Tuyên Quang Đời " bộ đội "

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Tôi tự dưng trở thành bơ vơ khi bố tôi bỏ việc ra về . Câu chuyện chẳng biết bắt đầu từ đâu nhưng buổi sáng hôm đó thức dậy tôi thấy bố tôi và ông Ba đang cãi nhau dữ dội ngoài bãi cát, có lẽ vì chuyện mấy cái máy, ông Ba muốn đưa về chỗ ông quản lý vì nó là của ông Hai mua ngày trước dùng chung nhưng nay lại thành của vô chính phủ. Bây giờ thì ai cũng muốn vơ tất vào mình , ban đầu là ông Tư và mấy người khác nhưng bố tôi cương quyết không nghe vì nếu thành tài sản riêng của một ông nào đấy thì những ông khác sẽ tỵ nạnh, ông Hai trước khi mất giao cho bố tôi với suy nghĩ bố tôi không bị phụ thuộc vào ai, sau này dần dần sẽ bàn giao hẳn để bố con tôi có cái kiếm sống, ai muốn sử dụng phải thuê, kể ra lúc đó bố tôi mang về cũng chẳng ai nói được gì vì các ông có bỏ tiền ra mua đâu nhưng ông không làm vậy. Nay các ông xâu xé nhau đám máy móc Liên hợp quốc còn lại khiến ông rất khó chịu, ông tuyên bố trao trả lại cho bãi nếu ai đứng ra nhận và điều hành .

Ngoài kia trở nên ầm ĩ khi hai người bắt đầu có những lời lẽ căng thẳng với nhau. Lúc này chẳng ai giữ nổi bình tĩnh nữa, hai anh em ném vào mặt nhau những lời thách thức nặng nề. Một lúc sau bố tôi vào bảo tôi chuẩn bị quần áo để về , một người cai bên lán ông Tư thấy thế chạy sang ngăn nhưng bố tôi vẫn không nghe , ông sửa soạn xong thấy tôi vẫn đứng đó liền nói " Nhanh lên đi con, khéo muộn tàu tối lại không về được đến nhà" . Tôi rất bối rối vì bây giờ về cũng dở, học không được mà làm thì cũng không xong . Ông Ba nói gằn " Nếu nó thích ở đây ông cứ để nó ở đây, tôi cam đoan là sẽ trông nom dạy bảo nó ! " tôi gật đầu khi thấy ánh mắt dò hỏi của bố , ông không biết làm thế nào liền xách ba lô lên rồi lại hạ xuống, mồm hỏi " con có thấy con dao của bố để đâu không !" ông có con dao làm từ lưỡi lê AK chú tôi cho thường mang theo người, tôi vội nhảy lên sạp tìm thì ông Ba lại nói ông đi đường sợ thằng nào bắt nạt à, thế thì dao đây ! nói xong ông rút con dao lá lúa của ông phi đánh phập trước mặt bố tôi , bố tôi không nói không rằng quay người đi luôn . Ông Tư vừa nghe nói cãi nhau đến thấy thế lẩm bẩm nói mấy câu gì với ông Ba xong chạy theo dúi cho bố tôi cái gì đó , tôi cũng định chạy theo tiễn bố một đoạn nhưng tự dưng sự uất ức với ông Ba trào lên tôi lẳng lặng vào giường lật gối lấy con dao xong xách ba lô sang lán ông Tư ở .

Từ đó tôi trở thành thằng bé lầm lì trong mắt mọi người, nhất là với ông Ba, tôi không bao giờ quên hình ảnh ông phi con dao trước mặt bố tôi, tôi thề sẽ tìm cách phá hết số máy móc hiện đang có của bãi để trả hận, chuyện này chắc dễ vì thỉnh thoảng tôi hay sang lán bố tôi xem ông và mọi người làm việc . Bên lán ông tư mấy người thấy tôi sang cũng hiểu, họ chẳng nói gì chỉ dọn cho tôi một góc nằm và tiếp tục để tôi muốn làm gì thì làm.

Có điều sang đây tôi lại gặp thằng cha đợt trước bắt tôi ra bản cùng, lúc này thì anh ta lại ngọt nhạt với tôi, sau cú vặn tay tưởng sái khớp xương của ông Ba, một cựu sĩ quan trinh sát không thể vùng vẫy ra được hắn biết cái mác nghiện với lang thang bến tàu bến xe trấn lột chả là cái đinh gì ở đây cả . Hôm đó do chưa tìm hiểu kỹ, may gặp ông Ba chứ gặp bố tôi thì chắc ăn cái cà lê vào đầu ngay tức khắc , nay biết thì lại lả giả cười nói như không có chuyện gì, một điều thằng em, hai điều thằng em. Tôi cũng không để tâm chuyện anh ta bắt nạt tôi nữa cho đến một ngày anh đánh thằng bạn tôi khiến tôi lập mưu trả thù anh ta một cách tàn khốc, tưởng mất mạng luôn dưới hang....

Dạo này tôi cũng bắt đầu tập tọe hút thuốc lá , ngày trước cũng thỉnh thoảng có thuốc trong người nhưng chỉ là kiểu hút ngoại giao, thi thoảng làm hơi trông cho oách chứ chả thấy ngon gì cả, chủ yếu mời mọi người khi nói chuyện vãn với nhau . Có những đêm tôi lang thang một mình trèo lên đỉnh núi châm điếu thuốc ngóng về phía quê nhà, trong khói thuốc đắng nghét tôi thầm nghĩ phía sau các dãy núi mờ tối kia không biết giờ này gia đình tôi đang làm gì, bố mẹ tôi và các em đi ngủ chưa ? mọi người có hiểu tôi đang thấy rất cô đơn, trống trải trong lòng thế nào không ? đáng lẽ giờ này tôi cũng đang ngồi ôn bài hoặc đi chơi với các bạn, tôi cũng được mặc chiếc áo trắng đang cất kỹ trong tủ quần áo kia , cầm cặp tung tăng trên hè đường dưới cái nắng thu vàng trải trên các tán lá xôn xao cùng các bạn, biết đâu trong tâm hồn lãng đãng đi mây về gió của tôi lại có một hình bóng " người ấy " để thi thoảng nhung nhớ, ru mình vào những giấc mơ......Đêm nay cũng vậy, trong khói thuốc mờ mịt hư ảo tôi lại ngồi một mình bó gối trên ngọn núi sau lán suy nghĩ mông lung...

Vài giọt mưa rớt vào mặt kèm theo làn gió lạnh làm tôi rùng mình trở về thực tại , ôi cái cuộc sống khốn kiếp này vẫn phải theo nó chứ biết làm sao. Thôi đằng nào việc cũng đã rồi, muốn vậy phải kiếm tiền giúp bố mẹ đã, nhưng không biết kiếm ở đâu, ai cho vì tôi làm thời gian chẳng ai nhắc gì đến công xá cả, đã thế thì mình phải tự lo thôi. Tôi chợt nhớ đến lời dặn của người em họ anh Bảo làng " Cứ thế nhé.....khi nào cần thì chú cứ ra tìm anh...." . À phải rồi , mai sớm mình sẽ ra làng tìm anh ta ...

Tôi dụi điếu thuốc đang cháy dở xuống tảng đá xong tụt xuống lán đi ngủ, trong đầu vẫn lan man về một số tính toán cho ngày mai..........
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Môt điều bất ngờ xảy ra làm dự định sáng hôm đó của tôi bị hoãn lại, lúc tôi đang chuẩn bị đi ra làng thì mọi người bảo tôi lên tầng hai họp, tôi thầm nghĩ rách việc, tôi có phải sếp đâu mà họp với hành cho mất thời gian, tự dưng hôm nay các bố bị ấm đầu hay sao mà bắt tôi trên lên đó ngồi tụng kinh làm gì. Nghĩ thế nhưng tôi cũng theo mọi người vào ngồi xem cái họp hành ra sao .

Hóa ra họ quyết định nhập tất cả vào với nhau thành một nhóm duy nhất , mọi người đều tán thành ý kiến đó nhưng riêng ông Ba từ chối tham gia, ông vẫn giữ lán của ông riêng, ông cũng có cái hang riêng ông làm, tất nhiên như vậy thì quyền lợi của ông sẽ thiệt thòi ít nhiều nhưng ông nói thẳng là ông không muốn chung đụng gì với một số người . Tôi thấy chả liên quan gì đến mình định chuồn thì ông Tư gọi lại hỏi tôi thích ở với ai, đương nhiên là tôi đang ở đâu thì cứ nguyên vị chỗ đó, tôi trả lời ông như vậy, các ông lại nói có muốn sang phụ trách cùng ông Cả ( sắp sang ) không, tôi cũng từ chối nốt vì vào đó ngang làm chân điếu đóm cho ông Cả, tôi biết tính ông này cũng chầm chậm, suốt ngày chỉ cần có bao thuốc lá là bố cứ ngồi thả khói còn đâu kệ mẹ chúng mày , hồi trước ông phụ trách máy bị hỏng dưới hang ông chẳng chịu xuống kiểm tra khiến mấy thằng khênh máy mang lên mang xuống kêu như vạc . Một phần nữa là phải làm với chị em chán lắm, suốt ngày phải kiểm tra bao bố không đi đâu được, trong khi đó tôi đang có một dự định mới chuẩn bị thực hiện....

Cái hài nhất là các ông nhập lại nhưng không bầu nổi một ông nào ra làm trưởng bãi, chức vụ để cai quản chung như ông Hai ngày xưa được, cho nên với có chuyện trống đánh xuôi kèn thổi ngược , mọi sự chỉ đạo của hơn chục ông cứ chồng chéo, lẫn lộn với nhau . Có một nhóm gần hai chục người đi xuống hang, cứ mỗi đoạn gặp một ông đang làm gì đó lại vặt mất một hai người, đến nơi quân số còn một nửa, chẳng rõ ai phụ trách anh em cứ làm ì à ì ạch, có vài bao đất cả buổi chưa lên tới miệng hang, nhìn đội đánh hộc đất với buồn cười, họ cứ hai bên móc cào vào nhau kéo đi kéo lại rền rĩ như mấy ông thiếu ngủ. Hai thằng bạn của tôi chán quá cũng kệ luôn, suốt ngày vớ cái máng tay đấm, đấm chán xong vào làm điếu thuốc lào xong lăn ra ngủ . tôi thấy vậy cũng tranh thủ lười biếng, cứ ông này bảo làm gì thì nói đang làm theo việc ông kia bảo, loanh quanh cuối cùng chả làm cái gì. Tình trạng này kéo dài một thời gian .

