em ké tí chuyện ngoài Bắc, ngoài tiền bàn, tiền bo, còn 1 khái niệm
"tính biu", em đoán là bill.
Với Khách hát gọi đào nhưng không
bo, lúc thanh toán thì tính tiền hát, ăn uống và tiền đào trực tiếp với quản lý quán. Tiền đào thì có giá
niêm yết từng quán. Ví dụ: 300k thì quán trả đào 200k hoặc 250k tùy
qui định,
Dịch vụ: là nơi tập kết đào, aka doanh trại, aka tổng đài cám chim, nghe điện thoại nhận o đờ, chính là nơi đào xuất quân kẹp 345 trên xe chở cám chim tốc độ cao lượn lách đánh võng trên đường mà các cụ hay thấy trên đường Hà Nội, để tới quán-phòng hát, vào
chào bàn, thông thường đào sẽ mất chỉ 5 đến 10p để chuyển quân từ doanh trại tới chiến trường. Khi về tới dịch vụ, sẽ bị má mì cắt
tiền bàn, vậy là còn được trăm bạc cho 2 tiếng đồng hồ hát toạc mic và bia toạc họng.
Tức là móm! Đào rất hãi bàn kiểu bàn này. Vào bàn lắm ông không hát mà chỉ nhăm nhăm bốc oản hay móc cua, đào nào khéo sẽ tránh được, định hướng ông khách vào chuyên môn là hát và uống. Đào nào
khắm tính (theo cách nói của khách), nhất quyết không cho bốc và móc, ôm vai bá cổ uống và hát thì tất nhiên được, sẽ bị bật bàn. Thông thường theo mồm các đào kể thì những ông hay đòi bốc và móc là là những ông nhiều khả năng tính biu nhất. Có thể cho bõ ghét, có thể do tính
Tính biu: không có tiền bo riêng, coi như móm!
Dịch vụ: tổng đài cám chim
Tiền bàn: Tiền đàm, tiền tổng đài
Chào bàn: lũ lượt kéo vào cho khách xem mặt
Bật bàn: Không được chọn, hoặc không chịu nổi khách khắm, hoặc bị khách đuổi sau vài đường chào hỏi. Cũng là móm nhưng không mất tiền đàm
Bốc oản, móc cua: Cái này cụ nào chưa biết thì tự gúc