- Biển số
- OF-57194
- Ngày cấp bằng
- 19/2/10
- Số km
- 2,778
- Động cơ
- 466,063 Mã lực
Tự nhận sai thì là quá dở rồi
Hì, em đc nghe câu chuyện của mợ, em cảm thấy an ủi lắm, nhưng bây h mình đã trưởng thành rồi phải ko mợ, sự hiểu làm này về phương diện kinh doanh thì xem như là sự cố nghề nghiệp do tính bất cẩn của em là đã ko rõ ràng rành mạch, có mỗi cuốn sổ cũng ko ghi vào. Nhưng em tin là khi họ bình tĩnh trở lại họ biết đâu 1 đêm nào đó họ sẽ suy nghĩ lại về chuyện này, mặt hàng của em là thứ ko thể dùng doanh thu của quán họ để đối chiếu được, khách vào quán có người ngồi 1 lát rồi ra về, nhưng cũng có người ngồi rất lâu mà khi họ ngồi lâu thì xô đá của họ sẽ nhanh tan hết và họ phải gọi thêm xô khác. Em đc 1 niềm an ủi rất lớn đó là khi họ đi kể chuyện này với những người khác, họ đã hiểu vấn đề hơn chủ quán và ai cũng bênh vực cho em, ai cũng nói đó là sự hiểu lầm chứ thằng đó ko phải hạng người ngu dốt và bất lương đến mức ăn gian mấy bao đá suốt mấy tháng trời trong khi đc D ( tên chủ quán ) cho ăn cơm trưa như rứa mô. 1 lần nữa em xin cám ơn mợ đã động viên và an ủi emCó những nỗi oan khuất cứ thế theo mình suốt cuộc đời mà nhiều khi mình không có cơ hội để giải thích.
Hồi bé em cũng có nỗi oan như thế. Hồi cấp 2, mẹ em sai ra chợ mua cái bóng đèn pin, em ra chợ mua ở cái hàng xén lại đúng vào nhà của cô giáo chủ nhiệm cũ hồi cấp 1, cô rất quý em. Mẹ của cô ra bán, đưa cho em cả hộp nhỏ đựng bóng cho em chọn, em không mang đèn ra thử, em chọn cái to nhất nhỉnh hơn hẳn, vì đồng giá mà còn trẻ con nên e nghĩ chọn cái to lợi hơn. Về nhà thử vào đèn nó không sáng, mẹ bảo em mang ra đổi, bà mẹ cô giáo không cho đổi mà làm ầm cả chợ lên, bảo em tráo cái bóng hỏng khác, bà bảo nhìn vào hộp đây này, làm gì có cái nào to bằng/giống như cái em mang ra. Cô giáo em lúc này ở trong nhà, nhìn ra và lại quay vào làm việc khác. Không giải thích được em phải mang cái bóng hỏng về, khóc mà không làm gì khác được. Giá hồi ấy, vài hôm sau em biết đường tìm gặp cô để nói đc ấm ức của mình mà ko cần đền bù gì khác chỉ cần cô hiểu là được, thì không mang theo đến tận bây giờ.
Đoán là khách này họ tìm được mối khác rẻ hơn rồi. Cụ đã sai từ lần xin lỗi đầu tiên, mình không sai không cần phải xin lỗi. Em mà là cụ là em cảm ơn khách, mang quà tới nhà cảm ơn khách và hỏi xem bên kia lấy hàng từ đâu giá thế nào. Giờ lỡ rồi thì thôi, cụ rút kinh nghiệm làm sổ sách giấy tờ. Nếu muốn chuẩn chỉ nhanh thì down 1 bảng Thu chi excel, người ta điền sẵn công thức rồi. Cụ chỉ cần điền số lượng là nó tự ra phiếu thu, phiếu chi. In ra đưa khách ký hai bên cùng check được.
Dạ, hì mất khách lớn là mất doanh thu lớn, buồn lắm chứ bác
Bỏ mối đó đi cụ ạ. Càng giải thích họ càng nghi ngờ và được thể. Dành thời gian tìm và khai thác mối mới biết đâu nhiều cơ hội tốt sẽ đến với cụ! Nghề giao đá vất vả nặng nhọc lắm, cụ cố gắng lên nhé. Mong cụ thành công!
