[Funland] Chiến tranh bảo vệ BGPB 1979- 1989 theo lời kể của người trong cuộc ( phần 3)

CCM

Xe tăng
Biển số
OF-158920
Ngày cấp bằng
1/10/12
Số km
1,032
Động cơ
354,951 Mã lực
Em thấy pháo binh có trinh sát lên trước rồi alo thông tin về cho kế toán phải không các cụ?
 

vị xuyên 84

Xe hơi
Biển số
OF-122205
Ngày cấp bằng
27/11/11
Số km
158
Động cơ
383,166 Mã lực
Thời đó em còn nghe 1 số cụ nói trình bắn pháo của cẩu giỏi lắm, mềnh bắn sang nó phản pháo lại trúng khẩu pháo của mềnh lun, sau này bộ đội ta cứ bắn xong là rút đi chổ khác, đợi nó bắn lại thì đưa pháo vào vị trí cũ nện lại nên nó không biết lối nào mà lần. Không lẽ trình bắn pháo của cẩu siêu đẳng đến vậy à các cụ?

Thực ra là như thế này...Hồi đó sư trưởng sư 356 là cụ Nguyễn Văn Được và tham mưu trưởng sư đoàn là cụ Cam. Cụ Cam vốn là từ lính trinh sát đi lên nên độ quái thì có dư. Khi đó chiến sự đang hồi căng thẳng, quân khu lo là ta sẽ bị thủng tuyến phòng ngự và nguy cơ mất thị xã HG chính vì thế nên tướng Nguyễn Hữu An đã lên thị sát và chỉ đạo phòng ngự. Cụ Cam nắm được thông tin đó từ trước nên cụ đã ra lệnh cho khẩu đội pháo 85 trên đỉnh 812 thường xuyên bắn sang khiêu khích TQ phản pháo vào đó. Lại nói về mấy khẩu pháo bắn thẳng khôn nhà dại chợ này của ta cũng như của TQ đều là khoét sâu vào hang núi. Mỗi khi pháo bắn thì đẩy pháo ra bắn xong lại kéo pháo tụt vào. Chính vì thế mà hồi đầu ta đã tốn vài tấn đạn mà không chế áp được vì cứ ngơi bắn là nó lại thò nòng ra bắn sang tuyến đường vận tải của ta trên đỉnh Cốc Nghè. Ròng rã một thời gian như vậy thì có ngày ta vớ được hàng.....Đó là khẩu pháo 85 chim mồi đã dính quả đạn của TQ vào nòng, cụ Cam cho để nguyên khẩu pháo như vậy cho đến khi tướng An lên cụ chỉ vào đó và nói "Các Thủ trưởng ở trung ương không nắm rõ tình hình, nếu trên này chúng tôi làm mất chốt thì kỷ luật từ sư trưởng xuống đến đại đội trưởng. Nếu các thủ trưởng không tăng cường cho hỏa lực thì nó không đánh thì thôi chứ nó đánh là mất hết đấy...Đây này thủ trưởng xem pháo nó bắn ác liệt và chuẩn như thế này cơ mà". Mục đích là sư đoàn muốn được tăng cường thêm hỏa lực pháo lớn của Bộ và cũng muốn có cơ số đạn khá thoải mái mà bắn chế áp TQ.

