- Biển số
- OF-406230
- Ngày cấp bằng
- 22/2/16
- Số km
- 7,054
- Động cơ
- 1,120,846 Mã lực
Cụ lập hẳn toppic mới này E thấy hay hơn. Cụ đợi E đi đóng bỉm vào đã, rồi hóng chuyện của cụ nhé
Cụ viết hay. Of lắm nhân tài thật. Cụ gom lại thành tuyển tập truyện ngắn được đấyHUỆ NI - Lời nguyền thấm vào đất
Cô ấy tên Huệ, phải nói là đẹp, da trắng như sứ người tròn cá trắm, khuôn mặt thánh thiện, trông cô như bức tượng tạc đẹp
Cô ở cùng mẹ, mẹ cô chỉ có cô, không biết bà có chồng hay chồng chết chồng bỏ hoặc không có chồng, không ai biết.
Tuổi đôi tám cô càng rực rỡ... lũ trẻ con chúng em nghe hóng chuyện người lớn đồn đoán nên cũng miệt thị cô như bao người, nói cô là con hoang... Cô trầm lặng, kín đáo, kiệm lời. Giá mà ở thời này thì cô chắc chắn là bị vô vàn chàng thiếu gia theo đuổi và khả năng có một đời sống khá giả với chồng con, nhưng thời đại và định kiến thời đại đó là một cái thứ vô hình bóp nghẹt một số phận.
Thế rồi một ngày kia, ầm ĩ vì chuyện bà mẹ cô đánh đập cô gây xáo động rất lớn, lại đồn đoán âm ỉ, nhiều người nói rằng cô ấy chửa hoang.
Mâu thuẫn nhà cô và mẹ cứ như lửa cháy càng lúc càng mạnh và ầm ĩ nhiều hơn.
À thì ra cô đã có người yêu, một thày giáo trường âm nhạc. Cô bỗng có một vây đàn Violin, đêm thanh bọn trẻ con đi rình thấy cô hay chơi đàn, chắc mới học nên tiếng đàn nghe chẳng thấy hay vì nó vấp nhịp và loạn nhịp lắm. Đây là nguồn cơn mâu thuẫn của cô và bà mẹ, bà mẹ cho rằng "xướng ca vô loài" nên không cho cô yêu thày dạy nhạc và cũng không cho cô tập chơi âm nhạc.
Rồi thày giáo trẻ đến nhiều hơn, hàng xóm quen mặt thày, ai cũng nghĩ sắp có đám cưới... mà đúng là có dạm ngõ thật (chuyện người bậc trên của anh con trai đến thăm nhà cô gái và đặt vấn đề cho đôi trẻ được quen biết - nhưng ngầm là được yêu đương nhau), ấy cũng là bình thường, nhưng buổi dạm ngõ này không xuôi sẻ như mong đợi, bên gái chê xướng ca vô loài, bên trai chê đồ con hoang, dù không thành cãi vã song cũng là mặt mũi nặng nề, hai bên chì chiết, dè bỉu nhau. Đúng là đã không ưa thì dưa cũng có dòi. Một ngày nào đó, thày giáo sơ mi trắng đóng cà vạt ôm hoa cùng mấy người bạn và cả lũ trẻ con chân đất nhếch nhác đi xem kéo đến cửa nhà cô, gọi là cưới đón dâu. Thày không được gia đình cho phép nhưng cứ cố cưới bằng mọi cách, cũng nghèo nên thày chỉ làm được có thế, chuyện bẽ bàng của thày là từ hôm nông nổi ấy, mẹ cô Huệ nhất định không nghe, mang nước ra hắt đuổi nhóm người kia về, không cưới kiếc gì hết, sao có kiểu cưới lạ đời chẳng có bố mẹ bề trên họ hàng đôi bên, chẳng có cỗ rạp, chẳng có pháo nổ, chẳng có thiệp mời.
--------------------> Xin lỗi các cụ/mợ em có việc khẩn phải đi đã, khi nào về viết tiếp, không phải em bị táo bón nhé
Ơ, em hay ngồi bia bọt lúc trà dư tửu hậu kể chuyện, lũ bạn bảo chuyện của mày hay nhưng kết cuộc buồn bỏ mợ, mày lại không biết viết lách, chuyện toàn khô khốc, cụ cứ khen cháu lại xí hổ. Dần dần cháu nhớ lại được đến đâu viết hết đến đấy, đây là bản viết thô trực tiếp, chưa biên tập gì đâu ạ, sẽ có nhiều lỗi ngữ pháp, lỗi chính tả, lỗi logic các cụ chịu khó nhằn sạn và chê cháu để cháu sửa ạ.Cụ viết hay. Of lắm nhân tài thật. Cụ gom lại thành tuyển tập truyện ngắn được đấy
Thời chiến tranh người chết nhiều, cụ trợ lý Diêm Vương lại làm ăn tắc trách không kiểm kê đầy đủ nên nhiều hồn ma còn vương vấn nơi trần thế. Ngày nay, dương thịnh âm suy và dưới đó chắc cũng triển khai "phê bình và tự phê bình" nên công tác sổ sách tốt hơnNhà em gần sát bên chùa, không phải chùa Phật mà là đạo Cao Đài Hoà Hảo. Không hiểu sao tuy mang danh là nhà chùa mà ma nhiều lắm, đủ thứ loại ma nên tối đến không ai dám ở lại vì bị ma hù doạ! Có một cô ma chuyên mặc áo dài trắng thướt tha, cứ đợi đến nửa đêm là bay là là sau cửa sổ... Mẹ em nói ngày xưa cô ấy thất tình tự tử nên không siêu thoát được, âm hồn cứ mãi lẩn quẩn quanh đây để kiếm người yêu phụ bạc. Mà người yêu cô ấy ở đâu xa, cũng chính là anh lính nguỵ đẹp trai ngày nào cũng ghé nhà em uống nước trà tán chuyện. Các anh chị của em dạn lắm, hay rủ ra sau chùa cầu cơ. Không hiểu sao mỗi lần có ông ba em là cơ không quay được, theo như lời họ nói thì ba em quá cao đạo nên ma nó sợ không dám hiện ra!
Có một anh lính con bà mợ em rất hổ báo, nói đánh nhau với VC sống chết còn chưa sợ thì sợ quái gì ma cỏ. Một hôm anh tới nhà em xin ngủ nhờ, nghe nói trong chùa có ma nên nhất định vô đó ngủ mặc cho mọi người can ngăn. Tự nhiên nửa đêm mẹ em đang ngủ thì nghe tiếng đập cửa ầm ầm, mợ Năm, mợ Năm mau mở cửa cho con vào với, con sợ quá. Mẹ em ra mở cửa thì thấy anh ấy mặt mày tái mét lao vào, sau một hồi định thần được thì mới kể ra. Thì ra đang ngủ trên võng chợt có ai đó đàng sau đưa chiếc võng như bay, cố quay người lại nhìn mà không thấy ai hết. Một lúc sau anh cố lắm mới nhảy được xuống võng chạy về kêu cửa...
Nói chung chuyện ma là chuyện ngày xưa âm thịnh dương suy, giờ tìm một con ma làm thuốc chắc cũng khó.