Bác Tây bảo gọi cấp cứu chở vào viện đi, tôi đến ngay. Thế là em gọi xe ủ í đến đón (hay nha, xe cấp cứu Singapore không mất tiền, hình như nhà nước trả cho mọi ca cấp cứu). Một tẹo là họ đến hỏi em muốn vào viện nào rồi cho em lên cáng và chở em vào viện Novena Mount Elizabeth. Lúc vào em vẫn khóc huhuu nhưng vẫn không tin là em bị gãy chân. Bác sĩ trực cho em đi chụp X-quang rồi cho em vào phòng. Lúc em đi chụp và chờ bác ở ngoài, em cầu xin chân em đừng gãy. Em sợ đến nỗi chả dám chẩn em lần nữa. Em chỉ cầu mong có một phép màu. Nhưng phép màu đó đã không xảy ra. Bác sĩ cho em vào phòng rồi bảo, rất tiếc rằng cô phải phẫu thuật thôi, cô gãy xương mác rồi. Em bảo không thể có chuyện đấy được. Tôi vẫn đi được, tôi chỉ cần về nhà nằm nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi. Em van xin bác sĩ và khóc tơi bời. Em nhập vai sâu đến nỗi ông bác sĩ phát hoảng. Bác quay cái màn hình có cái cẳng chân của em ra và chỉ cho em đoạn gẫy: Đây này, gẫy đây này. Em nhìn qua làn nước mắt nhạt nhoà em thấy ô nó vẫn còn màng bám, thế này thì bó lá ngon. Em lại xin bác cho về Việt Nam. Cứ nhớ được cái gì em xin cái ấy. Bác sĩ hoảng quá bảo thôi thôi đừng khóc, được rồi yên tâm yên tâm. Thế này nhé, tôi không phải là bác sĩ xương đâu, tôi chỉ là bác sĩ đa khoa thôi. Bác sĩ xương đang đến, cô đừng khóc nữa, biết đâu bác ấy đến bác ấy lại bảo cô chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là lành. Đợi bác ấy đến xem sao. ( Ông bác tổ lái hay thật. Tài tình thế. Dụ trẻ con ăn mứt gà sát ngon ơ. Đổ ngay quả hạn sang đồng nghiệp rồi phủi tay hehe) trong em lại loé lên niềm hy vọng ờ chân mình có đau đâu mà. Chắc lão này chả có chuyên môn về xương khớp cứ phán bừa. Đợi đấy bác sĩ xương xuống cho mà biết tay. Tí ta được về rồi.
Ròi bác xương xuống, bác hí hửng thò mặt vào bảo thôi mổ nhé. Tôi xem chân cô trên phòng tôi rồi. Đặt phòng và đặt giờ mổ thôi. Ối giời em hét lên như cháy nhà. Em bảo thế bác xem lúc nào? Có phải chân tôi đâu. Bác nhầm với chân ai chứ không phải chân tôi. Thế đây có phải tên cô không? Tên tôi nhưng mà có khi phòng X-quang họ nhầm sang người khác, cho tôi chụp lại. Thôi xưng vù thế này rồi không chụp lại nữa. Nhưng mà bong gân nó cũng xưng mà...
Ông bác lúc này mới hoảng loạn thực sự bảo thôi thế hôm nay không mổ, mai mổ được chưa? Mai cũng không mổ, đi về thôi. Hai ông anh bảo mổ đi chứ để cái chân què mà rồi đi chấm phẩy à? Muốn giống "Nghị thọt" xóm mình à? Chân em chứ chân các anh à? Mặc cả khóc lóc mãi không được. Hai ông anh cứ làm hồ sơ thủ tục, ký giấy đảm bảo rồi em được đẩy lên phòng chờ mai mổ.
Có một điều kỳ lạ là từ lúc em ngã xuống đến ngày hôm sau đợi mổ, đến lúc mổ xong về phòng hậu phẫu, đến cả lúc ra viện và đến khi khỏi, em không hề đau đớn. Không một mảy may đau dù chỉ là một chút châm chích như kiến cắn. Em không phải uống viên kháng sinh nào, không phải uống 1 viên giảm đau nào. Trong khi bác sĩ đóng 1 cái nẹp và 7 cái đinh vào chân em. Lẽ ra phải đau đớn lắm nhưng mà tuyệt nhiên không. Kỳ lạ vậy. Bác sĩ hẹn nếu muốn lấy nẹp và đinh ra thì trong vòng 1 năm là phải quay lại lấy ra. Nhưng mà em hãi lắm nên em kệ. Giờ nó vẫn còn trong chân em. Bác sĩ bảo toàn bộ khung và đinh là loại vĩnh viễn và tốt nhất hiện nay. Thế nên thôi em chả mổ làm gì nữa hãi lắm rồi.
Chi phí mổ của em hết 38 ngàn cụ Lý. Môt con số khủng khiếp trong khi mấy ông anh ở Việt Đức đùa bảo mày về đây anh mổ cho mày anh lấy đúng bằng tiền viện thôi, cho anh 3 chục là xong.
Em chữa vết thương cho nhiều người rồi nên em rất hiểu về sẹo. Khi một vết thương lên da liền sẹo, nó sẽ theo cơ chế tế bào tự nhân lên để lấp đầy vết thương. Những vết thương nhỏ thường sẽ để lại sẹo trắng và liền. Những vết thương hở lớn, cơ thể lúc này tự động dồn toàn bộ collagen và chất bổ về đó nuôi tế bào, kích thích cho tế bào nhân đôi. Chúng ta học sinh học thì hiểu tế bào cứ nhân đôi lên rồi từ đôi lại nhân lên tiếp... Cơ thể nhân đôi nhiều quá sẽ đùn lên thành sẹo lồi. Kinh nghiệm khi một vết thương có nguy cơ hình thành sẹo lồi là nó sẽ rất ngứa. Lành vết thương rồi vẫn rất ngứa. Đó là quá trình tế bào vẫn tiếp tục nhân đôi, collagen vẫn được điều về đó khiến nó nở ra, ngứa ngáy.
Cho nên em bôi liên tục một tuýp thuốc rất rẻ tiền mang từ VN sang. đó là tuýp Flucinar. Bôi đến khi nào hết ngứa vẫn bôi. Quả nhiên vết thương đang tấy lên nhưng sau một thời gian thì xẹp xuống, mịn màng. Tuy nhiên Flucinar tuyệt đối không được đưa lên mặt vì nó gây kích ứng đặc biệt với da vùng mặt và gây trứng cá bọc rất khủng khiếp.
Đây là ảnh chụp X-quang lúc cái xương Mac của em bị gãy. Các cụ mợ có thể nhìn thấy cái xương nhỏ nó tướp ra như xơ mướp. Còn ảnh kia là cái nẹp và 7 cái đinh ahuhu.