Lại nói về cụ Được khi về làm sư trưởng sư 356 thì có lôi đại úy Công là sĩ quan của sư 314 nhưng lại là đồng hương với cụ Được về sư 356 công tác tại ban pháo sư đoàn. Sau này khi sư đoàn rút xuống Việt Lâm thì bác Công này lấy một chị giáo viên ở đó và khi sư đoàn giải thể thì bác ấy ở lại Việt Lâm sinh sống. Nhà bác Công này ở ngay ngã ba Việt Lâm chỗ lối rẽ vào suối nước nóng Thanh Hà và đó là một quán cháo lòng....lằng nhằng các món nhậu gì đó. Đầu những năm 2000 khi các phượt thủ của các diễn đàn hay đi HG rồi Lũng Cú có chọn nơi đây làm chỗ nghỉ chân, vào quán ngồi ăn uống nói chuyện với ông chủ quán người miền Nam uống rượu rất tít và lại kể chuyện về Vị Xuyên những năm 1984. Vốn dĩ bác Công này là đệ tử của cụ Được nên rất tôn sùng cụ Được và trong câu chuyện hay bôi bác cụ Bùi Thanh Điếm là sư trưởng sư 356 thời kỳ cam go nhất là những năm 1984-1985. Qua câu chuyện lúc tửu lượng dâng cao thì sẽ là trận 12 - 7 - 1984 ta thất bại thảm hại quân ta hy sinh vô số và xác chết la liệt nên ông Điếm được gán cho biệt danh là vua "Đếm". Tiếp đến là pháo TQ bắn siêu lắm nó phản pháo ta nhanh như chớp và bắn chính xác viên đạn tọt vào nòng pháo của ta và nổ toác nòng. Từ đó câu chuyện về một cuộc chiến tại một vùng biên giới xa xôi đã được các phượt thủ đem về xuôi với gam màu xám xịt về trận 12-7 và sự thua kém của bộ đội ta.
Hồi năm 2007 em có đi Vị Xuyên với mấy anh bạn lính, trong đó có anh bạn trước cũng là lính sư 316 và cũng là tác giả "5 ngày trên đất địch" dẫn đến quán của bác Công. Khi nghe chuyện của bác ấy em có phản bác lại bởi vì thực tế thì bác ấy dù là sĩ quan nhưng nằm trên ban của sư thì sao nắm rõ bằng thằng lính thường xuyên phải tiếp xúc với pháo và các thủ đoạn của TQ. Bây giờ gặp lại bác Công này cũng đỡ hơn trước rồi, một phần trông bác ấy cũng yếu hơn (Có lẽ là do uống rượu nhiều) nên em thấy bác ấy trầm lặng hơn. Nếu cụ nào đi Vị Xuyên có nghỉ ở Việt lâm thì hỏi quán anh Công người miền Nam và vào ăn ủng hộ bác ấy nhé....hi...hi ngồi nói chuyện với bác chủ quán về Vị Xuyên những năm 84 là lại rôm rả và cũng là một góc nhìn khác.
Thực tế qua khai thác tù binh TQ thì lính TQ kinh pháo Việt nam vì pháo Việt Nam bắn rất chính xác....Còn lính ta kinh pháo TQ vì pháo TQ bắn quá nhiều, nếu ta bắn nó mấy quả thôi là nó đáp trả ta có khi suốt này rền vang tiếng pháo. Ngày đó loanh quanh mảnh đất Vị Xuyên bọn em đi đâu cũng thấy pháo của ta. Phía trên là pháo cối của E dịch xuống tý là pháo 105 cối 160 của F. Quân khu có D74, 130 nòng dài đặt bên Phong Quang. Bộ có pháo 152 đặt ở cây số 6 và lại thêm pháo D30 của sư 308 tăng cường, em có đem thắc mắc đó hỏi cụ sĩ quan pháo binh của 313 thì được biết cái ta thiếu là đạn chứ không thiếu pháo. Hồi khẩu đội cối 160 của sư đặt ở Nà Cáy bắn cho quân khu xem chỉ loạt thứ hai là thổi bay mục tiêu. Mà mục tiêu là ổ hỏa lực của TQ và bắn tại chiến trường chứ không phải diễn tập đâu nhé, nếu là diễn tập thì lần nào quân ta chẳng đánh chiếm mục tiêu trong có buổi sáng để đến trưa về ăn liên hoan. Em nói như vậy để các cụ thấy trình độ pháo binh của ta không hề thua kém TQ nếu không nói là còn hơn ở khâu ta có đài trinh sát luồn sâu chỉnh tọa độ cho pháo nên bắn hiệu quả hơn hẳn.
 
Biển số
OF-294759
Ngày cấp bằng
3/10/13
Số km
1,424
Động cơ
-8,704 Mã lực
Thông tin khá hay, em cảm ơncụ @vị xuyên nhiều nha.
 

sonsodaco

Xe buýt
Biển số
OF-120301
Ngày cấp bằng
12/11/11
Số km
790
Động cơ
389,238 Mã lực
Nơi ở
Việt Nam
Những điều cụ VX84 nêu trên em nghĩ có lý.
Sau năm 75 thực tế ta đã sử dụng một số sĩ quan pháo binh của bên kia do Mỹ đào tạo bài bản, phần lớn những sĩ quan này được sử dụng trong công tác huấn luyện. Như vậy có thể hiểu lính ta nhiều người được đào tạo bởi sách của 3 cường quốc quân sự : Liên Xô, Trung Quốc và cả Mỹ;
Những năm 84-89 là thời kỳ Việt Nam mình đói rách nhất, mở cửa (86) nhưng chưa ai vào, viện trợ bị cắt, thiên tai mất mùa liên miên, cho nên ăn không đủ, đạn không đủ bắn là điều dễ hiểu.
 
