[Funland] Xóm Mới - chuyện cây Đa bóng Quế nơi thành thị

lengochoavn

Xe tải
Biển số
OF-447702
Ngày cấp bằng
23/8/16
Số km
235
Động cơ
210,123 Mã lực
Tuổi
33
Bài hay em lại ủn lên cho các cụ xem
 

hbu082

Xe container
Biển số
OF-325756
Ngày cấp bằng
3/7/14
Số km
9,498
Động cơ
367,009 Mã lực
Anh H thường xuyên đánh vk, để vk ngoại tình tự do, không bảo vệ vk khi vk bị hãm hiếp. Anh ấy chỉ biết có việc vòi vĩnh các xã thuê cày và chỉ biết đến rượu, người như vậy... thời nay cũng không ít


Hồi em còn ở xóm Mới em cũng không sợ nguyền rủa gì đâu, nhưng em luôn tránh hết mức, không làm việc ác bao giờ ạ. Khi em 23 tuổi thì em rời xóm đến nơi khác sống ạ, không phải vì sợ mà là vì thích nhà mặt đường nên nhà em mua Cùng voeis bố mẹ đén ở nơi khác. Anh trai em vẫn ở tại nhà đó tại xóm Mới, anh sinh được một cô con gái nhỉ nhắn xinh xắn và rất thông minh, cháu mới vừa đoạt giải học sinh giỏi cấp quốc gia, nhưng giờ thì nhà anh trai cũng bán và chuyển đi nơi khác rồi.
cụ xem làm tí rau dưa khoai sắn vào cho nó nhuận tràng, táo táo là...
 

Mephisto172

Xe hơi
Biển số
OF-85904
Ngày cấp bằng
20/2/11
Số km
117
Động cơ
410,080 Mã lực
Trả giá và Bước qua lời nguyền
Q là một cậu bé thần đồng, cả trong sinh hoạt bình thường và cả trong học hành.
Cậu bé có trí nhớ siêu hạng, đồng thời sự nhạy bén, cách nhìn nhận và lý giải cuộc sống của Q vô cùng đặc sắc.
Tuổi thơ với những trò đánh khăng, đánh đáo, trốn tìm, ô luyến... Q thường chỉ chọn chơi những trò trí tuệ và ít sức nhưng đặc biệt lúc nào phần thắng, phần hơn cũng thuộc về Q hoặc đội của Q.
Khi mà bị Q chơi khăm thì cả người lớn và trẻ em đều phải nói là: Tức bực, buồn cười.
Em cũng thường rất ganh đua với Q, song thực sự là bị tụt lại quá xa; Có lần hai thằng rủ nhau đi cưỡi trộm ngựa; trong khi Q vẫn còn đang làm quen, vuốt ve ngựa kỹ lưỡng thì em đã nhanh chóng trèo lên lưng ngựa, ngồi trên lưng ngựa sướng lắm, em thấy mình sắp như Quách Tỉnh phi ngựa giữa thảo nguyên Mông Cổ bao la,
nào... Hây dza "Em ơi vút lên một tiếng đàn" cây que vút vào mông con ngựa đánh đét một tiếng vang động.
Hự hự...
Thằng Q dìu em về trong trạng thái răng môi lẫn lộn.
Nó lễ phép nói với Bà em: Thưa bà, chúng cháu đi chơi ngang qua, tự nhiên con ngựa ấy bỗng đá hậu trúng người ạ. (Thằng này giỏi ăn nói vãi).
Em vào viện khâu mười mấy mũi đến giờ vẫn còn sẹo mờ.
Thằng Q này có lần bị vu cho tội vặt trộm bưởi - nhà đó có cây bưởu rất ngon quả to đẹp như cây cảnh, chủ nhà ngày nào cũng đếm quả, tự nhiên hôm đó mất một quả lại vu cho thằng Q lấy, nó đến tận nhà mất bưởi kia tuyên bố nó không vặt và nó về quê ngay lúc đó với bố nó - gọi là quê nhưng chỉ cách đây tầm 4 km, không hiểu sao tối đó toàn bộ bưởi nhà đó không cánh mà bay không còn quả nào. Ai cũng biết là thằng Q làm, nhưng chứng cớ ngoại phạm của nó rõ ràng... thằng này gớm (Về quê rồi quay lại gây án xong lại về quê). Mấy hôm sau mới phát hiện hơn chục quả bưởi bị bổ đôi ném vào hố ủ phân tươi cạnh ruộng.
Lớn dần, Q cũng xa dẫn lũ trẻ trâu, nó đoạt mọi giải thưởng trong mọi kỳ thi học sinh giỏi nó tham gia.
Trở thành tài năng hiếm có của đất nước, song lời nguyền ác độc kia một lần nữa quật ngã Q.
Chuyện một lần


Còn nữa
Cụ chủ độ này bận hay sao mà 1 tuần chưa có chap mới, làm em ngày nào cũng vào hóng
 

Sherlocker

Xe buýt
Biển số
OF-453550
Ngày cấp bằng
15/9/16
Số km
634
Động cơ
361,645 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Gửi các cụ một chuyện viết cũ đọc chơi trong lúc đợi cụ chủ top viết tiếp!
....

