[Funland] Trong vòng lửa ( Dốc núi )

bocume

Xe tăng
Biển số
OF-31146
Ngày cấp bằng
12/3/09
Số km
1,482
Động cơ
767,485 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Website
yogabau.vn
Ông già lắc đầu:
- Sao tao phải đi sơ tán hả? Mà sơ tán đi đâu, bỏ đi đâu! Đất của mình đây thì mình phải ở chứ. Chúng mày ở mãi tận dưới xuôi còn kéo nhau lên đây để giữ đất. Chúng tao ở đây lại bỏ đi à?


KHÂM PHỤC
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Để liền mạch hướng Cao Bằng, em xin tiếp lửa cho cụ Vi ha bằng hồi ức của một chiến binh thuộc tiểu đoàn bộ đội địa phương huyện Trùng Khánh, chốt tại Chông mu. Trong hồi ức này, các sự kiện lấn mốc, cắm mốc trộm, đấu tranh chống di chuyển mốc và 17-2-79 sẽ được nhắc tới chầm chậm như một cuốn phóng sự, không văn hoa, không lên gân. Mong Mod tiếp tục nương tay để nhà cháu làm được cái việc đã thầm hứa khi đứng ở điểm địa đầu tổ quốc.
 
Chỉnh sửa cuối:

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Năm ấy 1978, bọn tôi nhập ngũ được chở thẳng lên Cao Bằng và vào luôn huyện Trùng Khánh, bổ xung cho bộ đội địa phương huyện, sau 3 tháng huấn luyện tại huyện bọn tôi được biên chế vào tiểu đoàn chủ lực của huyện và điều về chốt trên đồi Chông Mu, chốt này nằm giữa mốc 61 và 62, biên giới Việt Trung, tại đây dân bản hai bên vẫn thường xuyên đi lại, thăm hỏi, mua bán.. với nhau, lúc thì nói tiếng Nùng ( dân tộc Nùng là đa số ở khu vực này ), lúc thì nói tiếng Phạc Và ( Tiếng lai giữa tiếng dân tộc choang và dân tộc Nùng ). Trước khi lên đây, chúng tôi đã được học tập chính trị về mối quan hệ hữu nghị giữa hai nước Việt Nam và Trung Hoa, núi liền núi, sông liền sông và cũng được nghe về những tình hình phức tạp trong quan hệ giữa hai nước cần phải cảnh giác, đề phòng. Lên đây rồi mới thấy là đúng, tuy rằng dân tình hai bên vẫn giao hảo với nhau, nhưng đã xẩy ra nhiều hiện tượng có liên quan đến trật tự an ninh lãnh thổ vùng biên..


Đồi Chông Mu nhưng địa hình ở đấy rất rộng có nhiều đồi núi, nhẽ ra thì phần đất của bọn tầu bao giờ cũng cao hơn phần đất của ta, nhưng ở Chông Mu thì ngược lại, phía ta lại cao hơn phía nó, phía nó thấp và núi cũng phẳng hơn, nên tầm nhìn của ta khá rộng, nhìn sang thấy rõ cả đồn biên phòng của nó, làng mạc rất đông đúc. Khoảng tháng 5 tháng 6 gì đó, có rất nhiều nhà người Hoa kéo về đây rất đông để về bên kia biên giới, tình hình rất nhốn nháo, nheo nhóc. Bên Công an vũ trang bận bịu suốt ngày để ngăn dòng người này lại, thỉnh thoảng mới mở ba rie cho một gia đình sang bên kia, đài loa của bọn tầu cũng suốt ngày phát sang bên ta chửi bới nói Việt Nam xua đuổi người Hoa của nó về nước, tôi còn rất nhớ một đoạn mà loa nó nói đại khái là bè lũ tiểu bá Lê Duẩn cấu kết với đại bá Liên Xô muốn xâm chiếm toàn cõi Đông dương, phản lại truyền thống hữu hảo với Trung quốc, bài xích xua đuổi, cưỡng bức người Hoa về nước... mà cũng thật lạ là nói như vậy thì bọn nó phải mở rộng đường cho dân nó về chứ, đây lại thì bọn biên phòng tầu cũng chỉ thi thoảng mở cổng cho một hai gia đình chạy qua còn lại thì ngăn lại, thế là những nhà còn lại cứ dựng lều ở bên đất Việt Nam ăn trực nằm chờ rất khổ. Thì ra bọn tầu nó cố tình ngăn không cho dân nó về để ùn lại gây rối tình hình trật tự của ta là chính. Bọn tôi là lính đóng trên chốt nên suốt ngày nhìn cảnh này cũng thấy sốt ruột và thương cho mấy thằng bạn công an vũ trang ở dưới đồn. Cũng có ngày bên Công An vũ trang sang đề nghị bên bộ đội cho người đến giúp để giải quyết mà thực chất là để trấn áp bọn thanh niên người hoa quấy rối và cùng với bên Công an vũ trang tuần tra, canh giữ cột mốc. Tôi nhớ hôm ấy, Anh Chắn a trưởng người Trùng Khánh vẫy bọn tôi trong tiểu đội đi giúp bên công an vũ trang, bọn tôi phải bỏ quân phục và súng lại, mặc bộ đồ dân tộc thường mặc ( quần áo chàm, đeo dao quắm, đi chân đất..), lúc ấy là cũng gần trưa, có một bọn người hoa, toàn thanh niên to cao đang tụ tập ở sát cổng đồn biên phòng đòi bên ta mở chắn ba ri e cho chúng nó sang bên kia đất tầu, tôi cũng không hiểu vì sao mình lại không cho nó sang, chỉ thấy chúng nó thằng nào thằng ấy mặt đỏ gay, toàn cởi trần mà hình như thằng nào cũng đã nốc rượu say rồi thì phải. Bên kia đồn biên phòng của nó cũng thấy lố nhố rất nhiều người chỉ trỏ la hét về phía ta. Bọn bên này thằng nào cũng cầm gậy ở tay. Khi bọn tôi đến thì Anh đồn trưởng ra đón và nói to lên là "mời các thanh niên bản vào chơi, uống nước rồi ta bàn việc kết nghĩa " thấy bọn tôi đến hơn chục người, người nào cũng đeo dao quắm sắc lẹm, mặt lạnh tanh, bọn quấy rối có phần hoảng hốt dao động không dám hò hét mạnh nữa và dò xét xem bọn tôi vào đồn làm gì. Một lúc sau thấy loa bên kia nói cheo chéo toàn bằng tiếng tầu thì lại thấy bọn quấy rối kéo nhau vào đồn hò hét yêu cầu công an vũ trang việt nam mở cổng cho chúng nó về quê hương, tôi nghe có một thằng nói rất to " Chúng mày đuổi bọn tao về thì đến đây sao lại đóng cửa biên giới, không mở thì bọn tao phá cổng" anh đồn trưởng ra nói rằng đại khái là chính sách của Việt Nam không có xua đuổi người Hoa, mọi người đã đến đây thì cũng phải tôn trọng quy định xuất biên của nước Việt Nam, mọi người hãy bình tĩnh để chúng tôi liên hệ với biên phòng bên trung quốc...nhưng thực ra thì có mở cổng thì bên kia bọn tầu cũng không cho sang.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Ở trong đồn, chúng tôi đã được nhắc nhở sẵn sàng tư thế trấn áp bọn này và tinh thần chung là cố gắng không để xẩy ra bạo loạn. Nếu có sự có gì thì dùng võ thuật chứ không dùng đến vũ trang như dao, búa. Cũng may là đến khoảng mười hai giờ trưa, thấy bọn tôi vẫn trụ ở trong đồn nên bọn kia cũng không dám gây sự gì thêm nữa, chắc là đói nên cả bọn chúng kéo nhau về các lều của bọn người hoa để ăn cơm. Anh trưởng đồn cho biết, bọn này không phải là người hoa mà là bọn tầu ở bên kia vượt biên sang trà trộn với người hoa để quấy rối ta và có thể chúng còn nhiều hành động đen tối khác. Anh đồn trưởng đem chai rượu sắn ra rót mỗi thằng chúng tôi một chén để cảm ơn. Trên đường về, cả bọn nói với Anh Chắn, bọn em mới chỉ học được mấy bài võ sơ đẳng lúc huấn luyện, nếu hôm nay có đánh nhau thì cũng hốt đấy chứ nghe nói anh là người vùng này có nhiều miếng võ hiểm bí truyền, anh phải dạy cho bọn em thì mới có thể địch lại bọn kia được, Anh Chắn vui vẻ bảo được từ tối nay, anh sẽ dậy các chú. THế là cứ tối đến cả tiểu đội ra sân để anh Chắn dạy võ, được ba đêm, đến đêm thứ ba thì có chuyện xảy ra ở cột mốc 61...