Chỉnh sửa cuối:

TuDo2808

Xe container
Biển số
OF-202035
Ngày cấp bằng
14/7/13
Số km
6,218
Động cơ
369,006 Mã lực
Pháo TQ bắn chính xác một phần cũng do Mỹ đã bán cho họ 2 hệ thông rada pháo binh tiên tiến, sau này đặc công đã phá hỏng một hệ thống thì phải.8->
 

Pumzen

Xe ba gác
Biển số
OF-184401
Ngày cấp bằng
9/3/13
Số km
23,983
Động cơ
994,770 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Khi nhà cháu đi lính,cũng mất khoảng hơn tháng đi học trinh sát pháo binh. Lúc đó tất cả giáo trình rồi học cụ đều từ Tàu khựa cả. Năm đó là 1985. Trước đó 2 năm,mấy thằng bạn cùng lớp nhà cháu đi lính ( đợt T7-1983) vào sư 312. Huấn luyện khoảng 3-4 tháng thì bị điều lên biên giới luôn. Lúc này,giữa ta và Tàu đã hình thành những điểm chốt cố định,thỉnh thoảng nã pháo sang nhau. Sau này,mấy thằng bạn về phép có kể lại là trình phản pháo của khựa hơn hẳn ta. Khi ta vừa nã xong thì y như rằng chỉ 2-3 phút sau nó đã bật lại rồi. Đợt ấy cũng có nhiều a e ở quận HK hy sinh lắm.
 

tuấn red

Xe tải
Biển số
OF-190650
Ngày cấp bằng
20/4/13
Số km
359
Động cơ
333,142 Mã lực
Nơi ở
HK-HN
CÁC cụ cho em hoóng với. Iem cũng có thời gian là lính Pháo Binh ở E68pb - F3 - QĐ14 thời kỳ 86 - 89 ợ.
 
Biển số
OF-294759
Ngày cấp bằng
3/10/13
Số km
1,424
Động cơ
-8,704 Mã lực
Pháo TQ bắn chính xác một phần cũng do Mỹ đã bán cho họ 2 hệ thông rada pháo binh tiên tiến, sau này đặc công đã phá hỏng một hệ thống thì phải.8->
Đặc công nhà mềnh phá đấy cụ ạ, còn lại 1 hệ thống khựa vội mang về Bắc Kinh để còn có cái ngâm cứu mà copy kẻo ta phá nốt:))
 

Mannschaft

Xe điện
Biển số
OF-17341
Ngày cấp bằng
14/6/08
Số km
3,308
Động cơ
537,254 Mã lực
Nơi ở
Bốn bể là nhà
Pháo TQ bắn chính xác một phần cũng do Mỹ đã bán cho họ 2 hệ thông rada pháo binh tiên tiến, sau này đặc công đã phá hỏng một hệ thống thì phải.8->
Trong đồi núi nó không phát huy hiệu quả. Hai cái ấy nó chỉ là 1 phần. Hồi đó sĩ quan pháo vn toàn học hoàng phố về rồi rỉ tai nhau học. Sao so đc. Sau khi có tý kinh nghiệm thì lính ta lại còn quái hơn.
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Các cụ cứ so sánh rồi chê pháo binh Việt Nam kém hơn Tàu. Vũ khí, khí tài thì các yếu lĩnh, thao tác cơ bản thằng nào học chẳng giống thằng nào, thằng có kinh nghiệm thì nhanh hơn, chuẩn hơn thôi, mãi thì cũng có kinh. Đôi khi trò học lỏm lại giỏi hơn thày là chuyện thường.

