[Funland] Chuyện buồn trong gia đình

stone_lamp

Xe điện
Biển số
OF-88752
Ngày cấp bằng
17/3/11
Số km
2,343
Động cơ
441,737 Mã lực
Ngày xưa học đúng nghĩa là việc của mình. Em học cấp 2, đi học về là vào hàng rau lợn mua mấy bó chằng sau xe đạp. Mang về nếu là rau muống thì hái ít ngọn để người ăn luôn, còn là thái để nấu cám lợn. Hồi ấy điện khoán nên đun bếp điện đất nung, đứt dây thì móc lại đun tiếp, thỉnh thoảng bị giật tê rần. Mất điện thì ra vườn kê mấy cục gạch, rút cành rào với quét lá khô đun. Bố mẹ đi làm về là có cơm rồi. Quần áo cả nhà thì giặt bằng nước giếng múc gầu kéo dây. Ở nhà thì phải liên tục múc nước giếng lên cái bể lọc cát vàng mới đủ nước sinh hoạt cả ngày, cứ đôi ngày cặn nhiều quá lại phải rửa cát. Mình có thể đói nhưng lợn gà phải ăn đúng bữa.
Xong hết việc nhà mới là lúc học bài. Thời gian em ôn thi đại học sau khi thi tốt nghiệp c3 thì full việc nhà vì em ở nhà 24/24.
Hồ sơ, công chứng các thứ đương nhiên em tự làm, tự nộp rồi. Nhớ lúc đỗ ĐH rồi, làm hồ sơ nhập học phải ra phường xác nhận thì họ bảo nhà em chưa nộp thuế đất nên về bảo bố mẹ nộp đủ đã. Trẻ con chẳng hiểu gì, vừa lo vừa sợ cứ đứng xin mãi không được. Lúc gần khóc thì có một bác cùng khu đi vào, bác này làm tổ trưởng hay hội CCB gì đó, bác ấy hỏi han rồi xin hộ, bảo là em ngoan mà học giỏi, học trường chuyên X đỗ ĐH Y, Z. Thế là họ xác nhận cho em. Mà đúng em ngoan thật vì ra đường là em chào cả xóm.
Em cũng như cụ vụ nhặt rau, giữ congj thái cho gà. Naau cám gà biết cho cám ngô, cám cá, cơm cháy ( ngày xưa ngày nào cũng có cháy vì bếp dầu) cơm thừa canh cặn … , mải choi cháy đen khê liên tục. Để ăn thì nước mưa, dùng thì nước giếng vì nc máy chưa đến nơi.
 

Yeuaibaygio

Xe container
Biển số
OF-756754
Ngày cấp bằng
8/1/21
Số km
8,571
Động cơ
201,953 Mã lực
Tuổi
49
Em cũng như cụ vụ nhặt rau, giữ congj thái cho gà. Naau cám gà biết cho cám ngô, cám cá, cơm cháy ( ngày xưa ngày nào cũng có cháy vì bếp dầu) cơm thừa canh cặn … , mải choi cháy đen khê liên tục. Để ăn thì nước mưa, dùng thì nước giếng vì nc máy chưa đến nơi.
Hồi đó đa phần khổ giống nhau ạ. Khác nhau là bố mẹ hiền hay "ác" thôi.
Mà có giai đoạn những năm 90-93, em nhớ gần nhà ông bà em có ông xích lô chuyên chở hàng cho mấy nhà buôn bán kiếm nhiều tiền gấp mấy lần công nhân, giáo viên, trưa nào ông ý đi làm về cũng có cân thịt lợn quẳng cho vợ con nấu nướng. Nhà ông ấy cũng mua bộ tivi màu JVC, đầu video đầu tiên, hoành tráng lắm.
Giờ em thi thoảng có ủng hộ nhóm từ thiện, không có nhiều nên em hay ưu tiên các cháu không còn bố mẹ, thiệt thòi lắm.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,653
Động cơ
293,619 Mã lực
Ối zời ơi quá kinh khủng. Sức chịu đựng của cụ lớn quá. Nếu là người khác rất dễ có án mạng. Khổ thân cụ
Cũng chẳng riêng em. Xung quanh nơi em đâu đó ngày ấy cũng có đứa cũng bằng 1 phần em đấy a. Phần nhiều số đó là tan nát . Đứa nào qua được cũng chật vật trong cs . Đặc điểm chung là khác tính 1 chút, lấy vợ muộn và khuôn mặt có nét ưu tư..khó phát triển trong các cơ quan , cty..dù tính tình ít đứa ác, thậm chí có vẻ hơi đần đần..... Tâm lý dễ bị thao túng và dễ bị kích động. Em cũng vậy. Hiện tượng trầm cảm xảy ra nhưng không tự nhận ra mà ng khác mới biết..em trước đây từng nhiều lần đc 1 chị nói là bị. Chị yc giúp tìm nơi chữa, em kệ vì khi ấy cũng khó khăn. Chẳng thế em từng dặn bọn trẻ con : trường hợp bị bố đánh thì đừng xin , phải hô to BỐ ƠI ĐỪNG ĐÁNH CON..bố sẽ tỉnh mà thôi, mà nhớ là có bắt nằm thì cứ bỏ chạy ..ơn dời em lo xa chứ không đến mức ấy 🤣🤣
 
Chỉnh sửa cuối:

