[Funland] Biên giới Tây Nam, hình ảnh và những mẩu chuyện

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Trên đường về, dù nặng nhưng vì đi xuống dốc nên không vất vả lắm. Trên đường vui chuyện trò nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã về đến nhà với hai gùi sắn nặng. Đang quen việc, quen người, quen cảnh chúng tôi nhận được điện của sư đoàn hành quân trở lại bến Đúng - TX Hoà bình.
Ngày đại đội chia tay với bản Oi luông, các bố mế các eng ủn đứng xếp hàng thành dãy dài dọc theo con đường hành quân của đại đội. Nước mắt chảy dài trên má của các mế, các em. Mấy cô giáo trường cấp 1,2 cũng ra tiễn chân chúng tôi với lời nhắn nhủ đừng quên bản Oi luông nhé! Quên sao được bản làng với những nếp nhà sàn nép mình ven núi, quên sao được những đêm ngày luồn rừng lội suối luyện tập, quên sao được những buổi tối ngồi bên bếp lửa bập bùng vừa nướng sắn khoai, vừa tập tành hút thuốc lào bằng điếu ục. Bản làng bây giờ đã đổi thay so với ngày đầu chúng tôi đến. Đường xá trong bản phong quang hơn, sạch sẽ hơn. Đàn trâu bò đã được nuôi riêng cách xa hẳn nhà ở, không còn cái tiếng sừng trâu lộp cộp va vào cột nhà pha lẫn tiếng mõ lách cách lúc đêm xuống. Tôi cũng tạm biệt Mế và gửi lời qua mế tới em Hương hôm đó vắng nhà. Tạm biệt nhé chúng tôi lên đường.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Về đến phà Đúng, tôi và ba thằng nữa nhận lệnh trở về C18 thông tin trung đoàn để học sử dụng máy 2W. Mấy thằng hành quân dọc đường 6 về Xuân mai dưới sự chỉ huy của thằng Lợi " bọ " là lính cùng đợt với chúng tôi. Suốt từ khi nhập ngũ đến bây giờ, tôi chưa một lần về thăm nhà. Tôi gạ thằng Lợi :
- Mày cho tao đi tranh thủ hai ngày. Tao muốn về thăm nhà.
Dù thằng Lợi là lính như tôi nhưng trước khi đi, đại trưởng C21 đã giao cho nó " lãnh đạo " nhóm nên tôi tôn trọng và xin phép nó rất đàng hoàng. Nó ngần ngừ rồi lắc đầu :

- Tao rất muốn cho mày đi nhưng mày thông cảm là tao cũng như mày, chẳng có quyền gì cả. Mày nên trở lại trung đoàn rồi xin phép về Hà nội sau.
- Tao biết vậy, nhưng mẹ tao đang ốm. Mày không cho thì tao cũng cứ về. Mày về lựa lời mà báo cáo với đơn vị. Ngày kia tao lên sớm.
Tôi nhớ nhà, nhớ người mẹ đang ốm đau bệnh nặng. Tôi nhớ cô bạn gái thủa còn đi học mà tôi đang thầm yêu, trộm nhớ. Vậy là vừa đến Xuân mai, tôi nhảy lên xe khách về thẳng Hà đông. Đây là lần đâu tiên tôi “ tuột xích “.

 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Về đến nhà lúc trời đã gần tối. Nhà tôi đông nghịt người! Thôi chết tôi rồi, chắc nhà tôi có chuyện rồi. Mẹ tôi sức khoẻ rất yếu nên trong tôi đã thoáng nghĩ đến những điều tồi tệ đã xảy ra. Tôi chạy như lao vào nhà. Không phải như tôi nghĩ mà do nhà tôi đang có khách. Vợ chồng bác ruột tôi cùng các anh chị ở Đà nẵng ra chơi Hà nội. Nghe các bác ra chơi, họ hàng loanh quanh tại Hà nội kéo đến chia vui, thăm hỏi nên nhà tôi mới đông đến vậy. Thật hú vía! Mọi người thấy tôi về nên cuộc vui càng thêm phần nồng mặn. Câu chuyện chuyển chủ đề mà tôi thành trung tâm. Ai cũng khen sau mấy tháng ăn cơm bộ đội, trông tôi rắn rỏi trưởng thành hơn so với hồi còn ở nhà. Đây là lần đầu tiên tôi trở về nhà kể từ ngày nhập ngũ. Tôi giấu nhẹm việc tôi đào ngũ mà nói trí trá rằng tôi được đơn vị cho đi tranh thủ mấy ngày. Ngồi ăn cơm, tiếp chuyện mọi người nhưng trong lòng tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm, ăn cũng chẳng thấy ngon. Tôi nóng lòng muốn sang thăm nhà cô bạn gái mà mấy tháng rồi tôi không được gặp mặt. Cơm nước xong xuôi, ngồi uống nước nói chuyện với gia đình một lúc, tôi xin phép cả nhà cho tôi đi chơi. Quá cảm thông với thời gian eo hẹp của người lính nên ai cũng vui vẻ cả. Mượn chiếc xe đạp Favoritte của Bố, tôi tót ngay đến nhà cô bạn gái.
Chỉ mười mấy phút sau, chúng tôi đã sóng đôi đi bên nhau. Cô bạn đi trên chiếc Phượng hoàng màu xanh cánh chả. Từ ngày thân nhau đến giờ, chưa khi nào chúng tôi đi chung xe. Cứ mỗi đứa mỗi xe lượn lờ khắp phố nọ đến phố kia vừa đi vừa chuyện trò. Ngày ấy, lớp trẻ không có thói quen rủ nhau vào ngồi quán xá. Phần vì chẳng có tiền, phần vì quán xá không có nhiều như bây giờ. Cô bạn kể cho tôi nghe chuyện học hành của những ngày đầu trên giảng đường đại học. Tôi thì kể về những tháng ngày sống trong quân ngũ, về nỗi nhớ....Hà nội. Vâng, cái điều quan trọng nhất là nhớ cô bạn thì tôi lại chẳng dám nói ra. Hà nội ban đêm thật đẹp, những con phố vắng dài hun hút. Chúng tôi đi, đi mãi rồi cũng đến lúc chia tay với lời hẹn ngày mai gặp lại. Ngày kia, tôi lại trở về đơn vị rồi. Lời muốn nói đã không được nói ra. Tôi sợ mình sẽ nhận được cái lắc đầu, cái ánh mắt chối từ từ phía người bạn gái. Để có được những phút giây đi bên nhau thế này, tôi đã bỏ bao công sức để có được. Nay nếu bị từ chối thì... Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Hãy cứ để tình cảm của chúng tôi tiếp tục thử thách thêm một thời gian khi tôi cảm thấy đủ độ chín, chắc lúc đó, tôi nói ra cũng chưa muộn. Dục tốc bất đạt! Nhớ lời người xưa đã dạy.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Tôi trở lại trung đoàn.
