- Biển số
- OF-44188
- Ngày cấp bằng
- 23/8/09
- Số km
- 1,539
- Động cơ
- 477,797 Mã lực
- Tuổi
- 122
- Nơi ở
- Kinh đô Thăng Long
Em hóng tiếp cho thớt lên trên. Cám ơn min mod đã theo sát thớt
E đang trong bệnh viện, cũng vừa đc nghe kể chuyện gần giống của cụEm nè, vô công tác. Nhậu xỉn quắc cần câu bên kênh Thị Nghè.
Chạy taxi về qua Ng Văn Trỗi, có người vẫy. Em kêu tài xế dừng thì thấy bế đứa nhóc mềm oặt.
Chạy tới gần Nhi Đồng 2 thì thấy nhóc xụi lơ
Em bế thốc chạy vô cấp cứu và má nó chạy theo!
Bs nói: Bé đi rồi!
Má nhóc khóc quá trời kêu la không có tiền đưa con về Hậu Giang.
Hic, móc hết ví được gần 3 tr đưa cho cổ, quay sang vuốt mắt cho bé con rồi về.
Taxi vế ks mới nhớ chả còn đồng nào, kêu tài xế chở ra ATM rút thì ổng nói : " Anh nỡ lòng nào lấy tiền của chú em"
Thứ nhất: 115 không nhiều xeVà cuối cùng người được hưởng lại là chính người bệnh
Quan điểm của tôi là nếu cần dùng tới dịch vụ vận chuyển cấp cứu, tốt nhất ta vời đến lực lượng 115 biển xanh chuyên nghiệp cho nó lành.
Sao phải xoá, đọc để thấy cuộc đời còn nhiều người tốt, cho đi mà ko mong nhận lạiMin , mod ơi xin phép được xóa topic này dùm em nhé !
Em cũng chúc cụ chủ sức khoẻ và an toàn trên những nẻo đường từ thiệnCụ chuyển lời trân trọng hộ em.
Thần hồn nát thần tính đó cụTháng trước em xuống Cẩm Phả chơi với thằng em.
Đi gần đến nhà nó thì không nhớ nhà nên móc điện thoại ra gọi hỏi đường. Thế quái nào mắt nhắm mắt mở xe em tự nhiên phi lên vỉa hè, đồng thời em nghe thấy tiếng trẻ con kêu thét ré lên, như kiểu bị xe chèn qua ý. Thoáng vài giây suy nghĩ rụng rời tay chân, em đinh ninh là xe vừa va phải trẻ con rồi...
Sau khi lau mồ hôi vừa toát ra đầm đìa thì em xuống xe, tuyệt nhiên ko có 1 đứa trẻ nào gần đấy, xe cộ vẫn bình thường. Phải trấn tĩnh độ vài phút em mới lên xe đi tiếp được.
Các cụ lý giải giúp em trường hợp này với ạ.
Dù lâu rồi, nhưng vẫn móc lên để mời diệu bác.Em nè, vô công tác. Nhậu xỉn quắc cần câu bên kênh Thị Nghè.
Chạy taxi về qua Ng Văn Trỗi, có người vẫy. Em kêu tài xế dừng thì thấy bế đứa nhóc mềm oặt.
Chạy tới gần Nhi Đồng 2 thì thấy nhóc xụi lơ
Em bế thốc chạy vô cấp cứu và má nó chạy theo!
Bs nói: Bé đi rồi!
Má nhóc khóc quá trời kêu la không có tiền đưa con về Hậu Giang.
Hic, móc hết ví được gần 3 tr đưa cho cổ, quay sang vuốt mắt cho bé con rồi về.
Taxi vế ks mới nhớ chả còn đồng nào, kêu tài xế chở ra ATM rút thì ổng nói : " Anh nỡ lòng nào lấy tiền của chú em"
Những chuyện kiểu này e thấy các vùng quê gặp rất nhiều, toàn ng lớn nghiêm túc kể chứ ko trẻ trâu chém gió gì cảở đây có ai hay câu cá đêm ko ạh?nếu có thì đưng đọc chap này nhé,còn ráng đọc xong ko câu đêm nửa thì đừng cóe đấy ạh
-bệnh nhân ổn rồi,con qua Sùng Chín (Chấn Thương Chỉnh Hình) đón bệnh về nhé,mà hơi xa,có gì rủ thêm a.Chương đi nửa nha
-dạ vâng,mà ở đâu lận chú?
