Ngày thứ 7 trong chuyến hành trình, nhóm nàng bắt đầu rời Saga để tới Darchen. Đêm trước đó, nhiệt độ ban đêm ở Saga đã xuống âm độ. Thật may là FIT agency đã “upgrade” cho nhóm nàng từ tiêu chuẩn ngủ “dorm” ở “guesthouse” lên ở The Grand Hotel of Western Post, một khách sạn mới khai trương năm 2016 với điều kiện phòng rất tốt tại khu vực đó, có đệm sưởi, có nước nóng. Sau bữa sáng 30 tệ với bánh bao, cháo, salat và trứng luộc (lại trứng luộc), 2 xe bắt đầu di chuyển, quãng đường hôm nay gần 500km, độ cao chênh so với Lhasa đã là hơn 1000m. Thời tiết hôm đó khá kỳ lạ, hai phía con đường chính, một bên mây vẫn bồng bềnh với màu trời xanh bên những đỉnh núi tuyết vĩnh cửu trắng toát. Nhưng lạ kỳ, một bên bầu trời vẫn vũ đầy mây đen. Buổi sáng hôm ấy, nàng hỏi lại Penpa về tình hình thực tế ở Kailash để phổ biến cho đoàn. Vài ngày trước, khi trao đổi về việc thuê porter và ngựa khi đi Kora, anh chàng nói chưa liên lạc được với người trên đó, có vẻ điện thoại của người quen không có sóng. Bẵng đi một vài hôm, Penpa nói đã gọi được và năm nay lạnh muộn hơn, mùa Kora chưa thực sự bắt đầu. Và như vậy, có nghĩa là mọi thứ sẽ khó khăn hơn, nhóm nàng sẽ cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Ơn giời, quả thực nhóm nàng cũng đã chuẩn bị khá chu đáo cho chuyến đi, cả về vật dụng hỗ trợ, trang phục và lương thực. Chừng gần trưa, Penpa vẫy nàng lại, đưa cho nàng điện thoại, đó là hình ảnh được chụp tại điểm bắt đầu của vòng Kora, cách trung tâm Darchen chừng 2 km. Mặt đất phủ trắng tuyết và bánh chiếc xe land cruiser đóng băng tua tủa. Penpa nói, nhóm đó đã phải quay về.
- “Vậy người dân địa phương ở Darchen nói thế nào? Mày đã gọi điện được cho tụi khách sạn chưa? Tụi nó nói sao?”
- “Nhân viên khách sạn bảo từ sáng hôm nay tuyết không rơi, vẫn có thể đi được”
- “Vậy khả năng đi là 50 - 50, mày nghĩ là tụi mình có nên thông báo cho mọi người biết tình hình không Penpa?”
- Chưa có thông tin chính xác nên tao nghĩ là mình không nên nói bây giờ, khi đến Darchen, mày để mọi người nhận phòng. Tao sẽ chạy đi hỏi mấy người dân quanh đó coi sao.
- Okie, tao cũng nghĩ chờ tình hình coi sao rồi tối mình thông báo tối nay vậy.
Penpa vỗ vỗ lưng nàng, nói nàng đừng lo lắng, có gì mới chàng sẽ báo cho biết nhé.
Giời ạ, ai mà không lo lắng cho được, từng đó con người mong ước được thực hiện vòng Kora đến vậy. Quyên thậm chí quay lại Tây Tạng phần nhiều vì muốn hoàn thành vòng Kora kia mà.
Nàng không nhớ lúc đó mình nghĩ gì trong đầu, nhưng bữa trưa hôm đó, quả là khó nuốt, nhưng không, dù gì vẫn phải ăn để có sức kia mà. Ăn chứ.
Hai bên đường, từng đàn cừu vẫn thong thả gặm cỏ, nắng vẫn đổ một bên, mây đen vẫn vần vũ một bên. Con đường tít tắp phía trước nắng từ bên trái đã tràn sang, mây đen từ từ dạt về xa bên phải. Trên xe, nhiều người đang niệm “Om Mani Padme Hum” cùng Thầy, Mỹ Mỹ đang mở Chú Đại Bi. Cả xe ngập tran bầu không khí thành kính, nàng cảm thấy vậy. Xế chiều, xe dừng lại tại Hồ thiêng Manasarovar, nơi người đi Kora lần đầu tiên sẽ được chiêm bái Kailash Mt. Núi thiêng hiện ra mờ ảo sau dải mây, ẩn hiện không ngừng. Nàng, trong số nhiều người đứng đó, quay mặt về hướng núi, chắp tay cầu nguyện, hẳn là trong những lời cầu nguyện đó, chắc chắn đều cầu xin được hoàn thành vòng kora một cách trọn vẹn và bình an.