Lại những ngày huấn luyện triền miên và chán ngắt. Lũ lính mới chúng tôi miệt mài ngồi học thuộc lòng như tụng kinh những bảng mật mã khó nhớ của lính thông tin vô tuyến. Đại đội 18 thông tin của trung đoàn 36 đang gấp rút tổ chức huấn luyện lớp chiến sỹ mới chúng tôi. Những thằng được rút từ các đơn vị sau mấy tháng huấn luyện bộ binh về đơn vị thông tin đều được chọn lọc tương đối kỹ, chí ít trình độ văn hoá cũng là tiêu chuẩn lựa chọn đầu tiên. Đang miệt mài học tập, tình hình biên giới phía Tây Nam bỗng trở nên ngày một căng thẳng. Mấy tháng gần đây, báo đài liên tục đưa tin những vụ xâm chiếm biên giới, những vụ bắn giết cướp bóc bạo tàn của bọn Pôn Pốt đối với dải đất biên cương phía Tây nam tổ quốc. Xung quanh bàn trà, chúng tôi thì thào bàn tán với nhau về những sự kiện đã và đang xảy ra. Rồi đến một ngày trung đoàn 36 ra lệnh cấm trại toàn đơn vị.
* *
*
- Thọ… Thọ... dậy đi, dậy đi…
Nghe tiếng thì thào của thằng Minh, tôi nhè nhẹ vén màn trở dậy. Nhẹ nhàng và rón rén, tôi cuộn chiếc chăn chiên cho nó giống như hình người đang nằm ngủ, giắt màn cẩn thận, tôi mặc vội bộ quần áo K74 rồi cùng với thằng Minh bước ra ngoài sân. Trời vẫn còn tối lắm. Tôi và thằng Minh luồn qua hàng rào của Trung đoàn bộ rồi trượt xuống ven con suối nhỏ, đi thẳng về phía chiếc cầu bê tông trên đường quốc lộ 21 từ Xuân Mai đi Sơn Tây. Ngay chân cầu, thằng Long "thần sầu" đã đứng đợi hai đứa chúng tôi từ lúc nào rồi chẳng biết nữa. Cả ba thằng chúng tôi lùi lũi thẳng hướng thị trấn Xuân Mai rảo bước. Đằng đông, trời đã dần hửng sáng.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Chiều qua, trong lúc ăn cơm chiều, ba thằng chúng tôi đã nhất trí với nhau là sáng sớm hôm nay sẽ “ té “ về Hà Nội. Chẳng là cách đây ba hôm, toàn trung đoàn đã có lệnh cấm trại. Đợt này chắc là đi rồi ! Cách đây hơn 10 ngày, trung đoàn 36 - Trung đoàn Bắc Bắc của F308 - đã xuất quân đợt 1 nhưng toàn là lính cũ thôi, lính 74,75, 76 chứ bọn lính mới 77 chúng tôi thì chưa thấy ai động đến. Nhưng đến đợt này, chắc chắn chúng tôi không thể thoát được. Ba thằng bàn nhau "chuồn", không phải chúng tôi có ý định đào ngũ mà chẳng qua là muốn đảo qua nhà thăm bố mẹ, anh em trước khi dấn thân vào cuộc chiến, một cuộc chiến mà chúng tôi không lường hết được những gì đang chờ đợi chúng tôi ở phía trước.
Đến Xuân Mai, trời đã sáng hẳn. Không kịp ăn sáng, mà nói thật là chúng tôi làm gì có tiền ăn sáng, ba chúng tôi rẽ vội về đường quốc lộ số 6. Cứ loáng quáng ở đây, mấy thằng vệ binh sư đoàn nó bắt được thì bao nhiêu công lao chúng tôi bỏ ra trở thành công cốc. Đi mới được khoảng gần 1 cây số, phía sau chúng tôi xuất hiện một chiếc xe tải.
- A... xe dân sự chúng mày ạ. Thằng Minh hí hửng kêu lên. Bọn tôi vẫy rối vẫy rít. Chiếc xe từ từ dừng lại. Anh lái xe thò đầu ra hỏi:
- Mấy ông đi về đâu?
- Anh cho bọn em về Hà Nội với.
- Xe tôi không về Hà Nội đâu, chỉ về đến Hà Đông thôi.
- Thế cũng tốt quá rồi. Thằng Long "thần sầu" từ nãy đến giờ mới thốt ra rồi leo tót lên thùng xe. Xe chạy khá nhanh vì đường cũng vắng. Khoảng gần 10 giờ sáng, chúng tôi đã về đến Hà Đông. Chúng tôi chia tay bác tài, không quên nói lời cảm ơn và đi thẳng tới bến xe Hà Đông.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Ba đứa chúng tôi đi xe bus tuyến Hà Đông - Bờ Hồ. Về đến nơi đã gần 11 giờ trưa, ba thằng hẹn nhau đúng 2 giờ chiều có mặt tại nhà của tôi (phố Lê Thái Tổ) để cùng nhau lên đơn vị. Thằng Minh thì về nhà ở Nguyễn Hữu Huân, thằng Long về nhà ở phố Hàng Hòm.
Tôi về đến nhà khi cả nhà đã ăn xong cơm trưa. Mẹ tôi bảo thằng em đun lại món bò xốt vang để tôi ăn với bánh mỳ. Cơm nước xong xuôi, tôi ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi về chuyến đi sắp tới của chúng tôi. Ai cũng cảm nhận thấy được mối hiểm nguy ẩn chứa trong chuyến đi ấy mà chẳng ai dám nói thẳng ra. Hai thằng em trai của tôi vẫn còn quá bé nhỏ (thằng lớn 14, thằng nhỏ 12) để hiểu thấu đáo những gì mà anh chúng nó sắp phải trải qua. Chúng vẫn hồn nhiên, vui vẻ ngồi nghe, thỉnh thoảng lại tranh giành nhau chí choé.
