- Biển số
- OF-159708
- Ngày cấp bằng
- 7/10/12
- Số km
- 1,004
- Động cơ
- 360,454 Mã lực
Nằm trên sàn nhà tôi lúc này mới tò mò giở ba lô ra xem cái thứ gì bên trong làm tôi suýt mất mạng như vậy, một cái gói nặng chình chịch, giở mấy lớp ra thì thấy vàng rực lên, ơ sao lại vàng nhỉ ? chỗ tôi thiếu gì vàng mà mọi người chuyển vào. Tôi băn khoăn mãi mà không có lời giải đáp .
Có tiếng chân từ dưới cầu thang lên, tôi vội giấu gói vàng vào ba lô. Một người phụ nữ hiện ra trong ánh sáng hắt từ ô cửa trên cao , tay cầm bát thuốc và chiếc khăn, chi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi vừa nói " tỉnh rồi à, đi đâu mà bị đánh đau thế ! " Tôi muốn trả lời nhưng mồm đau quá không cất được giọng lên đành lắc lắc, lấy tay chỉ chỉ vào mồm, chị hiểu không hỏi nữa xong lấy khăn chấm vào bát thuốc rồi lau nhè nhẹ vào những vết thương của tôi xót đến điếng người .
Một người đàn ông nữa hiện ra, anh trông cao lớn, phúc hậu làm tôi thấy như quen từ lâu lắm rồi. Anh nói giọng ồm ồm " Em không sao đâu, chỉ ...sướt da thôi mà, lúc nãy thấy em mặt mũi bê bết máu lao vào nằm chân cột anh tưởng em bị nặng lắm bế lên nhà định gọi thầy thuốc nhưng xem lại thì không thấy gì, thôi em cứ nằm ở đây, đang làm chỗ nào để anh báo cho người quen đến đón " Hơi dở cho tôi, nói cũng không được mà không nói cũng không được . Cuối cùng tôi quết định nói tên anh Bảo hy vọng anh ấy biết đến tìm tôi trước lúc mọi người đi tìm. Người đàn ông nói gì với vợ xong quảy đi ngay, tôi nằm để chị đắp thuốc mà bụng cứ nơm nớp nghĩ về gói vàng đang trong ba lô kia.
Trời đã tối, tôi đang thiu thiu ngủ thì thấy bên ngoài đường có vài ánh đèn pin, vội vạch cái liếp nhìn ra xem ai thì thấy anh Bảo đang đi đầu đang vào nhà, mừng quá định gọi thì sựng lại khi nhìn thấy người kế tiếp là ông Ba......
Có tiếng chân từ dưới cầu thang lên, tôi vội giấu gói vàng vào ba lô. Một người phụ nữ hiện ra trong ánh sáng hắt từ ô cửa trên cao , tay cầm bát thuốc và chiếc khăn, chi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi vừa nói " tỉnh rồi à, đi đâu mà bị đánh đau thế ! " Tôi muốn trả lời nhưng mồm đau quá không cất được giọng lên đành lắc lắc, lấy tay chỉ chỉ vào mồm, chị hiểu không hỏi nữa xong lấy khăn chấm vào bát thuốc rồi lau nhè nhẹ vào những vết thương của tôi xót đến điếng người .
Một người đàn ông nữa hiện ra, anh trông cao lớn, phúc hậu làm tôi thấy như quen từ lâu lắm rồi. Anh nói giọng ồm ồm " Em không sao đâu, chỉ ...sướt da thôi mà, lúc nãy thấy em mặt mũi bê bết máu lao vào nằm chân cột anh tưởng em bị nặng lắm bế lên nhà định gọi thầy thuốc nhưng xem lại thì không thấy gì, thôi em cứ nằm ở đây, đang làm chỗ nào để anh báo cho người quen đến đón " Hơi dở cho tôi, nói cũng không được mà không nói cũng không được . Cuối cùng tôi quết định nói tên anh Bảo hy vọng anh ấy biết đến tìm tôi trước lúc mọi người đi tìm. Người đàn ông nói gì với vợ xong quảy đi ngay, tôi nằm để chị đắp thuốc mà bụng cứ nơm nớp nghĩ về gói vàng đang trong ba lô kia.
Trời đã tối, tôi đang thiu thiu ngủ thì thấy bên ngoài đường có vài ánh đèn pin, vội vạch cái liếp nhìn ra xem ai thì thấy anh Bảo đang đi đầu đang vào nhà, mừng quá định gọi thì sựng lại khi nhìn thấy người kế tiếp là ông Ba......