Mít tố nữ

Xe tăng
Biển số
OF-707131
Ngày cấp bằng
10/11/19
Số km
1,342
Động cơ
125,710 Mã lực
Cụ ấy làm vậy là thẳng thắn và cũng tử tế rồi. Bố đẻ còn chả có công dưỡng thì em cùng cha khác mẹ, lại còn vun hết tài sản, sợ con riêng nhòm ngó, thì coi như người dưng là chuẩn. Là em, có cha/mẹ thế em cũng ko tha thứ. Các cụ cứ nói nhẹ hều buông bỏ nọ kia. Sinh con ra, cha mẹ nghèo khó hay giàu có con ko đc chọn nhưng tối thiểu phải thương yêu, che chở nó. Còn cha, mẹ chả có tí tình cảm gì với con thì lấy gì bắt nó tha thứ. Á Đông hay nhấn mạnh chữ hiếu của con cái, nhưng chữ hiếu nó phải đi sau nghĩa vụ, trách nhiệm, tình yêu của cha mẹ. Em vốn ko thích trẻ con, nhưng từ khi sinh con ra, tự chăm bẵm, kèm cặp con, nhìn nó trưởng thành qua từng giai đoạn, em ngày càng căm ghét loại bố mẹ ko ra gì. Cuộc đời 1 con người chứ có phải cái cây ngọn cỏ đâu mà nói tha thứ là tha thứ đc. Chỉ là cụ chủ có thể để tâm mình trở nên nhẹ nhàng hơn thì cụ ấy sẽ happy hơn, bỏ bóng ma quá khứ ra khỏi đời mình.
Đúng quá! Anh Trưởng chỉ là cái danh hão mang thêm cho nặng người. Là em em cũng làm như cụ ấy.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,653
Động cơ
293,619 Mã lực
Cụ viết dài và em đã đọc hết. Như cụ viết thì em thấy cụ quá vất vả. Bố mẹ cho dù có đánh con do không học tốt, nghịch, ... nhưng vẫn phải thương con. Dù sao em vẫn cho là thế hệ của em và cụ lớn lên là tự chơi; tự làm đồ chơi kiểu như cù; khăng, đáo, ... chứ thời đó thì mấy bố mẹ mà chơi cùng con như bây giờ đâu. Giờ mà bố mẹ không chơi cùng con thì xác định chúng nó xem tivi; chơi điện tử thôi. Đồng thời em thấy cụ lấy vợ cũng muộn.
Vâng cụ. Những đứa như em ra cuộc sống thì chật vật , hơi kém và đụt..thi thoảng cục cằn 1 chút . Phần nhiều là vào bằng trường học ra bằng nghĩa địa hoặc nhà tù..đứa nào may mắn lắm mới thành người. Việc lấy vợ thì hay chút tự ti và kém về thu nhập , cv nên tự ti tăng lên, chí hướng nhạt nhòa , cơ duyên theo đó mà chậm.. đứa nào cùn thì nó chung chạ đủ hạng người..bọn này hay nghiện.
 

