"Simply, standardly, and slowly" -“Simplicity is the ultimate sophistication.”
Sự đơn giản là sự tinh tế tối thượng
"Simply, standardly, and slowly" -“Simplicity is the ultimate sophistication.”
Sự đơn giản là sự tinh tế tối thượng
Rất hữu ích!Ít ra cụ cũng để lại sh*t cho đời....để bón ruộng.
Em fun tý.
À cám ơn cụ.Vĩ mô quá. Vĩ nhân quá.
Di sản mà để lại hàng ngày thì đến sinh sản cũng còn không kịp.
Kkkk
1 bể.
Thân thể ở trong laoCụ chắc kinh tế ổn định nên mới lo nghĩ xa xôi, như các cụ ta thường có câu là phú quý sinh lễ nghĩa.
Như e chạy ăn chả có thời gian nghĩ lại mình để lại cái gì cho xã hội hay gia đình.
Với em một ngày làm việc được ăn bữa cơm cảm thấy ngon miệng với vợ và con là một hạnh phúc.
Một ngày kết thúc công việc thuận lợi đầu óc có thể thanh thơi làm những thứ mình muốn là một hạnh phúc.
Nếu có thể vui vẻ rút được một tờ polyme cho một người khó khăn gặp trên đường mà cảm thấy vui vẻ là một hạnh phúc.
Đó là những gì mình muốn làm còn nó có là di sản hay không thì chịu chả dám bàn
Cụ ấy bị xiềng rùi. Nhưng trước đó chuyên gia hạn thời gian đếm lùi đến phá sản cho hãng xe VinfastKo biết cụ chủ nhắc tới cụ Gừng nào nhỉ
Cụ đọc Miyamoto Musashi à"Simply, standardly, and slowly" -
Tự nhiên vô tư ok mà mợ!Chỉ có sống thôi Sao dài thế và phức tạp thế?
Cái đầu càng suy nghĩ rối kết quả tạo ra càng ít.
Thế ah cụ, vừa hôm trước có thớt tìm cụ GừngCụ ấy bị xiềng rùi. Nhưng trước đó chuyên gia hạn thời gian đếm lùi đến phá sản cho hãng xe Vinfast
Em có. Mà tư tưởng này thấp thoáng khắp nơi mà. Khắc kỉ (Hy lạp), Đạo giáo (Trung Hoa), Thần đạo (Nhật bản),Krishnamurti (Ấn Độ)...Cụ đọc Miyamoto Musashi à
À vâng, tất nhiên rồi ạ.Em có. Mà tư tưởng này thấp thoáng khắp nơi mà. Khắc kỉ (Hy lạp), Đạo giáo (Trung Hoa), Thần đạo (Nhật bản),Krishnamurti (Ấn Độ)...
1 phút nghĩ, thế còn những phút còn lại thì sao ạ? E nghĩ cứ sống tốt bình thường, trước khi quyết định làm/nói gì thì cân nhắc việc mình làm/ nói nó sẽ có hại ai ko? có giúp được cho ai ko?. Thế là đủ. Nó như là thói quen thôi. Nghe di sản thì to quá nhưng nếu những hành động hay lời nó của mình làm nhiều người có trạng thái tích cực/tốt lên thì cũng quá tốt rồi. Nghĩ phải để lại cái j thì áp lực lắm.À cám ơn cụ.
Chỉnh lại: dành 1 phút mỗi ngày,nghĩ về di sản để lại có lẽ sát thực hơn đúng không cụ?
Làm vậy thiển nghĩ cũng có ích.
cụ lại tâm tư quá rồi, bình thản mà sống thôiMỗi ngày thức dậy, tôi và các cụ mợ được sống thêm một ngày. Có khi nào các cụ mợ nghĩ rằng nếu ngay lúc này mình ra đi, thì di sản để lại của mình là gì?
Giả sử chúng ta chỉ còn sống được thêm 24h? Bảy ngày? Một tháng? Một năm? Năm năm? Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm (nửa đời người tiêu chuẩn) nữa?
Nghĩ về điều này, bất giác tôi thấy như việc dọn bàn ăn sau khi ăn, sắp xếp công việc để mọi việc gần với ước muốn của mình nhất, hay ít nhất, những gì còn lại sau khi chúng ta ra đi sẽ "có tổ chức" nhất.
Nếu mỗi một ngày, được sống thêm tức là được gia han thêm thời gian sống, như cách cụ Gừng gia hạn cho Vinfast trước khi phá sản, thì ngày sống đó, phải chăng sẽ chất lượng hơn, quý giá hơn, thực chất hơn?