Nói là cột mốc quốc gia nhưng hồi ấy nó chỉ là một cột đá trên khắc mấy chữ một bên là tiếng Pháp, một bên là tiếng Trung Của, chắc có từ thời Pháp thuộc còn bên kia là nhà Thanh, không như bây giờ cột mốc được xây bằng bê tông và có dòng chữ "Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam". Lại nói tối hôm ấy, vừa cùng anh Chắn và hơn chục thằng cùng tiểu đội tập xong mấy thế võ, mệt nhoài, cả bọn định ra cái giếng đầu đơn vị tắm thì có tiếng xôn xao í ới, hai thằng ở bên Công An vũ trang chạy tới bảo anh Chắn "Các anh sang giúp bọn em với, có một bọn đang đào bới cột mốc, không biết chúng lấy cột mốc làm gì", anh Chắn nói "Sao chúng mày không chặn nó lại", một thằng trả lời "Bọn nó đông lắm, dễ có đến hơn hai chục, bọn em chỉ có mấy thằng, không lại được", " Vậy thì bọn mày theo tao" Anh Chắn hô và cả bọn tôi cứ để nguyên mình trần trùng trục, mỗi thằng vớ lấy một khúc củi loại gỗ nghiến, nặng và chắc như sắt, chạy ùa theo hai thằng CAVT lên hướng cột mốc. Trời tối, đường mấp mô, đá tai mèo cũng mặc kệ, cốt là càng nhanh càng tốt, lúc đó khí thế hừng hực. Đến một ngã ba, có chỗ bằng phẳng thì thấy Anh Đồn trưởng CAVT đúng chờ, Anh này vẫy chúng tôi lại và thông báo tình hình " Bọn tầu đang đào cột mốc, chắc là chúng một là lấy cột mốc để xóa đường biên, hai là chúng có thể di dời cột mốc về phía đất ta và ta nhận định : việc chúng làm là gây rối và khiêu khích ta. Tinh thần của ta là bí mật theo dõi hành động của chúng, trước hết xem chúng có ý định làm gì với cột mốc, và bất kể chúng có hành động gì đều phải ngăn chặn chúng lại, không được manh động nổ súng hoặc lựu đạn, trước hết đấu tranh bằng mồm, nếu căng thẳng sẽ dùng sức lực để đấu tranh" và anh phân công " trước hết các đồng chí CAVT ra mặt trước, các đồng chí bộ đội bố trí đội hình tiếp ứng ngay sát bọn tôi, nếu chúng gây sự căng thẳng thì các đồng chí bộ đội mới vào tiếp ứng, còn như chúng không gây sự thì các anh rút, đừng để chúng biết là ta có lực lượng đông, chắc chúng cũng có bố trí trước, các đồng chí cần đề phòng cảnh giác mọi tình huống có thể xẩy ra", cùng thêm gần chục anh CAVT nữa, bọn tôi tiến về phía cột mốc, đến địa điểm cách cột mốc khoảng gần trăm mét thì dừng lại quan sát. Ở đằng xa, chỗ cột mốc, một bọn đang lúi húi đào bới, chúng có quốc và xẻng, bọn này làm mà không thấy chúng nói gì với nhau, cứ lầm lũi đào bới, có lẽ chúng tưởng ta không biết việc chúng làm đêm nay nên không có thằng nào đứng cảnh giới. Lúc này đã có trăng lên, qua ánh trăng ta có thể quan sát khá rõ hành động của chúng. Mải quan sát bọn đào cột mốc, bọn tôi giật mình khi nghe tiếng cuốc bổ ào ào ngay dưới chân đồi nơi chúng tôi ém quân, hóa ra cách cột mốc về phía đất ta cũng có một bọn đang đào bới cái gì đó, bọn này ít hơn khoảng năm sáu tên. Phán đoán tình hình, anh Chắn và anh Đồn trưởng nhận định chắc chắn chúng đào cột mốc để chuyển sang đặt sâu vào đất ta nhằm lấn đường biên và gây hấn với ta.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Hai anh vạch ngay kế hoạch hành động, để chúng bắt đầu chuyển dịch cột mốc thì ta sẽ ra mặt kiểu như bắt quả tang hết đường chối cãi. Vừa trao đổi và thông báo kế hoạch xong thì bên kia đã thấy chúng huỳnh huỵnh ì ạch khiêng cột mốc về phía đất ta, bọn này khỏe thật, có thể chúng đã chuẩn bị sắn kế hoạch nên chúng có cả đòn, dây chằng, nên hơn chục thằng khiêng cột mốc cứ băng băng, không thể để chúng đem cột mốc vào sâu trong đất ta được nữa, Anh đồn trưởng cùng năm anh CAVT, quân phục chỉnh tề, cùng một lúc bật đèn pin và rọi vào chỗ chúng đang đào bới ngay sát chân đồi và hô đanh gọn "Tất cả đứng im, các anh là ai" sau tiếng hô, bọn kia ngừng ngay lại và nhảy lên mặt đất, tay vẫn cầm cuốc xẻng, một thằng nói sì sồ tiếng Tầu, một thằng bước lên, thằng này có vẻ là nhóm trưởng, nó nói được tiếng Việt " Chúng tôi đi đào và săn tê tê " ( Thời đó, dân ta hay đi đào và săn con tê tê để lấy vẩy bán cho Tầu rất đắt). Biết rõ là chúng nói dối, Anh Đồn trưởng hạ đèn pin soi vào chỗ chúng đang đào, thấy một cái hố vuông vắn , sâu chừng gần mét, vừa định đến gần thì thằng này hô lên một câu "tả", cả bốn thằng đang cầm cuốc xẻng đồng loạt vung lên de dọa, nhưng bọn kia chưa bổ xuống vào anh đồn trưởng thì, do ta đã có đề phòng nên cả năm anh CAVT đã kịp thời cùng đồng loạt lên đạn "rốp, rốp" và tỏa ra bao vây lấy bọn này, thằng kia vẫn luôn miệng hô "tả tả", có lẽ bốn thằng kia là dân thường nên nghe thấy ta lên đạn súng, sợ không dám đánh, cả mấy anh CAVT nhà ta đồng loạt hô " Bỏ cuốc xẻng xuống, đầu hàng ngay", bốn thằng lấm lét nhìn thằng nhóm trưởng, thằng này thấy không ổn, vùng chạy về phía bọn đang khiêng cột mốc, vừa chạy vừa hô to bằng tiếng Tầu, bọn này vứt ngay cột mốc và ùa về phía quân ta đang bắt trói bốn thằng đào hố, chắc là để giải thoát cho bọn này, dễ có đến hơn hai chục thằng, vừa chạy lại vừa hô "tả,tả", cuốc xẻng, đòn khiêng, dao quắm vung lên loạn xạ, Anh đồn trưởng thấy tình hình quá căng thẳng, nếu quân ta không xuất hiện chắc sẽ bị chúng lấy thế đông cho ăn đòn, hô lên" Toàn đại đội sẵn sàng chiến đấu" nghe tiếng hô, bọn tôi theo phương án, chạy ùa ra theo hình cánh cung chặn án ngữ ngay đầu bọn chúng, mà cũng thật lạ, ngày thường thì lề mề nhưng lúc này sao mà nhanh thế, thằng nào thằng ấy phắt cái đã chạy lên phía trước kịp thời đúng vị trí , bọn kia thấy ta ùa ra đứng theo thế trận rất nghiêm nên cũng chùn lại, không giám tiến nữa, hai bên giáp nhau gầm gừ, đe dọa...
