- Biển số
- OF-96873
- Ngày cấp bằng
- 24/5/11
- Số km
- 2,720
- Động cơ
- 534,473 Mã lực
Rambo mạnh nhất
Thằng bắt anh am là vua nhà nguyên chứ có phải anh sư cọ nguyên chương đâuNói vậy em e là cụ ko hiểu ý em rồi. Sở dĩ Thuỷ Hử trở thành danh tác, như em nói là do bạn Am bạn ấy đọc vị được rất minh bạch mấy vấn đề thế này:
- cái vòng luẩn quẩn Quan-Dân, Trung - Phản, cái bế tắc của thằng nông dân trong xã hội phong kiến Trung Quốc. Bạn Am đã mô tả rất chuẩn cái mâu thuẫn tâm lý phức tạp của một thằng dân Tung Của tiêu biểu là thằng Giang Tống, trung ko xong nên phải phản, mà phản rồi làm gì nữa thì đếch biết. Quan bức thì dân phản, phản mà thành thì Dân lại thành Quan, lại đi bức dân, dân kia lại phản, cái mâu thuẫn đấy cứ lòng vòng luẩn quẩn, thằng dân đã dám phản mà lại ko chấp nhận trở thành quan thì chỉ còn con đường chết cho xong, bạn Am mô tả được cái bi kịch đấy nên Thuỷ Hử mới có giá trị.
- thứ 2, bạn ấy gián tiếp nói rằng mấy thằng trùm cướp mà có gặp may lên được ngôi Hoàng Đế thì cũng chả phải con giời, thiên tử gì đâu, chẳng qua cũng tuyền lấy của nhà giàu chia cho nhà mình, cũng một phường ăn gan uống máu người ko tanh thôi. Túm lại cũng là một phường Tống Giang nhưng máu hơn, quyết tâm làm phản đến cùng hay nói như ngôn ngữ bây giờ là có tinh thần cách mạng triệt để hơn; hoặc là một loại Phương Lạp nhưng số đỏ hơn, ko bị triều đình bóp chết nên từ từ nuốt được thiên hạ. Thế nên nói chuyện đời Tống mà thằng Chương Chu Thành Tổ nhà Minh nó mới rồ lên, bắt bạn Am bỏ ngục là vì vậy, vì nó thấy trong hình ảnh Tống Giang, Lý Quỳ, Thời Thiên có hình ảnh của nó. Sau này bạn Mao cũng phát động phong trào Phê Tống Giang cũng rứa, chẳng qua thấy mình cũng lưui manh thế thì phải phê chứ ko thì mất uy tín lãnh đạo... Giá trị của Thuỷ Hử là ở chỗ đấy cụ ạ.
Lương Sơn thì tuổi gì mà so với tôm he hở cụ?Chuyện nó hàng em không nói nhưng riêng quy mô cụ tôm he nhà mình tuổi gì mà so với lương sơn?
Tôm he có gì so với lương sơn đc?Lương Sơn thì tuổi gì mà so với tôm he hở cụ?
Lương sơn hư cấu bỏ m ẹ.Tôm he có gì so với lương sơn đc?
Cụ phân tích hay đấy, thời nhà cụ Chương có câu: muốn làm quan, đốt nhà phóng hoả nhận chiêu an. Cụ Am cũng chỉ muốn tả rõ cái bi, cái bạo liệt đằng sau mấy câu văn vần đó. Thế nhưng, cụ Am lại dựa trên những chuyện kể dân gian sẵn có nên cùng với văn tài riêng mình, cụ đã dựng lên một tượng đài những kỳ nhân tráng liệt vừa hung bạo vừa đau đớn đến tột cùng:Nói vậy em e là cụ ko hiểu ý em rồi. Sở dĩ Thuỷ Hử trở thành danh tác, như em nói là do bạn Am bạn ấy đọc vị được rất minh bạch mấy vấn đề thế này:
- cái vòng luẩn quẩn Quan-Dân, Trung - Phản, cái bế tắc của thằng nông dân trong xã hội phong kiến Trung Quốc. Bạn Am đã mô tả rất chuẩn cái mâu thuẫn tâm lý phức tạp của một thằng dân Tung Của tiêu biểu là thằng Giang Tống, trung ko xong nên phải phản, mà phản rồi làm gì nữa thì đếch biết. Quan bức thì dân phản, phản mà thành thì Dân lại thành Quan, lại đi bức dân, dân kia lại phản, cái mâu thuẫn đấy cứ lòng vòng luẩn quẩn, thằng dân đã dám phản mà lại ko chấp nhận trở thành quan thì chỉ còn con đường chết cho xong, bạn Am mô tả được cái bi kịch đấy nên Thuỷ Hử mới có giá trị.