Các cụ trên đã góp ý rất chân tình. Nhà cháu nghe các cụ dạy: Tiền bạc phải phân minh, yêu nhau phải rào dậu cho kín thì mới bền được. Cụ chủ vì tính cả nể nên sơ suất ngay từ đầu rồi, đừng chạy theo nữa mà hãy coi đó là học phí phải trả trên đường kinh doanh. Chúc cụ chủ buôn bán phát đạt và thành công trên thương trường.Thời gian chữa lành mọi việc. Càng thanh minh lúc này càng khó. Cụ đừng coi họ là KH nữa, coi họ là bạn cũ thôi, thỉnh thoảng qua hỏi thăm có chút quà theo đúng cái họ quan tâm càng tốt. Kiểu gì cũng có lúc họ nghĩ lại...
Em chào cccm, trong đây em biết có nhiều cụ mợ là những doanh nhân thành đạt, tài giỏi. Em có đôi lời muốn tâm sự và mong cccm chỉ vẽ giúp em chuyện này. Em sn 90, đi bỏ hàng kiếm lời, mặt hàng em bỏ là nước đá viên, em đi bỏ từ năm 23 tuổi, công việc thật sự rất vất vả và không có thời gian để giao lưu với bạn bè, em chỉ biết lủi thủi cày quanh năm suốt tháng, cho đến bây giờ em có 1 số lượng khách hàng khá ổn và đa phần đều rất thân thiết với em mặc cho thị trường khá bất ổn định, phá giá khắp nơi.
Biến cố xảy đến như sau ạ:
Em có bỏ đá cho 1 khách hàng, em xin giấu tên họ và gọi là chị D, những ngày tháng đầu tiên em bỏ cho họ mỗi ngày 1bao, có khi 2bao, và họ hay dồn 10bao trả 1 lần, cứ như vậy cho đến khi họ gặp vận may đổi đời, ko quá 2 năm quán xá của họ trở nên đông khách, lúc này mỗi ngày số lượng tiêu thụ đá của họ mỗi ngày từ 20-30bao. Họ vẫn tin tưởng em và ko bao giờ ghi sổ sách gi cả mặc dù lúc này tiền đá nếu tính ra theo tháng thì cũng k dưới 15tr. Mọi chuyện cứ suôn sẻ, em với họ buôn bán với nhau lúc nào cũng vui vẻ, thậm chí họ còn cho em ăn trưa tại quán họ vì thấy em hay ăn cơm bụi, nhiều người tới chào hàng với giá rẻ hơn em nhưng họ vẫn luôn ủng hộ cho em, tiền hàng vào mỗi tối em sẽ đến lấy. Cho đến cách đây 2 tháng, quán xá mở ra nhiều hơn, có vẻ như họ gặp khó khăn hơn khi vấp phải sự cạnh tranh nhiều phía trong đó có cả ông bác ruột của họ mở quán ngay phía trên cách họ 2 ngôi nhà và lấy đi 1 số khách của họ. 2 tuần trước như thường lệ, em đến lấy tiền hàng, chị đó thắc mắc là tại sao hôm qua hôm qua chị bán đc hơn 20tr mà có 26bao đá, hôm ni bán ế có mười mấy triệu mà lại 27bao. Em lúng túng ko biết phải trả lời như thế nào trong hoàn cảnh đó, thực sự từ trước đến nay em bỏ bao nhiêu em lấy tiền bấy nhiêu chứ chưa bao giờ em dám ăn gian của họ vì em biết trong buôn bán chữ tín đáng giá hơn tiền bạc. Sau đó họ yêu cầu từ ngày mai hãy để nguyên cho họ 20bao, họ sẽ tự lấy bán, hết thì họ kêu thêm. 2 tuần trôi qua như vậy và ko có hôm nào số lượng trên 20bao cả, tối hôm qua khi em đến lấy tiền thì họ nói ko muốn làm với em nữa, ,mai em ko cần bỏ cho chị nữa đâu. Sau đôi ba câu xin xỏ, em biết họ đang rất bực bội vì thế đành ra về. Nửa đêm gác trán em bắt đầu ngồi và ngẫm lại về mọi thứ, có lẽ mình đã bị họ đánh giá là 1 người bạn hàng ko còn tin cậy nữa rồi, dù có là bất kỳ lí do gi thì mình cũng là người chịu trách nhiệm về mọi thứ, thế là sáng nay em chờ lúc chỉ có 1 mình họ ở quán em tiến đến và xin đc nói chuyện với họ:
- chị có đang rảnh rỗi ko, cho em vài giây, em muốn trình bày với chị vài lời
- em nói đi
- em rất xin lỗi khi để chị cảm thấy đã xảy ra sai sót, gây thất thoát số lượng, em mong chị cho em 1 cơ hội để sửa sai.
