[Funland] Từ Phước Long, Ban Mê Thuột tới Chiến dịch Hồ Chí Minh

dpl

Xe lăn
Biển số
OF-85127
Ngày cấp bằng
14/2/11
Số km
12,194
Động cơ
408,308 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
À, thì đã xác định từ đầu là bỏ Tây Nguyên rồi mà. Cụ cứ giữ Tây Nguyên, em giữ đồng bằng ven biển. Thỉnh thoảng qua lại giao lưu vui vẻ tí :D
Có tây nguyên thì có 2 ngả đánh sg. Chứ có fai bắt buộc đánh từ mấy tỉnh duyên hải đâu cụ
 

fanmu1234

Xe container
Biển số
OF-376004
Ngày cấp bằng
1/8/15
Số km
6,721
Động cơ
265,068 Mã lực
Khi QGP bắt đầu tiến xuống Khánh Hòa thì em từ Pleiku giải tỏa đường 19 rút quân về Quy Nhơn.
Lúc đó sẽ không bị mất Vùng 1, không có cánh quân duyên hải đánh vào Sài Gòn.
Quân B3 đã để lại non nửa giữ BMT, bị hao tổn khi đánh, lại phải có quân giữ Khánh Hòa thì còn bao nhiêu quân có thể đánh vào Sài Gòn?
Mà nếu cố đánh vào Sài Gòn em sẽ dồn quân từ Quy Nhơn chiếm lại Khánh Hòa, đánh vào sau lưng QGP, cụ nên nhớ là Trung đoàn 44, 45 và 5 liên đoàn Biệt động quân từ Tây Nguyên về chưa bị thiệt hại gì nhiều nhé :D
1 liên đoàn BĐQ quân số bằng 1 trung đoàn không cụ ơi?
 

1.25 ton

Xe điện
Biển số
OF-390227
Ngày cấp bằng
3/11/15
Số km
3,964
Động cơ
523,775 Mã lực
Có tây nguyên thì có 2 ngả đánh sg. Chứ có fai bắt buộc đánh từ mấy tỉnh duyên hải đâu cụ
Đúng vậy, phía Tây và phía Bắc của Đông Nam Bộ giáp với Campuchia; Phía Nam - Tây Nam giáp với Đồng bằng sông Cửu Long; Phía Đông - Đông Nam giáp với biển Đông; Phía Bắc và Đông Bắc giáp Tây Nguyên và Duyên hải Nam Trung Bộ. Vì vậy kế hoạch của các cụ là chiếm Tây Nguyên thông đường vận tải xuống Đông Nam Bộ, cô lập duyên hải miền trung , từ đó đánh vào Sài gòn. Chứ không phải đánh các tỉnh duyên hải Miền Trung để làm bàn đạp đánh Sài Gòn, vì các tỉnh duyên hải miền Trung không những người đông, có phòng thủ mạnh, mà còn tiềm ẩn nguy cơ là Mỹ vẫn can thiệp bằng tàu chiến và tàu sân bay.
Các cụ xem bản đồ là thấy ngay, vì sao chiến dịch Tây Nguyên cực kỳ quan trọng.

1682069465270.png
 

dpl

Xe lăn
Biển số
OF-85127
Ngày cấp bằng
14/2/11
Số km
12,194
Động cơ
408,308 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Đúng vậy, phía Tây và phía Bắc của Đông Nam Bộ giáp với Campuchia; Phía Nam - Tây Nam giáp với Đồng bằng sông Cửu Long; Phía Đông - Đông Nam giáp với biển Đông; Phía Bắc và Đông Bắc giáp Tây Nguyên và Duyên hải Nam Trung Bộ. Vì vậy kế hoạch của các cụ là chiếm Tây Nguyên thông đường vận tải xuống Đông Nam Bộ, cô lập duyên hải miền trung , từ đó đánh vào Sài gòn. Chứ không phải đánh các tỉnh duyên hải Miền Trung để làm bàn đạp đánh Sài Gòn, vì các tỉnh duyên hải miền Trung không những người đông, có phòng thủ mạnh, mà còn tiềm ẩn nguy cơ là Mỹ vẫn can thiệp bằng tàu chiến và tàu sân bay.
Các cụ xem bản đồ là thấy ngay, vì sao chiến dịch Tây Nguyên cực kỳ quan trọng.

