[CCCĐ] Truyện: Cá thần sông Thiêng

bazoka

Xe buýt
Biển số
OF-50674
Ngày cấp bằng
11/11/09
Số km
971
Động cơ
465,090 Mã lực
Nơi ở
Trên Hàng Điếu
Website
baohiemvietlife.com
KỲ 33

[FONT='Times New Roman', Times, serif]Một lát sau thì Tú khỉ quay về cùng mấy gã cứu hộ. Nó lắc đầu ngao ngán: “Xác định được chính xác vị trí chiếc xe, nhưng chắc là đành bó tay thôi, nó chui tít vào một cái hang ngầm trong vách núi”. Mối quan tâm của nó bây giờ là con cá, chiếc xe coi như mất. Tuy nhiên, nó vẫn rủ rê mấy gã cứu hộ ở lại chơi, câu cá.
Trong khi cả đám kia nướng mấy con cá ranh vừa câu được để ăn với bánh trái mang theo, thì tôi và Tú khỉ cùng Hà trọc lại quay về nhà ông Văn ăn uống. Tôi thấy lòng chộn rộn khi nghĩ đến việc gặp lại em Vân.
Nhưng trước đó, Tú khỉ kéo tôi và Hà trọc lên đỉnh đồi, nơi có sóng điện thoại để kết nối 3G. Nó lôi laptop ra và chỉ cho chúng tôi thấy vị trí tìm thấy chiếc xe đang bị chìm (có lẽ là sẽ yên nghỉ thiên thu ở đó).
- Lúc còn ở Hà Nội, nhìn thấy tọa độ báo chiếc xe nằm dưới quả núi này, tao cứ nghĩ là do sai số máy móc chứ làm gì có chuyện chiếc xe bị lũ cuốn lại nằm giữa đỉnh núi như thế – Tú khỉ nói – Nhưng đến tận nơi thì hóa ra là hoàn toàn chính xác, rất có lý. Dòng sông này đến đó bị một dãy núi to tướng chặn lại, nó chảy vòng vèo sang một bên tránh rồi chảy xuôi tiếp, mãi rồi mới quành lại phía bên kia dãy núi. Chắc là hàng triệu năm nước chảy xói mòn nên nó cũng khoét được rỗng cái chân núi, thành một cái hang ngầm. Cái xe của tao chìm dưới đáy sông, có lẽ bị cuốn mẹ vào trong hang ấy rồi.
- Có vào hang được không anh? – Hà trọc hỏi.
- Chắc là có, nhưng *** ra được.
- Sao lại thế?
- Cửa hang ngầm nằm dưới dòng nước chảy, đã bị cuốn vào thì quên mẹ chuyện ngược dòng mà ra nổi. Mày hình dung xem, mày có đủ hơi lặn vào rồi quay ra không?
- Kinh quá! Thế thì chịu.
- Rồi, tao cũng nghĩ vậy, chết mất xác, *** đùa được.
- Đành chịu mất à?
- Đành vậy! Thôi, quên nó đi, giờ sang chuyện con cá, chúng mày nhìn đây!
Tú khỉ click chuột vào một số thanh công cụ, màn hình chuyển sang chế độ khác. Chúng tôi nhận ra bản đồ địa hình và con sông, rồi cái dấu thập hiển thị ở giữa lòng sông.
- Nó đấy! Khà khà! Các chú biết nó đang ở đâu không? – Tú khỉ khoái trá hỏi.
- Ở! Hình như là ngay gần chỗ cái xe à?
- Mày giỏi lắm! Ha ha ha! – Tú khỉ cười lớn, nó đớp cái đầu dò rồi xuôi dòng về núp ở đấy ngay sau khi chúng mày gọi bộ đàm thông báo, anh đã theo dõi nó suốt những hôm ở Hà Nội đến giờ. Chúng mày có biết cái gì làm cho anh tìm cái xe đầu tiên không?
- Không! – Cả tôi và Hà trọc cùng nói.
- Nó có vẻ thích cái xe của anh.
- Con cá ấy à?
- Chứ còn gì nữa.
- Sao nó lại thích cái xe làm gì? – Hà trọc thắc mắc.
- *** biết, nhưng phần lớn thời gian nó quanh quẩn cạnh cái xe ấy, nghĩa là nó rất hay chui vào cái hang ngầm dưới quả núi đá ấy, hiểu không? Rất nhiều lần anh thấy hiển thị trên bản đồ tín hiệu định vị cái chìa khóa và cái xe ở cùng một chỗ, rất kỳ quặc, khó hiểu, ban đầu anh nghĩ là tình cờ, nhưng mãi thấy nó cứ lặp đi lặp lại nên sinh nghi. Cái xe thì chắc là mắc kẹt ở đó rồi, còn con cá thì cứ quanh quẩn xuôi ngược sông, nhưng sớm muộn thì nó sẽ lại quay về đó, kiểu như đấy là hang ổ của nó ấy, thế mới quái. Chính thế nên anh đi tìm cái xe trước, để xác định hang ổ của nó. Anh đã theo dõi lịch trình con cá này, nó chỉ thích chỗ vực xoáy và cái hang, chắc một chỗ nó hóng mồi kiếm ăn, một chỗ để nghỉ ngơi.
- Sao giờ mày mới nói? – Tôi hỏi.
- Tao phải chắc chắn mọi thứ đã – Tú khỉ nói – Với cả, phải để mày cùng Hà trọc giám sát bọn kia, đánh lạc hướng chúng nó đã.
- Vậy giờ tính sao?
- Còn sao nữa? Có cái này với cái máy tầm ngư của Hà trọc, giờ nó chạy đâu cho thoát chứ? Vấn đề là làm sao lừa bắt được nó nữa thôi.
- Khó lắm! – Tôi lắc đầu – May ra cần cẩu mới kéo nó lên bờ được thôi.
- Không có việc gì khó, chỉ sợ mình không liều – Tú khỉ vênh váo.
- Thôi đi ạ! Con xin bố! – Tôi cười khẩy – Liều chết ngu ngốc kiểu này con chịu.
- Mày thì sao? – Tú khỉ hỏi Hà trọc.
- Tùy anh thôi – Hà trọc đáp – Miễn là có kế hoạch khả thi.
- Tất nhiên là có chứ.
- Như thế nào?
- Theo dõi nó, đến tận hang nó tóm sống.
- Kế hoạch đấy à?
- Ừ, thế thôi.
- Nghĩa là mình đến đấy, ném mồi ngay cửa hang, tóm nó? – Hà trọc ngờ vực.
- Ừ, đại khái thế. Anh chưa nghĩ ra cái gì hay hơn.
- Ha ha ha! – Tôi cười phá lên – Kế hoạch là chúng mình chạy theo con cá thần như trò cút bắt và tóm lấy cái đuôi nó lôi lên, đơn giản như đan rổ thế thôi, nhỉ? Mày làm tao buồn cười quá đấy đồ con khỉ ạ. Mày đã nghe Hà trọc nói chưa? Con cá này ước chừng tấn rưỡi đấy, cứ làm như nó là con cá cân rưỡi không bằng! Kế hoạch khả thi cái ***, có mà khỉ tha thì có.
- Thế mày có ý gì hay không hả Cuội? Hả? Hay mày chỉ biết suốt ngày đọc báo lá cải trên mạng rồi bô lô ba loa chê bai ỏng eo, õng à õng ẹo. Mẹ, nếu mà sự đời cứ lúc *** nào cũng dễ dàng nhẹ nhàng như đẩy xe hàng thì đã *** đến lượt anh mày, chúng nó chả thịt con cá này lâu rồi. Anh thích làm việc khó. Hiểu chưa cu?
- Thôi thôi các anh đừng cãi nhau! – Hà trọc ngắt lời – Vấn đề là làm thế nào để bắt được nó. Chiều nay anh em mình đi xem cái hang đấy như thế nào cái đã. Thực ra máy tầm ngư rất hay báo sai trọng lượng cá, nó chỉ dự báo chính xác nhất những con cá từ 10 cân đến 40 cân thôi. Em nghĩ con cá này tầm trên dưới 1 tấn là cùng.
- Ừ cứ cho là thế - Tôi nói – Nhưng cá 1 tấn thì cũng đã chả khác *** gì cá voi rồi, có 20 thằng đười ươi như mày cũng chả giữ ống được đâu.
- Mày còn ăn nói kiểu ấy thì ở mẹ nhà bám váy em Vân đi cho lành, nhá! – Tú khỉ cáu.
- Ờ, đừng có móc máy chuyện em Vân vào đây, thằng khỉ! – Tôi nói.
Tú khỉ cáu lắm rồi, nó đứng phắt dậy gập laptop cất vào túi, hằm hằm quay xuống chân đồi. Hà trọc nháy tôi, nói nhỏ: “Lão ấy đang say máu săn con quái này, kệ lão đi anh!”.
Bọn tôi quay về nhà ông Văn ăn cơm, không khí ban đầu có phần gượng gạo, nhưng chỉ một lát sau Tú khỉ lại say sưa nói chuyện về con cá thần. Tôi đã nói rồi, thằng này chả bao giờ giận tôi được quá nửa tiếng đồng hồ.
- Đừng có dại chui vào cái hang ấy! – Ông Văn nói luôn, ngay sau khi nghe Tú khỉ kể chuyện.
- Bố biết cái hang ấy à? – Tú khỉ hỏi.
- Vùng này ai chả biết, độc kinh người!
- Độc như nào?
- 10 thằng chui vào, 10 thằng ở lại trong đấy, chết cả 10.
- Chui vào làm gì?
- Thì có thằng thử sức, có thằng chẳng may bị nước cuốn vào, chết mất xác luôn, chết tất.
- Con cũng nghĩ thế, nếu không biết cách thì chẳng thể nào chống lại dòng nước xiết ấy.
- Có mà cách giời!
- Bố đã từng thử chưa? – Tôi hỏi.
- Chưa, tao mới thử mon men cửa hang đã chết khiếp rồi, nước chảy mạnh lắm! Mùa này nước cạn mà vẫn chảy mạnh lắm.
- Sao lại thế nhỉ? – Tôi thắc mắc - Nước chảy vào đầy hang rồi thì phải có chỗ chảy ra nhanh nó mới tạo thành dòng nước xiết như thế được chứ nhỉ?
- Thì nó chảy ra phía bên kia núi mà – Ông Văn nói.
