- Biển số
- OF-328542
- Ngày cấp bằng
- 25/7/14
- Số km
- 1,430
- Động cơ
- 299,072 Mã lực
Quan trọng nhất là sức khoẻ ổn ổn thì ok hết, sợ nhất bệnh tật lại một mình thì mệt lắm!
Úi giời có sư đây cấp dầu ăn rồi thì em điếc lác luôn heheNgười nhầm chả liên quan gì đến nhím. Nhớ lão gió thì cứ nói chứ sợ gì? đời người chỉ có 1 lần thôi mà
Ối giời ơi có vụ rủ rê xăm kìa èo ơi em té đâyNhầm cả cặp thế này thì khỏi chối
Không biết phụ nữ thế nào còn đàn ông em thấy tầm tuổi hợp ý nhất là 2xKo hề xa xỉ cụ nha, tình yêu ko phân biệt tuổi tác, giờ có 70, 80 đi chăng nữa mà gặp người tầm tuổi hợp ý thì đều có thể yêu được. Các em/cháu nó nhìn còn ngưỡng mộ ý chứ
Đúng roài cụ, chỉ có điều là không biết có ai và không biết tên gì . Em nghĩ tầm tuổi này hầu như không có xx thì gọi là tình đồng chí cụ nhờ
quy luật nhân quả thì nó không phải là niềm tin mà nó là quy luật tự nhiên.Cụ lại áp cái niềm tin của cụ cho người khác rồi
Cụ chỉ được cái nói đúng mãi mãi tuổi 20 cụ nhờKhông biết phụ nữ thế nào còn đàn ông em thấy tầm tuổi hợp ý nhất là 2x
VDL có phải cq từ thiện đâu mà không kinh doanh? Từ bệnh viện, trường học, chỗ thờ tự, đám hỏi đám hiếu, v.v.... có cái gì mà ko kinh doanh, ko đặt lợi nhuận lên hàng đầu?
Vđ ở đây là ơ sở kinh doanh dịch vụ đó có tốt, có tương xứng với khoản tiền mà khách hàng bỏ ra không?
Chỗ cụ làm như cụ nói là phục vụ kém, ko xứng đáng với đồng tiền khách hàng bỏ ra, không có nghĩa là tất cả các VDL trên thế giới này đều như thế. Khi có nhiều VDL mở ra, kinh doanh tốt, cạnh tranh nhiều thì tự khắc chất lượng dv của các VDL đó sẽ phải nâng cao lên thôi (cũng như các hãng viễn thông).
Còn việc khách hàng tai quái, tính cách thế nào là việc của họ, ko phải việc của cụ vì cụ chỉ là nv quèn làm thuê cho cái VDL đấy thôi. Chứ nếu là chủ cơ sở kinh doanh VDL có tâm, có tầm, đặt lợi nhuận lên hàng đầu thì họ mặc xác khách hàng tai quái thế nào, miễn là khách hàng đóng nhiều, đóng đủ tiền cho cs kinh doanh của họ, và luôn tìm cách nâng cao dịch vụ của họ (khi có cạnh tranh), thế thôi!
Đúng truyền thống của cõi of mợ ơi, một là thả dê hai là phang nhau Em chém gió cầy còm kiếm cơmCác cụ ko hiến kế cho chúng em mà lại quay ra tán nhau rùi à
Bọn em thì mãi mãi tuổi 30Cụ chỉ được cái nói đúng mãi mãi tuổi 20 cụ nhờ
Cháu đã nói là ý kiến cá nhân của cháu việc gì cụ phải mỉa mai là nhân viên quèn hay ko quèn. Mắt thấy tai nghe như thế nào thì nói vậy thôi bởi vì ở đây chắc cc chỉ nghe nói chứ chưa tận mắt chứng kiến. Còn thế giới khác đừng so sánh thế giới với Việt Nam cụ ạ,VDL có phải cq từ thiện đâu mà không kinh doanh? Từ bệnh viện, trường học, chỗ thờ tự, đám hỏi đám hiếu, v.v.... có cái gì mà ko kinh doanh, ko đặt lợi nhuận lên hàng đầu?
Vđ ở đây là ơ sở kinh doanh dịch vụ đó có tốt, có tương xứng với khoản tiền mà khách hàng bỏ ra không?
Chỗ cụ làm như cụ nói là phục vụ kém, ko xứng đáng với đồng tiền khách hàng bỏ ra, không có nghĩa là tất cả các VDL trên thế giới này đều như thế. Khi có nhiều VDL mở ra, kinh doanh tốt, cạnh tranh nhiều thì tự khắc chất lượng dv của các VDL đó sẽ phải nâng cao lên thôi (cũng như các hãng viễn thông).