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Anh đồn trưởng tiến ra phía trước nói to "Mời chỉ huy các anh ra nói chuyện" (về sau tôi mới hiểu câu nói này của anh đồn trưởng có ý gài bẫy chúng nó, nếu chúng nó có thằng nào nghe thế mà ra nói chuyện thật thì ta biết được ngay chúng là người của quân đội hoặc biên phòng tầu, tức là có tổ chức , có sự chỉ đạo của cấp trên và hành động này mang tính chất nghiêm trọng giữa sự quan hệ của hai nước ), chắc chúng nó cũng không dễ bị lừa, không có thằng nào lên tiếng cả, hai bên vẫn gầm gè thế thủ lẫn nhau, Anh Đồn trưởng nói nhỏ với một người, người này lẩn vào bóng tối và phút sau cùng hai người nữa dẫn cái thằng biết nói tiếng việt bị bắt ban nãy ra, anh đồn trưởng yêu cầu nó dịch sang tiếng tầu nhưng thằng này nhất định không chịu nói, nó nói là nếu nó làm phiên dịch thì coi như là hết đường về và người nhà của nó ở bên tầu cũng sẽ bị liên lụy, thằng này cứ quỳ xuống vái lạy anh đồn trưởng. Anh Đồn trưởng không bắt ép nó nữa và tiến đến sát bọn kia nói dõng dạc đại loại là "các anh đã xâm phạm chủ quyền của nước Việt Nam, phá hoại tình hữu nghị lâu đời giữa hai dân tộc, các anh hãy sáng suốt nhìn nhận đừng để những kẻ ********* lôi kéo, cưỡng ép làm những chuyện đen tối.." và anh cũng đanh thép nói yêu cầu chuyển trả cột mốc về vị trí cũ...chắc anh cũng biết trong đám đông này đa số là các thanh niên người Việt gốc hoa về nước bị bọn tầu khựa bắt ép làm việc này. làm bia đỡ đạn cho chúng. Đám đông nghe anh đồn trưởng nói nghe chừng tinh thần cũng có vẻ chùng xuống, tuy nhiên cũng còn gần chục thằng vẫn hung hăng, chúng sì sồ nói với nhau và đồng loạt hô nhau tiến lên và dồn đám thanh niên người hoa phía trước ép sát vào chúng tôi hơn, thấy tình thế đó, anh đồn trưởng và anh Chắn cùng hô vang " anh em sẵn sàng chiến đấu". Bên kia đa số dùng cuốc xẻng, có vài thằng dùng dao quắm, còn bên ta lực lượng CAVT ngoài bốn anh có trang bị súng ( tổ tuần tra ) còn lại là tay không, chúng tôi , bên lính thì thằng nào cũng một khúc gỗ nghiến cầm rất vừa tay, lúc ấy mọi người chuyền tai nhau nhiệm vụ là phải đánh bật bọn này về bên kia biên giới, tập trung đánh vào những thằng đầu trọc, húi cua, béo tốt vì đấy là những thằng lính chủ chốt của nó, bọn còn lại đầu tóc dài, thư sinh trắng trẻo thì không cần đánh cũng đã chạy. Khi hàng đầu tiên của bọn chúng còn cách hàng chúng tôi khoảng năm sau mét thì bên tầu vang lên hàng loạt tiếng hô "tả,tả.." và chúng ùa sang phía bên ta, cuốc xẻng vung lên bổ xuống bừa phứa, bọn tôi rất bình tĩnh nánh ché những cú bổ xuống và ra đòn bằng những cú phạt ngang bằng những khúc gỗ nghiến cứng như đanh, những tiếng hự hự, wu..wu, tiếng va chạm giữa gỗ và gỗ, sắt và gỗ bùm bụp, những cú bổ xuống của cuốc không trúng người mà bổ phải đá tóe lửa. Lúc đó tai tôi không còn nghe tiếng gì nữa vì vừa bị dính một nhát xẻng vào bả vai tưởng như lìa tay sả vai rồi, mà cũng lạ là dù cởi trần mà không bị chẩy máu vì tay tôi sờ lên chỉ thấy sưng lên một cục chứ không thấy ướt mà cũng không thấy đau nữa. Nhìn sang bên cạnh thì thấy một thằng tầu đang vung dao quắm chém túi bụi vào thằng Phúc, thằng Phúc vừa lùi vừa đưa gậy lên đỡ, vừa đúng lúc nhát dao quắm bổ xuống quá mạnh nên con dao dính chặt vào cái gậy của thằng Phúc, thằng tầu chưa giằng dao ra được, tôi ở đằng sau dùng hết sức lực phạt ngang một nhát vào sườn thằng tầu ( chúng tôi chỉ phạt ngang thôi, cốt để chúng bị thương mà chạy chứ không chủ định đánh chết, chết thì rắc rối lắm, còn chúng thì cứ bổ thẳng đầu ta ), thằng tầu bị một nhát chí mạng của tôi ngã dúi ngã dụi kêu oai oái, thằng Phúc và tôi hè nhau giằng mãi mới tách được con dao quắm ra khỏi cây gậy của nó.
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Nói chung thời đấy thì trên toàn tuyến biên giới, nơi đâu cũng thế . bọn Khựa toàn dở trò cho mấy thằng du côn hay lính ( cũng một dạng như nhau ) đóng giả dân thường ra đào , di chuyển trộm cột mốc nhà mình. Mấy bác nhà mình vừa khôn khéo vừa cứng rắn, cho nên chúng nó ...tắt điện hết !
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Ba thằng dáng chừng là người hoa lao về phía Anh Chắn, ba cái cuốc cùng vung lên, Anh Chắn không cầm gậy mà dùng tay không chống đỡ, chẳng hiểu anh dùng miếng võ nào mà vù một cái đã thấy anh phi người lên cao, tay thì gạt, chân thì đạp thẳng vào bụng thằng ở giữa, thằng này ôm bụng ngã sóng soài quằn qoại, hai thằng kia thấy thế giạt ra chưa kịp chạy đã bị thế liên hoàn tiếp theo của anh chắn đánh trúng ngực ngã gục xuống ôm đầu chạy lẩn về phía sau..bọn kia vẫn cứ xông lên, bây giờ mới đến lượt bọn đầu húi cua, bọn này đa số là tay không, chúng xuống tấn và dạo thế trông rất bài bản, chưa kịp xem chúng như thế nào thì huỵnh, một bóng người phía ta đã khuỵu xuống sau một đòn phi thân nhanh gọn của thằng tầu đi đầu, nhìn đồng đội bị đốn ngã, máu nóng tràn lên mặt, bọn tôi nhất loạt cầm gậy xông tới vung loạn xạ, kiểu này thì dù có con nhà võ cũng không thể chống đỡ được, đang đánh nhau loạn tụng bậy thì ở phía ta bỗng có nhiều tiếng hô và nhiều ánh đèn pin loang loáng hướng về chỗ này, ha ha, tiếp viện đã đến, chắc là mấy tay CAVT đi cầu viện ở chốt khác nữa, thấy chúng tôi ngày càng đánh hăng và quân tiếp viện đến, bọn kia không lại được hô nhau " Tẩu, tẩu khoai" chạy bán sống bán chết về bên kia biên giới. Kiểm lại quân số thì ta không bị tử vong nào, hơn chục đứa bị dính đòn, thằng Kiên ở Định Hóa bị nặng nhất vừa bị vỡ mũi vừa bị gẫy tay phải băng bó, nẹp và được cáng ngay về tiểu đoàn, còn lại sưng đầu, sưng trán, sướt da...Anh Đồn trưởng hô những anh em mới đến sẵn có đòn và dây bọn tầu để lại khiêng cột mốc chôn lại chỗ cũ và cử tổ tuần tra bố trí mai phục canh giữ. Tất cả kéo nhau về, vừa vào đồn thì gà gáy sáng, một can rượu ngô 5 lit, một rổ lạc rang được bưng ra, mỗi thằng làm một bát, khà khà khoái trí..
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Sau cái đêm đánh bọn Bành trướng dành lại cột mốc trả về chỗ cũ, bảo vệ trọn vẹn chủ quyền lãnh thổ ở cột mốc 62, bọn tôi được cấp trên khen thưởng và được cho về phép mỗi thằng 10 ngày, sướng quá, bắt xe về Thái nguyên ngay, được 10 ngày nghỉ thì mất béng 3 ngày chờ trực mua vé xe, về đến nhà mọi người mừng như bắt được của, ngày nào cũng có bà con đến chơi hỏi chuyện biên giới, cái vết sưng vù ở trên vai tôi là bằng chứng như là một biểu hiện anh hùng của cánh thanh niên làng tôi. Ngày trả phép, trở lại đơn vị cũng là lúc tình hình biên giới cực kỳ căng thẳng, các gia đình người Hoa đã chẳng biết bằng cách nào về sạch bên kia biên giới. Lúc đó là chỉ còn gần một tháng nữa là Tết Nguyên đán. Bọn tôi được lệnh luôn ở vị trí sẵn sàng chiến đấu. Bố trí quân sự của ta tại biên giới cũng được thay đổi, giáp biên là dân quân của các xã bản địa, phía sau là hào và chốt của bọn tôi, sau nữa là tuyến phòng thủ của quân chủ lực ( nghe nói thế ), bọn tôi cũng không biết quân chủ lực là của đơn vị nào. Từ bên ta nhìn sang bên TQ, thoạt nhìn thì cũng có vẻ bình thường, nhưng nhìn kỹ và dùng ống nhòm thì có thể nhìn thấy sự thay đổi, công sự của chúng được gia cố chắc chắn hơn, ngụy trang kỹ và nhiều hơn, đặc biệt là thường ngày chỉ có ít lính ra vào nay có vẻ lính tráng tấp nập hơn, có nhiều loại lính hơn. Bọn tôi được lệnh cùng với trung đội dân quân xã Sảng Gà phân công nhau ngày đêm tuần tra, cảnh giác tuyến phòng thủ đồi Chông mu, thời ấy phải nói thật là bộ đội ta, không biết lính chủ lực như thế nào chứ lính địa phương như bọn tôi bệ rạc lắm, đói ăn, quân trang quân phục không đủ, tóc tai bờm xờm...và việc thực hiện nhiệm vụ cũng không được nghiêm chỉnh, nhiều khi đến phiên tuần tra hay gác sách thì cứ ỷ cho bên dân quân họ làm, còn bọn tôi thì một là chốn vào góc nào ngủ khì, hai là vào bản kiếm rượu uống hoặc đi tán gái. Ăn tết xong, việc tuần tra canh gác lại càng lỏng lẻo hơn vì dịp tết đơn vị cho lính về ăn tết khá nhiều, toàn lính ở Trùng Khánh và Thị xã Cao Bằng đều được về ăn tết nên khi về đơn vị chúng nó đem về rất nhiều thứ nào bánh chưng, rượu, thuốc lá, rủng rỉng tiền...hầu như ngày nào cũng có thằng say rượu, mọi việc canh phòng đều do dân quân đảm nhiệm. Ngày 10/2/1979, bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng khi ngẫu nhiên một thằng lính của ta đi *** ban đêm phát hiện phía bên kia biên giới có rất nhiều ánh đèn pha của các loại xe cơ giới và tiếng ì ầm của xe hạng nặng, như có linh tính thình hình nghiêm trọng, nó vội đánh thức toàn tiểu đội dậy để cùng nhìn, a trưởng vội vàng lên Đại đội báo cáo, Đại đội điện lên Tiểu đoàn. Sáng hôm sau, một toán cán bộ có d trưởng đến Chông mu để xem xét tình hình, dùng ống nhòm quan sát, chỉ trỏ, rồi rút đi. Hôm ấy cả tiểu đội của tôi chốt lưng chừng Chông mu không thằng nào dám đi chơi nữa, Anh Chắn được lệnh lên Đại đội từ sáng về đến tiểu đội phổ biến tình hình chung chung " chúng ta cần phải cảnh giác đề phòng bọn tầu lại sang gây rối..".