View attachment 7800362
Cụ trên cứ tưởng là giữ đc mấy tỉnh duyên hải là xong trong khi mục đích quân giải phóng là SG
 

hoaoaihuong

Xe buýt
Biển số
OF-313492
Ngày cấp bằng
27/3/14
Số km
908
Động cơ
320,310 Mã lực
Thấy viết có đơn vị VNCH chưa bị đánh, đang rút về đường số 7 thì chán dừng lại không đi nữa ở 1 thị trấn, làm kẹt xe nặng khiến cả đoàn chậm trễ. Không hiểu sao được rút quân khỏi mặt trận thì sướng chứ, hay là còn gia đình kẹt lại.
Ông pháo binh này kể chứng kiến cảnh 1 đoàn rút quân bị phục kích. Pháo giải phóng nổ loạt chặn đầu, khối đi đầu dừng lại nhưng các khối sau vẫn dồn lên, đến khi ứ rồi thì pháo lại bắn chặn hậu, xem như cả khúc quân bị dồn hết vào giữa, bộ binh chỉ việc lượm phần còn lại. Thế là cả đoàn lính tản ra chạy hết vào rừng núi 2 bên đường, mạnh ai nấy chạy, chẳng ai còn tinh thần chiến đấu với kêu gào viện binh với giải vây. Ổng cũng băng rừng lội suối mấy ngày mới thoát qua được khúc đấy để về tới dưới, hút chết sợ quá trốn tiệt luôn.
 

.Bo My

Xe container
Biển số
OF-795404
Ngày cấp bằng
1/11/21
Số km
9,899
Động cơ
219,597 Mã lực
1 liên đoàn BĐQ quân số bằng 1 trung đoàn không cụ ơi?
Bằng 1 trung đoàn nhưng chỉ có trang bị nhẹ không có xe tăng và pháo. Mỗi liên đoàn gồm 3 tiểu đoàn biệt động quân, 1 đại đội trinh sát và 1 đại đội hành chính. Vào năm 1975 biệt động quân bị đánh giá là yếu, nhiều lính già.
 

detector

Xe tăng
Biển số
OF-318852
Ngày cấp bằng
8/5/14
Số km
1,229
Động cơ
320,267 Mã lực
Website
woodsoft.vn
Có tây nguyên thì có 2 ngả đánh sg. Chứ có fai bắt buộc đánh từ mấy tỉnh duyên hải đâu cụ
Cụ trên cứ tưởng là giữ đc mấy tỉnh duyên hải là xong trong khi mục đích quân giải phóng là SG
Em chỉ đưa ra phương án tốt hơn, chứ không nói là phương án này sẽ giữ cho Sài Gòn không bị tấn công.
Ít nhất theo phương án của em:
- QGP sẽ không thể dùng 5 cánh quân đánh vào Sài Gòn từ 5 hướng.
- Đường tiếp liệu vẫn phải đi lối Trường Sơn chứ không chạy băng băng dọc quốc lộ 1 vào sát Sài Gòn được, như vậy về thời gian và số lượng sẽ kém hơn nhiều.
- QGP không thể dốc toàn quân vào đánh Sài Gòn chỉ để lại 1 sư đoàn 308 giữ miền Bắc như đã xảy ra khi vùng 1 chiến thuật của VNCH vẫn còn nguyên.
- Quân chủ lực VNCH vẫn còn hầu như nguyên vẹn và sẽ không ngồi yên để QGP đánh.

Nếu mà VNCH cầm cự dằng dai được 6 tháng - 1 năm nữa thì có khả năng Mỹ thấy VNCH có hi vọng giữ được dù bị thu hẹp lãnh thổ và sẽ tăng quân viện, mà cũng có thể cho B52 quay lại không chừng.
 
Chỉnh sửa cuối:

dpl

Xe lăn
Biển số
OF-85127
Ngày cấp bằng
14/2/11
Số km
12,194
Động cơ
408,308 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Em chỉ đưa ra phương án tốt hơn, chứ không nói là phương án này sẽ giữ cho Sài Gòn không bị tấn công.
Ít nhất theo phương án của em:
- QGP sẽ không thể dùng 5 cánh quân đánh vào Sài Gòn từ 5 hướng.
- Đường tiếp liệu vẫn phải đi lối Trường Sơn chứ không chạy băng băng dọc quốc lộ 1 vào sát Sài Gòn được, như vậy về thời gian và số lượng sẽ kém hơn nhiều.
- QGP không thể dốc toàn quân vào đánh Sài Gòn chỉ để lại 1 sư đoàn 308 giữ miền Bắc như đã xảy ra khi vùng 1 chiến thuật của VNCH vẫn còn nguyên.
- Quân chủ lực VNCH vẫn còn hầu như nguyên vẹn và sẽ không ngồi yên để QGP đánh.

Nếu mà VNCH cầm cự dằng dai được 6 tháng - 1 năm nữa thì có khả năng Mỹ thấy VNCH có hi vọng giữ được dù bị thu hẹp lãnh thổ và sẽ tăng quân viện, mà cũng có thể cho B52 quay lại không chừng.
Sr vì e hiểu sai ý cụ :)
 

1.25 ton

Xe điện
Biển số
OF-390227
Ngày cấp bằng
3/11/15
Số km
3,964
Động cơ
523,775 Mã lực
Post cùng cụ Ngao mấy ảnh về chiến tranh. Đây là bộ ảnh của hãng AP, trong đó hãng này nhận được 6 giải thưởng Pulitzer .