-hình như là Trà Vinh.để chú nhắn số qua rồi con liên lạc đi cho rõ
tắm rửa,thay đồ rồi đi lấy xe thôi
-alo,chị ơi,e xe bên từ thiện,e đón chị ở đâu đc ạh
-e bên Chấn Thương Chỉnh Hình,a tới cổng đi rồi e ra đón
sau khi đón bệnh nhân xong thì đc biết là đưa về Trà Vinh,bệnh nhân là công nhân cho 1 công trường ở Q7,trong lúc đang thi công ko may trượt chân rơi khỏi giàn giáo gẫy mất 1 chân với 1 tay
sau khi trả bệnh xong thì cũng trễ lắm rồi
-thôi chào gđ e về,cũng trễ lắm rồi,sáng mai e còn đi phát cơm cho bv nửa – a Chương nói
-2 a ở lại dùng bửa cơm đã,tụi nhỏ nấu gần xong rồi – tiếng ba bệnh nhân nói
sau 1 hồi lưỡng lự thì a Chương nói
-dạ,vậy phiền gia đình quá
sau khi ăn uống xong thì e thấy em của bệnh nhân xách cần đi câu cá.máu mê chơi nổi lên vì e cũng thích môn thể thao hên xui này lắm
-bé ơi,câu cá gì vậy?
-cá tra dầu a,ở đây nhiều lắm,tối nào e cũng đi câu về làm bửa ăn cho gđ
-a.....đi theo 1 chút nha.....a cũng mê kéo cá này lắm
-thôi,trể rồi e,tranh thủ về nửa....a Chương nói
-1 chút thôi,làm ơn đi mà.....plzzzzz
-vậy 1 chút thôi nha,a đi nửa
cả 3 đi men theo con kênh lên trên,cách nhà khoảng độ hơn 1km....để tả sơ ngôi nhà nhé
nhà nằm cặp với 1 con đê,vừa đủ cho 1 xe ô tô chạy,đối diện là con sông lớn lắm,xung quanh nhà là ruộng ko àh,dọc theo bờ đê là mấy rặng dừa nước vươn ra ngoài mé sông.ở đây còn hoang vu nên xa lắm mới có 1 căn nhà.....
-nửa đêm với khung cảnh như thế....4 bề im lặng đáng sợ......chỉ có ánh trăng lúc ẩn lúc hiện khuất sau những áng mây,mỗi lần mây bay đi lộ ánh trăng ra rọi lên những rặng dừa nước càng cộng với gió lạnh thổi nhè nhẹ càng làm cho khung cảnh thêm quái dị....mà lỡ mê rồi,theo luôn chứ sao giờ....
-ở đây nè a,e hay ngồi câu ở đây.có 2 cái cần thôi nên 2 a cái,còn e cái nha
-oh,rồi e đi đâu?
-e xuống xích dưới kia tý,ko thôi rối dây sao
-oh.....đừng đi xa quá nha.....a sợ
-chạy cấp cứu mà sợ ma àh.....coi chừng lát.......biết bị hớ nên nói tới đây nó ngưng rồi te te đi
-lát sao?ê,lát sao vậy nhỏ....
-ko có gì đâu,a ngồi đó câu đi,nhớ quăng cần ngược nước lên trên nha
-..........thằng này nó làm e teo quá a Chương
-ma cỏ gì,xê qua bên,để a
tủm.......tiếng cục mồi bay ra ngoài xa rơi xuống
-1h mấy sáng ngồi câu cá.....giống bệnh quá ko a
-có gì đâu,hồi chưa lên làm cho chú a cũng toàn đi soi ếch giờ này...