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Bẵng đi mấy ngày yên ổn không thấy có hiện tượng gì xẩy ra, mọi việc đâu lại vào như cũ, việc canh phòng tuần tra cùng với dân quân vẫn do cánh dân quân là chủ yếu, bọn tôi vẫn cứ bảo anh Chắn "kệ cho mấy cha dân quân lo", hôm ấy là thứ 5, 15/2/1979, anh Chắn ở đâu chạy về nói " bỏ mẹ, cứ tưởng dân quân nó canh gác cẩn thận, hóa ra nó cũng bỏ gác về nhà ngủ, từ tối nay bọn bay phải cử nhau canh gác chốt cho tử tế, bọn tầu nó mà mò sang thì chết cả lũ..." Ngày 16/2, chẳng ai bảo ai đều thức dậy từ sớm, vì không ngủ được, trời rét như cắt, mưa lất phất lại càng rét hơn, phía bên kia bọn biên phòng tầu vẫn vang lên tiếng hô khẩu hiệu buổi sáng như thường lệ, chẳng có biến động gì, nhìn về phía giao thông hào của dân quân ta thì vẫn trống ngắt, không bóng người, thế này thì thật nguy hiểm. Anh Chắn bảo tao phải lên đại đội xin vài quả mìn về gài vào mấy chỗ hiểm yếu mới được, chiều về cùng với mấy thằng khệ nệ vác mấy bao tải mìn, toàn loại vướng nổ, hô cả tiểu đội ra gài mìn, hội dân quân cũng ra giúp, trai gái cười nói vui vẻ lắm hẹn tối nay đi "pây lẩy và kin lẩu". Buổi tối 16/2, đêm tĩnh mịnh, âm u, trời vẫn rét như cắt da cắt thịt, bọn tôi đốt lửa sưởi vẫn không xua hết được cái rét, ba thằng nằm úp thìa, đắp chăn mà răng vẫn va nào nhau cùng cục. Thế rồi tất cả chìm vào giấc ngủ. Đầu tiên là tiếng nổ của mìn vướng nổ ta gài Đùng..Ùng..Oàng, sau đó là tiếng súng CKC, AK đoành đoành, chíu chíu.. cả tiểu đội vùng dậy, tiếng anh Chắn "ra xem có chuyện gì" Thằng Báo người Án lại chạy ra ú ớ kêu " anh ơi, đông quá.." " cái gì, đông cái gì".."bọn nó.." Chưa kịp nói hết câu thì nó nằm vật xuống, gãi đành đạch.."tầu đánh ta rồi..rồi.." thằng nào đó kêu lên. tôi cùng ba thằng đang nằm ấm vùng dậy vơ ngay lấy khẩu súng AK bên cạnh, thằng HÙng và thằng Tuấn cũng vùng dậy vớ lấy súng rồi chạy ra công sự trước hầm xem sao " trời ơi, dưới lớp sương mù, nhập nhoạng sáng lố nhố cơ man nào là người ồ ạt chạy sang bên ta, vừa chạy vừa bắn loạn xạ vào chốt của bọn tôi...bỏ mẹ rồi...đích thực TQ đánh ta rồi..tại sao không thấy dân quân nổ súng nhỉ, chúng tràn vào trận địa của dân quân rồi còn gì, nhìn kỹ tôi thấy một vài bóng người tay chới với giơ lên trời chạy ra từ mấy cái hầm phía dân quân và ngã khụy xuống...làm gì bây giờ..nhìn sang các công sự khác của toàn tuyến chốt Chông mu cũng đã thấy lố nhố quân ta đang nhấp nhổm, hốt hoảng, đâu đó vẳng lên nhiều tiếng hỗn loạn, bắn đi, sao không bắn..súng của tao đâu rồi...ối dà tao đau quá, chết tao rồi...B41 đâu, Thắng B41 đâu, bắn đi nhanh lên...
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Thực tình lúc đó tâm trạng tôi rất sợ, ý nghĩ chạy trốn đã hiện lên, trước hết cứ ngồi thụp xuống tránh đạn cái đã, bên cạnh tôi thằng Hùng lên đạn đánh roạt và chĩa về phía đám đông đang chạy lại " păng ..păng..păng.." đầu nòng lửa tóe ra thấy rõ nét mặt của nó xám ngắt..cứ thế nó làm một tràng..tiếng anh Chắn " Kìa! chúng mày bắn đi đâu đấy, nhằm cho kỹ vào", nghe tiếng súng của thằng Hùng, tôi như chợt tỉnh, răng va vào nhau lập cập, tay run rẩy tìm mãi cái lẫy kéo cơ bẩm, tôi cũng lên được đạn và nhô lên khỏi mặt hào, trước mặt cách khoảng 50 mét bọn lính TQ đã ồ ạt kéo lên, đông quá, đã nhìn rõ quân phục của chúng nó, đầu đội mũ lười trai, mặc áo đại cán, đeo đằng sau cái gì như bao lô hay cái gùi, chân quấn xà cạp, súng CKC nổ liên hồi, thỉnh thoảng mới thấy AK nổ...hướng về phía ấy tôi kéo cò, khẩu AK trên tay tung lên, đạn bay lên trời thành vệt, thật sự lúc ấy run quá các bác ạ, lần đầu tiên đời lính đánh nhau thật sự, cái sống cái chết giằng co nhau, ... Thằng Tuấn loay hoay mãi mà không lắp nổi quả đạn B41, đến khi lắp được rồi thì cũng là lúc bọn lính TQ đã áp sát cách hào chúng tôi khoảng 30 chục mét, nó gần như là lấy hết sức bình sinh nhô lên hào và bóp cò, một quầng lửa phụt ra sau nó và "oàng", phía trước phải đến gần chục thằng lính TQ ngã rạp vào nhau trong quầng lửa chói sáng, thằng Tuấn kêu lên "Chết cha chúng mày rồi, Thằng Chông Mu ( là cái thằng tôi ) đâu rồi bắn đi chứ, sợ chết à.." bình thường thằng Tuấn là thằng ít nói, rụt rè, không hút thuốc, không rượu chè..thế mà giờ trông nó thật gan góc, từng trải trận mạc...lúc đó tôi còn đang chúi đầu xuống tránh đạn, nghe thằng Tuấn chửi rủa tôi bỗng thấy như bớt sợ hơn và nghiến răng bò lên công sự bắt đầu bắn về bọn TQ, lần này không hiểu có động lực gì mà cứ mỗi lần kéo cò là lại thấy năm sáu thằng lính TQ gục ngã kêu rống, chúng nó đông quá các bác ạ, có lẽ một phát đạn của tôi bắn phải xuyên táo đến ba thằng TQ một lúc...các chốt bên tiểu đội khác cũng bắt đầu nổ súng, lúc đầu cũng chệch choạc như bọn tôi, sau đó lấy lại tinh thần và bắn tập trung hơn, đích ngắm cũng trúng hơn, bọn lính TQ chết nhiều quá, nhưng chúng vẫn hò nhau xông lên....tạch. Tiếng búa gõ vào quy lát nghe rõ như một, hết đạn rồi... Sờ quanh người để lấy băng khác thì ôi thôi có đeo bao xe đâu, chợt nhớ lúc nãy, khi nghe mìn nổ, chạy ra chỉ kịp vớ lấy khẩu súng... Thằng Hùng cũng kêu lên " hết đạn rồi.." Cả hai thằng cùng lao vào hầm tìm bao xe, may quá lúc đó thằng Tuấn lại phụt được thêm một quả B41 nữa , bọn lính TQ chùn lại một lúc, tôi đã vớ được bao xe và còn lôi thêm được thùng lựu đạn ra công sự, thay băng đạn sao mà khó thế, bình thường thì chỉ cần chưa đầy một giây đã thay xong băng đạn, vẫn còn cuống các bác ạ. Lần này thì tôi và thằng Hùng bắn đã bình tĩnh hơn, hiệu quả hơn, hướng công sự của tổ tôi ( Hùng, Tôi, Tuấn ) nằm ở cái thế thoai thoải xuống dưới chân đồi nên bọn lính TQ khi tràn lên tấn công rất dễ nhưng cũng trống trải nên bọn chúng cứ thế phơi mặt cho ta bắn... Lúc đó chưa sáng hẳn, chắc khoảng 6 giờ gì đấy, chỉ nhìn thấy gần rõ phía trước, còn xa hơn bên kia biên giới thì vẫn nằm trong sương mù.. Tôi nhìn sang phía chốt bên kia khộng thấy bắn nữa, ba thằng ta nằm vắt lên công sự thẳng cẳng...bọn lính TQ vẫn hùng hục chạy lên để chiếm chốt.. Đã lại gần hết băng đạn nữa rồi, thằng Hùng vừa nói "lấy tao lựu đạn, hết đạn rồi.." vừa đẩy thùng lựu đạn sang nó thì nghe tiếng "ực, ườ.." giống như tiếng thằng Hùng thổ ra một cái gì, ngoảnh lại đã thấy nó ngoẹo đầu sang một bên, tay thõng xuống..Hùng ơi mày có sao không? Nói thế nhưng tôi đã biết là nó dính đạn rồi, nó đi rồi Hùng ơi...Bên cạnh thằng Tuấn lại vừa nhô lên phụt tiếp một quả B41 nữa...nước mắt tôi ứa ra nhòe nhạt từ lúc nào..