CHUYỆN CỦA SÁCH.


Bó tay rồi!
Một mình chơ vơ giữa lưng chừng núi với chú ngựa què. Đường đầy bùn và đá, điện thoại không có sóng. Nhận nhiệm vụ đi chốt đoàn Sách không nghĩ mình lại rơi vào tình huống khó xử thế này. Vượt qua non nửa đường từ Lũng pô đi Y tý Sách đã cảm thấy con chiến mã của mình có vấn đề. Vài lần kiểm tra thấy vẫn ổn Sách chẳng nghĩ nó lại bị một ca pan oái oăm đến như vậy. Một bên vòng bi bánh sau bửa dọc, đến lúc nhận ra thì bi đã rơi hết tự lúc nào, cái bánh xe lắc lẻo cuống cuồng…
Mười bảy giờ. Sương đã bắt đầu buông mờ tầm nhìn. Con đường trước mặt vẫn thấy ngược lên hun hút. Thôi kệ! Ghé nửa cái mông lên yên, dồn toàn trọng lượng sang nửa thân xe bên phía còn vòng bi Sách cố kéo ga bò lên dốc. Chỉ được khoảng vài trăm thước Sách đành xuống xe giữ ga nhỏ để đi bộ dắt xe leo dốc.
Nhiệt độ trên núi hạ xuống rất nhanh. Tuy mồ hôi mồ kê ròng ròng nhưng cái lạnh đã len lỏi vào dọc sống lưng. Chợt nhớ giang hồ đã có lần đồn đại trên phượt có tên phượt tử liều lĩnh xách xe Minsk độc hành, giữa đường xe hỏng không khắc phục được đành ngậm ngùi tháo biển số, đạp xe xuống vực rồi lội bộ ngót hai chục cây số quay ra đường tỉnh lộ vẫy ô tô đi nhờ về…. Con xe Sach 150 đã cùng Sách chinh chiến nhiều cung đường và nổi tiếng lành tính. Vậy mà….
Dựng xe, tắt máy, Sách ngồi lên tảng đá nhỏ bên đường đốt thuốc lá nhìn vô thức xuống thung lũng hy vọng các bạn trong đoàn không thấy sẽ quay lại tìm rồi tính kế sau.
Thung lũng mờ trong sương không có lấy một tiếng gà kêu, chó sủa. Chắc cũng phải vài cây số nữa mới tới nơi có người ở. Cảm giác kim đồng hồ chạy thật chậm nhưng bóng tối lại dường như đến quá nhanh. Sách uể oải đứng dậy. Thôi thì cứ cố leo vậy, được đoạn nào hay đoạn ấy. Kinh nghiệm nhớ nằm lòng của một phượt quái nhắc Sách là phải biết tự cứu lấy mình trước khi có sự trợ giúp.
Vừa định gạt chân chống thì Sách chợt nghe tiếng máy xe nổ. Nhìn xuống phía dưới dốc Sách thấy một bóng người trên con xe Wawe đang vượt qua khúc cua đầu núi. Sách thở ra một hơi nhẹ nhõm. Xe chạy có một người lại di chuyển cùng chiều vậy là có thể xin đi nhờ được rồi. Đứng ra giữa đường Sách giang tay vẫy, nửa như muốn dừng xe theo phép lịch sự, nửa như cố tình cản đầu xe. Chiếc xe dừng lại cách Sách một đoạn. Chủ nhân vẫn ngồi nguyên trên xe, máy xe vẫn nổ. Sách tiến lại gần hơn, vừa đi vừa quan sát chủ nhân chiếc xe nhằm tìm cách gợi chuyện. Mũ bảo hiểm cả cằm có kính váng dầu. Trang phục rõ không phải của người dân tộc với quần jean và áo da, giầy thể thao cao cổ, ba lô, khăn rằn và….đôi găng! Đôi găng sợi bảo hộ đặc trưng của dân phượt. Vậy đây có thể là thành viên của đoàn nào đó đi cùng mục đích rồi! Vẫn còn may…
Đến sát bên chiếc xe Sách muốn nhìn thấy mặt người mới đến nhưng không được vì anh ta vẫn không mở kính che mũ bảo hiểm.
-Chào anh! Sách mở lời thân thiện. Xin lỗi đã làm phiền anh!
Mũ bảo hiểm gật gật, vậy là anh ta có nghe và hiểu.
-Xe tôi bị hỏng!
Mũ bảo hiểm gật gật.
-Tôi muốn hỏi nhờ anh quanh đây có tiệm sửa xe nào không?
Mũ bảo hiểm lại gật gật.
-Cách có xa không anh?
-Năm cây phía trên dốc hoặc mười một cây dưới chân dốc. Mũ bảo hiểm cất tiếng trả lời. Giọng chuẩn thành thị nhưng âm thanh bó trong chiếc mũ cứ âm âm u u.

