cụ muồn hiểu thế nào cũng được ạ.Buồn lắm cụ ơ...huhuThấy trên thớt mí mấy còm của cụ thấy có mâu thuẫn : cụ đang bẩu hạnh phúc, " giàu có" dưới lsij nói bất lực, thế chuyện kia có bất lực kg?
Giờ thấy cụ nói như còm này thì là ổn rồi đấy@
cụ muồn hiểu thế nào cũng được ạ.Buồn lắm cụ ơ...huhuThấy trên thớt mí mấy còm của cụ thấy có mâu thuẫn : cụ đang bẩu hạnh phúc, " giàu có" dưới lsij nói bất lực, thế chuyện kia có bất lực kg?
Giờ thấy cụ nói như còm này thì là ổn rồi đấy@
Cụ "giàu" giống em rồi.Em "giàu" cụ nhỉ,biết đủ là đủ,nghĩ thiếu thì mãi mã vẫn không đủ.Bằng lòng với những gì mình có để cuộc sống an nhiên,hạnh phúc
Cụ nói quá chuẩn...Thành công đi đôi với giàu có, giàu tiền bạc, tình cảm, sức khoẻ, tri thức.
Nghèo thì tần tiện tiết kiệm và lâu dài gây nhiều hệ lụy : suy nghĩ tiêu cực, tầm nhìn, mối quan hệ bó hẹp, thời gian gò bó...
Tóm lại nếu đánh đồng giàu có và nghèo khó thường là loser, thiếu nghị lực sống.
tiền em không có chứ không phải là ko nhiều cụ ơi...)))Cụ "giàu" giống em rồi.
Có tất cả mọi thứ, trừ tiền không nhiều.
Bố khỉ, em nuôi 4 đứa con ăn học, nhiều lúc cảm giác hết cmn lực.tiền em không có chứ không phải là ko nhiều cụ ơi...)))
cụ nuôi 4 đứa ăn học,bái phục cụ.Em 2 đứa mà đã...Bố khỉ, em nuôi 4 đứa con ăn học, nhiều lúc cảm giác hết cmn lực.
$ á, hát bài có có không không suốt.
Nói ra để động viên cụ chút thôi.cụ nuôi 4 đứa ăn học,bái phục cụ.Em 2 đúa mà đã...
cảm ơn cụ,nhìn vợ vất vả,con không được bằng con người ta em cũng đắng lòng lắm mà chưa thể làm gì,nhiều người bảo em phải cố gắng lên nhưng em thật sự kém cỏi quá,không biết làm gì và cố gì cụ ạ,Em nói hạnh phúc là bằng lòng với cuộc sống thiếu thốn hiện tại thôi chứ để so sánh thì thực sự em chẳng có gì( về vật chất) để mà so sánh cả.Nói ra để động viên cụ chút thôi.
Em học được đâu đó câu: "Gỡ hòa chi phí cho bản thân mình đã là điều may rồi."
Câu nói đó em học được trong lúc mất sạch tất cả, và em gượng dậy làm lại từ đầu.
Mọi yếu tố từ con số không: Không $, không quan hệ (nói đúng ra em ngại nhờ vả những mối quan hệ).
Em đi làm thuê với thu nhập tính ra chả đủ tiêu cho bản thân mình, vì trước đó, nhu cầu chi tiêu của em là quá nhiều, nhưng rồi mọi việc cũng qua.
Giờ mọi việc em thấy nó bình thường.
Cụ sẽ có lúc ngồi nhìn lại, bằng lòng với cái gì đang có thì là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc hơn là nhìn vợ con mình được đầy đủ và sung sướng ít nhất bằng mặt bằng trung bình của xã hội (thậm chí cao hơn một tí, rồi một tí nữa) thì sẽ thấy hạnh phúc hơn.
Vâng Cụ, không biết cụ cố được nhiêu năm rồi, nhưng em làm bằng thật trong 10 năm rồi mà kết quả vẫn chưa được như kỳ vọng đó.cảm ơn cụ,nhìn vợ vất vả,con không được bằng con người ta em cũng đắng lòng lắm mà chưa thể làm gì,nhiều người bảo em phải cố gắng lên nhưng em thật sự kém cỏi quá,không biết làm gì và cố gì cụ ạ,Em nói hạnh phúc là bằng lòng với cuộc sống thiếu thốn hiện tại thôi chứ để so sánh thì thực sự em chẳng có gì( về vật chất) để mà so sánh cả.
cụ đọc thớt em xin đi làm chẳng nơi nào thèm nhận cụ sẽ hiểu rõ hoàn cảnh của em ạ.Vâng Cụ, không biết cụ cố được nhiêu năm rồi, nhưng em làm bằng thật trong 10 năm rồi mà kết quả vẫn chưa được như kỳ vọng đó.
