[CCCĐ] Em đi công tắc Bắc Triều Tiên các cụ ợ

CIB

Xe điện
Biển số
OF-35776
Ngày cấp bằng
22/5/09
Số km
3,451
Động cơ
499,498 Mã lực
Em nhớ hồi năm bảy mấy, đi tắm biển Pa Pa và Ma ma bao giờ cũng phải mang theo nồi niêu bát đĩa buộc sau xe đạp
Chị em thay đồ mà anh em quay mặt đi dư lày chắc chỉ có ở BTT/:)
 

meo_gia75

Xe tải
Biển số
OF-28270
Ngày cấp bằng
3/2/09
Số km
263
Động cơ
486,470 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Mà cái ảnh cuối e giám chắc rằng cu còn mấy cái nữa độc hơn dưng mà cụ thủ lại để thi thoảng nhớ BTT lại mang ra ngắm riêng đây mà. kekeke
 

benghe

Xe điện
Biển số
OF-25158
Ngày cấp bằng
3/12/08
Số km
2,135
Động cơ
510,985 Mã lực
Nơi ở
Quán 217
Mà cái ảnh cuối e giám chắc rằng cu còn mấy cái nữa độc hơn dưng mà cụ thủ lại để thi thoảng nhớ BTT lại mang ra ngắm riêng đây mà. kekeke
Cụ Mèo này, bán được mông đau chưa mà lượn lung tung chém gió ầm ầm thế nhỉ? trưa qua cụ có đi off funs không đấy? cả thấy ai mời sất... đợt này bận toàn vào cuối tuần nên đ ếch tham gia mấy hoạt động được... chnán quá :(
 

meo_gia75

Xe tải
Biển số
OF-28270
Ngày cấp bằng
3/2/09
Số km
263
Động cơ
486,470 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Cụ lượn vào FUNS team xem qua một lượt đi, trưa qua say quá cơ.
 

BELFOTO

Xe tải
Biển số
OF-61035
Ngày cấp bằng
6/4/10
Số km
360
Động cơ
443,055 Mã lực
Cụ đi Triều Tiên mà ko thông báo để em nhờ mua mấy củ Sâm, mua bên bắc này toàn Sâm xịn.
 

anchibui

Xe điện
Biển số
OF-40829
Ngày cấp bằng
16/7/09
Số km
3,645
Động cơ
499,071 Mã lực
Úi giời! Em kết cái phòng thay đồ của chị em quá cụ Beng à. Em nghĩ cụ cũng chẳng tắm đc vì chắc cũng kết giống em.
 

bridge

Xe container
Biển số
OF-41446
Ngày cấp bằng
24/7/09
Số km
5,087
Động cơ
306,539 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Hôm nay rảnh quá, em lại up tiếp ít ảnh về BTT để các cụ xem chơi nhé...

Chủ đề là đi tắm biển Nampo ở BTT... để xem cái sự tắm táp củahọ thế nào nào
---------------
Đường cao tốc từ Pyongyang đi Nampo được xây dựng từ những năm 1986 với 8 làn đường, nhưng chả có ma nào đi, thỉnh thoảng mới có cái ô tô qua lại... đường này có ki máy bay boeing cũng hạ cánh được



Nhìn hệ thống đường cao tốc của BTT tốt thật đấy, những 8 làn xe ... Nhìn họ mà ngẫm đến ta, đường cao tốc vừa nhỏ mà hẹp, lại nhiều trạm thu phí nữa :((:((:((

Cảm ơn bác chủ thớt nhiều !!
 