- Vậy sao không ai vào hang từ bên này rồi chui ra từ bên kia?
- Ha ha, ra bên kia thì lúc đấy mục xương rồi – Ông Văn giễu.
- Con không hiểu.
- Chúng mày chưa đi vòng qua quả núi thì không hình dung được là phải, bên ấy lại là đất Lào rồi. Nhưng mà phía bên kia núi thì chỗ nước chảy ra là một cái thác lưng chừng núi, hiểu chưa? Chẳng ai biết nước sông chảy vào rồi chảy theo hang hốc thế nào bên trong núi, chưa có ai vào được, nhưng thi thoảng người ta lại nhặt được mảnh xương xẩu người chết trôi ở bên kia thác, bên Lào ấy. Thường bị cuốn vào hang đấy thì nhanh cũng phải một hai tuần sau mới thấy xương trôi xuống thác bên kia.
- Kinh quá! – Tôi lắc đầu lè lưỡi – Thế cái thác ấy cao không bố?
- Cao lắm, vách núi dựng đứng, chỉ có chim chóc may ra đậu ở đấy được.
Tú khỉ đang ăn dở, nó buông bát lôi máy tính ra xem bản đồ địa hình. Chúng tôi cũng ăn quáng quàng cho em Vân dọn dẹp mâm, rồi chúi đầu vào nghiên cứu ảnh vệ tinh. Quả thật đúng như ông Văn nói, có một cái thác nước phía bên kia vách núi tạo thành một con suối nhỏ chảy ngoằn ngoèo, sau đó nhập trở lại dòng sông Thiêng bên đất bạn Lào, sống lưng trâu của dãy núi tự nhiên chắn ngang tạo thành đường biên giới. Sông Thiêng đến đây bị chắn, nên nó phải chảy vòng vèo một quãng rất dài.
- Chỉ có con cá thần mới đủ sức chui ra chui vào cái hang này – Tú khỉ kết luận.
- Sao mày biết? – Ông Văn kinh ngạc.
- Đây, bố nhìn đi! – Nó cho ông Văn xem lại nhật trình con cá mà máy tính lưu lại – Con còn biết chính xác giờ ăn uống ngủ nghỉ của nó nữa cơ.
- Biết cũng chả làm gì được nó đâu – Ông Văn nói.
- Phải thử mới biết được – Tú khỉ nói vẻ đầy tin tưởng.
- Tao nói lần cuối đấy – Ông Văn dọa – Chúng mày còn cố tình động vào con cá thần là sẽ cực kỳ đen đủi, giờ này còn chưa chết mất xác là may lắm rồi. Tao chỉ nói thế thôi, làm cái gì thì cứ nghĩ cho chín rồi hẵng làm.
- Con nghĩ kỹ rồi, phải thử thôi bố ạ - Tú khỉ vẫn ngoan cố.
ÔngVăn lắc đầu cười nhạt nhấp trà súc miệng, xỉa răng quèn quẹt, có vẻ như chẳng buồn nói chuyện này nữa. Tú khỉ thu dọn đồ đạc đứng dậy.
- Ý mày thế nào? – Tú khỉ hất hàm hỏi Hà trọc.
- Em theo anh tất tay.
- Còn thằng kia? – Nó quay sang tôi.
- Ừ thì cứ đến đấy xem thế nào cái đã, tao thích xem đánh bạc.
- Xong, đi thôi!
Ba thằng tôi lại ra xe, mang theo lỉnh kỉnh đồ nghề. Tú khỉ lấy bộ đàm gọi về cho đám câu ở bãi cát dặn dò úy lạo động viên chúng tiếp tục cuộc săn. Nó gọi hai thằng cứu hộ lên đi cùng, chả biết để làm cái gì nữa. Lúc đó mới đầu giờ chiều, nắng vàng ươm, trời lạnh và hanh hao, gió thổi hun hút qua những sườn núi. Một ngày mùa đông đẹp trời, tôi nghĩ bụng, thật thích hợp để người ta làm những chuyện điên rồ, và để chết.
Ngoái lại, tôi bắt gặp ánh mắt em Vân lo lắng nhìn chúng tôi. Tôi mỉm cười với em như lời hứa rằng tôi sẽ không sao, sẽ sớm quay về với em. Nhưng dường như điều đó vẫn không giúp em yên lòng, ánh mắt vẫn trĩu nặng âu lo.
Hai gã cứu hộ đã đến nơi, bấm còi inh ỏi. Chúng tôi cho xe chạy tiếp con đường vành đai biên giới hoang vắng, chạy qua cả đồn biên phòng gần đó, cho đến khi hiện ra trước mặt một dãy núi đá sừng sững chắn ngang.
Cảnh vật khá hùng vĩ, gây ấn tượng mạnh, nó khiến tôi cảm thấy mình thật là nhỏ bé, và cũng khiến tôi bỗng thấy cuộc sống này thật ngắn ngủi chừng nào, trước sự bất tử của những đỉnh núi răng cưa ấy. Mày đang làm cái quái gì ở nơi đây vậy hả Đăng cuội? Tôi tự hỏi lòng mình như thế, và rồi bất giác cứ nâng máy ảnh lên chụp phong cảnh liên tục.
Giá như đây là một cuộc dạo chơi thư thả, tôi sẽ để mặc hồn mình vơ vẩn theo những cơn gió, những đám mây lơ thơ trên trời cao xanh kia, mơ mộng đắm chìm trong những suy ngẫm buồn bã và ủy mị như thế. Và tôi bỗng ước ao được ở đây cùng em Vân, ngắm mặt trời lặn sau đỉnh núi, ngắm hoàng hôn buông xuống mỗi buổi chiều, ngắm mặt trời mọc mỗi sáng. Tôi bỗng ước gì có thể chia sẻ với em ấy những ý nghĩ buồn vu vơ trước những cảnh hoang vắng kỳ vĩ như thế này, nỗi cô đơn này, nó vừa khiến tôi cảm thấy thật tuyệt vọng, nhưng cũng yêu cuộc sống ngắn ngủi này biết chừng nào. Tôi thấy những gã đi cùng trở nên xa lạ, chúng hoàn toàn chẳng để ý gì đến phong cảnh, chỉ chăm chú bàn tính cách nào để săn bằng được con cá kia. Tú khỉ kêu dừng xe ở một đoạn đường trống men sườn núi, nơi có sóng điện thoại, nó kiểm tra vị trí con cá.
- Ha ha, đúng như mọi khi! – Tú khỉ khoái trá kêu lên – Nó lại đang nấp trong hang rồi, ngay gần sát chỗ cái xe.
- Chắc gì đấy là cái xe? – Hà trọc trêu – Có khi chỉ mỗi cái hộp đen thôi, còn lại thành sắt vụn tòi ra chỗ cái thác bên Lào từ đời nào rồi ấy.
- À đấy! – Tú khỉ kêu lên – Tao đoán là cái hang trong núi này nó như cái rọ chắn rác ấy, nhỉ? Nó như cái bộ lọc nước ấy, bao nhiêu cặn bã nó giữ lại hết.
- Thì rõ thế - Hà trọc nói, cái xe của anh thành rác rồi còn gì.
- Ờ, con cá đã chui vào đấy, kiểu gì cũng phải quay ra, đúng không nào?
- À à em gần đoán ra được ý đồ ông anh rồi đấy! – Hà trọc huýt sáo phấn chấn.
- Cười lên xem nào! – Tú khỉ ngoái lại nhìn tôi khích bác – Làm gì mà mặt mũi như đưa đám thế hả? Được rồi tao sẽ không bắt mày đến gần nước đâu mà lo, đồ nhát chết!
Quả thật cứ nghĩ đến việc đến gần nước, tôi lại thấy như bị tụt huyết áp, chóng mày chóng mặt. Thôi thì đành nhắm mắt đưa chân đi theo bọn này, nhưng tôi tự hứa mình sẽ chỉ đứng từ xa quan sát, và cố gắng chụp ảnh ghi lại mọi thứ.
Chúng tôi tiến đến chân núi, cái hang núi đây rồi. Chỉ nhìn thoáng qua thôi tôi đã rùng mình ớn lạnh, đây mới thực sự là con đường dẫn xuống âm ti địa ngục. Cửa hang tối om, nhưng đến gần có thể thấy rõ cửa hang thấp dần xuống, chỉ hở một cái lỗ nhỏ thấp và tối thui, bên dưới là dòng nước xiết chảy vào. Đến đây dòng sông như bị chặn đứng lại, nó rẽ sang bên phải và chảy xuôi men theo chân núi, sau khi đã tạo thành một cái vực nước cuồn cuộn, chỗ thì ục lên từng quầng nước, chỗ thì thành xoáy tròn. Chúng tôi dừng xe bên bờ trái, tiến đến sát vực nước quan sát. Tôi cảnh giác lùi xa mép nước, chụp ảnh lia lịa.
Hà trọc lôi máy tầm ngư ra khởi động, ngay lập tức nó kêu tít tít liên hồi.
- Aaaaaaaa! - Tú khỉ kêu váng lên – Nó đấy phải không? Chính nó đấy phải không?
- Nó chứ còn gì nữa anh ơi, nó… nó đấy! – Hà trọc run run đáp.
Hai gã cứu hộ ngay lập tức chạy lại xem. Mặc dù rất sợ hãi, tôi cũng không nén được tò mò, mon men tiến lại gần ngó vào màn hình. Vẫn cái quầng sáng đó trên màn hình.
- Khoảng cách bao xa? – Tú khỉ hỏi.
- Chừng 40m hoặc 45m tính từ đây, góc 2 giờ – Hà trọc đáp.
- Vậy từ cửa hang là khoảng 25m. Thế còn độ sâu? – Tú khỉ hỏi.
- Độ sâu à? Để em xem, độ sâu khoảng… Ơ! Sao lại thế nhỉ?
- Sâu bao nhiêu? – Tú khỉ nôn nóng.
- Nó đang nổi trên mặt nước, anh ạ! – Hà trọc ngẩng lên đáp.
- Vô lý! – Tú khỉ kêu lên.
- Em cũng thấy vô lý, nhưng rõ ràng máy nó báo thế.
- Cái gì nổi trên mặt nước? – Một trong hai gã cứu hộ tò mò.
- Cá thần! – Cả tôi và Tú khỉ lẫn Hà trọc cùng đồng thanh.
[/FONT]
 