Thời gian trôi đi thật nhanh, những giờ phút bên gia đình thân yêu chẳng mấy chốc đã cạn. Long, Minh đã tới thật đúng hẹn, tôi chia tay gia đình. Mẹ tôi khi ấy đã rất yếu, bệnh tim của mẹ tôi đã tới thời kỳ tăng nặng nhưng mẹ tôi vẫn cố gắng tiễn tôi ra đến cổng. Bàn tay mẹ tôi nắm chặt tay tôi như không muốn buông rời. Cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay của mẹ, tôi quay đầu bước đi mà không dám quay lại nhìn mẹ lần cuối. Mắt tôi nhoè ướt... Ai mà biết được liệu tôi có còn được gặp lại mẹ tôi lần nào nữa hay không? Chúng tôi "bò" lên đến đơn vị vào khoảng hơn 5 giờ chiều. Ba thằng chúng tôi ngồi bệt trên bãi cỏ trước cổng vào trung đoàn bộ. Mỗi đứa miên man suy nghĩ mỗi hướng, bỗng thằng Minh lên tiếng:
- Này chúng mày, chuyến đi này tao thấy "lành ít, dữ nhiều" đấy. Thôi mỗi thằng hãy ghi vào sổ tay những địa chỉ cần báo tin của nhau đi. Nếu trong ba chúng ta, thằng nào không may hy sinh trước, thằng còn sống phải có nhiệm vụ viết thư báo tin cho gia đình, người thân. Phải ghi nhớ nơi chôn cất để sau này gia đình còn biết chỗ mà vào thăm.
Ghi chép xong, nào có nhiều nhặn gì đâu. Tôi chỉ có địa chỉ gia đình, thằng Long cũng vậy, riêng thằng Minh có tới hai địa chỉ, ngoài gia đình ra nó còn thêm địa chỉ của cô bạn gái thân. Cô gái tên là Minh Nguyệt - Trăng sáng - thằng Minh gọi tên cô gái như vậy. Chúng tôi bước chân vào cổng Trung đoàn, thằng nào cũng chắc mẩm nhận một án kỷ luật vì tội đào ngũ.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
May thay, buổi tối hôm đó chẳng có một án kỷ luật nào được đơn vị đưa ra ngoài sự nhắc nhở nhẹ nhàng của chính trị viên C18 thông tin.
Sáng sớm hôm sau, ban chính trị E36 cho người gọi tôi lên gặp. Bỏ mẹ, phen này thì “chết chắc” rồi. Tôi thầm nghĩ như vậy. Nhưng không, đồng chí trợ lý Ban chính trị trung đoàn vui vẻ pha trà mời tôi uống rồi nói:
- Sắp tới, Trung đoàn sẽ tổ chức buổi lễ xuất quân cho các đồng chí vào trong kia. Ban chính trị đã quyết định chọn em thay mặt cho toàn bộ anh em chiến sỹ thuộc Trung đoàn ta và hai trung đoàn bạn là 102 và 88 đọc lời tuyên thệ trước Bộ tư lệnh sư đoàn trước khi đi làm nhiệm vụ mới. Em về chuẩn bị sẵn ra giấy để hôm này phát biểu cho mạch lạc.
Thế là từ lúc đó, chúng tôi cứ cuốn vào công việc. Nào nhận quân trang bổ sung, nào trả lại quân trang không sử dụng đến. Sau này chúng tôi mới biết bộ phận quân nhu của E36 thật là láo toét. Những chiếc chăn chiên ( len tái sinh dệt lại ) đã cấp phát cho tụi lính mới chúng tôi là thuộc quân trang niên hạn 5 năm, cấp vĩnh viễn. Thế mà họ lại ra lệnh thu lại với lý do: Vào trong kia, khí hậu nóng không dùng tới nên họ thu lại, đơn vị mới sẽ cấp đồ mới phù hợp hơn. Bi đông, tăng ... ( không có võng ) đầy đủ.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Chiều ngày 16/5/1978, những chiếc xe Zin 151, 157 đến đón bọn chúng tôi đỗ chật sân bóng của tiểu đoàn 2. Tôi nói thêm cho rõ là tổ "Tam Tam" chúng tôi thuộc biên chế của C18 thông tin - E36 - F308. Khi huấn luyện tân binh, Minh và Long thuộc D1 còn tôi thuộc D2. Kết thúc huấn luyện chiến sỹ mới, chúng tôi được " nhặt " lên C20 trinh sát. Huấn luyện ở C20 xong lại bổ sung về C18 thông tin. Mới có mấy tháng đời quân ngũ mà sao tôi chuyển lắm đơn vị thế không biết. Nhờ có chút ít kiến thức vật lý học thời phổ thông, tôi được C18 thông tin cho làm trợ giảng về điện và dòng điện cho đám lính thông tin mới toe khi học sử dụng máy 2W - P105. Thế mới có chuyện là tôi được cử thay mặt anh em lên đường làm nhiệm vụ mới đọc lời hứa trước Bộ tư lệnh sư đoàn. Tất cả sự chuẩn bị được hoàn tất vào sáng 17/5/1978.
Đúng 2 giờ chiều ngày 17/5, tất cả chúng tôi tập trung đông đủ tại sân bóng của D2. Sau lời giới thiệu của chính uỷ Trung đoàn, tôi thay mặt anh em chiến sỹ lên đường làm nhiệm vụ, hứa hẹn với BCH Trung đoàn, BTL sư đoàn đại ý là cái gì cũng hoàn thành tốt, xứng đáng với danh hiệu sư đoàn Quân tiên phong – 308 anh hùng. Vừa thôi mài *** trên ghế nhà trường phổ thông được vài tháng, trong đầu tôi, những hình ảnh như Paven Coocsaghin, Nguyễn Văn Trỗi, Nguyễn Viết Xuân, Lê Mã Lương… đã được học trong sách vở vẫn còn in dấu đậm nét nên Tôi “ lên gân “ rất máu rằng đã đi là đến, đã đến là đánh thắng, không sợ khó khăn gian khổ hy sinh. Tôi hình dung ra những trận đánh đầy máu lửa mà chúng tôi sắp đối mặt.