Chỉnh sửa cuối:

manhld

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-14324
Ngày cấp bằng
28/3/08
Số km
238
Động cơ
517,410 Mã lực
Có ảnh gì mới không cụ
 

benghe

Xe điện
Biển số
OF-25158
Ngày cấp bằng
3/12/08
Số km
2,135
Động cơ
510,985 Mã lực
Nơi ở
Quán 217
Có ảnh gì mới không cụ
Em chửa hiểu ý cụ! "gì mới" là gì ạ? hay cụ thích ngắm dàn xe tăng Pokpoong hay là máy bay trinh thám không người lái ạ? những thứ đóo thì chịu rồi vì em không phải ở mảng quân sự... Em thấy mấy cái ảnh của em là cũng "mới" lắm rồi đấy ạ
 

pin pin

Xe đạp
Biển số
OF-24956
Ngày cấp bằng
28/11/08
Số km
41
Động cơ
490,980 Mã lực
Cứ nghĩ cái cảnh dân BTT bụng đói mà cứ phải đứng tung hô Lãnh tụ đang chơi mấy món đồ chơi tên lửa với hạt nhân mà em lại thấy buồn các bác ạ
 

hq1

Xe tăng
Biển số
OF-71192
Ngày cấp bằng
21/8/10
Số km
1,046
Động cơ
437,830 Mã lực
Năm ngoái ông anh trai em cũng đi theo đoàn công tác của Bộ Y tế sang BTT và Miến Điện. Đi về thấy ông ý kể sang đến BTT đoàn được đón tiếp rất nhiệt tình, ăn uống linh đình. Nhưng trước khi đi do ít thông tin và được cảnh báo là thiếu lương thực nên đoàn mang rất nhiều mì tôm. Khi đoàn về do mì tôm còn thừa nhiều nên anh em trong đoàn chia ra cho mỗi người phục vụ mấy gói làm quà mà em thấy ông anh bảo họ quý như là mình vớ được sâm Cao Ly 1000 tuổi vậy. Cuộc sống của lãnh đạo và dân cày BTT khác nhau nhiều lắm ạ.
Nghe cụ nói mà thấy chạnh cả lòng. Nhớ ngày trước vào những năm 80 đất nước ta vẫn đang trong cảnh bao cấp, lần đầu tiên được ăn sữa đặc hết date hàng trợ cấp của Xô viết mẹ cháu luộc lên cho đảm bảo, nó biến chất keo đặc lại mà ăn vẫn thấy ko có j ngon hơn. Bg xem topic của cụ cháu lại thấy cái tình cảnh thê thảm ấy đối với trẻ em BTT. Có lẽ mấy gói mì tôm của anh cụ cũng đã là sơn hào hải vị của một vài đứa trẻ may mắn hơn cụ nhỉ.
Nghĩ mà thấy tội cho người dân BTT quá
 

lavoiture

Xe tải
Biển số
OF-1782
Ngày cấp bằng
3/10/06
Số km
460
Động cơ
573,880 Mã lực
Tuổi
47
Em nhớ trước những năm 90 mình cũng vậy . Mô hình XHCN mà. Nếu so sánh tại thời điểm này về phát triển hạ tầng xã hội con người...Mình mới hơn 20 năm Bắc Triều. Nhưng em nghe nói mình còn thua Malay cũng tận 20 năm, Thái 30 năm , Sing 50 năm...

Đấy là mới dám so sánh gần còn xa hơn nữa thi ko nghĩ tới ...
 

HorsePower

Xe container
Biển số
OF-40974
Ngày cấp bằng
18/7/09
Số km
8,965
Động cơ
557,605 Mã lực
Vài hình ảnh về BTT tham gia cung các Bác.
Thật dễ thương!


Ở mình là Vincom.

Ngày xưa cài này mình gọi Bách Hóa tổng hợp, khu quần áo vải sợi

Cái này mình chưa có.

Còn đây là ẩm thực và giá: Bên này người ta chỉ tiếp Việt mình hay sao mà có cả Vietnamese ạ

Cái này ngày xưa hay gọi là nhảy tàu điện Bờ hồ:
 
Chỉnh sửa cuối:

hq1

Xe tăng
Biển số
OF-71192
Ngày cấp bằng
21/8/10
Số km
1,046
Động cơ
437,830 Mã lực
Típ đi kụ ơi. Càng xem càng háo hức. Đời sống nhân dân bên đó khổ thật.
 

