[Funland] Sự trỗi dậy của nước Mỹ, từ chiến tranh độc lập đến siêu cường số một (repost)

John Locke

Xe máy
Biển số
OF-809735
Ngày cấp bằng
29/3/22
Số km
73
Động cơ
18,300 Mã lực
Trong sạch đến mức "trong veo" thì e chỉ có trên tivi, nhưng chí ít cũng vừa phải, ko đổi trắng thay đen chính sách, mà chính sách theo chiều hướng kích thích phát triển, chứ ko phải tham nhũng kìm hãm phát triển.

Lý Quang Diệu có tn ko? Khó nói không, vì con dâu LQD (vợ Lý Hiển Long) là trùm công ty đầu tư nhà nước trụ cột đất nước là Temasek. Cũng tương tự: vừa phải theo chiều hướng kích thích phát triển, chứ ko phải cản trở phát triển.
Em nhất trí với bác.
Vẫn là câu chuyện cũ, nó chỉ là tỉ lệ và mức độ. Ta không thể nói vì nước Nào và nước Mỹ đều có tham nhũng nên nền hành chính là như nhau.
Như ở nước Nào, trước đây từ cô nhân viên mậu dịch, bác trưởng thôn đều quyền thế ngang trời, thì nay Chủ tịch phường nhiều nơi dân cũng không coi ra gì, mặc dù ở nước Nào hiện có tham nhũng nhưng không có nghĩa là nền hành chính không được cải thiện, độ minh bạch không được nâng lên so với trước đây.
Đương nhiên chúng ta không chấp nhận tham nhũng nhưng cũng không thể duy ý chí, truy cầu một nền hành chính có mức độ tham nhũng bằng không. Điều cần làm là nâng cao dân trí, xây dựng văn hóa thượng tôn pháp luật, minh bạch hóa nền hành chính,… để giảm tham nhũng càng nhanh càng tốt.
Đến Tân thế giới đầu tiên là người Tây Ban Nha (và Bồ Đào nha), cũng đủ trò khai phá vùng đất mới, cũng buôn nô lệ. Quân TBN còn chém giết vô số, tiêu diệt 2 đế quốc Aztec và Inca của người da đỏ cướp được vô số vàng bạc đá quý. Vậy mà TBN sau này cứ lụn bại dần, thuộc địa đều kém.
Vậy Mỹ vị trí đứng đầu do yếu tố nội trạng chứ ko phải may mắn như các bạn Tàu phán.
Đồng ý với bác, may mắn nó là sự kiện ngẫu nhiên, không thể là bản chất và không thể là lí do để đem ra giải thích cho sự thành công kéo dài hàng trăm năm của một đất nước. Thành công của một đất nước do kết hợp rất nhiều yếu tố, may mắn chỉ là phần rất nhỏ, nhưng nhiều anh ... ò đỏ rất thích đem may mắn ra gắn cho thành công của mấy nước giãy chết.
Trên thực tế, may mắn là cách giải thích của những người … không giải thích được sự việc. Không chịu nghiên cứu, tìm hiểu một cách nghiêm túc cách xã hội quanh ta hay rộng lớn hơn là cách xã hội loài người vận hành, từ đó không giải thích được thành công hay thất bại trong hành động của một con người, một cộng đồng hay một dân tộc, một đất nước. Thay vì im lặng học hỏi, nghiên cứu tiếp thì nhặt một vài sự kiện riêng lẻ rồi công bố kết quả là thằng đó, đất nước đó,… thành công (hay thất bại) là do nó gặp may (hay xui) ở một sự kiện cụ thể nào đó. Họ gần như không bao giờ chịu nhìn nhận thất bại là do mình là chính.
Thật sự, nhiều lúc thấy cái xã hội này nó vận hành thật kì cục. Có lẽ nó chịu ảnh hưởng của văn hóa tiểu nông hàng ngàn năm, trông trời, trông đất, trông mây, trông mưa, trông nắng, ... rồi, luôn trông chờ ở một thế lực nào đó mà không phải là chính mình.
Bản thân không sống lành mạnh, không tập thể dục, chỉ thích lên chùa cầu sức khỏe.
Bản thân thì không chịu rèn luyện, nâng cao trình độ, nâng cao trách nhiệm, chỉ thích đến nhà sếp chạy chọt để lên chức.
Bản thân không chịu học hành, chỉ thích đến nhà thầy chạy điểm.
Cuộc sống không cố gắng để thành công mà lại thích cầu xin thần thánh ban phát.
Bố mẹ thì không dạy con tự lập mà thích bao bọc cho con, nếu làm được thì chắc lấy của cả thiên hạ về cho con bất chấp thủ đoạn cũng làm.
Đầu tư R&D để làm cái xe tốt để bán thì không chịu mà cứ đòi bán xe bằng cách chi tiền cho quảng cáo với ngạo nghễ,… à mà thôi.
Không biết bao giờ mới thoát được cái văn hóa này khi mà đức tính trung thực nhiều khi vẫn bị coi là "ngố", còn khôn lỏi nhiều khi lại được ca ngợi.
 

greenearthforus

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-824953
Ngày cấp bằng
8/1/23
Số km
362
Động cơ
4,671 Mã lực
Tuổi
24
Em nhất trí với bác.
Vẫn là câu chuyện cũ, nó chỉ là tỉ lệ và mức độ. Ta không thể nói vì nước Nào và nước Mỹ đều có tham nhũng nên nền hành chính là như nhau.
Như ở nước Nào, trước đây từ cô nhân viên mậu dịch, bác trưởng thôn đều quyền thế ngang trời, thì nay Chủ tịch phường nhiều nơi dân cũng không coi ra gì, mặc dù ở nước Nào hiện có tham nhũng nhưng không có nghĩa là nền hành chính không được cải thiện, độ minh bạch không được nâng lên so với trước đây.
Đương nhiên chúng ta không chấp nhận tham nhũng nhưng cũng không thể duy ý chí, truy cầu một nền hành chính có mức độ tham nhũng bằng không. Điều cần làm là nâng cao dân trí, xây dựng văn hóa thượng tôn pháp luật, minh bạch hóa nền hành chính,… để giảm tham nhũng càng nhanh càng tốt.

Đồng ý với bác, may mắn nó là sự kiện ngẫu nhiên, không thể là bản chất và không thể là lí do để đem ra giải thích cho sự thành công kéo dài hàng trăm năm của một đất nước. Thành công của một đất nước do kết hợp rất nhiều yếu tố, may mắn chỉ là phần rất nhỏ, nhưng nhiều anh ... ò đỏ rất thích đem may mắn ra gắn cho thành công của mấy nước giãy chết.
Trên thực tế, may mắn là cách giải thích của những người … không giải thích được sự việc. Không chịu nghiên cứu, tìm hiểu một cách nghiêm túc cách xã hội quanh ta hay rộng lớn hơn là cách xã hội loài người vận hành, từ đó không giải thích được thành công hay thất bại trong hành động của một con người, một cộng đồng hay một dân tộc, một đất nước. Thay vì im lặng học hỏi, nghiên cứu tiếp thì nhặt một vài sự kiện riêng lẻ rồi công bố kết quả là thằng đó, đất nước đó,… thành công (hay thất bại) là do nó gặp may (hay xui) ở một sự kiện cụ thể nào đó. Họ gần như không bao giờ chịu nhìn nhận thất bại là do mình là chính.
Thật sự, nhiều lúc thấy cái xã hội này nó vận hành thật kì cục. Có lẽ nó chịu ảnh hưởng của văn hóa tiểu nông hàng ngàn năm, trông trời, trông đất, trông mây, trông mưa, trông nắng, ... rồi, luôn trông chờ ở một thế lực nào đó mà không phải là chính mình.
Bản thân không sống lành mạnh, không tập thể dục, chỉ thích lên chùa cầu sức khỏe.
Bản thân thì không chịu rèn luyện, nâng cao trình độ, nâng cao trách nhiệm, chỉ thích đến nhà sếp chạy chọt để lên chức.
Bản thân không chịu học hành, chỉ thích đến nhà thầy chạy điểm.
Cuộc sống không cố gắng để thành công mà lại thích cầu xin thần thánh ban phát.
Bố mẹ thì không dạy con tự lập mà thích bao bọc cho con, nếu làm được thì chắc lấy của cả thiên hạ về cho con bất chấp thủ đoạn cũng làm.
Đầu tư R&D để làm cái xe tốt để bán thì không chịu mà cứ đòi bán xe bằng cách chi tiền cho quảng cáo với ngạo nghễ,… à mà thôi.
Không biết bao giờ mới thoát được cái văn hóa này khi mà đức tính trung thực nhiều khi vẫn bị coi là "ngố", còn khôn lỏi nhiều khi lại được ca ngợi.
Cụ viết hay quá.
 

DrH2012

Xe buýt
Biển số
OF-743166
Ngày cấp bằng
16/9/20
Số km
711
Động cơ
46,595 Mã lực
Tuổi
34
Em nhất trí với bác.
Vẫn là câu chuyện cũ, nó chỉ là tỉ lệ và mức độ. Ta không thể nói vì nước Nào và nước Mỹ đều có tham nhũng nên nền hành chính là như nhau.
Như ở nước Nào, trước đây từ cô nhân viên mậu dịch, bác trưởng thôn đều quyền thế ngang trời, thì nay Chủ tịch phường nhiều nơi dân cũng không coi ra gì, mặc dù ở nước Nào hiện có tham nhũng nhưng không có nghĩa là nền hành chính không được cải thiện, độ minh bạch không được nâng lên so với trước đây.
Đương nhiên chúng ta không chấp nhận tham nhũng nhưng cũng không thể duy ý chí, truy cầu một nền hành chính có mức độ tham nhũng bằng không. Điều cần làm là nâng cao dân trí, xây dựng văn hóa thượng tôn pháp luật, minh bạch hóa nền hành chính,… để giảm tham nhũng càng nhanh càng tốt.

Đồng ý với bác, may mắn nó là sự kiện ngẫu nhiên, không thể là bản chất và không thể là lí do để đem ra giải thích cho sự thành công kéo dài hàng trăm năm của một đất nước. Thành công của một đất nước do kết hợp rất nhiều yếu tố, may mắn chỉ là phần rất nhỏ, nhưng nhiều anh ... ò đỏ rất thích đem may mắn ra gắn cho thành công của mấy nước giãy chết.
Trên thực tế, may mắn là cách giải thích của những người … không giải thích được sự việc. Không chịu nghiên cứu, tìm hiểu một cách nghiêm túc cách xã hội quanh ta hay rộng lớn hơn là cách xã hội loài người vận hành, từ đó không giải thích được thành công hay thất bại trong hành động của một con người, một cộng đồng hay một dân tộc, một đất nước. Thay vì im lặng học hỏi, nghiên cứu tiếp thì nhặt một vài sự kiện riêng lẻ rồi công bố kết quả là thằng đó, đất nước đó,… thành công (hay thất bại) là do nó gặp may (hay xui) ở một sự kiện cụ thể nào đó. Họ gần như không bao giờ chịu nhìn nhận thất bại là do mình là chính.
Thật sự, nhiều lúc thấy cái xã hội này nó vận hành thật kì cục. Có lẽ nó chịu ảnh hưởng của văn hóa tiểu nông hàng ngàn năm, trông trời, trông đất, trông mây, trông mưa, trông nắng, ... rồi, luôn trông chờ ở một thế lực nào đó mà không phải là chính mình.
Bản thân không sống lành mạnh, không tập thể dục, chỉ thích lên chùa cầu sức khỏe.
Bản thân thì không chịu rèn luyện, nâng cao trình độ, nâng cao trách nhiệm, chỉ thích đến nhà sếp chạy chọt để lên chức.
Bản thân không chịu học hành, chỉ thích đến nhà thầy chạy điểm.
Cuộc sống không cố gắng để thành công mà lại thích cầu xin thần thánh ban phát.
Bố mẹ thì không dạy con tự lập mà thích bao bọc cho con, nếu làm được thì chắc lấy của cả thiên hạ về cho con bất chấp thủ đoạn cũng làm.
Đầu tư R&D để làm cái xe tốt để bán thì không chịu mà cứ đòi bán xe bằng cách chi tiền cho quảng cáo với ngạo nghễ,… à mà thôi.
Không biết bao giờ mới thoát được cái văn hóa này khi mà đức tính trung thực nhiều khi vẫn bị coi là "ngố", còn khôn lỏi nhiều khi lại được ca ngợi.
Mọi người ko ai bảo nền hành chính của Mỹ kém cả. Giờ đặt giả thuyết vị tri địa lý của Mỹ mà gần châu Âu hay gần Nhật, thì liệu Mỹ có yên ổn qua 2 cuộc thế chiến không? Có yên ổn dồn tiền cho nghiên cứu, phát triển hay là thiên đường cho các nhà khoa học lánh nạn hay ko?
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà em thấy vẫn luôn đúng.
Đương nhiên trong mỗi giai đoạn thì yếu tố nào đóng vai trò là chính. Như Nhật, Đức, Mỹ thì yếu tố con người giúp họ lên thành cường quốc, nhưng để đạt được tầm siêu cường như Mỹ thì chỉ có Mỹ đạt được do có cả “ thiên thời, địa lợi” nữa.
 

Đông86

Xe điện
Biển số
OF-801021
Ngày cấp bằng
21/12/21
Số km
2,936
Động cơ
97,699 Mã lực
Mọi người ko ai bảo nền hành chính của Mỹ kém cả. Giờ đặt giả thuyết vị tri địa lý của Mỹ mà gần châu Âu hay gần Nhật, thì liệu Mỹ có yên ổn qua 2 cuộc thế chiến không? Có yên ổn dồn tiền cho nghiên cứu, phát triển hay là thiên đường cho các nhà khoa học lánh nạn hay ko?
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà em thấy vẫn luôn đúng.
Đương nhiên trong mỗi giai đoạn thì yếu tố nào đóng vai trò là chính. Như Nhật, Đức, Mỹ thì yếu tố con người giúp họ lên thành cường quốc, nhưng để đạt được tầm siêu cường như Mỹ thì chỉ có Mỹ đạt được do có cả “ thiên thời, địa lợi” nữa.
Nước nào cũng có hàng xóm, hầu hết đều sống yên ổn. Nhưng vừa qua có 1 nước lớn bảo thằng hàng xóm vừa bé vừa yếu lại không có "hột" nhưng đang đe dọa an ninh tao, vậy phải đánh nó trước phải sáp nhập đất đai mới được. Thế là vác quân đi đánh, thích mà.
 

Isu_zu

Xe container
Biển số
OF-12249
Ngày cấp bằng
24/12/07
Số km
9,261
Động cơ
563,674 Mã lực
thì nước Anh cũng thế chứ kém gì, vì sao nước Anh từng hùng mạnh bao gồm cả mấy trăm triệu dân Ấn độ mà ngày càng lụn bại thua Tàu, do con người Anh hay là do thể chế?! >:)
Em chưa hiểu cụ nói Anh lụn bại thua tàu là thua cái gì. Tất nhiên 1 nước có 67 triệu dân thì ko thể so GDP với 1 nước có gần 1.5 tỷ dân được rồi. Mà Anh là Anh, Ấn là Ấn chứ sao gộp chung lại đc nhỉ?
 

poiuy

Xe ba gác
Biển số
OF-198769
Ngày cấp bằng
17/6/13
Số km
22,685
Động cơ
626,160 Mã lực
Không biết bao giờ mới thoát được cái văn hóa này khi mà đức tính trung thực nhiều khi vẫn bị coi là "ngố", còn khôn lỏi nhiều khi lại được ca ngợi.
Nguyên nhân do đẻ nhiều. Hãy nhìn những gia đình nhiều con thì những đứa con rạ hầu hết là khôn lanh hơn đứa con so.
 

radiogaga

Xe điện
Biển số
OF-177394
Ngày cấp bằng
18/1/13
Số km
3,575
Động cơ
366,747 Mã lực
Nếu gửi một kiện hàng 2kg giữa 2 bang của Mỹ thì sẽ tốn khoảng 20 USD, thế nhưng nếu gửi một kiện hàng tương tự từ Trung Quốc đến nước này thì chỉ mất 5 USD.

Dưới thời Cựu Tổng thống Donald Trump, câu chuyện phí vận chuyển quá rẻ tại Trung Quốc đã trở thành một trong những tiêu điểm chính của cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung.

Số liệu của Bưu cục Mỹ (USPS) cho thấy nếu gửi một kiện hàng 2kg giữa 2 bang của Mỹ thì sẽ tốn khoảng 20 USD, thế nhưng nếu gửi một kiện hàng tương tự từ Trung Quốc đến nước này thì chỉ mất 5 USD.

Thậm chí McKinsey cùng nhiều tổ chức khác cũng đã có những báo cáo phân tích việc tại sao ngành vận chuyển của Trung Quốc lại quá rẻ đến vậy.

Sức mạnh ngành logistic của Trung Quốc

Liên đoàn UPU

Vào năm 2015, Tổng thống Mỹ khi đó là Donald Trump đã quyết định rời khỏi Liên minh bưu chính quốc tế (UPU), một trong những tổ chức lâu đời nhất thế giới với lời cáo buộc bất công. Dù tiến trình này đến nay vẫn chưa có kết quả ngã ngũ nhưng điều khiến người ta quan tâm nhất trong cuộc tranh luận đó lại không phải Mỹ mà là Trung Quốc.

Phía Nhà Trắng chỉ trích Trung Quốc được hưởng lợi dựa trên quy định của UPU, qua đó gây thiệt hại cho ngành bưu chính Mỹ nói riêng và toàn bộ ngành thương mại của Mỹ nói chung.