neocop

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-836053
Ngày cấp bằng
26/6/23
Số km
529
Động cơ
9,234 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Trển
Trường hợp bác này lại khác chứ cụ. Khắc nghiệt trong dạy dỗ giáo dục con cái.
Em thì khác, cả tuổi thơ ông nhà em không dạy cái gì cho em . Từ học bài việc đàn ông cần biết trong nhà , hay thể thao thẻ dục. Duy nhất 1 lần khi em lên 8, ông cho đi chơi cự ly khoảng 10km, em vui quá vì ra bờ hồ chắc sẽ đc ăn 1 que kem. Hóa ra ông cho em đi chơi với gái..chẳng có que kem nào và em đi là để làm cái việc dắt tay con bé con gái nhỏ hơn mình. Con của cô kia ..đi 2,3 vòng bờ hồ chân đã mỏi, con bé muốn khóc. Em cũng chẳng nói gì ngoài thi thoảng câu Đi Đi. Bản chất vụ đi chơi này sau lớn em mới hiểu ra.
Vào giai đoạn khoảng 10,11 tuổi có 1 lần khu TT mất điện, em đi ra đường chơi với bọn trạc mình theo các anh lớn , mải vui nên hơn 22h mới về.cửa đóng, đèn tắt. Em sợ hãi gọi . Bà mẹ em mở cửa không bật đèn , em toan lẻn vào thì ông đã ra khỏi màn và đứng chắn ngay cửa với quần đùi áo 3 lỗ. Ông lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt em : Quỳ xuống.
Em sợ hãi khoanh tay quỳ ngay tắp lự, bà mẹ nói gì em ù tai ko biết nữa. Ông khạc 1 cái và nhổ 1 bãi vào giữa cái mặt phải ngửa lên của em. Sau đó ông ra hàng rào tè rồi đi qua em vào lên giường đi ngủ. Em sợ đến mức mất hết tri giác , uể oải vào nhà cố nhất không gây tiếng động.
Có 1 lần em cực vui khi ông sai thái miếng thịt luộc..: Mày làm đi.
Vâng.
Nhìn ng ta mà làm .
Thấy giọng ôngvhoom nay nhẹ nhàng, em liền thử đùa : Con thái lúc nào cũng có quyền đẹp hơn bố ..
Ông ngoảnh lại . Mặt đanh nhếch mép và gằn giọng : quyền của mày là quyền cỉa con bò , con lợn..
Không khí tĩnh lặng suốt buổi chiều.
Em đã lỡ dùng từ " có quyền " và lập tức hưởng trừng trị.
Năm 1988 ông đi iraq, hình như 1990 Mỹ đánh nc này ( chiến dịch bão táp sa mạc thì phải ). Ông kết thúc sớm nhiệm kỳ xklđ trở về . Ông không có 1 món quà nào cho em , em em. Mà chỉ khoe khoang áo quần đồng hồ mới. Em thấy vui lây , nhưng niềm vui không đầy tháng.
1 hôm bạn cùng quê với ông sang, 2 ông ngồi pha trà un trên cái phản, em và em gái ngồi chiếu dưới đất ăn cơm , mẹ em đi làm, ông khách nói : chú giờ là ổn rồi .
Ổn gì đâu anh. Được 2 đứa con , 1 con điên và 1 thằng đao.
Ông khách tròn mắt nhìn xuống : tôi tưởng thằng cháu này không sao ?
Nó đao đấy.
Em im lặng nhìn ông rồi ăn cơm tiếp..đó là khi em 15 tuổi 6,7 tháng nhưng đã là sv năm 1 của 1 trường đh. ( em đi học sớm hơn 1 tuổi và được lên thẳng cấp 3 , không qua lớp 9 . Đó là năm họ cải cách gd. Mãi sau này khi đã 27 em mới thi đh lần 2 trong đời, may mắn thay đỗ cả 2 nguyện vọng ).
Em gái em viêm màng não khi còn 1 tuổi, sau nàynó mất khi bước sang tuổi 26.
Ông yc tịch thu cái xe đạp cũ mà bà mẹ mua cho em..lý do nhà đến trường có đôi 3 km, học hành làng nhàng , hay đi chơi như em là không cần thiết.
Em bỏ học..đi bụi với 1 ước mơ đầu tiên sau vài tháng . Giá như có 1 sư phụ dạy ta kỹ thuật chiến đấu tuyệt luân và khả năng tẩu thoát tuyệt vời thì chẳng mấy lũ đầu trâu mặt ngựa kia phải nhìn mặt ta mà kiềng cho ta cửa sống..tháng năm ấy tạo ra em mà khi sau này nhiều năm sau 1 lần nhìn cảnh ng ta lấy cái xẻng chém nhau thẳng cánh ngay trước mặt vẫn không hề kinh sợ..điềm nhiên không dịch chuyển .
Làm đủ thứ để có miếng ăn..từ xin phụ thợ điện nc, sửa thùng gỗ, đục bt bằng thủ công, phụ xe bốc hàng , trộn vữa , sx ghạch hoa và dịch chuyển dần sang 1 số việc chẳng hay ho.
Bố 1 ng bạn đã yc em về ở ông sẽ nuôi nhưng lòng tự trọng em không cho phép.
Việc thi đh lần 2 sau này có sự động viên và trực tiếp kiểm tra học hành của 1 bố bạn khác ( bác khi ấy công tác tại hv Ng ái Quốc trên H Q Việt, em sẽ xuất phát khoảng 12h30 và đến đó bác xem giúp quãng 2h mỗi chủ nhật.
Em ra trường muộn màng và không vào đc công chức dù tn loại bằng khá..trường em khi thi vào năm ấy tỷ lệ chọi là khoảng 1/34. Tỷ lệ bằng khá giỏi cỡ 10 đến quá lắm 15% .
Khi đi học em cũng xin đi làm thêm , việc là đục đẽo cho thợ điện nc đi dây đi ống. 1 chiều đi bộ về sau khi làm thêm em bất giác nhìn lên , ông bố em đi ngược chiều đạp xe ngược , đến bên ông nhè 1 bãi nc bọt , nhìn thẳng giữ nguyên nhịp đạp .
25 năm em và ông bố không nhìn nhau thì 1 hôm 1 đàn anh gọi. Anh ấy hơn em suýt 10 tuổi gọi đến và nói : Anh nghe tin bà nội em mất. Anh biết cả nhưng chú hãy về thắp 1 nén nhang rồi đi ngay cũng đc.. đó là bà nội chứ ko phải ông ấy mất. Và dù ngưòi làng báo chứ ông ấy anh biết cấm không cho ai báo em.
Em buồn xé lòng. Bà yêu quý đích tôn . Thằng cháu trai nhưng không trị đc con trai, chờ cháu giang hồ về mà cả tết không thấy em, cái đùi gà bà quyết gói phần , ra tết 1 năm nào đó em trở về gặm cái đùi gà luộc khô quắt bà đem nướng lại..
Em thể hiện cứng cỏi nghe lời ông anh không cùng huyết thống nhưng khi ra khỏi nhà anh ấy nc mắt nc mũi ngập mồm..dù không ra tiếng.
Khi đó đã 10h đêm 1 đêm hè 2014.
Em qua nhà đón vợ con thông báo nhanh nội dung và yc lên đường. Ngày ấy em chỉ có cái xe máy, và mới có con bé đầu lòng được 2 tuổi. Chúng em đi vài trục km , đang đi mưa rất lớn, bé con vẫn ngủ ngon , nó nằm ngửa trong lòng mẹ. Vợ em khi ấy chưa từng biết quê chồng , chưa từng biết mặt bố chồng và ai trong họ hàng bên nội.
Về quê . Ngôi nhà xưa cc để lại cùng vườn tược ông bố em đã cắt bán sạch( cho 5 gia đình khác nhau ), trong các mảnh có bán phần trung tâm cho người anh rể .quan tài bà đc đưa về đây.
Em đau xót tột cùng trước gia cảnh vốn 1 thời có tiếng trong làng..
Ông bố nghỉ trong căn nhà khác cách đó 200m, đó cũng là nhà anh rể . Có ng lôi ông ra . Em chỉ ông rỉ tai vợ và dặn.: kia là ông nội con B, em đến nói như sau : con về làm dâu nhưng chưa biết mặt ông. Nay cụ mất chúng con về viếng, nếu chúng con sai gì chúng con xin ông lượng thứ.nói nhỏ vào tai thôi. Vợ em đưa con đã dậy cho 1 ai đó , tay chít khăn và bước đến nói.
Ông cầm cái mic : thưa các cụ....mẹ tôi về trời, nay có vc anh TT là khách ở tp về phúng viếng, thay mặt gia đình tôi....
Người cháu gọi ông là cậu ( hiện đang là 1 quan chức cấp huyện thuộc hn ) vội bước nhanh tới. Anh giằng ngay cái mic không cho ông nói tiếp.
Em toan xong lễ nghi thì mang vợ con rờii đi ngay trong đêm , dù khi ấy đã hơn 1h sáng.
Các bác trong họ, các anh chị lôi béng vợ con em về nhà của họ ngủ, tách khỏi em khi nào mà em ko biết. Mọi ng xúm quanh , nhiều ng nói : cháu, em ..phải ở nhà mai đưa cụ . Ông ấy là việc ông ấy, họ hàng dòng tộc rất nhớ , biết cả và không ai từ cháu cả..người kiên quyết nói như vậy nhất là bác trưởng họ. Sau này em mới biết nhiều năm trong quê vẫn đinh ninh em đang trộm cướp đầu đường xó chợ đâu đó..nhưng họ biết sự thật sau vài năm.
Năm 2021 có chị họ ngầm báo cho vc em là sang cát cụ. Lại là tối. Em đưa vợ con ( giờ 3 đứa ) về . Ông ấy mắng kẻ nào báo tin . . Về tới cánh đồng thì họ đã xếp cụ xong vào cái tiểu sành, chúng em đưa cụ về nhà mới , nói dăm ba câu..
Ông ấy dè bỉu tiền em đưa bà 2 gọi là hương khói : 5 triệu à, đứa cháu họ có khi cũng có đứa 5 triệu...
À mà vc các cháu là thế nào mà về ...
Em từ giã ông ấy. Mong rằng đây là lần nhục nhã cuối cùng của mình trước ông bố đẻ.
Chắc cc nghĩ rằng ông roi đòn em nhiều lắm đúng k?
Xin thưa là không. Ít đánh , nhưng mọi trận đòn đã đánh là phải nhớ đến già, vd : 1 cây găng , cây cúc tần đường kính phải cỡ 2,5cm, dài cỡ 1m mới được dùng, khi dùng xong thì chỉ còn 20, 30 cm trong tay và tước như chổi mới là đạt yc. May là ông cũng không hay đánh quá.
Món thứ 2 là binh chủng hợp thành 🤣. Bao gồm dép cao su dùng ném, vả. Cán chổi bằng tre trúc, ấm tích dùng đun nc kiểu tàu ngầm vụ tích này em dơ cặp sách đỡ đc 1 lần . Nhưng cũng ngã ngửa và tích vỡ toang khi chạm cặp sách .
Đòn em xơi nhiều nhất lại là từ bà mẹ..ăn từ khi 3,4 tuổi ( sau lớn em hiểu bà ghê gớm có tiếng trong nhà và ở cq, bà đánh em khi đó là trả thù chồng và mẹ chồng ) . Bà sẵn sàng lôi em ra cửa lột trần chuồng đánh tơi bời khi em 8,9.. lớp 6 đang học bà lôi ra cửa tát thẳng cánh vào mặt tội đi học mang nhầm 1 quyển sách .đến năm lớp 8 em đã 1 lần không kêu , không xin , bà đánh hết đôi đũa xào, bay đôi đũa cả , tung tóe đũa ăn, và gãy luôn cái gậy tre dùng khều mạng nhện, đôi dép cũng bắn đâu mất..đó là trận đòn cuối cùng mẹ em sd.
Nhìn chung em không quá giận vì đòn roi của cha mẹ..hư thì đánh là đúng . Nhưng buồn vì mọi thứ không hài lòng đều thành tội và ...đánh..đánh. buồn vì dường như đánh em khiến các vị vui, khiến các vị oai với láng giềng đồng nghiệp . bà em hay có câu rât oai trước bạn và có mặt em ; hư _ mẹ cháu giết.. họ cười em nhục lắm . Sau này có lần em nói chuyện này..mẹ em khi ấy ngoài 70 nói nhỏ: mẹ xin lỗi..thời mẹ đi làm cô giáo chúng nó sai nói gì nói vậy , dạy gì dạy vậy ..có thông tin hiểu biết nhiều đâu. Ấy nhưng tính khí bà vẫn không thay đổi.