Chán chả có việc gì chúng tôi tổ chức đêm đến đi...học võ . Chả là trong các cai có một ông võ rất giỏi, ông này từng vượt biên sang Hồng Kông ở trại tị nạn chán xong bị trả về Việt Nam vì không có ai bảo lãnh, ông tên là Hinh, cùng một người đàn em đứng ra tổ chức dạy, tất nhiên là toàn con cháu anh em chứ cửu vạn thì không có suất , hồi này có thêm một lô một lốc anh em từ bên Tuyên quang sang, toàn hội cũng chạc tuổi tôi, họ san các bãi cát lại rất đẹp, làm đủ các xà đơn xà kép rồi bao cát nhìn như một sân võ thật sự, đêm đến cứ huỳnh huỵch huỳnh huỵch thật nhộn ...

Tôi thì không thích võ bằng thích...vẽ, vẽ đây là vẽ hội họa chứ không phải vẽ bản đồ , hồi tôi ở nhà đi học cứ chuyển đến chỗ nào ngồi là người ta biết ngay, mặt bàn mặt ghế tôi vẽ đen kịt, toàn hình người. xe tăng, súng ống, giáo mác trong các bộ bộ phim chiến tranh Việt nam hay Liên xô tôi xem . Năm lớp 6 cô giáo phát hiện ra cái khiếu ấy của tôi bèn nói với mẹ tôi cho đi học một lớp hội họa nhưng đến học vài ngày tôi chán vì thày cho vẽ độc một chiếc lá cây theo cảm tưởng , tôi thích vẽ tự do theo cái gì mình nghĩ ra cơ.

Thấy mọi người tập luyện kể cũng vui, tôi liền tham gia, tuy nhiên mục đích là ..trông coi nồi cháo gà hay chảo mì xào là chính, bọn họ thấy vậy lôi tôi ra bắt tập, ôi trời ơi môm đấm bao cát còn đỡ chứ môn tập xoạc thì tôi chết khiếp, cứ ấn hai chân xuống đau hết cả háng lẫn kheo gối, thế nhưng tôi lại dẻo nhất trong cả đám vì chỉ sau một thời gian tôi đã gần chạm háng xuống đất, còn chút xíu phần xoạc ngang nhưng mãi vẫn không được, hôm tôi đang nhăn mặt đè đè chân xuống thì anh Cường, đàn em ông Hinh qua gạt chân một cái khiến tôi điếng người tưởng rách luôn bẹn, tỉnh hồn thấy mìn đang ngồi chạm cát mừng hú . Mọi người xem vỗ tay rầm rầm.

Tuy nhiên khi tập quyền thì thấy mọi người múa ra gió ào ào còn tôi cứ xìn xịt, không nhớ môn phái nào chỉ biết có mấy bài đầu như là Hồng quyền, Mai hoa quyền và Sơn đông gì gì đó, còn đâu tôi bỏ, chỉ chăm chăm vào môn cơm rang quyền với cháo gà , mì tôm xào quyền . Anh Cường thấy tôi học hành kiểu ấy liền gọi tôi ra bãi anh đứng tấn xong bảo tôi nhảy xong phi thật lực vào ngực anh, nhìn bộ ngực vạm vỡ của anh không hiểu sao tôi cứ nhớ đến anh Thao, anh Cường này tuy nhiều tuổi nhưng nhìn vẫn trẻ, anh từng là bộ đội đặc công thời chống Mỹ , sau khi xuất ngũ mê nghề võ về quê anh Thái bình tầm sư học đạo tiếp, gặp ông Hinh nhận làm anh em, sau đó ông Hinh lôi lên làm cùng ở đây. Tôi đạp hết sức vào ngực anh một phát tưởng đổ cả cây nhưng anh vẫn đứng vững còn tôi thì bật lại rơi uỵch một phát xuống đất ê cả mông, anh lắc đầu " Không có chút công lực nào chú em ạ" rồi đỡ tôi dậy.

Chuyện võ tôi vẫn tiếp tục lớt phớt cho đến một ngày tôi chăm hẳn vì bị ông Ba dạy cho bài học . Một hôm ông gọi tôi lên chỗ lán ông, gọi luôn cả thằng em cậu người Tày ra, ông bảo tôi với nó đánh nhau cho ông xem tôi học được cái gì, thằng kia tay vẫn đang cầm bát mỡ sóng sánh vừa đi xin ở đâu về, tôi nói bỏ bát xuống nó nói mày cứ đánh đi, đổ tao đi xin lại, thấy có vẻ coi nhờn tôi điên lên liền ra đòn hiểm hóc nhất mà tôi vùa học được, vẫn cú phi thân như chim , mạnh như vũ bão đó tôi xơi thẳng hai chân vào mặt nó, vừa nhấc chân lên tự dưng trong đầu tôi thoáng qua một chút hối hận rất nhanh là lỡ thằng này bị...bay quai hàm thì sao nhưng không thể thu chân về được nữa , thôi thì ai bảo mày thách thức, bố cho mày chết...

Bịch một một cái tôi rơi xuống đất, ngoảnh sang thấy nó tay vẫn cầm bát mỡ nhìn tôi cười cười, hay tôi bị quáng gà nhỉ, nhiều người xuống hang lâu cũng bị quáng gà đấy, nhìn cái nọ xọ cái kia. Chắc vậy, lần này sẽ trúng, tôi nghiến răng nhìn lại mục tiêu cho kỹ rồi tiếp tục tung đòn trời giáng thứ hai . Vẫn trượt !

Thế này thì tôi cay quá đi mất, mọi người vẫn khen tôi tuy yếu nhưng nhanh, thế mà có thằng cầm bát mỡ tôi đánh mãi không chạm được vào cái giải áo của nó thì ức chết . Tôi bắt đầu cho đòn thứ ba thì ông Ba nói thôi, thằng kia đi vào lán mặc cho tôi nài nỉ nó ở lại để tôi thử phát nữa . Ông Ba bảo bác cháu mình thử tí nhỉ, lâu lâu bác cũng không rèn luyện sợ quên, mày nhẹ tay cho bác nhờ nhé ! Hai người đang sàng đi sàng lại thì tôi thấy nháng lửa và tê rần một bên vai, thậm chí tôi còn không kịp thấy ông ra đòn lúc nào, bằng tay hay chân, cố vùng lên tôi lao vào lại ăn cú nữa té sấp xuống làm mồm mũi đầy cát. Ông Ba cười hì hì " Mày không có căn cốt học võ đánh nhau đâu, thôi học cho khỏe người thì học cháu ạ..."

Từ đó tôi chăm chỉ luyện tập hàng đêm, sức khỏe của tôi lên thấy rõ. Bãi tập tự dưng lại chuyển ra chỗ lán hoang, lúc đầu tôi chưa hiểu nhưng một hôm tham gia cùng mấy anh em tác nghiệp khi đêm khuya về ngang qua lán chị em mới biết. Chắc là từ đó mỗi sáng mấy bà, mấy cô đó thức dậy đều lầm bẩm y như nhau " tối qua nóng quá, mình ngủ say tự cởi cúc áo lẫn cả áo trong ra lúc nào mà không biết nhỉ ! "
 

7604

Xe tải
Biển số
OF-142064
Ngày cấp bằng
16/5/12
Số km
288
Động cơ
366,930 Mã lực
Ngày ấy đãi vàng thì cứ sông Lô ngay thị xã thôi ,sao phải vào Bắc Mê nhỉ ??
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Bãi vàng dạo này quân số co lại khủng khiếp, ngày xưa có lúc lên tơi hơn ba trăm người, nay chỉ còn khoảng hơn trăm, mọi người lần lượt ra về không quay lại, trong đó có cả các cai sếp , những người mới có vẻ không được chất lượng lắm , đã đến lúc các ông nghĩ tới chuyện xốc lại đội hình vì cơn dư chấn do cái chết của ông Hai qua cũng đã lâu, ông Hinh lo việc này nhất, trước kia ông trông vào ông Ba nhưng ông Ba không làm thì ông mới bắt đầu lên tiếng, chuyện này cũng dễ vì đa số người có máu mặt trong bãi đã trở thành đệ tử học võ của ông hết, tự dưng ông thâu tóm dần dần mà chẳng phải đao to búa lớn gì cả.

Ông bắt đầu để mắt tới tôi, những buổi anh em học võ thấy tôi hay ngồi một góc hoặc biến mất một lúc ( tôi nhớ nhà nên lại trèo lên đỉnh núi ngồi một mình, chẳng thiết tha gì gì chuyện võ vẽ lúc đó ) ông tìm và nói chuyện, nhiều lúc tôi bị người khác lỡ tay đánh đau quá trong khi tập ông đích thân lấy thuốc xoa cho tôi, ông có loại thuốc hiệu nghiệm lắm, vừa xoa vừa uống mấy vêt tím bầm biến mất nhanh chóng hơn hẳn chai rượu ngâm toàn nọc rết kịch độc của tôi. Ông hay đùa với mọi người là sau này về ông sẽ gả con gái cho tôi nếu tôi thích, con gái ông bé tí, mới học cấp II nhìn cũng hơi gồ ghề như ông bố làm tôi nhìn chẳng khoái tý nào nhưng cứ nhận bừa bố vợ cho ông vui, mất cái gì đâu mà sợ. Khi ông đề xuất tôi làm chân chạy tôi ngập ngừng ( giả bộ thôi, tí nữa ông tưởng thật giao cho người khác ) nhưng trong bụng sướng lắm, thế là tôi săp đi lại ra bản thoải mái, chơi thoải mái và biết đâu lại có cách kiếm tiền như người ta chỉ dẫn cho tôi.