Cứ mỗi 4 năm một lần, UPU lại xác định lại tỷ lệ phí vận chuyển (Postal Rate) cho 192 quốc gia và vùng lãnh thổ và đây là một trong những tiêu chuẩn được áp dụng vào mọi bưu cục thành viên. Tổ chức 144 năm tuổi này xếp hạng mức phí dựa trên mục tiêu thúc đẩy dịch vụ bưu cục trên toàn cầu, qua đó ưu đãi cho những nước đang phát triển.

Chính điều này là một trong những điểm khiến Cựu Tổng thống Donald Trump chỉ trích đòi Mỹ rút khỏi UPU.

Thông thường, bưu cục của những nước nhận được bưu phẩm, hàng hóa sẽ thanh toán tiền phí theo quy định của UPU cho bưu cục của nước gửi hàng.

Trung Quốc được UPU xếp vào hàng ưu đãi nên họ được hưởng mức lệ phí thấp khi gửi bưu phẩm sang Mỹ. Theo Cựu Tổng thống Trump, điều này sẽ khiến người tiêu dùng Mỹ chuộng mua hàng của Trung Quốc hơn.

Tuy vậy, tổ chức McKinsey cho biết đây không phải nguyên nhân duy nhất khiến giá thành vận chuyển của Trung Quốc ra nước ngoài lại rẻ đến như vậy bởi ngay cả phí vận chuyển sang các nước đang phát triển khác từ Trung Quốc cũng rẻ và nhanh chóng hơn cả nội địa thị trường đó.

Ngành vận chuyển của Trung Quốc bằng đường bộ (tỷ tấn), đường thủy (triệu TEU container) và đường hàng không (nghìn tấn)

Bùng nổ thương mại điện tử

Theo McKinsey, nguyên nhân đầu tiên khiến phí vận chuyển của Trung Quốc rẻ là sự bùng nổ mạnh mẽ của thương mại điện tử. Số liệu của Statista cho thấy năm 2020, ngành thương mại điện tử đóng góp hơn 38% cho tổng GDP của Trung Quốc. Gần ¼ mọi sản phẩm hàng hóa của nước này đều xuất hiện trên thương mại điện tử, cao hơn rất nhiều mức bình quân 18% lượng sản phẩm trên toàn thế giới.

Năm 2021, Trung Quốc chiếm hơn một nửa doanh số bán lẻ thương mại điện tử. Hiện quốc gia này đang là thị trường đông người mua trực tuyến nhất thế giới với hơn 780 triệu khách hàng.

Chính nhờ sự bùng nổ mạnh mẽ của thương mại điện tử mà ngành vận tải, vận chuyển của Trung Quốc được đầu tư phát triển mạnh. Hàng loạt những tập đoàn lớn như Alibaba, JD.com đã mở rộng tệp khách hàng của mình ra nước ngoài, qua đó thúc đẩy sự phát triển của bên thứ 3 chuyên cung cấp dịch vụ Logistic (3PL).

Khái niệm doanh nghiệp 3PL (A Third-party Logistics Warehouse) được hiểu đơn giản là một đơn vị cung cấp dịch vụ Logistics (thường là một doanh nghiệp Logistics Service Provider – LSP) được thuê với vai trò tiếp quản các hoạt động liên quan đến chiến thuật và vận hành về một mảng nhất định trong Chuỗi cung ứng của doanh nghiệp.

Chính nhờ những 3PL này mà người bán có thể tập trung vào hoạt động kinh doanh chính của mình, trong khi vẫn hạ được giá thành xuống nhờ các khâu được chuyên môn hóa.

Cạnh tranh cao

Một yếu tố nữa khiến giá thành vận chuyển từ Trung Quốc lại rẻ là do tiến trình sáp nhập và cạnh tranh của các hãng 3PL.

Vào tháng 12/2021, tập đoàn China Logistic Group (CLG) đã được thành lập dựa trên 5 hãng quốc doanh nhỏ hơn là China Logistics, China National Materials Storage and Transportation, CTS International Logistics, China Railway Materials Group, và China National Packaging.


Với tổng mức vốn đăng ký 4,7 tỷ USD, 120 tuyến đường sắt, 42 nhà kho cùng 4,95 triệu m2 diện tích cơ sở lưu trữ, CLG đã trở thành một trong những người chơi lớn nhất trên thị trường Trung Quốc, qua đó mở rộng khả năng vận chuyển hàng một cách thống nhất, chuyên nghiệp, qua đó hạ giá thành rẻ hơn so với trước đây.

Tương tự, một số người chơi trong mảng logistic này như Cainiao Smart Logistics Network của Alibaba cũng đã mua 15% cổ phần hãng vận chuyển hàng không Air China Cargo vào năm 2021. Công ty này cũng hợp tác với các hãng hàng không khác như Atlas Air hay LATAM Airlines.

Một tập đoàn lớn khác là SF Holding cũng đã mua cổ phần chi phối của Kerry Logistics và đang mở rộng sang mảng vận chuyển đường hàng không.

Ngay cả những cái tên nước ngoài như Maersk cũng tham gia cuộc đua khi mua lại LF Logistic của Hong Kong để nâng cấp khả năng vận chuyển tại thị trường Châu Á Thái Bình Dương.

Xin được nhắc là với 1,4 tỷ dân, thị trường logistic tại Trung Quốc cực kỳ béo bở, nhất là khi thương mại điện tử phát triển vượt trội. Vô số những công ty cả trong và ngoài nước cạnh tranh miếng bánh này như UPS, DB Schenker, XPO Logistics, CEVA Logistics, DHL, Yusen Logistics, FedEx Corp, Sinotrans and CSC, International Logistics Group, COSCO, SF Express, Jizhong Energy, Kuehne + Nagel, Xiamen Xiangyu Group...

EBIT Margin của các công ty vận chuyển nhanh hàng đầu Trung Quốc

Hệ quả của việc này là cạnh tranh cao khiến giá thành giảm sâu, qua đó đem thêm lợi ích cho người tiêu dùng lẫn doanh nghiệp sử dụng dịch vụ.

Hàng McKinsey cho biết dịch vụ chuyển phát nhanh đã tăng trưởng bình quân 30%/năm từ sau đại dịch, qua đó gia tăng sự cạnh tranh về giá cả cũng như làm xói mòn lợi nhuận. Mức doanh thu bình quân mỗi gói hàng của các hãng chuyển phát nhanh tại Trung Quốc đã giảm 12-27% trong năm ngoái.

Hiện mức giá trung bình để gửi 1 kiện hàng tại Trung Quốc vào khoảng 1,4 USD, thấp hớn mức bình quân 9 USD tại Mỹ.

Tuy nhiên hệ lụy của vấn đề này cũng rất rõ ràng khi nhiều hãng có tỷ suất lợi nhuận EBIT giảm xuống dưới 5%, có hãng còn xuống mức âm. Hệ quả là chính phủ Trung Quốc phải vào cuộc khi áp giá sàn tạm thời nhằm bình ổn lại thị trường.

EBIT Margin (Tỷ suất lợi nhuận EBIT) là tỷ lệ tài chính giúp đo lường khả năng sinh lời của một công ty mà không tính đến ảnh hưởng của lãi vay và thuế. Tỷ lệ này được tính bằng cách chia EBIT (lợi nhuận trước thuế và lãi vay) cho doanh thu thuần hoặc thu nhập ròng.

Tùy biến đại chúng

Một hệ lụy nữa của việc gia tăng người chơi trên thị trường logistic là sự dịch chuyển từ hàng hải thông thường qua vận chuyển hàng không khi các công ty áp dụng quy trình “tùy biến đại chúng” (Mass Customization).

Báo cáo của Mckinsey đã dẫn ví dụ nhã hàng bán lẻ thời trang Shein của Trung Quốc đã chào hàng 150.000 mặt hàng lẻ năm 2020 trên các kênh của họ với mức giá rất rẻ và số lượng nhỏ. Mục tiêu nhắm tới là một bộ phận khách hàng trên mạng xã hội. Khi số lượng đơn hàng đủ lớn, họ sẽ vận chuyển chúng qua đường hàng không đến Mỹ, Châu Âu, Trung Đông.

Theo McKinsey, việc vận chuyển trực tiếp (Direct Line) bằng đường hàng không đến các hãng bưu cục địa phương hiệu quả hơn và rẻ hơn so với những hãng vận chuyển nhanh (Express) thông thường.

Trước năm 2016, khoảng 40% đơn hàng chuyển trực tiếp đến khách hàng ở Trung Quốc là bằng đường biển nhưng số lượng dịch chuyển sang hàng không ngày một nhiều nhờ “tùy biến đại chúng”. Nhờ sự hiệu quả và chi phí đủ rẻ, hàng loạt các công ty từ Wish, Lazada, Shoppe cho đến Shein đều đang triển khai mô hình mới này.

Mass Customization là một quy trình cung cấp hàng hóa và dịch vụ thị trường rộng lớn đáp ứng từng nhu cầu cụ thể của khách hàng . Mass Customization là sự kết hợp linh hoạt giữa marketing và sản xuất. Mô hình mới có tính linh hoạt và cá nhân hóa trong việc sản xuất hàng loạt với chi phí thấp và mô hình sản xuất rộng lớn. Có tên gọi khác cho Mass Customization là sản xuất theo đơn đặt hàng hoặc theo yêu cầu của khách hàng.

Ngay cả những hãng trong ngành như JD Logistic, Cainiao, SF Express cũng đang tăng cường vận chuyển bằng đường hàng không trước xu hướng mới. Hãng McKinsay thậm chí dự đoán mô hình Direct Line này sẽ dần thay thế được kiểu chuyển phát nhanh hoặc bằng đường bưu cục truyền thống.

Trong khoảng 2016-2020, nhu cầu giao hàng Direct Line đã tăng 84% trên toàn cầu.

Hỗ trợ từ chính phủ

Với nguồn ngân sách khổng lồ, Trung Quốc được đánh giá là nước có đầu tư rất lớn cho phát triển cơ sở hạ tầng. Đây là một trong những nguyên nhân khiến chính quyền Washington cũng phải thông qua gói đầu tư cơ sở hạ tầng 1.200 tỷ USD năm 2021.

Dự án “Một vành đai, một con đường” (BRI) được cho là một ví dụ điển hình của chính quyền Bắc Kinh trong việc thể hiện tham vọng trở thành nước dẫn đầu thế giới về logistic. Sự phát triển của dự án này không chỉ thúc đẩy logistic trong nước mà còn giúp nước này bánh trướng, cung ứng dịch vụ, kỹ thuật cho cả những thị trường khác.

Bên cạnh đó, Trung Quốc cũng đầu tư mạnh cho hệ thống vận tải đường sắt. Tập đoàn China Railway Express đã xây dựng thêm nhiều chuyến tàu chở hàng từ Trung Quốc đến Châu Âu cũng như các thị trường khác.

Tự động hóa

Theo McKinsey, Trung Quốc không chỉ là nước có chi phí nhân công rẻ hơn các nước phát triển mà mức độ tự động hóa trong logistic cũng khá cao.

Chuyển đổi công nghệ thông tin cũng là một nguyên nhân nữa khiến các nhà vận chuyển tại Trung Quốc phục vụ nhanh hơn, qua đó tiết kiệm được chi phí lẫn giá thành. Nhờ việc tự động hóa quá trình phân loại hàng hóa cũng như bán hàng đa kênh (Omnichannel) mà nhiều hãng logistic tại Trung Quốc có thể phục vụ được cả những thị trường ngách hay tới những địa điểm hoang vắng.

Omnichannel chính là việc mang đến cho khách hàng của doanh nghiệp trải nghiệm mua hàng đầy đủ và đồng nhất với thương hiệu của bạn trên tất cả các kênh và thiết bị.

Thêm nữa, hệ thống logistic Trung Quốc còn quản lý hiệu quả cũng như điều phối được thông tin khách hàng, đơn hàng thông qua các nền tảng công nghệ, qua đó giúp gia tăng khả năng cung cấp dịch vụ hậu cần khi người mua muốn đổi-trả hàng.

*Nguồn: McKinsey, SCMP
 

greenearthforus

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-824953
Ngày cấp bằng
8/1/23
Số km
362
Động cơ
4,671 Mã lực
Tuổi
24
Bài này cũng của Tàu nói về Mỹ nhưng tích cực hơn chút, các cụ tham khảo (google dịch)
------
Tôn Trung Sơn tại Hoa Kỳ

Sau khi không được ủng hộ khắp Đông Nam Á, Tôn Trung Sơn đã tìm được nơi trú ẩn ở Bắc Mỹ. Trong tất cả các nước phương Tây, ông ta biết nhiều nhất về Hoa Kỳ. Đây không chỉ là điểm xuất phát trên con đường cách mạng của ông mà còn là một trong những động lực để ông không ngừng làm cách mạng.

Trải nghiệm vượt đại dương đến Honolulu năm 13 tuổi đã giúp Tôn Trung Sơn lần đầu tiên hiểu biết về nền văn minh phương Tây, các hệ thống phương Tây và lịch sử phương Tây. Trong hai năm cuối cùng trước khi cách mạng bùng nổ, Tôn Trung Sơn đã dành hơn một nửa thời gian của mình ở Hoa Kỳ. Sau khi không được chào đón ở khắp Đông Nam Á, ông đã tìm thấy nơi trú ẩn ở Bắc Mỹ. Trong tất cả các nước phương Tây, ông biết nhiều nhất về Hoa Kỳ. Đây không chỉ là điểm xuất phát trên con đường cách mạng của ông mà còn là một trong những động lực để ông không ngừng làm cách mạng.

Ảnh: Năm 1912, cuộc diễu hành của Hoa kiều tại San Francisco kỷ niệm lễ nhậm chức của Tôn Trung Sơn với tư cách là tổng thống lâm thời của Trung Hoa Dân Quốc
1673843530432.png


Tôn Trung Sơn bên ngoài Trung tâm Cách mạng

Vào khoảng 11 giờ ngày 12 tháng 10 năm 1911, trên đường sau khi ăn sáng tại khách sạn, Tôn Trung Sơn đã mua một tờ báo khi đi ngang qua quầy báo ở hành lang. Anh ấy mở nó ra, và có một thông báo ngắn được in trên đó: “Vũ Xương đã bị Đảng Cách mạng chiếm đóng.” Anh ấy nhìn chằm chằm vào tờ báo và đọc nó hai lần trước khi cuối cùng anh ấy cũng tin vào tin tức đó.


Khi phát súng đầu tiên của cuộc Khởi nghĩa Vũ Xương nổ ra, Tôn Trung Sơn đang trên đường đến Denver, Colorado, Hoa Kỳ. Theo "Toàn thư của Tôn Trung Sơn", ông đã nhận được một bức điện từ Hồng Kông từ Hoàng Hưng trên đường đi hơn mười ngày trước. Tuy nhiên, "Bởi vì hành lý đã được vận chuyển đến nơi này (Denver) trước và cuốn sách mật mã được đặt trong đó, nên không có cách nào để dịch nó trên đường đi."

Vào tối ngày 11 tháng 10, Tôn Trung Sơn và đoàn tùy tùng Hoàng Vân Túc đến Denver và ở trong phòng 321 của khách sạn Brown Palace ở Denver, sau 100 năm, căn phòng này vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, nhân viên khách sạn cho biết: "Lúc đó nó là một dãy phòng. Số phòng là 321, chúng tôi giữ lại và biến nó thành phòng họp. "Trong căn phòng này còn có các bản sao hồ sơ đăng ký ban đầu, một bức ảnh của Tôn Trung Sơn và dòng chữ "Thế giới dành cho công chúng".

Lúc đó trong khách sạn, Tôn Trung Sơn tìm thấy cuốn mật mã trong hành lý và dịch bức điện của Hoàng Hưng: "Juzheng từ Vũ Xương đến Hồng Kông, báo tin quân đội mới phải di chuyển. Xin hãy chuyển tiền nhanh chóng để khẩn cấp." Hứa (Denver), không nghĩ được thì lấy tiền, muốn gọi lại thì không chuyển, nhưng trời đã tối rồi, tôi mệt mỏi và tinh thần kiệt quệ trong ngồi xe cả ngày, suy nghĩ lung tung nên tôi dừng lại. Tôi muốn thức dậy ở nhà Minh Khi bạn sảng khoái, hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy quay lại ”. điện tín ngày hôm sau, tin tức về thắng lợi của cuộc cách mạng đã đến từ bên kia đại dương. Giấc mơ nhiều năm cuối cùng đã trở thành hiện thực, và có thể tưởng tượng được cảm giác ngạc nhiên xen lẫn ngạc nhiên của Tôn Trung Sơn. Anh ta lập tức gửi một bức điện cho Huang Xing, "Hãy giải thích lý do chậm trả lời bức điện và tung tích của anh ta sau đó."

Câu hỏi quan trọng tiếp theo ngay trước mắt: nên làm gì tiếp theo? Nhìn bề ngoài, trở về nhà ngay lập tức và tham gia tiền tuyến của cách mạng dường như là lựa chọn hợp lý nhất — nếu anh ta rời đi ngay lập tức bằng thuyền, anh ta có thể đến Thượng Hải vào khoảng ngày 20. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Tôn Trung Sơn quyết định tạm thời ở lại nước ngoài. Theo ông, vào thời điểm quan trọng này, thái độ của các cường quốc phương Tây đối với chế độ mới là vô cùng quan trọng, vì vậy hoạt động ngoại giao là “điều có thể đóng vai trò quyết định đến sự thành bại của ta”-nếu các cường quốc phương Tây đóng quân tại Trung Quốc. muốn duy trì triều đại nhà Thanh Những đặc quyền mà chính phủ có được giúp triều đình nhà Thanh đàn áp cuộc cách mạng, và nó có thể lặp lại những sai lầm của Thái Bình Thiên Quốc, ngược lại, nếu các cường quốc có thể hỗ trợ cuộc cách mạng này, thì chiến thắng sẽ là chắc chắn hơn.

