- Biển số
- OF-587695
- Ngày cấp bằng
- 30/8/18
- Số km
- 1,814
- Động cơ
- 154,067 Mã lực
E cứ ngỡ như đang nghe bạn nào 25-26 tuổi tâm sự chứ... Mạnh mẽ lên cụ! Cứ nhìn mấy ông 60-65 tuổi mà đạp xe vun vút, leo hết núi này núi kia mà cố gắng cụ ạ! ( Ý chí )
46 tuổi, năng lực thuộc hàng top trên, làm cty có yếu tố nc ngoài mà ko tìm nổi 1 cv khi cty cho nghỉ, ko có 1 số tích lũy sau 2 tháng dịch , nói thật cụ đừng buồn chứ tầm tuổi e và bạn e ít hơn cụ cả giáp có mấy ng bọn head hunter gọi suốt rồi chứ ko phải apply xin việc, chưa kể 46 tuổi mà phải lên mạng kêu ca vì 2 tháng thất nghiệp thì e thấy cái bản lĩnh của cụ quá kém, có làm riêng cũng chẳng ăn ai, vài lời thô nhưng thật mong cụ bỏ quaEm vừa phơi xong đống quần áo, đứng treo đồ mà nước mắt cứ ứa ra và cảm thấy trầm cảm nặng đến nơi rồi cho nên vội vào cafe chém đôi dòng với các cụ cho vợi bớt nỗi buồn đau. Em không dùng nick thật và cũng ko định dùng nick này viết đến bài thứ 2. Chuyện của em cũng từ con covid mà ra. Đời em cũng vài lần xuống chó do khủng hoảng, nhưng lần này thê thảm quá. Tưởng như tất cả sẽ sụp đổ và vỡ tan ngay khi ngủ dậy vào sáng ngày mai các cụ ạ.
Em năm nay 46 (cả mụ), trước làm quản lý cấp trung cho 1 công ty có yếu tố nước ngoài, thu nhập tàm tạm đủ sống thoải mái. Ngu cái là em cũng ko tính gì xa, nghĩ mọi thứ sẽ mãi ok. Đùng phát covid, em ra đường. Tích luỹ thì em ko có gì đáng kể về tiền bạc vì trước em quen sống theo chủ nghĩa tiêu dùng, tuy ko ăn chơi xa xỉ nhưng kiểu có tiền là tiêu kể cả giúp đỡ họ hàng, vun vén nhà cửa, làm thiện nguyện. Thế éo nào, khi trắng tay thì chỉ trong 1 tháng, các mỗi quan hệ gia đình cũng thay đổi chóng mặt (khi mà gánh nặng chi tiêu chuyển sang vợ em).
Tình hình này còn tiếp tục thì em nghĩ ngay cả gia đình em cũng tan thôi (đoạn này em ko đi sâu, các cụ cũng đừng thắc mắc là sao gia đình kiểu éo gì mà mới vừa hết tiền là đã cạn tình vậy). Quên ko nói, em còn 2 con, 1 trai lớp 11 và 1 gái lớp 5, riêng tiền học cũng hơi tốn kém, tầm trên 20củ/tháng. Ko rõ có phải giai đoạn này quá suy nghĩ và nhạy cảm, mà em thấy chúng nó cũng thay đổi khi biết bây giờ ai chi tiền cho chúng nó. Các cụ đừng chửi em ko biết dạy con, hi vọng là em nghĩ quá lên thôi.
Bây giờ em mới hiểu cảm giác trầm cảm đến mức phải tự tử là có thật và nó gần đến cỡ nào. Ở nhà 1 mình với em giờ là 1 sự khủng khiếp, người em đôi lúc tự run lên, vừa vì buồn chán vừa vì cảm giác tuyệt vọng & bất lực, phần lớn là vì cái cảm giác cả thế giới quay lưng lại. Xách xe ra đường thì chỉ tốn tiền, xăng cộ, cafe, này nọ. Đi bộ loanh quanh gần nhà còn tệ hơn. Cứ như thế này em khó mà chịu đựng nổi. Về quê thì em sợ bố mẹ ng thân nhận ra, thêm lo.