1) Xác lính dù Mỹ nằm gần sở chỉ huy trong trận An Ninh, ngày 18 tháng 9 năm 1965. Lính dù, thuộc Lữ đoàn 1, Sư đoàn Dù 101, bị trúng hỏa lực dày đặc của quân địch ngay sau khi tiếp đất. Những người chết và bị thương sau đó được sơ tán về An Khê ( Gia Lai ), nơi đóng quân của Sư đoàn 101. Trận chiến là một trong những trận đọ súng đầu tiên giữa các đơn vị chủ lực của lực lượng Hoa Kỳ và Việt Cộng
Ảnh: Henri Huet/AP.

Chiến dịch này được Tướng William Westmoreland của COMUSMACV coi là một "thành công ngoạn mục." , Nhưng thiếu ta Hackworth ( sỹ quan hành quân ), người trực tiếp tham gia lại cho rằng " Chắc chắn rằng, đó không phải là một thành công " và " chính Viet Cong đã cứu nguy cho chúng ta bằng cách rút lui ". Thậm chí Thiếu tá Charles W. Dyke ( sỹ quan hành quân ), còn cho rằng đó là một "thảm họa" và là sản phẩm của một "kế hoạch tồi tệ, thiếu sáng tạo."


1682128728919.png


2.) Một lính dù Hoa Kỳ, bị thương trong trận chiến ở Đồi Thịt Băm, nhăn nhó vì đau đớn khi chờ sơ tán y tế tại căn cứ gần biên giới Lào vào ngày 19 tháng 5 năm 1969
Ảnh: Hugh Van Es/AP

Thương vong gây tranh cãi của lính Mỹ trong trận chiến đã dẫn đến việc tờ báo ngầm G.I " Tiếng nói G.I " ở Việt Nam đặt tiền thưởng 10.000 đô la cho đầu của Trung Tá Honeycutt người chỉ huy trận chiến, dẫn đến nhiều nỗ lực ném lựu đạn không thành công nhằm ám sát ông này.


1682130917865.png


3)Lính cứu thương Nam Việt Nam bịt khăn khỏi mùi hôi khi đi ngang qua thi thể của những người lính Hoa Kỳ và Nam Việt Nam đã thiệt mạng khi chiến đấu với Việt Cộng trong đồn điền cao su Michelin, ngày 27 tháng 11 năm 1965. Hơn 100 thi thể đã được tìm thấy sau khi Việt Cộng tấn công Trung đoàn 7, Sư đoàn 5 của Nam Việt Nam. Đồn điền này, nằm giữa Sài Gòn và biên giới Campuchia, là nơi thường xuyên xảy ra giao tranh trong suốt cuộc chiến.
Ảnh: Horst Faas/AP

1682135608443.png
 
Chỉnh sửa cuối:

Dminnn2018

Xe tải
Biển số
OF-819377
Ngày cấp bằng
19/9/22
Số km
299
Động cơ
23,298 Mã lực
Tuổi
32
Khi QGP bắt đầu tiến xuống Khánh Hòa thì em từ Pleiku giải tỏa đường 19 rút quân về Quy Nhơn.
Lúc đó sẽ không bị mất Vùng 1, không có cánh quân duyên hải đánh vào Sài Gòn.
Quân B3 đã để lại non nửa giữ BMT, bị hao tổn khi đánh, lại phải có quân giữ Khánh Hòa thì còn bao nhiêu quân có thể đánh vào Sài Gòn?
Mà nếu cố đánh vào Sài Gòn em sẽ dồn quân từ Quy Nhơn chiếm lại Khánh Hòa, đánh vào sau lưng QGP, cụ nên nhớ là Trung đoàn 44, 45 và 5 liên đoàn Biệt động quân từ Tây Nguyên về chưa bị thiệt hại gì nhiều nhé :D
QGP thực hiện nghi binh ở chiến dịch Tây Nguyên chính là để giữ im lực lượng chính của QK2 VNCH nằm im ở Pleiku và Kontum, cô lập vây hãm cắt đường giao thông để lực lượng này không thể hành quân, không thể ứng cứu cho khu vực khác. Vì hướng phát triển chiến lược của QGP không phải bắc Tây nguyên.

Lúc ấy có nguyên sư đoàn 320 QGP nằm ở IaH”leo, trung đoàn 95 và sư đoàn 2 quân khu 5 cắt đường QL19. Tổng thống NVT và đại tướng Cao Văn Viên sợ xảy ra thảm hoạ giống binh đoàn GM100 của Pháp cũng chính ở QL19, Đăk Pơ, đèo Mang Yang năm xưa nên mới chọn đường 7 để triệt thoái… Bác tính kế cho cụm quân Pleiku của bác đánh giải toả đường 19 thì có khi chiến thắng trong chiến dịch Tây Nguyên của QGP còn oanh liệt hơn.
 