Sách tính toán rất nhanh. Vậy là khả năng đẩy xe đến tiệm sửa khó khả thi. Tốt nhất là đi nhờ đến đó rồi hỏi linh kiện thay thế rồi mang đồ quay lại sửa. Lúc đó chắc các thành viên trong đoàn cũng quay lại tìm rồi!
-Anh cho tôi đi nhờ đến chỗ có tiệm sửa xe gần nhất được không? Xe tôi bị vỡ một vòng bi bánh sau nên không thể đi được?
Mũ bảo hiểm im lặng.
-Anh giúp tôi. Ở đây không có sóng điện thoại nên tôi không liên lạc được với các thành viên trong đoàn, mà trời thì sắp tối rồi! Sách xuống giọng khẩn khoản.
-Đến tiệm cũng chẳng giải quyết được gì! Ở đây không có linh kiện cho loại xe của anh đâu! Mũ bảo hiểm cất tiếng như dội thêm gáo nước lạnh vào Sách. Đã lường trước phương án này nhưng Sách vẫn cảm thấy rã rời cả người khi nghe Mũ bảo hiểm nói thế!
-Nhưng tôi có thể giúp anh! Anh đưa xe về nhà tôi!
Ngạc nhiên chưa! Hóa ra Sách đang nói chuyện với một người bản địa. Lần đầu tiên Sách cảm thấy nghi ngờ những phán đoán của mình.
-Nhà anh có gần đây không?
-Cách đây một trăm tám chục mét phía giữa dốc.
Lại ngạc nhiên nữa! Sách vừa đi qua đó và vừa ngồi ngắm cái cua giữa dốc đến cả chục phút mà nào có thấy cái mái nhà nào đâu!
Dường như đoán được ý nghĩ của Sách, Mũ bảo hiểm thêm lời:
-Tôi nhìn thấy anh đi qua, biết xe anh gặp sự cố nên mới ra đây xem có giúp được gì không! Nếu anh không tin tưởng, tôi có thể đưa anh đến tiệm sửa xe phía trên kia rồi tự anh lo liệu lấy. Còn tôi, tôi biết khả năng mình có thể làm được gì!
Thôi thì cứ thử xem sao! Nếu chẳng được ít nhất cũng có chỗ gửi xe để mai quay xuống lấy! Sách nghĩ thầm!
-Vâng! Cám ơn anh! Làm phiền anh quá! Mà..nhà anh có đồ sửa xe không?
Mũ bảo hiểm lại gật gật rồi quay xe thả trôi theo dốc. Sách vội vàng cũng quay xe lại và leo lên xe bắt trước thả trôi không nổ máy. Uầy! Có hỏng thì cũng hỏng rồi!
Đúng là ngay góc cua bên hướng ta luy âm có một con đường nhỏ được đánh dấu hai bên bằng hai đống đá. Phía dưới chừng ba chục mét có một mái nhà nhỏ lợp lá. Lối xuống chiều ngang chỉ rộng chừng một mét và khá dốc. Vệt cỏ bò lan ra đường chứng tỏ cũng ít người qua lại.
Mũ bảo hiểm đã xuống trước dựng xe ngoài cửa nhà rồi có ý đứng chờ Sách. Sách lưỡng lự một chút rồi tặc lưỡi rà nhẹ phanh đi theo lối nhỏ xuống nhà.
Mũ bảo hiểm bước vào nhà rồi ra ngay cầm theo chiếc đèn sạc điện loại lớn. Vừa bật đèn mũ bảo hiểm vừa nói:
-Nhà chỉ có một cái đèn này nên trong nhà hơi tối,không tiện mời anh vào!
-Tôi cũng có đèn! Sách nói rồi lấy cây đèn pin trong ba lô ra. Đã là dân phượt thì đèn pin luôn là công cụ không được thiếu.
Sách bật đèn rọi xung quanh chỉ thấy bàng bạc lớp sương mù bao phủ. Rọi vào trong cửa nhà bóng tối như đặc hơn nên cũng chẳng nhìn thấy gì.
-Anh giúp tôi soi đèn để kiểm tra xe! Tiếng của Mũ bảo hiểm nhắc nhở Sách.
-Ô kê! Sách chiếu đèn vào cái bánh sau xe mình.Hai luồng ánh sáng rọi tập trung soi rất rõ cái nửa vòng bi bị chẻ dọc rơi ra khỏi moay ơ!
-Loại hai trăm rồi. Ở đây thì tìm đâu ra cơ chứ!
-Cái gì hai trăm cơ?
-Loại vòng bi cho bánh sau xe của anh! Anh sử dụng xe mà không biết điều đó sao?
-Hỏng bao giờ đâu mà biết! Sách thầm nghĩ. Giờ chắc sẽ biết thêm một điều nữa!
-Vậy phải làm thế nào bây giờ? Sách hỏi.
-Loại vòng bi hai trăm có đường kính ngoài bằng với loại hai lẻ hai hay dùng cho bánh trước các loại xe Honda nhưng đường kính lỗ trục lớn hơn. Theo tôi thì anh chỉ có một chọn lựa duy nhất thôi!
-Một cách duy nhất?
-Đúng thế! Anh chỉ có thể thay toàn bộ cả hai vòng bi và cả trục sau bằng loại của xe Honda đi tạm đến Sapa rồi kiếm vòng bi thay thế đúng chủng loại.
-Sao anh ta biết mình sẽ đi về Sapa? Hình như mình chưa nói về điều này trước đây! Sách nghĩ..
Mũ bảo hiểm nói tiếp:
-Đã là dân phượt thì không ai chạy cung này lên đến Y tý rồi quay lại cả! Vòng cung khép kín luôn có điểm tiếp theo là Mường Hum, đèo Ô quy hồ và Sapa!
Một lập luận đậm chất phượt. Sách vừa định nói một câu như thế thì Mũ bảo hiểm đã tiếp lời:
-Nếu anh đồng ý, tôi có thể giúp anh thay vòng bi. Phải làm nhanh kẻo trời sắp tối hẳn rồi! Đi đường này lúc trời tối không tốt lắm!
Hình như đây là lần đầu tiên Sách rôi vào tình trạng bị động hoàn toàn. Chưa bao giờ Sách có cái cảm giác kỳ lạ như lúc này..
.....