Để phanh bớt đi cái hưng phấn đang hừng hực trong bài phát biểu của tôi, Tư lệnh kiêm chính uỷ sư đoàn, đại tá Mai Thuận lên phát biểu căn dặn trước đoàn quân, ông nói rằng bọn chúng tôi vào trong kia không phải tất cả đều đi chiến đấu, có đồng chí sẽ đi làm nhiệm vụ kinh tế… như trồng cỏ, đi chăn bò, vắt sữa... Chắc ông sợ nói thật rằng chúng tôi phải đi chiến đấu thì tỷ lệ " lính chuồn chuồn " sẽ cao lên chăng???
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
15g30, tất cả lên xe. Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ lên tàu tại ga Thường Tín tức là xe đến Hà Đông sẽ rẽ phải đi qua Văn điển xuống ga Thường Tín. Chán thật, mấy thằng lính Hà Nội lại không được thấy Thủ đô lần cuối rồi.
Và mưa, mưa... Cả đoàn xe lầm lũi lao đi trong mưa mịt mù trắng xoá. Có lẽ ông trời cũng thương cảm cho hơn 900 thằng lính chúng tôi chăng? Bóng tối đã dần buông xuống. Về đến thị xã Hà Đông, trời ngớt mưa. Đoàn xe vẫn lao thẳng. Ôi trời, không rẽ phải à? Không đi ga Thường Tín à? Cả đám lính tiểu đội tôi ồ lên sung sướng. Về Hà Nội rồi, về ga Hàng Cỏ rồi!!! Không còn nghi ngờ gì nữa, tuyến hành quân đã có sự thay đổi. Thay vì xuống ga Thường Tín nay đổi lại thành ra ga Hàng Cỏ để lên tàu. Đám lính Hà Nội sung sướng hò reo ầm ĩ. Đoàn xe lướt qua phố phường, đây rồi khu công nghiệp Cao Xà Lá là đây. Những vũng nước mưa còn đọng lại trên đường phản chiếu ánh sáng điện lấp loá trước cổng nhà máy. Mấy con chuột cống chạy đi, chạy lại kiếm ăn và cắn nhau kêu chí choé. Đường phố vắng người qua lại. Xe đi đến đường Tây Sơn, thằng Minh thì thầm với tôi: Nhà Nguyệt ở đây đấy. Nó chỉ tay sang bên phải, dãy nhà hai tầng mái ngói có những cây bàng đứng im lìm, cô quạnh.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Bỗng nhiên có rất nhiều, rất nhiều những chiếc phong bì bay lấp loá trong ánh đèn đường vàng vọt khi mờ khi tỏ. Thư, thư nhiều quá ! Thì ra lũ lính tráng trên xe tung thư xuống mặt đường. Mấy hôm vừa rồi cấm trại, chúng nó tranh thủ viết thư về cho người thân, bây giờ chúng đem ra tung xuống đường phố. Cả đoàn xe lính hét lên ầm ĩ:
- Bà con ơi, cô bác anh chị ơi. Chúng tôi là bộ đội trên đường đi chiến đấu. Mong bà con nhặt và bỏ vào thùng thư giúp chúng tôi với.
Thế là người dân đi đưòng ùa nhau nhặt. Người đang đi xe đạp trên đường dừng xe nhặt, người dân trong nhà cũng lao ra nhặt, người già nhặt, trẻ em cũng tranh nhau nhặt. Cảnh tượng ấy thật vô cùng ý nghiã và xúc động. Những bàn tay cầm đầy phong bì thư của chúng tôi còn đưa lên vẫy vẫy mãi không thôi. Dân Hà Nội của tôi đó, những người thân yêu của tôi đó. Xin chào nhé Hà Nội ơi. Chúng tôi nguyện sẽ không làm hổ danh Thủ đô yêu dấu.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Khoảng 7 giờ tối, đoàn xe từ từ rẽ vào đường Trần Hưng Đạo và dừng hẳn trước quảng trường Nhà hát nhân dân (Cung Văn hoá Hữu nghị bây giờ).
- Tất cả các đồng chí ở nguyên trên xe, không có lệnh, không đồng chí nào được xuống. Tiếng ông cán bộ dẫn quân đi oang oang ra lệnh. Trên xe, chúng tôi ồn ào bàn tán.
Bỗng có thằng la lớn:
- Bà con cô bác ơi, chúng tôi là lính Hà Nội đang trên đường hành quân đi chiến đấu. Nhờ bà con cô bác báo giúp cho gia đình chúng tôi với.
Thế là có bao nhiêu người dân gần đó, những người bán hàng lặt vặt trước cổng nhà hát, những đôi tình nhân đang đèo nhau đi "bát phố", tất cả, tất cả đều xúm lại vây quanh đoàn xe quân sự của chúng tôi. Tiếng nhắn nhủ, tiếng gọi nhau ầm ĩ cả một đoạn phố. Tôi nhìn thấy một đôi anh chị đèo nhau trên chiếc xe Phượng hoàng ghé lại gần. Tôi hét tướng lên:
- Anh chị ơi, cho em nhờ tí chút.
Họ dừng lại và nghe tôi nói:
- Em nhờ anh chị giúp em tới báo cho gia đình em ở ngay Phố Lê Thái Tổ, gần hiệu kem Bốn mùa. Nhanh lên anh chị nhé. Bọn em dừng chân ở đây không lâu đâu.
Hai người nhanh chóng phóng xe vút đi. Tôi yên tâm chờ đợi. Thằng Minh, thằng Long không biết có nhờ được ai không nhỉ? Trong lúc cuống quýt, ồn ào tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà để ý đến chúng nó. Một lúc sau, tôi nhìn thấy bố tôi đi cùng thằng em út đi xe đạp tới. Tôi mừng rỡ vẫy gọi rối rít.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
. Đúng lúc ấy có lệnh xuống xe để vào ga lên tàu. Tôi tập trung toàn tiểu đội (à, trước khi hành quân, tôi được tạm cử làm A trưởng để duy trì kỷ luật hành quân) theo bước của toàn đơn vị đi ra ga Hàng Cỏ. Bố và em trai tôi cũng dắt xe theo sau, vừa đi vừa thì thào nói chuyện. Thằng em tôi vừa theo bố tôi đi Quảng Ninh về, nó đội trên đầu chiếc mũ cói đan rộng vành, mặt đen nhẻm tròn mắt nhìn anh mà chẳng biết nói gì, cứ nắm chặt lấy tay anh lắc lắc. Bố tôi căn dặn nhiều điều, nào giữ gìn sức khoẻ, nào vào đến nơi phải viết thư ngay về cho bố mẹ, nào phải nhanh nhẹn, bình tĩnh, vv và vv... Chẳng gì ông cụ cũng là lính Điện Biên năm xưa nên có vẻ bình tĩnh lắm. Nhưng tôi biết, dưới cái vẻ bình tĩnh và can trường ấy là một nỗi lo đến thắt ruột cho cái tính mạng của thằng con trai cả vừa mới tròn 19 hoa niên.