Trở lại chuyện vì sao mà nên lỗi. Em suy nghĩ nhiều năm và có suy đoán:
Em không có tài năng và học vấn thỏa mãn cái cha mẹ muốn. Suốt thời tiểu học em hầu như vất sách vất cặp khi đi học về, không học bài tại nhà.. học lực luôn là TB khá.
Đến lớp 6,7, 8 mỗi ngày cũng chỉ đc 3,40 phút học ở nhà..kết quả đều đạt học sinh tiên tiến. Cả đời đi học chỉ 1 lần lớp 8 đc hs giỏi.điều này làm ông thất vọng chăng.
Cha em. Con trai út và duy nhất trong gia đình 5 chị em, con trai 1 du kích hy sinh khi đánh chống càn trong chiến dịch 1953.khi ấy cụ mới 37 tuổi và cậu con trai cụ mới 3 tuổi. Cụ bà em ở vậy nuôi con nhưng lại giỏi dang. Chồng mất khi cụ 33 , cụ nuôi 5 con , xd gia đình cho tất, 1962 cụ xây nhà 5 gian gỗ xoan ngói đỏ, sân ghạch bể lớn..xây luôn 2 dãy nhà ngói 2 bên. Khi ông con học lớp 8 cụ mua cho đồng hồ đeo tay và chơi luôn cái xe đạp phượng hoàng
Ông bố em học hết 10 và là 1trong 2 người của cả cái làng dài trên km được đi học đh ( gọi chứ k phải thi ). Ông từng 2 lần đc gọi trong lệnh tổng động viên vào ctr miền nam, nhưng thế quái nào đều hoãn, lần xa nhất đv ông vào tới Hà Tĩnh Quảng Bình gì đó lại đc quay ra.
Khi ra công tác. Ông trở thành ks của 1 viện thuộc bộ.. ông về quê nói gì các chi nghe đấy..ngôi sao của các chị các cháu, ông tướng của gia đình.
Mẹ em con gái 1 cụ chức sắc nhỏ xíu của địa phương thời pk, sau cụ là bí th thanh niên cứu quốc địa phương..cụ cũng có cho con gái 1 cái xe thống nhất đầu những năm 70..( oách 🤣🤣).
Bà đánh em dữ và đau tới mức bà nội của bà ( em gọi cụ )xem mông đùi em xót quá từng chửi tưng bừng.
Hay vì xuất thân thuận lợi như vậy mà bố mẹ em tự cho mình cái quyền sinh ra thiên tài cái thế..ngu như em thì phải bị vậy chăng.
Xem ra, đội 8x, cũng buồn phiền cha mẹ nhiều
Cái thời nghèo, hèn , ác nó vô tình thấm vào người mà không biết, để độc ác với chính con ruột của mình
 

neocop

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-836053
Ngày cấp bằng
26/6/23
Số km
529
Động cơ
9,234 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Trển
Hai hôm nay em đưa tụi nhỏ đi chơi, chủ yếu cho các con, các cháu chơi là chính, còn em thì ngồi thư giãn nghỉ ngơi. Đọc những chia sẻ của mọi người trong đây, em mới thấy em rất may mắn vì có được Bố Mẹ luôn tôn trọng và quan tâm tới con cái. Có thể một phần là bố em đi du học từ những năm 1968, tới năm 1973 thì quay về VN làm trong sở điện lực. Mẹ em thì học cùng bố em ở trường Bưởi thời phổ thông, sau lên đại học thì bà học ngành hoá, còn ông thì được nhà nước cụ sang Tiệp Khắc học về vận hành nhà máy điện.