bazoka

Xe buýt
Biển số
OF-50674
Ngày cấp bằng
11/11/09
Số km
971
Động cơ
465,090 Mã lực
Nơi ở
Trên Hàng Điếu
Website
baohiemvietlife.com
KỲ 34


Hai gã cứu hộ nghệt mặt ra một lúc chả hiểu tụi tôi nói cái gì, lát sau mới kín đáo quay sang nhìn nhau đầy ẩn ý. Chắc chúng nghĩ bọn tôi là lũ dở người.
- Bây giờ phải hội ý một tí! – Tú khỉ nói – Xác định được con cá đang nằm đây rồi, giờ gọi bọn kia đến giải quyết dứt điểm rồi lĩnh xiền, phắn.
- Dứt điểm như nào? – Tôi hỏi
- Gọi tất cả chúng nó đến đây chứng kiến, câu con cá, chọc tức nó, dụ nó nổi lên chụp ảnh. Thế thôi.
- Nghe đơn giản nhỉ, thế chúng nó không chịu tới đây thì sao? Tôi vặc lại.
- Chúng nó sẽ tới – Tú khỉ khẳng định như đinh đóng cột
- Được rồi, mày cứ việc làm theo ý mày – Tôi xua tay rồi rút thuốc ra châm, lơ đãng chụp ảnh, coi như không ý kiến, không liên quan gì nữa
Tú khỉ bàn bạc với Hà trọc và hai gã cứu hộ, bọn chúng lên kế hoạch gì đó có vẻ rất hào hứng. Tôi ghét cái kiểu tự tin và ra vẻ kiểm soát tình hình của Tú khỉ, bởi tôi biết toàn bộ chuyện này ngay từ đầu đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát. Chúng tôi giống như những chiếc lá trên dòng nước đang bị cuốn vào một vực xoáy bí hiểm và quái đản không sao cưỡng được. Rõ ràng chuyện này rất nguy hiểm, vì tiền tỉ nhiều thằng sẵn sàng giết cả bố đẻ của nó. Tôi chỉ muốn tránh thật xa cái thằng cha Toàn gạch côn đồ hung hãn ấy, tôi ghét bạo lực, ghét va chạm. Tôi ghét bị nhốt cùng với những con bò đực đang cắm đầu cắm cổ cố húc nhau kia, tôi ghét bị nỗi sợ hãi xâm chiếm và tê liệt, ghét những thằng liều mạng và tỏ ra bản lĩnh kia. Phải, tôi hèn nhát, tôi là một kẻ thất bại.
Vậy tôi muốn gì?
Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi chuyện này. Và như đã nói rồi đấy, tôi chỉ muốn được cùng em Vân ngắm hoàng hôn hay bình minh mỗi ngày. Tôi chỉ muốn vậy thôi sao?
Không, tôi không chỉ muốn có vậy. Thực lòng mà nói, tôi muốn được ở lại căn nhà đơn sơ bên suối đó của cha con họ, hoặc như ca từ bài Suối Mơ của ông Văn Cao, tôi muốn dựng một căn nhà bên suối, đánh bắt cá, hái măng, trồng rau, nuôi con gà con lợn, muốn lao động chân tay mỗi ngày cho đến mệt lử, và buổi tối bên ánh lửa bếp được ngắm cô gái xinh đẹp đó chuẩn bị bữa tối thơm phức, với những cá nướng, măng rừng, ớt chỉ thiên, chén rượu ngô thơm lừng, rồi chúng tôi sẽ ăn tối, và tôi ngốn sạch đồ ăn trong khi cô ấy ngắm tôi trìu mến, trong lúc đó rượu sẽ làm chúng tôi từ từ ấm rực từ bên trong, và cả hai đều nôn nóng muốn lên giường làm tình cho đến lúc mồ hôi chảy ròng ròng giữa đêm đông lạnh giá của núi rừng biên khu. Bạn đã bao giờ gặp một cô gái khiến bạn tin chắc là suốt quãng đời còn lại bạn sẽ luôn luôn ham muốn làm tình với cô ấy mỗi đêm không biết chán? Tôi thì tôi đã gặp rồi đấy, và rốt cục có lẽ tôi đã biết là tôi muốn có được điều gì trong cuộc đời này, rất rõ ràng và đơn giản, phải không?
Nhưng cuộc đời, đáng buồn thay, đâu có đơn giản vậy. Tôi còn một lá đơn ly hôn chưa giải quyết, một đứa con trai đang học lớp một, đâu có dễ dàng chối bỏ trách nhiệm? Thậm chí, nếu có giải quyết xong chuyện đó, nghĩa là ly hôn, và dù sau đó vợ nuôi thằng bé, tôi phải có trách nhiệm đóng góp một số tiền nào đó cho đến khi thằng bé 18 tuổi, ví dụ vậy, ngay cả khi như thế đi nữa, tôi sẽ phải sống chung với nỗi dằn vặt khôn nguôi, cho đến khi nào chẳng rõ, có thể thể là cho đến lúc chết. Có thể đó là trong những khi nửa đêm tỉnh giấc, mất ngủ, nằm suy nghĩ và nhớ về gia đình cũ, về đứa con trai, về vợ tôi, về những sự dở dang mà tôi đã bày ra cho cuộc đời của họ. Tôi đã làm hỏng đời mình, và kéo theo những người khác nữa. Và cả em Vân, cô gái xinh đẹp của tôi, lẽ ra tôi đừng biết cô ấy thì hơn. Lẽ ra tôi đừng đầu mày cuối mắt và xao lòng vì cô ấy, đừng tán tỉnh à ơi, đừng hứa hẹn, đừng xao xuyến và phải lòng, đừng ham muốn chiếm đoạt trái tim cô ấy, thân xác và linh hồn cô ấy…
Tôi thở dài thượt một hơi, rít thuốc lá thật sâu. Liệu tôi có nên làm thêm một cuộc đời nữa lỡ dở vì mình không đây? Giữa ước muốn và thực hiện là cả một quãng đường dài, là con đường không dành cho những kẻ hay do dự và ngờ vực như tôi. Có vẻ như tôi đã suy nghĩ luẩn quẩn quá nhiều thay vì hành động.
Những gã kia mới là con người hành động, chúng nói sao làm vậy, đã nói là làm, và làm tới cùng, dẫu cho có vẻ ngu ngốc đi nữa. Tú khỉ có vẻ như đã bày mưu tính kế xong, nó móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó. Tôi tiến lại gần, bọn chúng vẫn đang liên tục gọi điện.
- Gọi cho ai đấy? – Tôi hỏi Tú khỉ.
- Gọi cho thằng Toàn Hinh với Trung Tình.
- Toàn Hinh với Trung Tình là ai vậy?
- Toàn Hinh là con ông Hoan Tình, còn Trung Tình là con ông Trinh Tùng chứ còn ai, chịu khó đọc ngược lại đi em.
- A thằng đểu!
- Tất nhiên rồi, lúc nào tao chả là một thằng đểu.
- Lại sắp có trò xiếc để xem rồi! – Tôi thở dài ngao ngán.
- Đâu khắc có đó, thịt chó khắc có mắm tôm, lo gì chứ? – Tú khỉ nói và hất hàm ra dấu cho tôi nhìn theo
Tôi thấy hai gã cứu hộ đang lùi xe xuống sát bờ sông, bọn chúng đã kịp chặt cành cây lót xuống bờ đất trơn sát bãi cát. Hà trọc đang lôi một lô xích xông máy móc thiết bị ra lắp ráp, vừa lắp nó vừa hò hét chỉ đạo hai gã cứu hộ. Tôi chưa hiểu bọn chúng định làm gì, và cũng chẳng buồn tìm hiểu nữa. Lần này tôi sẽ chỉ quan sát và chụp ảnh mà thôi. Cuộc phiêu lưu này sẽ nhanh chóng kết thúc, tôi mong nó sẽ vậy, rồi tôi sẽ quay về với một cuộc sống buồn chán bế tắc, tẻ nhạt. Tôi không thể chạy trốn khỏi nó, những ý nghĩ u ám tiêu cực, bồn chồn. Tôi không tin vào vận may, tôi không tin nó sẽ đến với tôi, tôi không tin vào điều gì cả, tôi là một kẻ đã đánh mất niềm tin vào mọi thứ.