- Đại đội hàng dọc, trung đội hàng dọc. Tất cả theo thứ tự... theo tôi.
Tiếng cán bộ dẫn quân vang lên dứt khoát. Đã đến giờ chia tay rồi, cả đoàn quân rùng rùng chuyển động. Tôi vội nắm chặt tay bố và em mà chẳng nói lên lời rồi chạy lên đứng đầu tiểu đội. Nước mắt tôi ứa ra... Tôi vốn là người rất hay xúc động nhất là trước những cảnh chia ly.

Chúng tôi vào ga, cả sân ga đông đặc người và người. Bố mẹ, anh chị em, người yêu, rồi thì bạn gái, bạn trai... lúc bấy giờ tôi mới thấy mình ngốc vô cùng. Nhưng bố và em tôi đã về rồi. Tôi nhìn ra ngoài cổng ga với vẻ đầy luyến tiếc. Lúc này, tôi mới sực nhớ đến thằng Minh, thằng Long. Chẳng hiểu chúng nó có ai ra tiễn không nhỉ? Tôi quay ra hỏi thằng Minh. Nó im lặng không trả lời tôi. Tôi chợt hiểu ra và cùng im lặng mà không dám hỏi gì thêm nữa. Hoàn cảnh thằng Minh ra sao, tôi còn lạ gì. Bố mẹ nó bỏ nhau từ mấy năm nay rồi, ông anh trai là thương binh hạng ba chống Mỹ. Nó đâu phải là diện đi bộ đội đợt này, nhưng vì hoàn cảnh đáng buồn của gia đình, chán đời nó xung phong đi lính. Bây giờ nào có ai ra với nó đây!!! Chúng tôi lên tàu ngồi lặng lẽ. Dưới sân ga ồn ào kẻ đi người lại. Từng nhóm, từng nhóm quây quần với gia đình, bạn bè trò chuyện. Trời lại đổ mưa, cơn mưa đầu hạ trút xuống rào rào.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Theo lịch, tàu 8 giờ là chuyển bánh vậy mà bây giờ đã hơn 10 giờ rồi. Trong tôi bỗng xuất hiện một suy nghĩ trở nên nhỏ nhen đáng ghét, tôi chỉ muốn tàu chạy ngay bây giờ để nhanh chóng chấm dứt cái cảnh hàn huyên ầm ĩ đang diễn ra trước mắt tôi. Để cho tất cả bọn nó cũng "bằng phân" với ba đứa chúng tôi. Tàu chạy, thế là xong. Hết chia tay, hết vui cười, hết cả khóc lóc...
Mãi đến 10g30 đêm .. ..Tu..tu..tu ....sịch..sịch..sịch. Con tàu phì một hơi dài rồi lầm lũi băng mình vào đêm mưa gió. Các chú lính sau một buổi chiều vừa hành quân, vừa trải qua quá nhiểu xúc cảm của buổi chia tay bây giờ đã bắt đầu thấm mệt. Đó đây, nhiều chú đã ngủ gà ngủ gật mặc cho tiếng bánh sắt rít ầm ĩ trên đường ray. Có thằng lấy tấm nilon trải ngay ra trên sàn tàu giữa lối đi đánh ngay một giấc. Cả đoàn tàu quân sự toàn lính "sợ gì bố con thằng nào"!!!? Ba thằng chúng tôi vẫn chưa ngủ, cái xúc cảm của cuộc chia tay vẫn còn rất mạnh mẽ làm chúng tôi chẳng thể nào nhắm mắt được. Kịch kịch...kịch kịch...kịch kịch, tiếng bánh xe lăn trên đường ray vẫn vọng tới đều đều như cố ru chúng tôi chìm vào giấc ngủ.
Khoảng 12 giờ đêm ngày 20/5, chúng tôi đến ga Biên Hoà. Tất cả chúng tôi được lệnh xuống tàu. Thành phố Biên Hoà đã chìm trong giấc ngủ, phố phường im ắng, chỉ còn tiếng những bước chân hối hả của đoàn bộ đội chúng tôi hành quân trong đêm. Hơn một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã tới cổng trạm giao liên Long Bình. Mệt mỏi rã rời, chẳng ai bảo ai chúng tôi ngả ba lô nằm ngổn ngang ngay trên con đường dẫn vào cổng trạm. Bọn vệ binh gác cổng nhất định không mở cổng cho chúng tôi vào bên trong vì chưa có lệnh. Ngủ cái đã. Lũ chúng tôi gối đầu bằng chiếc ba lô, đánh thẳng cẳng một giấc đến sáng.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Trời đã sáng bảnh, sau khi cán bộ dẫn quân làm xong thủ tục, chúng tôi lục tục đổ quân vào binh trạm. Chao ôi, sao mà lớn đến vậy. Cái tổng kho Long Bình mà tôi từng nghe nói bây giờ hiển hiện ngay trước mắt tôi. Hàng rào dây thép gai có đến hàng chục lớp. Nào bùng nhùng, nào cũi chó, cũi lợn, nào hàng rào B40 tầng tầng lớp lớp. Tôi chợt nghĩ đến những chiến tích vang dội của bộ đội đặc công năm trước đã từng tung hoành trên cái mảnh đất mà tôi đang đứng. Đang ngơ ngác nhìn ngắm và hồi tưởng, tôi giật mình khi thằng Long vỗ vào vai:
- Này, vào nhận chỗ ở rồi đi tắm giặt một cái cho nó tỉnh người. Thằng Long "thần sầu" đã nhanh chóng hỏi thăm được nơi có giếng nước. Tôi và Minh lẽo đẽo đi theo nó vào nhận phòng ở. Những căn nhà lợp tôn trống hoếch trống hoác, gió thổi ù ù mang theo đầy bụi cát.