Lần đầu tiên tôi được ông sai ra bản là đi mua một con chó , tôi cố gắng đi làm thật nhanh, tuy ông không dặn nhưng tôi tìm mua đủ những thứ mà người ta cần phải có để làm thịt chó, bên bản này có một thứ kiệu người ta trồng to lắm, ăn cả thân lẫn củ đều ngon, tôi tiện thể vác luôn một bao tải về cả kiệu lẫn dấp cá tôi nói tiện đi trên đường ( thực ra là ra đấy tôi vào nhà anh Bảo nhờ chị cùng em gái hái hộ, mua hộ còn tôi đi công việc của tôi ) . Ông rất hài lòng khen tôi nhanh nhẹn, sáng ý và được việc, ông không ngờ âm mưu của tôi sau này khiến ông hơi hối hận nhưng rồi hiểu ra cũng thông cảm cho tôi. Chuyện đó để sau, tôi kể chuyện vì sao đi mua con chó đã :

Hôm đó chúng tôi đang làm thì có một đoàn người mặc quân phục công an vào bãi, mới đầu tưởng chuyện gì, chắc họ vào kiểm tra đột xuất vì dạo này chuyện mìn mõ cũng đang phức tạp, một số đơn vị quốc doanh làm khai thác và cả quân dội khu vực gần đó bị mất cắp số lượng tương đối lớn, chuyện này chúng tôi không sợ vì chúng tôi ít dùng và đều có sự bảo lãnh, mà suy ra đi kiểm tra thế nào được, em khênh xuống hang dấu cho kẹo các bác dám chui hết vào các mê cung đó kiểm tra, có mà tìm đến Tết Tây...Hóa là không phải vậy, đây là một đoàn cán bộ điều tra cùng pháp y của cơ quan công an Tỉnh, họ nhận được đơn tố cáo của gia đình người chết cùng ông Hai mấy tháng trước cho rằng con em họ bị thủ tiêu chứ không phải tai nạn. Rắc rối ở chõ là khi chôn cất người ta xong gọi gia đình lên, các ông dúi cho món tiền lớn xong chẳng bảo họ viết một tờ cam kết không bới lại chuyện này nữa vì mọi thứ rõ như ban ngày, anh em cùng làng xã ở đó chứng kiến như vậy. Bây giờ chắc ai đó dưới quê xúi bẩy họ lại trở cờ như thế !

Buồn cười nhất là chuyện trong khi bác trưởng đoàn đang trình bày thì mấy bác còn lại mặc kệ nhảy ra bãi cát...bới đá đỏ " Nghe nói trong này nhiều đá lắm phải không mấy em " một bác hỏi tôi như vậy làm tôi không biết trả lời ra sao, nếu có thì bọn tôi làm vàng làm cái gì cho khổ ra cơ chứ, thôi thì vừa gật vừa lắc cho qua .

Khi họ đã làm các thủ tục , biên bản xong. Các sếp nói mời họ nghỉ ngơi chờ bữa trưa, chiều lên mộ người đã khuất tiến hành khai quật khám nghiệm, mục đích ăn trước cho ngon nhưng không ngờ họ từ chối nói làm xong với ăn. Lúc này mấy ông can đảm nhất cũng trốn biệt vì sợ phải đi bốc mộ, chỉ có mỗi anh Trường xù, người Thái bình mà tôi kể trong mấy bài trước xung phong sau khi treo giải được hẳn con chó cho đội đi phục vụ, anh kéo mấy bác cựu lính cùng nhóm với anh " Cái gì chứ xác chết thì hồi bọn này trên biên giới nhìn quen lắm, chủ yếu vì công việc chứ chúng tôi có cho hay không cho gì cũng được" toàn bộ khăn mặt mới và dầu cao, dầu gió đem dốc tất vào nhau cho các anh mang đi, riêng mấy ông pháp y cười mỉm nói có gì đâu mà các chú trang bị ghê thế, lên đó rồi cũng vứt thôi mà, bọn anh có mỗi cái khẩu trang không thôi !

Người chết chôn đã mấy tháng, đang trong thời kỳ phân hủy nặng vừa đưa lên đã có hai ông thốc tháo xong chạy một mạch không vẫy đuôi, họ châm một bó hương to đùng đặt đầu tấm bạt, cứ gió bay hương hướng nào thì nhìn vào lại xoay hướng tránh gió. Khổ thân anh Trường và mấy bác đeo cái khăn môt lúc không thở được đành bỏ ra chấp nhận hít cái mùi không lấy gì làm dễ chịu đó. Họ cắt đầu mang ra cưa sọ và mổ phanh bụng kiểm tra, sau đó trong kết luận của biên bản làm việc là bị chấn thương thái dương dẫn đến tử vong do vật nhọn tác động vào, cụ thể là va đầu vào mỏm đá khi rơi xuống, hóa ra anh này không phải bị chết đuối.

Buối tối hôm ấy mọi người vui vẻ ăn uống, mấy ông cai thì cứ nốc rươu tì tì cho đỡ ám ảnh, bọn anh Trường gọi tôi sang ăn thịt chó, tôi không đi bốc mộ lên cũng sang ngồi, đang vui vẻ một anh cầm cái đầu chó xẻo miếng thịt buông một câu " Nhìn thịt này giống cái đầu thằng hôm nay chúng mày nhỉ, gớm lúc tao lật tờ giấy che mặt nó lên làm theo mảng da đầy giòi kinh quá.." tôi vội chạy ra đằng sau có bao nhiêu vừa tống vào trả ra đất hết......
 
Chỉnh sửa cuối:

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
....Đi lúc nữa anh ta hỏi tôi “ Mệt chưa ! Vào anh cho chú nghỉ nghơi với cái này hay lắm . Nghe đến nghỉ tôi đồng ý cả hai tay, anh dẫn tôi vào một ngôi nhà sàn ven đường, nhìn bên ngoài cũng giống y như nhà anh Bảo, nghĩ là nhà anh lên tôi tự nhiên chạy ra cái máng lần rửa mặt mũi, chân tay. Đang quay người lên thì chợt thấy dưới cái rãnh toàn....những đồ dùng phục vụ cho chuyện tình dục vứt bừa bãi và người con gái gặp lúc nãy đang đứng cửa chỗ bậc cầu thang lên xuống nhìn tôi chằm chằm.....

Xin tiếp câu chuyện dở dang ở phần II

...Tôi đang do dự thì người em họ anh Bảo ẩn vào lưng tôi " lên đi chú, có gì mà phải ngại, nhà anh đây mà !" Ơ thế à, nhà anh thì cô kia chắc phải là ...vợ anh hay em gái anh rồi, sao lúc nãy lại làm thế với tôi nhỉ, khó hiểu quá, thôi lên thì lên đúng là chả có cái quái gì phải sợ cả...

Lên trên sàn tôi đảo mắt nhìn quanh thì thấy cái nhà sàn này chả khác gì những cái nhà sàn tôi từng ở cả, anh kia đưa tôi ngồi vào sạp xong đưa mắt nhìn cô gái, cô ta hiểu ý vào cái góc buồng lấy mấy chai bia Tàu cùng bao thuốc lá ra , nhìn bàn tay bật bia, bóc thuốc rất thành thạo cứ như những bà chủ quán thực thụ, cốc bia Tàu không đá nhấp đắng nghét tôi chỉ uống một ngụm xong từ chối làm họ bật cười " thanh niên gì mà kém thế, không bia rượu không thuốc thì nói chuyện gì, tưởng chú dân bãi vàng phải biết lắm chứ " tôi khống chế " Dạ em có biết tí nhưng hôm nay em mệt lắm, không uống bia được đâu, ngửi mùi thuốc lá của anh em còn nhức đầu đây này ! " Nghe thế anh ta bảo tôi đi nghỉ đi, chút nữa đỡ mệt anh em mình về, tôi uể oải ra nằm cái chiếu rải gần cửa, gió bên ngoài lùa vào mát rượi, nằm duỗi thẳng chân tay ra thấy người êm ái lâng lâng, nhưng tôi cũng không ngủ được ngay vì vẫn chập chờn suy nghĩ về những cái thái độ hơi là lạ của mấy người này, hay là, chẳng lẽ.....tôi thiếp đi lúc nào không biết .

Chợt thấy cứ buồn buồn khắp người tôi định vùng dậy thì có bàn tay ấn tôi xuống, mở mắt ra tôi ngạc nhiên thấy một người con gái mặc bộ trang phục của người Tày đang ngồi cạnh tôi, hai bàn tay cô ta đang sục sạo chu du linh tinh trên người tôi, theo phản xạ tôi gạt phắt ra nhưng cô ta cười cười xong lại thọc tay vào tiếp. Ơ cái con này, làm gì thế nhỉ, tôi thầm nghĩ trong bụng và ngó lên thì không thấy anh kia đâu nữa, cả chị lúc nãy cũng vậy , a, hóa ra thằng này đưa tôi đến đây để " nghỉ" kiểu này đây ! đưá kia chắc là chủ nhà này, lúc nãy chúng nó phát sóng ngắn với nhau xong " kiểm tra" tôi ngoài đường đều có mục đích cả. Xong tôi rồi !

Nói gì thì nói, lúc đó tôi mới chỉ là thanh niên mới lớn, thời đó thì tuổi tôi vẫn còn vụng dại lắm, tuy biết một số nhưng lại ngờ nghệch về một số chuyện, không như các thế hệ bây giờ, họ giỏi lắm, tầm tuổi tôi chắc chuyện tình ái với họ đã xưa như trái đất rồi. Tôi vừa sợ cũng vừa bị kích thích, dù sao thì rơi phải tay một người dân chuyên nghiệp trong nghề này ấm ớ như tôi thoát khỏi là chuyện lạ.