- thứ 2, bạn ấy gián tiếp nói rằng mấy thằng trùm cướp mà có gặp may lên được ngôi Hoàng Đế thì cũng chả phải con giời, thiên tử gì đâu, chẳng qua cũng tuyền lấy của nhà giàu chia cho nhà mình, cũng một phường ăn gan uống máu người ko tanh thôi. Túm lại cũng là một phường Tống Giang nhưng máu hơn, quyết tâm làm phản đến cùng hay nói như ngôn ngữ bây giờ là có tinh thần cách mạng triệt để hơn; hoặc là một loại Phương Lạp nhưng số đỏ hơn, ko bị triều đình bóp chết nên từ từ nuốt được thiên hạ. Thế nên nói chuyện đời Tống mà thằng Chương Chu Thành Tổ nhà Minh nó mới rồ lên, bắt bạn Am bỏ ngục là vì vậy, vì nó thấy trong hình ảnh Tống Giang, Lý Quỳ, Thời Thiên có hình ảnh của nó. Sau này bạn Mao cũng phát động phong trào Phê Tống Giang cũng rứa, chẳng qua thấy mình cũng lưui manh thế thì phải phê chứ ko thì mất uy tín lãnh đạo... Giá trị của Thuỷ Hử là ở chỗ đấy cụ ạ.
Ất toàn đọc sử nửa mùa nên bị ngộ độc chữ Tàu nặng : cái phần nhân quả báo ứng Ất nói là phần hậu Thuỷ Hử Kim Thánh Thán đã gọt phắt đi vì biết thừa đó là mấy quan cắm thêm vào, có thể qua tay họ Thi.Bản thân lương sơn trong lịch sử là thất bại. Vậy cụ là tác giả cụ tính bịa đặt lịch sử chém cho nó thành công thay triều hoán vị à? Loại truyện tào lao đó ai đọc?
Cụ không thể có kết cục nào hay hơn thủy hử đâu.
Thủy hử kết rất hay có đứa chết trận có đứa bỏ đi có người quy ẩn có người làm nghề cũ có người về triều. Kết cục hợp lý. Những kẻ làm ác như lý quỳ bị chính người nó phục nhất là tống giang giết. Ngô dụng chuyên mưu hèn kế bẩn hại người thì trơ mắt nhìn lương sơn tan rã rồi treo cổ. Lư nghĩa tống giang thích về triều thì bị đầu độc. Bọn ăn thịt người như tôn thanh mẫu dạ xoa yến thuận đều chết thãm. Còn bọn còn lại đều nhận kết cục xứng đáng. Người khôn thì bỏ đi...
Lục lâm việt chỉ nổi loạn ở địa phương nhỏ. Quy mô sao so đc với bọn bên tàuLương sơn hư cấu bỏ m ẹ.
Suy cho cùng, cũng là một đám lục lâm thảo khấu.
Hỏi như cụ chẳng khác nào bảo Nam Cam với mafia Nga anh nào có tuổi so với anh nào?
Làm sao mà so sánh được.
Chỉ ghét cái kiểu tư duy: lục lâm thảo khấu tàu thì dưts khoát phải hơn lục lâm thảo khấu Việt Nam.
Là ông tổng ghi chép phải ko ạ?Mà GIỎI NHẤT phải là ÔNG VIẾT TÁC PHẨM NÀY
Full tiếng Anh thì e chệu rồi, chắc sau này có thời gian mới nghiền ngẫm được ợ, tks cụ.Dạ em hiện có mấy cuốn ebook thuộc loại novel thôi, nói về cụ William Marshall nhưng toàn tiếng Anh thôi ạ. Nếu cụ có nhã hứng đọc thì em lúc nào lục lại rồi xin gửi inbox hầu cụ.
Nhân đề tài luận về anh hùng dũng sĩ Đông Tây, em tình cờ phát hiện thấy có một cụ chả hiểu sao rất giống cụ Trường Quan nhà Thục Hán. Đố các cụ (các cụ thôi, chứ đề tài này chắc các mợ chả quan tâm), ấy là cụ nào?
Ấy chính là cụ Richard the Lionheart, Cœur-de-Lion, Ri-sa Sư Tử Tâm, Ri-sa đệ nhất nhà Plantagenet, Richard D'Anjou... Gớm ngoại hiệu đọc lên nghe cũng xủng xoẻng chả kém gì những Hán Thọ với Đình Hầu... nhưng vẫn phải kê ra để phân biệt với một cụ khác, cũng là Richard Plantagenet nhưng là quận công York, đầu sỏ cánh Hồng Trắng, bố đẻ cụ Edward March, Edward đệ tứ vua nước Anh thời chiến tranh hoa hồng sau đó chừng hơn 2 thế kỷ. Em thì cứ hay gọi dân dã là cụ Dick-Tim-To. Đúng là ngẫu nhiên thế nào nhé, mà đọc CV của cụ này nhiều điều rất giống với cụ Trường Quan, cứ như là cụ kia lúc bị Tôn Quyền thịt rồi thì đầu thai sang làm vua xứ Anh Cát Lợi vậy.