Dựa trên phán đoán của Tôn Trung Sơn về tình hình quốc tế lúc bấy giờ, có sáu quốc gia nằm trong số "các cường quốc có quan hệ mật thiết nhất với Trung Quốc": Hoa Kỳ, Pháp, Đức, Nga, Nhật Bản và Vương quốc Anh. Trong số đó, Hoa Kỳ và Pháp "nên bày tỏ sự cảm thông với những người cách mạng", trong khi Đức và Nga phản đối cuộc cách mạng; Chính phủ vẫn chưa quyết định."

Tôn Trung Sơn sau đó hủy bỏ kế hoạch du lịch ban đầu và lập tức lái xe đến Washington. Trên đường đi, anh thấy dòng chữ trên báo rằng "Quân đội Cách mạng Vũ Xương đã nổi lên theo lệnh của Tôn Trung Sơn, và lên kế hoạch xây dựng một nước cộng hòa mà chủ tịch đầu tiên phải là Tôn Trung Sơn." Tôn Trung Sơn nhận ra rằng cuộc cách mạng Trung Quốc đã thu hút sự chú ý của thế giới. Để tránh những rắc rối không cần thiết, anh ấy đặc biệt thận trọng trên đường đi và tránh gặp bất kỳ phóng viên báo chí nào. Tuy nhiên, khi ông đi qua Chicago vào ngày 15 tháng 10, Hoa kiều ở đó không thể chờ đợi để tổ chức một "Chúc mừng thành lập Trung Hoa Dân Quốc" hùng hồn cho ông, và chào đón Tôn Trung Sơn như một anh hùng đã mang lại cuộc cách mạng. . Báo chí Mỹ liên tục đăng các bài dự đoán Tôn Trung Sơn sẽ được bầu làm tổng thống của chế độ cộng hòa trong tương lai. Sau cuộc họp, hơn chục tờ báo phương Tây muốn phỏng vấn Tôn Trung Sơn, nhưng ông đều tránh mặt. Tuy nhiên, cái tên "Tôn Trung Sơn" thường xuyên trở thành tâm điểm của các bản tin nước ngoài trong thời kỳ này. Trong số đó, một bài báo trên tờ "Daily Telegraph" của Anh đã viết: "Tiến sĩ Có một bức chân dung sơn dầu khổng lồ của Tiến sĩ Tôn Trung Sơn treo trên trần nhà, và những người lính và thủy thủ khác trong quân phục của quân đội cách mạng. Mọi người đều là nói về cách mạng.”

Trên thực tế, ngay từ ngày 21 tháng 5 năm 1911, Tôn Trung Sơn đã từng đến Washington với hy vọng được diện kiến Ngoại trưởng Hoa Kỳ Philander C. Knox, nhưng bị từ chối. Vào thời điểm đó, Hoa Kỳ đã quảng cáo là "quan sát nghiêm ngặt tính trung lập." Lần này, cuộc cách mạng đã thành công và Tôn Trung Sơn hy vọng rằng thái độ của Hoa Kỳ sẽ thay đổi. Vào ngày 18 tháng 10, anh ấy lại viết thư cho Knox: "Tôi đã cố gắng đến thăm bạn trong chuyến thăm Washington lần trước, nhưng không thành công. Hôm nay, tôi mạn phép viết thư cho bạn lần nữa, hy vọng có một cuộc gặp bí mật với bạn". Tôn Trung Sơn là "một nhà lãnh đạo muốn lật đổ chính phủ hiện tại và không muốn liên lạc với ông ta", và ông ta cũng từ chối gặp cố vấn quân sự của Tôn Trung Sơn, Homer Lea. Hơn nữa, khi Tôn Trung Sơn tìm kiếm viện trợ của phương Tây ở London vào tháng 11 năm 1911, Knox cũng chỉ thị cho tổ chức tài chính Hoa Kỳ ở London không cho Tôn Trung Sơn vay tiền.

Thất vọng và sau một hồi cân nhắc, Tôn Trung Sơn quyết định trở về Trung Quốc ngay lập tức. 9 giờ 45 phút ngày 25 tháng 12 năm 1911, du thuyền "Diwan Xia" từ từ cập bến. Được Huang Xing, Song Jiaoren và Chen Qimei chào đón, Sun Yat-sen bước xuống tàu. Trước đó, nhiều phương tiện truyền thông đang suy đoán xem nhà cách mạng thường sống ở nước ngoài này đã mang về Trung Quốc bao nhiêu tiền—— "Thâm Quyến" đã nhiều lần đưa tin rằng ông đã mua tàu chiến và mang chúng về. Vì vậy, ngay khi Tôn Trung Sơn lên bờ, nhiều phóng viên đã hỏi ông: “Lần này ông mang theo bao nhiêu tiền?” Tôn Trung Sơn trả lời: “Tôi không có một xu dính túi, nhưng tôi đã mang theo tinh thần cách mạng! "

Thế giới mới của cậu bé 13 tuổi
Hawaii là một điểm đến nghỉ mát nổi tiếng ở Hoa Kỳ, Honolulu, thủ phủ của bang, được người Trung Quốc gọi là "Honolulu" vì Honolulu rất giàu gỗ đàn hương trong những ngày đầu. Trong sảnh chờ của sân bay quốc tế Honolulu, có một khu vườn kiểu Trung Quốc được thiết kế theo kiểu vườn Lĩnh Nam, với những cây cầu nhỏ và nước chảy, gian hàng và gian hàng, và một bức tượng của Tôn Trung Sơn đứng ở trung tâm của công viên . Vì mối quan hệ của Tôn Trung Sơn, điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng thế giới này đã hình thành một mối quan hệ không thể tách rời với Trung Quốc. Năm 2006, kỷ niệm 140 năm ngày sinh của Tôn Trung Sơn, chính quyền thành phố Hawaii đã đặt tên cho một công viên bên cạnh khu phố Tàu là Công viên Tưởng niệm Tôn Trung Sơn, ngoài ra còn có một bức tượng Tôn Trung Sơn bằng đồng do người Hồng Kông nổi tiếng tạo ra. nhà điêu khắc Zhu Dacheng. Vào đầu năm 2011, tất cả các ủy viên hội đồng thành phố ở Honolulu, Hawaii đã nhất trí thông qua rằng năm nay sẽ là "Năm Mặt trời Yat" ở Honolulu.

Năm 1879, một cậu bé người Hoa 13 tuổi mặc áo dài, thắt bím trên đầu, đội mũ lụa màu đỏ dưa da rụt rè bước xuống thuyền và tò mò nhìn quanh. Đây là Tôn Trung Sơn, một cậu bé nhà quê vừa thoát khỏi sự ngu dốt ở Trung Quốc.

Việc Tôn Trung Sơn ra nước ngoài có liên quan nhiều đến anh trai Tôn Mỹ. Sun Mei, hơn Sun Yat-sen 12 tuổi, đã bỏ học đi làm chỉ sau 4 năm học vì nhà nghèo. Năm 16 tuổi, Sun Mei đến Honolulu để làm việc cùng người thân và bạn bè, sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, công việc kinh doanh trồng trọt và chăn nuôi của cô đã được chính phủ Hawaii ưu ái nhờ những kết quả đáng kể. Vào thời điểm đó, ngành sản xuất đường ở Hawaii đang phát triển nhanh chóng và cần gấp một lượng lớn lao động, vì vậy Sun Mei đã xin được một điều lệ từ chính phủ Hawaii: “Tuyển thêm người Trung Quốc đến Honolulu để bắt đầu làm nông nghiệp”. chiêu mộ một nhóm người đến Honolulu. Sun Mei thành lập một văn phòng nhập cư và tiếp quản một chiếc thuyền buồm khổng lồ làm cổ phần với những người khác vì mục đích nhập cư.

Tôn Trung Sơn cũng muốn ra nước ngoài cùng anh trai, nhưng bị cha ông là Tôn Đại Thành kiên quyết phản đối. Hai em trai của Sun Dacheng đều chết trong quá trình đào vàng ở nước ngoài, và ông không muốn con trai nhỏ của mình cũng dấn thân vào con đường khó khăn này.

Vào năm thứ hai, các đồng nghiệp của Sun Mei đã thuê một con tàu hơi nước vỏ sắt nặng 2.000 tấn của Anh "Grannok" để chở các công dân Trung Quốc đến Ma Cao. Sau nhiều lần nài nỉ, cuối cùng bố tôi cũng đồng ý. Vào ngày 2 tháng 5 năm nay, Tôn Trung Sơn, 13 tuổi, cùng mẹ đến Ma Cao bằng thuyền buồm, sau đó đến Honolulu bằng tàu của Anh từ Ma Cao. Sun Yat-sen sau đó đã đề cập đến tác động của chuyến đi này đối với chính ông trong một bức thư gửi cho người khác: "Năm 13 tuổi, tôi đến đảo Xiaweiren (Ghi chú: tên được dịch vào thời điểm đó), và lần đầu tiên tôi nhìn thấy những kỳ quan của đảo con thuyền và sự bao la của biển cả. , Ý nghĩ về thế giới tội nghiệp."

Lúc này, Hawaii vẫn là một quốc gia theo chế độ quân chủ, được gọi là Vương quốc Hawaii. Ngày 4 tháng 7 năm 1894, Cộng hòa Hawaii được thành lập với Honolulu trên đảo Oahu là thủ đô. Nó đi đầu trong giao lưu và va chạm văn hóa Trung-Tây, đồng thời nó cũng mang lại rung động tư tưởng ban đầu và mạnh mẽ nhất cho vị Tôn Trung Sơn trẻ tuổi.

Không lâu sau khi đến Honolulu, bà Yang vì nhớ nhà nên đã về quê trước, và Sun Yat-sen được phân công làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng do Sun Mei mở ở Kahului, Maui, nơi bà học kế toán. tính toán trên bàn tính và phương ngữ địa phương Kai Nai Kai. . Sun Yat-sen sớm nhận ra rằng anh ta không có hứng thú với công việc kinh doanh buồn tẻ, vì vậy anh ta đã đề xuất với anh trai mình ý tưởng đi học. Mặc dù Sun Mei chỉ học ở một trường tư thục ở quê hương trong bốn năm và chỉ nắm bắt sơ bộ về văn học, nhưng anh ấy rất coi trọng việc học hành, vì vậy anh ấy sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của anh trai mình.

Vào mùa thu năm nay, Tôn Trung Sơn nhập học Trường Iolani do Giáo hội Anh giáo tổ chức ở Honolulu, cái tên mà anh nhập học là do cha mẹ anh đặt cho anh - "Sun Dixiang". Được thành lập vào năm 1862, Trường Iolani ra đời sớm nhất trong lịch sử Hawaii và hiện là trường tư thục nổi tiếng nhất Hawaii. Mục đích ban đầu của Trường Iolani là đào tạo thổ dân, đặc biệt là con cái của các quý tộc như hoàng gia hoặc tù trưởng bộ lạc. Do số lượng lớn người phương Tây, Trung Quốc và Nhật Bản di cư đến Hawaii, ngôi trường này do các nhà truyền giáo người Anh và người Mỹ điều hành đương nhiên cũng thu nhận con em của một số người nhập cư. Tôn Trung Sơn nhập học vào tháng 9 năm 1879, và có 10 sinh viên Trung Quốc theo học tại trường cùng năm. Giáo viên của trường hầu hết đều là người Anh, học phí cao hơn các trường khác, học phí hàng năm và các khoản phí linh tinh là 150 đô la Mỹ, đây là một số tiền lớn vào thời điểm đó. Tôn Trung Sơn học ở trường này 3 năm, sinh hoạt phí đương nhiên không phải là một khoản nhỏ.

Khi Tôn Trung Sơn nhập học, lớp học đã bắt đầu được hai tuần và ông ấy hoàn toàn không hiểu tiếng Anh. Cô giáo cẩn thận sắp xếp cho cậu ngồi trong lớp một khoảng thời gian, chỉ dạy kèm cậu những kiến thức về chữ cái và ngữ pháp tiếng Anh. Chẳng bao lâu, Tôn Trung Sơn có thể đọc sách giáo khoa tiếng Anh và viết luận bằng tiếng Anh, đồng thời ông cũng rất quan tâm đến toán học.

Khi tốt nghiệp cấp hai ba năm sau, anh ấy đã giành vị trí thứ hai về ngữ pháp tiếng Anh trong lớp. Vào ngày 27 tháng 7 năm 1882, trường tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp long trọng tại Nhà thờ St. Andrew, khi đó Vua Kalakawa của Hawaii, Hoàng hậu Emma và Công chúa Liliokulani Liliokalani đã có mặt, và Tôn Trung Sơn đã nhận giải thưởng do chính Nhà vua trao tặng tại buổi lễ. Đây cũng được coi là một vinh dự lớn của Hoa kiều bản địa.

Iolani là trường truyền giáo, Kinh thánh là môn học bắt buộc, sáng tối có hai buổi cầu nguyện, chủ nhật các em đến nhà thờ Thánh Andrew để lễ bái. Tôn Trung Sơn chịu ảnh hưởng rất lớn từ Cơ đốc giáo, và đã học được nhiều nguyên tắc từ đó, điều này có tác động sâu sắc đến những tư tưởng bình đẳng, tình huynh đệ và thế giới vì công chúng sau này của ông. Tuy nhiên, nền giáo dục phương Tây và trật tự xã hội tốt đẹp ở địa phương đã gieo mầm những tư tưởng dân chủ trong việc hình thành nhân sinh quan của chàng trai trẻ Tôn Trung Sơn.

Trải nghiệm học tập tại Trường Iolani là trải nghiệm đầu tiên của Tôn Trung Sơn về lịch sử phương Tây và các hệ thống phương Tây. Trước tòa nhà giảng dạy rộng lớn của Trường Iolani còn có một bức tượng đồng của Tôn Trung Sơn thời trẻ. Nhà trường cũng tự hào vì có một vĩ nhân như Tôn Trung Sơn, nhà trường cho biết: “Chúng tôi rất sẵn lòng kể câu chuyện về Tiến sĩ Tôn Trung Sơn cho các em học sinh”.

Sau khi tốt nghiệp trường Iolani, Tôn Trung Sơn trở lại cửa hàng của anh cả để giúp việc. Vài tháng sau, ông không kìm được mong muốn tiếp tục học, được sự đồng ý của Sun Mei, ông lại đến Honolulu vào mùa thu năm 1882 để vào lớp dự bị đại học của Oahu College, Honolulu do người Mỹ điều hành. Tôn Trung Sơn đã học ở đây hai học kỳ và trường vẫn giữ kỷ lục về khoản học phí 55 đô la mà ông đã trả vào thời điểm đó.


Khi vào Đại học O'Wahu, Tôn Trung Sơn vẫn sử dụng tên "Tôn Di Hương", vì vậy trong một thời gian dài sau đó, trường học không biết rằng Tôn Trung Sơn là một trong những cựu sinh viên xuất sắc của họ. “Chỉ trong những năm gần đây, chúng tôi mới biết rằng Tôn Di Tường thực sự là Tôn Trung Sơn.” Nhân viên của trường cho biết. Điều thú vị là đương kim Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama sinh ra ở Honolulu, từng theo học tại Trường Punahou (Trường Puhahou), trước đây gọi là Trường Cao đẳng Owahu. Tòa nhà hai tầng nơi Tôn Trung Sơn đang học vẫn được sử dụng cho đến ngày nay. "Khi Tôn Trung Sơn học ở đây, trường Punahou chỉ có 158 học sinh. Lớp của ông ấy có 32 học sinh, trong đó có 3 học sinh Trung Quốc."


Có một cây dâu tây trong khuôn viên Punahou đã phát triển đến độ cao của một tòa nhà hai tầng. Vỏ quả giống quả lạc nhưng to hơn quả lạc. Bóc vỏ ra, bên trong sẫm màu và dính, vị chua pha chút ngọt. Tôn Trung Sơn ngồi dưới gốc cây này và ăn hạt chua như đồ ăn nhẹ. Về quê, anh đem hạt giống về quê trồng trước sân nhà. Bây giờ những hạt mầm ấy đã lớn thành cây to cành lá xanh um, vẫn chờ đợi bên cạnh nơi ở cũ.



Sun Yat-sen, một thiếu niên 17 tuổi nổi loạn, tự nhiên xung đột với anh trai Sun Mei. Khi học ở Iolani, Sun Yat-sen đã chịu ảnh hưởng tinh tế lâu dài của Cơ đốc giáo, tham gia các hoạt động khác nhau của nhà thờ một cách sùng đạo và có ý tưởng được rửa tội vào nhà thờ. Nhưng điều này đã bị Sun Mei phản đối kịch liệt. Sun Yat-sen cũng xé bức chân dung của Hoàng đế Guan do Sun Mei treo trong hội trường, và nói với những người nông dân rằng Quan Yunchang chỉ là một nhân vật trong thời Tam Quốc. Nếu bạn bị bệnh, bạn nên tham khảo ý kiến bác sĩ. Bực mình, Sun Mei bí mật thông báo với cha rằng cô sẽ đuổi em trai mình về nhà và kỷ luật nghiêm khắc. Vào tháng 7 năm 1883, Tôn Trung Sơn, khi chưa đầy 17 tuổi, đã bỏ học tại Đại học Owahu và bất đắc dĩ trở về Trung Quốc, kết thúc sự nghiệp du học đầu tiên của mình.

Hơn bốn năm giáo dục phương Tây ở Honolulu đã gieo mầm đấu tranh cho tương lai của quốc gia vào sâu thẳm trái tim của chàng trai trẻ này. Zhong Gongyu, bạn học của Sun Yat-sen ở Hawaii, đã giới thiệu điều này với Davis, một phóng viên của tờ "New York Sun" vào năm 1932.