 

Sherlocker

Xe buýt
Biển số
OF-453550
Ngày cấp bằng
15/9/16
Số km
634
Động cơ
361,645 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
....
-Nhưng…nhưng anh có sẵn linh kiện không? Sách hỏi giọng đã thấy hơi phào phào.
-Tất nhiên là có! Anh soi đèn giúp tôi!
Mũ bảo hiểm nhấc chiếc ba lô trên xe của mình xuống, kéo khóa lấy ra một túi vải bạt. Một bộ đồ sửa xe cơ động được bày ra nhanh chóng. Cầm lấy chiếc mỏ lết, Mũ bảo hiểm bắt đầu tháo bánh xe của Sách…
Có giọng nói con gái tiếng dân tộc từ trên dốc vọng xuống. Sách nhìn lên chỉ thấy lờ mờ bóng một cô gái trong chiếc váy dân tộc màu đen và xanh chàm. Mũ bảo hiểm cũng trả lời vài câu bằng tiếng dân tộc rồi bóng cô gái khuất dần trong sương.
-Cô ấy vừa nói với tôi là bố cô ấy mời tôi qua nhà uống rượu. Tôi đã nhận lời sau khi giúp anh xong sẽ đến ngay.
Vừa rọi đèn cho Mũ bảo hiểm làm việc Sách vừa nghĩ lan man. Cứ như những gì Sách nghĩ trong đầu Mũ bảo hiểm đều có thể biết thì phải! Không gian yên lặng chỉ có tiếng kim loại va chạm vào nhau khe khẽ. Chịu không nổi Sách đành lên tiếng:
-Anh có cần tôi giúp gì không?
-Không cần đâu! Anh cứ soi đèn giúp tôi, việc này tôi thạo hơn anh!