Nhìn lại mặt cô gái tôi thấy còn trẻ nhưng trên gò má có lấm tấm mấy nốt mụn nhờn nhợt, đo đỏ , tôi nhớ chuyện các ông trong bãi kể đi chơi bời gặp ai, nam hay nữ có biểu hiện như này là khả năng bị hoa liễu hơi cao ( không phải ai cũng thế, nhưng chiếm đến 80 % ) , tôi thấy ghê hết người khi nghĩ vậy vội nhỏm dậy định...chạy, cô ta lại ấn tôi xuống, mồm liên tục " làm tý đi lố, làm tý đi lố" . Xung quanh trống hoác trống huơ chả biết rủ tôi " làm" chỗ nào, tôi lại vùng lên, lại bị ấn xuống cùng lời gọi mời. Chúng tôi cứ " vật nhau" đến gần tiếng như thế bất phân thắng bại, tự dưng tôi thấy điên lên. Mẹ con này chứ ! từ xưa đến nay đã có ai đè tao như thế này đâu, tôi buột miệng chửi cô ta để bố mày đứng dậy , cứ túm thế bố đấm cho đừng kêu đấy !

Sau những lời lẽ rất phũ phàng chẳng ngượng mồm chút nào của tôi, cô ta khinh khỉnh bỏ đi, mồm lầm bẩm câu gì có trời mới hiểu nổi bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của cô ta, chắc chửi tôi là thằng đần. Tôi thở phào ngồi dậy ra sạp ngồi uống nước, một lúc sau anh kia lên, tôi thấy hơi ngượng cũng chẳng nói gì, anh ta chắc hiểu cũng im lặng một lúc xong với cất tiếng bảo tôi ;

- Này ! anh có việc muốn nhờ chú, chú làm được thì khối tiền đấy .

Tôi ngồi yên nghe anh ta trình bày, hóa ra trong bãi có một vài con sâu rất lớn ở ngay cạnh nách ông Hai mà ông không hề biết, thế này thì không được rồi, khi nào về tôi sẽ báo cho ông biết để ông trị người kia. Nhưng bây giờ tôi phải thoát ra khỏi đây đã, mặc anh kia nói có đồng ý hay không tôi vẫn cứ gật lia lịa. Một lúc sau khi chia tay cổng nhà anh Bảo anh ta còn dặn thêm lần nữa " Đừng nói với ai nhé ! Cứ thế nhé ! Nếu chú khi nào cần mà thấy làm được thì cứ ra tìm anh..."

Tôi lần nữa mãi không dám nói với ông Hai, cứ dự định nay để mai, mai để ngày kia cho đến khi chuyện đã rồi tôi vẫn không nói được, nhưng chính vì sự im lặng mà tôi có cơ hội tìm anh để làm những việc cho đến bây giờ tuy chẳng ân hận nhưng cũng thấy mình có những lúc rất tệ hại.........
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Thằng Cuội ! Đó là một cái tên khi gọi lên làm người ta tưởng nhớ về một nhân vật trong truyện cổ tích, một nhân vật có tính cách rất điển hình đến nỗi ai đó hay nói dối thì bị gắn cho câu " nói như cuội ấy !" . Nhưng thằng Cuôi trong mọi câu chuyện mà bà kể cho cháu, cô giáo đọc cho học sinh nghe thì hiện giờ đang ở tận trên cung trăng, còn đây là thằng Cuội dương gian thì đang ở dưới mặt đất bằng xương bằng thịt và đang còng lưng lê cái bao tải đất vừa ăn trộm dưới hang lên với hy vọng sẽ có viên đá quí hay cục vàng to bằng ngón chân cái ở đâu ra bay trúng ...mũi để đổi đời trở thành cao sang, quyền quý như hy vọng của người anh em của nó đang ngổi dưới gốc đa lạnh lẽo ngó chị Hằng mong có ngày nào đó trời thương cho chị để ý đến mình để được làm nháy thỏa lòng khao khát hàng nghìn năm nay.

Vâng ! đây là câu chuyện về một mảnh đời khốn khổ khác trong cái xã hội hiện tại đang cố gắng vươn mình thức dậy thoát khỏi kiếp nghèo tăm tối như bóng đêm của chị Ngô thị Dậu con cháu nhà bác Tố . Chuyện của nó ! thằng Cuội thực tế !

Nó bây giờ bao nhiêu tuổi, có lẽ rất khó nhớ vì nó không hề có một chút gì mang trong người, dù chỉ là mảnh giấy con con nói lên điều đó, và chính nó cũng chẳng muốn nhớ nó đến đâu tuổi rồi nữa, vì cứ nghĩ đến nó lại buồn, một cái buồn tê tái, uất hận khi trời sinh, à quên ! mẹ nó sinh ra nó nó đã chịu nhiều thiệt thòi và bất công, tuổi thơ của nó bị người ta nhìn khinh bỉ, ruồng rẫy mặc dù nó chẳng có tội tình gì, với ai nhưng đời là vậy. Nó đau lắm ! Trong ký ức của nó chỉ nhớ mang máng là khi nó ra đời, biết nhìn mọi sự vật xung quanh và hiểu đâu là người thân của mình thì chỉ thấy duy nhất có mẹ nó bên cạnh, nuôi nấng, che chở cho nó, mỗi khi trái gió trở trời hay bị ai bắt nạt bà ngày đêm chăm sóc, ôm nó vào lòng, ru nó những câu nó chưa hiểu ý nghĩa nhưng thấy thật mượt mà, êm đềm khiến đôi mắt ngây thơ cảu nó díp lại, bà cuống quýt, khóc lóc, xoa nắn mỗi khi nó đau . Mẹ con nó sống trong một ngôi nhà, gọi là túp lều thì đúng hơn ở chân đồi cuối một ngôi làng. Nghe kể lại thì ngày xưa bố nó mất khi nó vừa chào đời không lâu, ông làm nghề sơn tràng, một nghề đầy nguy hiểm và gian khổ, ông ra đi vĩnh viễn trong một tai nạn trên rừng khi đưá con đầu lòng và duy nhất đang còn đỏ hỏn nằm khóc oe oe trong cơn đói sữa khi người mẹ cũng kiệt sức vì lâu không có gì ăn, đang chờ chồng mang tiền về mua chút gạo, chút thịt bồi dưỡng lấy chất nuôi con, định mệnh trời giáng vào gia đình nó như thế khiến mẹ nó quỵ hẳn, đành bán ngôi nhà xơ xác lấy chút tiền còm hai mẹ con lê lết ra nơi hoang vu ở, mẹ nó sinh bệnh từ đấy nhưng bà cố gắng đi làm thuê làm mướn nuôi nó cho đến khi nó lớn biết đi, biết chạy bà nằm tại chỗ, người ta thương hại cảnh đời, cảnh người éo le cho nên cũng giúp đỡ chút ít rau cháo qua ngày, nó cứ còi cọc như cái dây dại bám vào hàng rào mà lớn như vậy.

Người ta hay nói " Đã thương phải thương cho chót" chắc đã ghét thì ghét cho bõ thì phải, không biết kiếp trước nó gây lên tội gì mà nó bị trời ghét đến vậy, đã hoàn cảnh thì chớ mà hình hài của nó không được như người khác, nếu bây giờ ai đoán tuổi nó sẽ nhầm lẫn lung tung, người thì nói nó khoảng trên hai mươi, người thì trên ba mươi, người thì nói...chịu, nhìn mặt thằng này ghê bỏ xừ , đoán làm sao được. Đúng, nó có bộ mặt mà nếu em nhỏ nào hay xem phim ma chắc nhìn nó khóc thét. Nói nhẹ nhẹ thì có vẻ giống người thổ dân da đỏ châu Mỹ nếu cắm cái lông chim lên đầu, nói đúng nghĩa thì chẳng khác gì mặt mụ phù thủy cưỡi cán chổi hay bắt trẻ con, đã thế người nó nhỏ con, đen đúa và còn vác thêm một cái bướu to đùng trên lưng, mà bướu lại không cân, lệch hẳn sang một bên nhìn chẳng mỹ thuật chút nào khiến dáng của nó đi gần như đang bò và nghiêng nghiêng như sắp đổ . Tính nó thì nói dối kinh lắm, người ta đặt cho cái biệt hiệu dính chết vào đến nỗi cái tên chính của nó bị quên mất, lâu rồi cũng quen, cũng hay hay, Cuội hả, cuội cung trăng hay sỏi cuội dưới suối ! có khi nó cũng chẳng biết vì nó đâu có đi học, thôi thì gọi bố mày thế nào cũng xong, miễn đừng chửi là được rồi.

Nếu tính ra thì nó cũng là người đến bãi vàng này sớm nhất, nói như quân đội nó là lính tiên phong, chính nó không phải ai khác cùng chặt cây, phát cỏ dẫn đường vào bãi, chính nó cũng là người đầu tiên chui xuống cái hang lấy bao đất lên kiểm tra xem có vàng hay không vì miệng hang quá nhỏ không ai lọt và chính nó có công cứu mạng cả đoàn người khi đang mải mê làm dưới lòng đất hang chuẩn bị sập mà không ai biết, duy có nó tự nhiên có linh tính nhìn thấy hô hào chạy , nếu không ối người làm ma rồi.

Đời lại tiếp tục bất công với nó, đáng lẽ nó phải được làm sếp, được chia phần những đám bụi vàng li ti sau khi đào đãi, chưng cất có được kia. Nhưng người ta quên nó, không cho nó làm chức vụ gì cả, mấy thằng khác cũng như nó lên ông lên tướng còn nó thì không, nó ức lắm nhưng chẳng làm gì được vì thấp cổ bé họng . Chỉ có mỗi ông Hai là quan tâm đến nó một chút, thi thoảng về đến nhà nó đưa tiền cho mẹ nó thuốc thang và dặn bà cứ yên tâm mà chữa bệnh, ông nói cũng thương nó nhưng không tin nó được vì để nó cai quản cái gì là thất thoát cái đó, những cái ăn được hay biến mất đã đành, những cái không ăn được cứ ở gần nó cũng không cánh mà bay mà theo quy định thì tất cả những gì làm ra để vào một cái hòm, mỗi ông cai trong nhóm có một cái chìa khóa, ai cần chi tiêu gấp cứ lấy dùng xong báo sau, đưa nó chìa khóa có mà họa cả làng. Biết thế nhưng nó vẫn không nguôi, làm sếp phải khác chứ, lúc đó oai như cóc ai đi lừa dối, ăn cắp vặt vãnh làm gì cho mất thớ ra .