Chỉnh sửa cuối:

Xe gia đình

Xe điện
Biển số
OF-51938
Ngày cấp bằng
1/12/09
Số km
3,721
Động cơ
531,260 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Em chỉ đưa ra phương án tốt hơn, chứ không nói là phương án này sẽ giữ cho Sài Gòn không bị tấn công.
Ít nhất theo phương án của em:
- QGP sẽ không thể dùng 5 cánh quân đánh vào Sài Gòn từ 5 hướng.
- Đường tiếp liệu vẫn phải đi lối Trường Sơn chứ không chạy băng băng dọc quốc lộ 1 vào sát Sài Gòn được, như vậy về thời gian và số lượng sẽ kém hơn nhiều.
- QGP không thể dốc toàn quân vào đánh Sài Gòn chỉ để lại 1 sư đoàn 308 giữ miền Bắc như đã xảy ra khi vùng 1 chiến thuật của VNCH vẫn còn nguyên.
- Quân chủ lực VNCH vẫn còn hầu như nguyên vẹn và sẽ không ngồi yên để QGP đánh.

Nếu mà VNCH cầm cự dằng dai được 6 tháng - 1 năm nữa thì có khả năng Mỹ thấy VNCH có hi vọng giữ được dù bị thu hẹp lãnh thổ và sẽ tăng quân viện, mà cũng có thể cho B52 quay lại không chừng.
Tiếc là cụ ra đời muộn quá, nếu không thì lịch sử có thể sẽ khác đi :)
 
  • Vodka
Reactions: dpl

4banhxequay

Xe điện
Biển số
OF-66588
Ngày cấp bằng
18/6/10
Số km
3,856
Động cơ
471,311 Mã lực
Em chỉ đưa ra phương án tốt hơn, chứ không nói là phương án này sẽ giữ cho Sài Gòn không bị tấn công.
Ít nhất theo phương án của em:
- QGP sẽ không thể dùng 5 cánh quân đánh vào Sài Gòn từ 5 hướng.
- Đường tiếp liệu vẫn phải đi lối Trường Sơn chứ không chạy băng băng dọc quốc lộ 1 vào sát Sài Gòn được, như vậy về thời gian và số lượng sẽ kém hơn nhiều.
- QGP không thể dốc toàn quân vào đánh Sài Gòn chỉ để lại 1 sư đoàn 308 giữ miền Bắc như đã xảy ra khi vùng 1 chiến thuật của VNCH vẫn còn nguyên.
- Quân chủ lực VNCH vẫn còn hầu như nguyên vẹn và sẽ không ngồi yên để QGP đánh.

Nếu mà VNCH cầm cự dằng dai được 6 tháng - 1 năm nữa thì có khả năng Mỹ thấy VNCH có hi vọng giữ được dù bị thu hẹp lãnh thổ và sẽ tăng quân viện, mà cũng có thể cho B52 quay lại không chừng.
TQ sẽ nhào vô miền bắc
 

.Bo My

Xe container
Biển số
OF-795404
Ngày cấp bằng
1/11/21
Số km
9,899
Động cơ
219,597 Mã lực
Cụ nào có sách này bán chắc kiếm được tiền: :D
TỔNG KẾT NHỮNG TRẬN ĐÁNH THEN CHỐT CHIẾN DỊCH TRONG KHÁNG CHIẾN CHỐNG MỸ, CỨU NƯỚC
Tác giả: Viện Lịch sử Quân sự Việt Nam
-------------
Link này trích từ sách, nói về nghệ thuật đánh phản kích ở Buôn Mê Thuột, các vị trí điểm cao gần BMT đã bị chiếm nên buộc VNCH phải đổ quân xuống Phước An-Nông Trại, nơi có căn cứ cũ.

Ở dưới mặt đất, các đơn vị của Sư đoàn 10 được xe tăng, pháo binh yểm trợ tối đa. Các đơn vị hỏa lực đã tổ chức nhiều trạm quan sát ở nhiều nơi, thực hành bắn nhiều mục tiêu đột xuất, chia cắt đội hình phản kích, uy hiếp tinh thần binh lính Ngụy. Điều quan trọng là Sư đoàn 10 có xe cơ giới chở quân, có cao xạ bảo vệ nên đã tiến đánh các mục tiêu theo phương thức hành tiến cơ động nhanh, thọc sâu, đánh chiếm mục tiêu chủ yếu, quan trọng, hình thành thế áp đảo đối phương ngay từ đầu.

 

Bastion.P

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-579316
Ngày cấp bằng
15/7/18
Số km
7,914
Động cơ
384,611 Mã lực
Hình dưới không phải là bộ đội Bắc Việt, mà là đặc công miền, tham gia bảo vệ các cầu vào Sài Gòn, để giúp các QĐ tiến công thần tốc vào giải phóng SG. Đúng ra sau khi các QĐ qua cầu là các lực lượng này đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng các anh vẫn xin đi theo để tăng cường thêm. Đặc điểm dễ thấy là các anh là đặc công nước nên mặc quần sịp, anh nào sang hơn thì mặc đùi (như trong ảnh).

Như hướng đánh Bộ TTM VNCH thì có 3 cánh QGP cùng tiến đánh, trong đó 1 cánh là của đặc công. Thậm chí có giả thuyết cánh của đặc công đã vào giải tỏa trước trụ sở Bộ TTM, sau đó QĐ1 & QĐ3 mới tiến vào.