-Vậy…anh hút thuốc không?
-Cám ơn anh! Tôi không hút!
Sách móc bao thuốc rồi loay hoay đổi chiếc đèn sang tay kia để móc cái bật lửa. Vài lần bật nhưng chiếc Zippo không chịu lên lửa. Sách đặt chiếc đèn xuống đất rồi khum tay che gió bật lửa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh sáng chiếc đèn hơi lệch ra ngoài chỗ Mũ bảo hiểm đang làm việc. Châm xong điếu thuốc, Sách cầm đèn chiếu lại vào chỗ Mũ bảo hiểm thì thấy Mũ bảo hiểm không biết bằng cách nào đã tháo xong cả hai vòng bi cả lành lẫn vỡ ra khỏi moay ơ rồi. Quả là…
-Anh soi đèn giúp tôi! Mũ bảo hiểm nói! Tôi sẽ tháo đồ bánh trước xe tôi ra lắp cho anh!
-Thế…thế có tiện không?
-Tôi có hẹn rồi nên chọn cách này là nhanh nhất! Ngày mai tôi sẽ mua đồ mới lắp vào cũng được mà! Tôi lại có lợi là đổi đồ cũ lấy đồ mới!
Vừa nói, Mũ bảo hiểm vừa làm thoăn thoắt.
Trục trước bánh xe vừa tháo ra được để cạnh trục sau xe của Sách. Sách thấy nó ngắn hơn phải đến cỡ hai centimets..
-Này anh… Sách nói!
-Sao cơ?
-Tôi thấy độ dài hai cái trục không giống nhau?
-Chúng bằng nhau đấy chứ! Chỉ khác nhau về đường kính trục thôi!
Sách quay đèn soi lại hai chiếc trục xe. Quả là chúng dài như nhau! Chắc mình hoa mắt! Sách nhún vai tự cười mình. Cũng chỉ trong khoảnh khắc ánh đèn bỏ qua vị trí của Mũ bảo hiểm thì anh ta đã kịp tháo xong hai vòng bi ra khỏi chiếc bánh xe. Chưa bao giờ Sách thấy một người thợ nào có thể làm nhanh đến như vậy!
-Vòng bi còn tốt! Anh có thể chạy về đến Sapa nếu như không chở nặng!
-Không chở gì đâu! Tôi đi độc hành mà!
-Vậy thì ô kê! Để tôi lắp vào cho anh! Anh nhớ nhé! Vì trục xe này nhỏ hơn nên cố gắng đừng chạy nhanh và tránh đừng để xe xóc mạnh quá! Mấy anh đi xe phân khối lớn hay chủ quan lắm!
-Vâng! Tôi nhớ!
Chỉ bằng chiếc chuôi tô vít nhựa mà Mũ bảo hiểm đóng ngon lành hai vòng bi vào moay ơ một cách nhẹ nhàng. Cũng chẳng cần nhờ Sách, một tay Mũ bào hiểm nghiêng xe, một tay lùa bánh xe vào rồi xuyên trục, lắc định vị bánh, kiểm tra độ căng của xích… Mũ bảo hiểm làm như múa. Sách có cảm giác như Mũ bảo hiểm đang chơi trò lắp ráp mô hình trẻ con vậy!