Trong lúc tôi lơ đãng chụp ảnh một cách máy móc và đầu óc lan man nghĩ ngợi thì Tú khỉ, có lẽ kín đáo quan sát tôi từ lúc nào, tôi chỉ nhận ra điều đó khi bỗng dưng quay lại thấy nó đứng lù lù sau lưng, nhìn tôi chăm chú, đầy vẻ nghi ngại.
- Mày làm sao đấy cu? – Nó hỏi
- Chả sao cả, chính tao mới nên hỏi câu ấy với mày.
- Tao đang rất ổn, rất rất ổn.
- Tao đâu có nói mày không ổn – Tôi cười nhạt – Mày chỉ điên thôi.
Nó nhún vai và rút bao thuốc chìa ra. Tôi rút một điếu. Nó bật lửa cho tôi châm, rồi chậm rãi mồi thuốc rất điệu bộ, nó đang diễn kịch.
- Tao điên ở chỗ nào? – Nó hỏi.
- Ở chỗ đấy, ngay đấy – Tôi chỉ vào cái hang tối om phía dòng sông, rồi tôi lấy ngón tay làm điệu bộ như khẩu súng ngắn kê vào thái dương và nói tiếp – điên ở chỗ này nữa, mày hiểu chưa, ở cái đầu mày ấy, thằng điên.
- Ha ha ha! – Nó cười – Để rồi xem, mày sẽ thấy là thằng điên như anh mày sẽ làm được những gì, em nhé, chứ không phải là loại thỏ đế như mày.
- Được rồi, tao là thỏ.
Nó rít thuốc và tiếp tục quan sát tôi, như muốn đọc suy nghĩ của tôi. Còn lâu, tôi nghĩ thầm và tảng lờ quay đi vờ như đang mải ngắm những đỉnh núi xa vời. Tôi bỗng có ý nghĩ không hiểu một thằng như Tú khỉ liệu có bao giờ chán nản cuộc sống, trở nên yếu đuối, và buông xuôi như tôi? Liệu nó có bao giờ hiểu những gì mà tôi đang trải qua, hay cuộc đời nó sẽ chỉ luôn là những cuộc chinh phục mê mải? Và suy cho cùng, trừ một thằng tôi duy nhất vừa đa cảm kém may mắn đang tồn tại này ra, liệu có phải nhân loại luôn khác, từ xưa đến nay, cho đến mãi sau này, sẽ không bao giờ có những khoảnh khắc những suy ngẫm như tôi, mang dáng vẻ một định mệnh mơ hồ bất an thường trực, buồn bã và sầu thảm, nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ, cám dỗ, mời gọi thôi miên tôi, giống như vực nước xoáy kia, miên man bất tận, chúng tạo nên những chuyển động biến ảo và cuốn hút khó cưỡng lại, không thể rời mắt khỏi nó…
- Gần đây mày có gặp lại con Mai không? – Tôi quay lại hỏi Tú khỉ.
- Ai? – Nó sững người nhìn tôi.
- Còn ai nữa, vợ cũ của mày ấy.
- Không, gặp làm cái *** gì chứ?
- Mày chưa bao giờ nói gì với tao về nó.
- Có *** gì mà nói về cái loại đàn bà phản bội ấy chứ?[/FONT]
- Thì nói về chuyện nó phản bội.
- *** thích nói.
- Mày có biết vấn đề của mày là gì không? – Tôi khích – Vấn đề chính là mày không bao giờ dám nói về chuyện đấy, mày sợ à?
- Sao tao phải sợ? Tao sợ cái gì?
- Sợ phải thú nhận, sợ bị đau.
- Ha ha ha, em ơi, mày còn non lắm. Mày thích thì để anh nói cho mày nghe, anh mày chả đau đớn chả sợ hãi gì hết. Đơn giản là với một con đàn bà đã thay lòng đổi dạ, thì anh búng nó ra khỏi trí nhớ như một cái đầu mẩu thuốc lá, như thế này này, hiểu chưa cu? – Tú khỉ nói rồi búng điếu thuốc cháy dở xuống sông. Nó rút ra một điếu thuốc khác châm.
- Tao vẫn đang chờ đây, nếu mày sợ phải kể ra những chuyện đau lòng thì thôi, tao chả ép – Tôi hờ hững nói.
- Sợ cái ***!
- Ừ, tao biết rồi, chim sợ *** cong, à quên, sợ cành cong.
- A! Tổ sư, bây giờ *** phải lúc để mà tâm sự chị bồ câu, tao còn nhiều việc phải làm, nhá!
Tú khỉ bực bội bỏ đi, nó nhanh chóng quay lại chỗ Hà trọc, nó cặm cụi với những cuộn dây cáp và jack nối tín hiệu cắm vào lỉnh kỉnh máy móc. Chúng nó cho lùi chiếc xe cứu hộ xuống sát bờ sông, thả tời ra, cột vào đó một chiếc phao gắn máy quay. Tôi thực sự bị tò mò, rốt cuộc cũng đến gần theo dõi xem bọn chúng định làm cái trò gì.
Hà trọc thử tín hiệu của chiếc camera, tín hiệu truyền về máy thu rất ổn định, trên màn hình máy tính hiện lên hình ảnh của chiếc máy quay robot, nó có thể tự xoay ống kính theo ý muốn của Hà trọc, cả phía trên lẫn phía dưới mặt nước.
Tú khỉ và Hà trọc đứng sát bờ sông quan sát máy tính và chiếc tàu ngầm tự chế đang được chiếc tời từ xe cứu hộ thả xuôi dần về phía cửa hang, tay nó lăm lăm bộ đàm chỉ đạo hai gã cứu hộ.
Tôi đã đoán ra ý đồ của chúng nó, chiếc tàu ngầm kia sẽ được thả sâu vào lòng hang ngầm làm nhiệm vụ trinh sát, tìm vị trí chiếc xe của Tú khỉ, và nhất là, tìm cách ghi lại hình ảnh con quái vật.
- Bắt đầu ghi hình chưa? – Tú khỉ hỏi.
- Ghi từ lúc hạ thủy rồi anh ơi, khỏi lo chuyện đấy đi! – Hà trọc phấn chấn đáp.
- Được rồi, bật chế độ quay đêm đi, đến cửa hang rồi đấy.
Cảnh tượng truyền về từ chiếc máy quay rất sống động, và kỳ quái, dập dềnh theo sóng nước sông, những giọt nước sông bắn tung tóe bám vào bộ vỏ chống nước, rồi nhanh chóng biến mất, hình ảnh cái cửa hang tối om hiện lên rất gần, dập dềnh run rẩy, rồi chao đảo mạnh khi rơi vào dòng nước xiết, tối om. Hà trọc thao tác trên remote, chiếc máy quay bật đèn hồng ngoại, mọi thứ hiện lên nhờ nhờ xanh đen mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhận ra chiếc máy quay đang đi sâu vào lòng hang, cái vòm hang thu hẹp dần, thấp dần.
- Tiếp tục thả, tiếp tục thả từ từ! – Tú khỉ nói vào bộ đàm.
- Ok biết rồi! – Bên kia gã điều khiển tời máy trả lời.
- Bắt đầu chìm hẳn rồi anh ơi! – Hà trọc kêu lên.
Quả thực chiếc máy quay đã hoàn toàn chìm dưới nước khi đi hết vòm hang, giờ đây nó đang ghi hình những đám bọt tăm tối trôi tuột xuôi dòng nước xiết, và hầu như chẳng thấy gì khác. Với đèn hồng ngoại dưới nước, tầm nhìn có lẽ chỉ được vài mét, và cái lỗ đen âm u này dường như vô tận, có lẽ nó dẫn xuống âm ti địa ngục cũng nên.
- Kinh quá! - Tôi thốt lên – Chả thấy gì cả mà tao đã sởn hết cả gai ốc rồi.
- Mày muốn thấy cái gì? – Tú khỉ ngẩng lên nhìn tôi hỏi – Muốn thấy con gái Hà Bá hử?