Quay về VN lúc đó cả hai ông bà đều có việc làm và tới năm 1976 thì tổ chức lễ cưới và sau một năm thì sinh em. Nghe mẹ em kể lại thì đợt tổng động viên cho chiến tranh biên giới phía bắc, bố em đã xin tạm dừng công tác để nhập ngũ. Dù mẹ em cũng rất lo lắng, nhưng vì nhà nội em còn hai chú đang học đại học, nên bố em nhận gánh vác trách trách nhiệm này.

Ông cũng khá giỏi về cơ khí và sửa chữa máy móc do cũng từng học ở Tiệp, nên được điều về bên pháo binh, nhưng chủ yếu là khâu sửa chữa nên không phải trực tiếp cầm súng đánh đuổi giặc. Vì có thành tích tốt, nên ông được yêu cầu tiếp tục ở lại công tác trong quân đội tới năm 1984 thì xuất ngũ, trở lại công tác tại sở điện lực. Em vẫn nhớ thời đó, từ lúc chắc em chỉ tầm 5,6 tuổi, bố em biết em thích ăn đồ nếp và ăn mít, nên những đợt được nghỉ về thăm gia đình, ông đều cõng một ba lô trong đó có mít và gạo nếp cho em.

Có lẽ cả cuộc đời em cho tới giờ, em chưa từng chứng kiến bố mẹ em to tiếng trước mặt con cái. Em biết nhiều lúc ông bà có chuyện không bằng lòng với nhau, nhưng ông bà sẽ kiềm chế và giải quyết riêng với nhau. Cũng chưa bao giờ bố mẹ em đánh hay tát hai anh em em, cũng như em chưa bao giờ đánh các con em. Bởi em luôn cố gắng để hạn chế điều đó. Tất nhiên những lúc em nghịch ngợm, phá phách, em cũng phải chịu những mức phạt thích đáng, nhưng đó không phải là đòn rồi.

Bố em luôn coi em như một người bạn, đồng hành và khích lệ em. Nhưng cho tới năm 1989, do tính cách ngay thẳng của ông, nên ông không có điều kiện để cống hiến kiến thức cho đất nước. Nên ông tìm cách quay lại Tiệp Khắc theo dạng xuất khẩu lao động. Cả hai lần ông đặt chân lên đất nước Tiệp Khắc là cả hai lần đều vào đúng dịp những sự kiện lớn của đất nước này. Đó là biến cố năm 1968 và năm 1989.

Mẹ em thì là người phụ nữ tần tảo, thương chồng thương con. Bố em tốt tính nhưng lại khá nguyên tắc giống Ông nội em. Nhất là trong chuyện ăn uống, Ông nội em với bố em rất khó ăn, nên em thấy có lẽ chỉ có Bà em và mẹ em thì mới chiều được hai người này. Em thì ngược lại, rất dễ ăn, cứ có ai nấu cho ăn là em OK rồi. Em thì thật sự rất ngại chuyện bếp núc. Có thể điều này là do mẹ em làm hư em. Em nhớ là từ bé cho tới khi vào đại học ở Séc, chưa bao giờ hai anh em phải làm bất cứ việc gì trong gia đình.

Mọi cái mẹ em quán xuyến hết, bà chỉ yêu cầu hai thằng con học hành nghiêm chỉnh và rảnh rỗi thì chơi thể thao, đọc sách, miễn sao đừng hư hỏng là được. Còn mọi cái cứ để bà lo. Đây cũng là điều mà mẹ tụi nhỏ chê em, vì em chẳng biết làm việc nhà gì cả. Sau khi lập gia đình thì em bắt đầu biết dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc con, nhưng nấu ăn thì em chịu.

Ông Bà mặc dù cũng không bằng lòng với cuộc hôn nhân của em, nhưng rồi ông bà cũng đành phải chấp nhận. Sau này khi em bị phá sản, cũng là ông bà luôn đứng sau động viên em. Khi em sai lầm trong hôn nhân, ngoại tình rồi dẫn tới đổ vỡ gia đình, cũng là ông bà giang tay đỡ em. Có một lần vào năm 2019, em dại dột bị ngườI xấu bêu rếu chuyện riêng tư trên trang hiệp hội người Việt tại Séc, em nhục tới nỗi chỉ muốn chết cho xong. Nhưng cũng là Ông Bà với những lần nói chuyện, những tin nhắn, và email gửi cho em, đã giúp em gạt bỏ được mặc cảm tộI lỗi.

Giờ ngồi nhìn tụi nhỏ chơi đùa vui vẻ, em mới thấy ý nghĩa rất lớn của hai chữ Gia Đình. Cũng như cụ auto BMW đã nói với em, em đứng lên lại được như hôm nay, cũng là vì em có Gia Đình ở bên. Nên khi theo dõi những chia sẻ của mọi người trong thread này, em càng thấm thía những gì em đã trải qua. Em mong rằng, những điều xấu trong gia đình mỗi người, sẽ được hạn chế hơn, khi mỗi người trong chúng ta sẽ luôn nhìn lại và kiềm chế bản thân. Chỉ khi chúng ta tự khắc chế được bản ngã của chính mình, thì chúng ta mới có thể đem lại những điều có ý nghĩa cho người thân và cả cho những người khác.
Em thấy 1 bí mật của hạnh phúc, biết hạ cái tôi xuống ạ- vợ chồng nhịn nhau con cái khỏi bơ vơ, chứ chả ai hài lòng hết về người bạn đời của mình
Hạ mình xuống thì tình cảm cha con êm ấm
Lỗi tại tôi mọi đàng 😂😂
 