-Xong! Vì trục mới hơi nhỏ so với lỗ càng xe nên tôi đã chèn thêm vào mỗi bên hai mẩu gỗ cho khỏi trượt dọc. Anh yên tâm chạy! Gỗ nghiến là nổi tiếng về độ cứng!
Sách lắc thử bánh xe. Quả là rất chắc chắn.
-Thôi! Anh nên đi nhanh kẻo tối, mọi người không thấy anh chắc là lo lắm đấy!
-Cảm ơn anh! Anh giúp tôi nhiều quá! Anh cho tôi gửi ít tiền để mai anh mua giúp tôi đồ thay thế!
-Đáng bao nhiêu đâu! Hai vòng bi và cái trục xe chắc chỉ cỡ trăm nghìn thôi anh!
-Như thế đâu tiện! Anh còn phải bỏ công đi và lắp nữa cơ mà!
-Anh khách sáo quá! Anh cứ đưa tôi một trăm nghìn là đủ! Anh đi nhiều rồi sẽ thấy có những lúc không phải tiền là tất cả!
-Vâng! Sách rút ví. Trong ví chỉ còn mấy tờ năm trăm nghìn và một tờ một trăm nghìn có dãy bốn số chín cuối Sách giữ đã lâu. Chẳng nhẽ…
-Tôi gửi anh! Sách rút tờ một trăm nghìn có bốn số chin ra đưa cho Mũ bảo hiểm. Đây là tờ tiền tứ quý tôi giữ đã lâu! Hy vọng nó đem may mắn lại cho anh! Mà tôi chưa được biết tên anh?
-Tôi tên Chín! Mà hình như tờ tiền của anh cũng tứ quý chin? Vậy coi như chúng ta có duyên với nhau.
Chưa cầm tiền nói chi nhìn rõ số mà Mũ bảo hiểm đã nói đúng phóc!
-Thôi anh đi đi! Đây là trục xe của anh và cả cái vòng bi lành, anh cầm theo cho tiện khi hỏi thay thế! Xin lỗi không bắt tay anh vì găng tay bẩn quá! Tôi cũng phải đi bây giờ! Anh chạy xe cẩn thận nhé! Mũ bảo hiểm nói dứt khoát như muốn đuổi khách.
-Vâng! Tôi đi! Cảm ơn anh! Sách vừa nhét gói đồ vào ba lô vừa ấp úng mãi mới nói được mấy từ đó khi Mũ bảo hiểm quay lưng đi vào nhà. Khoác ba lô lên vai, nổ máy, bật đèn pha Sách dắt xe quay đầu.
Vệt đèn pha hắt trong sương một quầng sáng đùng đục chỉ trong phạm vi khoảng hai mét mới nhìn rõ lờ mờ. Ánh đèn quét qua cửa nhà Mũ bảo hiểm loang loáng có cảm giác như sau cửa chỉ là một khoảng trống. Chẳng kịp nhìn kỹ, Sách kéo ga leo lên khỏi dốc.
Trời đã tối hẳn. Nhớ lời dặn Sách chỉ dám chạy chầm chậm và căng mắt tránh những viên đá to trên đường. Vừa chạy được khoảng vài trăm mét Sách đã thấy có ánh đèn xe phía sau. Không phải một mà đến ba cái. Ánh đèn đến gần rất nhanh kềm theo tiếng gọi:
-Sách! Sách ơi! Phải Sách không?
Quân nhà mình rồi!
-Hú ú! Sách hú to sảng khoái và dừng xe lại chờ.
Ba cái xe ập đến và thôi rồi các câu hỏi đủ kiểu quăng ra tới tấp. Sách chỉ cười và nói ngắn gọn:
-Xe tôi bị hỏng. Đã sửa xong. Chuyện cụ tỷ sẽ nói sau còn bây giờ thì đi nhanh lên kẻo mọi người lo lắng.

Phải hơn 21 giờ cả nhóm mới đến được Y tý. Đêm Y tý lạnh rất sâu. Ngồi quanh mâm cơm Sách mới từ từ kể lại những gì mình đã gặp. Mọi người bàn ra, tán vào cực kỳ rôm rả. Cả nhóm quay lại tìm Sách khẳng định trên đường quay lại họ chạy xe như rùa bò, vừa nhìn ngó cả hai bên đường và vừa réo gọi Sách nhưng Sách khẳng định chắc chắn là không nghe tiếng của họ trong khi lại nghe rất rõ tiếng của cô gái dân tộc nói với Mũ bảo hiểm. Có cậu còn xách đèn chạy ra soi cái bánh sau xe của Sách vì không tin có tay thợ nào lành nghề và xử lý tình huống giỏi đến như vậy! Mọi người chỉ tin khi nhìn rõ bốn mẩu gỗ đỏ hồng chèn hai bên trục xe của Sách, Thôi thì chung quy lại Sách gặp may! Và đã thế thì phải uống!
-Một. hai, ba! Zôôô!

....
 

