Dạo này em yếu kém hay sao ấy. Uống rượu/bia và đồ nhắm thì hoặc rất kén, hoặc kệ mợ nó uống cho xong, vui là chính.
Hôm rồi anh bạn cho thùng rượu ong rừng loại tốt, ngâm mấy năm, hôm nay mở ra nếm thử thấy ong nhung nhúc mà ngọt như mật! Em pha ra với rượu nếp uống thử (rượu này nóng lắm), tuy rượu ngọt êm, nhưng em thấy vẫn nóng, khó nuốt, dù thịt chó ngon và phòng rất mát.
Quán Lý thì ngày xưa em hay lên, nhưng hôm rồi mò vào thấy không ngồi được nữa. Thức ăn thường, mà ngột ngạt, rượu thì cũng vậy vậy. Chả hiểu quán xuống cấp hay thân em xuống cấp.
Quán chị Bình Tạm thương thì phải chọn ngày chuyển thu, hoặc trời lạnh lên ngồi ngoài. Thức ăn thì em vẫn thấy được, có điều dạo này thấy rượu ở đó hơi tanh (chắc do em nhậy cảm quá), mà lại ko có rượu trắng.
Mấy cái loại rượu ngâm cây cỏ dân tộc, hoặc cây Anh túc em uống cũng khá khá rồi. Loại tốt luôn, nhìn chung ko khoái lắm. Em chỉ thích rượu trắng thôi.
Ngày xưa còn đi học bọn em hay đi buôn rượu bằng săm (ở làng Vân chứ đâu, có điều ít phải đi đò, mặc dù chạy xe chở 3-4 cái săm/can 30L -rượu sắn- ở trên triền đê, yếu tay khéo ngã lăn quay ở mấy chỗ cua), rồi nhà bạn nấu rượu giữa phố để đi đưa, về quê bên nội ngoại lại còn nấu rượu nữa (tất nhiên là ko bằng Bắc Ninh), nên em cũng biết sơ sơ.
Dạio này quy trình làm rượu rút ngắn nhiều, các khâu cơm rượu, lên men, cất,.., bỏ qua/cắt bớt. Rượu nấu rất gạn, như vậy sẽ nhiều cồn và nhiều aldehyde. Hôm trước cậu bạn em máu uống rượu ngô mà phải về quê (Bắc Cạn) tự chọn mấy tạ ngô, rồi tìm người nấu, xì xụp hơn tuần mới được hơn trăm lít rượu ngon, chia ra anh em làm sạch.