Em nhận thấy sai lầm khi bao năm chỉ tâm huyết đi làm thuê, biết rằng cái sai lớn hơn là khi có tiền ko nghĩ xa cho những lúc như này, nhưng em vẫn thấy vấn đề chính là do mình ko tự gầy dựng cái của riêng mình. Ngày trc có suy giảm cũng giảm ko quá 30% tuỳ đợt khủng hoảng, nhưng chưa bao giờ em bị đến mức về 0% như bây giờ. Trưa hôm qua em đến thăm thầy giáo đại học cũ và xin lời khuyên (cũng đếch nói hết 100% được), thầy bảo em là 46 mới tính đến chuyện làm riêng là muộn quá.
Em nói thêm chút về chuyên môn, tự bảo giỏi thì em ko dám vỗ ngực, nhưng hầu hết đồng nghiệp bạn bè đều đánh giá em là năng lực ở hàng top trên, làm việc rất trách nhiệm. Cá nhân em thấy tuy đã 46 nhưng em vẫn bắt đầu được và thực sự mấy hôm nay em đang thu xếp, chuẩn bị để làm 1 cái của riêng mình. Nhưng bắt đầu trong hoàn cảnh cá nhân và bối cảnh xã hội như này quả thực thấy trùng trùng khó khăn. Ngay cả những mối quan hệ tốt đẹp nhất về công việc trước đây, giờ thấy em bị out ra, đều đã quay lưng.
Em viết dài dòng vậy thôi, chả để làm gì, cũng không phải để mong có cụ nào cùng cảnh để góp than. Em viết chỉ để mà được nói ra thôi, kô có em đi tự tử mất, dù sao thì OF cũng là nơi em chui ra chui vào hơn chục năm nay rồi. Nếu cụ nào cho em được lời khuyên hay động viên thì em rất biết ơn. Em out nick luôn đây ạ!
Không chỉ là chuyện đó, mà còn các mối quan hệ bạn bè, họ hàng, các "cơ hội" làm ăn đa cấp, cúng bái, buôn bán, cờ bạc, vay nợ / cho vay... của gấu, và phụ thuôjc vào mối quan hệ giữa cụ và gấu.Thanks cụ, về vụ này thì em yên tâm 100%, em có quậy thì quậy chứ gấu nhà em thì rất nghiêm túc. Một phần có thể là bằng tuổi và môi trường làm việc của gấu em ko có sự bóng bẩy, đong đưa
Dưới 40 tuổi cụ thấy thế, nhưng từ 40 trở lên cụ sẽ nghĩ lại... >40 đi tìm việc cực khó, nhà tuyển dụng thì nghĩ ông này GIÀ, YẾU, CHẬM CHẠM, NGANG TÀNG, CHUYÊN MÔN - NGOẠI NGỮ - TIN HỌC KÉM... Quản lý trực tiếp thì thường trẻ hơn nên ko muốn dùng mấy ông già... Sợ có KN hơn nên có thể thành đối thủ, già hơn thì khó sai bảo hơn... bala bala...46 tuổi, năng lực thuộc hàng top trên, làm cty có yếu tố nc ngoài mà ko tìm nổi 1 cv khi cty cho nghỉ, ko có 1 số tích lũy sau 2 tháng dịch , nói thật cụ đừng buồn chứ tầm tuổi e và bạn e ít hơn cụ cả giáp có mấy ng bọn head hunter gọi suốt rồi chứ ko phải apply xin việc, chưa kể 46 tuổi mà phải lên mạng kêu ca vì 2 tháng thất nghiệp thì e thấy cái bản lĩnh của cụ quá kém, có làm riêng cũng chẳng ăn ai, vài lời thô nhưng thật mong cụ bỏ qua
Vâng dù sao em cũng thanks cụ, tất cả những phần găm của gấu em đều biết mà.Không chỉ là chuyện đó, mà còn các mối quan hệ bạn bè, họ hàng, các "cơ hội" làm ăn đa cấp, cúng bái, buôn bán, cờ bạc, vay nợ / cho vay... của gấu, và phụ thuôjc vào mối quan hệ giữa cụ và gấu.
Đây là em chỉ chém chung chung, nếu gia cảnh nhà cụ không cần phải lo lắng những khoản này thì OK.