-a ko sợ ma hả
-mày nghĩ sao ko......mà vì miếng cơm cũng phải đi thôi,riết rồi quen àh
tọc....tọc....tọc
-wtf,tiếng....gì vậy....a...
-cá nó ục chứ gì,mày xê ra tý coi,ngồi sát như pê-đê vậy mày
-e sợ.....lạnh quá......gió gì mà lạnh nổi cả da gà vậy trời
bủm.......
-dính rồi nè.mày kéo đi,đóng mạnh lên,miệng nó cứng lắm,ko đóng mạnh vuột lưỡi giờ
-đang đóng.......nè.......rè rè rè,tiếng kéo của cần câu
-ê nhỏ,dính cá rồi nè,qua đây đi
1 sự im lặng.......
vật lộn 1 hồi lâu mới lôi đc con cá lên bờ,a Chương phải lội xuống mé sông để kéo nó vô vì sợ nó lủi vào bụi dừa nước là mất toi công sức nãy giờ
-dính cá rồi hả?sao hay vậy,e ngồi nãy giờ ko có con nào rĩa mồi nửa.mà sao ướt mem vậy a
-ổng xuống kéo con cá vô,sựo nó lủi vô bụi dừa nước
-trời...sao....dại vậy......đừng lội xuống đó nửa nha – giọng nó nửa lấp lửng,nửa run run
-sao vậy?
-ko có gì,a câu tý nửa đi
-thằng này nó ma quái vậy a.....nó càng nói e càng teo
-có gì đâu,nó sợ a ko biết bơi hay gì ấy mà,đưa cần đây
tủm.....tiếng cục mồi bay ra ngoài sông
đang ngồi chờ thời thì......
-a Chương ơi.....hình như thằng nhóc đứng nhìn mình kìa
-gì vậy nhỏ?tiếng a Chương hỏi lớn
nó im lặng,ko nói tiếng nào(đoán là nó thôi,vì xa + trời tối ko nhìn thấy mặt)
-thằng này nó làm mấy trò ma quái thiệt,tự dưng đứng giữa đường nhìn mình – a Chương vừa nói vừa quay mặt ra con sông
-ko...phải a ơi.......hình như nó.......ngoắc mình kìa.....
-có gì ko nhỏ?a Chương hỏi lớn thêm lần nửa
nó vẫn lặng lẻ đứng đó nhìn,từ từ đưa tay lên vẫy vẫy......
-qua đó....xem....sao a......tự nhiên e thấy hồi hộp quá......
-đi
cả 2 ae từ từ đi lại hướng nó,vừa đi vừa khum khum xem có chuyện gì ở đó.....đột nhiên,nó quay qua rồi......từ từ đi xuống sông
-ê,nó đi xuống bờ sông rồi kìa – tiếng e nói vừa đủ 2 người nghe
đi tới chổ nó thì lạ lùng......ko có nó ở đó......ko có 1 ai.....
-nó đâu rồi?tiếng a Chương hỏi
-kìa.....nó đứng.....trong đám....dừa nước...kìa a.......
nhưng hoàn toàn đó chỉ là 1 cái bóng mờ mờ ảo ảo,ko xác định đc có phải là nó hay là ko.vì mấy bác biết,ban đêm dưới quê cách nhau 2m chưa chắc gì nhìn thấy mặt nhau
-để a xuống đó.....tiếng a Chương nói
-thôi a,a...bỏ e trên...đây mình ên hả
ảnh ko trả lời mà túm tay vào mấy lá dừa nước rồi từ từ tuột xuống dưới.......bụi dừa nước “nó”đứng vươn ra hơi xa ngoài bờ đê...bỗng...xoạt.....tiếng trượt chân của a Chương làm ảnh buông bụi dừa nước rơi tỏm xuống nước
-ê.......a xuống đó làm gì vậy
-wtf.....nó ở đây.....còn dưới kia.......!????mồ hôi túa ra,miệng lắm bắp ko nói đc gì.cả người cứng đờ ko nhúc nhích nổi
bỏm...bỏm....bỏm.......
