- Biển số
- OF-533992
- Ngày cấp bằng
- 25/9/17
- Số km
- 5,570
- Động cơ
- 408,864 Mã lực
Cụ nào ở nông thôn cũng đừng nên cho con lên thành phố học đại học. Học xong thì đến 99% chúng nó sẽ ở lại, không về quê đâu. Mất hết con
Em sang bển khai sáng cho bọn nó, bảo với bọn nó là Oral Sex rất mất vệ sinh, hành vi đó là học từ con vật cần phải loại bỏ. Thế mà bọn nó nhìn em như người trời, đúng là muốn truyền bá văn minh rất khóCon cái nó đi học được cái văn minh mang về lẽ ra bố mẹ thấy hay mà nên sửa, đằng này lại chê trách và muốn giữ mãi cái nếp sống lạc hậu làng quê từ bao đời, bởi thế xh Vn mãi giờ cũng chỉ nhàng nhàng như Lào Cam thôi
Tổ sư, thế mà đeo khẩu trang thì lại kỳ thị.Từ hồi nghe một tay phi công nói chuyện về ăn nhậu với giọng kiêu bạc (bọn này là chúa giữ gìn sức khỏe) em cũng thấy mất ngon khi ăn lẩu. Hắn nói: ngồi bâu vào nồi lẩu, nói chuyện sùi bọt mép phun cả vào rồi múc ăn, phải ngồi xa ra còn tạm chấp nhận.
Mịa, hóng tí thôi mà nhiều khi cũng khó chịu dai dẳng hehe.
Cụ một năm có bao nhiêu ngày phép, đi về thời gian bay mất cả 2 ngày chưa kể Jet lag, mỗi lần về cả bầu đoàn thê tử chưa kể ở nhà cả họ mong đợi quà vác về chết khiếp. Làm 2 năm để giành phép về 1 lần là may còn phải nghỉ phép đưa gia đình du lịch các nơi khác. Đi xác định là gọi video call thôi nha cụ.Nhà em giờ có đứa em gái út đương l11 nhưng em cũng x.định rõ tư tưởng trc với nó là nếu ko tự kiếm đc học bổng (chắc là ko) thì học trong nc. Sau có muốn du học thì cũng tự kiếm lúc đang học đh.
Mà nếu có sang Tây ở đc thì phải biết đường về nhà thường xuyên mà thăm mẹ. Chứ chỉ biết sống bên đấy năm về 1 lần thì đều dạng vứt hết.
Cái loại lên phố học mà năm ko về thăm bố mẹ đc nổi 2 lần thì cũng vứt hết (trừ làm về lính tráng).Cụ nào ở nông thôn cũng đừng nên cho con lên thành phố học đại học. Học xong thì đến 99% chúng nó sẽ ở lại, không về quê đâu. Mất hết con
Em đồng quan điểm với cụ. Luôn ủng hộ các cháu đi du học. Đi để học thêm kiến thức bên ngoài, hiểu thêm cuộc sống với môi trường quốc tế. Và sau này thích ở đâu cảm thấy tốt thì ở không cần cầu toàn phải về ở gần để báo hiếu này nọ.Vơi em quan điểm thế là khong đúng dù em chẳng đủ đk cho con đi du học. Cá nhân em có quan điểm thế này
- Sinh con, giáo dưỡng với mục đíc rõ ràng là: Khi lớn lên, con mình có thể tự lập sống tốt và thấy hạnh phúc. Vậy các cháu lựa chọn nơi nào sống và làm việc mà thấy hạnh phúc là đúng với mục tiêu ban đầu của việc giáo dưỡng.
- "Nước không bao giờ chảy ngược". Khi con cái đã trưởng thành, cá nhân em không bao giờ kỳ vọng chuyện báo hiếu. Luôn tạo đk để các con tiếp tục phát triển công danh-sự nghiệp nơi mà cháu thấy hạnh phúc.
- Cuối đời không có con cái ở bên thật là buồn, nhưng nếu ở nơi nào đó mà các cháu đang hạnh phúc thì cá nhân em hoàn toàn có thể nghĩ đến sự sung sướng của các cháu nén nỗi buồn đó lại . Sức chịu đựng này có thừa bởi đã được chi dùng ngay từ thời mới sinh ra các cháu.
Tóm lai: Cứ ở đâu, làm gì mà các cháu hạnh phúc là em thấy vui. Về già có cô đơn tí mà con cái sung sướng thì vẫn chịu tốt. Nếu các cháu năng thăm hỏi thì vui, không được cũng đành chịu. Chết là hết, chả ai quan tâm. Mà cớ ai qtam mình chết rồi cũng có biết đế.ch gì nữa đâu? Có thế giới bên kia để mình nhòm lại thế giới này nữa hay không cũng chả thấy ai xác nhận.