Sapphire

Xe đạp
Biển số
OF-59487
Ngày cấp bằng
19/3/10
Số km
26
Động cơ
443,260 Mã lực
Hôm nay em đã tìm lại được bài viết về chuyến đi BTT của một anh/chị nào đó. bài này em đã đọc từ lâu lắm rồi (cũng phải đến 7, 8 năm gì đó). Chỉ nhớ hồi ấy nghe nói về BTT là tò mò lắm nên đọc xong là phải save lại, giờ tìm mãi mới thấy.

Ghi chú là em không biết Copyright bài viết này là của ai, chỉ là đồ em sưu tầm khuân vác về được và giờ chia sẻ với bác nào chưa đọc nhé. Bài này có 4 phần, viết bằng bộ font ABC nên em phải mất công chuyển sang Unicode và sửa lại lỗi chính tả trong quá trình đổi font nên hơi mất thời gian tí.


TRÁI ĐẤT NÀY LÀ CỦA CHÚNG MÌNH - PHẦN 1​

Tôi quyết định viết một cái gì đó tương tự như thế này sau khi từ Bình Nhưỡng trở về Bắc Kinh hồi cuối tháng tư. Có lẽ lý do chính là một tuần ở Bắc Triều Tiên để lại nhiều ấn tượng nặng nề quá làm tôi cảm thấy phải rút ra được một kết luận nào đó, phải tìm ra một lời giải thích dù chỉ đơn giản. Chuyến đi này cho tôi một cơ hội mà có ít người Việt Nam mình đã có, là được sống lại một lần nữa thời những năm đầu 1980 ở Việt Nam. Giống như là nghe lại những bài hát trẻ con tìm ra được những điều mới mẻ, ở Bình Nhưỡng một tuần làm tôi ngẫm ra được nhiều điều ở chính trong đầu mình, kết quả của việc lớn lên trong một thời kỳ gian khổ ở một đất nước khi đó mệt mỏi và nghèo đói, mà lúc trẻ con tôi không nghĩ được ra.

Từ Bắc Kinh đi lên Dandong là thành phố biên giới sát Bắc Triều Tiên thuộc tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc mất khoảng 15 tiếng bằng tầu hỏa. Tầu rời ga Bắc Kinh lúc 5h10 chiều và đến nơi khoảng 7h30 sáng ngày hôm sau, giá vé khoảng 70 đô la Mỹ. Từ BK đến Dandong tôi ở một mình một toa bốn giường, các toa bên cạnh phần nhiều là cán bộ Bắc Hàn đi công tác về. Tàu liên vận nhưng chỉ có hai toa ghép liền vào tàu thường tốc hành của Trung Quốc, đến Dandong thì tách ra. Khi đến Dandong bắt đầu có thêm nhiều người lên tàu, toa của tôi chỉ một lúc đã đầy chật hàng hóa và một gia đình 4 người lớn một trẻ con, cả nhà nói với nhau bằng cả tiếng Triều và tiếng Hoa. Hàng hóa thì đủ loại, quần áo, chai lọ lỉnh kỉnh, mà không chỉ có toa tôi, các toa khác đều như thế. Cán bộ hải quan và công an cửa khẩu của Trung Quốc lên tàu làm thủ tục rất nhanh gọn và thân mật, một hai người thấy hộ chiếu Việt Nam còn bắt tay tôi rất chặt rồi hỏi chuyện vui vẻ lắm. Khoảng chín giờ, hai toa tầu đã được nối vào một đầu máy chạy điện của Trung Quốc, chúng tôi dần dần được đẩy sang phía đất Triều Tiên.

Tàu ra khỏi ga chỉ khoảng một phút là lên cầu vượt sông áp lục, con sông nổi tiếng trong chiến tranh Triều Tiên nơi diễn ra những trận đánh đẫm máu giữa quân giải phóng Triều Tiên, chí nguyện quân Trung Quốc và liên quân Mỹ-Nam Hàn. Sông không rộng, có khi còn hẹp hơn cả sông Hồng đoạn chảy qua Gia Lâm. Chỉ mấy phút tầu đã vượt qua cầu đi thẳng vào ga của Triều Tiên.