Bạn rơi vào khủng hoảng bế tắc bởi chính góc nhìn của bạn "mất việc"Em vừa phơi xong đống quần áo, đứng treo đồ mà nước mắt cứ ứa ra và cảm thấy trầm cảm nặng đến nơi rồi cho nên vội vào cafe chém đôi dòng với các cụ cho vợi bớt nỗi buồn đau. Em không dùng nick thật và cũng ko định dùng nick này viết đến bài thứ 2. Chuyện của em cũng từ con covid mà ra. Đời em cũng vài lần xuống chó do khủng hoảng, nhưng lần này thê thảm quá. Tưởng như tất cả sẽ sụp đổ và vỡ tan ngay khi ngủ dậy vào sáng ngày mai các cụ ạ.
Em năm nay 46 (cả mụ), trước làm quản lý cấp trung cho 1 công ty có yếu tố nước ngoài, thu nhập tàm tạm đủ sống thoải mái. Ngu cái là em cũng ko tính gì xa, nghĩ mọi thứ sẽ mãi ok. Đùng phát covid, em ra đường. Tích luỹ thì em ko có gì đáng kể về tiền bạc vì trước em quen sống theo chủ nghĩa tiêu dùng, tuy ko ăn chơi xa xỉ nhưng kiểu có tiền là tiêu kể cả giúp đỡ họ hàng, vun vén nhà cửa, làm thiện nguyện. Thế éo nào, khi trắng tay thì chỉ trong 1 tháng, các mỗi quan hệ gia đình cũng thay đổi chóng mặt (khi mà gánh nặng chi tiêu chuyển sang vợ em).
Tình hình này còn tiếp tục thì em nghĩ ngay cả gia đình em cũng tan thôi (đoạn này em ko đi sâu, các cụ cũng đừng thắc mắc là sao gia đình kiểu éo gì mà mới vừa hết tiền là đã cạn tình vậy). Quên ko nói, em còn 2 con, 1 trai lớp 11 và 1 gái lớp 5, riêng tiền học cũng hơi tốn kém, tầm trên 20củ/tháng. Ko rõ có phải giai đoạn này quá suy nghĩ và nhạy cảm, mà em thấy chúng nó cũng thay đổi khi biết bây giờ ai chi tiền cho chúng nó. Các cụ đừng chửi em ko biết dạy con, hi vọng là em nghĩ quá lên thôi.
Bây giờ em mới hiểu cảm giác trầm cảm đến mức phải tự tử là có thật và nó gần đến cỡ nào. Ở nhà 1 mình với em giờ là 1 sự khủng khiếp, người em đôi lúc tự run lên, vừa vì buồn chán vừa vì cảm giác tuyệt vọng & bất lực, phần lớn là vì cái cảm giác cả thế giới quay lưng lại. Xách xe ra đường thì chỉ tốn tiền, xăng cộ, cafe, này nọ. Đi bộ loanh quanh gần nhà còn tệ hơn. Cứ như thế này em khó mà chịu đựng nổi. Về quê thì em sợ bố mẹ ng thân nhận ra, thêm lo.
Em nhận thấy sai lầm khi bao năm chỉ tâm huyết đi làm thuê, biết rằng cái sai lớn hơn là khi có tiền ko nghĩ xa cho những lúc như này, nhưng em vẫn thấy vấn đề chính là do mình ko tự gầy dựng cái của riêng mình. Ngày trc có suy giảm cũng giảm ko quá 30% tuỳ đợt khủng hoảng, nhưng chưa bao giờ em bị đến mức về 0% như bây giờ. Trưa hôm qua em đến thăm thầy giáo đại học cũ và xin lời khuyên (cũng đếch nói hết 100% được), thầy bảo em là 46 mới tính đến chuyện làm riêng là muộn quá.
Em nói thêm chút về chuyên môn, tự bảo giỏi thì em ko dám vỗ ngực, nhưng hầu hết đồng nghiệp bạn bè đều đánh giá em là năng lực ở hàng top trên, làm việc rất trách nhiệm. Cá nhân em thấy tuy đã 46 nhưng em vẫn bắt đầu được và thực sự mấy hôm nay em đang thu xếp, chuẩn bị để làm 1 cái của riêng mình. Nhưng bắt đầu trong hoàn cảnh cá nhân và bối cảnh xã hội như này quả thực thấy trùng trùng khó khăn. Ngay cả những mối quan hệ tốt đẹp nhất về công việc trước đây, giờ thấy em bị out ra, đều đã quay lưng.