Cái giếng nằm ngay bên phải cổng trạm. Giếng to dễ sợ. Có lẽ chưa bao giờ tôi nhìn thấy cái giếng nào to đến thế. Thành giếng làm bằng những tấm tôn cong cong của Mỹ, có lẽ nó được tận dụng từ những tấm tôn dùng để lợp vòm cho nhà chứa máy bay thì phải. Vậy mà phải dùng đến ba bốn tấm mới quây hết được chiếc thành giếng. Bộ đội chen chân đầy xung quanh thành giếng để tắm giặt. Cũng may mà ở trên thành giếng buộc cố định rất nhiều gầu múc nước nên chúng tôi tắm giặt rất nhanh. Chỉ tội nước giếng đục như nước sữa, chẳng biết là nước sạch hay bẩn.
Tắm xong, tôi và Minh đi lang thang trên những con đường chạy ngang dọc trong binh trạm. Một vài chiếc xe chở khách của binh trạm đang chất đồ lên nóc xe, mấy đồng chí bộ đội chắc được đi phép ra Bắc đang tranh thủ chằng buộc lại con búp bê trên nóc ba lô. Tôi thầm ước ao không biết đến bao giờ mình cũng được như họ. Buổi trưa, trong binh trạm nóng kinh người, cả cái tổng kho rộng mênh mông mà chẳng có lấy một bóng cây xanh nào. Cái nóng từ trên mái tôn hắt xuống, cái nóng từ dưới đất hắt lên, cái nóng theo gió thổi qua những ô cửa sổ không cánh. Nóng không thể ngủ được, nóng đến nhược cả người.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng tôi rủ Long và Minh đi ra ngoài chơi. Ba thằng chúng tôi theo sự chỉ dẫn của mấy ông lính ở trong binh trạm, lần theo lối "cửa mở" chui rào thoát được ra ngoài. ( "Cửa mở" là từ chỉ những lối mòn xuyên qua các lớp hàng rào kẽm gai, bãi mìn do lính tráng muốn ra ngoài tự mở lấy ). Ngã ba Tam Hiệp lèo tèo vài ba quán xá, nhiều nhất là nước mía đá, nhưng chiếc xe đẩy bán nước mía giăng hàng bán ở khắp nơi. Tôi mua ba bịch nước mía đá cho ba đứa. Chà chà, ngọt và mát lịm. Lần đầu tiên tôi được uống nước mía như thế này. Lúc ấy, ở ngoài Bắc làm gì đã có. Và bánh mỳ kẹp thịt, những chiếc bánh nhỏ thôi nhưng nóng giòn và thơm ngon vô cùng. Ba đứa chúng tôi cái gì cũng ăn, cũng thử. Ngon và lạ miệng. Ở ngoài Bắc đang phải ăn bo bo, cơm độn. Vào đây sẵn tiền của gia đình vừa " tắc tế " ba chúng tôi tự cho phép mình xả láng đôi chút trước khi bước vào cái tương lai mà chẳng thằng nào đoán định trước được. Tôi nhìn thấy những chiếc xe lam, xe ô tô loại Daihatsu nhỏ chở khách, trên thành xe đề tuyến Tam Hiệp - Sài Gòn. Không phải suy nghĩ gì lâu la, tôi nhanh chóng ra quyết định: lên xe. Chỉ khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã có mặt tại ngã tư Hàng Xanh. Sài Gòn đây rồi! thành phố Hồ Chí Minh đây rồi! Ba chúng tôi lang thang đi bộ, tôi tạt vào bưu điện Hàng Xanh gửi một bức điện về báo cho gia đình là tôi đã vào đến nơi an toàn. Thằng Minh, thằng Long chẳng thấy chúng nó gửi thư từ hay điện đóm gì cả. Thậm chí, chúng nó còn đứng ở ngoài cửa chờ tôi mà chẳng thèm bước vào. Thôi kệ chúng mày. Sở thú, đại sứ quán Mỹ, dinh Độc lập... chúng tôi cứ lang thang đi bộ, ngắm nghía ngước nhìn, trông chẳng khác gì "bò đội nón". Rồi buổi trưa, cũng lại chiễm chệ vào một nhà hàng, tôi nhớ không nhầm thì nó ở góc đường Đồng Khởi và Lý Tử Trọng bây giờ. Cũng khăn dải bàn trắng muốt, cũng ghế dựa đàng hoàng như ai.
-[FONT=&quot] [/FONT]Cho xin ba tô hủ tiếu. Tôi dõng dạc gọi.
Cũng lại lần đầu tiên được ăn hủ tiếu. Là lạ, ngon ngon. Vèo một cái, ba tô hủ tiếu chui tọt vào ba cái dạ dày đang sôi lên sùng sục vì đói. Chẳng bõ bèn gì nhưng chẳng nhẽ lại gọi mỗi thằng thêm... ba bát nữa. Ngượng chết. Ba chú bộ đội, sao tiết chỉnh tề, quân hàm "chuẩn tướng" ( Quân hàm có mỗi một sao – binh nhì ) lại tiếp tục lang thang cho đến nửa buổi chiều rồi quay về ngã ba Tam Hiệp. Với tinh thần tiến công liên tục như lời hứa trước Bộ tư lệnh sư đoàn bữa trước, vừa nhìn thấy quán có tấm biển đề: "A, xin mời Cầy tơ bảy món" ở ngay xế cổng binh trạm, tôi liền cùng hai chiến hữu lập tức xung phong. Ra khỏi quán, trời đã nhập nhoạng tối. Chúng tôi "chân nam đá chân chiêu" loạng choạng trở về căn cứ.
 

phong_qh

Xe buýt
Biển số
OF-78365
Ngày cấp bằng
19/11/10
Số km
670
Động cơ
425,100 Mã lực
Nơi ở
Cầu cảng
Tiếp đi cụ, đang hay thì đứt dây đàn!