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
...Không thể ngăn nổi nước mắt chảy khi nhìn thằng bạn cùng tổ tam tam gục xuống cứng đờ mà nó đã nói được gì đâu kể từ lúc nhảy ra chiến hào bắn bọn TQ xâm lược..vậy là chỉ còn hai thằng trên một hướng chống chọi với hàng trăm thằng, chúng xông lên dưới tiếng kèn và tiếng hô của bọn chỉ huy "tả khoai..tả khoai", bọn này nhiều thằng không có súng, có thằng chỉ cầm dao quắm, có thằng vẫn dùng súng trường kiểu lên quy lát bắn phát một, thây kệ ta bắn như vãi đạn chúng vẫn xông lên như kiểu dùng thịt đè người. Bên kia chốt tổ tam tam của thằng Chắc bỗng lại vang lên từng tràng RPD, quái lạ, vừa thấy cả ba thằng nằm thẳng cẳng, hay là có tiếp viện, nhìn lại thì thấy thằng Chắc đang tỳ chặt má vào báng RPD bóp cò liên hồi, trước mặt nó hàng chục thằng lính TQ chới với kêu ông ổng khụy xuống, ôi cha, sung sướng quá, thằng Chắc nhà ở xã Lương Sơn, đi cùng lính với tôi, nổi tiếng là thằng "chôm gà" của dân về uống rượu. Nhìn nó bắn và bọn người kia chết như rạ càng làm cho tôi phấn khích lên, vớ lấy lựu đạn quăng liền , mãi không thấy lựu đạn nổ, nghĩ bỏ mẹ lựu đạn thối à, thằng Tuấn hô " Kìa, sao mày không rút chốt lựu đạn à" tôi mới sực nhớ quên cả rút chốt, lần này thì nhớ rồi, sau tiếng "oàng" tôi lại nhô lên chĩa AK bóp cò..đang hăng thì thằng Tuấn hô " tao còn mỗi một quả nữa thôi, chúng nó đông quá, bắn không xuể..chuồn thôi mày.." vừa lúc đó thì víu..đoành, víu..đoành..tiếng nổ liên tiếp ngay cách hào bọn tôi chục mét, chết cha chúng bắt đầu dùng hỏa lực lớn bắn vào đội hình mình đây, các loại cối, hình như có cả tiếng chíu chíu liên hồi như súng Ca chiu sa mà hồi ở nhà xem trong phim của Liên xô thì phải, sau này mới biết chúng bắn H12..thôi thì đất đá tung lên mù mịt, mảnh đạn văng vù vù, lúc đầu chúng chưa chỉnh nên loạt đầu đạn rơi ngay vào bọn lính TQ đang chạy phía trước chết vô số, nhưng đến loạt sau thì đạn rơi cách hào chúng tôi khoảng vài mét là cùng. Lại tiếng thằng Tuấn, nghe cả ở phía chốt đằng kia cũng hô " chuồn thôi chúng mày ơi..ơi", đang sợ run, như nghe được tiếng mẹ gọi về nhà, tôi chỉ kịp nhét thêm quả lựu đạn vào túi, xách súng, nhìn thằng Hùng một lần nữa rồi cùng thằng Tuấn bán sống bán chết chạy lên phía trên núi, nơi ấy có một con đường mòn dẫn về quả núi phía sau ( nếu tôi không nhớ nhầm thì là núi yên ngựa ), vừa chạy vừa ngoảnh lại nhìn thì đã thấy trên hào và công sự của mình lúc nãy đứng đầy quân lính TQ rồi, chúng hò hét, nhảy múa như là vui mừng chiến thắng..nhìn xuống dưới bản Giảng Gà, sương vẫn còn phảng phất nhưng vẫn nhìn thấy rõ đen đặc quân lính TQ trên đường qua bản lố nhố từng đoàn xe, có cả xe tăng đang rùng rùng chạy sang đất ta...vậy là chưa đầy ba tiếng đồng hồ, bọn tôi đã thất thủ "chốt Chông Mu". Lúc này khắp nơi, xung quanh chúng tôi tiếng súng, tiếng cối, tiếng pháo, tiếng H12..nổ như tiếng sấm mùa mưa, trên trời những đường đạn vạch ngang dọc đỏ lừ, chắc là bọn lính TQ đã đồng loạt tiến công quân ta rồi, phía bên kia sườn chông mu hướng bản Lộc cự, nơi b1 của đại đội tôi, cách chúng tôi non cây số cũng đã thấy lắng tiếng súng, chắc chúng cũng đã chiếm được chốt rồi...đến một bãi rộng trên lưng chừng đồi Yên ngựa tôi và thằng Tuấn đã nhìn thấy gần chục thằng lính quân ta chạy trước đang lúi húi đào công sự , thằng nào thằng ấy tả tơi,..ai như B trưởng ấy nhỉ, đúng anh Ngoãn rồi..anh Ngoãn đang chạy đi chạy lại bảo lính đào công sự theo địa hình án ngữ chốt chặn con đường đi ra bản Chi Choi..nhìn thấy tôi và thằng Tuấn lếch thếch chạy tới, anh Ngoãn ôm chầm lấy chúng tôi như một người anh ôm lấy thằng em từ cõi chết trở về.."anh ơi, thằng Hùng chết rồi.." Ừ tao biết rồi, còn nhiều thằng nữa, b mình mất nhiều quá.." anh quay đi như để che không cho chúng tôi thấy những giọt nước mắt đang trào ra..thôi hai thằng mày cùng nhau ra đằng kia đào công sự lập chốt mới, còn người còn đánh.." về sau tôi mới biết Tôi và thằng Tuấn là hai thằng chạy sau cùng về đây. Cả b chỉ còn đúng 16 thằng...lúc này mới nhìn đồng hồ : 10h25 ngày 17/2/1979.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
...Trưa hôm ấy (17/2/1979 ), nhai vội mấy củ sắn cho đỡ đói bụng, bọn tôi lại lao vào cuộc chiến chặn quân xâm lược TQ đang tràn vào đất ta, từ trên đồi Yên ngựa nhìn xuống con đường sỏi đất đi từ bên kia biên giới qua bản Giảng Gà đi ra ngã ba cầu Lũng Đính từng đoàn quân TQ rùng rùng chuyển động xen kẽ với những chiếc xe quân sự, đi đầu là ba chiếc tăng, quân lính của chúng rất tạp nham, quân trang lung tung cả, tốp đi đầu hầu như là không có súng chỉ mang gậy, dao, đòn gánh, cáng...nếu có súng cũng chỉ là CKC, súng trường, tốp này đi hàng ngũ lộn xộn, vừa đi vừa hát, có kèn thổi như kiểu khúc quân hành nghe lanh lảnh..chắc là sau khi chiếm được chốt ta ở ngọn Chông mu chúng đã chỉnh đốn lại đội hình và tiến sâu vào đất ta để ra con đường nhựa ngoài Đình phong, con đường này nối từ cửa khẩu Pò peo xã Ngọc Khuê đi ra thị trấn Trùng Khánh. Lúc ấy chúng tôi chỉ còn gần hai chục thằng dưới sự chỉ huy của Anh Ngoãn, b trưởng, vũ khí ngoài AK còn 1 cối 60, hai gánh đạn, 3 khẩu RPD, một của thằng Chắc, một của thằng Páo mỗi khẩu chỉ còn hơn nửa cơ số đạn, 3 khẩu B40 và B41 với gần chục quả đạn, đội hình bố trí dàn trải lưng chừng đồi Yên ngựa, chuẩn bị nổ súng vào đội hình địch thì có thêm 5 dân quân đem theo 2 khẩu K50 đủ cơ số đạn ( vì sáng chưa kịp bắn đã chạy ), 3 CKC cũng đủ đạn, lựu đạn còn nguyên. Lúc này, đoàn quân TQ đã kéo qua chỗ chúng tôi bố trí đội hình và rất có thể chúng đã ra được đến bản Đoỏng Luông ( Cách biên giới khoảng 3km ), suy đoán của bọn tôi khá chuẩn, từ phía Đoỏng Luông đã nghe thấy rộ lên tiếng các loại súng, chắc quân b3 chốt ở ngoài ấy đã đối đầu với quân TQ, thấy nhiều tiếng của B41 nổ...