Ở cánh của QĐ2 tiến đánh Dinh Độc lập thì có Tđ đặc công E116 của cụ Đô, mặc quần sịp leo thoăn thoắt lên ban công tầng 2 tham gia vẫy cờ báo chiến thắng. E116 có lẽ đi cùng xe của tốp 2 nên vào Dinh sau tốp 1 của tank 843 1 chút.

Ảnh cắt từ video của INA: 1 cụ đặc công 116 cầm trái B41 xách AK.
6595049-a696cbb10dee44ccdb3bbd0e819355d7.jpeg


Cụ ý chạy qua bãi cỏ, gần lên sảnh rồi:


Sài Gòn 1975_4_30 (252).jpg

30-4-1975 – bộ đội Bắc Việt Nam chiếm Toà Đô Chánh Sài gòn. Ảnh: Herve Gloaguen
 
Chỉnh sửa cuối:

Bastion.P

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-579316
Ngày cấp bằng
15/7/18
Số km
7,914
Động cơ
384,611 Mã lực
Thấy cụ Bachsima đang mắng bên thớt cụ Tùng, mời cụ cho confirm Ok về còm này của e cái, cho e yên tâm :">

Hình dưới không phải là bộ đội Bắc Việt, mà là đặc công miền, tham gia bảo vệ các cầu vào Sài Gòn, để giúp các QĐ tiến công thần tốc vào giải phóng SG. Đúng ra sau khi các QĐ qua cầu là các lực lượng này đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng các anh vẫn xin đi theo để tăng cường thêm. Đặc điểm dễ thấy là các anh là đặc công nước nên mặc quần sịp, anh nào sang hơn thì mặc đùi (như trong ảnh).

Như hướng đánh Bộ TTM VNCH thì có 3 cánh QGP cùng tiến đánh, trong đó 1 cánh là của đặc công. Thậm chí có giả thuyết cánh của đặc công đã vào giải tỏa trước trụ sở Bộ TTM, sau đó QĐ1 & QĐ3 mới tiến vào.

Ở cánh của QĐ2 tiến đánh Dinh Độc lập thì có Tđ đặc công E116 của cụ Đô, mặc quần sịp leo thoăn thoắt lên ban công tầng 2 tham gia vẫy cờ báo chiến thắng. E116 có lẽ đi cùng xe của tốp 2 nên vào Dinh sau tốp 1 của tank 843 1 chút.

Ảnh cắt từ video của INA: 1 cụ đặc công 116 cầm trái B41 xách AK.
6595049-a696cbb10dee44ccdb3bbd0e819355d7.jpeg


Cụ ý chạy qua bãi cỏ, gần lên sảnh rồi:
 
Chỉnh sửa cuối:

Cún em

Xe buýt
Biển số
OF-573979
Ngày cấp bằng
14/6/18
Số km
702
Động cơ
145,554 Mã lực
Tuổi
45
Bằng 1 trung đoàn nhưng chỉ có trang bị nhẹ không có xe tăng và pháo. Mỗi liên đoàn gồm 3 tiểu đoàn biệt động quân, 1 đại đội trinh sát và 1 đại đội hành chính. Vào năm 1975 biệt động quân bị đánh giá là yếu, nhiều lính già.
nghe tên thì rõ kêu nhưng e nghe bố e kể thì gặp lính này không sợ, bọn này đánh kém mà cũng dát lắm.
 

tuannghiagtvt

Xe buýt
Biển số
OF-147326
Ngày cấp bằng
27/6/12
Số km
973
Động cơ
371,503 Mã lực
Tuổi
51
Nơi ở
Long Thành, Đồng Nai
Em chỉ đưa ra phương án tốt hơn, chứ không nói là phương án này sẽ giữ cho Sài Gòn không bị tấn công.
Ít nhất theo phương án của em:
- QGP sẽ không thể dùng 5 cánh quân đánh vào Sài Gòn từ 5 hướng.
- Đường tiếp liệu vẫn phải đi lối Trường Sơn chứ không chạy băng băng dọc quốc lộ 1 vào sát Sài Gòn được, như vậy về thời gian và số lượng sẽ kém hơn nhiều.
- QGP không thể dốc toàn quân vào đánh Sài Gòn chỉ để lại 1 sư đoàn 308 giữ miền Bắc như đã xảy ra khi vùng 1 chiến thuật của VNCH vẫn còn nguyên.
- Quân chủ lực VNCH vẫn còn hầu như nguyên vẹn và sẽ không ngồi yên để QGP đánh.

Nếu mà VNCH cầm cự dằng dai được 6 tháng - 1 năm nữa thì có khả năng Mỹ thấy VNCH có hi vọng giữ được dù bị thu hẹp lãnh thổ và sẽ tăng quân viện, mà cũng có thể cho B52 quay lại không chừng.
Nếu làm được như cụ nói thì cục diện sẽ thay đổi không chừng.
 