Không làm sếp thì ông cố...gần bằng sếp, nó trở thành thằng khó bảo nhất bãi, cũng do một phần nó là công thần nên người ta cũng ngại sai bảo nó, sếp cũ đã vậy thì mấy thằng sếp mới quên đi nhé, ông dọn sẵn cho chúng mày vào mà chén đừng có lên giọng, đôi khi nó tự hào quá mức mà quên đi đây không phải một cơ quan, tổ chức nào cả , đây là bãi vàng, người ta khó chịu nhưng nể ông Hai chứ mạng nó là cái gì mà phải quan tâm, rồi thời cơ đến sẽ cho nó ra bã luôn khỏi bõ ghét. Số nó cũng may, lần đó nó với một người ăn cắp gần hết số thuốc mìn và kíp kèm theo mang ra hồ bán cho bọn đánh cá làm cả bãi nhốn nháo, dừng việc mất mấy hôm vì không có mìn đánh đá. Một cuộc điều tra âm thầm diễn ra vào ban đêm khi ông Hai đi ngủ, cứ gọi từng đối tượng nghi vấn lôi xuống hang tẩm quất nhừ tử, tuy nhiên không ai động đến nó, nó dặn người kia đừng sợ, có hỏi đến thì cứ nói không biết, đúng là người kia không biết thật vì nó lấy đưa cho mang đi bán nhưng non gan bỏ trốn, trốn nhưng lại dốt đến nỗi phải để buổi sáng mới đi sợ lạc đường, cuốn theo thêm ít quần áo của anh em, người ta phát hiện ra ngay và tức tốc đuổi theo đến trưa bắt được ông này đang chờ thuyền trên bến, lập tức bị dong ngay về gần lán xử tội. Lúc đó nó biết tình hình này căng thẳng rồi liền chạy ra xem có đỡ được gì không, người kia bị đánh lên đánh xuống, cứ lôi lên cao đá cho lăn lốc xuống khe rồi lại lôi lên, mới đầu cũng lì nhưng đến món uống nước ruộng pha phân trâu thì có vẻ không chịu nổi, nó thấy vậy chạy về gọi ông Hai ra kể hết , ngoài kia người bạn cũng bắt đầu khai, bọn họ liền về với dự định treo nó lên cây một vài tiếng cho hả cơn giận thì ông Hai xuất hiện, ra lệnh thả người kia đi và tha bổng cho nó trong sự ấm ức của mọi người.

Thua keo này bày keo khác, nó nghĩ vậy và bắt đầu một kiểu làm ăn mới, trong thời gian ở nhà anh Bảo làng nó đã kịp quen người em họ anh ấy, đúng là duyên trời định, tay kia là một hảo hán từng tung hoành ngang dọc khắp nơi trên mấy cái làng ven hồ này, nhưng số má thì vẫn là dạng hảo hán nửa mùa, chưa tên tuổi lắm mặc dù quen biết khá nhiều các tay anh chị khác. Khi thấy bãi vàng rực và đông người với sự từng trải bụi bặm của mình anh ta hiểu đây là thời cơ kiếm ăn cũng tốt, ngặt nỗi là ông Hai quản lý chặt chẽ quá không thể chen vào được , cơ hội đến khi một lần nó ra làng anh ta đưa đến nhà sàn cho nó "làm tý". Với nó thì đúng là được hưởng cái loại cặn bã thải ra của bọn bụi hồ, bãi đá này chẳng khác gì như Từ Thức gặp tiên, từ bé đến giờ chắc lần đầu tiên nó với biết có những gì người ta nói trong bộ tứ khoái. Nó là thanh niên lâu lắm rồi, cũng có nhu cầu như mọi thanh niên khác, nó cũng thèm có một người đàn bà bên cạnh để thủ thỉ với nó hàng đêm, để ru ngủ nó mỗi khi nó đau nhức các khớp do bệnh suy dinh dưỡng từ nhỏ gây nên thay mẹ nó nhưng nó biết sẽ chẳng có cô gái nào thèm để ý đến nó vì nó quá nghèo và dị dạng, mỗi khi nó căng cứng đâu đó nó lại chuồn ra sau lán làm cái việc thủ công bằng tay, trong đầu thì nghĩ tới những hình ảnh nó xem trộm đâu đó trên phim ảnh hay nhìn trộm thực tế mấy chị em đang tắm thì nó giả vờ trèo lên cây ..ngắm cảnh , mỗi khi giải phóng vật chất cũng là giải phóng tâm hồn thèm khát đời thường nó lại rên ư ử làm mọi người trong lán đang ngủ cứ tưởng con gì kêu làm có lần nó bị viên đá trúng người cụt cả sướng .

Vậy là nó bắt đầu làm tay chân cho anh kia từ đấy, những gói hàng được nó lén lút vận chuyển từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài liên tục, một số người có như cầu tiếp tay cho nó và đáng buồn là có cả một hai cai sếp trong đó, họ tin tưởng nó đến nỗi nhiều khi nó dở trò lưu manh đi đường mở ra rút ít lõi xong gói lại như cũ không ai hay . Không biết số tiền nó kiếm được bao nhiêu nhưng người kia thì giàu lên thấy rõ, anh ta cũng quân tử, sòng phẳng với nó, đôi khi còn chiêu đãi nó món " gà chạy trên nhà sàn" mệt nghỉ thì thôi . Nhưng rồi một ngày ông Hai gọi nó lên, cùng anh Bảo ngồi đó, ông nghiêm khắc cảnh cáo nó , hóa ra mải làm ăn nên đôi khi lộ liễu bị gia đình anh Bảo phát hiện giao du với nhiều người mà ai cũng hiểu họ có bản chất như nào, ông tha cho lần cuối và cấm vĩnh viễn được ra ngoài. Tự dưng người kia mất mối liền sai đàn em trà trộn vào đám đi bới cát tìm đá trong bãi gặp nó, biết câu chuyện với nhờ nó tìm người thay thế, nó sẽ vẫn có phần trên chính tỷ lệ phần trăm người kia được hưởng. Chuyện này rất khó vì chưa có ai được giao chân chạy cả, mà có chưa chắc đã nghe theo . Nó tìm mãi và chú ý đến một người ....
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
.....Trong toán người cùng lán với nó có một nhóm thợ xẻ, nghe nói là anh em nhà ông Hai, họ không phải là dân cửu vạn mà dân làm khoán bình thường như bao nhiêu công việc mà ngoài đời những người lao động hay đi nhận khoán, trong nhóm đó có một thằng nhóc tầm 14,15 tuổi ( sau này nó biết mình nhầm ) mặt búng ra sữa có vẻ ngoan và hơi lanh lợi. Ban đầu thì nó không để ý đến nhóm này lắm vì với nó họ không gần gũi và cũng chẳng có ích lợi gì cho nó cả ngoài việc họ mang đến cho một chỗ nằm khang trang hơn, nằm đâu chả được, ngày xưa gần năm cảnh màn trời chiếu đất, hang hốc bờ bãi có chết ông nào đâu. Thằng nhóc này còn đem đến cho nó bất lợi khi kéo một thằng nửa đực nửa cái về làm bếp, lại còn kiểu lính cho lính khi thằng xx kia chỉ nghe theo thằng thợ xẻ không chịu nghe lời nó xúc bớt gạo đem giấu đi bán hay thanh toán mập mờ kiếm chút chênh lệch của bà hàng rong. Chính nó đã phát hiện sự không bình thường của x Thủy và kể cho bọn cùng lán nghe xong xui nhau làm bậy, kết quả đúng như mong dợi, cậu bé Thủy hết hồn vội cuốn gói về nơi xuất phát và một người trong đám mất dạy kia ăn cái gậy ê ẩm mấy ngày liền....

Thằng nhóc thợ xẻ này có vẻ được ông Hai quý mến, nó được tiêu chuẩn riêng theo mấy ông thợ, ngủ cũng ngủ tầng trên, việc nặng nhọc chặt cây, lăn gỗ thì có người khác lo cho. Tuy nhiên thấy cũng thấy dễ gần, có những lần nó cuống cuồng lo cơm nước vì đi ra bản về muộn đã thấy cu kia ngồi trong bếp nhặt rau, vo gạo hộ, hỏi ra ông tướng này cũng từng đi nấu cơm cho người ta, chắc lâu lâu ngứa nghề đây. thằng ấy cũng không quan tâm đến việc của nó mặc dù thừa biết qua miệng em Thủy, thế là tốt, dù sao anh mày cũng là chỉ sau các cai một chút thôi nhé !

Khi người em anh Bảo nhắc tìm người thay thì nó với nhớ đến thằng cu này, lúc đó nhiệm vụ của đội thợ xẻ đã xong, họ rút về hết chỉ còn lại thằng này ở lại . À hay đấy, nó cũng là chân chạy, công việc trông máng lần thì đi lúc nào chả được , rồi lại ra bới đá nữa chứ, mẹ đời thằng này quá sướng. Có duy nhất một điều nó không biết được là ông Hai có định cho thằng nhóc này cái gì, tuy còn trẻ người non dạ nhưng chắc chắn không bao giờ thằng đó có chuyện tham bát bỏ mâm đi làm cái việc như nó . Vì không biết nên nó vẫn nhắn ra ngoài đối tượng có thể làm được việc của anh chàng kia còn...tốt hơn cả nó .