Em viết dài dòng vậy thôi, chả để làm gì, cũng không phải để mong có cụ nào cùng cảnh để góp than. Em viết chỉ để mà được nói ra thôi, kô có em đi tự tử mất, dù sao thì OF cũng là nơi em chui ra chui vào hơn chục năm nay rồi. Nếu cụ nào cho em được lời khuyên hay động viên thì em rất biết ơn. Em out nick luôn đây ạ!
Nhiều cụ đã động viên và có những tư vấn rất hay về hướng để đi tiếp cho cụ, nên em không nói thêm chuyện đấy nữa, mà muốn nhắc cụ làm một việc, là hãy tỏ lòng biết ơn với những người sống với mình.Em vừa phơi xong đống quần áo, đứng treo đồ mà nước mắt cứ ứa ra và cảm thấy trầm cảm nặng đến nơi rồi cho nên vội vào cafe chém đôi dòng với các cụ cho vợi bớt nỗi buồn đau. Em không dùng nick thật và cũng ko định dùng nick này viết đến bài thứ 2. Chuyện của em cũng từ con covid mà ra. Đời em cũng vài lần xuống chó do khủng hoảng, nhưng lần này thê thảm quá. Tưởng như tất cả sẽ sụp đổ và vỡ tan ngay khi ngủ dậy vào sáng ngày mai các cụ ạ.
Em năm nay 46 (cả mụ), trước làm quản lý cấp trung cho 1 công ty có yếu tố nước ngoài, thu nhập tàm tạm đủ sống thoải mái. Ngu cái là em cũng ko tính gì xa, nghĩ mọi thứ sẽ mãi ok. Đùng phát covid, em ra đường. Tích luỹ thì em ko có gì đáng kể về tiền bạc vì trước em quen sống theo chủ nghĩa tiêu dùng, tuy ko ăn chơi xa xỉ nhưng kiểu có tiền là tiêu kể cả giúp đỡ họ hàng, vun vén nhà cửa, làm thiện nguyện. Thế éo nào, khi trắng tay thì chỉ trong 1 tháng, các mỗi quan hệ gia đình cũng thay đổi chóng mặt (khi mà gánh nặng chi tiêu chuyển sang vợ em).
Tình hình này còn tiếp tục thì em nghĩ ngay cả gia đình em cũng tan thôi (đoạn này em ko đi sâu, các cụ cũng đừng thắc mắc là sao gia đình kiểu éo gì mà mới vừa hết tiền là đã cạn tình vậy). Quên ko nói, em còn 2 con, 1 trai lớp 11 và 1 gái lớp 5, riêng tiền học cũng hơi tốn kém, tầm trên 20củ/tháng. Ko rõ có phải giai đoạn này quá suy nghĩ và nhạy cảm, mà em thấy chúng nó cũng thay đổi khi biết bây giờ ai chi tiền cho chúng nó. Các cụ đừng chửi em ko biết dạy con, hi vọng là em nghĩ quá lên thôi.
Bây giờ em mới hiểu cảm giác trầm cảm đến mức phải tự tử là có thật và nó gần đến cỡ nào. Ở nhà 1 mình với em giờ là 1 sự khủng khiếp, người em đôi lúc tự run lên, vừa vì buồn chán vừa vì cảm giác tuyệt vọng & bất lực, phần lớn là vì cái cảm giác cả thế giới quay lưng lại. Xách xe ra đường thì chỉ tốn tiền, xăng cộ, cafe, này nọ. Đi bộ loanh quanh gần nhà còn tệ hơn. Cứ như thế này em khó mà chịu đựng nổi. Về quê thì em sợ bố mẹ ng thân nhận ra, thêm lo.
