Em đã từng suy nghĩ về chuyện này đề phòng nhỡ có tiền mà cho f1, nhất là vì lúc nhỏ thằng bé nhà em hơi ngớ ngẩn.
1 cách mà em nghĩ đến là cho trước khi cưới. Cách này vô dụng ở Úc vì khi ly dị ts đấy vẫn bị coi là chỗ trợ cấp cho vợ cũ & con bình thường (trợ cấp theo mức sống gd hiện tại, không phải theo mức chung xh). Có cách lập trust nhưng cũng không giải quyết được hết vđ & vận hành phức tạp.
Về sau lớn lên con em bớt ngớ ngẩn & trở thành bình thường, nên em cũng không nghĩ nhiều đến chuyện đấy nữa.
Hiện tại em nghĩ:
- Đầu tiên em tin & tôn trọng con mình. Em tin nó sẽ tự lo được cho bản thân & gia đình, tin rằng ts bm có cho chỉ là để thể hiện tình cảm, chứ không phải để dựa vào đấy mà sống (không thế thì chết). Cuộc đời có sóng gió mong con vững tay chèo mà vượt qua, cơ bản là thế.
- Nếu ts mình định cho không lớn đối với vợ chồng nó (ví dụ dưới 5 năm lương trước thuế 2 vc), thì em nghĩ nếu cảm thấy tin tưởng được, cuới xong 4-5 năm cho chung cho tình cảm
- Nếu tài sản 5 - 10 năm thu nhập: giúp bằng cách trả hộ một số chi phí như con học trường tư, trả tiền đi du lịch v.v. rồi cho chung sau khi cưới khoảng 10 năm, tất nhiên nếu qh các bên tốt đẹp
- Nếu ts trên 10 năm thu nhập (trên $2tr): trả hộ chi phí, cho một ít (500k) lúc mua nhà v.v. Số còn lại đến lúc (gần) chết mới cho, lúc này cho chung hay riêng không còn quan trọng nữa.
Tính toán bên trên là với con trai em. Còn con gái trông có vẻ sẽ giàu hơn bố mẹ nên chuyện cho lúc nào không quan trọng. Tùy lúc đấy nó bảo gì mình.