- Có thể, có khi nó chính là con cá thần của mày đấy, thích thì lấy mà làm vợ nhá, có truyện gì mà Con gái thủy thần của lão nhà văn gì viết ấy.
- Truyện kể về cái gì?
- Tao cũng chả nhớ.
- Em nhớ - Hà trọc bỗng lên tiếng – Truyện của Nguyễn Huy Thiệp kể về một cô gái có cái lưng trắng nhẫy tên là Mây thì phải, nhưng mà truyện ấm ớ bỏ mẹ, có đoạn cô này cởi áo cho anh này sờ vú mời anh chén, xong anh này chả làm ăn gì được cả, bất lực, nói chung là ấm ớ.
- Ha ha ha, mày làm nhà phê bình văn học được đấy! – Tú khỉ khoái trá - Mày về viết "Phê bình văn học của Tao" đi, đảm bảo ăn đứt thằng cu Nguyễn Thanh Sơn ấy chứ.
- Đúng rồi, có chi tiết cô gái tên là Mây, tao cũng nhớ là như thế - Tôi xác nhận – Nhưng hình như còn có cả một cô tên Phượng nữa, cô này còn dâm đãng hơn cô Mây kia nữa cơ.
- À dâm đãng à, tao thích! – Tú khỉ chêm vào – Thế này thì khéo tao cũng phải tìm đọc xem sao. Mà nói thật nhá, tự dưng mày nhắc làm tao lại nhớ con vợ cũ của tao, cũng dâm lắm…
- Thế à, sao nữa? – Tôi hỏi.
- *** con mẹ nó, tự dưng nó bỏ đi theo cái con lợn ấy…
- Mày cũng béo như lợn còn gì.
- Ừ, đang ăn chung máng ngủ chung chuồng, mày hình dung xem, rồi nó bỏ sang cái chuồng con lợn đực khác, nói chung đàn bà là cái giống *** thể tin tưởng được. Chúng mày nên nhớ, các bậc thánh nhân đã dạy rồi, phàm đã là đàn ông phải biết trân quý chỉ bản thân mình thôi, ban phát cho đàn bà thú vui chừng nào chúng nên biết chừng đấy, chớ bao giờ phí phạm thân thể vàng ngọc hay tình cảm vô bổ cho lũ vô ơn đó, hiểu chưa? Chớ bao giờ vì những cơn bốc đồng hưng phấn mà cảm động vì những điều cao quý tót vời mả mẹ nào mà suy cho cùng *** phải từ lũ đàn bà ấy có được, chẳng qua là do đàn ông ban phát cho chúng, khiến chúng tưởng là của mình. Có cái ***, đàn bà chỉ có cái *** là thực sự của chúng, là cái mà tao thích nhất ở đàn bà, tất nhiên, rồi sau đó mới kể đến vú vê hàng họ này khác cùng ti tỉ những cái khác đem lại thú vui cho đàn ông. Chúng mày có bao giờ làm tình với một con đàn bà bởi vì nó yêu thơ yêu thẩn yêu chó yêu mèo, bởi vì nó biết đánh đàn piano biết vẽ tranh, và nhất là bởi vì nó có cái bằng tiến sĩ văn học hay tiến sĩ cái mả mẹ gì đấy không? Không, không bao giờ, phải không? Xin thưa, chúng mày làm tình với gái vì chúng nó có hai cái vú bự và một cái *** xinh đẹp hồng hào, đấy, nó là thế đấy.
Hà trọc cười khùng khục khoái trá. Tôi kinh hãi nhìn Tú khỉ, nó chẳng buồn quan tâm gì đến thái độ của tôi và Hà trọc, nó nói như cho chính nó nghe vậy, thản nhiên và cay độc, tục tĩu, xa vắng
- Mày căm ghét khinh bỉ đàn bà đến vậy sao? – Tôi hỏi nó.
- Phải, vì tao hiểu đàn bà, chúng là vậy.
- Tao thấy thương hại cho mày, có lẽ đời mày ngập trong bùn quá lâu chưa từng gặp người phụ nữ nào tử tế.
- Mày thử kể cho tao nghe người phụ nữ tử tế nào mày biết đi em giai.
- Mẹ tao chẳng hạn.
- A, tao thua rồi, tất cả các bà mẹ đều tử tế cả.
- Vậy mà bà già mày lại đẻ ra một thằng mất dạy như mày, coi đàn bà như chó cái.
- Mày xúc phạm chó cái rồi đấy em – Tú khỉ nói.
- Còn mày thì yêu chó cái chắc?
- Ồ có chứ, mày đã từng nuôi chó bao giờ chưa hả con mọt sách? Mày cho là mày hiểu chó vì đã đọc Tiếng gọi nơi hoang dã rồi chứ gì hả em giai? Anh nói cho mày biết nhá, khi mà đời mày có lúc tàn tạ như cái giẻ lau, khi mày bị thương, chảy máu, thì có một con chó cái ở bên nó sẽ vẫy đuôi an ủi mày, nó sẽ sưởi ấm mày, liếm vết thương cho mày, nó sẽ không bỏ mày. Còn đàn bà, nó sẽ đá mày vứt mày vào sọt rác như vứt một cái giẻ lau không còn dùng để lau giày cho nó được nữa, nó sẽ khoét sâu thêm nếu thấy mày bị đau, nó sẽ để nỗi đau đục khoét hủy hoại mày như giòi bọ, thối rữa…
- Thôi được rồi, được rồi! – Tôi ngắt lời – Tao hiểu rồi, kinh nghiệm đau thương của mày như thế thì chả trách…
- Mày dại lắm em, để anh nói cho mà biết – Tú khỉ lại tiếp tục – Anh nói thế không có nghĩa là anh không yêu quý đàn bà theo cách của anh, nhưng mà có lẽ là chỉ bởi vì chúng nó có cái mà anh *** có, là cái *** xinh, cái vú bự mềm mại ấm áp, cái yểu điệu, cái nữ tính, đàn bà tính, cái nông cạn phù phiếm đồng bóng và tỉ những thứ vớ vẩn ngu ngốc của đàn bà mà anh *** có, *** thể hiểu nổi, *** thèm hiểu, ấy chính ra cuối cùng như thế là vì anh rất hiểu chúng. Mẹ kiếp, nếu chúng suy nghĩ giống như đàn ông, như anh, thì kinh bỏ mẹ, *** ai mà yêu được. Nếu chúng mày rốt cuộc vẫn nhất định không chịu hiểu điều này, thì anh thật, chúng mày cũng chả khác *** gì lũ đàn bà ấy, nhưng thua xa chúng nó về nhan sắc.
Tú khỉ bĩu môi nhổ một bãi nước bọt, kết thúc bài diễn văn. Nó rút thuốc châm và tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính. Hà trọc có vẻ không để ý gì khác ngoài việc điều khiển chiếc máy quay rọi đèn vào những góc tối tăm trong cái hang ngầm kia, nhưng tôi chỉ thấy những hình ảnh mờ ảo và nhòe nhoẹt. Dòng nước xiết khiến cho chiếc máy quay liên tục chao đảo xoay tròn, chẳng thể hình dung nổi chút nào về những gì đang xảy ra trong đó qua mớ hình ảnh lộn xộn kia.
- Tiếp tục, cứ tiếp tục thả cáp! – Tú khỉ ra lệnh vào bộ đàm.
- Gần hai mươi mét rồi anh ơi – Hà trọc nói, chỉ vào chấm sáng trên màn hình máy tầm ngư.
- Tiếp tục, còn hơn hai mươi mét nữa đúng không? – Tú khỉ hỏi lại.
- Chính xác là còn hai lăm mét nữa, con cá vẫn đứng yên chỗ đấy.
- Nó cứ đợi đấy, bố nó đang đến đây! – Tú khỉ nói như một lời hứa đắc thắng.
Ngay sau khi Tú khỉ nói câu đó, cả tôi và Tú khỉ lẫn Hà trọc cùng lúc suýt nhảy chồm lên vì bất ngờ, bởi những hình ảnh mà chiếc máy quay đã thu lại và truyền về máy tính.
 