Bây giờ cho mấy cụ tam mao vác xe máy sang đua với bọn phát minh, sản xuất ra xe bên Nhật, chắc gì đã ăn được các cụ nhà ta ! :D
 
Chỉnh sửa cuối:

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Do bận rộn nên hôm nay mới đọc loạt bài của cụ Xế. Em thì nghiêng về ý kiến của cụ VX về vụ lính ta ngại pháo Tàu vì nó bắn nhiều còn nó thì sợ ta vì ít bắn nhưng rất chính xác
. Hướng Lạng sơn có tiểu đoàn pháo thuộc f337, cụ thể là c cối 160ly. Các cụ lính trên này toàn mong Khựa nó cà trước để có cớ phệt nó và... mở kho thực phẩm niêm cất.
 

boemcun

Xe điện
Biển số
OF-17649
Ngày cấp bằng
20/6/08
Số km
2,122
Động cơ
525,743 Mã lực
hôm nọ ở chỗ QUan nhân về hội có tạt nữa không lão nhể :D :D

Khi nhà cháu đi lính,cũng mất khoảng hơn tháng đi học trinh sát pháo binh. Lúc đó tất cả giáo trình rồi học cụ đều từ Tàu khựa cả. Năm đó là 1985. Trước đó 2 năm,mấy thằng bạn cùng lớp nhà cháu đi lính ( đợt T7-1983) vào sư 312. Huấn luyện khoảng 3-4 tháng thì bị điều lên biên giới luôn. Lúc này,giữa ta và Tàu đã hình thành những điểm chốt cố định,thỉnh thoảng nã pháo sang nhau. Sau này,mấy thằng bạn về phép có kể lại là trình phản pháo của khựa hơn hẳn ta. Khi ta vừa nã xong thì y như rằng chỉ 2-3 phút sau nó đã bật lại rồi. Đợt ấy cũng có nhiều a e ở quận HK hy sinh lắm.
 

boemcun

Xe điện
Biển số
OF-17649
Ngày cấp bằng
20/6/08
Số km
2,122
Động cơ
525,743 Mã lực
Sau còn ngồi chém mãi ở quán CF gần đó đến tận 4g mới về! Vừa mới hôm qua mà cụ đã bảo là hôm nọ? :))
hôm qua cháu ra hơi muộn nên chả tâm sự dè được cả :D :D
 

dung_lap88

Xe máy
Biển số
OF-57249
Ngày cấp bằng
20/2/10
Số km
92
Động cơ
446,620 Mã lực
Híc nghe bác kể mà ngẫm lại hàng ngàn năm trước, dân ta cũng phải chống lại giặc tầu như vậy quả là dòng máu kiên cường
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Những ngày cuối tháng 12 này, 29 năm trước, sau những trận chiến lấn dũi và chống phản kích ác liệt trên các bình độ 300, 400, cao điểm 685. Trung đoàn 153 - F 356 của cụ Vị Xuyên 84 hình như chỉ còn nguyên ...bộ khung và phiên hiệu phải không ạ ?
 

lamthitvit

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-105805
Ngày cấp bằng
14/7/11
Số km
838
Động cơ
401,930 Mã lực
Em luôn cảm thấy nghẹn trong ngực mỗi khi đi công việc tuyến TQ-HG, nhớ lại chuyện thời đó, mỗi khi có đoàn xe chở lính di chuyển từ TQ đi HG, dân hai bên đường ùa ra ra tung bánh kẹo thuốc lá lên thùng xe, họ biết rằng những đứa con đó ra đi khó trở về[-O<
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Em luôn cảm thấy nghẹn trong ngực mỗi khi đi công việc tuyến TQ-HG, nhớ lại chuyện thời đó, mỗi khi có đoàn xe chở lính di chuyển từ TQ đi HG, dân hai bên đường ùa ra ra tung bánh kẹo thuốc lá lên thùng xe, họ biết rằng những đứa con đó ra đi khó trở về[-O<
Em xin trích hồi ức của một CCB F3, viết về đoạn bác ấy hành quân từ Lạng Sơn qua Tuyên Quang.

Khi đất nước vừa trọn niềm vui thống nhất,vừa đi ra khỏi những năm dài của chiến tranh.Có lẽ chỉ dân vùng có chiến sự,là họ cảm nhận được sự mất mát hy sinh trong thời bình lớn như thế nào? dù họ vẫn đang phải vật lộn với nghèo đói để sống qua ngày,để hy vọng đất nước hồi sinh sau những năm trường đánh giặc.Dẫu vậy,họ cũng chẳng tiếc gì với những người lính ra trận,có thể trong số đó sẽ có người mãi mãi không trở về,có người sẽ nằm lại ở đâu đó nơi biên cương,họ hy sinh tuổi trẻ của chính mình,để bảo vệ đất nước luôn được bình yên.