Hơn bốn năm giáo dục phương Tây ở Honolulu đã gieo mầm đấu tranh cho tương lai của quốc gia vào sâu thẳm trái tim của chàng trai trẻ này. Zhong Gongyu, bạn học của Sun Yat-sen ở Hawaii, đã giới thiệu tình hình với Davis, một phóng viên của tờ New York Sun vào năm 1932: “Chúng tôi thường nói chuyện bằng tiếng địa phương bên ngoài lớp học... Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy muốn biết tại sao người Anh và chính phủ và người dân Mỹ hòa thuận với nhau như vậy. Được không?...Một đêm, anh ấy hỏi tôi: Tại sao hoàng đế Mãn Thanh tự xưng là hoàng đế, và chúng ta là những con kiến dưới chân hoàng đế? Điều này đúng không? Tôi không thể trả lời nó vào thời điểm đó.



Từ 13 đến 17 tuổi là giai đoạn quan trọng nhất để hình thành các giá trị và nhân sinh quan của một thiếu niên. Tôn Trung Sơn đã đề cập đến kinh nghiệm này trong bài phát biểu của mình tại Trường Lĩnh Nam ở Quảng Châu: "Nhớ lại thời thơ ấu, tôi học ở một trường tư thục, nhưng tôi chỉ biết một điều. Không ít năm sau, tôi đến Honolulu, và tôi đã đến Trường Fuxi. Tôi thấy những điều hay trong lời dạy của thầy hơn tôi rất nhiều. Quê hương. Vì vậy, mỗi khi nghỉ học, tôi thường nói chuyện với các bạn cùng lớp và bạn bè xung quanh, và mong muốn cải thiện quê hương và cứu lấy đồng loại được sinh ra. Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu tất cả mọi người trong đất nước của chúng tôi sẽ có thể tránh đau khổ và tận hưởng hạnh phúc. Vậy hãy nhanh lên."



Điểm khởi đầu của cuộc cách mạng



Vài năm sau khi từ Honolulu trở về, Tôn Trung Sơn di chuyển giữa Hồng Kông và Quảng Châu, học y, hành nghề y, kết bạn với những người trẻ tuổi có chí hướng và thảo luận quốc sự. có hy vọng cuối cùng cho giấc mơ cải cách của chính quyền nhà Thanh, anh ta cũng biến mất, và kể từ đó, anh ta không bao giờ nhìn lại và dấn thân vào con đường cách mạng. Và Người đã không ngần ngại chọn Honolulu làm điểm khởi đầu cho con đường cách mạng của mình.



Với sự giúp đỡ của Zheng Guanying, vào tháng 10 năm 1894, Tôn Trung Sơn lên một con tàu đi Honolulu từ Thượng Hải. Lúc này anh đã 28 tuổi, không còn là cậu bé khờ khạo cắp sách đến trường nữa. Mục đích của việc đến Honolulu một lần nữa rất rõ ràng, đó là "dự định quyên góp từ những người thân và bạn bè cũ để trở về Trung Quốc, và thực hiện hành động chính nghĩa là phản Thanh và khôi phục Hán". Về vấn đề này, nhà sử học người Mỹ Shi Fulin phân tích: Ở Honolulu, "anh ấy có thể dựa vào ảnh hưởng và sự giàu có của anh trai mình", bên cạnh đó, có rất nhiều người Quảng Đông ở Honolulu. "Đối với anh ấy, xã hội này không cần giới thiệu". .



Đã 9 năm kể từ lần trước anh rời Honolulu, và khu vực địa phương cũng đã trải qua những thay đổi lớn. Hawaii đã có một cuộc cách mạng vào năm 1893, nữ hoàng buộc phải thoái vị, và chế độ quân chủ đã trở thành một nước cộng hòa. Vào thời điểm đó, phần lớn trong số hàng chục nghìn người Hoa ở Hawaii đến từ Quảng Đông và 80% người Quảng Đông đến từ Trung Sơn, họ là họ hàng và hàng xóm trực tiếp hoặc gián tiếp của Tôn Trung Sơn. Tuy nhiên, công tác tuyên truyền cách mạng lúc bấy giờ hết sức khó khăn. Một lần Tôn Trung Sơn đi ngang qua khu phố Tàu, một số Hoa kiều đã chỉ vào lưng ông và gọi ông là "đồ điên". Tôn Trung Sơn sau này buồn bã nói trong hồi ức: "Không đúng là bầu không khí không cởi mở, lòng người bị phong tỏa. Sau vài tháng vận động ở Tấn, có rất ít người hưởng ứng. Chỉ có Đặng Ân Nam và Anh trai của anh ấy, Deng Dezhang, sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau. Đó chỉ là sự đồng ý của hàng chục người thân và bạn bè khác.” . Chen Shaobai sau đó cho biết: "Ông Sun lúc đó có những tư tưởng cách mạng rất mạnh mẽ, và ông ấy sẽ nói những điều này khi gặp một người. Ngay cả với một doanh nhân, ông ấy cũng sẽ nói về cách mạng."



Vào ngày 24 tháng 11 năm 1894, Tôn Trung Sơn và những người ủng hộ ông đã tập trung tại nhà của He Kuan, một người Trung Quốc quản lý Ngân hàng Alberta ở Honolulu và là một tín đồ Cơ đốc giáo, và tổ chức cuộc họp khai mạc "Xing Zhong Hui". He Kuan, Li Chang, Liu Xiang, Zhong Yu, Cheng Weinan, Zheng Jin, Huang Liang, Xu Zhichen, Song Juren và hơn 20 người đã tham dự cuộc họp. Tôn Trung Sơn là người chủ trì cuộc họp, ông đề xuất đặt tên cho tổ chức phản Thanh này là "Xingzhonghui".



Theo "Đàn Sơn hải ngoại", khi Tôn Trung Sơn dẫn đầu trong số những người tham gia hiệp hội, mỗi người đặt tay trái lên một cuốn "Kinh thánh" đang mở và giơ tay phải lên trời, một thành viên có học thức Li Chang đã đọc thuộc lòng. lời thề: "Liên minh nhân dân × tỉnh × quận nhân ××, trục xuất người Tartar, khôi phục Trung Hoa, thành lập chính phủ thống nhất, nếu có lòng khác, thần linh sẽ kiểm tra!" Điều đáng chú ý là từ "chính phủ thống nhất" được sử dụng trong lời thề này, Thay vì "Cộng hòa" mà Tôn Trung Sơn thường sử dụng sau này. "Hezhong" có nghĩa là "liên bang" hoặc "thống nhất". Theo nhà sử học người Mỹ Shi Fulin, công thức này rõ ràng dựa trên hình thức chính phủ cộng hòa ở Hoa Kỳ, "bởi vì có lý do để tin rằng Tôn Trung Sơn đã ở Hawaii là nơi đầu tiên chịu ảnh hưởng của Hoa Kỳ".



Một chức năng quan trọng của việc thành lập Xingzhonghui là gây quỹ cho cuộc cách mạng Trung Quốc trong tương lai. Để đạt được mục tiêu này, ban tổ chức đã dày công thiết kế hai phương thức quyên góp, một là quy định mỗi thành viên quyên góp 5 đô la bạc; Nhưng phản ứng không được nhiệt tình như mong đợi. Khách quan mà nói, bản thân nhiều Hoa kiều sang Mỹ kiếm sống, điều kiện không dư dả, không dễ thuyết phục họ ủng hộ cuộc cách mạng tưởng chừng hão huyền lúc bấy giờ.



He Yujin, chắt của He Kuan, người sáng lập Hội Hồi sinh, vẫn sống ở Honolulu. He Yujin, sinh năm 1950, chưa bao giờ gặp ông cố của mình, nhưng điều này không cản trở việc nghiên cứu của ông về ông cố của mình. He Yujin nói rằng He Kuan đã gặp ông Sun thông qua Zhong Gongyu, bạn học cấp hai của Sun Yat-sen. Hai người đã ăn ý ngay lập tức và trở thành tín đồ trung thành nhất của cuộc cách mạng của Sun Yat-sen. Khi He Kuan qua đời ở Hawaii vào năm 1931, con trai của Sun Yat-sen là Sun Ke đã đặc biệt đặt vòng hoa trước mộ He Kuan.



Là một trong những người sáng lập Xingzhonghui, He Kuan, người cũng làm việc trong ngân hàng, trung thực và đáng tin cậy, nghiễm nhiên trở thành "Bộ trưởng Tài chính" đáng tin cậy nhất của Sun Yat-sen. -sen. để có hiệu lực. Theo He Yujin, từ ngày 24 tháng 11 năm 1894 đến ngày 2 tháng 9 năm 1895, 112 người lần lượt gia nhập Xingzhonghui, tên của những người này và phí thành viên mà họ đã đóng đều được He Kuan lưu giữ trong "Xingzhonghui". Ngày và Sổ thu nhập và chi tiêu". Theo sổ sách kế toán, Xingzhonghui đã huy động được tổng cộng 1.388 đô la Mỹ sau hơn một tháng kể từ khi thành lập.Vào thời điểm này, Sun Mei, người trước đây đã cản trở hoạt động cách mạng của em trai cô, đã hào phóng quyên góp tiền. Sun Mei đã bán một số gia súc với giá rất thấp và với tư cách là người Trung Quốc giàu nhất địa phương, cô ấy đã thu hút hơn 20 người xung quanh và quyên góp 5.000 đô la Mỹ.



Mặc dù phản ứng của cộng đồng người Honolulu đối với tài trợ là đáng thất vọng, nhưng một phần nhỏ trong số họ đã được huy động về mặt chính trị. Hầu hết những Hoa kiều này là doanh nhân, trợ lý cửa hàng, nông dân và thợ thủ công, họ luôn đứng ngoài chính trường truyền thống của Trung Quốc, lần này, họ phải rất dũng cảm khi liên kết tên tuổi của mình với sự nghiệp của Tôn Trung Sơn.



Trong nhóm người này, Deng Yinnan là một trong số họ. Anh ấy vốn là một doanh nhân và nông dân địa phương, sau khi giới thiệu được 14 thành viên tham gia Xingzhonghui, anh ấy thậm chí đã bán tài sản của mình, quyên góp tiền và cùng Tôn Trung Sơn trở về Trung Quốc để tham gia cách mạng. Song Juren, một Hoa kiều khác, cũng đã bán nhà hàng của mình và trở về Trung Quốc cùng hai người con trai gốc Hawaii để tham gia cuộc nổi dậy và hy sinh vì đất nước.



cạnh tranh cho các vị trí



Vào ngày 7 tháng 10 năm 1903, tờ báo tiếng Anh "Morning Post" của Honolulu đã đăng một mục tin tức trên trang nhất với tiêu đề "Những nhà cách mạng nổi tiếng đến cảng một cách lặng lẽ". Phụ đề có nội dung "Người đàn ông này muốn lật đổ Từ Hi Thái hậu và Chính phủ của bà".



Đây là chuyến thăm thứ năm của Tôn Trung Sơn tới Honolulu. Sau 7 năm, tình hình ở đây đã có nhiều thay đổi. Kể từ khi Liang Qichao đến Honolulu, nhiều người đã bị mê hoặc bởi lời rao giảng của ông rằng "chủ nghĩa bảo hoàng và cách mạng thuộc về nhau". Mặc dù Kang Youwei đã nguyền rủa "những kẻ phản bội" và "những kẻ cướp" đã lãnh đạo cuộc nổi dậy của quần chúng, nhưng hy vọng duy nhất để phe bảo hoàng khôi phục quyền lực và đảm bảo tương lai chính trị của họ là mượn chiến lược quyên góp từ Hoa kiều của Tôn Trung Sơn. Liang Qichao rõ ràng đã hoàn thành rất xuất sắc nhiệm vụ này và nhận được sự quyên góp từ nhiều Hoa kiều, không chỉ vậy, họ còn tài trợ cho việc xuất bản tờ báo chính thức của phe bảo hoàng "Tin tức Trung Quốc mới", tờ báo này mạnh mẽ ủng hộ chủ nghĩa bảo hoàng và công kích cuộc cách mạng phản Thanh. Dưới sự tấn công dữ dội của phe bảo hoàng, các thành viên của Xingzhonghui chỉ còn 10 người và họ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.



Thấy vậy, Sun Yat-sen quyết định chinh phục quần đảo này một lần nữa, thách thức tài năng tuyên truyền của Liang Qichao và địa vị của ông với tư cách là người diễn giải lý thuyết chính trị phương Tây độc nhất vô nhị. Trong thời gian ở Honolulu, Tôn Trung Sơn đã có bài phát biểu trước hàng nghìn người Hoa ở nước ngoài tại các cuộc họp quần chúng, làm rõ các mục tiêu cách mạng và cộng hòa của mình. Hàng nghìn người Hoa ở nước ngoài lần đầu tiên phát hiện ra tài năng diễn thuyết của Tôn Trung Sơn, và Tôn Trung Sơn cũng thu hút sự chú ý của các nhà báo phương Tây, họ đã đăng tin về bài phát biểu trên các tờ báo ngày hôm sau. Nhà văn người Mỹ Lyon Sharman đã ghi lại trong "Tôn Trung Sơn": "Phóng viên của tờ báo tiếng Anh đã bị thu hút bởi vẻ ngoài Tây hóa của diễn giả trong bộ quần áo vải lanh và mái tóc ngắn. Tôn Trung Sơn mặc bộ quần áo Trung Quốc và thắt bím tóc dài đối với những nhà báo này không phải là một kẻ cuồng tín mà là một nhà hùng biện ấn tượng, người đã sử dụng những cử chỉ mạnh mẽ để nhấn mạnh những gì ông ta nói." mô phỏng nước cộng hòa Mỹ, và bầu một tổng thống.



Lần này, lần đầu tiên trong đời, Tôn Trung Sơn sử dụng báo chí để tấn công các đối thủ chính trị của mình—ông đã thay đổi một tờ báo thương mại lỗi thời của Trung Quốc "Long Ji Bao" thành tờ báo đảng của Xingzhonghui, và chính ông là người tổng biên tập của bài báo "Bác bỏ Baohuang Baobao". ", bắt đầu một cuộc tranh luận với "Tin tức Trung Quốc mới". Lúc này, lòng người cũng đang có những biến đổi vi diệu. Sự thất bại của Âm mưu Hán Khẩu vào năm 1900 và sự vắng mặt của bất kỳ cuộc nổi dậy nào của Vua Tần kể từ đó đã làm suy yếu lòng tin của Hoa kiều đối với Liang Qichao. Ngược lại, nỗ lực Khởi nghĩa Huệ Châu giật gân của Tôn Trung Sơn và cuộc tấn công bất ngờ của Shi Jianru vào Quảng Châu Yamen đều khiến thái độ ủng hộ của Hoa kiều đối với cách mạng rõ ràng hơn.



Mối quan hệ giữa Sun Yat-sen và Liang Qichao rất khó hàn gắn. Ngày 17 tháng 12 năm 1903, Tôn Trung Sơn đã tố cáo Lương Kỳ Siêu trong "Hồ sơ làm bạn": "Khang còn một lòng thú tội, nhưng Lương rất gian xảo, thấy thế triều đã chuyển, lại còn bàn chuyện cách mạng, nên đảng bảo hoàng ở San Francisco giống như một đảng cách mạng." "Chiến lược ngày nay trước tiên phải vượt qua sự tàn ác và phi lý của nó." Anh ấy tin rằng việc Liang Qichao "giữ hai lý thuyết với một người" là "hai đầu của con chuột đầu tiên".”.



Hiệp hội Xingzhong và Đảng Bảo hoàng thực sự đã bắt đầu một cuộc đối đầu gay gắt để giành ảnh hưởng chính trị và hỗ trợ kinh tế giữa những người Hoa ở nước ngoài. Vào thời điểm đó, một tờ báo đã đề cập: "Bà Kang Tongbi (Ghi chú: con gái của Kang Youwei) và Oumou đã đến nhiều cảng khác nhau để vận động cho việc từ bỏ Đảng Cách mạng. Tiến sĩ Sun Yat-sen cũng đã đi khắp các cảng với ý định giải tán Hiệp hội bảo hoàng và muốn nâng cao 500.000 đám mây vàng."



Vào thời điểm đó, danh tiếng của Tôn Trung Sơn vẫn chưa bằng đối thủ của ông - vào cuối năm 1904, Kang Youwei đến Hoa Kỳ với chiếc áo choàng màu tím. Tại Washington, ông đã được Tổng thống Theodore Roosevelt tiếp đón. Tại thành phố Philadelphia, các học viên ứng cử viên của hai đại đội bảo hoàng trong bộ quân phục màu xanh tuyệt đẹp cầm biểu ngữ rồng vàng và các Ngôi sao và Sọc của Mỹ hộ tống anh ta, và ban nhạc quân đội được thuê mở đường cho anh ta. và làn đường được chào đón. Tuy nhiên, dưới sự tấn công dữ dội của Tôn Trung Sơn, thế độc quyền kéo dài ba năm của đảng bảo hoàng ở Honolulu cuối cùng đã bị phá vỡ. Lòng dũng cảm cách mạng và sự quyến rũ cá nhân của Tôn Trung Sơn cũng khiến bản thân ông và phong trào cách mạng được tôn trọng hơn.



Bí mật xây dựng tổ chức



Số 36, New Luzon Lane, khu phố Tàu, San Francisco, là một tòa nhà 3 tầng hơi dột nát, các bậc thang ở lối vào chật chội đến mức chỉ một người có thể đi lên. Ít ai biết rằng tòa nhà nhỏ không có gì nổi bật này từng có mối quan hệ với cuộc cách mạng Trung Quốc xa xôi không thể xem thường. Đây là Wuzhou Hongmen Zhigong General Hall, trước đây được gọi là Hongmen Zhigong Hall.