đoàn quân TQ bị ồn ứ lại không thấy chuyển động nữa, bọn chúng thằng thì ngồi bệt xuống, thằng thì chạy ra bãi ruộng ỉa, ***..chúng tôi thấy rõ mồn một..bỗng thấy một tốp quân TQ cỡ đại đội tách hàng rẽ sang bên kia đồi, toán này thằng nào cũng được trang bị AK, cả B41, đại liên. Anh Ngoãn phán đoán chắc bọn này định vòng ra tập kích vào sườn của b3 ở Đoỏng luông đây, Anh Ngoãn ra lệnh khẩu đội cối lấy tầm ngắm bắn vào đội hình của bọn này, khổ nỗi ba thằng lính cối loay hoay mãi mà không lấy được, thằng lấy tầm ngắm tốt nhất thì đã hy sinh trận sáng nay rồi,đang không biết làm thế nào thì ở phía sau chúng tôi có tiếng chân chạy thình thịch tới, tất cả quay súng lại, cứ tửng lính TQ tập hậu, thì ra là anh Chắn, a trưởng của tôi, mặt mũi đen nhẻm đầy máu, anh bị thương ở bắp đùi, thế mà vẫn chạy được về đến đây, chưa kịp hàn huyên thì Anh Chắn bảo bọn lính cối "chúng mày để anh làm", nhìn những động tác thành thạo của anh Chắn, bọn tôi không khỏi ngạc nhiên,...cắc..păng..quả cối bay ra khỏi nòng nghe đanh gọn, phía bên kia đồi một đám khói nổ ngay vào tốp đi đầu, ba bốn thằng TQ ngã lăn ra giãy đạp, lại cắc..păng..liên tiếp mấy quả cối tiếp theo giã vào đội hình quân TQ định tách nhóm đánh tập hậu quân ta..cùng lúc đó anh Ngoãn hô " B41 bắn", đồng loạt 3 khẩu B41, trong đó có thằng Tuấn tổ tam tam với tôi, phóng hỏa, phía dưới đường ba quầng lửa bùng lên, trong đó có một phát trúng chiếc xe tải kiểu Hồng hà, bọn lính TQ thằng chết thằng bị thương kêu oai oái, ngọn lửa bùng ra từ chiếc xe bị trúng đạn B41 cháy lan sang cả đám bộ binh đang bị dồn ứ xung quanh làm nhiều thằng bị cháy quần áo, chúng dập không kịp lăn lông lốc xuống ruộng để dập lửa...đến lúc này bọn TQ mới để ý đến chúng tôi ( cũng thật lạ là bọn này hình như không có lính trinh sát thì phải, bọn tôi rất ngạc nhiên khi thấy chúng cứ thản nhiên đi như chỗ không người, bọn tôi bố trí đội hình ngụy trang sơ sài, chỉ cần dùng ống nhòm quan sát là phát hiện được ngay, thế mà bọn này, chắc chúng đông quá nên không thằng nào bảo được thằng nào, chẳng thằng nào chịu trinh sát hướng đi, cũng có thể chúng thấy bọn tôi có một nhúm quân nên không thèm đánh mà cứ thế kéo quân tràn qua cho đúng với kế hoạch của cấp trên chăng ), trong đám đông có một vài thằng, chắc là chỉ huy, chỉ tay lên chỗ chúng tôi chốt nói nghe như là "ủng ..phua..tả..tả", thế là bọn lính tản ra và bắt đầu chĩa súng vào chúng tôi nhả đạn đồng thời tiến lên chốt của chúng tôi, vẫn cái cảnh biển người ồ ạt chạy lên dưới tiếng kèn hiệu lanh lảnh. Lần này tuy vẫn còn khá run nhưng so với sáng nay thì đã đỡ hơn, chúng tôi đồng loạt nổ súng, bây giờ thì đã có một vài thằng bắn điểm sạ được rồi, từng loạt AK nổ chát chúa, từng tràng RPD giòn rã, B41 tiếp tục phụt lửa vào quân thù, khẩu cối vẫn thỉnh thoảng nhả đạn đều đặn vào đội hình địch..
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Tuy nhiên so với biển người của bọn lính TQ thì chẳng thấm vào đâu, thằng này gục xuống thì thằng khác giật lấy súng hoặc dao rồi lại xông lên, thấy quân chết nhiều quá, chắc bọn chỉ huy thổi kèn rút quân, bọn lính quay đầu chạy chí chết. Anh Ngoãn hô "dừng bắn" và kiểm quân số, không ai thương vong cả, bọn tôi băng bó cho anh Chắn lúc này đã xỉu vì máu ra nhiều vả lại cùng khẩu đội cối 60 chiến đấu nữa. Vừa băng bó xong cho Anh Chắn thì lại nghe thấy chúng hô tiến quân, chúng tôi nhìn xuống thì bọn lính TQ lần này tiến lên chính là loại lính giống như toán bị cối ta bắn lúc chúng địch tách ra đánh tập hậu quân ta, bọn này có vẻ chính quy đây, thằng nào cũng có AK, lựu đạn quanh người, đội mũ sắt, chân vẫn quấn xà cạp...và lần này nguy hiểm và khó khăn hơn cho chúng tôi rất nhiều là bọn TQ tiến đánh chốt chúng tôi dưới sự bắn yểm trợ của các loại cối 60 và 82 được chúng bố trí ở phía đồi bên kia bắn sang...đạn cối nổ chát chúa quanh các hầm công sự của bọn tôi, đã nghe thấy vài tiếng kêu đau đớn và tắt lịm trong hổ lốn tiếng nổ...Anh Ngoãn hô " khi nào dứt tiếng pháo thì phải lên hào ngay ".. y như rằng khi chúng tôi nhô lên thì đã thấy bọn lính TQ đang ào ạt xông lên chỉ cách đội hình bọn tôi khoảng sáu bẩy chục mét gì đấy, vừa chạy chúng vừa hô điệp khúc "tả khoai, tả khoai"...và bắn xối xả vào đội hình chúng tôi. Cả trận địa bắt đầu nổ súng chống trả đợt tiến công này một cách quyết liệt, RPD bây giờ chỉ còn hai khẩu nhả đạn, một khẩu đã bị tung lên phía trước cùng với sự hy sinh của một lính ta, cũng như vậy B41 đã gần hết đạn, phải bắn cầm chừng, nhiều đạn nhất bây giờ chỉ còn 3 khẩu K50 của 3 đồng chí dân quân, nhưng tầm bắn của K50 lại rất gần (khoảng 50m đổ lại)..tình hình đạn dược rất căng thẳng, chắc để bảo toàn lực lượng và có thêm thời gian, anh Ngoãn hô rút lui sau khi bố trí 2 cây RPD và 3 khẩu K50 bắn trấn áp bọn lính TQ, còn toàn bộ đội hình chạy vào sâu trong dãy núi Chông Mu, thằng Tuấn đã bắn hết đạn cõng anh Chắn trên vai chạy nhanh như ngựa, đúng như chúng tôi đoán, cậy đông, bọn lính TQ thấy chúng tôi rút cũng không thèm đuổi theo...lần thứ hai chúng tôi thất thủ..quân số lại giảm thêm mấy mạng...tôi vẫn lành lặn cho đến giờ phút này, ơn Trời, ơn Phật...
