Hôm nay rảnh, em mang về đây một cuốn phim về câu chuyện tình đậm chất lãng mạn và lời giới thiệu của Vincent Le Cafe. Tối chủ nhật này, cụ mợ dành thời gian hò hẹn với ai đó đến Vincent cùng nhâm nhi 1 tách Cafe và say trong những âm điệu ngọt ngào của bộ phim nha.
"Before Sunrise" - chuyện tình đáng nhớ của màn bạc đủ sức thỏa mãn mọi trái tim lãng mạn vẫn mơ về những cuộc phiêu lưu tình yêu ở những thành phố cổ kính và đẹp đẽ như Vienna...
Câu chuyện diễn ra ở Vienna cổ kính, thành phố của tình yêu và âm nhạc, trong đó có Celine – một cô gái người Pháp đang trên đường quay trở về nhà, Jesse – một gã người Mỹ đang đi du lịch Châu Âu trong mớ cảm xúc hỗn độn và mất phương hướng vì mới chia tay với người yêu, cùng một đôi vợ chồng người Đức đã mất khả năng lắng nghe nhau và một vài hành khách khác.
Chỉ với một cuộc trao đổi ngắn trên chuyến tàu, về cặp vợ chồng người Đức đang làm ồn, về cuộc sống trước đây, về người bà của Celine, về gia đình của Jesse,… Họ cứ thế và cứ thế nói chuyện với nhau quên cả không gian và thời gian. Cho đến khi chuyến tàu đến trạm của Vienna, thành phố của tình yêu và âm nhạc, Jesse đã thuyết phục Celine cùng xuống tàu với mình để họ cùng tiếp nối câu chuyện đang dở dang, và đó cũng là lúc sẽ thay đổi cuộc đời của cả hai, mãi mãi.
Những cuộc tản bộ của Jesse và Celine trên Vienna, thành phố trầm lặng với những vết tích cổ kính với lịch sử âm nhạc cổ điển và nền nghệ thuật lâu đời đã ghi dấu ấn trong lòng người xem như những khoảnh khắc đẹp được cất giữ cẩn thận trong chiếc hộp kỳ diệu của cuộc sống. Jesse và Celine chỉ có chưa đầy 24 giờ để trải hết nỗi lòng của mình, như thể ngày mai họ sẽ chết đi như Jesse đã nói. Trở về cuộc sống thực sau cuộc gặp gỡ định mệnh này có nghĩa là họ sẽ chết đi trong thế giới lý tưởng của mình, nơi họ đã thấy được một tâm hồn đồng điệu, nơi họ sẽ tạm quên đi những nỗi buồn của quá khứ và những dự định trong tương lai, nơi này, họ sẽ sống trọn vẹn với những khoảnh khắc thi vị trong từng phút từng giây, mộng mơ choáng đầy tâm trí họ với tình yêu cùng với những câu triết lý tinh tế đầy rung động.
Before Sunrise dù chỉ dài hơn 100 phút thôi, nhưng quý khán giả sẽ được Ethan Hawke, Julie Delpy và đạo diễn Richard Linklater dẫn tay khám phá từng khung hình đẹp một cách giản dị của Vienna lồng ghép trong các cuộc nói chuyện dài bất tận, ánh sáng trong lành của thành phố đón chào đôi tình nhân kỳ lạ vào cái ngày họ cùng xuống tàu, ánh hoàng hôn chiều tà báo hiệu cho một ngày sắp kết thúc, ánh đèn vàng trên con hẻm tĩnh mịch làm bạn với câu chuyện về Chúa của Celine, ánh nến mong manh, ảo ảnh trong quán bar của cả hai cùng ngồi để giả vờ gọi điện thoại cho bạn thân kể về người tình mới quen…
Được ví như một bản ballad đẹp và dịu dàng của Hollywood, Before Sunrise gửi tới một thông điệp rằng: Nếu có gì có thể tồn tại mãi mãi trên đời này, chắc rằng đó hẳn phải là khoảnh khắc. Phải, là khoảnh khắc. Thời gian chỉ tồn tại một cách trừu tượng thế thôi, nó chỉ có tác dụng lôi kéo con người từ chỗ này sang chỗ khác, từ việc này qua việc khác. Duy chỉ có khoảnh khắc là ở lại đến tận cùng…
Tại sao một mối quan hệ cần phải tồn tại mãi mãi, cho dù đó là một mối quan hệ đẹp? Jesse cũng đã đặt ra câu hỏi đó với Celine, chẳng phải khoảnh khắc mới đi theo ta đến tận cùng sao? Là lúc vô tình chúng ta gặp được ai đó và nảy sinh lòng khao khát được kết nối tâm hồn cùng họ. Như vậy thì chúng ta cần gì thêm nữa chứ?
..."Hỏi thế gian tình ái là chi?
