Đọc cái đoạn này thấy xịt choá nó còn hơn cả thịt chó
Tôi vừa nhón một miếng thịt (tưởng rằng) luộc, định cho vào miệng, thì ông đã đứng bên, xua tay: “Ăn thế là không đúng!”. Rồi ông ôn tồn giải thích, với giọng một giảng viên sử gần nửa thế kỉ: “Đây là thịt hấp. Ăn là mình phải ăn với lá mơ này”. Nói đoạn, ông đặt miếng thịt lên chiếc lá to, một mặt đỏ và gai hơn mặt còn lại.
“Nhớ là phải cuốn mặt đỏ vào trong, không ăn dễ rát lưỡi. Rồi phải thêm một lát gừng, một nhánh xả, ăn được húng chó không con?” Nói đến nguyên liệu nào, ông lại luôn tay bẻ bẻ gắp gắp đúng nguyên liệu đó, rồi, chẳng đợi tôi trả lời, đã bấu hai lá húng chó bỏ lên. Đoạn, ông cuộn tất cả các nguyên liệu vào, như một điếu xì gà khổng lồ ngon lành và tươi ngon, chuyền cho tôi.
Với một thằng nhóc cảnh ăn như quỷ, chả ăn được rau hành, lần này lại là cả một tổ hợp toàn những thứ kì dị, đúng là bất quá cũng có chút hồi hộp. Vừa cầm vào miếng “gỏi”, ông đã bảo ngay: “Cái món này, là mình phải chấm với muối chanh”. Thế là, hồi hộp và háo hức, tôi chấm.
Ấy vậy mà, chúng nó “quện”. Chẳng từ nào hợp hơn, dân dã hơn và biểu vị hơn từ “quện”. Đầu tiên là miếng lá mơ thơm nhẹ, mùi như bạc hà nhưng dịu hơn vài phần, làm nên cho chút cay cay của gừng, đắng ngọt của xả, hăng hăng húng chó, và cuối cùng….
Là miếng thịt. Trời ơi, miếng thịt nó chẳng mềm như thịt lợn, nhưng cũng chẳng dai ngoách như thịt bò. Nó vừa đúng độ, vừa sần sật ngon, vừa ngầy ngậy béo. Mà, cái béo nó lại rất vừa vặn, chẳng đi đâu mà quá đà, bởi những thứ rau, những thứ lá đã tự nhau tương hỗ, mà bổ mà trợ, vừa đủ năm thứ vị, ngọt, bùi, đắng, mặn, chua. Thử hỏi, trên khắp Trái Đất này, còn món ăn nào, đặc sản quốc gia nào, ăn một miếng thôi mà đã dậy được cả bao mùi vị như vậy không?