Rất khó kể lại được ấn tượng đầu tiên của tôi khi bắt đầu sang đến đất Triều Tiên như thế nào. Trước chuyến đi này, do nhiều lý do khác nhau tôi đã tìm đọc, nghe kể, và cả viết về Bắc Triều Tiên nên hiểu biết chung về đất nước này là có mặc dù chỉ trên sách vở và kinh nghiệm của những người khác. Thực ra mà nói, chuyến đi Triều Tiên là kết quả của một dự định, có thể là một mơ ước nữa, dù có lúc không nghiêm túc lắm, của tôi nhen nhóm trong khoảng thời gian gần 12 năm. Đặc biệt vài năm lại đây, kể từ khi Triều Tiên trải qua nạn đói khốc liệt hổi 1995-1997, khi mà có cả tin đồn về việc trẻ em bị bắt trộm để làm thịt, rồi đến những thỏa thuận về chương trình đổi dầu và năng lượng lấy việc ngừng sản xuất vũ khí nguyên tử giữa Triều Tiên và liên minh Hàn-Nhật-Mỹ-châu âu và gần đây nhất là những tin tức lạc quan về khả năng hai miền bán đảo này thống nhất, tôi lại càng mong muốn được đến thăm trước khi Triều Tiên thay đổi. Sự trông đợi của tôi là sẽ thấy một đất nước khổ sở và kém phát triển, nơi người dân đói ăn và nói chung là bị động trong mọi quyết định của riêng hay của chung.

Thế nên tôi hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy những hình ảnh đầu tiên của Triều Tiên. Trong ga mặc dù chỉ là ga biên giới mọi thứ đều có vẻ đàng hoàng, đẹp đẽ và sạch sẽ. Những người Triều Tiên đầu tiên tôi nhìn thấy, những cán bộ nhà ga và biên phòng, không có vẻ gì đói ăn hay mệt mỏi, ngược lại, ở họ có cả những dấu hiệu của sự đầy đủ nếu không nói là dư thừa. Công nhận là đến 90% mọi người ở đó đều mặc một loại đồng phục nào đó, màu sắc khác nhau và cái khác nữa so với bên kia biên giới là sự xuất hiện bất ngờ của nhiều loại vũ khí sát thương nặng nhẹ khác nhau do nhiều người mang vác. Một vài người Triều Tiên đầu tiên lên tàu, nếu chỉ xét từ cách ăn mặc, chải đầu, đeo kính thì có thể nhầm là diễn viên từ một bộ phim truyền hình Hàn Quốc nào đó. Nhiều người trong số họ nói tiếng Anh, mặc dù cách phát âm còn lẫn nhiều giọng Hàn, nhưng sự nhạy cảm trong cách dùng từ, tốc độ phản ứng đều chỉ ra là kết quả của một quá trình học hỏi nghiêm túc va có kết quả tốt.

