Con nhà anh xuất sắc như bố, cái gì cũng giỏi cả thì yên tâm, dắt lưng bên phải cái IELTS 8.0, dắt cạp bên trái chồng sổ đỏ bố cho, đời nó lại đơn giản quá.
Còn thật ra ko phải ai cũng giỏi tiếng Anh, trước em tưởng do năng khiếu ngôn ngữ nhưng hóa ra ko phải, chồng già em chuyên môn kỹ thuật tốt, tiếng Việt rất tốt, mắng em ngôn ngữ gãy gọn ko dùng sai từ nào, nhưng mà tiếng Anh thì ô hô, ai tai.
Đến nỗi, 2006, ông ý trúng tuyển 1 công ty nước ngoài, công ty ưu ái đến nỗi cho đi học 1 khóa 6 tháng ở Language Link hay British Council gì đó, sáng đi làm, chiều đi học để nâng cao trình độ, học kèm 1:1 hẳn hoi nhé (hồi đó là rất oách vì học chỗ đó đắt em đâu có dám bao h bén mảng tới). Thế mà chưa hết 6 tháng, cô giáo rồi thầy giáo dù đi làm vì tiền cũng phải bó tay, xin bỏ của chạy lấy người.
Sau đó cũng cố gắng dùi mài kinh sử thêm, rồi tự làm tự học nhưng càng học càng chứng minh cho câu nước đổ lá khoai, dù tư duy, trí thông minh và trình độ chuyên môn của ông ý ko hề kém, mà còn tốt đằng khác (vì nếu ko em đã ko lấy).
H vẫn đánh công ty nước ngoài, vẫn cấp quản lý, lương vẫn cao hơn lương em, quản lý quân nhiều gấp 20 lần em, trình độ tiếng Anh vẫn như xưa
, nói giao tiếp bình thường từ ngữ ko quá phức tạp thì ok, thuật ngữ chuyên môn thì đương nhiên dùng nhiều làm nhiều sẽ biết, nhưng đúng là từ vựng (trình độ trung cấp hoặc advance) và ngữ pháp từ chối chui vào đầu ông ý, mỗi lần viết email vẫn như đánh vật, em đọc xong vừa thấy lổn nhổn, vừa thấy lạo xạo, đúng kiểu đọc thì vẫn hiểu nhưng mà đúng ngữ pháp thì hên xui