Một việc xảy ra làm đảo lộn tất cả là chuyện của ông Hai, lúc này bãi vàng vô cùng lộn xộn, chuyện quản lý lỏng lẻo người ra vào khiến người ta chẳng cần đến người tay trong nữa, cứ vào thẳng giao tại bãi và nhận tại bãi . Số người tham gia nhiều hẳn lên, công khai luôn ban ngày ban mặt. Cứ tưởng sẽ mãi thế nhưng không ngờ mọi việc không qua được con mắt của ông Ba, lán của ông bây giờ đầu bãi cho nên người ra người vào ông nắm được, điều ông sợ nhất là các em, cháu của ông sa đà vào chuyện tệ nạn, tuy anh em kiến giải nhất phận nhưng không thể vin vào cớ đó mà làm ngơ, là người lính từng ở biên giới nhiều năm ông không lạ gì những cảnh khóc nhiều hơn cười khi dính vào chuyện đó. Ông bí mật nói chuyện với ông Hinh khi đã ổn định và hai ông quyết làm lại những gì ngày xưa đã thực hiện dưới quyền trưởng bãi cũ .

Dạo đó bãi vắng hẳn, người làm cũng ít mà người đến bới đá cũng thưa vì bới mãi chẳng được gì họ chán, chỉ còn dăm ba ông bà già cùng mấy cô gái vẫn kiên trì loay hoay trong đống cát , lúc này đội võ của ông Hinh tợn lắm, nếu có gì họ sẵn sàng lấy kẻ gây rối lạ mặt ra làm bao cát tập ngay, nguy hiểm hơn là họ theo gợi ý của ông Ba đêm lên đầu bãi chỗ lán hoang tập cho khỏi ảnh hưởng đến giấc ngủ người khác, anh kia chẳng còn cách nào khác lại phải chơi trò dấm dúi ở ngoài bãi, một lần bị ông Ba và anh Cường phục đánh chạy tóe khói, từ đó mất mối hẳn .

Quay lại chuyện thằng Cuội, nó biết chuyện của nó cũng đến hồi kết, ở đây nhiều người không ưa nó và cũng chẳng còn vị gì nữa cho nên một hôm nó xin về , mấy người nghĩ đến cảnh anh em ngày xưa nằm gai nếm mật cùng nhau đưa tiễn nhìn nó tay không thấy thương mỗi người cho nó một ít, khi nó đi được mấy ngày mọi người mới phát hiện một số đồ đạc có giá trị bị mất lúc nào không hay, nhưng chuyện cũng nhỏ cho nên không ai nhắc lại nữa....
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Đoàn Hà nội đã rút khỏi bãi, họ nói hang đã xuống sâu quá không thể xuống thêm được nữa, ước chừng họ đã khoét đến tầm bẩy mươi mét theo chiều đứng, lên xuống rất vất vả cho nên họ bỏ, nhóm người Tuyên quang mới sang ngay lập tức thế chỗ .

Thực ra họ cảm nhận sai, cái giếng họ làm chỉ tầm đến ba mươi mét là cùng, do họ không có kinh nghiệm và quá ít người, chừng hơn chục vị cả quân lẫn tướng cho nên muốn làm cũng rất khó , khi nhóm mới vào thay vẫn khai thác chuyển đất lên ào ào như không. Ngoài ra còn phát hiện ra rất nhiều các ngách có thể lấy đất ngay gần miệng giếng với số lượng vàng khá lớn trong khi những người anh em kia làm mấy tháng trời không nhận ra bỏ phí .

Một điều bất ngờ xảy ra khi mấy người khai thác trong một cái ngách chuyển lên trên bờ....mấy khúc xương, có vẻ là rất lâu rồi vì nó gần như sắp thành đất , anh em đoán chắc đây là xương thú rừng rơi xuống hang chết dưới đó, kể cũng lạ, chả lẽ thú rừng lại chui xuyên qua bức tường đất dày đặc kia, chắc chắn mấy cái ngách này phải thông đâu đó, lán chúng tôi lập tức cử người lên hỗ trợ vài tay chòong có kinh nghiệm nhất để dò hộ, vài khúc xương nữa được đưa lên .

Điều bất ngờ thứ hai là trong một bao đất đổ ra chúng tôi thấy có vài cái bát cùng mảnh vỡ có kiểu rất lạ ( do người cầm chòong thúc vào ) và những đồng tiền kim loại, có thể là tiền cổ vì có lỗ vuông ở giữa nhưng vừa ra nắng một lúc mấy đồng tiền chuyển màu rồi mủn ra hết . Mọi người bắt đầu hoang mang, chả lẽ ngày xưa cũng ....có người từng xuống hang trước chúng tôi hay sao, vậy mấy khúc xương kia là của người hay thú, thú rừng chắc chắn chẳng cần đến bát ăn cơm hay tiêu tiền rồi . Họ sợ quá liền quăng tất vào búi để mọi người khỏi biết, tôi nhặt một cái bát còn tương đối nguyên vẹn mang về lán nhưng mấy người nhiều tuổi nói không khéo của người xưa yểm mang theo người họa vào thân làm tôi xanh mắt cũng liệng đi nốt, mặc dù rất thích vì hình dáng và màu men của nó là lạ ...

Một hôm bố anh Bảo làng vào, hỏi cụ có biết gì về những thứ này không , ông nghe xong lặng người đi một lúc rồi kể cho chúng tôi một câu chuyện bằng giọng nghẹn ngào :

Ngày xưa, lâu lắm rồi, lúc đó ông còn bé lắm nhưng vẫn nhớ mang máng là khi đó nước hồ chưa dâng lên, khu làng gần bên kia sông có một cái đồn binh của Pháp, trong đó lính Pháp chỉ tầm bảy, tám người còn đâu là lính dõng ( kiểu như theo cách lính ngụy miền Nam thời Mỹ Diệm ). Họ phát hiện ra vùng này có vàng và khảo sát lần theo mạch vỉa vào đến đây, thời đó mà họ đã có những máy móc hiện đại để khai thác vàng rồi, cái máy to lắm, ông cũng được nhìn thấy khi họ khênh qua bản. Những người phu đào vàng không biết họ lấy từ vùng nào đến cũng đông, trong làng có vài người tham gia làm thuê cho họ, thôi thì cực khổ không có gì tả nổi khi làm việc dưới ngọn roi, báng súng của những kẻ sử dụng mình để khai thác tài nguyên cho họ , một số người bỏ trốn do không chịu được bị bắt lại, người thì bị đánh chết ném xuống sông còn người thì bị mang xuống hang bỏ chết đói, một số người chui vào bị sập hầm coi như mất tích, ngay cả cái ao chúng tôi đang làm họ đã khoét chán rồi, thảo nào ban đầu đến thấy gần cửa hang có chút ít gì như rẻ rách, cây chống còn lại.

Chúng tôi như lặng người đi khi nghe kể về số phận của những đồng bào mình gần trăm năm trước dưới ách thực dân, những cái chết thật tức tưởi và bi thương, không rõ gia đình họ có biết con em mình đang nằm lại nơi rừng xanh núi đỏ này không hay chỉ nghĩ đơn giản là bị mất tích .

Mọi người vội vàng tìm tất cả những cái gì đã ném đi gom lại để ông già cúng lễ giải vong. Tất cả những ai có mặt ( kể cả các cai ) đều cúi đầu khi người thầy mo đọc kêu các oan hồn khắp bốn phương đến nơi đây nằm xuống về ăn cơm, nhận áo mới. Những bộ mặt lạnh lùng, bụi trần sương gió như cũng thấy tan chảy ra, không biết trong mỗi con người kia đang có cảm xúc gì về số phận của các người phu làm vàng khi đã đặt chân đến những nơi như này.......
 

hoasimtim

Xe điện
Biển số
OF-175846
Ngày cấp bằng
9/1/13
Số km
2,142
Động cơ
361,932 Mã lực
Mấy bữa nay em không có thời gian lân la qua đây hóng chuyện cụ Xe đạp, không biết đã đến đoạn treo biển cấm chưa ạh ;))
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Mấy bữa nay em không có thời gian lân la qua đây hóng chuyện cụ Xe đạp, không biết đã đến đoạn treo biển cấm chưa ạh ;))
Chưa đâu ! mợ cứ bon tít đi , à đoạn này em chỉ treo biển đường lộng gió cấm đi nhanh khi....mặc váy :))
 

Kia DVD 5.1

Xe tăng
Biển số
OF-12466
Ngày cấp bằng
5/1/08
Số km
1,535
Động cơ
538,420 Mã lực
Nơi ở
Hà lội
Mấy bữa nay em không có thời gian lân la qua đây hóng chuyện cụ Xe đạp, không biết đã đến đoạn treo biển cấm chưa ạh ;))
Mợ này chỉ được cái cầm đèn chạy trước ô tô là nhanh.. từ từ khoai sẽ dừ nhé.. ^#(^
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Trung thu năm ấy !

Ánh trăng dọi trên khắp các nẻo đường, bờ cây, tán lá runh rinh, nó trải dài thành những vệt loang lổ trên các bãi cát khi lọt qua kẽ lá , kèm theo một không khí thật là dễ chịu len lỏi trong từng ngõ ngách tâm hồn con người khi bất chợt ngẩng lên phát hiện ra , ô ! trung thu, trung thu đến rồi chúng mày ạ ! Trong rừng già hay trên sa mạc không biết nơi nào trăng sáng hơn nhưng ai đều có cảm giác như hơi bé lại, hơi thư thái khi những ký ức tuổi thơ tràn về trong những đêm trăng trung thu thật ngọt ngào làm sao.