Sherlocker

Xe buýt
Biển số
OF-453550
Ngày cấp bằng
15/9/16
Số km
634
Động cơ
361,645 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
....
Ngày hôm sau cả đoàn chạy qua Mường Hum, Ô quy hồ để về Sapa. Hành trình hoàn toàn vừa ý. Sách chỉ từ chối chạy ngược lên địa phận Lai châu trên đèo Ô quy hồ với lý do cần phải về thành phố Sapa sớm để sửa xe. Cùng với hai xe khác Sách tách đoàn chạy luôn về Sapa. Tại tiệm bảo dưỡng xe lớn gần Nhà thờ đá Sách hoàn toàn yên tâm khi biết có vòng bi thay thế sau khi kiểm tra, so sánh với cái vòng bi còn lành lặn cầm theo. Thỏa thuận giá cả xong, Sách cùng các bạn sang quán café gần đó ngồi chém gió giết thời gian. Gần một tiếng sau quay lại lấy xe, Sách cùng mọi người hơi ngạc nhiên khi cả tốp thợ của tiệm cứ nhìn mọi người chằm chằm mà chẳng nói năng gì. Kiểm tra xe lần cuối, thanh toán tiền xong, Sách định dắt xe ra thì người thợ già, có lẽ là thợ chính mới mang ra chiếc khay sắt đựng mấy thứ linh kiện đặt trước mặt Sách. Ông nói:
-Tôi không hiểu tại sao cậu có thể chạy được từ Y tý về đây với mấy thứ này!
Sách nhìn chiếc khay và nhìn mọi người. Những người đi cùng Sách nhìn chiếc khay rồi nhìn Sách. Mặt họ tái dần và chân tay tự nhiên run bắn. Trên chiếc khay là hai vòng bi gỉ ngoèn, chiếc trục xe cũng gỉ quá thế, các đầu ren đã mòn gần như nhẵn. Và bốn mẩu gỗ, cả bốn trông cứ như gỗ mục. Sách cầm một mẩu gỗ lên tay. Nó nhẹ bỗng. Sách bóp khẽ, những thớ gỗ vỡ vụn ra rơi xuống như đất mùn.
Người thợ già nói thêm:
-Kỳ lạ nhất là cái trục xe này khi thay ra chúng tôi thấy nó ngắn hơn cái trục zin của xe cậu tới hai centimets. Tôi đã thử lại tới ba lần, nó ngắn tới mức đầu trục không thể chạm tới càng bên kia chứ đừng nói đủ để vặn dù chỉ một vòng ren bu lông!!
Lạnh toát mồ hôi cả nhóm!
Ngoài trời bóng tối đã phủ xuống với sương mù dày đặc. Đêm nay chắc cũng là một đêm Sapa mù sương.

