hỏi hoa tiêu Naghibovitch sông đó là sông gì. Anh trả lời ngoài sông Hồng ra chẳng còn sông nào khác.

Nghe xong tôi lập tức ngoặt gấp máy bay sang phải gần như 90 độ, Tôi biết rằng trong trường hợp nào cũng không thể cắt ngang sông Hồng bởi vì sau con sông độ cao các đỉnh núi tăng đột ngột. Gió mạnh cuốn chúng tôi về bên trái đường bay. Ngoặt gần như ngược gió, chúng tôi cảm thấy tốc độ hành trình của máy bay giảm đến mức máy bay gần như treo tại chỗ.

Rung lắc mạnh đến nỗi máy đo cao khục khặc lên xuống đến 200 m một. Lái theo thiết bị trong điều kiện rung lắc thế này tôi cảm thấy đã hết sức chịu đựng. Hai mươi phút tiếp tục như vậy. Rồi rung lắc bắt đầu giảm, chúng tôi cảm thấy mình đã ra khỏi khu vực sông và vùng núi cao. Chúng tôi giảm độ cao một chút để cuối cùng nhìn thấy được mặt đất, đường chân trời. Ở độ cao 1500 m tầm nhìn tăng mạnh, chân trời đã hé lộ. Chúng tôi đi vào tuyến bay theo bản đồ, chỉnh la bàn vô tuyến theo đài vô tuyến dẫn đường của sân bay Hà Nội. phia trước đã nhìn thấy đám mây rìa ngoài của thung lũng Hà Nội. Không liên lạc với SCH Hà Nội, chúng tôi quyết định đi vòng, "im lặng" tiến về phía bắc, đi ra đường ô tô Hà Nội-Hải Phòng. Mà chuyện đó là trong điều kiện với chúng tôi la bàn vẫn chạy tốt.

Chúng tôi bay chậm. Không thấy có các chuyến bay, trần mây dưới 70 m. Chúng tôi hạ cánh, lăn vào bãi đỗ, tắt động cơ. Chẳng có ai lại gần chúng tôi. Chúng tôi phát hiện ra kỹ thuật viên hàng không của mình trong khoang hàng, anh nằm trên ghế, thu mình vào với chiếc mũ trùm đầu. Kéo mũ, đánh thức, nhưng trạng thái của anh vẫn cho ta ấn tượng như thể đó là một người vô năng. Rõ ràng sự căng thẳng mà anh phải chịu trong cảnh trực thăng rung lắc tại chuyến bay này đã đè bẹp anh mà dù không có thì vẫn là một trạng thái tinh thần không đơn giản.

Chúng tôi che bạt trực thăng rồi đi bộ vào chỗ các phi công trực thăng của mình. Chẳng ai để ý đến chúng tôi. Chúng tôi đặt người kỹ thuật viên hàng không xuống giường. Tôi đi báo cáo với thủ trưởng trực tiếp, trưởng nhóm trực thăng L.G.Karatchkov, về chuyến bay của mình. Thật lạ lùng là ông cũng chẳng lấy gì đặc biệt ngạc nhiên về chuyến bay về của chúng tôi. Ông tiếp nhận mọi chuyện như nó cần phải thế.

Đến đây kết thúc giai đoạn đầu hoạt động của phi hành đoàn chúng tôi. Có thể nói chúng tôi đã đóng góp phần mình vào chiến thắng trước lực lượng thân Mỹ ở Lào. Đồng thời chúng tôi cũng phải chịu một kiểu tổn thất của mình: kỹ thuật viên hàng không trên máy bay thượng úy Selishev phải đưa vào viện, sau đó theo một chuyến máy bay quay về được đưa trả về Liên bang và có lẽ đã giải ngũ.

Kíp bay của chúng tôi được bổ sung một kỹ thuật viên hàng không mới lấy từ số kỹ thuật viên bảo dưỡng máy bay trên mặt đất. Giờ thì tôi không thể nhớ được họ của anh ấy. Đã 47 năm trôi qua kể từ thời ấy. Tiếc là hồi ấy tôi không ghi chép lại, mà cũng không thể. Kỹ thuật viên mới đã tiếp nhận máy bay trực thăng. Toàn bộ kíp bay kiểm tra trực thăng. Tôi cần tự mình khẳng định trực thăng vẫn tốt sau một trận rung lắc trên bờ vực thẳm như vậy (nhớ lại thật kinh hoàng). May mắn thay trực thăng vẫn trong tình trạng hoàn toàn bình thường.