Ngày 18 tháng 6 năm 1896, Tôn Trung Sơn 30 tuổi đến San Francisco (San Francisco) bằng tàu thủy một mình từ Honolulu. Đây là lần đầu tiên anh đến đất Mỹ. Anh ta tiếp tục tích cực vận động cách mạng phản Thanh cho những người Hoa ở nước ngoài mà anh ta gặp, nhưng sự tuyên truyền của anh ta không nhận được phản hồi tích cực, những người hoan nghênh cuộc cách mạng chỉ vài chục người mỗi cổng, và nhiều người tin rằng Tôn Dật Tiên "cuộc nổi loạn" của -sen là một tội phản quốc lớn, " Họ bị coi là rắn và bọ cạp", và ngay cả việc tăng chi phí đi lại cũng bị các doanh nhân Trung Quốc từ chối. Tôn Trung Sơn, người bị theo dõi nhất cử nhất động, nhận ra tình thế nguy hiểm của mình, sau khi ở lại ba tháng, ông sang Anh.



Tuy nhiên, chuyến đi đến Hoa Kỳ đại lục lần này cũng mang lại cho Tôn Trung Sơn một thu hoạch khác – ông phát hiện ra rằng ở Hoa Kỳ có một xã hội dân sự quy mô lớn và lâu đời, thường được gọi là Zhigongtang. Chú của Tôn Trung Sơn, Yang Wenna, đã đến Hoa Kỳ để tìm vàng từ rất sớm, ông đã quen thuộc với hoàn cảnh của người Hoa ở đây, và ông đã gợi ý với Tôn Trung Sơn rằng Bắc Mỹ là nơi sinh của Hiệp hội Trung thành .Hồng Môn.



Huang Sande, ông trùm của Zhigongtang, cũng là một nhân vật huyền thoại của người Mỹ gốc Hoa. Sinh năm 1863, Huang Sande quê ở Taishan, Quảng Đông, sang Mỹ kiếm sống năm 15 tuổi, năm 1893 được bầu làm lãnh đạo Zhigongtang ở San Francisco. Zhigongtang ở San Francisco là trụ sở của các nhà thờ chi nhánh Hongmen ở nhiều thành phố khác nhau ở Châu Mỹ, và không thể đánh giá thấp ảnh hưởng của nó đối với người Trung Quốc. Huang Sande sau đó đã viết cuốn sách "Lịch sử Cách mạng Hồng Môn", theo lời tự thuật của ông, vào năm 1903, lần đầu tiên ông viết thư giới thiệu và gửi cho tổ chức Hồng Môn ở Honolulu - Guoan Guild Hall, để Tôn Trung Sơn cho phép. tham gia. Vào ngày 8 tháng 1 năm 1904, Tôn Trung Sơn tuyên thệ gia nhập Hồng Môn tại Hội trường An ninh Quốc gia Honolulu thông qua Zhong Muxian, một cựu chiến binh của Hội Xingzhong, và được phong là "Honggun" (Hồng Môn gọi là "Nguyên soái" là "Honggun") ).Một vị trí quan trọng trong cửa vào triều đình. Câu lạc bộ An ninh Quốc gia Hawaii đã từng lưu giữ hồ sơ về ngày nhập học của Tôn Trung Sơn và dữ liệu về nhà tài trợ, nhưng hồ sơ quý giá này đã vô tình bị thất lạc do nhiều lần chuyển địa điểm trong những năm gần đây.



Ngày nay, nghiên cứu của Sun Yat-sen vẫn còn nguyên vẹn trong Hội trường Tổng hợp Zhigong của Hongmen, Wuzhou. Được trưng bày là bàn ghế, mực, két sắt và các vật dụng khác mà Tôn Trung Sơn sử dụng, cũng như những bức thư giữa ông và Huang Sande, ông chủ lớn của Zhigongtang, và những người khác. Điều ít ai biết là ngoài Tôn Trung Sơn, còn có một số lượng lớn những người có lý tưởng cao cả đã bí mật gia nhập Hồng Môn Chí Công Đường. Theo Zhou Guoxiang, chủ tịch của Zhigong General Hall, trong số họ có Huang Xing, đồng minh cách mạng của Tôn Trung Sơn, và các danh tướng Cai E và Cai Tingkai, trong số 72 liệt sĩ ở Huanghuagang, 68 người là anh em Hongmen.



Tôn Trung Sơn gia nhập Hồng Môn không lâu đã lập tức nhận được sự giúp đỡ thiết thực. Vào ngày 31 tháng 3 năm 1904, Tôn Trung Sơn lại rời Honolulu đến San Francisco trên con tàu "Hàn Quốc". Ngay từ năm 1882, Quốc hội Hoa Kỳ đã thông qua "Đạo luật Loại trừ Trung Quốc", cấm lao động Trung Quốc nhập cảnh và người Trung Quốc không thể vào Hoa Kỳ nếu không có các giấy tờ cần thiết. Để đẩy mạnh hoạt động cách mạng ở Mỹ, Tôn Trung Sơn đã phải cố gắng xin hộ chiếu Mỹ. Vào tháng 3 năm 1904, trước chuyến đi thứ hai của ông đến Hoa Kỳ, những người thân và bạn bè của ông như anh trai Sun Mei và chú Yang Wenna đã làm chứng và xin giấy khai sinh Hawaii——Sun Yat-sen, người sinh ra ở Cuiheng Village, Xiangshan năm 1866, Nói rằng ông sinh ra ở Hawaii vào ngày 4 tháng 11 năm 1870; vào ngày 13 tháng 11, sau khi tuyên thệ trước thẩm phán, ông nhận được hộ chiếu do một người dân đảo Mỹ giữ.



Sau một tuần lênh đênh trên biển, ngày 6 tháng 4, "Triều Tiên" đã đến San Francisco. Tuy nhiên, ngay khi Tôn Trung Sơn hạ cánh, ông đã bị Hải quan Hoa Kỳ tạm giữ vì những lý do như thủ tục không nhất quán. Một lý do cho điều này là đảng bảo hoàng, vốn đã tranh luận gay gắt với Tôn Trung Sơn, lo lắng rằng một khi Tôn Trung Sơn đến Hoa Kỳ, ông sẽ gây thêm rắc rối cho đồng đảng của mình ở đó; Louis World Expo, các quan chức nhà Thanh lo lắng rằng Tôn Trung Sơn sẽ "gây rối", vì vậy He You, lãnh sự nhà Thanh tại San Francisco, đã cản trở. He You ngay lập tức gửi một ghi chú cho cơ quan hải quan Hoa Kỳ: Để duy trì quan hệ ngoại giao giữa nhà Thanh và Hoa Kỳ, vui lòng cấm nhập cảnh Sun, một phiến quân Trung Quốc sẽ đến Hồng Kông vào một ngày nhất định. Khi hải quan phát hiện ra rằng Tôn Trung Sơn đang giữ giấy khai sinh của người Hawaii, nói rằng rất khó để ngăn cấm điều đó theo luật, họ đã cố gắng hết sức để giải thích rằng Tôn Trung Sơn đến từ huyện Tương Sơn, Quảng Đông và của ông. hộ chiếu phải được làm giả. Bằng cách này, Tôn Trung Sơn bị mắc kẹt trong ngôi nhà gỗ trên bến tàu, chờ bị xử lý.



Cabin đơn sơ và giản dị, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Một ngày nọ, Tôn Trung Sơn vô tình mượn một tờ báo tiếng Trung ở nước ngoài "Nhật báo Trung Tây" của một người khác và nhìn thấy dòng chữ "Tổng giám đốc Wu Panzhao" được viết trên đó. Ông chợt nhớ lại rằng khi ông chạy trốn khỏi Hồng Kông vào năm 1895, hai người bạn theo đạo Cơ đốc, Yang Xiangfu và Zuo Doushan, đã viết thư cho Wu Panzhao, tổng giám đốc của "Nhật báo Trung Tây" ở San Francisco, nhờ ông đọc bài viết về tình bạn của những người thầy đồng nghiệp của mình. và bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Tôn Trung Sơn. Tôn Trung Sơn tạm thời chưa dùng đến bức thư này, còn ở trong vali, liền viết một bức thư theo địa chỉ trên báo, nhờ một cậu bé bán báo phương Tây nhỏ nhắn chuyển đến "Nhật báo Trung Tây". . Sau khi Wu Panzhao nhận được bức thư, anh ta lập tức chạy đến ngôi nhà gỗ theo địa chỉ tiếng Anh trên phong bì, khi đó Wu Panzhao cũng đang làm cố vấn cho Văn phòng lãnh sự của triều đình nhà Thanh ở San Francisco, lãnh sự He You thường hỏi ý kiến ông về các vấn đề đối ngoại. Một mặt, Wu Panzhao cảnh báo He You rằng Tôn Trung Sơn thuộc đảng cách mạng, vì vậy ông không nên bị buộc tội là kẻ phản bội, và xin đừng chọc giận dư luận;



Trong thời khắc nguy cấp, Huang Sande lập tức tổ chức giải cứu. Đầu tiên, anh ta sử dụng 500 đô la Mỹ làm trái phiếu đứng tên mình để được tại ngoại cho Tôn Trung Sơn, sau đó chi 5.000 đô la Mỹ để thuê He Li, một luật sư nổi tiếng ở Honolulu vào thời điểm đó, để kháng cáo cho Tôn Trung Sơn. Theo hồi ức của Huang Sande trong "Lịch sử Cách mạng Hồng Môn", vụ kiện đã được đưa đến tận Tòa án Tối cao Washington, sau 17 ngày xét xử, cuối cùng ông đã thắng kiện. Vào ngày 28 tháng 4 năm 1904, Bộ Công nghiệp và Thương mại của chính phủ Hoa Kỳ đã gửi điện báo cho Hải quan San Francisco để chấp thuận cho Tôn Trung Sơn cư trú tại Hoa Kỳ. Sun Yat-sen chỉ đơn giản là thoát khỏi mọi sự đắn đo và công khai tham gia vào các hoạt động cách mạng ở Hoa Kỳ.



Sau khi Tôn Trung Sơn thoát khỏi nguy hiểm, ông nói với Hoàng Tam Đức rằng mục đích đến Hoa Kỳ lần này là vận động Hoa kiều quyên góp quỹ ủng hộ phong trào cách mạng. Huang Sande bày tỏ sự ủng hộ hoàn toàn của mình và đích thân tháp tùng Tôn Trung Sơn phát biểu tại nhiều thành phố khác nhau trên khắp Hoa Kỳ. Vào ngày 24 tháng 5 năm 1904, Sun Yat-sen và Huang Sande khởi hành từ San Francisco và bắt đầu đi đến nhiều nơi khác nhau ở Hoa Kỳ để đăng ký và công khai giáo đoàn Hồng Môn. Theo "Biên niên sử Tôn Trung Sơn" do Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc biên soạn, bất cứ nơi nào ông đến, Huang Sande sẽ "diễn trên sân khấu" (Hồng Môn nói rằng tuyển thành viên tôn thờ liên minh là "diễn trên sân khấu"), và Tôn Trung Sơn đọc diễn văn cổ động phản Thanh Mục đích của cách mạng là bác bỏ ngụy biện của phe bảo hoàng. Hoàng Tam Đức đi đâu cũng giới thiệu Tôn Trung Sơn với các thủ lĩnh Hoa kiều ở các thành phố khác nhau nhằm mở rộng ảnh hưởng của cách mạng và tạo uy tín cho Tôn Trung Sơn. các nhà lãnh đạo Hoa kiều trung thành đi theo Tôn Trung Sơn.

Bằng cách nào đó, sau thành công của Khởi nghĩa Vũ Xương năm 1911, mối quan hệ giữa Tôn Trung Sơn và Hoàng Tam Đức ngày càng trở nên xa cách. Một số học giả cho rằng chính Huang Sande ỷ vào công trạng cao của mình, nhiều lần chạy đến gặp Tôn Trung Sơn để xin quan, nhưng Tôn Trung Sơn đã từ chối đồng ý, điều này đã gây ra xung đột. Một số nhà nghiên cứu cũng cho rằng sau khi cách mạng thành công, Huang Sande hy vọng sẽ đăng ký Hongmen Zhigongtang ở Trung Quốc, đăng ký tổ chức này như một tổ chức công khai và hợp pháp, sau đó tham gia chính trị. Khi đó, Tôn Trung Sơn không đồng ý khiến hai người dần xa cách. Sau đó, Huang Sande làm theo lời đề nghị và đồng ý thành lập Đảng Chí Công. Tuy nhiên, Tôn Trung Sơn sau đó đã phủ nhận mối quan hệ giữa Hồng Môn và cách mạng.

Gây quỹ cho cách mạng

"Trong phần lớn cuộc đời của Tiến sĩ Sun, công việc gây quỹ cách mạng rõ ràng đã trở thành nghề nghiệp chính của ông ấy." Wei Muting, một nhà sử học người Mỹ nghiên cứu về Sun Yat-sen, đã đánh giá như vậy về Sun Yat-sen. Trước khi nổ ra Khởi nghĩa Vũ Xương, Tôn Trung Sơn đã lên kế hoạch đích thân đến nhiều quốc gia ở Đông Nam Á để gây quỹ, nhưng vì cuộc cách mạng của ông, nhiều quốc gia đã từ chối ông nhập cảnh, điều này khiến Tôn Trung Sơn khó đạt được thành công. một chỗ đứng ở Nanyang. Ngoài ra, các nhà cách mạng Hoa kiều từ khắp Nam Dương đã quyên góp một số tiền lớn cho cuộc khởi nghĩa cách mạng nhiều lần trước đây, "có xu hướng bị lấn át. Những người quyên góp tiền thì than thở rằng sức sống của họ vẫn chưa hồi phục, và những người thuyết phục họ quyên góp cũng bị đảng làm xấu hổ." Vì vậy, Tôn Trung Sơn phải tập trung vào việc gây quỹ ở Hoa Kỳ. Trước Cách mạng 1911, Tôn Trung Sơn đã 4 lần sang Mỹ vận động cách mạng và tích cực gây quỹ trong giới Hoa kiều và Hoa kiều.



Để gây quỹ, Tôn Trung Sơn cũng tưởng tượng ra nhiều hình thức. Wei Muting đã viết trong “Tôn Trung Sơn – Người yêu nước không được trả lương”, một trong những kế hoạch là thành lập Công ty Công nghiệp Trung Quốc có trụ sở chính tại San Francisco, “Công ty này dự định huy động vốn 1 triệu nhân dân tệ, với giới hạn 10.000 cổ phiếu. 100 nhân dân tệ mỗi cổ phiếu". Tôn Trung Sơn hứa rằng các nhà đầu tư Trung Quốc sẽ "chuyên khai thác và cấp bằng sáng chế trong mười năm sau cuộc cách mạng thành công trong tương lai". Nhưng kế hoạch này cuối cùng đã thất bại.



Với sự giúp đỡ của Hongmen, vào tháng 7 năm 1911, khi Sun Yat-sen đến Hoa Kỳ lần cuối, Huang Sande và Sun Yat-sen đã cùng nhau thành lập Cục xếp hạng Hongmen để giúp Sun Yat-sen mở ra các kênh gây quỹ ở nước ngoài . Theo điều lệ, bất kể là ai, bất cứ ai quyên góp trước khi cách mạng thành công đều có thể được liệt vào danh sách "công dân ưu tiên", nếu sau này cách mạng thành công, họ sẽ được miễn trừ sự ràng buộc của chính quyền quân sự và sẽ được nhập quốc tịch. Việc thành lập Cục xếp hạng đã dẫn đến một đợt bùng nổ mới trong các hoạt động gây quỹ ở nước ngoài, chỉ trong vài tháng, gần 150.000 đô la Mỹ đã được huy động. Vào thời điểm đó, Tôn Trung Sơn vẫn là tội phạm chủ chốt bị chính quyền nhà Thanh truy nã, và Hoàng Tam Đức đã ban hành một mật lệnh trong Hồng Môn, yêu cầu tất cả các chi nhánh của Zhigongtang phải cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của Tôn Trung Sơn. Vào ngày Cách mạng năm 1911 nổ ra, Huang Yunsu, người tháp tùng Tôn Trung Sơn đến Denver, là một người khác phụ trách Trigongtang. Thông báo tăng lương do Zhigongtang đưa ra cũng đề cập: "Bây giờ sách đã được in, hãy quyên góp sách và gửi đến từng cảng. Sau đó, hai nhóm nhà hùng biện sẽ được cử đến. Anh Sun Wen và Huang Yunsu sẽ là đội đầu tiên du lịch vòng quanh phía bắc của Hoa Kỳ."



Điều đáng nói là Tôn Trung Sơn đã khai man rằng ông sinh ra ở Hawaii để thuận tiện cho hoạt động cách mạng, gần đây nhiều phương tiện truyền thông đã làm nóng kinh nghiệm của ông, thậm chí có người còn viết những bài báo giật gân cho rằng sau Cách mạng năm 1911, Trung Quốc bầu một "người Mỹ" làm tổng thống. Trên thực tế, quyền công dân Mỹ của Tôn Trung Sơn không kéo dài lâu. Năm 1908, Tôn Trung Sơn và Hồ Hán Dân từ Singapore đến Bangkok để tuyên truyền cách mạng trong Hoa kiều và Hoa kiều. Chính quyền Xiêm La (tức Thái Lan) lúc bấy giờ bị chính quyền nhà Thanh áp lực phải trục xuất ông ra khỏi nước. Với lý do là công dân Mỹ, Tôn Trung Sơn đã yêu cầu được bảo vệ khi gặp Hamilton King, sứ thần Mỹ tại Xiêm. Hamilton King sau đó đã điện báo vấn đề này cho Bộ trưởng Ngoại giao Lute lúc bấy giờ. Vào ngày 11 tháng 3 năm 1909, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã gửi một bức điện tín cho Hamilton King, lập luận rằng Tôn Trung Sơn không đủ điều kiện để trở thành công dân Hoa Kỳ và không thể có được hộ chiếu Hoa Kỳ. Vì vậy, điều chắc chắn là khi Tôn Trung Sơn nhậm chức tổng thống lâm thời vào ngày 1 tháng 1 năm 1912, ông là một công dân Trung Quốc hoàn toàn bình thường.