Tv1912

Xe buýt
Biển số
OF-794977
Ngày cấp bằng
28/10/21
Số km
519
Động cơ
39,107 Mã lực
Tuổi
37
Các cụ có gia đình rồi, có con có cháu rồi mà vẫn chưa nhận ra chân lý: Bố mẹ lúc nào cũng thương con hơn con thương bố mẹ :D Mình còn có vợ con để thương, nhưng bố mẹ còn có ai để thương ngoài mình? Cuộc sống khó khăn cùng với quan niệm "yêu cho roi cho vọt" gây ám ảnh cho nhiều cụ đến tận bây giờ. Bố em cũng uống rượu, bố em cũng đánh em gãy cả que dâu, nhưng ông bố ấy cũng sẵn sàng đèo em bằng xe đạp mấy chục cây để chữa bệnh! Mẹ em thì thương em lắm, nhưng cũng như bao người khác em lại thương vợ con em hơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng mình! Tự thấy mình cũng chẳng phải là người con hiếu tử nên bố mẹ cho gì thì em nhận, không đòi hỏi cũng chả oán trách gì! :D
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,653
Động cơ
293,619 Mã lực
Các cụ có gia đình rồi, có con có cháu rồi mà vẫn chưa nhận ra chân lý: Bố mẹ lúc nào cũng thương con hơn con thương bố mẹ :D Mình còn có vợ con để thương, nhưng bố mẹ còn có ai để thương ngoài mình? Cuộc sống khó khăn cùng với quan niệm "yêu cho roi cho vọt" gây ám ảnh cho nhiều cụ đến tận bây giờ. Bố em cũng uống rượu, bố em cũng đánh em gãy cả que dâu, nhưng ông bố ấy cũng sẵn sàng đèo em bằng xe đạp mấy chục cây để chữa bệnh! Mẹ em thì thương em lắm, nhưng cũng như bao người khác em lại thương vợ con em hơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng mình! Tự thấy mình cũng chẳng phải là người con hiếu tử nên bố mẹ cho gì thì em nhận, không đòi hỏi cũng chả oán trách gì! :D
Nếu đc Yêu Cho Vọt thì mừng quá cụ. Em 10 tuổi 1 lần sổt và nôn liên tục ra máu. Mẹ em đưa vào trạm xá, em nằm đó 1 minh 1 phòng trong mấy ngày . Cả ngày lẫn đêm nhìn 3 cái giường bên trống không. Đèn đóm hiu hắt , nhà vs xa phòng .Mọi sh tự làm, đến bữa bà mẹ đưa cơm cho ăn, bà phải đi làm, nội trợ và lo cho em gái bệnh tật ở nhà. Ông bố em vào 1 lần hôm đầu sau vưỡn kê cao ngủ kỹ ..hôm khỏi em tự đi bộ về . Mẹ em vào làm thủ tục sau. Nhà em khi ấy cách trạm xá 8,900 m.
Chuyện bố kh vào ngủ cùng đối với em khoái hơn.🤣🤣
 

Mũi tên bạc

Xe container
Biển số
OF-489283
Ngày cấp bằng
17/2/17
Số km
7,427
Động cơ
82,791 Mã lực
Vâng cụ. Những đứa như em ra cuộc sống thì chật vật , hơi kém và đụt..thi thoảng cục cằn 1 chút . Phần nhiều là vào bằng trường học ra bằng nghĩa địa hoặc nhà tù..đứa nào may mắn lắm mới thành người. Việc lấy vợ thì hay chút tự ti và kém về thu nhập , cv nên tự ti tăng lên, chí hướng nhạt nhòa , cơ duyên theo đó mà chậm.. đứa nào cùn thì nó chung chạ đủ hạng người..bọn này hay nghiện.
Quan trọng là cụ biết mình thế nào thì tốt r. Tuổi thơ thì giờ em chỉ nhớ nhất là đói thôi. Đến năm 1991 trở đi mới được no cơm. Chứ bọn em mà ngoan thì chả bao giờ bị đánh.
 

meavionah

Xe hơi
Biển số
OF-821785
Ngày cấp bằng
31/10/22
Số km
102
Động cơ
1,056 Mã lực
Tuổi
53
Những người hiền hiền thì lại thường cục tính cụ ạ, không ai hoàn hảo cả, chẹp
 

Ambinh2

Xe đạp
Biển số
OF-836667
Ngày cấp bằng
7/7/23
Số km
28
Động cơ
1,715 Mã lực
Tuổi
44
Ông bà sinh ra em đều là trí thức của thời kỳ đó.. thế mới kỳ lạ. Em luôn ước mơ giá như mình không sinh ra và lớn lên ở tp , mà đc sinh ra trong 1 gia đình nông thôn như 1 vài anh chị họ hàng trong quê.. miễn sao cha mẹ hiền hòa và yêu thương mình như 1 con người đúng nghĩa.
Em cũng cám ơn 1 đại úy thuộc phòng csđt CA tỉnh em thời đó , nay chú chắc chắn đã hưu nhiều năm và ko rõ ở đâu. Chú ấy khách quan công tâm nên em được chứng minh vô tội trong 1 đơn tố giác tp. Người đứng đơn gửi phó GĐ CA tỉnh chính là người đẻ ra em mới hài . ( em vẫn không dám dùng từ " ác " với ông trong chuyện này ) . Việc em không bị tù tội là ngoài ý muốn của ông ngày ấy . Em hoặc khuất phục trong nhục nhã từng bữa ăn giấc ngủ hoặc đi tù . Nguyên nhân có lẽ rằng em đã không thể trở thành học giả nhân tài như ông muốn..dù suốt tuổi thơ ông chưa từng mua cho em 1 cuốn sách, 1 cây bút hay 1 từ động viên em học tập.
Chuyện đơn từ này là khi em chưa đủ tuổi đi bầu cử 🤣.
Chia sẻ chuyện buồn với cụ.
 

Ambinh2

Xe đạp
Biển số
OF-836667
Ngày cấp bằng
7/7/23
Số km
28
Động cơ
1,715 Mã lực
Tuổi
44
Chuyện đó nhiều cụ chắc tròn mắt. Nhưng em không. Em ngồi ăn khi mới lớn thì phải 7,8 bát mới đủ no. Dằn lòng tập ăn cho giảm dần xuống 3,4 thôi. Vì vào mâm Ông nhà em nhìn thẳng vào mặt em gằn giọng : ăn như 1 cái máy nghiền vô dụng...
Em cụp pha thì ăn luôn 1 bát canh rau ngót vào mặt, em vuốt lá rau trên má nhẫn nhục và cơm thật nhanh miễn sao sớm rời mâm nhất có thể..
Dép đứt. Mua 1 đôi mới, vừa vào nhà ông nói : ngợm. Loách cha loách choách khua giày dép.