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Ngày hôm sau, 23/5/1978, vừa ăn sáng xong chúng tôi đã thấy một đoàn xe ca sơn vàng đỏ tím xanh tiến vào binh trạm. Binh trạm thông báo cho đoàn tân binh chúng tôi hôm nay sẽ về đơn vị mới, tất cả không được đi đâu. Đang định rủ rê chúng nó “đột rào” ra ngoài để đi Sè goòng lần nữa. Thế là phèo! Trong túi tôi vẫn còn hơn 40 đồng nữa (Ngày ấy, 40 đồng là to đấy các bạn ạ. Lương trung uý chỉ có 75 đồng thôi). Cả ngày hôm qua, cả ba thằng mới tiêu hết có hơn 30 đồng. Chúng tôi chuẩn bị ba lô, quân tư trang sẵn sàng để lên đường. Buổi sáng, các sư đoàn 7, 341 lấy quân trước. Cuộc chia tay diễn ra vô cùng bịn rịn, cảm động. Giữa tân binh với nhau, giữa tân binh với cán bộ khung F308 dẫn quân đi. Xin chào các anh nhé, các anh trở lại xứ Bắc quê hương thân yêu, còn chúng tôi, những người ở lại chưa biết sẽ có những gì chờ đợi ở phía trước. Trong khu vực doanh trại vang lên tiếng hát: “Chúng tôi, người chiến sỹ sư đoàn tự hào thay hai tiếng Tiên phong, đâu có ngại ngùng chi gian khó....” Những cái bắt tay, những cái ôm... tôi với anh dù đã quen hay vẫn còn lạ nhưng không sao, chúng ta đều là lính của sư đoàn Quân Tiên phong cả mà.
Chúng tôi tranh thủ bắt chuyện làm quen với anh em đến nhận quân. Thôi thì đủ các thứ chuyện về cuộc chiến đang ngày đêm diễn ra tại chiến hào biên giới. Nào là vào đấy chúng mày phải hết sức cẩn thận, có thằng đi *** đêm cũng vấp phải mìn lá, cụt cẳng dễ như chơi. Nào chuyện lính có kinh nghiệm chiến đấu thì đã giải quyết cho ra quân hết rồi, còn lại toàn bọn ú a ú ớ như chúng mày vào trận cứ lơ ngơ như “bò đội nón”. Bắn B40, B41 xong lại cứ nhìn loanh quanh để tìm nhặt cát tút ,vv và vv… Có những chuyện thật, nhưng cũng có những chuyện mà chúng tôi biết chắc là các bố bịa ra để “ doạ ” chúng tôi. Tôi chẳng thấy ông nào ở trại chăn nuôi bò hay nông trường trồng lúa đến nhận chúng tôi về để đi vắt sữa hoặc đi cày cả. Tất cả sẽ phải rồi sẽ phải lao ra mặt trận. Hết rồi nhé Thọ ơi, Minh ơi, Long ơi đừng có tơ tưởng hão huyền nữa.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Sau bữa cơm trưa vội vàng, lũ tân binh còn lại tập trung nghe đọc danh sách. Thằng về E1, thằng về E2, thằng về E3. Lại chia tay, lại bịn rịn. Khoảng hơn 2 giờ chiều, chúng tôi lên xe để về đơn vị mới. Ngồi trên xe, tôi ngắm nhìn cảnh vật làng quê miền Nam qua ô cửa sổ. Những luỹ tre làng ở miền Bắc quê tôi được thay bằng những hàng dừa xanh ngăn ngắt. Cũng trời xanh mây trắng, cũng những cánh đồng lúa xanh mát êm đềm. Xa xa, chóp núi Bà Đen màu xanh xám loáng ẩn hiện trông giống hệt chiếc bát B52 úp ngược. Đất nước thật thanh bình và đẹp. Những người nông dân đang làm đồng ven lộ nhìn thấy đoàn xe của chúng tôi, họ ngẩng mặt lên nhìn rồi lại cúi xuống chăm chú làm việc, cũng đôi khi có những cánh tay đưa lên vẫy vẫy. Liệu rằng có ai trong số họ biết chúng tôi đang đi đâu không nhỉ? Nghĩ đến cái cảnh đất nước thanh bình, phong cảnh tươi đẹp vô cùng mà mình thì đang lao vào chỗ chết, tôi thấy dâng lên một cảm giác nghèn nghẹn, một chút chát đắng trong lòng, thật chẳng thích thú chút nào.
Xe vẫn chạy, đoạn đường từ thị trấn Trảng Bàng trở đi, đường bắt đầu xóc kinh khủng. Lính tráng ngủ gà gật, không khí trên xe nóng nực và ngột ngạt vô cùng. Tôi vẫn không hề chợp mắt. Tôi nhớ nhà, nhớ Hà Nội thân yêu của tôi, nơi mà bây giờ đã cách xa gần hai nghìn cây số. Cái khoảng cách đơn thuần vật lý ấy sao đối với tôi nó xa xôi đến vậy. Mới ngày nào, tôi và bọn cùng lớp còn trốn học để ra bãi cát sông Hồng đùa nghịch, sang tận bờ đê bên Gia Lâm xem máy bay cất hạ cánh... Thế mà bây giờ, mỗi đứa mỗi nơi, tất cả đã cách xa, xa lắm rồi. Nhớ ngày mới bước vào quân ngũ, tôi vẫn hồn nhiên viết rằng:
“Ba năm lính không dài đâu em nhé
Nó trôi qua như giấc ngủ trưa hè
Mặt hồ Tây chưa kịp thay ngọn sóng
Anh đã về, cô bé có tin không?”
Nhưng có lẽ, vào lúc này đây cái niềm tin hồn nhiên ấy đã bắt đầu lung lay, bắt đầu thay đổi. Có lẽ cuộc chiến đấu đang chờ đợi tôi ở phía trước không thể nào kết thúc trong ngày một ngày hai. Xung đột biên giới, ai mà biết nó kéo dài đến bao giờ?
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Hơn 5 giờ chiều, chúng tôi đã đến nơi. Tôi cũng không hiểu mình đang ở đâu. Một xóm nhỏ bé vắng vẻ, không một bóng người dân. Đó đây, chỉ thấy toàn lính là lính. Tôi, Minh, Long được hướng dẫn vào tạm trú trong một ngôi nhà gạch, mái ngói, sàn lát gạch hoa bóng lộn. Mùi ẩm mốc sực lên chứng tỏ đã từ lâu nhà không hề có người ở. Trong nhà không có một chút đồ đạc nào ngoài chiếc bàn thờ ở chính giữa. Thằng Minh lên tiếng:
- Chắc dân ở đây chạy hết rồi chúng mày ạ.
Tôi và thằng Long đi quanh nhà xem xét. Ngước nhìn lên phía trên bàn thờ, một bức tranh rất lớn vẽ một con mắt toả ánh hào quang rực rỡ lồng trong khung kính, treo trang nghiêm ở giữa. Bức tường bên tay phải có một tấm bằng giống như huân chương, trong đó có ghi: Đại đạo tam kỳ phổ độ và địa danh nơi chúng tôi đang đứng chân ( tôi đoán như vậy ): xã Tân Thuận ( hay Tam Thuận tôi nhớ không chắc lắm ), huyện Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh. À, thì ra chúng tôi đang ở đây. Thằng Long xem xét chăm chú một bức tranh treo trên tường rồi bảo:
- Này, đạo này thờ cả Tôn Ngộ Không chúng mày ạ.