Vợ con vẫn chưa bằng người được, và bản thân mình vẫn như bị kiến đốt đít khi nghe tin anh chị em mình đủ lực mua những món hàng tiền Tỉ.
Đành rằng, mỗi người có một số phận, nhưng hôm nay không làm thì đến bao giờ làm.
Cứ đi rồi sẽ thấy đường, kể cả nhấc mông ra khỏi nhà, đi cafe với vài người bạn cũng sẽ có những ý tưởng mới.
À mà, em thấy cụ ghi là không đi được xe máy, sức khỏe cụ có vấn đề gì quá lớn không vậy?
Không nơi nào nhận thì phấn đấu làm ông chủ thôi.cụ đọc thớt em xin đi làm chẳng nơi nào thèm nhận cụ sẽ hiểu rõ hoàn cảnh của em ạ.
Thấy vợ con gđ vất vả thì gắng mà giúp hỗ trợ: mình có tri thức trí tuệ thì dạy con học đỡ phải đi học thêm, coi như có thêm thu nhập; vợ bận bịu mình chịu khó việc nhà dậy sớm cơm nước, giặt giũ vv, coi như có thêm thu nhập thay vì thuê giúp việc; thực tế giờ khó kiếm việc đúng sở trường chuyện môn thôi chứ việc như vệ sĩ, bảo vệ tháng dăm ba triệu đâu thiếu.cảm ơn cụ,nhìn vợ vất vả,con không được bằng con người ta em cũng đắng lòng lắm mà chưa thể làm gì,nhiều người bảo em phải cố gắng lên nhưng em thật sự kém cỏi quá,không biết làm gì và cố gì cụ ạ,Em nói hạnh phúc là bằng lòng với cuộc sống thiếu thốn hiện tại thôi chứ để so sánh thì thực sự em chẳng có gì( về vật chất) để mà so sánh cả.
vâng,nói thì là như vậy nhưng thực tế cuộc sống nó áp lực và căng hơn rất nhiều cụ ạ.Cụ làm việc nhà,giúp con học...nhưng nhiều lúc thiếu tiền vợ lại cằn nhằn "sao không đi làm kiếm tiền,ở nhà suốt thế".mặc dù việc nhà em làm hết cụ ạThấy vợ con gđ vất vả thì gắng mà giúp hỗ trợ: mình có tri thức trí tuệ thì dạy con học đỡ phải đi học thêm, coi như có thêm thu nhập; vợ bận bịu mình chịu khó việc nhà dậy sớm cơm nước, giặt giũ vv, coi như có thêm thu nhập thay vì thuê giúp việc; thực tế giờ khó kiếm việc đúng sở trường chuyện môn thôi chứ việc như vệ sĩ, bảo vệ tháng dăm ba triệu đâu thiếu.
Thêm nữa, cs của mình so sánh chi với người ta cho nó nặng nề; chia sẻ tý cho gđ vui vẻ là ok mà.
Chuẩn luôn, mọi người cứ nói tránh né đi làm gì.Một chữ: "Tiền"
Một ngày cụ chợt nhận thấy người ta chào hỏi mình nhiều hơn, dành sự quan tâm với ánh mắt ngưỡng mộ...đó là cụ chắc cụ đang kiếm đc nhiều xèng rồi đấyEm nghĩ giàu với nghèo nó khác nhau ở mỗi tiền, các thứ còn lại thì không giống nhau mấy.