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
...cả b bây giờ chỉ còn hơn chục người thất thểu, thằng thì kéo lê súng vì không còn sức để đeo hay vác nữa, hai ba thằng thay nhau cõng thương binh, thằng Tuấn vẫn cõng anh Chắn, chắc vì thường ngày nó không rượu chè, không chơi bời nên khỏe thế, đi sâu vào trong rừng hướng bản Chi choi, đi thì cứ đi chứ cũng không biết quân ta ở bản này có còn trụ được ở đó hay không? Anh Ngoãn lúc thì chạy lên, lúc chạy xuống động viên toàn đội cố gắng chịu đựng cơn khát, cơn đói đang giày vò, vừa hay đằng trước có một cái khe suối, mọi người chạy ùa lại nhưng ôi thôi, suối cạn! thằng Tuấn đặt anh Chắn xuống và thở dài "lấy đâu nước cho anh Chắn bây giờ", lúc này anh Chắn vừa tỉnh, anh khẽ bảo thằng Tuấn " Em xuống chỗ suối cạn, cứ thấy cây Cần dại mọc, đào sâu xuống sẽ có nước.." thôi thì cứ thử xem sao, nó rủ tôi đi xuống suối cạn và hai thằng cùng tìm, lạ thay có nước thật mà nước ngấm ra trong vắt, cả trung đội thi nhau uống như chưa từng được uống cái loại nước suối ngon lành đến vậy. Lúc này đã là 4,5 giờ chiều rồi, tiếng súng đã bắt đầu giảm, chỉ còn tiếng ì ùng ở nơi xa vọng lại, anh Ngoãn lệnh tiếp tục lên đường rút về bản Chi Choi, nơi ấy có B4 đang chắn giữ Chợ và Cầu Lũng Đính, hy vọng ta vẫn giữ được huyết mạch này. Trời nhập nhoạng rồi, ta đi nhanh thôi, anh Chắn giục mọi người, lúc này anh đã có thể tập tễnh bước được. Đi thêm được một đoạn nữa, đến ngã ba đường mòn, chỗ ngoặt rẽ trái là ra bản Chi Choi, bỗng từ phía bên kia đổ lại, cũng một đoàn lính nhấp nhô đi tới, bỏ mẹ rồi, đụng thám báo TQ, anh Ngoãn vẫy tay ra hiệu mọi người tản ra và tìm chỗ nấp, sẵn sàng súng ống chiến đấu, tôi bật nhẹ lẫy an toàn khẩu AK, hướng về đoàn lính kia sẵn sàng nhả đạn, cả đội căng mắt ra theo dõi, chỉ còn cách ba chục thước, rồi hai chục, mười thước..anh Ngoãn cầm khẩu K54 định vung lên làm hiệu lệnh nổ súng thì bất chợt, bọn người bên kia hình như có một thằng vấp ngã kêu "ái trời" và nhiều tiếng nói khẽ "mày có sao không", trời ạ, quân ta, suýt thì chết cả lũ...rồi cả bọn ôm chầm lấy nhau, có thằng khóc rống lên "các anh ơi, chết nhiều quá, chúng nó chết thảm quá,...", chả là bọn này ở B1, chốt ở bản Lộc cự, cũng như bọn tôi, bị bọn TQ tràn lên, bắn không xuể, chỉ có gần chục thằng nhanh chân chạy thoát được, còn lại bị nó thịt hết, b trưởng, b phó cũng hy sinh. Thế là nhập vào đội của chúng tôi cùng rút về bản Chi Choi, lúc này súng đã ngừng hẳn, đường tối om, nhưng chúng tôi vẫn cắt đường để đi vì vùng này rất quen thuộc, đã ra đến đường cái, anh Ngoãn lệnh cho chúng tôi dừng lại và cùng thằng Hon bò ra ngoài đường trinh sát trước, quay về anh nói "tầu đóng kín mặt đường rồi, chúng có lẽ bị B4 đánh chặn ở đầu cầu Lũng đính, không thể qua cầu được nên rút về đây chờ sáng sẽ đánh tiếp " ta phải quay lại rồi rẽ trái, vượt cầu về bên kia, chắc B4 vẫn còn chốt ở đấy.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Chúng tôi lại lặng lẽ , người nọ nối người kia theo hàng xuyên qua những tàng đá để về hướng đã định. Lúc này có lẽ khoảng 7 giờ tối, trời tối đen như mực, gió rét càng làm cho bụng ai cũng sôi lên ào ào, mọi người động viên nhau cố gắng đi nhẹ nhàng không gây tiếng động, nguy hiểm. Đã nhìn thấy cái cầu Lũng đính, anh Ngoãn lại cùng thằng Hon bò ra trước thám thính, anh vẫy chúng tôi khẩn trương vượt qua cầu, quái lạ, đánh nhau như thế , cái cầu là mục tiêu quan trọng nhất với cả hai bên mà sao vắng vẻ, đi qua dễ dàng làm vậy, bọn tầu thì thường là tối không bao giờ đánh nhau, co cụm lại ngủ, nhưng còn ta thì đâu hết cả rồi, vừa qua khỏi cầu thì Huỵch..ặc..một cú đấm như trời giáng thẳng vào lưng tôi, vì tôi đi sau cùng, đau quá tôi nằm vật xuống, hai ba bóng đen xô lại ghì chặt lấy tôi, bịt ngay miệng tôi lại, một thằng túm tóc định giật ngược thì túm ngay phải cái mũ nỉ của tôi, hắn đưng bật ngay dậy và khẽ hô "quân ta mày ạ", thằng kia bỏ ngay tôi ra và vực tôi dậy, "lính nào ?", "b2" tôi thều thào, sự việc diễn ra rất nhanh, toán đi trước không hề biết, chắc là mạnh ai nãy chạy về hướng trước, đến khi dừng không thấy tôi anh Ngoãn mới quay lại tìm sợ tôi lạc chăng, lúc quay lại thấy tôi và ba thằng lính B4 đang dìu nhau về, "suýt nữa em bị thịt" "tại quê không lên tiếng, mà lại mò mẫm đi trong đêm, bọn tao tưởng thám báo TQ, cũng còn may là được lệnh của anh Nhật, (b trưởng B4 ) là phải bắt sống về khai thác, không thì quê toi rồi" thế là cả bọn dắt díu nhau về nơi đóng quân của b4, trước hết phải giải quyết cái đói đã, thịt lợn luộc cùng với cơm tống đầy bụng, thật đã, hỏi lấy đâu thịt vậy anh, TQ bắn pháo, súng nổ, lợn dân sợ chạy, lính ta bắn lấy cái ăn. No nê, hồi sức lại mới bắt đầu hàn huyên,
- thế lúc nãy chúng mày đi đường nào về
- bọn tao định vào bản Chi choi thì đã có TQ đóng ở đấy rồi, quay ra hướng bản Lũng đuông rồi về đầu cầu
- may đấy, nếu từ Chi Choi mà theo đường cái về cầu thì bọn mày toi rồi, bọn tao vừa cài mìn ở đấy về
- Ở đây đã đánh chưa
- Rồi, lúc đầu bọn tao chốt ở Chi Choi, TQ vào đông quá, có cả xe tăng, bọn tao thịt được hai cái, còn lính TQ thì vô kể, cầm chân nó được đến trưa thì hết đạn phải rút về bên này
- thế nó không đuổi theo à
- về bên này thì gặp một C của bọn 677 đang kéo lên chốt ở cầu này, bọn tao được viện trợ cả người lẫn đạn, quay lại uýnh tiếp, nên nó mới không sang được cầu.
- bọn này tối không đánh nhỉ
- 5 giờ chiều là nó thổi kèn thu quân về ăn cơm rồi, chắc tối đếch dám đánh.
- không biết ngày mai thế nào nhỉ
- hôm nay không mất gáo là may rồi, ngày mai thế nào kệ cha nó, ngủ đi lấy sức bọn bay, nhớ đánh thức nhau để gác sách nhé - tiếng anh Nhật rành rọt.
...vừa mệt, vừa đau vì bị cú đánh ban nãy, tôi ngủ lúc nào không biết ...