Đây nhé, hai cụ này cùng sức khỏe hơn người, võ nghệ vô địch (mặc dù em thì nghĩ chuyện cụ Dick đáng tin hơn, chứ nghe cụ Trường cầm con phóng nặng gần tạ là đã có mùi Trọng Đài rồi...), mà còn giống nhau ở chỗ kiêu ngạo bố đời. Cụ Quan thì dưới mắt không người, coi anh hùng thiên hạ chả ra cái đếch gì; cụ Dick cũng ngạo cả châu Âu, coi Philip nước Pháp như trẻ con mà bóp mũi luôn cả cụ Beaumanoir, Grand Master của dòng Hiệp sĩ Thánh chiến, đương thời được coi là tổ chức quân sự đáng sợ nhất thế giới Thiên Chúa.
Hai cụ này đều có vẻ tốt bụng nhưng nóng tính, cục lên là bất kể. Cụ Quan thì dâng nước dìm chết cụ Đức Bàng, cụ Dick thì hào hiệp, thằng em mưu phản mấy lần vẫn tha, thế mà lên cơn phát thui luôn năm chục ngàn mạng nam phụ lão ấu, đàn bà trẻ nhỏ thành Antioch, sau cứ ân hận mãi.
Cả hai cụ đều cách này hoặc cách kia làm phá sản nước mình, cụ Quan thì làm mất Kinh Châu mà kế liên Ngô chống Tào phá sản, cụ Dick thì đơn giản, chuộc cụ ấy ra là nước Anh khánh kiệt. Hai cụ này sinh tiền tung hoành ngang dọc thế mà đều chết lãng xẹt, cụ Quan thì bị thằng tôm tép Phan Chương nó tóm còn cụ Dick thì đánh khắp sa mạc ko đối thủ, nhưng lại chết ở cái thành Limoges bé như cái đấu, đến nỗi đời sau cụ văn sĩ xứ Tô Cách Lan là Walter Scott phải cảm thán rằng :
"Sinh thời đánh khắp bốn phương,
Cuối đời chết gục xó tường phong rêu."
Thật ra thì xét chi li cụ Dick nước Anh có vẻ có văn hóa hơn cụ Quan nước Tàu, ít nhất là cái khoản sinh ngữ. Thấy bẩu, cụ này ngoài tiếng Pháp và thổ ngữ xứ Ăng zu quê nội ra thì còn nói tốt tiếng latin, tiếng Saxon của đám thần dân Anh Cát lợi, sau đi thánh chiến bên Phi lít tanh còn chém tiếng Ả rập như gió đến nỗi cụ Saladdin xứ Syria còn lác cả mắt. À, hình như lúc bị cầm tù bên Áo còn ra rả chửi tay bo với Quận công Leopold bằng tiếng Đức nữa, kinh phết. Nói về tinh thần hiệp sĩ thì cụ này khá, lúc bé theo thụ giáo cụ Guillaume Le Maréchal, cũng tức là cụ William Marshall Sư Tử Đỏ, hiệp sĩ vĩ đại nhất châu Âu đương thời. Sau cũng đủ khiêm tốn để nhận rằng mình ăn được cụ Marshall lúc đã về già, chứ khi cụ kia tráng niên thì chưa chắc. Chứ em chưa nghe cụ Quan ngoài tiếng Tàu ra thì còn nói thêm được tiếng Nhật hay Hàn, còn nếu 3 nước Ngụy-Thục -Ngô nói ba thứ tiếng khác nhau thì không kể.
Với đệ cụ Dick thì có vẻ hoành hơn là đệ cụ Quan. Đệ cụ Dick, không nói về chức tước công hầu, cũng hết thảy đều là các hiệp sĩ tiếng tăm thân trải trăm trận, ví dụ cụ Henry Bohun, quận công Essex hay cụ John FizPatrick, bá tước Salisbury, hay một cụ (hư-cấu) là cụ Ivanhoe Bị ruồng bỏ, người Saxon Chứ không như cụ Trường, chỉ có mỗi một thằng mặt trắng Quan Bình đứng khoanh tay, với một thằng mọi râu ria Châu Thương cầm cái mác... hầu hai bên.
