[Funland] Truyện Kiều - nhờ tư vấn

Natalie.P

Xe buýt
Biển số
OF-559147
Ngày cấp bằng
17/3/18
Số km
602
Động cơ
160,424 Mã lực
Giờ mới thấy ngày xưa học văn học chả đâu ra đâu. U50 rồi giờ mới đọc lại mấy cái tác phẩm kinh điển thế này:(. E muốn mua đọc có gì còn mồi cho F1 sau này nó có nguồn mà đọc.
Em thấy xưa thế nay vẫn thế. Khi mình bắt đầu thích thì mình tìm hiểu thôi ạ. Hồi mua quyển này toàn bà em đọc. Giờ nó đang ở cùng em.

Học phổ thông em thuộc cũng 2,3 trăm câu nhưng đâu có biết thêm sâu xa ngọn nguồn gì đâu. Vào đọc thớt của cụ em lại muốn bắt đầu đọc lại cụ ạ.

Screenshot_20230916_233714_Gallery.jpg
 

Seven Nine

Xe hơi
Biển số
OF-7979
Ngày cấp bằng
14/8/07
Số km
102
Động cơ
539,108 Mã lực
Nghĩ (nghĩ rằng, cho rằng) hay Nghĩ/nghỉ (anh ta, hắn, kẻ ấy,...)

Trong khi diễn giải về truyện Kiều, nghi vấn nghĩ/nghỉ thể hiện trong 4 câu, cụ thể:

11 - Có nhà viên ngoại họ Vương
12 - Gia tư nghĩ cũng thường thường bậc trung

609 - Thấy nàng hiếu trọng tình thâm
610 - Vì nàng nghĩ cũng thương thầm xót vay

Liên quan đến nhân vật Chung công

893 - Vài tuần chưa cạn chén khuyên
894 - Mé ngoài nghỉ đã giục liền ruổi xe

Nhắc đến Mã giám sinh

1187 - Phụ tình án đã rõ ràng
1188 - Dơ tuồng nghỉ mới kiếm đường tháo lui

Nhắc đến Sở Khanh

Chữ "nghỉ" trong câu 894 và 1188 thì rõ nghĩa rồi, là từ cổ, chỉ họ Mã hoặc họ Sở.

Còn trong câu 12 và 610, có thể thấy hiểu theo nghĩa nào cũng được, còn để chính xác chắc phải nhờ mấy thầy đồng gọi hồn cụ Nguyễn nhập vào để trả lời.

Đối chiếu các bản chữ Nôm, thì thấy:

1. Bản Liễu Văn đường 1866 (bản in khắc gỗ cổ nhất hiện tại) và bản Quan Văn đường 1906: cả bốn chữ nghỉ/nghĩ nêu trên đều dùng chữ 擬.

2. Bản Lâm Nọa Phu 1870 (bản chép tay), thì hai câu 12, 610 dùng chữ 擬, còn các câu 894, 1188 dùng chữ 儗 (có bộ nhân).

3. Bản Kiều Oánh Mậu 1902 thì dùng chữ 𠉝 cho câu 12, ba câu còn lại dùng chữ như đánh dấu ảnh dưới, các chữ đều có bộ nhân.

View attachment 8084184
Cụ Nguyễn đang đứng ở vai trò là người kể chuyện, kể lại câu chuyện đã xảy ra, cho nên:
Gia tư "hắn" cũng thường thường trung (Nghỉ)
Gia tư "đoán rằng" cũng thường thường bậc trung (Nghĩ)
Theo bác thì từ nào dùng đúng hơn?
Câu chuyện xảy ra rồi, chỉ việc kể lại đúng sự thật thì nghĩ suy gì cho nhiều? Nhìn thấy thế nào thì nói luôn thế ấy chứ?
Từ "Nghỉ" quê em một số cụ già vẫn dùng với nghĩa như He, She trong tiếng Anh chứ không hề mang hàm ý coi thường kẻ trên người dưới như cụ ở còm trên giải thích.
Để em thử phân tích theo hướng câu hỏi của cụ nhé.

Cảo thơm lần giở trước đèn
Phong tình cổ lục còn truyễn sử xanh...


Vậy là Nguyễn Du ở trong vị thế là người kể lại câu chuyện đã đọc được (chứ ko phải là chứng kiến trực tiếp).

Nghĩa 1: "Gia tư nghỉ cũng thường thường bậc trung" ==>> [sách ấy kể rằng] gia tư ông ấy .... ==>> hợp lý (nếu xét rằng chữ nghỉ mang cả nghĩa ông ấy, hắn, nó, kẻ ấy,... tương tự đại từ he, she, tha,... trong tiếng Anh, Tàu).