Trong những ngày tháng vô cùng khó khăn ấy của đất nước,khi thù trong giặc ngoài luôn luôn gây khó khăn,phá hoại công cuộc hồi sinh của đất nước chúng ta.Khi hai đầu biên cương của tổ quốc vẫn có chiến tranh,tôi cũng đã có mặt ở cả hai nơi đó.Ở biên giới tây nam,tôi ở trong cương vị công tác biệt phái đã có mặt từ Thốt Nốt,An Giang,Tiền Giang,Hậu Giang đến miền đông như Bù Đăng,Bù Đốp... nhưng cảm nhận về cuộc chiến vẫn rất thật là mơ hồ,dù rằng tôi đang công tác cùng những đơn vị đã vào giải phóng Camphuchia và họ rút về Phước Long vừa làm kinh tế vừa sẵn sàng bảo vệ vùng biên giới cuối nẻo Tây Nguyên này.

Trở lại miền bắc,tôi cảm nhận từ những người thân,quen và nững người sống quanh mình.Không ai nghĩ sau giải phóng,những người lính Việt Nam lại phải tiếp tục đổ máu ngay tại miền biên giới phía bắc và càng không bao giờ nghĩ có cuộc chiến dai dẳng ở biên giới tây nam.Khi đó với công nhân viên chức nhà nước,thường trực trong đầu là bù giá vào lương.Với nông dân là lo khoán sản.."tôi không hiểu gì về nông dân lắm",đại loại là khi nhìn thấy những bữa cơm độn kính thưa các loại độn,thì người ta thường nghĩ tới bát cơm trắng,thơm dẻo và buột miệng nhất nông..... :D có lẽ nhà nông có cái khoán sản hay khoán năm phần trăm gì đó,cho nên vẫn hơn những người làm việc phi nông nghiệp.

Tôi lặng lẽ vào quân đội cũng như bao người thanh niên trưởng thành khác,mong muốn đóng góp sức mình cùng xây dựng và bảo vệ đất nước,tôi không muốn sống với mặc cảm ngại khó,ngại khổ.Khi vào quân đội,lên biên giới cuộc sống có thiếu thốn gian khổ một chút,nhưng mà vui.Vui vì được sống trong môi trường mới,thử thách mới,có lẽ tính tôi ưa đương đầu với những cái khó,cái lạ.Thi thoảng nghe tiếng pháo nổ đì đùng,chẳng hề sợ mà ngược lại là rất háo hức.Những lần có động ở biên giới như thế lại cùng đơn vị hành quân chiếm lĩnh trận địa,rồi hành quân lên chốt nằm vài ngày,vài tuần rồi lại hạ sơn,mãi rồi cũng chán.Cảm nhận chiến tranh,như một trò đùa chẳng có gì nguy hiểm cả.Hàng ngày,vẫn cùng đồng đội leo đồi tập tành,như trò chơi trận giả.Lúc nghỉ tập ở ven đồi,ngồi ngắm những cánh áo chàm yên ả,cặm cụi bên những sườn đồi,núi đối diện trong đám nương ngô,thảo quả thật thanh bình.

Thế rồi vào một đêm báo động chiến đấu,chúng tôi hành quân hơn 3 cây số đường bộ ra điểm tập kết trên đường quốc lộ 1 B.Trên đường,đoàn xe zin 30 hay 31 gì đó cắm lá ngụy trang đèn bật sáng loáng,tiếng động cơ dầm dì đứng đợi.Trung đội tôi cũng lên một trong những xe ấy,khi cả trung đội đã lên đủ cũng là lúc xe bắt đầu chuyển bánh.Cứ xe này đi thì có xe khác đến,từng tốp lính với đầy đủ quân trang,trang bị đủ cơ số chiến đấu lên mỗi xe là 01 trung đội,rồi xe chuyển bánh...họ sợ pháo kích từ phia bên kia biên giới.Nghe nói thế chứ lũ lính chúng tôi chưa biết trận mạc,thì cứ như đàn gẩy tai trâu biết thực hư cái gì đâu mà sợ. :D

Xe chạy,cũng chẳng biết đi đâu,hướng nào ? Người thì nói,diễn tập trung đoàn tấn công điểm cao ở Đồng Bành.Kẻ thì quả quyết,diễn tập lớn ở thao trường quốc gia ở Hà Bắc.Trong đơn vị rất nhiều lính Hà Bắc,nhập ngũ 82 hay 83 và 84 cũng có chẳng biết tâm trạng của chúng nó như thế nào,nhưng với tôi được ngắm lại mảnh đất miền xuôi khi khoác trên mình bộ cánh lính thật là khó tả,chắc chúng nó vui và háo hức lắm lắm.Cánh lính Hà Bắc lúc này là tâm điểm cho những thằng lính ở những vùng miền khác nó tán,nào là tranh thủ về tí mẹ,với những thằng khi đi lính chưa có cô gái nào ngó ngàng tới.Quả này đứa nào chưa thổ lộ được tình cảm với các thôn nữ,chưa giải quyết được gì đó,chưa đủ can đảm...thì giờ hãy can đảm lên nhé...con...hehe :D lính mà. v...v...