Nguồn hỗ trợ tài chính chính và liên tục của Tôn Trung Sơn là người Hoa ở nước ngoài, bao gồm cả anh trai của ông là Tôn Mỹ, người đã gần như cạn kiệt tài sản của gia đình mình cho cuộc cách mạng. Yang Ran, người khởi nghiệp bằng nghề kinh doanh gạo ở Hawaii, là một triệu phú địa phương, sau khi thành lập Trung Hoa Dân Quốc, ông đã quyên góp một số tiền khổng lồ để giúp đỡ Tôn Trung Sơn. Con trai ông ngưỡng mộ Tôn Trung Sơn và đổi tên thành Yang Xianyi, quyết tâm cứu nước bằng hàng không và tích cực giúp Tôn Trung Sơn quyên góp từ Hoa kiều khắp nơi trên thế giới, ông đã mua 12 chiếc máy bay (cha ông tặng) 4). Sau khi trở về Trung Quốc, ông đã tự mình lắp ráp chiếc máy bay đầu tiên sản xuất trong nước, chiếc máy bay này được đặt theo tên tiếng Anh của Soong Ching Ling là "Rosmonde". Bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, Tống Khánh Linh đã đích thân lên máy bay thực hiện chuyến bay thử nghiệm, mở ra trang đầu tiên của lịch sử hàng không Trung Quốc. Yang Xianyi, người được Tôn Trung Sơn ca ngợi là "Cha đẻ của ngành hàng không Trung Quốc", đã không may bị giết khi nhận lệnh chinh phục phiến quân Chen Jiongming. Có vô số câu chuyện cảm động về những Hoa kiều ủng hộ cách mạng như vậy. Theo nghiên cứu của các nhà sử học, trước Cách mạng 1911, có khoảng 8 triệu Hoa kiều ở khắp năm châu, sự phân biệt đối xử và đối xử bất bình đẳng mà họ phải gánh chịu trên khắp thế giới khiến họ tuyệt vọng hy vọng vào một tổ quốc giàu mạnh, và họ sẵn sàng không tiếc một tay. nỗ lực lật đổ ách thống trị của nhà Thanh và cứu nước bằng con đường dân chủ. Vì vậy, Tôn Trung Sơn đã từng xúc động nói: “Hoa kiều là mẹ của cách mạng”.■
 
Chỉnh sửa cuối:

Tứ Vô Lượng

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-554568
Ngày cấp bằng
19/2/18
Số km
6,042
Động cơ
250,960 Mã lực
Bài này cũng của Tàu nói về Mỹ nhưng tích cực hơn chút, các cụ tham khảo (google dịch)
------
Tôn Trung Sơn tại Hoa Kỳ

Sau khi không được ủng hộ khắp Đông Nam Á, Tôn Trung Sơn đã tìm được nơi trú ẩn ở Bắc Mỹ. Trong tất cả các nước phương Tây, ông ta biết nhiều nhất về Hoa Kỳ. Đây không chỉ là điểm xuất phát trên con đường cách mạng của ông mà còn là một trong những động lực để ông không ngừng làm cách mạng.

Trải nghiệm vượt đại dương đến Honolulu năm 13 tuổi đã giúp Tôn Trung Sơn lần đầu tiên hiểu biết về nền văn minh phương Tây, các hệ thống phương Tây và lịch sử phương Tây. Trong hai năm cuối cùng trước khi cách mạng bùng nổ, Tôn Trung Sơn đã dành hơn một nửa thời gian của mình ở Hoa Kỳ. Sau khi không được chào đón ở khắp Đông Nam Á, ông đã tìm thấy nơi trú ẩn ở Bắc Mỹ. Trong tất cả các nước phương Tây, ông biết nhiều nhất về Hoa Kỳ. Đây không chỉ là điểm xuất phát trên con đường cách mạng của ông mà còn là một trong những động lực để ông không ngừng làm cách mạng.

Ảnh: Năm 1912, cuộc diễu hành của Hoa kiều tại San Francisco kỷ niệm lễ nhậm chức của Tôn Trung Sơn với tư cách là tổng thống lâm thời của Trung Hoa Dân Quốc
View attachment 7625912

Tôn Trung Sơn bên ngoài Trung tâm Cách mạng

Vào khoảng 11 giờ ngày 12 tháng 10 năm 1911, trên đường sau khi ăn sáng tại khách sạn, Tôn Trung Sơn đã mua một tờ báo khi đi ngang qua quầy báo ở hành lang. Anh ấy mở nó ra, và có một thông báo ngắn được in trên đó: “Vũ Xương đã bị Đảng Cách mạng chiếm đóng.” Anh ấy nhìn chằm chằm vào tờ báo và đọc nó hai lần trước khi cuối cùng anh ấy cũng tin vào tin tức đó.


Khi phát súng đầu tiên của cuộc Khởi nghĩa Vũ Xương nổ ra, Tôn Trung Sơn đang trên đường đến Denver, Colorado, Hoa Kỳ. Theo "Toàn thư của Tôn Trung Sơn", ông đã nhận được một bức điện từ Hồng Kông từ Hoàng Hưng trên đường đi hơn mười ngày trước. Tuy nhiên, "Bởi vì hành lý đã được vận chuyển đến nơi này (Denver) trước và cuốn sách mật mã được đặt trong đó, nên không có cách nào để dịch nó trên đường đi."

Vào tối ngày 11 tháng 10, Tôn Trung Sơn và đoàn tùy tùng Hoàng Vân Túc đến Denver và ở trong phòng 321 của khách sạn Brown Palace ở Denver, sau 100 năm, căn phòng này vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, nhân viên khách sạn cho biết: "Lúc đó nó là một dãy phòng. Số phòng là 321, chúng tôi giữ lại và biến nó thành phòng họp. "Trong căn phòng này còn có các bản sao hồ sơ đăng ký ban đầu, một bức ảnh của Tôn Trung Sơn và dòng chữ "Thế giới dành cho công chúng".

Lúc đó trong khách sạn, Tôn Trung Sơn tìm thấy cuốn mật mã trong hành lý và dịch bức điện của Hoàng Hưng: "Juzheng từ Vũ Xương đến Hồng Kông, báo tin quân đội mới phải di chuyển. Xin hãy chuyển tiền nhanh chóng để khẩn cấp." Hứa (Denver), không nghĩ được thì lấy tiền, muốn gọi lại thì không chuyển, nhưng trời đã tối rồi, tôi mệt mỏi và tinh thần kiệt quệ trong ngồi xe cả ngày, suy nghĩ lung tung nên tôi dừng lại. Tôi muốn thức dậy ở nhà Minh Khi bạn sảng khoái, hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy quay lại ”. điện tín ngày hôm sau, tin tức về thắng lợi của cuộc cách mạng đã đến từ bên kia đại dương. Giấc mơ nhiều năm cuối cùng đã trở thành hiện thực, và có thể tưởng tượng được cảm giác ngạc nhiên xen lẫn ngạc nhiên của Tôn Trung Sơn. Anh ta lập tức gửi một bức điện cho Huang Xing, "Hãy giải thích lý do chậm trả lời bức điện và tung tích của anh ta sau đó."

Câu hỏi quan trọng tiếp theo ngay trước mắt: nên làm gì tiếp theo? Nhìn bề ngoài, trở về nhà ngay lập tức và tham gia tiền tuyến của cách mạng dường như là lựa chọn hợp lý nhất — nếu anh ta rời đi ngay lập tức bằng thuyền, anh ta có thể đến Thượng Hải vào khoảng ngày 20. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Tôn Trung Sơn quyết định tạm thời ở lại nước ngoài. Theo ông, vào thời điểm quan trọng này, thái độ của các cường quốc phương Tây đối với chế độ mới là vô cùng quan trọng, vì vậy hoạt động ngoại giao là “điều có thể đóng vai trò quyết định đến sự thành bại của ta”-nếu các cường quốc phương Tây đóng quân tại Trung Quốc. muốn duy trì triều đại nhà Thanh Những đặc quyền mà chính phủ có được giúp triều đình nhà Thanh đàn áp cuộc cách mạng, và nó có thể lặp lại những sai lầm của Thái Bình Thiên Quốc, ngược lại, nếu các cường quốc có thể hỗ trợ cuộc cách mạng này, thì chiến thắng sẽ là chắc chắn hơn.

Dựa trên phán đoán của Tôn Trung Sơn về tình hình quốc tế lúc bấy giờ, có sáu quốc gia nằm trong số "các cường quốc có quan hệ mật thiết nhất với Trung Quốc": Hoa Kỳ, Pháp, Đức, Nga, Nhật Bản và Vương quốc Anh. Trong số đó, Hoa Kỳ và Pháp "nên bày tỏ sự cảm thông với những người cách mạng", trong khi Đức và Nga phản đối cuộc cách mạng; Chính phủ vẫn chưa quyết định."

Tôn Trung Sơn sau đó hủy bỏ kế hoạch du lịch ban đầu và lập tức lái xe đến Washington. Trên đường đi, anh thấy dòng chữ trên báo rằng "Quân đội Cách mạng Vũ Xương đã nổi lên theo lệnh của Tôn Trung Sơn, và lên kế hoạch xây dựng một nước cộng hòa mà chủ tịch đầu tiên phải là Tôn Trung Sơn." Tôn Trung Sơn nhận ra rằng cuộc cách mạng Trung Quốc đã thu hút sự chú ý của thế giới. Để tránh những rắc rối không cần thiết, anh ấy đặc biệt thận trọng trên đường đi và tránh gặp bất kỳ phóng viên báo chí nào. Tuy nhiên, khi ông đi qua Chicago vào ngày 15 tháng 10, Hoa kiều ở đó không thể chờ đợi để tổ chức một "Chúc mừng thành lập Trung Hoa Dân Quốc" hùng hồn cho ông, và chào đón Tôn Trung Sơn như một anh hùng đã mang lại cuộc cách mạng. . Báo chí Mỹ liên tục đăng các bài dự đoán Tôn Trung Sơn sẽ được bầu làm tổng thống của chế độ cộng hòa trong tương lai. Sau cuộc họp, hơn chục tờ báo phương Tây muốn phỏng vấn Tôn Trung Sơn, nhưng ông đều tránh mặt. Tuy nhiên, cái tên "Tôn Trung Sơn" thường xuyên trở thành tâm điểm của các bản tin nước ngoài trong thời kỳ này. Trong số đó, một bài báo trên tờ "Daily Telegraph" của Anh đã viết: "Tiến sĩ Có một bức chân dung sơn dầu khổng lồ của Tiến sĩ Tôn Trung Sơn treo trên trần nhà, và những người lính và thủy thủ khác trong quân phục của quân đội cách mạng. Mọi người đều là nói về cách mạng.”

Trên thực tế, ngay từ ngày 21 tháng 5 năm 1911, Tôn Trung Sơn đã từng đến Washington với hy vọng được diện kiến Ngoại trưởng Hoa Kỳ Philander C. Knox, nhưng bị từ chối. Vào thời điểm đó, Hoa Kỳ đã quảng cáo là "quan sát nghiêm ngặt tính trung lập." Lần này, cuộc cách mạng đã thành công và Tôn Trung Sơn hy vọng rằng thái độ của Hoa Kỳ sẽ thay đổi. Vào ngày 18 tháng 10, anh ấy lại viết thư cho Knox: "Tôi đã cố gắng đến thăm bạn trong chuyến thăm Washington lần trước, nhưng không thành công. Hôm nay, tôi mạn phép viết thư cho bạn lần nữa, hy vọng có một cuộc gặp bí mật với bạn". Tôn Trung Sơn là "một nhà lãnh đạo muốn lật đổ chính phủ hiện tại và không muốn liên lạc với ông ta", và ông ta cũng từ chối gặp cố vấn quân sự của Tôn Trung Sơn, Homer Lea. Hơn nữa, khi Tôn Trung Sơn tìm kiếm viện trợ của phương Tây ở London vào tháng 11 năm 1911, Knox cũng chỉ thị cho tổ chức tài chính Hoa Kỳ ở London không cho Tôn Trung Sơn vay tiền.

Thất vọng và sau một hồi cân nhắc, Tôn Trung Sơn quyết định trở về Trung Quốc ngay lập tức. 9 giờ 45 phút ngày 25 tháng 12 năm 1911, du thuyền "Diwan Xia" từ từ cập bến. Được Huang Xing, Song Jiaoren và Chen Qimei chào đón, Sun Yat-sen bước xuống tàu. Trước đó, nhiều phương tiện truyền thông đang suy đoán xem nhà cách mạng thường sống ở nước ngoài này đã mang về Trung Quốc bao nhiêu tiền—— "Thâm Quyến" đã nhiều lần đưa tin rằng ông đã mua tàu chiến và mang chúng về. Vì vậy, ngay khi Tôn Trung Sơn lên bờ, nhiều phóng viên đã hỏi ông: “Lần này ông mang theo bao nhiêu tiền?” Tôn Trung Sơn trả lời: “Tôi không có một xu dính túi, nhưng tôi đã mang theo tinh thần cách mạng! "

Thế giới mới của cậu bé 13 tuổi
Hawaii là một điểm đến nghỉ mát nổi tiếng ở Hoa Kỳ, Honolulu, thủ phủ của bang, được người Trung Quốc gọi là "Honolulu" vì Honolulu rất giàu gỗ đàn hương trong những ngày đầu. Trong sảnh chờ của sân bay quốc tế Honolulu, có một khu vườn kiểu Trung Quốc được thiết kế theo kiểu vườn Lĩnh Nam, với những cây cầu nhỏ và nước chảy, gian hàng và gian hàng, và một bức tượng của Tôn Trung Sơn đứng ở trung tâm của công viên . Vì mối quan hệ của Tôn Trung Sơn, điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng thế giới này đã hình thành một mối quan hệ không thể tách rời với Trung Quốc. Năm 2006, kỷ niệm 140 năm ngày sinh của Tôn Trung Sơn, chính quyền thành phố Hawaii đã đặt tên cho một công viên bên cạnh khu phố Tàu là Công viên Tưởng niệm Tôn Trung Sơn, ngoài ra còn có một bức tượng Tôn Trung Sơn bằng đồng do người Hồng Kông nổi tiếng tạo ra. nhà điêu khắc Zhu Dacheng. Vào đầu năm 2011, tất cả các ủy viên hội đồng thành phố ở Honolulu, Hawaii đã nhất trí thông qua rằng năm nay sẽ là "Năm Mặt trời Yat" ở Honolulu.

Năm 1879, một cậu bé người Hoa 13 tuổi mặc áo dài, thắt bím trên đầu, đội mũ lụa màu đỏ dưa da rụt rè bước xuống thuyền và tò mò nhìn quanh. Đây là Tôn Trung Sơn, một cậu bé nhà quê vừa thoát khỏi sự ngu dốt ở Trung Quốc.

Việc Tôn Trung Sơn ra nước ngoài có liên quan nhiều đến anh trai Tôn Mỹ. Sun Mei, hơn Sun Yat-sen 12 tuổi, đã bỏ học đi làm chỉ sau 4 năm học vì nhà nghèo. Năm 16 tuổi, Sun Mei đến Honolulu để làm việc cùng người thân và bạn bè, sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, công việc kinh doanh trồng trọt và chăn nuôi của cô đã được chính phủ Hawaii ưu ái nhờ những kết quả đáng kể. Vào thời điểm đó, ngành sản xuất đường ở Hawaii đang phát triển nhanh chóng và cần gấp một lượng lớn lao động, vì vậy Sun Mei đã xin được một điều lệ từ chính phủ Hawaii: “Tuyển thêm người Trung Quốc đến Honolulu để bắt đầu làm nông nghiệp”. chiêu mộ một nhóm người đến Honolulu. Sun Mei thành lập một văn phòng nhập cư và tiếp quản một chiếc thuyền buồm khổng lồ làm cổ phần với những người khác vì mục đích nhập cư.

Tôn Trung Sơn cũng muốn ra nước ngoài cùng anh trai, nhưng bị cha ông là Tôn Đại Thành kiên quyết phản đối. Hai em trai của Sun Dacheng đều chết trong quá trình đào vàng ở nước ngoài, và ông không muốn con trai nhỏ của mình cũng dấn thân vào con đường khó khăn này.

Vào năm thứ hai, các đồng nghiệp của Sun Mei đã thuê một con tàu hơi nước vỏ sắt nặng 2.000 tấn của Anh "Grannok" để chở các công dân Trung Quốc đến Ma Cao. Sau nhiều lần nài nỉ, cuối cùng bố tôi cũng đồng ý. Vào ngày 2 tháng 5 năm nay, Tôn Trung Sơn, 13 tuổi, cùng mẹ đến Ma Cao bằng thuyền buồm, sau đó đến Honolulu bằng tàu của Anh từ Ma Cao. Sun Yat-sen sau đó đã đề cập đến tác động của chuyến đi này đối với chính ông trong một bức thư gửi cho người khác: "Năm 13 tuổi, tôi đến đảo Xiaweiren (Ghi chú: tên được dịch vào thời điểm đó), và lần đầu tiên tôi nhìn thấy những kỳ quan của đảo con thuyền và sự bao la của biển cả. , Ý nghĩ về thế giới tội nghiệp."