Dực đức tuổi gì đòi chơi anh bố? Lần nào cương anh bố cũng đều nhờ lưu bị đánh chiêng thu quân.Cuối cùng, em xin tán rộng ra tí chút, nhân tiện phê cụ Át một tí ạ. Như trên cụ bẩu, thằng Tiên Lữ Phụng là chiến thần đệ nhất thời Đông Hán kô ai dám cãi, em thì nghĩ dư lày: cụ có thể ko dám cãi, em thì ko buồn cãi, chứ nhìn sơ sơ trong 3 quốc đầy cụ dám cãi đấy ợ. Cùng thời thì bạn Phi trâu tức thị Đức Trương Dực nước Yên chả chửi thẳng mặt là gia nô ba họ, bem một lần ở Hổ lao quan chưa đã, về Từ Châu Tân Dã mấy lần cà khịa bem tiếp mà thằng Bố có dám đâu, quay ra giở tiểu xảo bắn kích bắn kiếc để lòe... bạn Quan công công thì thâm trầm hơn, vuốt tí dâu dia ko nói chứ trong bụng chắc cũng khinh như mẻ. Ừ thì một con nghẽo lông đỏ tung hoành trong đám quân trăm vạn, một cây phuốc xét Phương Thiên đánh khắp 18 lộ chư hầu... rồi sao, bị 3 cái thằng tôm tép Tục Ngụy, Hiến Tống, Thành Hầu nó trói như trói con lợn, ra trước Toà án nhân dân huyện thì mếu máo xin tha chết, lạt buộc có tí chút mà kêu váng lên là trói chặt...
Kém tí tuổi thì cụ không dám cãi chứ em nghĩ, bạn Khang Hứa Trọng mèo điên, bạn Vi Điển chó dại nhà Tào, sau tí nữa thì bạn Khởi Mã Mạnh con cháu bạn Viện Phục Ba chuyên nghề bóp vếu chị em nhà người ta, hay bạn Ương Văn A... mấy bạn đấy mà bảo Bố ngồi mâm trên thì các bạn ấy không phục. Đơn giản thôi ạ, chưa đánh với bố được một trận ra môn ra khoai thì tuổi éo gì mà vỗ ngực xưng Bố? Xiên trộm được bạn Trác một nhát thì bị mấy thằng lìu tìu Thôi Lý, Dĩ Quách nó lùa cho chạy như vịt, đến nỗi bác bố vợ hờ là cụ Doãn còn phải nhảy cầu, anh hùng giề, chiến thần võ thánh cái giề?
Nên thôi cụ ạ, truyện Tầu nó hấp dẫn là vì mấy bạn tiểu thuyết gia Am Thi Nại, Trung La Quán nó nói phét thành thần, chém gió thành bão, đại khái nói như cụ Điền Nguyễn Tiên tức Dzu nhà mình là "mua vui cũng được một vài trống canh", chứ cứ tích phân ra thì cụ khen hết lời cũng không sai, mà em chửi thậm tệ nghe cũng có lý. chém đến không ngượng mồm, kiểu Hạng Võ cử đỉnh nghìn cân, hay bạn Quỳnh Tần đời Đường hai tay cầm hai cái dùi cui gọi sang mồm là cái gì Đồng giản, không thèm đánh mà cho con nghẽo quất đuôi phát là thằng tướng địch mũ mão giáp trụ đầy đủ phải nát sọ... chém mãi thành dai với dại, mua vui cho các cụ mợ Ofun thế đủ rồi, ta dừng đây cụ nhể?
Theo cụ thì ai là mạnh nhất trong Thủy Hử ạ?Kiểu viết tiểu thuyết chương hồi của tàu là nhiều tiểu truyện lồng trong một đại truyện, mỗi tiểu truyện thường tập trung vào một-hai nhân vật giữa vô số nhân vật trong cả đại truyện. Khi tập trung mô tả một nhân vật, tác giả tàu chả ngại ngần gì mà ko múa bút tung hoành, nên trong phạm vi tiểu truyện của nhân vật đấy thì thường là người đọc có cảm giác y giống như thiên hạ vô địch vậy, mà thường là chả có logic mẹ gì khi liên hệ với các tiểu truyện khác cả. Chính vì vậy mà những câu hỏi kiểu như cụ thớt đặt ra, ví dụ: ai là mãnh tướng đệ nhất thiên hạ trong Tam Quốc? Ai là đệ nhất dũng sĩ Tùy Đường?... kiểu gì cũng sẽ có câu trả lời cuối cùng là Sôngôku hoặc là Tề Thiên Đại Thánh...
Lý Sư Sư có phải là dân showbiz phỏng cụ? Em đọc mấy truyện tuyền gặp em Sư Sư bán thân nhưng không bán nghệ. À nhầm, bán nghệ chứ không bán thân.Theo em là Lý Sư Sư