Đùa chán,rồi tất cả cũng im lặng,những thân hình lắc lư theo nhịp của bánh xe,khi lăn qua ổ gà,ổ trâu,lúc trao bên này,lúc nghiêng bên kia...

( còn nữa )
 
Chỉnh sửa cuối:

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Gần sáng,đoàn xe dừng lại trong sân trường quân chính quân khu 1,tại Đại Từ,Bắc Thái.Đi đâu nhỉ? rất nhiều câu hỏi thắc mắc được mọi người hỏi nhau,kệ đi đâu cũng được,lượn một vòng xuống Hà Nội rồi trở về cũng nên......Ục. ;D..ục. ;D..hoang tưởng,các chú lính chưa một ngày rời gấu áo của mẹ,...thật đáng yêu.

Sáng dần,từ sân trường quân chính quân khu nơi đơn vị hạ trại,đi ra hàng dào cũng phải mấy trăm mét.Tò mò,mấy thằng kéo nhau đi thăm dò,có lẽ biết cũng chẳng ai có thể đi ra ngoài được,nên chỉ huy đơn vị cũng chỉ nhắc cầm chừng,lấy lệ đừng đi đâu xa kẻo khi tập trung lại không kịp về.Ui ! sao mà lần này các thủ trưởng dễ tính thế,được lời như cởi tấm lòng,cả nhóm kéo nhau ra hàng cây trước mặt,nơi có những người dân đi qua,đi lại.Tới nơi,cả toán mới biết để tới được rặng cây đó còn có một hàng rào,sau hàng rào gần chục mét là hàng cây và con đường đất đỏ.Ở đó có những toán lính vệ binh,đang e dè lia ánh mắt chông chừng,có ai vượt rào không ? rất nhiều vệ binh,nai nịt ngọn ngàng cảnh báo ngăn các toán lính muốn đến gần hàng rào,hãy quay lại.Lệnh Cấm! ::) Xa xa,người dân vẫn đi lại trên đường,kẻ gánh,người ngồng,thi thoảng có những chiếc xe đạp cũ kĩ thong thả lướt qua.Tựa như chẳng có ai quan tâm đến sự có mặt bất thường của chúng tôi ở chốn này.Có lẽ họ quá quen với cảnh lính,lúc đầy,lúc vơi ở cái trường quân chính quân khu 1.Chỉ có thằng Luyện khẩu đội trưởng cối 60 cùng trung đội tôi là háo hức lắm,nó cứ như chim đang độ trưởng thành bị nhốt đã lâu trong cái lồng sắt cũ mèm,thèm khát một sự trở về với đại ngàn mênh mông.Dù gì nó cũng hơn một năm học ở cái trường này,như nó nói ở phía ngoài kia không xa cổng trường là mấy,nó còn có cả mẹ nuôi,em gái nuôi....Cũng nhờ có nó,chúng tôi mới biết mình đang ở Đại Từ,Bắc Thái.Ngoài nó ra,chẳng ai nói cho chúng tôi biết là mình đang ở đâu ? Tối nhá nhem dược một lúc,chúng tôi lại tập trung lên xe.Đoàn xe trở chúng tôi đến đây đêm qua,giờ quay trở lại đón chúng tôi tiếp tục hành quân,vô định chẳng biết đi đâu ? Đi được một lúc,xe chạy chậm lại,đường sấu.Tiếng bánh xe lăn trên nền đường,lục cục,lạo sạo bụi mù,ánh đèn xe đùng đục,bụi vàng từng lớp cuộn lên từ xe đi trước.Những bông lau trắng đục khẽ phất phơ,ngả nghiêng theo dòng xe chạy.Hai bên đường tối đen,không một ánh đèn dầu,mới tối được một lúc mà cảm như đã quá nửa đêm.Cái tĩnh lặng của miền sơn cước,làm cho đêm tối càng thêm đặc quánh lại.Phía trước trong đám bụi cuốn lên,thoáng có bóng đen bên lề đường.Bọn lính xe trước í ới hỏi,cái bóng đen chưa kịp hiểu ra chuyện gì,thì xe tôi trườn tới.Giọng một vài đứa cất lên không đầu,không cuối...Hê..đây là đâu vậy ? bóng đen thảnh thốt..Sơn Dương...