Lúc này, Hawaii vẫn là một quốc gia theo chế độ quân chủ, được gọi là Vương quốc Hawaii. Ngày 4 tháng 7 năm 1894, Cộng hòa Hawaii được thành lập với Honolulu trên đảo Oahu là thủ đô. Nó đi đầu trong giao lưu và va chạm văn hóa Trung-Tây, đồng thời nó cũng mang lại rung động tư tưởng ban đầu và mạnh mẽ nhất cho vị Tôn Trung Sơn trẻ tuổi.

Không lâu sau khi đến Honolulu, bà Yang vì nhớ nhà nên đã về quê trước, và Sun Yat-sen được phân công làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng do Sun Mei mở ở Kahului, Maui, nơi bà học kế toán. tính toán trên bàn tính và phương ngữ địa phương Kai Nai Kai. . Sun Yat-sen sớm nhận ra rằng anh ta không có hứng thú với công việc kinh doanh buồn tẻ, vì vậy anh ta đã đề xuất với anh trai mình ý tưởng đi học. Mặc dù Sun Mei chỉ học ở một trường tư thục ở quê hương trong bốn năm và chỉ nắm bắt sơ bộ về văn học, nhưng anh ấy rất coi trọng việc học hành, vì vậy anh ấy sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của anh trai mình.

Vào mùa thu năm nay, Tôn Trung Sơn nhập học Trường Iolani do Giáo hội Anh giáo tổ chức ở Honolulu, cái tên mà anh nhập học là do cha mẹ anh đặt cho anh - "Sun Dixiang". Được thành lập vào năm 1862, Trường Iolani ra đời sớm nhất trong lịch sử Hawaii và hiện là trường tư thục nổi tiếng nhất Hawaii. Mục đích ban đầu của Trường Iolani là đào tạo thổ dân, đặc biệt là con cái của các quý tộc như hoàng gia hoặc tù trưởng bộ lạc. Do số lượng lớn người phương Tây, Trung Quốc và Nhật Bản di cư đến Hawaii, ngôi trường này do các nhà truyền giáo người Anh và người Mỹ điều hành đương nhiên cũng thu nhận con em của một số người nhập cư. Tôn Trung Sơn nhập học vào tháng 9 năm 1879, và có 10 sinh viên Trung Quốc theo học tại trường cùng năm. Giáo viên của trường hầu hết đều là người Anh, học phí cao hơn các trường khác, học phí hàng năm và các khoản phí linh tinh là 150 đô la Mỹ, đây là một số tiền lớn vào thời điểm đó. Tôn Trung Sơn học ở trường này 3 năm, sinh hoạt phí đương nhiên không phải là một khoản nhỏ.

Khi Tôn Trung Sơn nhập học, lớp học đã bắt đầu được hai tuần và ông ấy hoàn toàn không hiểu tiếng Anh. Cô giáo cẩn thận sắp xếp cho cậu ngồi trong lớp một khoảng thời gian, chỉ dạy kèm cậu những kiến thức về chữ cái và ngữ pháp tiếng Anh. Chẳng bao lâu, Tôn Trung Sơn có thể đọc sách giáo khoa tiếng Anh và viết luận bằng tiếng Anh, đồng thời ông cũng rất quan tâm đến toán học.

Khi tốt nghiệp cấp hai ba năm sau, anh ấy đã giành vị trí thứ hai về ngữ pháp tiếng Anh trong lớp. Vào ngày 27 tháng 7 năm 1882, trường tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp long trọng tại Nhà thờ St. Andrew, khi đó Vua Kalakawa của Hawaii, Hoàng hậu Emma và Công chúa Liliokulani Liliokalani đã có mặt, và Tôn Trung Sơn đã nhận giải thưởng do chính Nhà vua trao tặng tại buổi lễ. Đây cũng được coi là một vinh dự lớn của Hoa kiều bản địa.

Iolani là trường truyền giáo, Kinh thánh là môn học bắt buộc, sáng tối có hai buổi cầu nguyện, chủ nhật các em đến nhà thờ Thánh Andrew để lễ bái. Tôn Trung Sơn chịu ảnh hưởng rất lớn từ Cơ đốc giáo, và đã học được nhiều nguyên tắc từ đó, điều này có tác động sâu sắc đến những tư tưởng bình đẳng, tình huynh đệ và thế giới vì công chúng sau này của ông. Tuy nhiên, nền giáo dục phương Tây và trật tự xã hội tốt đẹp ở địa phương đã gieo mầm những tư tưởng dân chủ trong việc hình thành nhân sinh quan của chàng trai trẻ Tôn Trung Sơn.

Trải nghiệm học tập tại Trường Iolani là trải nghiệm đầu tiên của Tôn Trung Sơn về lịch sử phương Tây và các hệ thống phương Tây. Trước tòa nhà giảng dạy rộng lớn của Trường Iolani còn có một bức tượng đồng của Tôn Trung Sơn thời trẻ. Nhà trường cũng tự hào vì có một vĩ nhân như Tôn Trung Sơn, nhà trường cho biết: “Chúng tôi rất sẵn lòng kể câu chuyện về Tiến sĩ Tôn Trung Sơn cho các em học sinh”.

Sau khi tốt nghiệp trường Iolani, Tôn Trung Sơn trở lại cửa hàng của anh cả để giúp việc. Vài tháng sau, ông không kìm được mong muốn tiếp tục học, được sự đồng ý của Sun Mei, ông lại đến Honolulu vào mùa thu năm 1882 để vào lớp dự bị đại học của Oahu College, Honolulu do người Mỹ điều hành. Tôn Trung Sơn đã học ở đây hai học kỳ và trường vẫn giữ kỷ lục về khoản học phí 55 đô la mà ông đã trả vào thời điểm đó.


Khi vào Đại học O'Wahu, Tôn Trung Sơn vẫn sử dụng tên "Tôn Di Hương", vì vậy trong một thời gian dài sau đó, trường học không biết rằng Tôn Trung Sơn là một trong những cựu sinh viên xuất sắc của họ. “Chỉ trong những năm gần đây, chúng tôi mới biết rằng Tôn Di Tường thực sự là Tôn Trung Sơn.” Nhân viên của trường cho biết. Điều thú vị là đương kim Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama sinh ra ở Honolulu, từng theo học tại Trường Punahou (Trường Puhahou), trước đây gọi là Trường Cao đẳng Owahu. Tòa nhà hai tầng nơi Tôn Trung Sơn đang học vẫn được sử dụng cho đến ngày nay. "Khi Tôn Trung Sơn học ở đây, trường Punahou chỉ có 158 học sinh. Lớp của ông ấy có 32 học sinh, trong đó có 3 học sinh Trung Quốc."


Có một cây dâu tây trong khuôn viên Punahou đã phát triển đến độ cao của một tòa nhà hai tầng. Vỏ quả giống quả lạc nhưng to hơn quả lạc. Bóc vỏ ra, bên trong sẫm màu và dính, vị chua pha chút ngọt. Tôn Trung Sơn ngồi dưới gốc cây này và ăn hạt chua như đồ ăn nhẹ. Về quê, anh đem hạt giống về quê trồng trước sân nhà. Bây giờ những hạt mầm ấy đã lớn thành cây to cành lá xanh um, vẫn chờ đợi bên cạnh nơi ở cũ.



Sun Yat-sen, một thiếu niên 17 tuổi nổi loạn, tự nhiên xung đột với anh trai Sun Mei. Khi học ở Iolani, Sun Yat-sen đã chịu ảnh hưởng tinh tế lâu dài của Cơ đốc giáo, tham gia các hoạt động khác nhau của nhà thờ một cách sùng đạo và có ý tưởng được rửa tội vào nhà thờ. Nhưng điều này đã bị Sun Mei phản đối kịch liệt. Sun Yat-sen cũng xé bức chân dung của Hoàng đế Guan do Sun Mei treo trong hội trường, và nói với những người nông dân rằng Quan Yunchang chỉ là một nhân vật trong thời Tam Quốc. Nếu bạn bị bệnh, bạn nên tham khảo ý kiến bác sĩ. Bực mình, Sun Mei bí mật thông báo với cha rằng cô sẽ đuổi em trai mình về nhà và kỷ luật nghiêm khắc. Vào tháng 7 năm 1883, Tôn Trung Sơn, khi chưa đầy 17 tuổi, đã bỏ học tại Đại học Owahu và bất đắc dĩ trở về Trung Quốc, kết thúc sự nghiệp du học đầu tiên của mình.

Hơn bốn năm giáo dục phương Tây ở Honolulu đã gieo mầm đấu tranh cho tương lai của quốc gia vào sâu thẳm trái tim của chàng trai trẻ này. Zhong Gongyu, bạn học của Sun Yat-sen ở Hawaii, đã giới thiệu điều này với Davis, một phóng viên của tờ "New York Sun" vào năm 1932.

Hơn bốn năm giáo dục phương Tây ở Honolulu đã gieo mầm đấu tranh cho tương lai của quốc gia vào sâu thẳm trái tim của chàng trai trẻ này. Zhong Gongyu, bạn học của Sun Yat-sen ở Hawaii, đã giới thiệu tình hình với Davis, một phóng viên của tờ New York Sun vào năm 1932: “Chúng tôi thường nói chuyện bằng tiếng địa phương bên ngoài lớp học... Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy muốn biết tại sao người Anh và chính phủ và người dân Mỹ hòa thuận với nhau như vậy. Được không?...Một đêm, anh ấy hỏi tôi: Tại sao hoàng đế Mãn Thanh tự xưng là hoàng đế, và chúng ta là những con kiến dưới chân hoàng đế? Điều này đúng không? Tôi không thể trả lời nó vào thời điểm đó.



Từ 13 đến 17 tuổi là giai đoạn quan trọng nhất để hình thành các giá trị và nhân sinh quan của một thiếu niên. Tôn Trung Sơn đã đề cập đến kinh nghiệm này trong bài phát biểu của mình tại Trường Lĩnh Nam ở Quảng Châu: "Nhớ lại thời thơ ấu, tôi học ở một trường tư thục, nhưng tôi chỉ biết một điều. Không ít năm sau, tôi đến Honolulu, và tôi đã đến Trường Fuxi. Tôi thấy những điều hay trong lời dạy của thầy hơn tôi rất nhiều. Quê hương. Vì vậy, mỗi khi nghỉ học, tôi thường nói chuyện với các bạn cùng lớp và bạn bè xung quanh, và mong muốn cải thiện quê hương và cứu lấy đồng loại được sinh ra. Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu tất cả mọi người trong đất nước của chúng tôi sẽ có thể tránh đau khổ và tận hưởng hạnh phúc. Vậy hãy nhanh lên."



Điểm khởi đầu của cuộc cách mạng



Vài năm sau khi từ Honolulu trở về, Tôn Trung Sơn di chuyển giữa Hồng Kông và Quảng Châu, học y, hành nghề y, kết bạn với những người trẻ tuổi có chí hướng và thảo luận quốc sự. có hy vọng cuối cùng cho giấc mơ cải cách của chính quyền nhà Thanh, anh ta cũng biến mất, và kể từ đó, anh ta không bao giờ nhìn lại và dấn thân vào con đường cách mạng. Và Người đã không ngần ngại chọn Honolulu làm điểm khởi đầu cho con đường cách mạng của mình.



Với sự giúp đỡ của Zheng Guanying, vào tháng 10 năm 1894, Tôn Trung Sơn lên một con tàu đi Honolulu từ Thượng Hải. Lúc này anh đã 28 tuổi, không còn là cậu bé khờ khạo cắp sách đến trường nữa. Mục đích của việc đến Honolulu một lần nữa rất rõ ràng, đó là "dự định quyên góp từ những người thân và bạn bè cũ để trở về Trung Quốc, và thực hiện hành động chính nghĩa là phản Thanh và khôi phục Hán". Về vấn đề này, nhà sử học người Mỹ Shi Fulin phân tích: Ở Honolulu, "anh ấy có thể dựa vào ảnh hưởng và sự giàu có của anh trai mình", bên cạnh đó, có rất nhiều người Quảng Đông ở Honolulu. "Đối với anh ấy, xã hội này không cần giới thiệu". .



Đã 9 năm kể từ lần trước anh rời Honolulu, và khu vực địa phương cũng đã trải qua những thay đổi lớn. Hawaii đã có một cuộc cách mạng vào năm 1893, nữ hoàng buộc phải thoái vị, và chế độ quân chủ đã trở thành một nước cộng hòa. Vào thời điểm đó, phần lớn trong số hàng chục nghìn người Hoa ở Hawaii đến từ Quảng Đông và 80% người Quảng Đông đến từ Trung Sơn, họ là họ hàng và hàng xóm trực tiếp hoặc gián tiếp của Tôn Trung Sơn. Tuy nhiên, công tác tuyên truyền cách mạng lúc bấy giờ hết sức khó khăn. Một lần Tôn Trung Sơn đi ngang qua khu phố Tàu, một số Hoa kiều đã chỉ vào lưng ông và gọi ông là "đồ điên". Tôn Trung Sơn sau này buồn bã nói trong hồi ức: "Không đúng là bầu không khí không cởi mở, lòng người bị phong tỏa. Sau vài tháng vận động ở Tấn, có rất ít người hưởng ứng. Chỉ có Đặng Ân Nam và Anh trai của anh ấy, Deng Dezhang, sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau. Đó chỉ là sự đồng ý của hàng chục người thân và bạn bè khác.” . Chen Shaobai sau đó cho biết: "Ông Sun lúc đó có những tư tưởng cách mạng rất mạnh mẽ, và ông ấy sẽ nói những điều này khi gặp một người. Ngay cả với một doanh nhân, ông ấy cũng sẽ nói về cách mạng."



Vào ngày 24 tháng 11 năm 1894, Tôn Trung Sơn và những người ủng hộ ông đã tập trung tại nhà của He Kuan, một người Trung Quốc quản lý Ngân hàng Alberta ở Honolulu và là một tín đồ Cơ đốc giáo, và tổ chức cuộc họp khai mạc "Xing Zhong Hui". He Kuan, Li Chang, Liu Xiang, Zhong Yu, Cheng Weinan, Zheng Jin, Huang Liang, Xu Zhichen, Song Juren và hơn 20 người đã tham dự cuộc họp. Tôn Trung Sơn là người chủ trì cuộc họp, ông đề xuất đặt tên cho tổ chức phản Thanh này là "Xingzhonghui".



Theo "Đàn Sơn hải ngoại", khi Tôn Trung Sơn dẫn đầu trong số những người tham gia hiệp hội, mỗi người đặt tay trái lên một cuốn "Kinh thánh" đang mở và giơ tay phải lên trời, một thành viên có học thức Li Chang đã đọc thuộc lòng. lời thề: "Liên minh nhân dân × tỉnh × quận nhân ××, trục xuất người Tartar, khôi phục Trung Hoa, thành lập chính phủ thống nhất, nếu có lòng khác, thần linh sẽ kiểm tra!" Điều đáng chú ý là từ "chính phủ thống nhất" được sử dụng trong lời thề này, Thay vì "Cộng hòa" mà Tôn Trung Sơn thường sử dụng sau này. "Hezhong" có nghĩa là "liên bang" hoặc "thống nhất". Theo nhà sử học người Mỹ Shi Fulin, công thức này rõ ràng dựa trên hình thức chính phủ cộng hòa ở Hoa Kỳ, "bởi vì có lý do để tin rằng Tôn Trung Sơn đã ở Hawaii là nơi đầu tiên chịu ảnh hưởng của Hoa Kỳ".



Một chức năng quan trọng của việc thành lập Xingzhonghui là gây quỹ cho cuộc cách mạng Trung Quốc trong tương lai. Để đạt được mục tiêu này, ban tổ chức đã dày công thiết kế hai phương thức quyên góp, một là quy định mỗi thành viên quyên góp 5 đô la bạc; Nhưng phản ứng không được nhiệt tình như mong đợi. Khách quan mà nói, bản thân nhiều Hoa kiều sang Mỹ kiếm sống, điều kiện không dư dả, không dễ thuyết phục họ ủng hộ cuộc cách mạng tưởng chừng hão huyền lúc bấy giờ.



He Yujin, chắt của He Kuan, người sáng lập Hội Hồi sinh, vẫn sống ở Honolulu. He Yujin, sinh năm 1950, chưa bao giờ gặp ông cố của mình, nhưng điều này không cản trở việc nghiên cứu của ông về ông cố của mình. He Yujin nói rằng He Kuan đã gặp ông Sun thông qua Zhong Gongyu, bạn học cấp hai của Sun Yat-sen. Hai người đã ăn ý ngay lập tức và trở thành tín đồ trung thành nhất của cuộc cách mạng của Sun Yat-sen. Khi He Kuan qua đời ở Hawaii vào năm 1931, con trai của Sun Yat-sen là Sun Ke đã đặc biệt đặt vòng hoa trước mộ He Kuan.



Là một trong những người sáng lập Xingzhonghui, He Kuan, người cũng làm việc trong ngân hàng, trung thực và đáng tin cậy, nghiễm nhiên trở thành "Bộ trưởng Tài chính" đáng tin cậy nhất của Sun Yat-sen. -sen. để có hiệu lực. Theo He Yujin, từ ngày 24 tháng 11 năm 1894 đến ngày 2 tháng 9 năm 1895, 112 người lần lượt gia nhập Xingzhonghui, tên của những người này và phí thành viên mà họ đã đóng đều được He Kuan lưu giữ trong "Xingzhonghui". Ngày và Sổ thu nhập và chi tiêu". Theo sổ sách kế toán, Xingzhonghui đã huy động được tổng cộng 1.388 đô la Mỹ sau hơn một tháng kể từ khi thành lập.Vào thời điểm này, Sun Mei, người trước đây đã cản trở hoạt động cách mạng của em trai cô, đã hào phóng quyên góp tiền. Sun Mei đã bán một số gia súc với giá rất thấp và với tư cách là người Trung Quốc giàu nhất địa phương, cô ấy đã thu hút hơn 20 người xung quanh và quyên góp 5.000 đô la Mỹ.