Sau gần một tháng công tác cuối cùng chúng tôi cũng viết thư về cho gia đình và cha mẹ. chúng tôi xuống Hải Phòng. Tại đây chúng tôi mua các đồ bản địa đặc sắc của Việt Nam, những món trang sức nhỏ làm quà, tiêu những đồng tiền tích lũy được (tiền đồng Việt Nam).

Thời điểm đó các cơn mưa rào nhiệt đới đã bắt đầu. Chúng bắt đầu vào nửa sau của ngày, lúc gần nửa đêm. Trong thời gian mưa rào, ngay trước cửa sổ phòng chúng tôi có một màn "trình diễn". Từ trong hang của chúng, những con nhái khổng lồ (kích thước đến 30 cm) bò ra. Còn từ các hang nhỏ, lũ kiến có cánh (với tôi có lẽ là như vậy) bay ra, tụ thành những đám dày đặc trên mặt đất. Lợi dụng cơ hội, bọn nhái đi săn kiến bằng cách bắn những chiếc lưỡi dài ra nhanh như chớp. Ngay khi cơn mưa rào chấm dứt, "sô" diễn thú vị này cũng ngừng luôn. Cả kiến cả nhái đều biến mất. Chúng tôi bất chợt nghĩ rằng không phải ngấu nhiên mà người Pháp, vốn rất yêu thích chân nhái, lại không muốn rời bỏ Việt Nam. Những chú nhái Việt Nam trông ngon làn một cách dễ sợ, chúng tôi vẫn đùa như vậy.

Tháng 2 đã hết. Tuần lễ đầu của tháng 3 cũng đã trôi qua. Rìa mây thấp cũng không còn nữa. Bắt đầu các chuyến bay luyện tập cùng các học viên trên 4 chiếc trực thăng.

Chiếc trực thăng của tôi và kíp bay không tham gia các chuyến bay huấn luyện. Chúng tôi làm dự bị cho Bộ Tổng chỉ huy và chờ các nhiệm vụ mới. Và thực tế đến giữa tháng 3 kip bay chúng tôi được gọi về Hà Nội. lần này người ta bố trí chúng tôi ở cùng các kíp bay của trung đoàn vận tải. Trung đoàn vận tải không hoạt động. Nhu cầu bay sang Lào đã không còn cần nữa. Lào đã được giải phóng hoàn toàn, hiệp định hòa bình đã được ký kết. Nhưng vi những lý do nào đó mà người ta chưa cho trung đoàn về nước. Các tổ bay tập hợp trong sân, to tiếng rằng các phi công đã hy sinh ở đây vậy mà người ta vẫn coi họ là khách du lịch, còn các chuyến bay - các chuyến dạo chơi trên các địa điểm diệu kỳ. Họ yêu cầu các quan chức có trách nhiệm chính thức nào đó phải tính một ngày ở đây bằng ba ngày, giống như trong chiến tranh.

Ngày hôm sau người ta gọi tôi và phi công-hoa tiêu đến sứ quán Liên Xô. Vẫn chiếc minibus ấy vẫn người lái xe ấy. Nhưng tại sứ quán người ta mời chúng tôi vào phòng của ngài đại sứ. Tôi nghĩ rằng nhiệm vụ lần này sẽ quan trọng hơn nhiều.

Sau khi chào hỏi và làm quen, ngài đại sứ nói rằng ông đã biết việc kíp bay chúng tôi hoàn thành thắng lợi nhiệm vụ lần trước, rằng chính phủ Việt Nam bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc đối với công việc mà chúng tôi đã làm.

Tuy nhiên các anh sắp phải thực hiện một nhiệm vụ còn quan trọng hơn. Cực kỳ quan trọng. Bây giờ người ta sẽ đem bản đồ lại, các anh sẽ ngồi trong phòng tôi đây để xem bản đồ và chuẩn bị cho chuyến bay.

Đại sứ nhấc ống nói gọi đi đâu đó. Rồi ông bảo chúng tôi ngồi xuống bên bàn. Chúng tôi trải bản đồ bay của mình trên bàn, chuẩn bị tất cả các bước định hành trình.