Ba tháng sau.
Cùng với hai phượt già đầy kinh nghiệm và không tin những chuyện hoang đường Sách quay lại cung đường cũ để giải tỏa những thắc mắc cho việc mình đã trải qua. Vẫn góc cua đó với hai đống đá bên ta luy âm nhưng con đường nhỏ xuống dốc đi được xe máy chẳng thấy đâu, chỉ có những mô đá thò ra đặt vừa bàn chân để đi xuống. Không có một mái nhà nào. Hai phượt già nhìn Sách nghi ngờ:
-Hay cậu nhớ nhầm!?
-Không thể nào! Sách khẳng định.
-Ở đây khúc cua nào cũng na ná như nhau, trời tối dễ nhầm lắm!
-Tôi nhớ rõ mà! Chúng ta đi quá lên trên gần hai trăm mét sẽ có tảng đá to bên vệ đường. Chiều hôm đó tôi đã ngồi tại đấy!
Quả nhiên đúng vị trí Sách nói có tảng đá thật và tảng đá đó đang có người ngồi. Một ông già dân tộc đang ngồi trông đàn trâu gặm cỏ ven đường. Sách và các bạn xuống xe hỏi ông già về căn nhà trong lũng phía khúc cua bên dưới. Ông già cũng nói chắc chắn là không có ngôi nhà nào. Mọi người nhìn nhau lắc đầu. Hồi lâu sau ông già mới hỏi bọn Sách tìm nhà ai? Sách nói tìm nhà anh Chín, hình như cũng là một người dưới xuôi lên đây ở. Sách còn nói anh ta ở đây biết nói tiếng dân tộc, quen một ông lão có cô con gái ở gần đây ba tháng trước khi Sách gặp đúng lúc cô gái gọi anh ta đi sang nhà uống rượu. Sách kể rất chi tiết, rằng anh ta hay đội mũ bảo hiểm có kính che, đi găng giống như thế này…. Sách nói mà không để ý ông già đã đánh rơi cái roi tre cầm tay và gục đầu xuống tự lúc nào…Sách chỉ nhận ra khi một trong hai người bạn huých mạnh vào lưng Sách ra hiệu. Sách im bặt ngang câu nói…
Một lát trôi qua, ông già ngẩng đầu nói khẽ:
-Vậy thì tao biết nó à! Nhưng chúng mày không gặp được nó đâu à!
-Sao lại không gặp được hả ông? Sách hỏi dồn.
-Vì nó chết rồi!
-Chết ạ? Chết lâu chưa ạ?
-Một năm ba tháng rồi!
-Không thể nào! Sách bật lên tiếng. Tôi mới gặp anh ấy ba tháng trước mà!
-Chúng mày đi theo tao! Ông ra đứng bật dậy đi xuống dốc. Sách và bạn bị bất ngờ cũng hấp tấp dắt xe đi theo.
Đến đúng khúc cua ngang dốc, đoạn giữa hai đống đá ông già chẳng nói chẳng rằng theo những mỏm đá trèo xuống bên dưới. Cả bọn cũng dựng xe trèo xuống theo ông già. Xuống dưới chừng ba chục mét là một khoảng đất khá rộng bằng phẳng có nhiều bụi cây rậm nên từ trên nhìn xuống rất khó xác định được độ dốc. Ông già đạp cây đi đến bên một mô đất xanh cỏ chỉ tay nói:
-Nó ở đây này!
Sách và các bạn đến gần nhìn kỹ thì đó là một ngôi mộ. Những chân hương cắm trên mộ đã bạc hết màu xen kẽ vài chân hương mới. Phía đầu ngôi mộ có tấm bia nhỏ bằng gỗ đã nứt toác. Phần họ không đọc được nhưng phần khắc tên vẫn rõ ràng.
H…v…Chín.
Bất chợt cả Sách và hai người bạn đều thấy ớn lạnh. Trời đang nắng quá trưa mà cảm thấy như hơi lạnh từ dưới đất bốc lên ngùn ngụt. Mọi người đứng như tượng trong lúc ông già chậm chậm kể lại:
-Hôm đó cũng khoảng sắp tối. Tao và con gái tao đang lùa trâu về. Trong đàn trâu nhà tao có con trâu cái tơ. Đến đoạn trên này bỗng có con trâu đực to từ đâu lao đến. Con trâu cái nhà tao sợ quá bỏ chạy. Con gái cũng chạy nhưng trượt chân ngã ngay bên đường. Con trâu đực cứ lao tới thì thằng này đi xe máy từ trên dốc xuống. Nó dừng xe chắn giữa con gái tao và con trâu bấm còi ầm ĩ. Con trâu như điếc cắm đầu húc thẳng vào đẩy cái xe với thằng này và cả con gái tao rơi xuống dưới này. Tìm theo giấy tờ mang theo người thằng này người ta mới báo được cho nhà nó. Nhưng khi nhà nó lên thì dân bản đã chôn nó ở đây rồi. Nhà nó bảo thôi đành chờ ba năm sẽ đưa nó về quê nhà nó. Còn con gái tao thì chôn trên núi. Ba tháng trước tao cũng vừa làm lễ cúng năm cho nó xong!
Ông già ngừng lời đã lâu mà Sách và các bạn vẫn chưa hết bàng hoàng. Chuyện xảy ra thật khó tưởng tượng nhưng Sách cảm thấy rõ ràng đã có được sự giúp đỡ của Chín. Và hiển nhiên với những gì đã gặp thì Chín là một phượt tử chính hiệu.
Không có nhang, Sách châm ba điếu thuốc lá, bẻ cành cây rồi cắm trên mộ Chín. Sách chắp tay đứng trang nghiêm khẩn cầu trước mộ trong khi hai người bạn đi nhổ bớt những bụi cây đang sắp phủ trùm lên mộ.
-Anh Chín ơi! Cho dù có đúng phải anh hay không nhưng tôi vẫn tin đó chính là anh. Tôi là người đã được anh giúp buổi chiều hôm đó. Hôm nay quay lại không nghĩ lại gặp anh trong tình huống này. Dù sao thì tôi cũng tâm thành tưởng nhớ tới anh. Tôi nghĩ anh vẫn sống trong lòng những người dân nơi đây và những người như tôi. Mong anh an nghỉ!
Khấn xong Sách cởi chiếc khăn rằn trên cổ buộc ngang chân tấm bia mộ rồi buông tay đứng cúi đầu trước mộ.
Một làn gió thổi tới cuộn khói thuốc lá vấn vít vào nhau nhưng cứ tụ lại chẳng chịu tan. Hai người bạn quay lại đặt vào tay Sách một cái gì đó rồi chắp tay cúi đầu đứng cạnh Sách. Sách xòe tay nhìn xuống.
Trên tay Sách là một tờ giấy bạc một trăm nghìn quá quen thuộc với số serie tận cùng là bốn con số chín....

...............
3-5-2011
 

XeChuaCo

Xe tăng
Biển số
OF-347591
Ngày cấp bằng
21/12/14
Số km
1,595
Động cơ
233,604 Mã lực
Cụ duyky ơi, viết tiếp hay chờ em vang đới :-w
 

mrdaubac

Xe điện
Biển số
OF-459647
Ngày cấp bằng
7/10/16
Số km
2,778
Động cơ
227,320 Mã lực
Tuổi
55
Không đọc chuyện của cụ chủ thì không ngủ ngon, iem có thói quen kỳ lạ là trước khi đi ngủ phải đọc truyện ma mới ngủ ngon được...
 

chimnhua

Xe tải
Biển số
OF-197565
Ngày cấp bằng
6/6/13
Số km
328
Động cơ
327,960 Mã lực
Chủ thớt nghỉ lâu quá hay là..
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top