Đầu tiên là biên phòng lên tầu, sau đó là các cán bộ hải quan. Trên tàu bắt đầu nhộn nhịp, mọi người lấy giấy tờ ra khai nhập cảnh, mang hàng hóa ra để chờ kiểm tra, lúc đấy mới thấy hàng hóa nhiều và đa dạng như thế nào và lúc đấy mới bắt đầu hiểu tại sao lại có sự sung túc đầy đủ thế. Cứ mỗi toa được kiểm tra xong lại có một lượng hàng hóa xuống tầu, lúc két bia, khi một mớ quần áo, tất cả đều được chát gọn thành một đống dưới sân ga đằng sau dẫy các chú lính đang cầm súng đứng gác. Thỉnh thoàng lại có cây thuốc Marlboro hay thùng táo được đặt thêm lên trên. Trong toa của tôi, khi hải quan khám gần xong hàng của gia đình nhà kia thì tự nhiên có tiếng như chuột kêu ở dưới gầm giường, hải quan lập tức lôi ra được một thùng 5 con chó nhật bé. Chủ hàng, hai vợ chồng nhà nọ, nhớn nhác nhìn nhau rồi một lúc sau khi anh hải quan đã xuống ga hút thuốc, anh chồng lôi một mớ đến 12 cái vày áo phụ nữ, bánh kẹo thuốc lá một túi lùng tùng kèm theo một con chó con giấu trong túi áo vét xuống theo, lúc sau trở lên mặt mày vui vẻ. Khi khám đền đồ của tôi, chỉ có quần áo nhưng một bác hải quan lại hỏi là tôi có mang táo theo không. Một lúc tôi mới hiểu ra và phì cười vì nghĩ là hỏi gì hỏi quái lạ, ai mang theo táo đi cho nặng người. Lý do vì sao mọi người đọc thêm về sau sẽ biết. Khi đứng ở hành lang toa tầu, tôi thoáng nhìn vào toa bên cạnh của các cán bộ Triều Tiên thấy có một bác mặc quần áo dạ cổ Mao đang ngồi khám túi và đã lục ra một số các giấy tờ, kiểu tờ rơi quảng cáo nhà cửa, căn hộ nhiều ảnh màu sắc bên Trung Quốc không chỗ nào không có. Lục xong rôi, bác áo dạ đứng dậy cầm cả mớ giấy xé đôi, đút vào túi rồi cắp *** đi luôn. Ngay lập tức một đồng chí cán bộ lục đồ ra lấy mấy bao thuốc hai quả táo, cho vào một túi nylon rồi chạy ngay theo.

Đến tận 12 h trưa các thủ tục mới xong, tôi đi xuống sân ga tìm nhà vệ sinh. Một chú lính trơn trông mặt khoảng 20 tuổi những người chắc chỉ khoảng 15 vui vẻ chỉ cho tôi vào của một dẫy nhà 3 tầng kiểu Pháp, rất rộng rãi trần cao, kiểu nhà ga thành phố lớn. Đi lên gác hai có một phòng rộng cả 100m2 không một bóng người, toilet nằm ở góc cùng phía Tây trông ra quảng trường trước cửa nhà ga. Đưa mọi người vào toilet cùng tôi là để kể tôi đã nhìn thấy gì phía ngoài sân ga. Lúc nhìn qua cửa sổ trông thẳng ra một quảng trường nhỏ kiểu của các thành phố châu âu là một khoảng sân rộng có nhà cửa bao quanh và có hai đường vào từ hai phía đối diên tôi mới thấy được những hình ảnh thật của một nước Triều Tiên lam lũ. Trên quảng trường có một đam đông dân chúng đang đứng chờ nhà ga mở cửa để vào lên tầu, quần áo của họ chỉ độc vài mâu nâu và xám tối, phần lớn mọi người đều đi bộ, chỉ có lèo tèo vài chiếc xe đạp đựng xung quanh con xe máy và ô tô thì không thấy. Trên sân quảng trường đổ bê tông là những hình tròn kẻ bằng vôi rất lớn trong có đánh số, không có vẻ gì là mọi người phải chờ trong những lằn vôi đấy. Phụ nữ và trẻ em nhiều nhưng nhiều nhất là những người mặc quân phục, từng người một vẻ lam lũ vất vả đều hiện rõ trên mặt.

Khoảng 12h40 cổng ga mở cho dân vào, theo sau là một vài chiếc ô tô 12 chỗ của Nhật, vẫn còn nguyên tay lái nghịch đi vào chở theo một số người ăn mặc giản dị nhưng chỉnh tể; các xe đều chở theo hàng hóa. Hàng hóa và người đều nhanh gọn được đưa lên tầu. Dân chúng thì vẫn ùa vào rất đông, rất vội vàng, nhưng không ai được đi vào gần hai toa tàu quốc tế cả, hàng lính đững cách tàu khoảng 1.5 m làm nhiệm vụ nhắc nhở. Tôi ngạc nhiên khi thấy mọi người Triều Tiên bình thường đều rất thấp, phụ nữ đặc biệt thấp kể cả những người trưởng thành. Đến khoảng 1h chiều tầu bắt đầu đi Bình Nhưỡng.