Những đêm trăng sáng như này tôi lại trèo lên đỉnh núi đầu lán ngắm về phía hồ, nơi đó cảnh vật thật đẹp, một màu trăng trắng bàng bạc , long lanh quện với nhau làm thành một bức tranh thủy mặc về đêm cũng mê hồn không kém màu sắc ,tình tứ, này nhé ! những ngọn núi lô nhô thò lên trên sóng nước sóng sánh ánh trăng vàng cùng vài đám mây lững lờ cuốn quanh như những giải lụa quấn quanh ngực một cô gái mới lớn. Vài ngọn gió lao xao nhẹ nhàng vuốt ve, ru đẩy những ngọn sóng chờn vờn quanh những " bộ ngực " tròn xoe bát úp, thoang thoảng mùi hương của một loại hoa rừng nào đấy được gió đưa đi qua cánh mũi phập phồng tận hưởng. Gió mát quá, mát đến đưa hồn theo gió và trăng đi khắp nơi khắp chốn phiêu du, dường như dưới chân không còn cảm nhận gì nữa, không biết đang có gì nữa , chốn bồng lai trần gian mấy ai có cơ hội thưởng thức như tôi vậy.

Ảnh minh họa về các " bộ ngực " :D





Trung thu đâu phải dành riêng cho trẻ em, người lớn chúng ta cũng phải có trung thu vui vẻ chứ, cho quên đi những tháng ngày cực khổ, quên đi những bụi bặm trong đời và cho quên đi cả cái thực tại ngày mai ta lại vào lòng núi tìm kiếm chút cơm cặn canh thừa , mỗi bát cơm là một bát đất, thậm chí có cả máu trong đó ...

Trăng rừng . Ảnh minh họa !



Tôi xin ông Hinh cho tổ chức Trung thu, ông ngạc nhiên mất một lúc, chắc ông không nhớ hồi thơ ấu ông có cái Trung thu nào không thì phải, cứ ngẩn tò te ra trước mặt tôi xong gật đầu, ừ nhỉ, chúng mày vẫn còn tuổi chíp chíp mà, thế làm gì thì làm đi, chú cho tiền , mua nhiều nhiều vào nhé ! Nào hoa quả , bánh trái gọi là, nào đường phên nấu chè đỗ xanh, tôi xin luôn cho mấy đứa con anh Bảo vào dự cùng, anh xúc động lắm dẫn luôn một tiểu đội thiếu nhà anh đến làm ầm ĩ cả lên khiến chúng tôi phải thay nhau trông không bọn nhóc chạy linh tinh nhỡ lọt xuống hang hay khe đá nào đó thì lại khổ. Không có vật liệu làm đèn và muốn tận hưởng trọn vẹn ánh trăng nên tôi mày mò lấy giấy và các loại vỏ kẹo ,thuốc lá dán thành một cái mặt nạ nửa như ông Địa , nửa nom giống ông thần trong đền, nhìn ngồ ngộ, bọn trẻ con nhìn thấy tôi đeo vào ré hết lên, đứa thì thích, đứa thì ...sợ .

Chúng tôi, những người " bộ đội" trẻ nhảy múa tưng bừng với nhau, mọi người lớn tuổi thấy vui vui cũng ra tham dự, họ mang rượu ra uống xong cũng lảo đảo hò hét, hóa ra có rất nhiều cây văn nghệ, nồi niêu xoong chảo được huy động tối đa ra phục vụ chương trình đêm trung thu đặc biệt này, được một lúc tôi thấm mệt vì nhảy nhiều quá, lại còn cứ phải dung dăng dung dẻ cùng đám tiểu yêu nên muốn đứt hơi , đang ngồi thở thì tự dưng thấy bên kia bờ ao lấp nó vài ...tà áo xanh xanh, đỏ đỏ lờ mờ trong các tán cây, hóa ra em gái vợ anh Bảo cùng vài cô bạn theo chân bọn trẻ vào đây nhưng không dám đến chơi với chúng tôi mà chỉ đứng ngoài ngó . tôi chạy ra mời các chị vào, họ chỉ nếp vào lưng nhau cười khúc khích và nói gì tôi chả hiểu. Tôi liền nhờ anh Bảo ra gọi, mới đầu các cô còn nép nép một xó, khi bị bọn trẻ con do tôi xui túm váy kéo vào thì tất tả chạy theo, tay túm váy sợ tuột, tay cầm bánh kẹo mọi người đưa cho làm cả bãi cười ồ ồ ....

Đêm vui đã khuya, trăng cũng đã khuất sau rặng núi, mọi người vui vẻ chia tay nhau về trong luyến tiếc . Tôi lại leo lên đỉnh núi ngắm ánh trăng tít trên cao và nhớ về nhà, chắc giờ này các em tôi cũng đã ngủ sau một buổi tối chơi đùa thật vui, ánh trăng vẫn bàng bạc một màu soi sáng từng đường làng ngõ xóm khắp nơi, soi vào từng giấc ngủ của các em nhỏ với nét cười đáng yêu trong giấc mơ về một đêm trung thu đầy vui vẻ và tràn ngập niềm hạnh phúc của tuổi ấu thơ.......

Ảnh minh họa đêm trăng lòng hồ

 
Chỉnh sửa cuối:

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
MÙA TRĂNG .

Nhớ giây phút anh thả hồn theo trăng.
Ánh sáng bạc lan tỏa gò đồi mặt nước .
Dơ cao tay theo ngọn gió mong ước ...
Mơn man trên hồ nước biếc mênh mông .
Nhu thân yêu nơi xa ,có biết không ?
Anh mơ là ánh trăng thu vàng đó .
Và bàn tay anh là ngọn gió nhỏ .
Vuốt ve hồ nước là làn da em !
Gửi hồn anh cùng những người xem
Lúc ngắm trăng chia cỗ là anh nhớ về em đấy .
Trong niềm vui hôm nay cũng vậy
Lại gặp mùa trăng lên ,là lại nhớ về em...


H.hn76
 

hoasimtim

Xe điện
Biển số
OF-175846
Ngày cấp bằng
9/1/13
Số km
2,142
Động cơ
361,932 Mã lực
Chưa đâu ! mợ cứ bon tít đi , à đoạn này em chỉ treo biển đường lộng gió cấm đi nhanh khi....mặc váy :))
Oái, đó là biển báo chú ý cho các mợ đi xe máy chứ em lái xe tăng thì ko sợ =))

Mợ này chỉ được cái cầm đèn chạy trước ô tô là nhanh.. từ từ khoai sẽ dừ nhé.. ^#(^
Em làm hoa tiêu dò đường trước cho các cụ mà còn bị la nhá, em thấy các cụ có vẻ còn hóng đoạn đường đó hơn em nữa mà ;))
 

bipboemlaxichlo

Xe điện
Biển số
OF-180582
Ngày cấp bằng
16/2/13
Số km
2,510
Động cơ
361,140 Mã lực

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Cai Hường là một người đàn ông trung niên cỡ khoảng ba lăm ba sáu tuổi gì đấy, dáng đi lệch lệch và đôi mắt lầm lì, đôi lúc lóe lên chút gian manh khó tả . Cái tên đọc trong CMND hay giấy khai sinh nghe nó hiền hiền làm sao, sự thực tính cách ngoài đời của ông cai này thì trái ngược hẳn .

Mới đầu anh ta là bạn làm cùng lán người tâm thần trong bãi, sau khi lán đó giải tán anh ta sang nhập bọn cũng hội ông Tư, sau nữa khi sáp nhập tất cả anh ta nghiễm nhiên trở thành một bưởng có tiếng nói chung rất trọng lượng . Xét một cách công bằng thì đây cũng là con người tích cực, chính anh không phải ai khác là người lập đội chòong và phụ trách thăm dò toàn bộ khu vực các hang giếng trong cái thung lũng này, thậm chí nếu mọi người nghe lời anh thì số vàng nằm trong các vỉa đá trầm tích có thể lấy được nhiều hơn nữa . Nhưng anh ta là một hung thần đúng nghĩa với những " cửu vạn" đang nằm dưới quyền của anh ta.

Đám "bộ đội" không có quân hàm, chức vụ gì mỗi khi gặp anh cứ lấm la lấm lét, họ sợ, sợ cũng phải thôi. Những vụ nào do tay anh ta xử thì phạm nhân không thành tật cũng nằm liệt vài ngày sau những trò tra tấn độc chiêu và quái ác của anh. Một lần có người mắc lỗi, xử trên bờ không được anh cho theo xuống hang, tới khúc suối ngầm cho đi tàu ngầm hàng tiếng khiến con người khốn khổ kia trở nên như mất trí, ngơ ngơ cả tháng không nói năng gì, lần khác xử tội một " quân nhân" ăn trộm, khổ lắm, họ chỉ ăn trộm vài thứ lặt vặt , chủ yếu là đồ ăn, thằng bé đói thấy mấy cái bánh mì vừa mang sang chưa ai động vào mắt trước mắt sau cuốn vào vạt áo, tiện thể thấy chiếc bật lửa Zippo tênh hênh trên bàn cũng múc luôn, thế là được " thưởng" hẳn một bao tải bánh mì cùng can nước suối phải ăn uống cho bằng hết, còn bao nhiêu cái thì ăn từng ấy đòn, đến cái thứ tư thứ năm gì đó chú chàng ễnh bụng không xơi được nữa xin tha, ừ thì tha, mày ăn nốt bát cơm trộn muối này đi cho đỡ thèm khát, tên ăn trộm cố nuốt hết chỗ nửa muối nửa cơm kia xong làm vài ngụm nước lăn ra suýt.... tắt thở .

Bãi vàng thì quân lính hay vi phạm chủ yếu là tội trộm cắp. Muốn trừng trị kiểu gì cũng không hết, ở lán chúng tôi thì mọi người nhẹ tay với nhau cho nên cứ thi thoảng lại biến mất một hai thứ, tức lắm nhưng không biết tra ra ai, đành của mình mình mình trông nom cẩn thận. Khi sáp nhập mấy ông hay tắt mắt gặp phải tay hung thần thấy ngoan hẳn, nhưng chỉ được thời gian, một vụ trộm lớn xảy ra, lần này dưới lán nữ.