Có bao giờ các cụ mợ nghĩ đã từng có thời kỳ "sống nháp"? Ít nhất trong suy nghĩ của mình, tôi đã từng lần lữa các kế hoạch quan trong, trì hoãn những việc cần phải làm, để rồi tự xoa dịu rằng "mình sẽ làm tốt hơn lần sau"? Thật sai lầm các cụ mợ ạ.
Sống chỉ là hơi thở. Biết cách thở thì sống chất lượng hơn. Và không có "sống nháp". Tất cả những gì tôi làm sẽ là di sản của tôi để lại (dù là xấu hay tốt).
....
Ta sẽ bắt đầu từ mốc nhỏ nhất: 24h cuối cùng. Nếu vượt qua, ta sẽ tiếp tục bàn và lưu trữ mong muốn về di sản để lại của mình ở các mốc tiếp theo: Bảy Ngày, Một Tháng, Một Năm, Năm Năm. Mười Năm. Hai Mươi Năm và xa hơn nữa.
Giả dụ nếu chỉ còn 24h để sống, các cụ mợ sẽ muốn những người có liên quan của cụ mợ nhớ gì về cụ mợ?
Nếu là tôi, tôi sẽ muốn:
- Ba mẹ tôi biết là tôi biết ơn họ suốt đời dù tôi không làm gì đủ để đáp đền.
- Những người thương yêu tôi biết rằng dù chẳng làm nên công trạng gì và đầy khuyết điểm, tôi luôn cố gắng "làm tốt hơn" qua mỗi sai lầm.
- Vợ con tôi biết rằng chồng và cha của họ rất bình thường, hơi khùng, khùng lắm, nhưng yêu thương họ một cách thường xuyên, nhẫn nại, từ tốn, chấp nhận, khuyến khích, phê phán, nâng đỡ và trìu mến.
- Bạn bè (à tôi không có mấy bạn bè, tôi khùng lắm) sót lại của tôi nhớ về tôi rằng "Đ.M thằng Kiên Khùng, gặp mi là tau thăng hoa, khùng theo".
- Cộng sự thở phào vì rốt cuộc tôi cũng buông tha cho họ.
- Đối tác tiếc vì không tiếp tục được làm việc cùng một người tận tâm, cù lần, lì lợm, không bao giờ buông bỏ, tin về tài năng (chưa được thừa nhận chính thức toàn cầu) của mình một cách bất khuất.
- Khách hàng tiếc vì đã không thuê tôi sớm hơn, nhiều hơn.
- Quê hương - Đất nước ...à mà thôi để các mốc sau. Tôi chưa làm được gì cho đất nước này.
- Nhân loại: thằng châu Á này sao nó thôi online nhỉ? Nó hứa sẽ chứng minh rằng "Chủ nghĩa C.S là mô hình hoàn toàn hiện thực cơ mà? Ai cứu nhân loại đây?
- Trái Đất: không thêm bớt miligram nào cả.
...
Còn các cụ mợ?
...
Mốc đầu tiên này rất quan trọng. Hôm rồi có cậu gì lai chym lũ quét ở Hà Giang, và đó là clip sau cùng của anh ta. Vô Thường!
...
Dành 1 phút mỗi ngày, nghĩ di sản ta để lại trước khi ra đi...
Cụ chắc đang nói đến di sản của Cụ ( mọi người) dành cho Gia đình Cụ?Mỗi ngày thức dậy, tôi và các cụ mợ được sống thêm một ngày. Có khi nào các cụ mợ nghĩ rằng nếu ngay lúc này mình ra đi, thì di sản để lại của mình là gì?
Giả sử chúng ta chỉ còn sống được thêm 24h? Bảy ngày? Một tháng? Một năm? Năm năm? Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm (nửa đời người tiêu chuẩn) nữa?
Nghĩ về điều này, bất giác tôi thấy như việc dọn bàn ăn sau khi ăn, sắp xếp công việc để mọi việc gần với ước muốn của mình nhất, hay ít nhất, những gì còn lại sau khi chúng ta ra đi sẽ "có tổ chức" nhất.
Nếu mỗi một ngày, được sống thêm tức là được gia han thêm thời gian sống, như cách cụ Gừng gia hạn cho Vinfast trước khi phá sản, thì ngày sống đó, phải chăng sẽ chất lượng hơn, quý giá hơn, thực chất hơn?
Có bao giờ các cụ mợ nghĩ đã từng có thời kỳ "sống nháp"? Ít nhất trong suy nghĩ của mình, tôi đã từng lần lữa các kế hoạch quan trong, trì hoãn những việc cần phải làm, để rồi tự xoa dịu rằng "mình sẽ làm tốt hơn lần sau"? Thật sai lầm các cụ mợ ạ.
Sống chỉ là hơi thở. Biết cách thở thì sống chất lượng hơn. Và không có "sống nháp". Tất cả những gì tôi làm sẽ là di sản của tôi để lại (dù là xấu hay tốt).