Chỉnh sửa cuối:

bazoka

Xe buýt
Biển số
OF-50674
Ngày cấp bằng
11/11/09
Số km
971
Động cơ
465,090 Mã lực
Nơi ở
Trên Hàng Điếu
Website
baohiemvietlife.com
KỲ 35

Có lẽ chiếc máy quay đã chui qua đoạn hang ngầm chảy xiết và đã nổi phềnh lên, bởi vì trên màn hình máy tính tôi thấy những hình ảnh quay cuồng, có lúc lóe sáng, như thể bị đèn pha chiếu vào vậy. Cái quái gì mà lại phát sáng ở giữa lòng núi tăm tối cơ chứ? Một thoáng rùng mình chạy lạnh buốt sống lưng tôi. Ma quỉ thánh thần ạ, đừng có mà hiện ra trước máy quay thế chứ, bọn này đang ghi hình đấy, đừng có đùa!
- Cái gì thế nhỉ? – Tôi và Hà trọc đồng thanh thốt lên.
- Bình tĩnh nào, chỉnh máy quay các phía xem sao! – Tú khỉ ôn tồn nhắc.
- Chao đảo mạnh quá anh ơi, bảo nó thả thêm cáp đi anh.
- Thả thêm cáp, từ từ, từ từ, nữa, nữa… Tú khỉ nói vào bộ đàm - Thôi được rồi, stop, dừng, thế thế đúng rồi. Ok xong, dừng hẳn, nào xong, được rồi… Thằng Hà tắt đèn hồng ngoại đi, tắt đi được rồi!
Hình ảnh trên màn hình vẫn chao đảo, nhưng đã dần dần lấy lại được thăng bằng. Nhìn vào màn hình, chúng tôi đã hình dung ra mọi thứ trong lòng núi: Đó là một cái hang khổng lồ, kỳ quái, và đẹp mê hồn! Gần như nín thở, chết sững, chúng tôi dán mắt vào chiêm ngưỡng kỳ quan thiên nhiên này. Hà trọc cho máy quay lia một vòng 360 độ xung quanh, mọi thứ lung linh óng ánh và màu sắc sặc sỡ, những nhũ thạch thần tiên, và cây cối xanh mướt lơ thơ rủ. Hà trọc chỉnh máy quay từ từ hướng lên trên, ánh sáng chan hòa tỏa xuống trắng lóa màn hình, rồi chiếc máy tự động điều tiết ánh sáng, mọi thứ trở nên rõ nét, tuyệt đẹp. Ánh sáng từ thiên đỉnh rọi xuống, giống như một cảnh trong phim Avatar, siêu thực, khiến chúng tôi bất giác kêu lên những lời trầm trồ vô nghĩa. Vậy là cái hang này giống như một cái miệng núi lửa, hoặc có thể chính nó là một cái miệng núi lửa, và có lẽ chúng tôi là những người đầu tiên khám phá ra. Một quả núi rỗng, thông thiên, chưa một ai biết tới.
- Mày kiểm tra ngay bản đồ vệ tinh cho anh, phóng to hết cỡ! – Tú khỉ ra lệnh.
- Ok xong ngay – Hà trọc nhoay nhoáy con chuột mở ra cửa sổ mới, nó đăng nhập tài khoản riêng để vào xem bản đồ ở độ phân giải chất lượng cao.
- Đúng rồi, chính nó đấy, sang trái tí nữa… Rồi, ok rồi, phóng to!
Tôi nhận ra quả núi đá này trên bản đồ, khúc sông này nữa, và rõ ràng là khi phóng to hình lên thì thấy trên đỉnh núi quả thật có một cái lỗ đen to tướng, rõ nét, mà ngay cả những tán cây sum xuê ở miệng hang cũng không che kín được nó. Bạn hãy hình dung mà xem, ở cái thời đại công nghệ này, chẳng có cái quái gì là bí mật hết. Nhìn những bức ảnh vệ tinh đang được phóng to ra, tôi dám chắc rằng những cái vệ tinh đang bay lượn đâu đó tít trên cao kia chúng có thể dễ dàng theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi, như thể đó chính là con mắt của Chúa trời đang theo dõi chúng tôi vậy, và kèm đó là một thông điệp rõ ràng: Ê, mấy thằng cu kia, chớ có làm ẩu chuyện gì nha, có ta đang theo dõi đó, láo ngáo ta cho ăn đòn! Tôi suýt phì cười với ý nghĩ nếu như Tú khỉ là trùm khủng bố hay gián điệp, có khi trong nháy mắt sẽ có một quả tên lửa hành trình từ đâu đó bay vù đến. Bùm! Ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy Tú khỉ biến mất tiêu, chỉ còn lại tôi và Hà trọc ngơ ngác. Thì sao nữa? Công nghệ vũ khí hiện đại thì hại điện mà, sao phải lãng phí thuốc nổ để nổ banh xác một thằng thất bại như tôi và một thằng vô hại như Hà trọc? Chỉ cần giết chết thằng vô lại Tú khỉ là đủ rồi.
Tôi ước lượng bức ảnh, thật kinh ngạc, nó nét căng như được chụp từ một chiếc trực thăng bay lơ lửng ngay trên đỉnh núi chừng vài chục mét ấy. Vậy nhưng có lẽ chưa một ai từng leo lên đỉnh núi này khám phá cái hang khổng lồ bên trong, kể cả các nhà địa chất và thám hiểm thời thuộc địa xa xưa, cho đến những tộc thổ dân sinh sống ngàn đời nay quanh đây, lính biên phòng, bọn buôn ma túy, đám thợ săn, dân chài…. Tất tật bọn họ đã bỏ sót cái hang động kỳ vĩ này. Nhưng cũng phải thôi, trừ phi mọc cánh, thách ai lên nổi đỉnh núi cao hun hút kia, bốn bề là những vách núi dựng đứng. Cách khả thi nhất là leo từ những quả núi thấp hơn lên đỉnh, rồi mon men theo sống lưng trâu đó tiến dần về phía quả núi đá lớn nhất này, chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng đã thấy oải rồi.
- Thế nào? – Tú khỉ quay sang hỏi.
- Thế nào là thế nào? – Tôi hỏi lại.
- Tính sao?
- Tính cái gì?
Chẳng nói chẳng rằng, tất cả chúng tôi cùng ngước lên nhìn cái đỉnh núi cao chót vót trên đầu.
- Đừng có nói là mày đang nghĩ đến cái chuyện điên rồ bất khả thi ấy chứ? – Tôi nói luôn.
- Ha ha ha, vậy là mày cũng đang nghĩ đến chuyện đấy chứ gì?
- Cho con xin hai chữ bình yên, thưa bố! – Tôi chắp hai tay lại lạy nó, rồi đế thêm: Bố khỉ!
- Ừ, bố là khỉ, là Tề Thiên Đại Thánh đây, Hoa Quả Sơn này là nhà của bố, ha ha ha, quả này con cá thần chết với bố.
- Anh định chui xuống cái hang từ trên đỉnh núi à? – Hà trọc hỏi Tú khỉ, rõ ràng nó cũng đang hoang mang cao độ.
- Phải.
- Anh điên à?
- Ừ thì điên, anh chỉ cần biết đống dây leo núi của mày đã bị chuột gặm mất hay chưa thôi cu.
- Còn nguyên xi, lần trước leo Phăng đã dùng đến đếch đâu, em vẫn vứt trong cốp kìa.
- Nhưng mà có đủ dài không?
- Dài thì thừa, nhưng mà anh định chơi thật đấy à? – Hà trọc hỏi lại, dường như nó vẫn chưa tin vào tai mình.
- Chơi chứ sao, đã chơi thì chơi tới bến luôn.
- Em ạ anh rồi! – Hà trọc thốt lên kinh hãi.
- Mày kiểm tra lại đồ chơi đi, mai anh sẽ leo lên đỉnh đu dây xuống – Tú khỉ chốt hạ chắc nịch.
- Tùy anh – Hà trọc nhún vai bất lực – Em thì chịu rồi, vụ này em xin lỗi, em không theo anh được.
- Ai bảo mày theo anh? – Tú khỉ cau mặt – Mày cứ ở đây phụ trách máy móc, thông tin cho anh, anh sẽ gọi hai thằng cu xít đờ ca lên đỉnh với anh, chúng nó mới đủ sức khỏe leo trèo.
- Hai thằng ấy biết *** gì mà leo núi?
- Mày quên là chúng nó ở trong phi đội gà bay à? Mẹ, leo trèo mày phải gọi chúng nó là cụ.
- Bọn gà bay sao lại biết leo núi? Chúng nó toàn nhảy từ máy bay xuống thôi chứ?
- Mày update lại máy chủ đi em ơi, lạc hậu quá rồi, chúng nó chả nhảy dù đỉnh núi chán chê suốt từ năm kia đến giờ rồi.
- Sao chả thấy ai nói gì cả?
]- Mày ngu lắm, nhảy chui mà lại khơi khơi đi khoe à? – Tú khỉ vừa nói vừa dí mặt sát vào màn hình săm soi cái gì đó.
- Sao lại chui?
- Bị cấm, hiểu chưa cu? Có lần bị quần chúng phát hiện báo bọn dân quân tự vệ cả công an bộ đội vác súng đuổi chạy te tua, may mà bay qua sông thoát hiểm. Nhảy dù tự do mà đơn giản à, phải xin phép thủ tục lằng nhằng bỏ mẹ, có phải chim cò *** đâu mà cứ thích bay lượn là cứ thế phành phạch mà vỗ cánh bay lên… Hố hố, nhân dân mà nhìn thấy ấy à, nó lại chả đi báo công an là có vật thể bay lạ, biệt kích gián điệp xâm nhập, báo động cả tỉnh, vớ vẩn khéo còn ăn đạn cao xạ với tên lửa ấy chứ đùa à?