++++ Hình ảnh minh hoạ:

Các chiến sĩ pháo binh một sư đoàn đóng ở Điện Biên Phủ tặng A.Bobukh bức ảnh tập thể làm kỷ niệm. Tháng 3 năm 1961.

n2.jpg
Hấp dẫn quá, mà sao cụ ngắt nhịp đúng chỗ thế :D
 

7years

Xe điện
Biển số
OF-438258
Ngày cấp bằng
19/7/16
Số km
2,290
Động cơ
241,739 Mã lực
Tuổi
50
Buồn cho ông Hoàng thân, ko biết ông ấy có biết mình bị lừa ko ạ :D
chắc cũng thích bị lừa ý tại về Lào lúc đó lại lo hậu cần ăn ở bảo vệ rất là mệt, lại không sướng
cụ ngồi ở HN làm thủ tướng nước Lào an toàn hơn
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,825
Động cơ
362,212 Mã lực
Cũng chương hồi phết anh nhỉ.
Y như truyện chưởng đăng nhiều kỳ trên báo chí SG trước 75.
Câu chuyện nó dài quá, phải ngắt đoạn ra, không các cụ trong ọp-phơ lại phê bình, vì mỏi mắt, DKeyboard bạn hiền ơi :D
 

MrFank

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-598332
Ngày cấp bằng
9/11/18
Số km
2,338
Động cơ
215,942 Mã lực
Nơi ở
99 Bạch Mai, Hà Nội
Cảm ơn cụ rất nhiều vì những dòng lịch sử mà bọn e chưa từng đọc thấy ở sử sách, cảm ơn những người lính TT đã hi sinh vì tình hữu nghĩ, vì hòa bình VN, đó là lý do đến giờ VN vẫn trân quý và giúp đỡ TT rất nhiều
 

Xe cỏ117bt

Xe hơi
Biển số
OF-742788
Ngày cấp bằng
12/9/20
Số km
189
Động cơ
64,252 Mã lực
GÓC KHUẤT CHIẾN TRANH
Thớt 2:
Câu chuyện về 02 Trung đoàn không quân Liên Xô ở Việt Nam, thời kỳ 1959 – 1964
A/ KHÔNG QUÂN TRỰC THĂNG LIÊN XÔ TRÊN BẦU TRỜI VIỆT NAM)


Tút 6


Trùm bạt che trực thăng lại, chúng tôi đi vào đài không lưu đăng ký phép cho chuyến bay ngày mai. Tại đài không lưu có phiên dịch Seriozha của chúng tôi. Anh ta không bay cùng máy bay với đoàn đại biểu. Lãnh đạo Việt Nam để anh lại lo việc ăn ở của chúng tôi tại đây. Người ta tiếp nhận đề nghị cất cánh của chúng tôi, nhưng cất cánh thì ngày mai không, ngày kia không, 17 ngày nữa cũng không. Mỗi ngày ra đài không lưu chúng tôi đều nghe thấy:

- Đi Hà Nội lê-tai nhét!

Đó là Seriozha đã dạy người kiểm soát không lưu cách giải thích như vậy cho chúng tôi về việc chưa được phép cất cánh. Người kiểm soát viên không lưu vẽ ra một sơ đồ trên đó cho thấy rìa mây thấp - 50 đến 100 m.

Bắt đầu một quãng thời gian dài vô công rồi nghề. Phiên dịch Seriozha của chúng tôi bay đi 2-3 ngày sau, còn 3 chúng tôi ở lại đây chờ, trong miền rừng núi, "bên bờ biển thời tiết".

Người ta bố trí ăn ở trong khách sạn rất tốt. Món ăn rất ngon dù không có bánh mì và súp.

Đầu tháng 2 tại Việt nam bắt đầu lễ mừng Năm Mới theo lịch phương Đông. Người ta tổ chức những cuộc du xuân, tranh tài thể thao ở sân vận động. Nhảy vòng tròn, múa theo đủ điệu, các chàng trai và cô gái trang phục dân tộc sặc sỡ vui tươi trong các mặt nạ kỳ lạ. Mọ thứ có vẻ rất thú vị và bất thường. Người ta mời chúng tôi đi chơi xuân. Một bữa chúng tôi còn tham gia vào một điệu múa chiến đấu với rồng và đã có thể chiến thắng. Vì chiến thắng con rồng nên chúng tôi được thưởng một buồng chuối nặng đến 100 cân mà cả phi hành đoàn cũng không bê nổi. Khi đó các đồm trí (các bạn) Việt nam đã giúp chúng tôi đưa món quà lên xe ô tô chở về khách sạn.

