- Biển số
- OF-436459
- Ngày cấp bằng
- 12/7/16
- Số km
- 8,111
- Động cơ
- 347,379 Mã lực
Xin phép mọi người cho phép mình quote chính cmt của mình & của mợ chủ để viết tiếp, và cũng để thuận tiện cho cụ mợ nào có nhã hứng muốn đọc tiếp.
Tuy nhiên, dù ở lứa tuổi nào thì con người cũng ko thể ở mãi 1 trạng thái trong thất tình lục dục đc. Các cảm giác sẽ biến thiên tùy theo cảm xúc khi ta chịu tác động từ các mối quan hệ hoặc môi trường. Về bản thân, mình luôn chấp nhận tất cả các cảm xúc tồn tại trong tâm hồn - vì vốn dĩ ko tránh đc - nhưng có 1 thứ cảm xúc mà mình rất ngán ngẩm, đó là sự cô đơn giữa 1 tập thể.
Để hình dung hoàn cảnh này, nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ đã sáng tác ra 1 bài hát mà khi nghe, mình cứ ngỡ như ông ấy viết cho riêng mình: "Hỏi người còn nhớ đến ta", trong bài hát có câu "Và hỏi tại sao thế giới đông người.....Nhưng chỉ thấy riêng ta?" => nghe sao mà da diết....
+ Về cuốn sách:
Mình đã đọc khá nhiều tiểu thuyết văn học NN, nhưng thật lòng mà nói, đã mấy lần cầm các tác phẩm của nhà văn J.Archer từ giá sách, nâng lên đặt xuống rồi quyết định ko mua. Mình ko đủ trình phán xét TG này kia viết hay hoặc kém, nhưng do diện tích tủ sách mình quá khiêm tốn, nên mỗi cuốn sách đc mang về phải đạ đc tiêu chí cuốn hút. Mà tác phẩm "Hai số phận" mình cũng chưa có cơ hội ghé mắt xem thử sợ lược nội dung là gì, tuy nhiên, ở các tác phẩm của nhà văn này ko gây cho mình sự quyến rũ để chúng ta - mình & sách - thuộc về nhau. Mong mợ chủ đừng giận vì sự trải lòng này.
Karl Marx đã nói: "Con người là tổng hòa của tất cả các mối quan hệ XH".
Khi vừa chào đời, ngoài 2 đấng sinh thành ra, ai trong chúng ta cũng còn gặp rất nhiều người: Anh/chị, chú, bác,cô,dì...nhưng lúc ấy ta còn bận....khóc & liên tục yêu cầu mẹ cung cấp nguồn sữa. Lúc ấy, ta chẳng bận tâm đến ~ khúc mắc "Giữa mênh mông cuộc đời này, chúng ta sẽ gặp những ai? Đi cùng họ bao lâu? Họ dạy cho chúng ta bài học gì? Điều gì còn sót lại, khi đi qua tất cả những thăng trầm của một hay nhiều mối nhân duyên?" vì trí óc non nớt của ta có biết gì đâu?
Cho đến khôn lớn, khi cắp sách đi học, ta có thêm 1 loạt các mối quan hệ XH khác như thầy cô, bạn bè...cho đến bác bảo vệ tốt bụng vẫn hé cửa cho ta vô trường mỗi khi ta đi trễ....Lúc này, ta đã có thể hiểu đc quy luật tất yếu "Có hội ngộ rồi cũng sẽ có lúc chia tay", các bạn bé, thầy cô & bác bảo vệ ấy ko thể cùng ta nắm tay đi hết đoạn đường đời dài thăm thẳm chiều trôi đc. Tặc lưỡi: "Thôi, vui đc bên nhau đến khi nào chia tay hẵng hay"...
Lón thêm 1 chút, khi rời mái trường cấp III, để bước vào ~ môi trường mới như giảng đường ĐH, hoặc rẽ bước vào đời bằng 1 công việc nào đó, ta lại có thêm mối quan hệ đồng nghiệp/sếp. Rồi 1 ngày đẹp trời (hay xấu trời - tùy cảm nhận), ta có người yêu.
Chính thời điểm này, ta sẽ nhận thấy đầy đủ hương vị của cuộc đời. Hỉ/ nộ/ ái/ ố...thôi thì đủ cả. các bài học cứ lừng lững bước vào đời ta - dù muốn hay không - do các mối quan hệ này training.