- Tưởng chúng nó trong đội nhảy dù thể thao?
- Thì rõ thế, nhưng mấy con nghiện này vật quá lúc nào cũng thích bay nhảy cơ, mà đội kia thì cả năm được nhảy có đôi lần, tốn kém nữa, chúng nó vật quá nên mua lậu dù cũ xách tay về, tự lọ mọ tìm điểm cao để nhảy
- Ái chà, lắm trò gớm!
- Thôi tập trung vào chuyên môn đi! – Tú khỉ hất hàm chỉ vào màn hình – Mày zoom cho anh xem cái *** gì chỗ kia thế?
Chiếc máy quay từ từ phóng to hình, và lại một lần nữa tất cả chúng tôi suýt ngã ngửa ra vì kinh ngạc: Đó chính là chiếc xe ô tô, đúng hơn là cái đống sắt gỉ vốn đã từng là chiếc xe đời mới của Tú khỉ, bốn bánh chổng lên trên, chỉ còn trơ lại la-zăng. Mặc dù ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn rõ hình thù của chiếc xe ánh bạc, tàn tạ, đầy rác rưởi phủ kín.
- Có thế chứ! – Tú khỉ đắc thắng kêu lên – Các em ơi mở to mắt ra mà nhìn nhá, nhá, anh đã bảo rồi, nhá, lưới trời lồng lộng chạy đâu cho thoát tay anh chứ, quả này anh dắt cả trâu lẫn nghé về cho coi, nhá!
- Không được đâu anh ơi! Dắt làm sao được chứ? – Một gã cứu hộ bỗng cất lời.
- Chúng mày nghĩ cách đi, bao tiền anh cũng giả.
- Có mà cách giời! – Hai gã cứu hộ lắc đầu nhìn nhau cười. Chắc chắn chúng cũng đang có ý nghĩ rằng Tú khỉ chính là một gã dở hơi ngông cuồng, hợm hĩnh và trên tiền.
Mải dán mắt vào máy tính, tôi quên bẵng hai gã cứu hộ, nhưng thấy bọn tôi hò hét ghê quá chúng nó đã bỏ xe chạy lại xúm quanh từ lúc nảo lúc nào, trên tay vẫn lăm lăm bộ đàm.
- Được rồi, từ từ rồi tính – Tú khỉ khoát tay – Chúng mày về vị trí thả thêm cáp tới sát cái xe đi đã, để xem thế nào đã, cáp còn đủ chứ?
- Cáp thì thoải mái.
- Vậy thì nhanh lên!
Hai gã miễn cưỡng đeo găng tay quay lại kiểm tra cáp và tời máy, chiếc tàu ngầm mini lại từ từ trôi sâu thêm vào lòng hang, ở trong đó có vẻ như khá tĩnh lặng và dòng chảy ở đó cũng hiền hòa hơn, trên màn hình hai cái laptop các biểu đồ lại tiếp tục nhảy loạn xạ, những hình ảnh chao đảo, nhưng vẫn khá rõ nét, và đẹp như tiên cảnh. Hà trọc liên tục đảo mắt thần camera, thu lại tất cả hình ảnh bốn phía hang động, cả dưới nước nữa, ánh sáng khúc xạ long lanh lấp lánh, trong vắt, phản chiếu cả đáy cát. Có vẻ như chỗ đó không sâu lắm, tôi kịp nhìn thấy cả một đàn cá nhỏ xíu đang bơi lội sát dưới đáy
Lúc đó tầm 4h chiều, khoảng đó, tôi hoàn toàn bị choáng ngợp bởi những điều vừa chứng kiến, quên bẵng đi thời gian, chỉ biết rằng ánh nắng vẫn rực rỡ trên bầu trời, ánh sáng lọt xuống từ thiên đỉnh rồi khuếch tán trong cái hang, long lanh như pha lê, lại được khuếch đại bởi bộ cảm quang tự động của máy quay nên mọi thứ cứ như trong một giấc mơ nơi thiên đàng và thủy cung vậy. Dường như chúng tôi đều nín thở, chờ đợi một điều gì đó, không rõ là điều gì, nhưng có lẽ là điều hoang đường nhất mà một đời người có thể chứng kiến.
Ngay lúc đó, chiếc máy tầm ngư bỗng rít lên.
- Aaaaaaaaaa! Con cá! Con cá anh ơi! – Hà trọc hét lên lạc cả giọng.
- Cá đâu? Cá đâu? Bình tĩnh, bình tĩnh quay nó đi! – Tú khỉ chồm người ngó vào màn hình cố trấn tĩnh thằng đệ, nhưng chính giọng nó cũng hơi run run.
Mải ngắm tiên cảnh, chúng tôi đã quên béng mất con quái vật, chỉ khi máy tầm ngư bỗng dưng kêu tít tít liên hồi báo động con cá đang di chuyển thì Hà trọc mới nhận ra điều đó. Tôi nhìn sang màn hình máy tầm ngư, cái chấm sáng khủng khiếp kia quả nhiên đang rung rung tỏa ra những vòng tròn báo hiệu nó đang nhúc nhích, đâu đó ngay gần chỗ xác chiếc xe, nơi mà chiếc tàu ngầm mini đang chầm chậm tiến đến. Cả hai mắt thần máy quay cùng hướng về phía đó, một chiếc bên trên, một chiếc dưới nước. Tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy đáy nước trong leo lẻo, những đàn cá nhỏ bơi thoăn thoắt láng qua láng lại như tên bắn, những ánh bạc từ bụng chúng trắng lóa, thậm chí có lúc chúng suýt đâm sầm cả vào máy quay.
Tuyệt nhiên không thấy con quái vật đâu cả.
Mặc cho máy quay lia bốn phương tám hướng, lên trên xuống dưới đủ kiểu, vẫn không thấy bóng chim tăm quái của chúng tôi đâu. Nó là con ma thật à?
Chiếc tàu ngầm đã tiến sát đến gần xác chiếc xe, và tôi rùng mình nhận ra chỗ đó là một bờ cát nhỏ thoai thoải, trắng xóa, như một bãi biển thu nhỏ trong quảng cáo, đẹp mê hồn!
Chỉ có điều là trong cái đám trắng xóa đó, khi máy quay từ từ tiến đến, tôi nhận ra cơ man nào là những bộ xương của gia súc, những cái xương sườn, xương ống, xương cẳng chân, một cái đầu trâu nguyên cả sừng, và nhất là… có cả đầu lâu người.
Tôi cảm thấy giống như con ốc vít ở đầu gối tôi đang bị long ra, các khớp chuẩn bị rơi rụng, và run lên, trong chốc lát có lẽ cả cơ thể tôi sẽ vỡ vụn và lả tả rụng xuống, như một bức tượng thạch cao bị vỡ vậy. Hàm tôi cứng lại không há ra nổi, răng biến thành bộ gõ, và cơn tê liệt chết tiệt mọi khi lại bắt đầu hành hạ, có lẽ tôi đang *** ra quần rồi cũng nên, nhưng tôi có cảm thấy quái gì nữa đâu. Tôi hoàn toàn đánh mất mọi cảm giác, trừ cái cảm giác tê liệt rụng rời, và hình như là cảm giác run rẩy nữa.
Rồi ngay sau đó, có lẽ là ảo giác, hoặc tôi đã hóa điên, bởi tôi không còn tin vào mắt mình nữa, có cái gì đó chuyển động trên màn hình như một ảo ảnh ba chiều, một bóng ma đang đùa giỡn với trò chơi thị giác, nó mang dáng hình một con bướm sặc sỡ biết đổi màu, và to khủng khiếp, to bằng cả cái ô tô của Tú khỉ. Tại sao lại phi lý như thế? Tôi không biết, nhưng rõ ràng nó đã đậu ở đó từ lúc nào, nó đậu ngay trên chiếc xe đó, như một con bướm đậu trên bụng một con rùa nhỏ bị lật ngửa vậy. Nếu có thể cử động được, tôi đã tự chọc mù mắt mình, bởi vì rõ ràng là tương quan to nhỏ giữa chiếc xe và con bướm kia là cực kỳ phi lý, nó chỉ có thể là một cơn ác mộng, và cách duy nhất thoát ra khỏi cơn ác mộng này là phải tự chọc mù mắt mình đi thôi. Con bướm vẫn nhẹ nhàng cụp xòe đôi cánh, đẹp kinh hồn! Đôi cánh của nó, cả thân hình nó nữa, tất cả đều dường như trong suốt, nó cứ đổi màu liên tục như một cái màn hình tinh thể lỏng, không, chính xác là đôi cánh nó cứ như một cái màn hình pha lê mỏng tang biết đổi màu vậy. Chính vì thế ban đầu chẳng một ai nhận ra nó vẫn đang ở đó, trong suốt, ngụy trang lẫn vào những khúc xạ ánh sáng xung quanh. Rồi vì lý do nào đó, khi máy quay tiến lại gần, nó bắt đầu nhẹ nhàng từ từ cụp xòe đôi cánh, tự đổi màu, và chúng tôi đã nhận ra nó. Cá thần rồi, giờ lại đến bướm thần nữa à?
Một khoảnh khắc tĩnh lặng vô tận trôi qua, thời gian như đóng băng, hoặc chính tôi đã bị đóng băng. Tôi thoáng nghĩ có thể tôi đã bị ma nhập, mất trí, giờ đây tôi đã bị biến đổi, tôi đang bắt đầu nhìn mọi thứ theo cách của một con ma, hoặc của một con bướm ma…
Nhưng không, cả bọn chúng tôi đã bị ma nhập, tôi vẫn cảm thấy, chỉ có thể nói là cảm thấy mà thôi, rằng hai thằng kia cũng đang cứng đờ chết trân với cái cảnh tượng vừa rồi.
]Để cơn hoang tưởng này qua đi đã, rồi tôi sẽ kể tiếp những gì diễn ra sau đó.
 