Toietmoi

Xe điện
Biển số
OF-374214
Ngày cấp bằng
18/7/15
Số km
3,534
Động cơ
348,314 Mã lực
1. Chiều 28/4/2005, tôi gọi cho ông hỏi chú đang ở đâu con chạy tới. Ông hỏi có chuyện gì, tôi nói không chuyện gì, chỉ muốn uống trà nghe chú review lại cảm xúc của ngày này ba mươi năm trước.
Ông nói ừ chạy qua đi, chú đang sắp hành lý qua Mỹ thăm mấy đứa nhỏ. Ông đợi tôi ở nhà riêng ở Nguyễn Đình Chính, Phú Nhuận (TP.HCM).

Nhiều lần trò chuyện với ông Nguyễn Hữu Có, tôi nhìn thấy ở ông sự an phận và buông trôi, không có vẻ gì của một chiến tướng, một Bộ trưởng Quốc phòng VNCH ở những năm chiến tranh căng thẳng nhất.
Rời chính trường từ 1967, ngày cuối cùng của cuộc chiến tranh, ông lại đeo lên vai áo mình quân hàm Trung tướng, trợ lý quân sự cho Dương Văn Minh. Làm trung tướng một ngày hôm đó đủ để chứng kiến cỗ máy chiến tranh và cả chế độ sụp đổ. Ông kể:
“Gần cuối tháng 4/1975, thấy tình hình không êm, Tổng thống Thiệu từ chức, giao quyền lại cho Phó Tổng thống Vũ Văn Huyền, ông Huyền trao lại cho ông Hương rồi sau đó là Đại tướng Dương văn Minh.
Tôi lúc bấy giờ không còn vai trò gì trong quân đội. Từ chỗ là Tổng trưởng Quốc phòng, Thiệu cử tôi đi Đài Loan cám ơn Chính phủ nước này rồi sau đó buộc tôi lưu vong ở Hồng Kông ba năm trời. Thời gian đó, biết không thể quay lại chính trường, tôi đi học nghề ngân hàng. Hết thời hạn lưu vong tôi về nước và được Nguyễn Tấn Đời mời làm cho Tín Nghĩa ngân hàng.
Tín Nghĩa là một nhà băng lớn và Nguyễn Tấn Đời có quan hệ với nhiều ông lớn, một trong số đó là ông Dương Văn Minh. Sáng nào hai ông này cũng tennis với nhau. Cả Sài Gòn ai cũng biết. Ông Thiệu dĩ nhiên cũng biết và đặc biệt khó chịu về điều đó. Thế rồi tai vạ ập đến. Thiệu nghe tay chân thân tín mách lại: ông Nguyễn Tấn Đời hứa với ông Dương Văn Minh hễ Big Minh ra tranh cử tổng thống thì ông Đời sẽ hỗ trợ mạnh mẽ về tài chính.
Và ông Thiệu quyết định ra tay trước để ngăn ngừa hậu họa.
Nguyễn Tấn Đời nói với tôi: căng rồi, ông Thiệu đã lệnh cho Ngân hàng Nhà nước thanh tra quy mô Tín Nghĩa Ngân hàng. Chứng cứ tới đâu thì không biết, nhưng tháng 3/1975, chủ nhà băng Nguyễn Tấn Đời bị cảnh sát bắt tống vào Chí Hòa cho tới ngày giải phóng. Còn tôi, sau sự cố ấy cũng rời ngân hàng ra ngoài kinh doanh để nuôi hơn chục đứa con. Lúc này, thi thoảng tôi vẫn gọi cho anh em quen như Đề đốc Hải quân Chung Tấn Cang, tướng Lý Tòng Bá.
Việt Cộng đánh rộ khắp nơi. Cũng đã có vài thông tin, vài bàn tay chìa ra cho chế độ ông Thiệu nhưng chỉ là lời thăm dò, không có gì chắc chắn cả. Cờ đã tàn…”.