Tự nhiên trong đầu tôi nảy ra so sánh là nhà ga Triều Tiên, dù là ga nhỏ biên giới cũng đàng hoàng và khang trang hơn ga ở Hà Nội, tầu Triều Tiên, mặc dù chạy chậm hơn tầu trung quốc, nhưng vẫn nhanh và sạch sẽ hơn tầu Việt Nam. Đồng ý là hải quan và biên phòng Triều Tiên cũng tay trong tay ngoài nhưng người dân nói chung có vẻ kỷ cương và tôn trọng luật lệ, cũng dễ hiểu vì luật lệ ở đây được đảm bảo bằng súng đạn.
 

TO OI TO

Xe đạp
Biển số
OF-62733
Ngày cấp bằng
24/4/10
Số km
31
Động cơ
439,790 Mã lực
Cụ chơi dc đấy, Chắc Cụ lamg nghề Quảng cáo, lam tý mơi nhau đấy à ???????
:-w
 

Sapphire

Xe đạp
Biển số
OF-59487
Ngày cấp bằng
19/3/10
Số km
26
Động cơ
443,260 Mã lực
Ấy, đâu có, chỉ là thêm vài phút để sửa lỗi chính tả thôi ạ.

TRÁI ĐẤT NÀY LÀ CỦA CHÚNG MÌNH – PHẦN 2​

Từ biên giới đi Bình Nhưỡng chỉ khoảng 300km nhưng tầu chạy mất 6 tiếng. Suốt cả quãng đường dài này hai bên cảnh vật chỉ là cánh đồng không trồng cấy gì, thỉnh thoảng mới thấy một vạt cỏ hay rau xanh còn lại toàn một mầu đất bụi nâu. Núi đá có nhiều nhưng đều không có cây cỏ gì mọc, ngoài đồng cũng không có nhiều người làm việc, đi lâu mới nhìn thấy mấy người dân đang đào bới gì đó, hình thức phân công lao động cũng rất lạ, lúc thì có 2,3 người đào còn lại hơn 10 người đứng chơi không hoặc cả 10 người cùng đào trên một khoảnh đất chỉ to hơn manh chiếu. Phần lớn thời gian tầu chạy men theo đường quốc lộ, trên đường chẳng mấy khi có xe cộ gì nhưng thỉnh thoảng có người đi bộ. Có lúc tôi nghĩ là không hiểu mấy người này đi bộ đi đâu vì nhìn xung quanh ra phía xa chẳng thấy làng mạc phố xá gì cả. Sau khi đã nhìn thấy rất nhiều người đi bộ như thế mới hiểu là ở Triều Tiên phương tiện giao thông công cộng chạy bằng xăng không có nhiều, xe đạp thì rất đắt tiền nên mọi người nói chung đi bộ nếu khoảng cách không đủ dài để đáng nhận vé tầu phân phối. Mỗi khi tầu đến một ga lại có rất nhiều người lên xuống chủ yếu là phụ nữ, trông có vẻ người buôn bán nhỏ. Loại đồ đựng nhiều nhất là túi vải thô đeo sau lưng, hình dáng giống balô lộn ngược ở ta thời trước nhưng quai đeo thô sơ hơn, trong đựng gạo hay một loại ngũ cốc nào đó. Nhìn những đồng chí phụ nữ ăn mặc đồ lính cũ, tuổi cũng trung niên chỉ cao khoảng 1.4m mà đeo balô nặng đến cả 40kg đi nhanh chúi người về phía trước trông rất thương. Mà không chỉ phụ nữ, trẻ con cũng đeo những cái túi lương thực kiểu này cũng to cũng nặng quá khổ. Cả đám đông trông đều như kiến, mang vác nặng nề trên lưng đến nỗi thân trên gần như vuông góc với thân dưới đi lại vội vàng. Có điều đàn ông có vẻ không mang vác gì hộ cho phụ nữ. Có nhiều đôi vợ chồng và con trai đi với nhau, chồng mặc quân phục đeo túi sache nhỏ bên sườn, vợ và con thì è cổ ra đeo gạo chạy theo bên cạnh. Trên tàu mấy người đi buôn, là Hoa Kiều ở Bình Nhưỡng, lôi cơm với thức ăn ngon lành ra mời tôi ăn chung. Thấy ăn không hết đồ ăn, gà rán và hai loại cá khác nhau, họ bảo phải cố không thì phải vứt đi. Rõ ràng ở Triều Tiên, mặc dù mọi người đều nghèo như nhau nhưng đã manh nha sự mất công bằng trong phân phối và thu nhập cho dân chúng.