Trong một lần ghé ngồi chơi, một cai có lọ vàng nhỏ để trong túi áo, không biết ông này tính đãng trí hay nhiều vàng quá chẳng nhớ mình để những chỗ nào, cởi áo ra luôn nhờ chị em giặt ( chuyện này chúng tôi đôi khi lười cũng hay mang xuống vất nhờ họ ) mà quên không lấy ra . Một người cũng kha khá lớn tuổi khi mò thấy lọ vàng trong túi áo liền ...ỉm đi luôn , khi ông này nhớ ra quay lại hỏi thì không ai biết . Tuy nhiên người động vào áo ông đó chỉ có một người duy nhất, có chối thế nào cũng khó . Ông cai này hơi lành cho nên tra hỏi một lúc rồi thôi, coi như mình không may đánh rơi, nhưng với các cai thì đây không thể nào chấp nhận được, giá trị lọ vàng cũng hơi cao và muốn làm gương cho kẻ khác nên họ vẫn tiếp tục làm cho ra nhẽ, chị kia bị đưa lên hỏi và ăn vài cái tát khóc lóc thề thốt đủ kiểu không ai tin nhưng cũng không biết làm cách nào cho chị mở miệng, đúng lúc ấy hung thần xuất hiện ra tay. Anh ta lấy một thỏi mìn lắp sẵn dây và kíp vào với nhau cầm dứ dứ trước mặt " Mày không khai thì tao sẽ bảo bọn nó đút cái này vào người mày châm lửa con nhé..." không ai dám làm chuyện bất nhẫn ấy cho đến khi anh ta hô lột hết của nó ra thì chị kia quỳ xuống lạy như tế sao xin khai . Niềm vui mừng khi tìm thấy thứ bị mất chen lẫn một cảm giác gì đó rất khó tả trong từng con người có mặt chứng kiến, kể cả người mất, nhận lại lọ vàng mà có vẻ mặt ông trầm tư không vui lắm như thường thấy của người tìm lại được của.

Càng ngày cai Hường càng quá quắt, đã có lần cho quân đụng đội với quân ông Ba ngay tại miệng hang hai bên, thực ra những người lính bên chúng tôi chả ai dại gì mà đi đánh nhau vì cái đâu đâu cả, chỉ có vài thằng a dua nhảy choi choi theo Cai, miệng đánh võ rầm trời, quân ông Ba toàn loại chì, họ cũng kệ cho tới khi một người trong số họ bị phi cái xà beng ngắn vào người họ xông đến cho mỗi ông một cú nằm vắt vẻo quanh cửa hang , còn mỗi tướng đứng trơ khấc ( họ nể không dám đánh cai ) tẽn tò một lúc rồi lôi từng " chiến sĩ" của mình dậy miệng lẩm bẩm đồ ăn hại.

Ông Tư là người bị lôi kéo đầu tiên chống lại ông Ba, ông này có thời gian rất bê tha sau lại tu chí nhưng từ khi gặp cai Hường tự dưng lại ngựa quen đường cũ. Thêm một số cai trẻ muốn thử cái mới làm mọi sự náo loạn lên. Đến nỗi ông Hinh cũng phải nản chí và ngậm ngùi từ giã bãi vàng sau ông Ba thời gian.....
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Huỵch ! một cú đòn tiếp theo trúng mặt làm tôi bật ngửa người ra, hai tay chới với chống ngược ra đằng sau xuống đất không trụ nổi đành nằm lăn ra chờ đòn tiếp theo. Người đứng trước mặt tôi trần trùng trục , chỗ bả vai trên xương đòn xăm hình đầu hổ, nhìn na ná cái đầu mèo , chắc người xăm không có tay nghề nên mới xấu tệ như vậy :

- Thế nào, còn muốn tiếp không mày !

Mẹ chó ! Nếu không vì cái ba lô có " hàng" của tôi đằng sau lưng anh ta kia thì tôi cũng bỏ của chạy lấy người rồi, số hàng trong đó chắc giá trị lớn, suy ra từ những gì tôi được người ta thù lao tôi hiểu vậy, bây giờ mà chạy thì tôi không biết đào đâu ra tiền trả họ, mà không khéo đến tai mấy ông đỡ đầu tôi trong bãi thì tôi nguy to . Nhìn cái mặt nhơn nhơn nhơn cười đểu và cái giọng nửa Kinh nửa Thổ đang chế giễu tôi kia phát ghét, lấy tay lau dòng máu đang chảy xối ra từ miệng tôi đứng dậy lấy hơi chuẩn bị chiến tiếp....

Tôi đang đi từ trên phía bãi đá về, lần này họ giao cho tôi kha khá, chủ yếu đưa vào tay mấy người bạn em họ anh Bảo còn đâu đem vào bãi, hàng gì tôi chẳng rõ vì sợ rằng biết thì chính mình sẽ không vượt qua đưọc nỗi sợ lại chùn chân, cứ mang đi mang đến xong nhận tiền, kệ xừ các ông xử lý công chuyện với nhau sau, dạo này công an xã và các lực lượng thấy gác đầy đường, vừa có một vụ cướp của và thanh toán lẫn nhau của các nhóm bụi hồ với bụi làng xảy ra gây hậu quả tương đối nghiêm trọng, cứ "đồng chí" nào trong sổ đen lọ mọ ngó mặt ra là họ giữ, khám người. Tôi thì họ đã biết là cháu ông Hai vì ông quan hệ rất tốt với chính quyền khi còn sống, có lần mấy anh dân quân gọi tôi vào nhà đòi xét tôi đưa luôn cái ba lô cho họ nhưng một người lớn tuổi ở đâu đến hỏi đi mua hàng cho bãi à tôi vâng, họ thả ra sau khi hỏi thăm sức khỏe mấy ông cai và hẹn hôm nào vào bãi uống rượu. Cho nên tôi cứ tung tẩy, thậm chí một hôm đang đi đường thấy khát rẽ vào nhà...trưởng công an xã xin nước uống, vứt luôn ba lô ở cửa ngồi ngủ quên ông còn cất hộ cho., khi về mang ra trả.

Đến chỗ vắng giữa làng thì gặp hai ba tay từ đâu tới, nhìn thấy là lạ tôi né nhưng họ cũng dạt theo chặn tôi lại, tay cầm đầu giằng chiếc ba lô bị tôi túm lại liền bổ tôi một cú nổ đom đóm mắt, tý khuỵu hẳn xuống, tôi lao đến định ăn thua thì dính tiếp đòn thứ hai khiến phải nằm tênh hênh trên mặt đất như này. Vục dậy tôi thấy mình vẫn còn tý sức liền nhìn lại đối thủ biết rằng không bao giờ ăn được anh ta, tuy nhiên anh ta lại tỏ vẻ chủ quan. Trong đầu tôi lúc ấy tự dưng nhớ lại những câu nói ông Hinh dạy tôi " Nếu đối thủ mạnh hơn thì sẽ chủ quan, chỉ cần chủ quan thì có thể phơi áo với mình, trường hợp cháu bị đòn trước có đau nhưng không bị chỗ hiểm thì hãy cố gắng nhịn đau tìm chỗ hiểm đối phương ra đòn thật nhanh, thật chính xác vào những chỗ như mỏ ác, bộ hạ, sườn nách ....Tôi lại lao vào nhưng thận trọng hơn, đối thủ của tôi lại vung tay , chắc anh ta nghĩ lần này tôi phải đi vài răng cửa là ít vì cú đấm rất mạnh. Tiếc quá là nó...sượt qua má tôi, trong đà lao vào của tôi làm cú đấm của anh ta vòng luôn ra sau gáy , bộ xương sườn lồ lộ ra ngon như cỗ , trong tích tắc tôi lấy hết sức thúc luôn một cùi chỏ vào đó, vẫn còn chưa yên tâm tôi nắm hẳn hai tay vào nhau đẩy cho có lực vì nhỡ thằng cha này có bộ sườn sắt như " trâu mộng " ăn mười mấy nhát búa đinh chẳng hề gì thì tôi xong luôn, không có cơ hội thứ hai nữa. Cú va chạm mạnh đến nỗi tôi thấy chấn động từ khủy tay lên đau nhói cả bả vai, trong mũi còn cảm nhận thoang thoảng mùi...hôi nách..

Hự một cái, đối thủ của tôi trong chốc lát nằm quằn quại dưới chân, mấy " quan sát viên" phe kia sững sờ vì tưởng tôi là người nằm xuống chứ không phải anh ta. Tôi vội vớ lấy ba lô ( trong đó con con dao của bố tôi ) lấy lọ thuốc đòn của ông Hinh cho ...đưa vào mồm người kia, chẳng phải tôi anh hùng hay cao thượng gì vì lời ông dặn tôi là nếu một chọi nhiều, mình yếu thế phải biết lợi dụng mọi cái che chắn nếu không muốn dừ xương, tôi lôi anh ta ngồi dậy cho uống chút thuốc chủ yếu là bọn kia xông vào thì những đòn đầu tiên sẽ vào anh ta chứ không phải tôi, ba lô trên vai rồi bố mày chạy lúc nào chả được , hết bất ngờ rồi nhá . Tôi cũng yên tâm khi hiểu bọn này chỉ là bọn vớ vẩn, nếu phải anh chị thật sự chúng cho tôi nhát dao xong vứt vào bụi ai biết đấy là đâu, nhìn cái hình xăm đầu con hổ méo mó như sắp khóc mà buồn cười . Nhắm một lúc khả năng không ai tấn công tôi cả tôi lững thững bước ra khỏi " sới" ra về nhưng trong tay lúc nào cũng nắm chắc con dao trước bụng...

Đi một đoạn tôi thấy choáng váng, sờ lên đầu vừa thấy một cục u vừa thấy nhơm nhớp, cú đòn đầu tiên đã xé rách da đầu tôi, lúc này cái mồm của tôi bắt đầu sưng to, răng đau buốt. Tôi cứ chuệnh choạng bước đi một lúc thì mắt mũi thấy mờ dần. Kiểu này không ổn rồi, tôi vội cố rảo vài bước thấy một ngôi nhà sàn, loáng thoáng vài bóng áo chàm đang làm gì đó ngoài sân, tôi lao vào ngồi dựa góc cột, mọi thứ quay cuồng đảo lộn cho đến khi trời đất tối sầm lại....
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top