2. Sài Gòn bao trùm không khí hoảng loạn. Thực ra sự hoảng loạn đã kéo dài cả tháng trước đó. Những tuyên bố ban đầu của chính quyền khi mất Đà Nẵng, Huế, Ban Mê càng ngày càng khiến anh em quân nhân dao động. Người ta ùn ùn kéo nhau rời thành phố chạy ra biển tìm đường di tản. Trong gia đình tôi cũng đã có ý kiến rục rịch đi. Nhưng tôi lo ngại bởi những người di tản bằng đường thủy nhiều người đã chết. Tôi quyết: “Hễ đi thì đi cả nhà, phải an toàn mới đi. Nếu không thì tất cả cùng ở lại!”.
Đề đốc Chung Tấn Cang gọi điện cho tôi, nói tàu của ông ấy lúc nào cũng đậu ở Ba Son, khi nào thấy tình hình không êm, ông ấy sẽ đưa cả gia đình đi di tản và mang theo cả gia đình tôi. Thế nhưng sau đó trước dòng người đông nghẹt dẫm đạp nhau ào xuống cảng, ông ta đã không dám ở lại, lặng lẽ nhổ neo.
15 giờ ngày 29/4/1975, tôi đang ở nhà thì người nhà báo có khách. Một sĩ quan của Phủ Tổng thống do ông Dương Văn Minh cử tới, nói rằng: “Đại tướng cho mời Trung tướng vào Bộ Tổng Tham mưu”.
Đến lúc ấy tôi mới biết ông Minh đã cử tướng Vĩnh Lộc làm Tổng Tham mưu trưởng. Và ông ấy biết rằng lúc ấy trong hàng ngũ quân đội, tôi mang hàm tướng cao nhất nên mời tôi làm trợ lý cho Vĩnh Lộc cùng với ông Nguyễn Hữu Hạnh.
Tôi vào Bộ Tổng Tham mưu vào cuối buổi chiều. Lúc bấy giờ ông Vĩnh Lộc đã bỏ chạy, chỉ còn tôi với ông Nguyễn Hữu Hạnh và một số tướng lãnh như Trần Văn Trung, Văn Thành Cao. Sau khi mặc quân phục, tôi bắt đầu điều hành công tác.
Đã 8 năm tính từ 1967, khi đi Đài Loan rồi lưu vong Hồng Kông, sau những dâu bể của cuộc đời, tôi lại mang vào mình bộ quân phục cấp tướng. Một viên tướng của buổi cờ tàn. Tôi nói với sĩ quan tham mưu kiểm tra gấp bộ phận truyền tin. Rất may, Đại đội truyền tin còn nguyên vẹn.
Sài Gòn bị vây tứ phía.
Tôi điện lên Biên Hòa. Lúc này tướng Lê Minh Đảo cũng vỡ trận ở Long Khánh kéo quân chạy về đây. Chuẩn tướng Trần Văn Khôi cùng một sư đoàn thiết giáp nằm ở Biên Hòa với hy vọng mong manh chặn được bước chân đối phương. Tôi gọi Cần Thơ và các tỉnh miền Tây, ở dưới đó còn tương đối yên.
Đêm 29/4, quân giải phóng nã pháo vào Bộ Tổng Tham mưu. Tôi điều hành công việc trong tầm pháo suốt đêm ấy. Bản đồ tác chiến và phòng thủ lúc này giống như những bức tranh treo chơi, không ai có thể cập nhật nó, mới thấy chỗ này chỗ kia có quân nhưng gọi tới thì vỡ trận hết.
Tôi điều một tiểu đoàn Lôi Hổ về Bộ Tổng Tham mưu. Tướng Lâm Văn Phát cũng điều quân lên ngã tư Bảy Hiền để chặn quân giải phóng nhưng tinh thần binh lính đã cực kỳ hoảng loạn. Gần sáng, tôi điện cho sư đoàn Đồng Dù của tướng Lý Tòng Bá nhưng ông Bá đã bị bắt, sư đoàn này bị đánh tan tác. Chúng tôi nhìn nhau: Phòng tuyến Tây bắc Sài Gòn đã vỡ. Nhịp tấn công của đối phương quá nhanh. Vừa buông điện thoại, Đại tá Huấn ở trung tâm huấn luyện Quang Trung khẩn báo: “Xe tăng Việt Cộng đã chạy ngang đây rồi!”. Trong khi đó, đạn pháo rót vào Tân Sơn Nhất và Bộ Tổng Tham mưu ngày càng dữ dội.
Chúng tôi nghĩ rằng giờ cuối đã đến và đã đến lúc phải rời Bộ Tổng Tham mưu. Tôi và ông Nguyễn Hữu Hạnh quyết định đến gặp ông Dương Văn Minh nhưng cả Bộ Tổng Tham mưu đã táo tác, không còn xe. Và lúc này, đi xe nhà binh có thể trở thành mục tiêu của những phát đạn. Tôi gọi điện thoại cho người nhà mang xe lên đón đi.
Chúng tôi rời Bộ Tổng Tham mưu. Chiến tranh sắp kết thúc, chắc chắn là thế. Nhưng giờ này, chỉ cần một viên đạn cố tình hay đạn lạc từ phía nào, có thể sinh mạng của tôi và Nguyễn Hữu Hạnh sẽ kết thúc sớm hơn cả cuộc chiến.