Khoảng 6h30 tối thì Bình Nhưỡng bất ngờ hiện ra. Bất ngỡ là vì vừa đang đồng không mông quạnh bỗng thành phố xá xe cộ nhà cửa. Tàu vào ga lúc 7h tôi tôi vác đồ đi ra thấy phải có đến cả chục nghìn người rồng rắn xếp hàng chờ chui ra một cái cửa bé tí. Người bạn đi đón tôi dẫn tôi qua một cửa dành cho người nước ngoài chỉ một chút đã chui ra ngoài.

Đường phố ở Bình Nhưỡng rất to, rất rộng và sạch sẽ mỗi tội không có điện đường. Hôm tôi sang đang là ngày kỷ niệm quân đội nên một vài phố chính có căng đên kết hoa, kiểu đèn hàng nghìn con đom đóm chăng quanh thân cây. Xe cộ cũng không có nhiều, chủ yếu là tầu điện và xe buýt. Trước đó vài tháng Trung Quốc có tặng cho Triều Tiên hơn trăm cái xe buýt hai tầng, kiểu và màu sắc rất đẹp nhưng trông như những con công đi vào giữa bầy gà đen.

Sau khi được nghe dặn dò kỹ lường về những gì được và không được làm: không được tự ý nói chuyện với người Triều Tiên, không được chụp ảnh người địa phương hay những tòa nhà công cộng mà không rõ là nhà gì, tôn trọng không nhìn chằm chằm hay sờ vào huy hiệu lãnh tụ mà ai ai cũng đeo, vv... tôi được các bạn đưa đến câu lạc bộ quốc tế của Bình Nhưỡng nơi người nước ngoài có thể đến ăn uống giải trí. Trên gác hai là các phòng hát, quầy bar, và phòng chơi bi-a rất lớn. Sàn trải thảm và đồ trang bị thì đều là của Nhật, giá cả thì tính bằng đôla Mỹ, rẻ một cách ngỡ ngẩn, ví dụ một đĩa thịt gà rán US$0.7, một đĩa thịt bò US$0.95. Phòng ăn thì ở dưới tầng một là một phòng hình chữ nhật ở giữa kiểu như sàn nhảy, các bàn ăn đặt trong hõm tường ghế kê hình móng ngựa. Chỉ có chúng tôi và phía đối diện là một số người của sứ quán Nga, chắc vì thế nên nhạc là nhạc Nga. Đồ ăn rất ngon, các đồng chí phục vụ ăn mặc đẹp, chị em không thấy ai phải đeo huy hiệu chắc là vì làm đối ngoại. Nhân lúc ăn tôi có hỏi về thu nhập của mọi người. Các bạn trả lời là bên này nhà nước bao cấp đủ thứ mỗi tội là đồ có ít quá nên chia đều ra cũng chẳng ai được bao nhiêu. Mỗi người được thêm 150 won một tháng, tôi hỏi thế là bao nhiêu, trả lời là mua được 1.5kg táo ngoài chợ đen. Hóa ra người Triều Tiên quý táo, cái gì cũng quy được ra táo, ví thế hải quan cũng hỏi tôi là có mang táo vào không.