Mọi lúc mọi nơi chúng tôi đều cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc hữu nghị và mong muốn làm cho chúng tôi vui vẻ thoải mái. Mọi người Việt Nam tốt bụng mến khách đều đón chúng tôi với nụ cười niềm nở. Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ mãi sự ấm áp và thân tình của những người bạn Việt Nam.

Sân bay Điện Biên Phủ và vùng phụ cận đã được tuyên bố và hình thành nên một khu bảo tàng-tưởng niệm sau chiến thắng trước người Pháp. Tại đây có 17 ngàn quân Pháp bị bao vây và bắt làm tù binh. Vũ khí trang bị người Pháp bỏ lại được trưng bày ngoài trời. Một số nơi vẫn còn mìn, chỉ được phép đi theo những con đường mòn nhỏ.

Đi cùng chúng tôi có một phiên dịch viên đã kể cho chúng tôi nghe rất hay về tất cả những chuyện đó.

Sau rồi chúng tôi bỏ lại phiên dịch viên mà giao tiếp với người Việt Nam bằng điệu bộ cử chỉ và hình vẽ. Mọi chuyện diễn ra tiếp tục như thế cho đến ngày 20 tháng 2 năm 1961. Những ngày cuối chúng tôi nhận thấy dấu hiệu lạ lùng ở người kỹ thuật viên hàng không của chúng tôi. Anh thường lảng đi, tách riêng ra một chỗ, những chỗ mà chúng tôi rất khó tìm thấy anh. Ở anh bắt đầu có những biểu hiện của sự buồn bã, sầu nhớ (anh để lại ở nhà ba đứa trẻ còn nhỏ).

Tôi quyết định hàng ngày làm việc trên trực thăng: khởi động động cơ, chạy không tải toàn bộ hệ thống, vệ sinh sạch sẽ, lau rửa, để làm việc nhiều hơn nữa.

Ngày 20 tháng 2 một chiếc Li-2 bay đến đón chúng tôi. Bộ chỉ huy tập hợp mọi người nhân ngày kỷ niệm Quân đội Xô Viết. Khi chúng tôi vào trong máy bay bỗng thấy mùi hoại tử rất mạnh. Kỹ thuật viên hàng không kể rằng máy bay của họ chở xác các phi công máy bay Il-14 hy sinh ở Lào. Từ anh ấy chúng tôi biết chuyện chiếc máy bay An-12 bay tới Lào chở quan tài khi hạ cánh trong điều kiện mấy thấp cũng đã gặp nạn. Nó húc vào một cái đập được xây dựng để bảo vệ tránh nước tràn khi sông bị lũ. Con đê này nằm ở đầu đường băng cất cánh, Máy bay húc càng phải vào đê và càng bị phá hủy hoàn toàn. Phi công hạ máy bay bằng càng trái nhưng khi chạy xả đà ở vận tốc nhỏ đã quệt cánh phải vào mặt đất làm hư hại cánh.
----- --------------

CHÚ GIẢI CỦA Baoleo:

Đây là 1 trong 3 chiến dịch cầu hàng không lớn nhất, mà Liên Xô từng giúp Việt Nam trong lịch sử tồn tại của Liên Xô CCCP.

+ Chiến dịch cầu hàng không lớn thứ nhất, như bài viết đang kể, là vào năm 1962. Khi đó, Liên Xô đưa toàn bộ 1 trung đoàn không quân vận tải, gồm Li-2 (tương tự Đa-kô-ta DC 3 của Mỹ), IL 14, AN 2, cả AN-12, và trực thăng MI 4 sang giúp Việt Nam ta, không vận toàn bộ sư 316 từ Điện Biên sang Lào, để đánh giải vây cho tiểu đoàn dù 2 của Coong-Le (chính thời điểm này, ca sỹ Tường Vi sang hát bài Lăm tơi cho Coong Le nghe, và Coong-Le bị tiếng sét ái tình, đã đòi lấy ca sỹ Tường Vy. Đ…ảng ta thì ủng hộ và khuyến khích, nhưng ca sỹ Tường Vy không đồng ý, thế là chuyện không thành.) và mở rộng vùng chiến khu Sầm Nưa.