Chỉnh sửa cuối:

bazoka

Xe buýt
Biển số
OF-50674
Ngày cấp bằng
11/11/09
Số km
971
Động cơ
465,090 Mã lực
Nơi ở
Trên Hàng Điếu
Website
baohiemvietlife.com
Tạm thời phục vụ các cụ như vậy đã. Đợi tác giả biên tập tiếp rùi iem lại phục vụ các cụ nốt nhá! iem cũng sốt ruột lắm! :D
 

Mr Noob

Xe tăng
Biển số
OF-28988
Ngày cấp bằng
12/2/09
Số km
1,326
Động cơ
1,030,752 Mã lực
các cụ ác quá em dài cổ hóng tập 36 mà các cụ lại lại làm sáng thớt lên làm em thót cả tim
 

bazoka

Xe buýt
Biển số
OF-50674
Ngày cấp bằng
11/11/09
Số km
971
Động cơ
465,090 Mã lực
Nơi ở
Trên Hàng Điếu
Website
baohiemvietlife.com
các cụ ác quá em dài cổ hóng tập 36 mà các cụ lại lại làm sáng thớt lên làm em thót cả tim
iem cũng hóng dài cả cổ như cụ ấy chớ. nhưng tác giả chơi kỳ quá. hix
 

cuchuoihamvui

Xe tải
Biển số
OF-1253
Ngày cấp bằng
11/8/06
Số km
447
Động cơ
578,389 Mã lực
Tuổi
38
Nơi ở
Ngõ nhỏ phố nhỏ nhà iem ở đó
đề nghi MOD khóa bài này vào, lúc nào có tập 36 thì báo để mở :)) mà bác ấy rặn lâu quá :( 7 8 tháng k ra chap mới @.@
 

mouse7023

Xe đạp
Biển số
OF-154692
Ngày cấp bằng
30/8/12
Số km
13
Động cơ
353,730 Mã lực
vẫn chưa có 36 hay sao ấy nhỉ, lâu quá
 

lesontb

Xe tải
Biển số
OF-120265
Ngày cấp bằng
12/11/11
Số km
225
Động cơ
384,640 Mã lực
Mã:
đề nghi MOD khóa bài này vào, lúc nào có tập 36 thì báo để mở [IMG]http://www.otofun.../images/smilies/yahoo/21.gif[/IMG]
em cũng nhất trí như thế đấy. Nhiều lần thót cả tim
 

lesontb

Xe tải
Biển số
OF-120265
Ngày cấp bằng
12/11/11
Số km
225
Động cơ
384,640 Mã lực
đề nghi MOD khóa bài này vào, lúc nào có tập 36 thì báo để mở
em cũng nhất trí như thế đấy. Nhiều lần thót cả tim
 

Lacet_ti

Xe container
Biển số
OF-49813
Ngày cấp bằng
31/10/09
Số km
6,159
Động cơ
514,113 Mã lực
trong 1 lúc thăng hoa+ thêm 1 chút chém gió, tác giả đã sáng tạo ra 1 vật ko có thực
"mang dáng hình một con bướm sặc sỡ biết đổi màu, và to khủng khiếp, to bằng cả cái ô tô của Tú khỉ "
Bây giờ tỉnh ra, có lẽ tác giả ko thể nào giải thích đc truyện này. Giải quyết đơn giản nhưng hụt hẫng nhất là tác giả ngất đi, sau 1 hồi thì hóa ra vẫn chưa tìm thấy cá Thần cần tìm
Có lẽ truyện nên kết thúc tại đây, các cụ đừng chờ làm gì
Truyện hay nhất có lẽ từ hồi 1 đến hồi 20, trong đó miêu tả 2 nhân vật: Tú khỉ và tôi là 2 thái cực nhât vật ngược chiều rất dễ tìm, ai cũng có phần mình trong đó.
Cho nên, dễ hiểu, rất nhiều người bị lôi cuốn
Đọc Blog của tác giả, có rất nhiều truyện chỉ hay phần đầu như truyện này, nhưng càng về cuối, càng thấy sự hoang tưởng, huyễn hoặc chính mình của tác giả.
Có thể hiểu, tác giả chưa tìm ra phương hướng, anh chưa tìm cho mình 1 chỗ đứng trong những câu truyện, giằng xé cái tôi nhân vật chính mình, anh là ai, anh có vai trò gì, nhiều lúc chán nản, buông xuôi, nhưng đôi khi muốn làm 1 truyện lớn, 1 ngừoi hùng
Cũng nên thông cảm, đây là thái độ chung của 1 đại diện trí thức trong hoàn cảnh hiện nay: Xã hội xô bồ, ko đc định hướng, muốn đóng góp, cống hiến nhưng đầy nghi ngờ, băn khoăn.
- Văn em kém, các cụ thông cảm. Viết trên quan điểm đồng cảm cùng tác giả. Xin các cụ cho thêm ý kiến
 

city_102

Xe buýt
Biển số
OF-59555
Ngày cấp bằng
20/3/10
Số km
679
Động cơ
447,324 Mã lực
Nơi ở
Minh Khai Ha Noi
cụ chủ của hồi ký rõ ràng là có máy ảnh và chắc là chụp cũng khá nhiều mà sao ko up vài cái ảnh lên cho ăn iem cùng thưởng thức với nhỉ....
 

3T-Telecom

Xe máy
Biển số
OF-97930
Ngày cấp bằng
31/5/11
Số km
93
Động cơ
400,190 Mã lực
Chuyện lúc đầu hấp dẫn, đến đoạn sau ko có 2 con hàng nữa với em Vân nên đọc lúc cũng nản, hôm nay lái trong topic này từ trưa đến 5h chiều, ác thật, cụ chủ viết hay
 

Thanh Lam

Xe buýt
Biển số
OF-106910
Ngày cấp bằng
27/7/11
Số km
672
Động cơ
398,898 Mã lực
Nơi ở
ngã 3 hoặc ngã 4
Hê hề em đọc đc tập 36 rồi hay tuyệt mọi người vào link yume.vn ý.
 

city_102

Xe buýt
Biển số
OF-59555
Ngày cấp bằng
20/3/10
Số km
679
Động cơ
447,324 Mã lực
Nơi ở
Minh Khai Ha Noi
Topic mở đc gần 4 năm rồi mà kụ tác giả vẫn chưa phọt xong.ko biết là kụ ý đã ra ra sách chưa để e đk mua chứ. cứ dư lày thì chán chán
 

rusachi

Xe máy
Biển số
OF-167243
Ngày cấp bằng
17/11/12
Số km
79
Động cơ
346,130 Mã lực
Em thích đọc "phóng sự" "Câu cá Quả" của anh Quang hơn truyện này. :)
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top