Kết luận: Ủng hộ đi du học để mở mang cả về cuộc sống và tri thức. Nếu kết quả tốt thì hãy sống và làm việc nơi mà các cháu thấy thận lợi. Nếu thất bại cũng coi như 1 sai lầm mà nguyên nhân có thể là do tất cả (do cha mẹ, con cái, bệnh dịch, số phận....)
Cái này là thực tế mà, đấy là trường hợp khởi nghiệp thành công ở bển. Còn nếu chỉ đủ trình làm công ăn lương thì 5-10 năm mới về 1 lần, với họ bên ấy tồn tại đc là may, k thể sang chảnh như kiểu mới nổi ở Việt Nam.Thằng ku em họ em, học đại học VN, sau học thạc sĩ, tiến sĩ ở châu âu, lấy vợ VN, nhưng vợ nó cũng học thạc sĩ cùng
2 vợ chồng cưới nhau xong định cư bên Nauy, giờ đẻ 2 thằng con.
Kinh tế cũng thuộc loại khá (Mới mua nhà 700k USD, và mua xe Tesla) mà cũng chỉ 2 năm mới dám cho cả nhà về VN chơi 1 lần.
Thực ra về thì cũng tốn kém, nhưng quan trọng là cả nhà về nó còn liên quan đến công việc.
Ông bố nó thì giờ gần 70 rồi. Về già chắc trông hết vào đứa con gái ở gần thôi. Chứ ông con trai kia thì xác định chả trông đợi gì.
Chả nhẽ về già lại vào viện dưỡng lão
Cụ quan niệm ntn về "cháu thấy hạnh phúc" và "nén nỗi buồn đó lại".Vơi em quan điểm thế là khong đúng dù em chẳng đủ đk cho con đi du học. Cá nhân em có quan điểm thế này
- Sinh con, giáo dưỡng với mục đíc rõ ràng là: Khi lớn lên, con mình có thể tự lập sống tốt và thấy hạnh phúc. Vậy các cháu lựa chọn nơi nào sống và làm việc mà thấy hạnh phúc là đúng với mục tiêu ban đầu của việc giáo dưỡng.
- "Nước không bao giờ chảy ngược". Khi con cái đã trưởng thành, cá nhân em không bao giờ kỳ vọng chuyện báo hiếu. Luôn tạo đk để các con tiếp tục phát triển công danh-sự nghiệp nơi mà cháu thấy hạnh phúc.
- Cuối đời không có con cái ở bên thật là buồn, nhưng nếu ở nơi nào đó mà các cháu đang hạnh phúc thì cá nhân em hoàn toàn có thể nghĩ đến sự sung sướng của các cháu nén nỗi buồn đó lại . Sức chịu đựng này có thừa bởi đã được chi dùng ngay từ thời mới sinh ra các cháu.
Tóm lai: Cứ ở đâu, làm gì mà các cháu hạnh phúc là em thấy vui. Về già có cô đơn tí mà con cái sung sướng thì vẫn chịu tốt. Nếu các cháu năng thăm hỏi thì vui, không được cũng đành chịu. Chết là hết, chả ai quan tâm. Mà cớ ai qtam mình chết rồi cũng có biết đế.ch gì nữa đâu? Có thế giới bên kia để mình nhòm lại thế giới này nữa hay không cũng chả thấy ai xác nhận.
Kết luận: Ủng hộ đi du học để mở mang cả về cuộc sống và tri thức. Nếu kết quả tốt thì hãy sống và làm việc nơi mà các cháu thấy thận lợi. Nếu thất bại cũng coi như 1 sai lầm mà nguyên nhân có thể là do tất cả (do cha mẹ, con cái, bệnh dịch, số phận....)
Bất hiếu ở chỗ đấy đấy cụ, 1 dạng vô tình bất hiếu. Bố mẹ nào bao giờ chả có xu hướng nén chịu đựng, ôm khổ về mình. Cái cảnh 2 ông bà đẻ đc mỗi thằng con mà éo nhờ vả đc j lúc đau bệnh nó cám cảnh lắm. Toàn phải tự ảo tưởng con mình sống bên đấy sướng để thiên hạ đỡ dị nghị và để lòe chính mình thôi.Cụ một năm có bao nhiêu ngày phép, đi về thời gian bay mất cả 2 ngày chưa kể Jet lag, mỗi lần về cả bầu đoàn thê tử chưa kể ở nhà cả họ mong đợi quà vác về chết khiếp. Làm 2 năm để giành phép về 1 lần là may còn phải nghỉ phép đưa gia đình du lịch các nơi khác. Đi xác định là gọi video call thôi nha cụ.
Em sinh ra và lớn lên trong nền giáo dục truyền thống của người Việt nên vẫn có ước vọng "đoàn viên" khi tuổi xế chiều. Tức là;Cụ quan niệm ntn về "cháu thấy hạnh phúc" và "nén nỗi buồn đó lại".