Anh rể ông ở Phan Thiết gửi cho cân mực khô. Ông để ur chứ không mời vc đc 1 lời.
Bạn đến nhà gọi cửa , ông chửi vọng ra: kéo nhau chỗ khác, nhà tao ko phải cái nhà thổ..
May sao 2 chú HX thương nên gọi riêng bảo . Cố học đi, chú cho vay tiền ( em không vay ).
🤣🤣
Chỗ em có 1 cụ nay còn thì cũng gần 50. Cụ ấy đã chào bố 1 lần duy nhất đầy lễ phép vào 1 buổi sáng mùa hè. Trưa bố cụ ấy về đã phải đưa con cứng đờ xuống từ 1 sợi dây điện chằng 1 đầu trên xà gác xép. Cụ ấy đi theo tổ tiên khi 19 tuổi.
Nhiều chuyện buồn quá cụ nhỉ. Mình k chia sẻ tjif k ai tin là có những chuyện như thế đã xảy ra.
 

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,247
Động cơ
163,595 Mã lực
Cũng chẳng riêng em. Xung quanh nơi em đâu đó ngày ấy cũng có đứa cũng bằng 1 phần em đấy a. Phần nhiều số đó là tan nát . Đứa nào qua được cũng chật vật trong cs . Đặc điểm chung là khác tính 1 chút, lấy vợ muộn và khuôn mặt có nét ưu tư..khó phát triển trong các cơ quan , cty..dù tính tình ít đứa ác, thậm chí có vẻ hơi đần đần..... Tâm lý dễ bị thao túng và dễ bị kích động. Em cũng vậy. Hiện tượng trầm cảm xảy ra nhưng không tự nhận ra mà ng khác mới biết..em trước đây từng nhiều lần đc 1 chị nói là bị. Chị yc giúp tìm nơi chữa, em kệ vì khi ấy cũng khó khăn. Chẳng thế em từng dặn bọn trẻ con : trường hợp bị bố đánh thì đừng xin , phải hô to BỐ ƠI ĐỪNG ĐÁNH CON..bố sẽ tỉnh mà thôi, mà nhớ là có bắt nằm thì cứ bỏ chạy ..ơn dời em lo xa chứ không đến mức ấy 🤣🤣
Nhà cụ ở giữa Hà Nội mà kinh khủng thế ạ. Sao hồi đấy cụ không bỏ nhà đi. Em có đứa bạn thân mẹ mắng nó bỏ nhà đi lang thang được một bà đưa về nhà làm con nuôi. Bố mẹ nó đi tìm cả ngày lẫn đêm, 2 hôm sau mới tìm thấy đưa về nhà và không bao giờ dám mắng nó nữa. Mẹ em kể chỗ em hồi trước cũng có vài người bỏ đi như thế và đều được nhận làm con nuôi đến tận lúc lớn
 

Son23

Xe buýt
Biển số
OF-834880
Ngày cấp bằng
3/6/23
Số km
608
Động cơ
25,226 Mã lực
Các cụ có gia đình rồi, có con có cháu rồi mà vẫn chưa nhận ra chân lý: Bố mẹ lúc nào cũng thương con hơn con thương bố mẹ :D Mình còn có vợ con để thương, nhưng bố mẹ còn có ai để thương ngoài mình? Cuộc sống khó khăn cùng với quan niệm "yêu cho roi cho vọt" gây ám ảnh cho nhiều cụ đến tận bây giờ. Bố em cũng uống rượu, bố em cũng đánh em gãy cả que dâu, nhưng ông bố ấy cũng sẵn sàng đèo em bằng xe đạp mấy chục cây để chữa bệnh! Mẹ em thì thương em lắm, nhưng cũng như bao người khác em lại thương vợ con em hơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng mình! Tự thấy mình cũng chẳng phải là người con hiếu tử nên bố mẹ cho gì thì em nhận, không đòi hỏi cũng chả oán trách gì! :D
Cụ có đọc hết tâm sự của cụ chủ rồi cụ Xe không ạ. Còm này của cụ không ăn nhập với tình cảnh thuở nhỏ của 1 số cụ ở đây. Nghiêm khắc, thậm chí nghiệt ngã nhưng thương con, yêu con nó khác hoàn toàn loại bố đẻ con ra và coi nó như kẻ thù. Có khi mấy ông bố đó chết sớm, con cái lại không khổ sở suốt một thời gian dài. Hiện tại ngồi đây các cụ ấy viết được ra những lời này là nỗ lực phi thường để ko trượt dài tù tội, trộm cắp...
 

Ambinh2

Xe đạp
Biển số
OF-836667
Ngày cấp bằng
7/7/23
Số km
28
Động cơ
1,715 Mã lực
Tuổi
44
Em biên tiếp chuyện của em ạ. Rất cảm ơn sự chia sẻ của các cụ. Em viết ra mới thấy nhiều cụ giống mình, nhiều cụ còn khổ hơn mình nữa.