Ngay sau câu đó họ nói luôn từ mai em ko cần bỏ nữa, chị kêu người khác rồi, chị ko có chi muốn nge nữa hết, em về đi. Mất uy 1 lần là mất mãi mãi. Họ lặp đi lặp lại câu đó vô số lần và ko cho em tài mở miệng được, mọi người xung quanh bắt đầu chú ý, khi này mẹ của chị chủ quán nói chừ tính hắn đang rất nóng, con đừng nên cố nữa, thôi về đi, chờ mọi thứ đỡ hơn rồi nói sau. Em ra về trong sự đau khổ cccm ạ, em ko chỉ mất đi 1 khách hàng chủ lực mà còn mất cả uy tín trong mắt họ, em nghĩ sớm muộn rồi đây họ sẽ đi đồn khắp nơi, hôm nay em mất họ có thể ngày mai em sẽ mất cả các mối lân cận, sự nghiệp gây dựng bằng công sức và mồ hôi trong những năm qua coi như tiêu tan. Em xin trình bày với cccm các nguyên nhân mà em nghĩ là sau khi họ bắt em bỏ đúng 20bao/ngày chọ để họ tự lấy nó lại chênh lệch với khi em tự bỏ rồi báo lại với họ vào các tối trong ngày
1. Sau khi quán họ ăn nên làm ra, họ thuê em gái ruột của họ quản lý quán, quản lý khá dễ tính, nhân viên khi lấy đá rất phung phí, khi lấy đá cho vào sô đem ra cho khách bọn nó múc 1 nửa cho vào sô 1 nửa rơi ra ngoài, đến khi khách về đá dư bọn nó cũng vứt đi luôn chứ ko lấy bỏ lại vào thùng, em đã có đôi lần chứng kiến và bảo quản lý nhắc nhở về điều đó, 1 tháng trước quản lý nghỉ bầu và xin nghỉ, chủ quán tự đứng ra quản lý mọi thứ, có lẽ nhân viên thấy có chủ quán nên làm đàng hoàng hơn, nhất là sau khi thấy chủ quán bắt em để yên đá trong thùng cho họ tự lấy.
2. Trong vòng 6 tháng trở lại đây, có 6 quán mới mở ra tính luôn cả quán ông bác ruột của họ mở ngay cạnh họ, khách thì lui tới chỉ chừng đó, giờ họ có nhiều lựa chọn hơn thì chắc họ sẽ ngồi nay đây mai đó chứ ko còn trung thành với quán đó nữa.
Em xin thề trên danh dự của 1 người đàn ông đi từ 2 bàn tay trắng cho đến hôm nay với cccm là em chưa bao giờ cố ý khai khống số lượng hàng hoá của họ hay của bất cứ khách hàng nào lên dù chỉ 1 lần, em bỏ bao nhiêu em lấy bấy nhiêu, huống chi họ đối xử với em rất tốt. Em chưa bao giờ trải qua biến cố tệ hại như thế này trong công việc. Em định bụng 2 3 hôm nữa chờ họ nguôi bớt cầm phong bì bên trong có 2tr là 4 tháng tiền ăn mà họ đã cho em ăn trưa đến để trả cho họ và xin xỏ họ lần cuối, nhưng em biết là cách này chưa ổn lắm. Cụ mợ nào có thể giúp em thêm cách nào khác để em lấy lại danh dự cho bản thân được ko ạ, em xin hầu cccm từ giờ đến sáng vì chắc đêm nay em cũng ko ngủ đc. Rượu em đang chờ sẵn, chỉ chờ cccm vào để rót thôi ạ.
1. Em có 15 mối tầm cỡ nàyEm xin hỏi cụ chủ vài câu. Cụ trả lời và tự tìm câu trả lời nhé
1. Cụ có bao nhiêu khách hàng cùng tầm cỡ này
2. Khách hàng này có phải kh lớn nhất ko? Khách lớn nhất của cụ doanh thu 1 tháng gấp mấy lần kh nói đến?
3. Khách hàng của cụ ai là ng quyết định nhập hàng? Ng đó cụ biết và quan hệ thế nào?
4. Có bao nhiêu đối tác khác cung cấp hàng như cụ? Giá cả họ ra sao
5. Cụ có dám bán hoà hoặc lỗ cho khách hàng này không?
Em chỉ hỏi. Cụ tự trả lời và tự hiểu ạ
Vâng em cám ơn cụ đã hướng dẫntheo em cụ cứ để thư thả vài ngày đợi họ bình tĩnh và nguôi ngoai đi. Sau đó hãy tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với lại với họ, bình tĩnh nói lên phán đoán và suy nghĩ của cụ về vấn đề họ đang nghi cụ bỏ đá gian dối cho họ. có thể họ chưa nghe ngay , nhưng nếu họ là người hiểu biết trước sau gì họ cũng sẽ hiểu ra sự thật thôi , bớt lo nghĩ và tập trung ổn định lại công việc đi cụ nhé !
