Mỗi ngày thức dậy, tôi và các cụ mợ được sống thêm một ngày. Có khi nào các cụ mợ nghĩ rằng nếu ngay lúc này mình ra đi, thì di sản để lại của mình là gì?
Giả sử chúng ta chỉ còn sống được thêm 24h? Bảy ngày? Một tháng? Một năm? Năm năm? Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm (nửa đời người tiêu chuẩn) nữa?
Nghĩ về điều này, bất giác tôi thấy tương tự như việc dọn bàn ăn sau khi ăn (điều hiển nhiên phải làm), ta cần sắp xếp các giá trị sống mình đang có, các ước muốn mình đang theo đuổi, để mọi việc gần với kỳ vọng của mình nhất, hay ít nhất, những gì còn lại sau khi chúng ta ra đi sẽ "có tổ chức" nhất.
Nếu ta sống như thể mỗi một ngày, được sống tiếp, được gia hạn thêm thời gian sống (như cách cụ Gừng OF gia hạn số năm tồn tại còn lại cho Vinfast trước khi phá sản), thì ngày sống đó, phải chăng sẽ chất lượng hơn, quý giá hơn, thực chất hơn (vì cái gì ít thì quý)?
Có bao giờ các cụ mợ nghĩ mình đã từng có lúc "sống nháp - sống tạm bợ"? Ít nhất trong suy nghĩ của mình, tôi đã từng như thế, cứ lần lữa các kế hoạch quan trọng, trì hoãn những việc cần thiết phải làm, để rồi khi không thể làm được nữa, thì tự xoa dịu rằng "mình sẽ làm tốt hơn lần sau"? Đó là sai lầm các cụ mợ ạ.
Sống, là thở. Biết cách thở thì sống chất lượng hơn. Và không có "sống nháp - sống tạm". Mọi thứ diễn ra trong đời sống chúng ta đều là nguyên bản, chính thức, không thể làm lại. Không có bản nháp. Thở sai thì rối loạn, hỗn loạn, đứt gãy, xấu, và nảy sinh tâm lý "từ chối chính mình", coi những gì xảy ra lúc đó là bản nháp, thậm chí là rác.
Đó là một tâm lý có thật, và nó làm giảm, hư hỏng lãng phí thời gian sống quý báu mà mình may mắn có được.
Do đó, tôi nghĩ rằng, tất cả những gì xảy ra trong cuộc đời, dù vô tình hay hữu ý, đều để lại dấu vết (dù là xấu hay tốt). Đều là dấu ấn. Những gì quý giá nhất sẽ là di sản.
....
Tôi sẽ bắt đầu từ mốc nhỏ nhất: 24h. Nếu vượt qua, ta sẽ tiếp tục bàn và lưu trữ mong muốn về di sản để lại của mình ở các mốc tiếp theo: Bảy Ngày, Một Tháng, Một Năm, Năm Năm. Mười Năm. Hai Mươi Năm và xa hơn nữa.
Giả dụ nếu chỉ còn 24h để sống, các cụ mợ sẽ muốn những người có liên quan của cụ mợ nhớ gì về cụ mợ? Hay nói cách khác, ngay lúc này, cụ mợ nghĩ rằng điều cụ mợ có thể gửi lại cuộc đời, là gì?
Nếu là tôi, tôi sẽ muốn:
- Ba mẹ tôi biết là tôi biết ơn họ suốt đời dù tôi không làm gì đủ để đáp đền.
- Những người thương yêu tôi biết rằng dù chẳng làm nên công trạng gì và đầy khuyết điểm, tôi luôn cố gắng "làm tốt hơn" qua mỗi sai lầm.
- Vợ con tôi biết rằng chồng và cha của họ rất bình thường, hơi khùng, khùng lắm, nhưng yêu thương họ một cách thường xuyên, nhẫn nại, từ tốn, chấp nhận, khuyến khích, phê phán, nâng đỡ và trìu mến.
- Bạn bè (à tôi không có mấy bạn bè, tôi khùng lắm) sót lại của tôi nhớ về tôi rằng "Đ.M thằng Kiên Khùng, gặp mi là tau thăng hoa, khùng theo".
- Cộng sự thở phào vì rốt cuộc tôi cũng buông tha cho họ.
- Đối tác tiếc vì không tiếp tục được làm việc cùng một người tận tâm, cù lần, lì lợm, không bao giờ buông bỏ, tin về tài năng (chưa được thừa nhận chính thức toàn cầu) của mình một cách bất khuất.
- Khách hàng tiếc vì đã không thuê tôi sớm hơn, nhiều hơn.
- Quê hương - Đất nước ...à mà thôi để các mốc sau. Tôi chưa làm được gì cho đất nước này.
- Nhân loại: thằng châu Á này sao nó thôi online nhỉ? Nó hứa sẽ chứng minh rằng "Chủ nghĩa C.S là mô hình hoàn toàn hiện thực cơ mà? Ai cứu nhân loại đây?
- Trái Đất: không thêm bớt miligram nào cả.
...
Còn các cụ mợ?
...
Mốc đầu tiên này rất quan trọng. Hôm rồi có cậu gì lai chym lũ quét ở Hà Giang, và đó là clip sau cùng của anh ta. Vô Thường!
...
Dành 1 phút mỗi ngày, nghĩ di sản ta để lại trước khi ra đi...