Có ba loại tiền tiêu được ở Bình Nhưỡng, tiền đô la Mỹ kể cả tiền xu, tiền won dân và won cho người nước ngoài. Người nước ngoài bình thường thì bắt buộc tiêu đô la Mỹ, lưu học sinh nước ngoài thì có thể đổi đôla tiêu tiền won để hàng tuần đến mua hàng ở cửa hàng hữu nghị. Tỷ giá nhà nước quy định là US1/W2 nhưng nếu đổi cho hoa kiều thì có thể được đến US1/W8. Như thế có nghĩa khi ăn uống cái gì đó USD1 mà tra bằng tiền won thì thực chỉ mất có 25cent. Hoa Kiều ở Bình Nhưỡng buôn bán đủ thứ, môi giới chính trị và lập nhà chứa trá hình.

Có khoảng 700 người nước ngoài ở Bình Nhưỡng, tức là ở cả Triều Tiên, 500 người trong 25 đoàn ngoại giao khác còn lại cán bộ các cơ quan phát triển hay viện trợ của LHQ. Ngoại giao thì không biết thế nào nhưng cán bộ LHQ cứ làm việc 6 tuần thì bị bắt nghỉ đi ra khỏi Triều Tiên một tuần do điều kiện làm việc căng thẳng quá. Tất cả các cơ quan nước ngoài đều nằm trong một khu riêng khá đẹp và nhiều cây cối, có cảnh vệ đứng gác ở ngoài cách nhau 30 m lại có một vọng gác. Trong khu này có cả một siêu thị nhỏ cung cấp lương thực và vật dụng gia đình cho người nước ngoài, đồ cũng phong phú.

Cảm giác trong suốt thời gian ở Bình Nhưỡng là mình luôn là đối tượng bị để ý. Đúng là không ai đi theo nhưng nếu cần thì mình đi đâu về đâu giờ nào đều có người biết. Tôi nghĩ hình thức giám sát này không chỉ áp dụng cho người nước ngoài mà còn là hình thức tự giác đáng biểu dương trong dân chúng với nhau, từ chuyện ăn ở ngủ nghê đến chuyện đeo huy hiệu lệch nếu cần đều có thể thành to chuyện. Việc giám sát đối với người nước ngoài không thuộc diện ngoại giao, tức là đa phần cán bộ phát triển và nhân đạo, đã trở thành một vấn đề công khai nên các bác tây càng đau đầu hơn. Thử nghĩ xem nếu làm việc mà biết là từ việc hắt hơi sổ mũi đến mở cửa bằng tay trái hay tay phải hay ở trong toilet bao lâu đều được đồng chí thư ký ghi chép lại đầy đủ thì hiệu suất sẽ cao thấp thể nào, tinh thần sẽ bị thử thách ra sao? Tôi đồng ý với quan điểm của các bạn Triều Tiên là ngoài các bạn Việt Nam ra tất cả người nước ngoài còn lại đều là gián điệp sang tìm hiểu tình hình và phá hoại công tác sản xuất lương thực của Triều Tiên. Chính vì bọn gián điệp này mà năm nay quá hai tuần mà vẫn chưa có mưa để có nước cấy vụ hè.

Để nâng cao tinh thần cảnh giác và ý chí hàng tuần trên TV đều có một chương trình gọi là Thiên đường và địa ngục. Màn ảnh chia làm hai nửa, một bên là những gia đình Triều Tiên hạnh phúc đi sóng đôi trong công viên, trẻ em cầm hoa đeo khăn đỏ, béo tốt hồng hào, màn ảnh bên kia là hình ảnh sụp đổ ở Đông Âu, hay cảnh người ăn xin vô gia cư ở những đường phố Âu - Mỹ, cháy nhà, bom nổ, động đất, núi lở băng tan, bắn giết là những hình ảnh hay được sử dụng.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top