Chắc là em ngây thơ thật đó cụ ạ, mọi ng đều bảo em là ng thật thà, hiền lành. Buôn bán thì phải chấp nhận chịu khó vì miếng cơm thôi chứ em cũng k muốn thế này đâu, với nữa là thị trường bây h căng quá, ng bán nhiều hơn ng mua, kiếm khách thực sự khó nên em mới suy nghĩ và buồn phiền thôi cụ àE Thấy cụ chủ có vẻ ngây thơ hoặc cố tình tỏ ra ngây thơ.
Khi mình k làm sai thì việc gì f hạ thấp mình đến cùng cực như thế. Mất hết khí chất của thằng đàn ông!
Thời gian suy nghĩ đó đi tìm mối khác có khi còn ngon hơn nhiều.
Chúc cụ thành công!
Cụ cứ nghĩ là khách họ cố tình làm vậy vì kiếm đc mối # rẻ hơn là thanh thản ngay thôi.Chắc là em ngây thơ thật đó cụ ạ, mọi ng đều bảo em là ng thật thà, hiền lành. Buôn bán thì phải chấp nhận chịu khó vì miếng cơm thôi chứ em cũng k muốn thế này đâu, với nữa là thị trường bây h căng quá, ng bán nhiều hơn ng mua, kiếm khách thực sự khó nên em mới suy nghĩ và buồn phiền thôi cụ à
Hi em thì lại nghĩ là sự việc xảy ra quá muộn, thà họ làm như rứa từ trước nữa thì tốt biết mấy. Nhà hàng đó phát triển hơn nữa hay ko là do chiến thuật kd của họ thôi, ở đây là do kêu bừa kêu đại, em thì cũng nghĩ bao đá cũng k là bao, cứ tống vô hết cho họ đến khi đầy thùng thì thôi, nhân viên thấy thùng đầy xúc sướng quá thì nó xúc sao cho nhanh hết là đc. Cụ cho em hỏi vì sao k nên thường xuyên ăn uống vs kh rứa cụMay mắn là sự việc xẩy ra sớm, để vài năm nữa nhà hàng phát triển mỗi ngày lấy nghìn bao mà nhầm lẫn thì chết, bài học rút ra là anh nhận hàng thì ký vào đây, nếu thanh toán ngay thì ko phải ký, ko nên ăn uống thường xuyên với khách hàng của mình, trừ khi có lý do chính đáng như tiệc cuối năm ...
Em nhận sai vì thấy họ đang nóng, em buôn bán với họ lâu nên hiểu tính họ, em chưa kịp nói cái sai của em là do k quản lý giấy tờ sổ sách rõ ràng thì họ đã cho 1 lèo rùi. Em trong sạch, em ko sợ mang tiếng với họ, họ nghĩ sao cũng dc, mọi ng trong vùng khi biết chuyện họ đã an ủi và giúp đỡ em, điều đó cũng đủ làm cho em cảm thấy k hối tiếc với bản tính của mình rùiTự nhận sai thì là quá dở rồi
Vâng, học phí rất đắt, em nhớ suốt đờiChắc cụ cũng học được nhiều bài học sau vụ này. Chúc cụ may mắn
Cụ có thể nói rõ hơn đc ko, em ko hiểu ý cụ cho lắmChúc cụ có mối mới!
Em học ở cụ cách pi a quảng cáo mà môn mít đeo làm gì đc, mỗi tội em đếch có ji bán hehe
Đúng là phải có sổ sách đối chiếu 2 bên. Kinh nghiệm xương máu của em, ko ghi sổ của mình, để họ tự quản, chẳng biết thế nào, làm ko lãi còn bị bù thêm 30 củ mà ko có Gì để đối chứng.bài học rút ra là nên có sổ sách đối chiếu đôi bên cụ ạ, còn xin xỏ thì tuỳ cụ thôi, biển rộng mênh mông mình không bao giờ chết đói được