Còn việc khách hàng tai quái, tính cách thế nào là việc của họ, ko phải việc của cụ vì cụ chỉ là nv quèn làm thuê cho cái VDL đấy thôi. Chứ nếu là chủ cơ sở kinh doanh VDL có tâm, có tầm, đặt lợi nhuận lên hàng đầu thì họ mặc xác khách hàng tai quái thế nào, miễn là khách hàng đóng nhiều, đóng đủ tiền cho cs kinh doanh của họ, và luôn tìm cách nâng cao dịch vụ của họ (khi có cạnh tranh), thế thôi!
E thích sự lạc quan và tự chủ của cụ.Vào đây mới thấy muôn hình muôn vẻ. Sau đổ vỡ, em đang lao vào cái khoảng 50, và thấy rất thoải mái với cuộc sống 1 mình, chưa từng thấy khó khăn hay bất mãn gì. Cuộc sống thực sự ổn gần chục năm nay. Tất nhiên, đổi lại em cũng phải chia tay nhiều thói quen vui chơi la cà trước đó. Một ít bạn, một (cực) ít tình, tự làm tất cả, đề phòng rủi ro từ xa, tích lũy khi có cơ hội, cố gắng trong khả năng.
Cuộc sống 1 mình, không đáng sợ!
Em từng có người cho em là lạc quan tếu, và vô lo vô nghĩ. Nhưng thực sự mà nói, có rơi vào những hoàn cảnh ngặt nghèo mới thấy, có lo đến bạc tóc cũng không giải quyết được vấn đề gì. Và vì đi qua nhiều thăng trầm nên em rút kinh nghiệm là mọi việc đều có cách giải quyết, cũng đừng bao giờ than trách số phận hay đổ lỗi cho người khác. Hãy tập hài lòng với những gì mình đang có, nếu muốn có thứ giống như của người ta, hãy cố gắng, trước khi cố gắng, hãy thực sự hiểu, mình có cần thứ đó không?E thích sự lạc quan và tự chủ của cụ.
Cs ko phải lúc nào cũng theo ý mình sắp đặt dc. Quen dựa dẫm người này người kia lúc gặp hoàn cảnh xô đẩy ko có điều mình muốn thì mất hết ý chí.
À vâng thì đó cũng là ý kiến cá nhân e mà, Người kinh doanh, làm chủ tất nhiên sẽ có góc nhìn khác với nv quèn về đối tác khách hàng của mìn, đó là chuyện bình thường, đâu có gì mỉa mai đâu mà cụ phải phản ứng.Cháu đã nói là ý kiến cá nhân của cháu việc gì cụ phải mỉa mai là nhân viên quèn hay ko quèn. Mắt thấy tai nghe như thế nào thì nói vậy thôi bởi vì ở đây chắc cc chỉ nghe nói chứ chưa tận mắt chứng kiến. Còn thế giới khác đừng so sánh thế giới với Việt Nam cụ ạ,
Tuổi này thì kinh nhắmBọn em thì mãi mãi tuổi 30
Vâng, thực sự khó nhất là vượt qua dc chính mình.Em từng có người cho em là lạc quan tếu, và vô lo vô nghĩ. Nhưng thực sự mà nói, có rơi vào những hoàn cảnh ngặt nghèo mới thấy, có lo đến bạc tóc cũng không giải quyết được vấn đề gì. Và vì đi qua nhiều thăng trầm nên em rút kinh nghiệm là mọi việc đều có cách giải quyết, cũng đừng bao giờ than trách số phận hay đổ lỗi cho người khác. Hãy tập hài lòng với những gì mình đang có, nếu muốn có thứ giống như của người ta, hãy cố gắng, trước khi cố gắng, hãy thực sự hiểu, mình có cần thứ đó không?
Tự khắc, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mỗi người một thế giới quan, từ đó nhân sinh quan cũng khác nhau lão ạ. Vả lại, hoàn cảnh cũng tác động đến mong muốn của mỗi cá nhân. Miễn sao lão thấy cuộc đời này đáng sống là đủ.Vâng, thực sự khó nhất là vượt qua dc chính mình.
E thì ko quan niệm là mình nhất định phải có thứ người khác có, bởi vì có những thứ dù mình muốn đến mấy, cố gắng đến mấy thì chắc chắn sẽ không thể có được như "người ta". Vậy cứ đặt những mục đích khả thi thôi, còn được hay không thì nhiều khi cũng do... "số" cả.
Nhưng cá nhân e thì qua những tình huống ngặt nghèo e lại nghiệm ra chuyện "Tái ông thất mã" là khá đúng (với e), nhiều khi thứ mình mất lại hóa ra là 1 khởi đầu tốt cho 1 thứ khác tốt hơn.