....
Ta sẽ bắt đầu từ mốc nhỏ nhất: 24h cuối cùng. Nếu vượt qua, ta sẽ tiếp tục bàn và lưu trữ mong muốn về di sản để lại của mình ở các mốc tiếp theo: Bảy Ngày, Một Tháng, Một Năm, Năm Năm. Mười Năm. Hai Mươi Năm và xa hơn nữa.
Giả dụ nếu chỉ còn 24h để sống, các cụ mợ sẽ muốn những người có liên quan của cụ mợ nhớ gì về cụ mợ?
Nếu là tôi, tôi sẽ muốn:
- Ba mẹ tôi biết là tôi biết ơn họ suốt đời dù tôi không làm gì đủ để đáp đền.
- Những người thương yêu tôi biết rằng dù chẳng làm nên công trạng gì và đầy khuyết điểm, tôi luôn cố gắng "làm tốt hơn" qua mỗi sai lầm.
- Vợ con tôi biết rằng chồng và cha của họ rất bình thường, hơi khùng, khùng lắm, nhưng yêu thương họ một cách thường xuyên, nhẫn nại, từ tốn, chấp nhận, khuyến khích, phê phán, nâng đỡ và trìu mến.
- Bạn bè (à tôi không có mấy bạn bè, tôi khùng lắm) sót lại của tôi nhớ về tôi rằng "Đ.M thằng Kiên Khùng, gặp mi là tau thăng hoa, khùng theo".
- Cộng sự thở phào vì rốt cuộc tôi cũng buông tha cho họ.
- Đối tác tiếc vì không tiếp tục được làm việc cùng một người tận tâm, cù lần, lì lợm, không bao giờ buông bỏ, tin về tài năng (chưa được thừa nhận chính thức toàn cầu) của mình một cách bất khuất.
- Khách hàng tiếc vì đã không thuê tôi sớm hơn, nhiều hơn.
- Quê hương - Đất nước ...à mà thôi để các mốc sau. Tôi chưa làm được gì cho đất nước này.
- Nhân loại: thằng châu Á này sao nó thôi online nhỉ? Nó hứa sẽ chứng minh rằng "Chủ nghĩa C.S là mô hình hoàn toàn hiện thực cơ mà? Ai cứu nhân loại đây?
- Trái Đất: không thêm bớt miligram nào cả.
...
Còn các cụ mợ?
...
Mốc đầu tiên này rất quan trọng. Hôm rồi có cậu gì lai chym lũ quét ở Hà Giang, và đó là clip sau cùng của anh ta. Vô Thường!
...
Dành 1 phút mỗi ngày, nghĩ di sản ta để lại trước khi ra đi...
Máu muốn bơm lên não cần đủ áp lực mà mợ ui!1 phút nghĩ, thế còn những phút còn lại thì sao ạ? E nghĩ cứ sống tốt bình thường, trước khi quyết định làm/nói gì thì cân nhắc việc mình làm/ nói nó sẽ có hại ai ko? có giúp được cho ai ko?. Thế là đủ. Nó như là thói quen thôi. Nghe di sản thì to quá nhưng nếu những hành động hay lời nó của mình làm nhiều người có trạng thái tích cực/tốt lên thì cũng quá tốt rồi. Nghĩ phải để lại cái j thì áp lực lắm.
Di sản của e để lại là 1 lọ thuốc chữa bênh tâm thần (bệnh khùng- nói theo kiểu miền Nam) đang uống dở.Còn các cụ mợ?
Dành 1 phút mỗi ngày, nghĩ di sản ta để lại trước khi ra đi...
Không đến nỗi tâm tư. Mà thực ra không muốn bị guồng máy thời gian cuốn mọi thứ 1 cách vô tình, thì mình vài chút thời gian suy nghĩ xem rút cuộc cuộc sống mình đang sống là để làm gì...cụ lại tâm tư quá rồi, bình thản mà sống thôi
Cụ rất có trọng tâm.Di sản em để lại là thằng con em. Em hay bảo gấu là thành tựu lớn nhất đời mình không phải tiền bạc hay nhà cửa mà chính là thằng này, “nó” mới là cái đáng giá nhất mình để lại được.
Nhắc đến chuyện đi ỷa, đợt trước tôi cũng có dự định để lại cái gì cho đời, bèn trồng 1 cái cây ngoài vườn.Em cũng muốn ntn, đi ra ngoài trả ai biết mình là ai với cũng trả ai làm phiền muốn làm gì thì làm... Chứ nổi như váng ra ngoài cứ phải kè kè 3,4 ông bảo vệ đến đi ẻ cũng trả yên thì khổ lắm.