Để đôi lứa thề nguyền sống chết"...
hay
"không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu"...rồi rất nhiều những câu liên quan đến tình yêu, nhảy nhót trong đầu em, lúc này - khi đọc lời giới thiệu của "Before Sunrise" mà mợ Mưa gửi về đây!
Em cảm ơn mợ Mưa đã mang những điều dịu dàng, đẹp đẽ về chốn này. Để em và mọi người được thưởng một "ly trà" ngọt ngào và đắm say trong những giai điệu của bản nhạc từ những chữ viết...
Nhớ đến những ca khúc về tình yêu, thường trực trong em, là giai điệu của
"Uyên ương hồ điệp mộng" - bản nhạc cuối trong phim Bao Thanh Thiên, mà hồi nhỏ đã từng xem. Không phải vì những nhân vật trong phim quá đẹp hay hào sảng, khí chất đàn ông ngút ngàn, trượng nghĩa và đại hiệp...mà là lời bài hát vô cùng êm dịu, những trong đó là bao nhiêu số phận của bấy nhiêu cặp uyên ương. Say đắm-hận thù; vô vọng-si tình...tất cả, đều thể hiện ở bài hát được thể hiện bằng những câu hỏi không-có-lời-giải...
"Còn đâu đó dấu môi ngọt ngào
Trong lòng ai bướm mơ hoa vàng"...
Đan xen giữa nhân gian cùng cực, hỗn loạn, đâu đó, là những câu chuyện tình đầy nước mắt, bi ai, trái ngang, lãng mạn...Của rất nhiều hình ảnh dịu dàng-hào hiệp, khí chất thuyền quyên-anh hùng...Em tin là, ai cũng tìm thấy mình trong một nhân vật nào đó ở trong phim.
Em chưa xem "Before Sunrise". Cái tên này ban đầu em còn ngỡ
"Me before you - trước ngày anh đến", với hình ảnh nữ chính mặc chiếc váy vàng, nhảy trên đôi chân trần, dưới ánh trăng cùng nam chính. Một hình ảnh đẹp đầy mê hoặc. Lãng mạn, lại pha chút "street style" gì đó cực kỳ cuốn hút.
Hay hình ảnh cô gái cầm chiếc đàn violon khi rời Thủ đô yêu dấu, một mình sang nước bạn dự thi Liên hoan nhạc, mà trong tay không có lấy một liên hệ. Ngơ ngác, lạc lõng...để rồi, gặp một hướng dẫn viên nam, dẫn dắt cô vào thế giới của những câu chuyện về đất nước nơi anh đang tạm trú. Những lí lắc, dí dỏm, cùng với sự trầm lắng của anh, đi bên cô cùng thủ thỉ về những ước mơ, dự định và cả nỗi khát khao trở về đất nước, kéo cô ra khỏi sự nhàm và nhạt. Và với việc hoà mình vào khoảnh khắc của các nghệ sĩ đường phố, đã khiến cho cô ấy tìm thấy chính mình.
Vâng, đó là khoảnh khắc! Khoảnh khắc biết trái tim mình thuộc về một người; về thế giới mà cô ấy luôn tìm kiếm. Mà ngỡ như khi yêu người bạn trai cũ, cô ấy tưởng là đã thật sự "trọn vẹn"..
...cho tới khi, trở về, nghe chính tiếng violon vang lên réo rắt, âm thanh của sự êm dịu, du dương đó, đã gọi cô ấy tìm tình yêu của đời mình. Dứt ra khỏi mớ bòng bong của yêu-không yêu, và, cô ấy đã lựa chọn đi theo trái tim!
Lại là khoảnh khắc vĩnh cửu đó, đã nuôi cô ấy từ khi rời khỏi Liên hoan nhạc, đến mãi sau này, nghe thấy âm thanh quen thuộc, biết mình đã "tan ra" cùng với tiếng gọi của tình yêu...
Có vẻ như em đang thi vị hoá quá chuyện tình của các nhân vật trên. Vì sự thực thì phũ phàng gấp bội như thế. Nhưng phải thừa nhận rằng, đạo diễn đã khéo léo cài cắm những "khoảng khắc" vĩnh cửu đó, để cho người xem được thả hồn mình đi hoang với những giai điệu hay hình ảnh đẹp mắt và cảm giác mỹ mãn dường như là bất tận...
...để những năm tháng sau này, dù có thêm bao nhiêu tuổi đi nữa, chúng ta vẫn nhớ tới những hình ảnh đó và khắc cốt ghi tâm trong lòng. Dù cuộc đời có vùi chúng ta bầm dập đến ngất người, hay những dao kéo cứa vào lòng chúng ta từ những người xa lạ...vẫn có một góc nhỏ, dành trọn vẹn nỗi nhớ và trân trọng khoảnh khắc đó đến tận cùng!
Cuộc đời có rất nhiều điều ngọt ngào. Nhưng riêng vị ngọt từ tình yêu, nhất là bởi các bộ phim thì mãi mãi để lại cho chúng ta những dư vị không thể phai mờ...!