Trên này có cụ buồn vì nghèo đấy cụ, chắc dễ tâm sự với cụ hơn.Sống gần nửa đời người mà em vẫn chưa thể trả lời chính xác câu hỏi này các cụ mợ ạ.Em buồn lắm vì đến tận bây giờ vẫn chưa biết giàu nghèo khác nhau như thế nào.Giàu là phải có nhiều tiền,giàu là có nhà có xe,hay giàu đơn giản chỉ là cuộc sống an nhiên,hạnh phúc.Em tự đánh giá là bây giờ em đang " giàu có" vì em đang có rất nhiều thứ trừ mỗi tiền là em không có thôi.Một cuộc sống an yên,hạnh phúc với một gia đình nhỏ,1 vợ xinh đẹp,chăm chỉ cùng 2 nhóc tinh nghịch đáng yêu.Có người nói cuộc sống chỉ cần vậy là đủ nhưng em thấy ...em nghèo quá cccm ạ.Không có nhà,không có xe...nói chung là không có gì về vật chất cả còn về tinh thần thì hiện giờ em cũng vô nhưng mà là vô lo vô nghĩ nên em thấy cuộc sống bây giờ đang là màu hồng.Đôi lúc em thấy mình thiếu trách nhiệm với gia đình,với các con nhưng thật sự là em "bất lực".Em nằm nhà không giao lưu nhiều với xã hội,bạn bè nên gần như tất cả các mối quan hệ của em từ xưa đến nay là mất sạch.Chỉ còn một số ít bạn bè thân thiết là thỉnh thoảng vẫn qua lại.Chỉ là thỉnh thoảng thôi vì bây giờ ai cũng có cuộc sống riêng với vợ chồng con cái nên việc tụ tập giao lưu là ít xảy ra.Thi thoảng lắm mới có dịp hội trường hội lớp các bạn mới rủ em đi.Nhưng nhiều lúc,biết em không có tiền nên các bạn cũng hạn chế rủ vì sợ em lại phải đi thì tốn kém mà từ chối thì "ngượng".Em biết là vậy nhưng nhiều lúc cũng muốn giữ chút thể diện nên ...tặc lưỡi,muốn đến đâu thì đến để rồi ...vợ em lại phải vất vả làm ngày làm đêm để có tiền lo cho các con.Những lúc như thế em thấy mình tệ quá.Và cũng nhờ những lúc như thế em mới biết vợ em thương em,biết nghĩ cho em như thế nào.Vợ em thà vất vả hơn một chút chứ không bao giờ muốn chồng phải xấu hổ.Em thương vợ thiệt thòi không được chồng đưa đi ăn chơi,mua sắm như vợ người ta.Em thương vợ lấy chồng tám năm chưa biết lấy một lần chồng mua quà tặng vợ.Những lúc ngồi nhâm nhi cốc cafe đen đá không đường đắng ngắt em mới ngồi ngẫm nghĩ về giá trị của giàu,nghèo và chợt nhận ra rằng " cuộc sống không tiền,không có anh em" hoặc giả như có "anh em " thì nó cũng chỉ ở mức xã giao,không thân thiết gì.Như vậy nghèo tiền thì nghèo "bạn",kinh nghiệm mà em rút ra sau 13 năm "sống nghèo" là như vậy đấy cccm ạ.Có thể đúng có thể sai với nhiều người nhưng với em thì nó khá là chính xác.Em có rất ít bạn,gần như là không có thì đúng hơn.Có chăng cũng vài đứa cả năm gặp nhau được một lần khi bất chợt nhìn thấy nhau trên phố hay tình cờ va vào nhau trong dòng người hối hả trên con phố đi bộ Hồ Gươm.Cuộc sống không bạn bè thì buồn lắm,tẻ nhạt lắm và không có nhiều dư vị của cuộc sống.Em thật sự không muốn như vậy,muốn cải thiện mối quan hệ móc nối lại những bạn bè trước đây nhưng lực bất tồng tâm.Không tiền,không đi lại bằng xe máy được,cả ngày em chỉ quanh quẩn với gia đình nhỏ của mình.Chỉ vậy thôi,hơi tẻ nhạt quá thì phải?Có lẽ nghèo,bệnh đã làm con người em khác xưa nhiều lắm rồi.Không còn hình ảnh của một chàng thanh niên luôn tích cực năng nổ trong mọi hoạt động của cả nhóm,không còn chàng thanh niên "đẹp trai",đa tài của ngày xưa ấy nữa rồi.Em đã mất nhiều quá và còn mất nữa nếu như cuộc sống không có gì thay đổi...Em vẫn nghèo và suy nghĩ hạn hẹp như thế.Em muốn thay đổi nhưng thay đổi bằng mồm thì dễ mà thay đổi bằng hành động,việc làm thiết thực thì khó quá.Em đang bế tắc...vì nghèo vì không quan hệ,em buồn.
Em chỉ cần thường thường thôi cụ ơi.Vợ cụ sẽ là quí bà nếu cụ giàu! Còn cũng chỉ thường thường trong dòng đời vì cụ nghèo.
Vậy thôi.
Và cụ có thể đau đầu vì tối nay ngủ nhà vs vợ hay ks vs bồ nếu cụ giầu, còn nghèo thì thảnh thơi ôm máng ngủ ngon .