Người dưới đường có lẽ là đàn ông,đứng quay lưng vào đoàn xe,những cơn lốc màu nâu cuốn lên ập vào,trong bóng đêm ông ta như cái cột nhà cháy mờ mờ....

Xe đổ dốc,chầm chậm rồi dừng hẳn.Lát lát,lại nhích dần xuống con dốc thoai thoải,có vài người nói xe qua phà sông Lô,chẳng biết ở đoạn nào,dưới Tuyên Quang.Các xe nhích lại gần nhau,tiếng lính hỏi qua hỏi lại í ới,xen tiếng nhắc nhở của cán bộ chỉ huy trên các xe.Chẳng hiểu,cán bộ nào nói hay một nhà thông thái nào phán.Xe qua sông Lô rẽ tay phải đi xuống là qua Đoan Hùng về Phú Thọ,Việt Trì đến Hà Nội gần lắm,theo hướng ngược lại là lên Tuyên Quang,Hà Giang.Lúc này,nhiều người khẳng định là sẽ đi Hà Giang,để làm gì thì với lính chúng tôi chẳng hề đoán được,chúng tôi không có khái niệm chiến tranh ở cái nơi mới nghe tên đã thấy yên bình ấy.Tôi cảm nhận Hà Giang thế này cơ....Ai về thăm quê hương tôi.... rồi thì...bạn ở vùng cao....qua cầu Yên Viên,cho những ai hẹn hò... Hà Giang đẹp lắm,một nơi mà chỉ nghe tiếng hát đã thấy lưu luyến rồi,làm gì có chiến tranh,nhưng chắc chắn là rất xa nhà.

Các xe lần lượt qua sông và chạy theo hướng ngược lại với Hà Nội,thế là rõ rồi.... lòng thật xốn sang,Hà Giang! lại thêm một miền đất mới,bước chân mình sẽ đặt lên.

Đường ở đây có vẻ rộng và bằng phẳng hơn,xe trước cách xe sau một khoảng cách không xa.Đang lim dim dựa vào ba lô ngủ,chợt có tiếng người lao sao.Lính phía trước xe bắt đầu đứng lên bám vào ca bin,nhiều người còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì.Mình vẫn đang nằm quan sát,hai bên thùng xe lính đã tỉnh hẳn bám vào thành,tay tung lên trời theo từng đợt,từng đợt như lũ con chiên cầu bánh thánh.Dưới ánh sáng mờ mờ từ hai bên đường hắt lên,thấy những vật thể mờ mờ bay vào giữa xe đến chỗ tôi nằm,lộp bộp rơi lên người.Những cái kẹo,điếu thuốc chạm vào tay,như được kích thích tôi cố chồm lên và hứng chọn một bao thuốc lá vừa bay tới.Thật phấn kích tiếng người nói xôn sao,trong khoảng khắc xe đã chạy gần qua thị trấn,vẫn có những bà,chị,em chạy vào quán nước liếp tranh ven đường,họ bê cả mẹt hàng hất lên xe,xen lẫn tiếng nói: các anh đi phải về nhé....các anh đi phải về nhé....! Tiếng nhắn nhủ của những người chưa hề quen biết bên đường xa dần,xe chạy vào khúc cua bên phải rời thị trấn,ở cuối đoạn cua có một người có lẽ là nữ,mặc áo trắng đứng trước lối vào căn nhà bên đường,Trong bóng đêm cánh tay lặng lẽ vẫy..vẫy.Mình nghĩ có lẽ đây là thị trấn nhỏ nào đó gần Tuyên Quang,nhưng mọi người nói với nhau dân hai bên đường bảo là Tuyên Quang.

 
Chỉnh sửa cuối:

lamthitvit

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-105805
Ngày cấp bằng
14/7/11
Số km
838
Động cơ
401,930 Mã lực
Bác Xe độp: Em đã dừng xe bên đường hỏi về câu chuyện này, và được nhiều người dân xác nhận. Ôi những con dân đất Việt bình dị và thấm đẫm tình yêu quê hương!
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top