Một bức tranh thờ cỡ nhỏ, vẽ rất nhiều nhân vật. Từ Đức Phật thích ca mâu ni, Phật Bà Quan Âm... và có cả Tề thiên đại thánh đang vung cây gậy Như ý. Có lẽ đúng như thằng Long nói.
Thằng Long nhanh chóng tìm được cái giếng, nước trong và mát. Cái thằng này cứ củ lẩn cù lần cả ngày chẳng nói lấy một câu, nhưng được cái rất chu đáo, khéo tay. Trong khi tôi và thằng Minh cứ lang thang xem xét vớ vẩn thì nó lo mượn chổi ở tận đâu mang về quét dọn nhà sạch sẽ. Giăng mắc dây phơi quần áo cho chúng tôi cần thận. Đúng là Long “thần sầu”.
- Thôi, tất cả đi tắm giặt đi. Thằng Long ra lệnh. Tất nhiên là chúng tôi phải “ tuân chỉ ” mệnh lệnh của nó rồi. Tắm táp xong xuôi, cái mệt nhọc phần nào đã trôi bớt đi theo dòng nước mát. Chúng tôi rải chiếu nằm kềnh ra giữa nền đá hoa mát rượi. Một anh lính cũ sang gọi chúng tôi đi ăn cơm chiều. Bữa cơm đầu tiên trong đời lính chiến thật không nuốt nổi. Cơm thì vừa hôi, vừa vàng khè, thức ăn chẳng có gì ngoài đĩa rau muống luộc vừa sống, vừa già. Thêm một đĩa nhỏ tép rang mặn chát. Vừa trải qua một ngày mệt mỏi, cộng thêm nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ bạn bè do vậy tôi không thể nào ăn hết được bát cơm. Ăn cơm xong, trời vừa tối. Chúng tôi trở về căn nhà trú quân, trong nhà vo ve đầy muỗi. Mặc dù ở đây không phải là Đồng Tháp Mười “muỗi nhiều như trấu vãi, đỉa nhiều như bánh canh” mà Nguyễn Quang Sáng đã từng mô tả trong các truyện ngắn của mình, nhưng đối với chúng tôi, những thằng lính Hà Nội mới chân ướt chân ráo vào đây đã là quá khủng khiếp. Giặc đâu chưa thấy nhưng chúng tôi đã phải chiến đấu với bọn giặc muỗi khốn kiếp này cái đã. Một anh lính cũ thấy chúng tôi loay hoa loay hoay mắc màn khi trời mới vừa tắt nắng, liền phì cười:
- Sao tụi bây đi ngủ sớm “ dậy ”?
- Chúng em thấy muỗi nhiều quá nên tìm cách mắc màn thôi chứ ngủ nghê nỗi gì.
Thằng Minh mau mắn trả lời. Anh liền bày cho chúng tôi ra ngoài vườn vơ một búi rơm và bẻ thêm một ít lá tươi, tất cả được đặt ngay trên vỉa hè ngôi nhà, cạnh chiếc cửa ra vào rồi đốt. Một làn khói đặc quoánh bốc lên xua đuổi những đàn muỗi hung hãn ra xa. Anh em ngồi vui vẻ trò chuyện trong cái làn khói mờ mịt ấy. Đêm ấy, chúng tôi ngủ rất ngon giấc mặc dù thỉnh thoảng trong đêm khuya, tôi vẫn vẳng nghe tiếng pháo ì ùng từ đâu xa vọng lại.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,420
Động cơ
128,016 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Bữa cơm trưa hôm sau, ngoài những món “truyền thống”, trong mâm cơm đơn vị còn xuất hiện món “gà đồng”. Thịt chuột ấy mà. Lúc gần trưa, một bà má từ ở đâu mang đến cho chúng tôi một rổ chuột, con nào con ấy béo tròn to bằng cổ tay. Bà xếp đều những con chuột lên bãi cỏ ven đường, vơ một nắm rơm phủ lên rồi thui, bà lật qua, lật lại những con chuột và thui cho đều. Tôi chăm chú đứng nhìn bà má làm nhưng trong lòng thì sợ phát khiếp. Tôi vốn sợ chuột từ bé. Cứ nhìn thấy chuột là hồn vía tôi bay đi đâu hết cả. Má mang số chuột vừa thui ra cầu ao trước nhà. Soạt..soạt.. má lột da con chuột rất nhanh, cả rá chuột bây giờ con nào con ấy trắng phau phau. Đầu, đuôi, chân, cẳng bỏ hết, rạch bụng, bỏ ruột. Chà chà... bây giờ trông cũng hấp dẫn đấy chứ nhỉ. Má chặt thịt chuột ra thành những miếng đều nhau bằng ba đầu ngón tay. Hành khô, mắm muối, bột ngọt, hạt tiêu bắc nêm vào ướp cho ngấm. Nào, bắc chảo lên tụi bây. Tôi giúp má “nổi lửa lên em”, thịt chuột được rán hơi vàng rồi cho vào một cái xoong, Má đổ vào một ít nước cốt dừa và nước dừa rồi bảo tôi đun liu riu nhỏ lửa. Chả gì lúc còn ở nhà, nhà tôi chỉ có ba anh em trai, mẹ tôi lại ốm yếu nên việc chợ búa, bếp núc tất cả đều ở một tay tôi nên chuyện nấu ăn tôi cũng chẳng ngô ngọng gì lắm. Mùi xoong thịt chuột khía nước dừa bốc lên thơm ngào ngạt điếc cả mũi.
A lê, tiến lên! Tất cả xúm xít lại, rượu vào và zô...zô...zô.... Món này mà nhậu với rượu đế chắc cũng đã lắm đây. Bà má hiền hậu nhìn chúng tôi. Một anh lính cũ bảo tôi:

- Chú mày biết không, ở đây thịt chuột phải 7 đồng một ký, trong khi đó thịt bò ngon chỉ có 5 đồng thôi. Bả quý chúng mày lắm mới đem cho và làm cho chúng mày nếm thử đó.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top