-a Chương,a sao vậy......
chưa kịp nói thì thằng nhỏ phi xuống ầm,nó bơi ra kéo ảnh vô
-a sao vậy?ko biết bơi hả?
-chuột rút........sao mày nhanh vậy....vừa thấy mày đứng trong rặng dừa nước mà...mà mày chui vô đó kiếm gì vậy
-e....e.....e đi.....ĩa(khúc này hơi dơcó gì mod tha e ạh) nãy giờ mà.......e đâu có ở đây,mà cần câu e để đằng kia mà...
-vậy........thôi về....về bây ơi....ở đây hết vui rồi.....a Chương đánh ực 1 cái rồi nói
trên đường đi,cố gặng hỏi mà nó ko nói gì.......ko giải thích gì,về đến nhà nó nói
-2 ảnh mới....gặp đó cha...
bà thím mặt tím ngắc.......ú ớ hỏi
-trời.có làm sao ko.....sao người ướt nhem hết vậy cậu,vô thay đồ,để tui vô lấy đồ của ổng cho cậu mặc đở nha,bệnh chết
sau khi thay đồ xong xuôi,ngồi uống chén trà với ông chú cho ấm người.....a Chương hỏi
-vụ này là sao vậy chú?
Ông chú ko trả lời ngay mà kéo chân lên ghế(kiểu chân trên chân dưới,bác nào dưới quê chắc chắn biết kiểu ngồi này)vừa rít điếu thuốc vừa nheo nheo mắt như đang nhớ lại gì đó rồi chậm rãi nói
-thằng Tủn,lúc trước nó có thằng bạn......cùng tuổi với nhau,nhà nó đằng kia kìa......2 thằng chơi thân với nhau lắm........tối nào cũng rủ nhau đi câu cá đêm vậy đó.....mà chèng ơi,bửa đó nước lớn......thằng Tủn về nhà lấy thêm mồi khi quay lại thì thằng kia mất tiêu......cả 2 gđ đốt đèn măng-xông tìm cả đêm nhưng ko gặp.....sáng lại thì ông ngư kia chèo xuồng đi thả lưới,khi kéo lưới lên thấy nặng tưởng đâu cá lớn,ai ngờ xác nó mắc trong lưới.....
đêm đã lạnh....nghe câu chuyện xong còn lạnh hơn nửa......da gà,da cóc,da nhái,da ển ương gì nổi lên hết.........
-rồi sau....sao chú?mình hỏi
-người dân ở đây lâu lâu gặp nó hoài....chắc chưa siêu thoát đc....thôi,2 a ở lại ngủ 1 đêm nay...sáng mai về sớm nghen
-dạ thôi......tụi con đi,sáng mai còn lên bv phát cơm nửa chú – a Chương nói
cả 2 lên xe đề máy dong thẳng 1 hơi về Sài Gòn.........ko nói củng biết,có cho tiền triệu thì 2 ae cũng ko dám ở lại ngủ khi nghe xong chuyện ông chú kể
Em đọc một lèo hết thớt này. Thật sự cảm phục cụ và Ông Chú của cụ. Kính chúc cụ và Ông Chú Nhơn Hòa của cụ luôn an lành.xin cám ơn cụ ạh.chúc cụ chân cứng đá mềm ạh.kính cụ 1 ly vodka ạh
Bên kia e cũng đọc 1 lèo hết tất cảEm đọc một lèo hết thớt này. Thật sự cảm phục cụ và Ông Chú của cụ. Kính chúc cụ và Ông Chú Nhơn Hòa của cụ luôn an lành.
Em có đọc Ký ức 1 thời ngang dọc của một cụ làm công việc lái xe cứu thương trên OF (cụ Lê_Tuấn1989 ). Cụ ấy kể rằng: Mỗi khi chuyển xác, cụ ấy thường chắp tay xá 3 xá, khấn người đã khuất rồi mới chuyển người ta đi. Khi đưa người đã khuất về đến nhà cụ ấy cũng xá và khấn đã hoàn thành việc. Em viết thế này có thể thừa với cụ, cụ bỏ qua nhé.