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Làm cái bản đồ để các cụ nhận biết Chông mu nó ở mô:D




Đồi Chông Mu thuộc xã Đình Phong huyện Trùng Khánh Tỉnh Cao Bằng; nằm giữa hai cột mốc biên giới 62 và 63.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Góc khác ( ảnh sưu tầm)






 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
... Tôi cùng thằng Tuấn quay lại chốt Chông Mu tìm thằng Hùng thì thấy thằng Hùng đang bị một bầy kiến đông đặc, con nào con ấy to đùng lao vào sâu xé, nó vùng vẫy kêu la đau đớn trong bầy kiến ấy, tay nó chới với " Tuấn ơi, Chông Mu ơi cứu tao với, ối trời đau quá..mẹ ơi cứu con với...với... " Tôi cùng thằng Tuấn xông vào định kéo nó ra thì bầy kiến bỗng hóa ra một đám quân TQ, mặt mày dữ tợn, thằng nào cũng nhe răng nanh ra và nhảy bổ vào cắn tôi và thằng Tuấn, tôi chĩa AK làm một băng vừa bắn vừa hét...Chết mẹ chúng mày đi... Giật mình tỉnh dậy thì ra là một giấc mơ, một giấc mơ thật khủng khiếp. Thằng Tuấn nằm bên cạnh vẫn ngáy đều đều, tôi ngồi dậy không làm sao ngủ được nữa, không biết bây giờ thằng Hùng ra làm sao, liệu xác nó có được còn nguyên vẹn không, bọn TQ có làm gì nó không, có chôn cất cho nó không...Hùng ơi, tôi thầm gọi tên nó trong mung lung đêm tối rét như xoáy vào xương vào thịt...đang mải nghĩ về thằng Hùng, bỗng nghe thấy tiếng thì thầm như bàn bạc với nhau ở phía sau...tôi lặng lẽ đi ra xem ai đang làm gì, ở phía hào bên kia thấy ánh đèn pin hắt lên nhỏ tí tẹo, đụng ngay phải thằng lính B4 đang ngồi gà gật ôm AK gác bên hốc đá, nó chợt tỉnh và giương súng về phía tôi, tôi hô lên vừa đủ nó nghe tiếng, tao b2 đây, mày ra đây làm gì suýt tao cho băng đạn, đếch ngủ được bên kia ai nói đấy, à anh Đôi đại trưởng đấy ( anh Lục Văn Đôi, người Hạ Lang, Đại trưởng C3, tiểu đoàn bộ đội địa phương Huyện Trùng Khánh của chúng tôi), nghe nói tối hôm kia (15/2) anh ấy và các C trưởng khác cùng D trưởng được gọi lên Huyện đội để họp đang họp thì tầu đánh vội quay về lặn lội mãi mới về đến đây vừa về xong đang họp với các anh Ngoãn, anh Nhật b trưởng B4...Thì ra, thảo nào suốt cả ngày uýnh nhau, chả thấy liên lạc được với đại đội, cũng không thấy có chỉ thị gì...ngồi tán gẫu với thằng gác một lúc, bảo nó : thôi mày về ngủ đi, để tao gác thay cho, Quê tên gì ? Sèn, Hứa Văn Sèn, quê Làng Nà Đoóc, xã Canh Tân, huyện Đông Khê, thế còn Quê ? Chông Mu, Xã Thượng Đình, Huyện Phú Bình, Bắc Thái. Đây còn một ít thuốc lá, nếu thèm thì quấn mà hút, nhớ giữ bí mật nhé, có bật lửa chưa, cầm lấy mai trả tao cũng được...thằng Sèn khuất vào bóng tối, tôi ngồi ôm khẩu AK mắt đăm đăm vào bóng tối hướng về cây cầu Lũng Đĩnh, lúc này các thủ trưởng chắc đã đi ngủ...núi rừng đen tối, sương mù phủ kín...tiếng ếch nhái kêu òm ọp..chão chuộc..dưới dòng sông Quây Sơn, càng nghe càng não lòng...tiếng con chim lợn vừa bay vừa kêu nghe ghe rợn sởn tóc gáy...phía bên kia cầu chỉ cách chưa đầy cây số là một rừng quân giặc đang chuẩn bị ồ ạt giày xéo vào chúng tôi với đầy đủ vũ khí, H12, xe tăng, pháo hạng nặng...mà quân ta lực lượng quá mỏng, cả huyện mới có một tiểu đoàn, mỗi xã một C chốt giữ, lính dân quân thì tản mát...hay trốn về chăng ? ý nghĩ chạy trốn chợt lóe lên trong tâm trạng tôi, không chạy chốn lúc này thì còn có cơ hội nào nữa, trời thì tối mà không có ai nhìn thấy có trốn cũng chẳng ai biết chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc chiến chỉ cần lẩn vào bóng đêm cứ theo đường cái này là tới huyện Trùng Khánh hoặc lẩn vào rừng cũng được ? Nghĩ về cơn ác mộng ban nãy, rồi mình cũng sẽ chết như thằng Hùng thôi, có ích gì đâu, chắc ở nhà Thầy u và các em đang lo lắng, mong chờ tôi trở về ? càng thôi thúc tôi trốn chạy, nhưng còn thằng Tuấn, thằng Chắc...hay là rủ thằng Chắc cùng chạy, nó cùng quê với mình, hai thằng cùng chạy thì đỡ sợ hơn chứ...tâm trạng giằng co trong tôi ngày càng quyết liệt : ở lại thì chắc chết, mà trốn thì cơ hội sống sót trở về nhất định sẽ lớn hơn,...và tôi quyết định về hầm rủ thằng Chắc xem ý kiến nó thế nào...
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
...Đến chỗ thằng Chắc đang ngủ, cúi sát vào mặt nó định lay nó dậy, nhìn khuôn mặt nó ngây ngô như đứa trẻ, hình như nó đang mỉm cười chế nhạo tôi về cái ý định rủ nó chạy trốn, tôi lại ngần ngừ...quay ra và sang chỗ thằng Tuấn, chẳng thấy nó đâu, thằng này vừa nãy nằm ngủ ngon lành cơ mà, hay là nó cũng có ý nghĩ bỏ trốn như tôi...vừa định quay về chỗ gác thì có một bàn tay túm lấy tôi kéo đi, tiếng thằng Tuấn thì thào " theo tao ", tôi theo nó ra ngoài chiến hào, "mày định đảo ngũ hả?" nó phủ đầu ngay như là đã đọc được ý nghĩ của tôi. Sao mày biết, mày cũng có ý định phải không ? Ừ, tao thấy mày lặng lẽ ra ngoài, rồi sang chỗ thằng Chắc, tao đoán là mày định rủ nó cùng chạy...thì ra thằng Tuấn đã theo dõi tôi từ khi tôi nhỏm dậy ra ngoài...Thế theo mày có nên chuồn không Tuấn ? Nó ngần ngừ : thật lòng với mày đến bây giờ tao vẫn còn sợ, tao nghĩ bọn tầu nó đông như thế thì mình không thể lại được, chết là cái chắc, nhưng...vừa nói đến thế thì vang lên một giọng vừa đủ để bọn tôi nghe tiếng " mấy thằng chúng mày vẫn chưa ngủ à, sao lại đứng ở đây, bàn nhau chuồn hả ?" định thần lại thì ra anh Ngoãn, bọn tôi hoảng hồn, tái mặt, im re, hóa ra trong lúc này không chỉ riêng tôi mà có rất nhiều người có ý định chạy trốn. Anh Ngoãn đến gần và nhẹ nhàng nói " các em, nếu tất cả mọi người đều quay đầu chạy thì ai sẽ chiến đấu bảo vệ tổ quốc đây, giữa cái sống và cái chết ai chẳng mong được sống, ai cũng có cha mẹ và người thân..." đại loại anh nói nhiều nữa nhưng bọn tôi lúc đó thật sự sấu hổ, lòng tự trọng lại trào lên, tôi ưỡn ngực nói như hô khẩu hiệu "Báo cáo anh, bọn em thề sẽ quyết chiến đến hơi thở cuối cùng.." anh Ngoãn thở phào và nói " có thế chứ, anh em ta sống chết có nhau phải không, thôi hai thằng về ngủ tiếp đi. Chúng tôi về công sự để ngủ tiếp, mà nào có ngủ được, ngoài kia trời đã tang tảng sáng, tiếng anh Đôi, anh Nhật, anh Ngoãn ...vang lên đánh thức mọi người dậy chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày mới đầy khó khăn, khốc liệt và chết chóc. Te..te. tí..tò..tiếng kèn hiệu lệnh của bọn TQ cũng đã lanh lảnh vang lên nghe xa thẳm như từ địa ngục vẳng lại. Tiếng anh Đôi "anh em tranh thủ ăn sáng và vào vị trí sẵn sàng chiến đấu", tổ anh nuôi đã dậy sớm để nấu cơm và phân phát cho từng ổ chốt. Trời đã sáng khá rõ, lúc này tôi mới bao quát được thế trận của ta chốt giữ bên đầu cầu Lũng Đính : Con đường cái đi từ cửa khẩu Pò Peo, xã Ngọc Khuê, chạy dọc biên giới về đến trung tâm xã Đình Phong rồi vượt qua cầu Lũng đính chạy dọc theo một nhánh của sông Quây sơn ngay dưới khu vực chốt của chúng tôi, lực lượng tham gia phòng thủ khu vực này tôi ước tính gần hai trung đội, gồm b4 gần đủ, các b1, b2 bọn tôi và b3 mỗi b gần chục thằng chạy về được chỗ này. Về vũ khí khá đầy đủ, chúng tôi được cấp thêm đủ cơ số đạn, nạp đầy bao xe 3 băng, hai băng buộc lộn ngược thành một lắp vào súng, cả thảy là năm băng đạn, ngoài ra lựu đạn thoải mái dùng, bày la liệt xung quanh công sự. 6 giờ sáng, tất cả bộ đội đã sẵn sàng ở tư thế chiến đấu, tất cả các loại súng đều hướng về phía bên kia bờ sông Quây sơn nơi cái cầu Lũng đĩnh bắc qua và cả những khu vực mà bọn chúng có thể vượt qua sông sang bên này ( mùa này là mùa nước cạn nên nhiều chỗ nông chỉ đến đầu gối lội qua dễ dàng), 6h30 toàn trận địa cũng như cả khu vực trung tâm xã Đình Phong vẫn chìm trong sương mù và im ắng lạ thường, mọi người, người nào người ấy mặt mày căng thẳng chờ đón điều gì sẽ đến với mình đây. 7 giờ, có tiếng động cơ ầm ì vẳng lại, tiếng kèn của bọn TQ lại lanh lảnh vang lên lần này nghe có vẻ như thúc giục...7 giờ 30, tiếng ô tô tải và tiếng xe tăng bắt đầu gầm rú nghe rõ mồn một, chúng đang tiến về phía ta..oàng..oàng liên tiếp mấy tiếng nổ , a ha, vấp mìn rồi, chả là tối qua theo lệnh anh Nhật bọn B4 gài mìn dày đặc trên đường từ chợ Đình Phong về đến tận đầu cầu, chắc thể nào cũng có xe tăng hoặc xe quân sự của chúng nó dính mìn rồi...
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top