3. Cả nội các hầu như có mặt đông đủ ở dinh Hoa Lan. Thật khó để diễn tả tâm trạng lúc ấy. Khi bạn đối mặt với những giờ khắc quyết định, sau một quãng dài chinh chiến khốc liệt, mỗi người đều có tâm thế chờ đợi nó kết thúc. Nhưng với chiến tranh, kết thúc có nghĩa là có chiến thắng và có chiến bại. Mỗi con người đều có hoài bão, sự nghiệp và trên hết là gia đình, vợ con. Ký ức như một dòng thác cuộn về, thật nhanh, thật dữ dội và mãnh liệt.
Tôi không bất ngờ với kết cục, nhưng sau nó là gì? Thân phận cá nhân, cuộc sống gia đình, thật khó để nói về tương lai. Lúc đó tôi chỉ nghĩ: chiến tranh sẽ kết thúc trong thời khắc rất ngắn, có thể đếm được.
Ông Dương Văn Minh cho biết Đại sứ Pháp vừa thông báo rằng hy vọng đàm phán với Hà Nội đã không còn. Thực ra, người ta chỉ đàm phán khi chúng ta có gì để đối trọng. Tình thế này còn gì nữa để đàm phán? Thế cờ đã quá rõ. Những ngày trước, Xuân Lộc và Long Khánh đã mất, kết cục này đã được dự báo dù cá nhân mỗi tướng lãnh vẫn còn hy vọng mong manh.
Quân giải phóng đã phá vỡ phòng tuyến Tây Bắc áp sát Sài Gòn từ hôm qua. Cầu Rạch Chiếc và nhà máy nhiệt điện Thủ Đức được mấy tiểu đoàn Trâu Điên liều chết bảo vệ cũng đã bị đặc công Việt Cộng chiếm. Không thể mong chờ nhiều ở sự chi viện từ miền Tây khi đường chi viện đã bị cắt đứt. Việt Cộng đánh các phòng tuyến ngoại vi trong khi đặc công và các lực lượng khác của họ thọc sườn xé lẻ các mũi liên kết chi viện. Không cần có quá nhiều kiến thức quân sự để nhìn rõ thế cờ và dự đoán được kết cục.
Ngồi ở Dinh Hoa lan một lát, tất cả lên xe vào Phủ Tổng thống. Lúc này có mặt cả tướng Pháp Vanuxem, ông ta là người dạy quân sự cho tôi và Nguyễn Văn Thiệu từ năm 1952. Vanuxem nói rằng có thể nhờ lực lượng bên ngoài chi viện để cứu vãn tình thế, giúp giữ Sài Gòn. Thế nhưng lúc này chẳng ai có thể tin vào điều đó. Ông Dương Văn Minh hỏi tôi và tướng Nguyễn Hữu Hạnh: “Tình hình thế này, bây giờ nên làm gì?”. Tôi nói: “Về quân sự lúc này càng đánh càng tổn thất. Lúc này Đai tướng cần tuyên bố đơn phương ngừng bắn để tất cả binh sĩ buông súng chờ bàn giao chánh quyền!”.
Ông Minh làm theo, cho thu âm lời tuyên bố rồi tất cả lên xe vào Dinh Độc Lập để chờ quân cách mạng tới.
Sau 11 giờ trưa 30/4/1975, tôi không còn chuyện gì để làm nữa. Rời Dinh Độc Lập, tôi quyết định về nhà. Việc ông Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng sau đó như mọi người đã biết.

4. Gần 40 năm từ một thiếu sinh quân Đông Dương, tôi đã lên đến nấc thang cao nhất của đời binh nghiệp. Và bây giờ, nó đã ở sau lưng, nói được thì cũng đã từng được, nói mất thì cũng mất hết rồi. Chỉ hai điều quý nhất còn nguyên: Một quê hương và một gia đình! Tôi thả lỏng người, nhắc mình: tất cả đều đã qua.
Những ngày sau đó, tâm trạng của tôi thật nặng nề. Là sĩ quan cao cấp nhất trong quân đội, tôi chắc chắn sẽ phải đi học tập cải tạo. Tôi có mười hai đứa con, một mình vợ tôi sẽ phải xoay xở lo cho chúng.
Thế rồi như những gia đình khác, chúng tôi cũng phải chia sẻ với cộng đồng những khó khăn của một thành phố mới giải phóng. Những năm tôi đi học tập, vợ tôi ở nhà làm đủ thứ nghề từ thêu thùa, may vá, gia công hàng để nuôi con.
Rồi tôi trở về, rất lâu mới trở về, thành công dân như mọi công dân khác, một người lao động đúng nghĩa. Với chiếc mô-bi-lết cà tàng, tôi đi giao hàng của gia đình gia công, rồi ra vũng Tàu thu mua chế biến mực, xuất khẩu đi nước ngoài.
Cuộc sống dần trở về nhịp điệu bình thường của nó, ông Trung tướng Tổng trưởng Quốc phòng lại trở về làm dân, lao động chân chính để sống như muôn triệu người khác. Có những ngày chạy xe máy đi giao hàng tận Bình Dương, gió mát dọc đường khiến tôi thanh thản. Thanh thản trong sự lao động nuôi sống gia đình.
Quyền lực đã là dĩ vãng. Ra đường người ta chào mình là bác là ông, thật sự tôi thấy hạnh phúc của cuộc đời này nó bình dị và giản đơn nhất là khi ta làm một con người bình dị. Ngoài giờ cho công việc, tôi tham gia chuyện từ thiện với bà con khu phố, chăm mấy chậu lan, an nhàn với tuổi già. Tôi là tín hữu đạo Tin Lành, đọc kinh, đi lễ với tôi là niềm vui lớn..
Không còn chiến tranh, không còn bom rơi đạn nổ trên quê hương mình là điều lớn nhất mà việc kết thúc chiến tranh mang lại.

(Nguyễn Đức Hiển/ Nguyễn Hữu Có)
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top