Em nhận thấy sai lầm khi bao năm chỉ tâm huyết đi làm thuê, biết rằng cái sai lớn hơn là khi có tiền ko nghĩ xa cho những lúc như này, nhưng em vẫn thấy vấn đề chính là do mình ko tự gầy dựng cái của riêng mình. Ngày trc có suy giảm cũng giảm ko quá 30% tuỳ đợt khủng hoảng, nhưng chưa bao giờ em bị đến mức về 0% như bây giờ. Trưa hôm qua em đến thăm thầy giáo đại học cũ và xin lời khuyên (cũng đếch nói hết 100% được), thầy bảo em là 46 mới tính đến chuyện làm riêng là muộn quá.
Em nói thêm chút về chuyên môn, tự bảo giỏi thì em ko dám vỗ ngực, nhưng hầu hết đồng nghiệp bạn bè đều đánh giá em là năng lực ở hàng top trên, làm việc rất trách nhiệm. Cá nhân em thấy tuy đã 46 nhưng em vẫn bắt đầu được và thực sự mấy hôm nay em đang thu xếp, chuẩn bị để làm 1 cái của riêng mình. Nhưng bắt đầu trong hoàn cảnh cá nhân và bối cảnh xã hội như này quả thực thấy trùng trùng khó khăn. Ngay cả những mối quan hệ tốt đẹp nhất về công việc trước đây, giờ thấy em bị out ra, đều đã quay lưng.
Em viết dài dòng vậy thôi, chả để làm gì, cũng không phải để mong có cụ nào cùng cảnh để góp than. Em viết chỉ để mà được nói ra thôi, kô có em đi tự tử mất, dù sao thì OF cũng là nơi em chui ra chui vào hơn chục năm nay rồi. Nếu cụ nào cho em được lời khuyên hay động viên thì em rất biết ơn. Em out nick luôn đây ạ!
thiết nghĩ ở ngành hay lĩnh vực nào, k nghiệm và chuyên môn cũng là yếu tố dẫn đến thành công, nhất là các vị trí lãnh đạo cấp trung trở lên, như cụ bảo sợ già yếu, chuyên môn, ngoại ngữ kém thì đó là yếu tố chủ quan chứ ko phải khách quan , nếu yếu kém thế thì ko nên kể lể làm gìDưới 40 tuổi cụ thấy thế, nhưng từ 40 trở lên cụ sẽ nghĩ lại... >40 đi tìm việc cực khó, nhà tuyển dụng thì nghĩ ông này GIÀ, YẾU, CHẬM CHẠM, NGANG TÀNG, CHUYÊN MÔN - NGOẠI NGỮ - TIN HỌC KÉM... Quản lý trực tiếp thì thường trẻ hơn nên ko muốn dùng mấy ông già... Sợ có KN hơn nên có thể thành đối thủ, già hơn thì khó sai bảo hơn... bala bala...
Chính tầng lớp trung lưu lại thuộc nhóm bị ảo tưởng sức mạnh nhất, ý em là nhóm thu nhập khá hơn đa phần người lao động nhưng chưa đủ để nghỉ đến cuối đời vẫn sung túc. Lương có cao nhưng vẫn chỉ là người làm thuê, chỉ cần một biến động khủng hoảng kinh tế là có thể về mo ngay, nếu không có dự trữ thì rất gay.Cụ chủ shock nhiều phần là do thái độ của vợ và 2 đứa con thôi.
Thực ra cảnh này cũng nhiều, bố mẹ làm thu nhập khá, ăn tiêu dư dả nhưng cũng chưa đủ lên hàng mức giàu. Con cái cũng đc chăm lo học hành, nhu cầu gì đc đáp ứng nầy, nên cứ nghĩ đương nhiên là được như vậy. Chỉ cần thay đổi (cắt giảm) nhu cầu 1 tí là nó giãy nảy lên.
Đó là hoàn cảnh như kiểu là "bẫy giai đoạn trung niên", giai đoạn vàng đối với nhiều người đang ở mức tốt nhất và cứ nghĩ mọi việc sẽ mãi tốt như thế. Nói chung mn nên tích kiệm để hướng đến đầu tư thụ động, khi mà thu nhập đang tốt.
Dạ. Vậy cụ cho em xin cái hẹn. Sđt em là o982288438Cụ thu xếp thời gian qua em cafe đi, theo em buổi tối chứ ban ngày mấy hôm nay hơi nóng.