Sau khi kết thúc chiến dịch cầu hàng không này, phía Liên Xô chỉ mang phi công về nước, còn toàn bộ máy bay, tặng lại cho không quân ta.

Ngoại trừ số máy bay AN-12, Liên Xô mang về nước.

+ Chiến dịch cầu hàng không lớn thứ hai, là vào năm 1979. Khi đó Liên Xô lập cầu hàng không, vận chuyển vũ khí và trang thiết bị từ Liên Xô sang Việt Nam ta, trong bối cảnh của cuộc chiến chống quân xâm lược Trung Quốc vào tháng 2 năm 1979.

+ Chiến dịch cầu hàng không lớn thứ ba, cũng vào năm 1979. Khi đó Liên Xô lập cầu hàng không, vận chuyển Quân đoàn 3 từ Cam Pu Chia về miền Bắc Việt Nam. Cũng như giúp ta vận chuyển, lật cánh một số đơn vị từ Tây Biển Hồ Cam Pu Chia về Đông Biển Hồ Cam Pu Chia.

Tuy nhiên, không giống như Chiến dịch cầu hàng không lớn thứ nhất. Hai chiến dịch cầu hàng không thứ hai và thứ ba này, sau khi kết thúc, Liên Xô đưa cả người và máy bay về, không cho ta. Hị hị.


+++ Hình ảnh minh hoạ:

-Chiến dịch cầu hàng không lớn thứ ba, cũng vào năm 1979. Khi đó Liên Xô lập cầu hàng không, vận chuyển Quân đoàn 3 từ Cam Pu Chia về miền Bắc Việt Nam. Cũng như giúp ta vận chuyển, lật cánh một số đơn vị từ Tây Biển Hồ Cam Pu Chia về Đông Biển Hồ Cam Pu Chia.

Ảnh về máy bay Liên Xô trong chiến dịch ấy chưa tìm được, nhà cháu tạm thay bằng ảnh của máy bay VN, trong chiến dịch cầu hàng không thứ 3 này.

n3.jpg
Hình như có chút nhầm lẫn nhỏ Cụ ơi.
Nhà cháu đọc ở thớt về cụ Hoàng Đan, mt Vị Xuyên thì cuộc không vận thứ 3 là đưa Quân đoàn 2 chứ không phải QĐ 3.
Hơn nữa cháu nhập lính QĐ 3 ngay sau khi QĐ di chuyển từ Căm về TN, chỉ thấy lính cũ nói di chuyển bằng tàu hỏa và oto thôi.
Sơ suất cũng nhỏ thôi nhưng để Cụ chủ điều chỉnh (nếu có) cho ch xác với l sử.
Thớt rất hay, xin cảm ơn Cụ chủ và mong thêm nhiều th tin lần đầu công bố bổ ích.
 

first

Xe tăng
Biển số
OF-21686
Ngày cấp bằng
27/9/08
Số km
1,012
Động cơ
507,851 Mã lực
Kiểu 'bằng hữu nghị', hay 'điểm hữu nghị', nếu bạn hiền có dịp gập bất cứ một lưu học sinh Việt Nam nào, từng học ở Liên Xô, từ thời 1965 đến 1985, ở cấp học từ đại học đến phó tiến sỹ, sẽ rõ mà. :D
Em đi học ở LX sau giai đoạn này, ở trường số 1 của LX, và chuyện "điểm hữu nghị" là ko tồn tại với sinh viên VN, chỉ có với SV Campuchia và Lào 2 năm đầu thôi. SV VN hồi này là thi ĐH điểm cao chiếm được suất đi học nước ngoài, chứ ko phải diện cử tuyển theo thành phần hồi xưa nữa rồi. Tụi em học sòng phẳng, thi sòng phẳng, và vượt sòng phẳng SV LX.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,825
Động cơ
362,212 Mã lực
Em đi học ở LX sau giai đoạn này, ở trường số 1 của LX, và chuyện "điểm hữu nghị" là ko tồn tại với sinh viên VN, chỉ có với SV Campuchia và Lào 2 năm đầu thôi. SV VN hồi này là thi ĐH điểm cao chiếm được suất đi học nước ngoài, chứ ko phải diện cử tuyển theo thành phần hồi xưa nữa rồi. Tụi em học sòng phẳng, thi sòng phẳng, và vượt sòng phẳng SV LX.
Giai đoạn sau 1985, thì không còn tồn tại loại 'bằng hữu nghị' nữa.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top