Nghĩa 2: "Gia tư [tôi] nghĩ cũng thường thường bậc trung". Như vậy, Nguyễn Du đã đưa vào đó ý kiến chủ quan cùa mình (nghĩ rằng) để đánh giá gia tư Vương viên ngoại. Việc này có cơ sở, vì trong "cảo thơm" Kim Vân Kiều của TTTN đã mô tả là "gia kế bất phong", tức gia cảnh ko giàu. Xét với vị thế viên ngoại (thường dùng cho giới địa chủ, thương nhân, quý tộc, người có tiền nói chung), nên Nguyễn Du nghĩ (suy đoán) gia tư ko giàu, chỉ bậc trung thôi.

Em nghiêng về việc Nguyễn Du dùng chữ "nghỉ" theo nghĩa 1 hơn.
@ Liên quan đến chữ “nghỉ” này và một số chữ khác nữa trong Truyện Kiều, Nguyễn Tài Cẩn có viết như sau: “Đến thời Tự Đức, Truyện Kiều đã phổ biến rộng ra nhiều vùng, nhiều thế hệ đã tham gia nhuận sắc, riêng bản Duy Minh Thị lại còn được biên tập ở tận miền Nam, nhưng quả có một số từ ngữ vùng Nghệ Tĩnh vẫn còn lưu giữ lại được ở trong tác phẩm, ví dụ ở bản Duy Minh Thị: cáo, đích, trẹ, nen, mùi, nghỉ, đây...” (Tư liệu Truyện KiềuBản Duy Minh Thị 1872, Nxb ĐHQG Hà Nội, 2002, “Phụ lục”, tr.546).

Cứ như lời khẳng định trên đây của Nguyễn Tài Cẩn thì khi Nguyễn Du dùng đại từ nghỉ trong một vài câu Kiều là ông đã dùng tiếng địa phương Nghệ Tĩnh. Nhưng liệu một lời khẳng định như thế riêng đối với từ nghỉ có đúng hay không? Hẳn là nhiều người có nhiều hiểu biết về tiếng Nghệ Tĩnh cũng sẵn sàng cho là đúng. Ta hãy cứ giở một vài quyển từ điển ra xem sao.

Từ điển tiếng Nghệ của Trần Hữu Thung và Thái Kim Đỉnh (Nxb Nghệ An, 1998) ghi:

Nghỉ: Nó, hắn.

Vd – Dơ tuồng nghỉ mới kiếm đường tháo lui (Kiều)”

Từ điển tiếng địa phương Nghệ Tĩnh do Nguyễn Nhã Bản chủ biên (Nxb Văn hóa Thông tin, Hà Nội, 1999) cũng ghi:

Nghỉ. Nó, hắn

Gia tư nghỉ cũng thường thường bậc trung.

(Truyện Kiều)”

Vậy vấn đề chẳng phải đã rõ ràng rồi hay sao? Tuy nhiên, với chúng tôi thì chuyện lại chẳng phải đơn giản như thế nếu ta chịu khó quan sát hiện tượng đang xét theo hướng lịch đại. Đại từ nghỉ chỉ trở thành một đơn vị của tiếng địa phương Nghệ Tĩnh từ thời hiện đại mà thôi chứ ở thời của Nguyễn Du thì chưa.

Dictionarium Annamiticum Lusitanum et Latinum (Từ điển Việt–Bồ–La) của Alexandre de Rhodes (Roma, 1651) lấy tiếng Đàng Ngoài làm nền tảng đã ghi nhận nó:

Nghỉ: Người ấy, kiểu nói rất lịch sự”

(Bản dịch của Thanh Lãng, Hoàng Xuân Việt, Đỗ Quang Chính, Nxb KHXH, 1991)

Trong Thiên nam ngữ lục, nó đã được dùng đến 25 lần, theo bản phiên âm của Nguyễn Thị Lâm (Nxb Văn học & Trung tâm Văn hóa Ngôn ngữ Đông Tây, 2001) và ta cũng chẳng có cơ sở nào để nói rằng ở thời của Nguyễn Du thì nó đã tuyệt đối không còn được dùng ở Xứ Bắc nữa. Còn ở trong Nam, thì cho đến cuối thế kỷ XIX nó vẫn còn được ghi nhận trong Đại Nam quấc âm tự vị của Huình–Tịnh Paulus Của (t.I, 1895; t.II, 1896).