Ơ, mỏi tay quá! (To be continued)
Đến thời điểm này, xem như chúng ta đã trưởng thành, dù con đường mà số phận định "dìu dắt" ta đi, chẳng ai giống ai, chẳng biết sẽ đi đâu về đâu? Thênh thang trên con đường trải đầy hoa hồng hay lủi vào ngõ cụt đầy bụi rậm? Ko ai biết!...
Có bao giờ, chúng ta tự hỏi: "Giữa mênh mông cuộc đời này, chúng ta sẽ gặp những ai? Đi cùng họ bao lâu? Họ dạy cho chúng ta bài học gì? Điều gì còn sót lại, khi đi qua tất cả những thăng trầm của một hay nhiều mối nhân duyên?".
Và, có bao giờ, chúng ta lắng lòng mình nghĩ về một ai đó? Là tri kỷ, là bạn bè, hay là một người xa lạ thoáng qua trên đường...nhưng để lại cho chúng ta một ấn tượng sâu sắc?
Em nghĩ, người ta sẽ ít khi nghĩ về điều gì đó, mang hơi hướng trầm lặng, khi cuộc đời của họ quá ư bằng phẳng, an nhàn. Chỉ khi ở những lúc khúc khuỷu, gập ghềnh, người ta mới chua chát ngẫm lại. Hay là khi nhìn về những năm tháng vất vả đó, giờ - đang đứng trên những thành tựu, vinh quang, để "cảm ơn" hoặc là "mãn nguyện"...
Có rất nhiều thứ cảm xúc ở trong cuốn tiểu thuyết em vừa đọc xong: Hai số phận, của nhà văn Jefrey Archer. Một cuốn tiểu thuyết như có chất gây "nghiện", vì nó thực sự rất cuốn hút!
Em đã từng ước khi mình còn trẻ hơn, nhiều nhiệt huyết hơn, được đọc cuốn tiểu thuyết này sớm. Nhưng khi đã gấp những trang cuối cùng lại, em lại thấy mình thật sự may mắn, khi đọc ở thời điểm, mà, độ tuổi không còn quá trẻ.
Bởi, có rất nhiều điều, đến bây giờ em mới hiểu hết ý nghĩa. Bên cạnh những điều viết về Tài chính, mà em vẫn ngụp lặn mãi chưa hiểu xong. Tuy vậy, cũng có một cái nhìn bao quát hơn, đa dạng hơn về những thứ Tiền-Tình. Đan xen trong những mối quan hệ...
Phải kể ra đây như thế nào, để chúng ta hiểu được sự vất vả, khổ cực mà Abel đã trải qua? Và phải kể như thế nào, để những ai chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết này, về nhân vật Kane giỏi giang, xuất sắc? Về những cố gắng, mục tiêu và cả mâu thuẫn của cả "Hai số phận" đã trải qua nhỉ?
Cụ DaDieuchienxu có gợi ý nào cho em không?
Tuy nhiên, dù ở lứa tuổi nào thì con người cũng ko thể ở mãi 1 trạng thái trong thất tình lục dục đc. Các cảm giác sẽ biến thiên tùy theo cảm xúc khi ta chịu tác động từ các mối quan hệ hoặc môi trường. Về bản thân, mình luôn chấp nhận tất cả các cảm xúc tồn tại trong tâm hồn - vì vốn dĩ ko tránh đc - nhưng có 1 thứ cảm xúc mà mình rất ngán ngẩm, đó là sự cô đơn giữa 1 tập thể.
Để hình dung hoàn cảnh này, nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ đã sáng tác ra 1 bài hát mà khi nghe, mình cứ ngỡ như ông ấy viết cho riêng mình: "Hỏi người còn nhớ đến ta", trong bài hát có câu "Và hỏi tại sao thế giới đông người.....Nhưng chỉ thấy riêng ta?" => nghe sao mà da diết....
+ Về cuốn sách:
Mình đã đọc khá nhiều tiểu thuyết văn học NN, nhưng thật lòng mà nói, đã mấy lần cầm các tác phẩm của nhà văn J.Archer từ giá sách, nâng lên đặt xuống rồi quyết định ko mua. Mình ko đủ trình phán xét TG này kia viết hay hoặc kém, nhưng do diện tích tủ sách mình quá khiêm tốn, nên mỗi cuốn sách đc mang về phải đạ đc tiêu chí cuốn hút. Mà tác phẩm "Hai số phận" mình cũng chưa có cơ hội ghé mắt xem thử sợ lược nội dung là gì, tuy nhiên, ở các tác phẩm của nhà văn này ko gây cho mình sự quyến rũ để chúng ta - mình & sách - thuộc về nhau. Mong mợ chủ đừng giận vì sự trải lòng này.