Tuổi thơ tôi cứ trôi đi như thế trong đòn roi, trong những trận ghen tuông, cãi vã của bố với mẹ, với hàng xóm, với anh em... Những bữa giỗ ông nội bố tôi chửi cô tôi và bác gái tôi như tát nước, những bữa giỗ ông ngoại bố tôi cãi chửi nhau với các bác trai đằng mẹ tôi là thường tình. Đến bây giờ chỉ khi bắt buộc thì bác gái và cô tôi mới đến nhà tôi, còn bình thường thì chẳng bao giờ bác và cô đến. Có lần mùa đông cô lên nhà tôi có việc gì đó, mẹ tôi lấy một số quần áo ấm cũ của chị tôi đưa cho cô mang về. Tối đến không biết bố mẹ cãi nhau chuyện gì mà 9h đêm mùa đông bố bắt mẹ đạp xe xuống nhà cô lấy quần áo về, trời tối đường xa mẹ không dám đi phải đạp xe ra nhà cậu họ gần đó nhờ cậu lấy xe máy chở xuống nhà cô. Sau nghe cô tôi kể chuyện em con nhà cô đang mặc quần áo và đã ngủ rồi, cô phải gọi em dậy để cởi áo ra trả cho bác mang về. Sau lần đấy thì sau này lớn lên đứa em gái nhà cô cũng không bao giờ bước chân đến nhà tôi nữa. Chắc khi em lớn lên em hận bác (là bố tôi) lắm.
Trong những năm bao cấp, các bác bên mẹ có điều kiện kinh tế tốt hơn nên thường hay viện trợ cho nhà tôi cân đường, hộp sữa, bộ quần áo... Thế mà cũng có lần bố tôi lôi hết mấy bộ quần áo cũ được các bác cho mang ra giữa sân, kê lên thớt băm nát ra bằng hết. Năm nhà tôi xây nhà, cậu tôi có cho nhà tôi số ngói cũ để lợp nhà, ngói này cậu mua thanh lý hay xin ở cơ quan gì đấy tôi không rõ, cậu còn cho ô tô chở về tận nhà cho. Thế mà lúc uống rượu vào, cãi nhau với mẹ bố cũng mang gậy ra để đập, may mọi người can nên mới chỉ đập được mấy viên chìa ra bên ngoài mái nhà. Mấy hôm sau chướng mắt quá bố tôi lại đi mua ngói về để lợp thay vào chỗ ngói hôm trước ông đập vỡ.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,653
Động cơ
293,619 Mã lực
Nhà cụ ở giữa Hà Nội mà kinh khủng thế ạ. Sao hồi đấy cụ không bỏ nhà đi. Em có đứa bạn thân mẹ mắng nó bỏ nhà đi lang thang được một bà đưa về nhà làm con nuôi. Bố mẹ nó đi tìm cả ngày lẫn đêm, 2 hôm sau mới tìm thấy đưa về nhà và không bao giờ dám mắng nó nữa. Mẹ em kể chỗ em hồi trước cũng có vài người bỏ đi như thế và đều được nhận làm con nuôi đến tận lúc lớn
Em ở ngoại Thành.( nhỏ ở Đống Đa vài năm ). Em thuộc diện bỏ đi vì không ở nổi, nhiều lúc không dám bước về nhà chứ không phải diện dỗi bỏ đi vì giận.
Em đc 2 gia đình nhận làm con nuôi nhưng em không dám phiền, có lẽ khi dám và phải bước đi em đã 16 tuổi.
 

Tv1912

Xe buýt
Biển số
OF-794977
Ngày cấp bằng
28/10/21
Số km
519
Động cơ
39,107 Mã lực
Tuổi
37
Nếu đc Yêu Cho Vọt thì mừng quá cụ. Em 10 tuổi 1 lần sổt và nôn liên tục ra máu. Mẹ em đưa vào trạm xá, em nằm đó 1 minh 1 phòng trong mấy ngày . Cả ngày lẫn đêm nhìn 3 cái giường bên trống không. Đèn đóm hiu hắt , nhà vs xa phòng .Mọi sh tự làm, đến bữa bà mẹ đưa cơm cho ăn, bà phải đi làm, nội trợ và lo cho em gái bệnh tật ở nhà. Ông bố em vào 1 lần hôm đầu sau vưỡn kê cao ngủ kỹ ..hôm khỏi em tự đi bộ về . Mẹ em vào làm thủ tục sau. Nhà em khi ấy cách trạm xá 8,900 m.
Chuyện bố kh vào ngủ cùng đối với em khoái hơn.🤣🤣
Có phải bây giờ cụ là một người rất bản lĩnh đúng không, ít nhất là vợ có bỏ đói cụ vẫn tự mình cắm cơm được!? :D Quan điểm giáo dục mỗi thời mỗi khác, chưa chắc những đau đớn thể xác ngày xưa đã tệ hơn đau đớn tinh thần bây giờ. Nhiều gia đình, đặc biệt là các mợ mong muốn con mình hơn đời nên đổ tiền cho cục cưng giáo dục theo hướng nuôi dậy thần đồng, 2~3 tuổi đã thuê gia sư buff từ toán học tới tiếng Anh, tới khi vào lớp 1 thì hẳn nhiên là đè đầu thiên hạ khi 6~7 tuổi đã đọc thông, viết thạo, tiếng Anh veo véo! :D Ngỡ mình đã nặn ra được một thần đồng hay ít nhất cũng phải cỡ thần chì nên kỳ vọng lắm! Đến khi vào cấp 3 thì không buff đươc nữa, giỏi hay dốt là do tư duy của mỗi người, thấy quý tử nhà mình cũng tàng tàng như thiên hạ thì chỉ chiết nó, thất vọng nó! Một đứa trẻ đã bị cướp mất tuổi thơ nay lại bị chính bố mẹ mình ghét bỏ(nó nghĩ thế), đứa nào tâm lý yếu thì tự kỷ, đứa nào vững thì hình thành tâm lý phản nghịch, muốn lớn thật nhanh để thoát khỏi gia đình này, thoát khỏi địa ngục này!
 

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,247
Động cơ
163,595 Mã lực
Cụ có đọc hết tâm sự của cụ chủ rồi cụ Xe không ạ. Còm này của cụ không ăn nhập với tình cảnh thuở nhỏ của 1 số cụ ở đây. Nghiêm khắc, thậm chí nghiệt ngã nhưng thương con, yêu con nó khác hoàn toàn loại bố đẻ con ra và coi nó như kẻ thù. Có khi mấy ông bố đó chết sớm, con cái lại không khổ sở suốt một thời gian dài. Hiện tại ngồi đây các cụ ấy viết được ra những lời này là nỗ lực phi thường để ko trượt dài tù tội, trộm cắp...
Em xem phim sóng ở đáy sông nghĩ bụng sao dựng phim gì mà điêu quá. Một người nhà có của ăn của để, tây học lại muốn tống con mình vào tù. Ghét quá thì không quan tâm, không cho ăn ngon mặc đẹp thôi chứ. Thế mà chuyện cụ xe lội nước còn khủng hơn cả phim
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top