Vậy khi Nguyễn Du đưa nghỉ vào một vài câu của Truyện Kiều thì đại từ này hãy còn là một từ của ngôn ngữ toàn dân chứ chưa phải là một từ “độc quyền” của tiếng Nghệ Tĩnh như ở thời hiện đại. Chính vì đặc điểm này của nó nên việc chú giải cho đại từ nghỉ trong Truyện Kiều thực ra không đơn giản chút nào.

Truyện Kiều (Đoạn trường tân thanh) do Nhóm nghiên cứu văn bản Truyện Kiều hiệu đính và chú thích (Nxb Văn học, Hà-nội, 1965) đã cho ở cước chú số 894 (tr.78) như sau:

Nghỉ: Nó, hắn, y, thổ âm Nghệ-Tĩnh”

Truyện Kiều do Nguyễn Thạch Giang khảo đính và chú thích (Nxb ĐH&THCN, Hà-nội, 1972) đã ghi ở mục 12 (tr.343) của phần “Chú thích” như sau:

Nghỉ: đại từ nhân xưng ngôi thứ ba (chung cho cả trai, gái) thường dùng nói những người ngang hàng hay dưới hàng mình, có nghĩa là ông (bà) ta, anh (chị) ta, nó, hắn”

Còn Từ điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (Nxb KHXH, Hà-nội, 1974) thì ghi:

Nghỉ: Từ xưa nghĩa là nó”

V.v... và v.v…

Về lời chú giải của Nhóm nghiên cứu văn bản Truyện Kiều thì chúng tôi xin cải chính rằng, như đã nói, nghỉ không phải là “thổ âm Nghệ-Tĩnh” (thực ra dùng thổ ngữ thì sát hơn là “thổ âm”) vì đó là một từ của ngôn ngữ toàn dân vào thời của Nguyễn Du. Chẳng qua, hiện nay nó đã trở thành một từ cổ. Còn từ cổ này hiện vẫn tiếp tục được sử dụng trong phạm vi của thổ ngữ Nghệ Tĩnh thì đây lại là một chuyện căn bản vô can đối với việc chú giải Truyện Kiều. Huống chi, Nguyễn Du vốn sinh ra và lớn lên ở xứ Bắc cho nên ngôn ngữ của ông phải là tiếng nói của xứ Bắc, và đặc biệt là của Kẻ Chợ chứ đâu phải là tiếng Nghệ Tĩnh. Một tài năng “văn chương nết đất thông minh tính trời” như Nguyễn Du có lẽ nào lại đưa từ ngữ của tiếng Nghệ Tĩnh, mà lại là những từ ngữ rất thông thường, vào kiệt tác của mình!

Lời chú giải của Nguyễn Thạch Giang thì lại chẳng hề có giới hạn về cả không gian lẫn thời gian nên chẳng những không làm cho người đọc biết rằng nghỉ là một từ cổ mà cũng không thông báo cho họ biết rằng hiện nay, nếu có được dùng thì nó cũng chỉ còn được dùng ở Nghệ Tĩnh mà thôi.

Chỉ có lời giảng của Đào Duy Anh mới nói rõ đó là một “từ xưa”, nghĩa là một từ cổ nhưng cả Đào Duy Anh, Nguyễn Thạch Giang và nhóm Nguyễn Văn Hoàn đều căn cứ vào sắc thái biểu cảm (ở đây là thái độ xem thường) của từ nghỉ trong tiếng Nghệ Tĩnh mà gán cho nó cái nghĩa như đã thấy. Tác giả Thế Anh đã nêu rõ là ở đây nó mang sắc thái trung hòa chứ không có ý khinh miệt (Xin x. “Trở lại với chữ nghĩ trong truyện Kiều”, Ngôn ngữ & Đời sống, số 9 (35) 1998, tr.12). Còn ở một giai đoạn sớm hơn thì, như đã ghi nhận trong từ điển của A.de Rhodes, nó lại còn có sắc thái trang trọng nữa là đằng khác.

Tóm lại, với chúng tôi thì nghỉ trong Truyện Kiều là một từ cổ (dĩ nhiên là thuộc ngôn ngữ toàn dân) mang sắc thái trung hòa và mang nghĩa của đại từ nhân xưng ngôi thứ ba.

 

fundraiser

Xe container
Biển số
OF-422736
Ngày cấp bằng
16/5/16
Số km
6,868
Động cơ
339,688 Mã lực
Tuổi
44
IMG_6841.jpeg

Lại mở ra xem. Bác VK nói là “Một nhà về đến quan nha, Đoàn viên mở hội tiệc hoa vui vầy”, mà cuốn Truyện em đọc thì thành Một đoàn về đến quan nha. Câu nào đúng các cụ nhỉ?
 

Nov

Xe điện
Biển số
OF-729257
Ngày cấp bằng
15/5/20
Số km
2,122
Động cơ
1,029,277 Mã lực
IMG_6841.jpeg

Lại mở ra xem. Bác VK nói là “Một nhà về đến quan nha, Đoàn viên mở hội tiệc hoa vui vầy”, mà cuốn Truyện em đọc thì thành Một đoàn về đến quan nha. Câu nào đúng các cụ nhỉ?
Một đoàn/nhà về đến quan/huyện/công nha

Cụ cứ đọc thôi, đừng hỏi bản nào chuẩn làm gì.
 

Nov

Xe điện
Biển số
OF-729257
Ngày cấp bằng
15/5/20
Số km
2,122
Động cơ
1,029,277 Mã lực
Các cụ lại sa đà vào tranh cãi chữ nào đúng, chữ nào sai, lặp lại câu chuyện của cả trăm năm nay của các học giả khác. Các học giả cả cả đời nghiên cứu Nôm, nghiên cứu Kiều mà ý kiến còn khác nhau, không ai chịu ai. Nếu mình vẫn giữ cái tâm thế ấy, em e là không bao giờ kết thúc được tranh cãi. (Vì không có nguyên tác để kiểm chứng, và tất cả đều TỰ CHO LÀ MÌNH ĐÚNG)

Thôi thì em theo cụ KeyOne, ngồi đọc vài câu mà mình tâm đắc vậy.
Các cụ có những câu thơ nào mà đọc lên vỗ đùi đen đét không. Em có vài câu, đọc xong cảm giác ngẩn cả người ra vì thấy hay quá. Như câu bên dưới, em tâm đắc suốt hơn hai chục năm qua, chỉ tiếc là mình lại chưa bị "nhúng chàm" để "lẩy" thôi :P

"Trót vì tay đã nhúng chàm
Dại rồi còn biết khôn làm sao đây"
Tuyết sương nhuốm nửa mái đầu
Nhúng chàm chửa biết, ai cầu làm chi :-?
 

fundraiser

Xe container
Biển số
OF-422736
Ngày cấp bằng
16/5/16
Số km
6,868
Động cơ
339,688 Mã lực
Tuổi
44
Tuyết sương nhuốm nửa mái đầu
Nhúng chàm chửa biết, ai cầu làm chi :-?
Làm gì sai thì quỳ xuống xin là xong::))

Mụ già hoặc có điều gì,
Liều công mất một buổi quỳ mà thôi.
 

minhlp

Xe tải
Biển số
OF-107719
Ngày cấp bằng
4/8/11
Số km
437
Động cơ
383,596 Mã lực
"Nỗi nàng nhớ đến bao giờ
Tuôn châu đòi trận, vò tơ trăm vòng
Có khi vắng vẻ thư phòng
Đốt lò hương, giở phím đồng ngày xưa
Bẻ bai rủ rỉ tiếng tơ
Trầm bay nhạt khói, gió đưa lay rèm
Dường như bên nóc, trước thềm
Tiếng Kiều đồng vọng, bóng xiêm mơ màng
"

Hai câu cuối là hai câu thơ mà em rất thích từ ngày xưa. Thích từ thời chưa biết yêu (đúng hơn là đang đơn phương). Vì đang đơn phương thích một người nên rất đồng cảm. Bây giờ em đang tạm xa vợ con vài tháng, đọc lại, lại càng thấy thấm các cụ ạ. Giờ lại là chiều thứ Sáu nữa :(

P/S: câu thơ này cũng là câu thơ được nhiều các cụ Kiều học tranh luận. Tất cả xoay quanh chữ "nóc". Hầu hết các bản ban đầu ghi là "bên nóc"/"trên nóc", hoặc "bên ốc", đến bản Kiều Oánh Mậu 1902 thì chuyển thành "bên chái" (chái nhà) và giải thích đại ý là phải là chái nhà mới hợp lí, bên nóc thì chẳng hóa ra Kiều hiện lên chỗ bàn thờ gia tiên... Để tránh sa đà vào câu chuyện tranh luận như của các cụ, em chọn lấy phiên bản mà em cảm thấy là phù hợp nhất với em như bên trên. Vì chính như tâm trạng của em ngày xưa và bây giờ, khi yêu và nhớ, có những lúc mình cảm giác như người mình thương ở quanh mình, hình bóng và âm thanh đến từ khắp bốn phương tám hướng.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top