Mặc dù phản ứng của cộng đồng người Honolulu đối với tài trợ là đáng thất vọng, nhưng một phần nhỏ trong số họ đã được huy động về mặt chính trị. Hầu hết những Hoa kiều này là doanh nhân, trợ lý cửa hàng, nông dân và thợ thủ công, họ luôn đứng ngoài chính trường truyền thống của Trung Quốc, lần này, họ phải rất dũng cảm khi liên kết tên tuổi của mình với sự nghiệp của Tôn Trung Sơn.



Trong nhóm người này, Deng Yinnan là một trong số họ. Anh ấy vốn là một doanh nhân và nông dân địa phương, sau khi giới thiệu được 14 thành viên tham gia Xingzhonghui, anh ấy thậm chí đã bán tài sản của mình, quyên góp tiền và cùng Tôn Trung Sơn trở về Trung Quốc để tham gia cách mạng. Song Juren, một Hoa kiều khác, cũng đã bán nhà hàng của mình và trở về Trung Quốc cùng hai người con trai gốc Hawaii để tham gia cuộc nổi dậy và hy sinh vì đất nước.



cạnh tranh cho các vị trí



Vào ngày 7 tháng 10 năm 1903, tờ báo tiếng Anh "Morning Post" của Honolulu đã đăng một mục tin tức trên trang nhất với tiêu đề "Những nhà cách mạng nổi tiếng đến cảng một cách lặng lẽ". Phụ đề có nội dung "Người đàn ông này muốn lật đổ Từ Hi Thái hậu và Chính phủ của bà".



Đây là chuyến thăm thứ năm của Tôn Trung Sơn tới Honolulu. Sau 7 năm, tình hình ở đây đã có nhiều thay đổi. Kể từ khi Liang Qichao đến Honolulu, nhiều người đã bị mê hoặc bởi lời rao giảng của ông rằng "chủ nghĩa bảo hoàng và cách mạng thuộc về nhau". Mặc dù Kang Youwei đã nguyền rủa "những kẻ phản bội" và "những kẻ cướp" đã lãnh đạo cuộc nổi dậy của quần chúng, nhưng hy vọng duy nhất để phe bảo hoàng khôi phục quyền lực và đảm bảo tương lai chính trị của họ là mượn chiến lược quyên góp từ Hoa kiều của Tôn Trung Sơn. Liang Qichao rõ ràng đã hoàn thành rất xuất sắc nhiệm vụ này và nhận được sự quyên góp từ nhiều Hoa kiều, không chỉ vậy, họ còn tài trợ cho việc xuất bản tờ báo chính thức của phe bảo hoàng "Tin tức Trung Quốc mới", tờ báo này mạnh mẽ ủng hộ chủ nghĩa bảo hoàng và công kích cuộc cách mạng phản Thanh. Dưới sự tấn công dữ dội của phe bảo hoàng, các thành viên của Xingzhonghui chỉ còn 10 người và họ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.



Thấy vậy, Sun Yat-sen quyết định chinh phục quần đảo này một lần nữa, thách thức tài năng tuyên truyền của Liang Qichao và địa vị của ông với tư cách là người diễn giải lý thuyết chính trị phương Tây độc nhất vô nhị. Trong thời gian ở Honolulu, Tôn Trung Sơn đã có bài phát biểu trước hàng nghìn người Hoa ở nước ngoài tại các cuộc họp quần chúng, làm rõ các mục tiêu cách mạng và cộng hòa của mình. Hàng nghìn người Hoa ở nước ngoài lần đầu tiên phát hiện ra tài năng diễn thuyết của Tôn Trung Sơn, và Tôn Trung Sơn cũng thu hút sự chú ý của các nhà báo phương Tây, họ đã đăng tin về bài phát biểu trên các tờ báo ngày hôm sau. Nhà văn người Mỹ Lyon Sharman đã ghi lại trong "Tôn Trung Sơn": "Phóng viên của tờ báo tiếng Anh đã bị thu hút bởi vẻ ngoài Tây hóa của diễn giả trong bộ quần áo vải lanh và mái tóc ngắn. Tôn Trung Sơn mặc bộ quần áo Trung Quốc và thắt bím tóc dài đối với những nhà báo này không phải là một kẻ cuồng tín mà là một nhà hùng biện ấn tượng, người đã sử dụng những cử chỉ mạnh mẽ để nhấn mạnh những gì ông ta nói." mô phỏng nước cộng hòa Mỹ, và bầu một tổng thống.



Lần này, lần đầu tiên trong đời, Tôn Trung Sơn sử dụng báo chí để tấn công các đối thủ chính trị của mình—ông đã thay đổi một tờ báo thương mại lỗi thời của Trung Quốc "Long Ji Bao" thành tờ báo đảng của Xingzhonghui, và chính ông là người tổng biên tập của bài báo "Bác bỏ Baohuang Baobao". ", bắt đầu một cuộc tranh luận với "Tin tức Trung Quốc mới". Lúc này, lòng người cũng đang có những biến đổi vi diệu. Sự thất bại của Âm mưu Hán Khẩu vào năm 1900 và sự vắng mặt của bất kỳ cuộc nổi dậy nào của Vua Tần kể từ đó đã làm suy yếu lòng tin của Hoa kiều đối với Liang Qichao. Ngược lại, nỗ lực Khởi nghĩa Huệ Châu giật gân của Tôn Trung Sơn và cuộc tấn công bất ngờ của Shi Jianru vào Quảng Châu Yamen đều khiến thái độ ủng hộ của Hoa kiều đối với cách mạng rõ ràng hơn.



Mối quan hệ giữa Sun Yat-sen và Liang Qichao rất khó hàn gắn. Ngày 17 tháng 12 năm 1903, Tôn Trung Sơn đã tố cáo Lương Kỳ Siêu trong "Hồ sơ làm bạn": "Khang còn một lòng thú tội, nhưng Lương rất gian xảo, thấy thế triều đã chuyển, lại còn bàn chuyện cách mạng, nên đảng bảo hoàng ở San Francisco giống như một đảng cách mạng." "Chiến lược ngày nay trước tiên phải vượt qua sự tàn ác và phi lý của nó." Anh ấy tin rằng việc Liang Qichao "giữ hai lý thuyết với một người" là "hai đầu của con chuột đầu tiên".”.



Hiệp hội Xingzhong và Đảng Bảo hoàng thực sự đã bắt đầu một cuộc đối đầu gay gắt để giành ảnh hưởng chính trị và hỗ trợ kinh tế giữa những người Hoa ở nước ngoài. Vào thời điểm đó, một tờ báo đã đề cập: "Bà Kang Tongbi (Ghi chú: con gái của Kang Youwei) và Oumou đã đến nhiều cảng khác nhau để vận động cho việc từ bỏ Đảng Cách mạng. Tiến sĩ Sun Yat-sen cũng đã đi khắp các cảng với ý định giải tán Hiệp hội bảo hoàng và muốn nâng cao 500.000 đám mây vàng."



Vào thời điểm đó, danh tiếng của Tôn Trung Sơn vẫn chưa bằng đối thủ của ông - vào cuối năm 1904, Kang Youwei đến Hoa Kỳ với chiếc áo choàng màu tím. Tại Washington, ông đã được Tổng thống Theodore Roosevelt tiếp đón. Tại thành phố Philadelphia, các học viên ứng cử viên của hai đại đội bảo hoàng trong bộ quân phục màu xanh tuyệt đẹp cầm biểu ngữ rồng vàng và các Ngôi sao và Sọc của Mỹ hộ tống anh ta, và ban nhạc quân đội được thuê mở đường cho anh ta. và làn đường được chào đón. Tuy nhiên, dưới sự tấn công dữ dội của Tôn Trung Sơn, thế độc quyền kéo dài ba năm của đảng bảo hoàng ở Honolulu cuối cùng đã bị phá vỡ. Lòng dũng cảm cách mạng và sự quyến rũ cá nhân của Tôn Trung Sơn cũng khiến bản thân ông và phong trào cách mạng được tôn trọng hơn.



Bí mật xây dựng tổ chức



Số 36, New Luzon Lane, khu phố Tàu, San Francisco, là một tòa nhà 3 tầng hơi dột nát, các bậc thang ở lối vào chật chội đến mức chỉ một người có thể đi lên. Ít ai biết rằng tòa nhà nhỏ không có gì nổi bật này từng có mối quan hệ với cuộc cách mạng Trung Quốc xa xôi không thể xem thường. Đây là Wuzhou Hongmen Zhigong General Hall, trước đây được gọi là Hongmen Zhigong Hall.



Ngày 18 tháng 6 năm 1896, Tôn Trung Sơn 30 tuổi đến San Francisco (San Francisco) bằng tàu thủy một mình từ Honolulu. Đây là lần đầu tiên anh đến đất Mỹ. Anh ta tiếp tục tích cực vận động cách mạng phản Thanh cho những người Hoa ở nước ngoài mà anh ta gặp, nhưng sự tuyên truyền của anh ta không nhận được phản hồi tích cực, những người hoan nghênh cuộc cách mạng chỉ vài chục người mỗi cổng, và nhiều người tin rằng Tôn Dật Tiên "cuộc nổi loạn" của -sen là một tội phản quốc lớn, " Họ bị coi là rắn và bọ cạp", và ngay cả việc tăng chi phí đi lại cũng bị các doanh nhân Trung Quốc từ chối. Tôn Trung Sơn, người bị theo dõi nhất cử nhất động, nhận ra tình thế nguy hiểm của mình, sau khi ở lại ba tháng, ông sang Anh.



Tuy nhiên, chuyến đi đến Hoa Kỳ đại lục lần này cũng mang lại cho Tôn Trung Sơn một thu hoạch khác – ông phát hiện ra rằng ở Hoa Kỳ có một xã hội dân sự quy mô lớn và lâu đời, thường được gọi là Zhigongtang. Chú của Tôn Trung Sơn, Yang Wenna, đã đến Hoa Kỳ để tìm vàng từ rất sớm, ông đã quen thuộc với hoàn cảnh của người Hoa ở đây, và ông đã gợi ý với Tôn Trung Sơn rằng Bắc Mỹ là nơi sinh của Hiệp hội Trung thành .Hồng Môn.



Huang Sande, ông trùm của Zhigongtang, cũng là một nhân vật huyền thoại của người Mỹ gốc Hoa. Sinh năm 1863, Huang Sande quê ở Taishan, Quảng Đông, sang Mỹ kiếm sống năm 15 tuổi, năm 1893 được bầu làm lãnh đạo Zhigongtang ở San Francisco. Zhigongtang ở San Francisco là trụ sở của các nhà thờ chi nhánh Hongmen ở nhiều thành phố khác nhau ở Châu Mỹ, và không thể đánh giá thấp ảnh hưởng của nó đối với người Trung Quốc. Huang Sande sau đó đã viết cuốn sách "Lịch sử Cách mạng Hồng Môn", theo lời tự thuật của ông, vào năm 1903, lần đầu tiên ông viết thư giới thiệu và gửi cho tổ chức Hồng Môn ở Honolulu - Guoan Guild Hall, để Tôn Trung Sơn cho phép. tham gia. Vào ngày 8 tháng 1 năm 1904, Tôn Trung Sơn tuyên thệ gia nhập Hồng Môn tại Hội trường An ninh Quốc gia Honolulu thông qua Zhong Muxian, một cựu chiến binh của Hội Xingzhong, và được phong là "Honggun" (Hồng Môn gọi là "Nguyên soái" là "Honggun") ).Một vị trí quan trọng trong cửa vào triều đình. Câu lạc bộ An ninh Quốc gia Hawaii đã từng lưu giữ hồ sơ về ngày nhập học của Tôn Trung Sơn và dữ liệu về nhà tài trợ, nhưng hồ sơ quý giá này đã vô tình bị thất lạc do nhiều lần chuyển địa điểm trong những năm gần đây.



Ngày nay, nghiên cứu của Sun Yat-sen vẫn còn nguyên vẹn trong Hội trường Tổng hợp Zhigong của Hongmen, Wuzhou. Được trưng bày là bàn ghế, mực, két sắt và các vật dụng khác mà Tôn Trung Sơn sử dụng, cũng như những bức thư giữa ông và Huang Sande, ông chủ lớn của Zhigongtang, và những người khác. Điều ít ai biết là ngoài Tôn Trung Sơn, còn có một số lượng lớn những người có lý tưởng cao cả đã bí mật gia nhập Hồng Môn Chí Công Đường. Theo Zhou Guoxiang, chủ tịch của Zhigong General Hall, trong số họ có Huang Xing, đồng minh cách mạng của Tôn Trung Sơn, và các danh tướng Cai E và Cai Tingkai, trong số 72 liệt sĩ ở Huanghuagang, 68 người là anh em Hongmen.



Tôn Trung Sơn gia nhập Hồng Môn không lâu đã lập tức nhận được sự giúp đỡ thiết thực. Vào ngày 31 tháng 3 năm 1904, Tôn Trung Sơn lại rời Honolulu đến San Francisco trên con tàu "Hàn Quốc". Ngay từ năm 1882, Quốc hội Hoa Kỳ đã thông qua "Đạo luật Loại trừ Trung Quốc", cấm lao động Trung Quốc nhập cảnh và người Trung Quốc không thể vào Hoa Kỳ nếu không có các giấy tờ cần thiết. Để đẩy mạnh hoạt động cách mạng ở Mỹ, Tôn Trung Sơn đã phải cố gắng xin hộ chiếu Mỹ. Vào tháng 3 năm 1904, trước chuyến đi thứ hai của ông đến Hoa Kỳ, những người thân và bạn bè của ông như anh trai Sun Mei và chú Yang Wenna đã làm chứng và xin giấy khai sinh Hawaii——Sun Yat-sen, người sinh ra ở Cuiheng Village, Xiangshan năm 1866, Nói rằng ông sinh ra ở Hawaii vào ngày 4 tháng 11 năm 1870; vào ngày 13 tháng 11, sau khi tuyên thệ trước thẩm phán, ông nhận được hộ chiếu do một người dân đảo Mỹ giữ.



Sau một tuần lênh đênh trên biển, ngày 6 tháng 4, "Triều Tiên" đã đến San Francisco. Tuy nhiên, ngay khi Tôn Trung Sơn hạ cánh, ông đã bị Hải quan Hoa Kỳ tạm giữ vì những lý do như thủ tục không nhất quán. Một lý do cho điều này là đảng bảo hoàng, vốn đã tranh luận gay gắt với Tôn Trung Sơn, lo lắng rằng một khi Tôn Trung Sơn đến Hoa Kỳ, ông sẽ gây thêm rắc rối cho đồng đảng của mình ở đó; Louis World Expo, các quan chức nhà Thanh lo lắng rằng Tôn Trung Sơn sẽ "gây rối", vì vậy He You, lãnh sự nhà Thanh tại San Francisco, đã cản trở. He You ngay lập tức gửi một ghi chú cho cơ quan hải quan Hoa Kỳ: Để duy trì quan hệ ngoại giao giữa nhà Thanh và Hoa Kỳ, vui lòng cấm nhập cảnh Sun, một phiến quân Trung Quốc sẽ đến Hồng Kông vào một ngày nhất định. Khi hải quan phát hiện ra rằng Tôn Trung Sơn đang giữ giấy khai sinh của người Hawaii, nói rằng rất khó để ngăn cấm điều đó theo luật, họ đã cố gắng hết sức để giải thích rằng Tôn Trung Sơn đến từ huyện Tương Sơn, Quảng Đông và của ông. hộ chiếu phải được làm giả. Bằng cách này, Tôn Trung Sơn bị mắc kẹt trong ngôi nhà gỗ trên bến tàu, chờ bị xử lý.



Cabin đơn sơ và giản dị, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Một ngày nọ, Tôn Trung Sơn vô tình mượn một tờ báo tiếng Trung ở nước ngoài "Nhật báo Trung Tây" của một người khác và nhìn thấy dòng chữ "Tổng giám đốc Wu Panzhao" được viết trên đó. Ông chợt nhớ lại rằng khi ông chạy trốn khỏi Hồng Kông vào năm 1895, hai người bạn theo đạo Cơ đốc, Yang Xiangfu và Zuo Doushan, đã viết thư cho Wu Panzhao, tổng giám đốc của "Nhật báo Trung Tây" ở San Francisco, nhờ ông đọc bài viết về tình bạn của những người thầy đồng nghiệp của mình. và bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Tôn Trung Sơn. Tôn Trung Sơn tạm thời chưa dùng đến bức thư này, còn ở trong vali, liền viết một bức thư theo địa chỉ trên báo, nhờ một cậu bé bán báo phương Tây nhỏ nhắn chuyển đến "Nhật báo Trung Tây". . Sau khi Wu Panzhao nhận được bức thư, anh ta lập tức chạy đến ngôi nhà gỗ theo địa chỉ tiếng Anh trên phong bì, khi đó Wu Panzhao cũng đang làm cố vấn cho Văn phòng lãnh sự của triều đình nhà Thanh ở San Francisco, lãnh sự He You thường hỏi ý kiến ông về các vấn đề đối ngoại. Một mặt, Wu Panzhao cảnh báo He You rằng Tôn Trung Sơn thuộc đảng cách mạng, vì vậy ông không nên bị buộc tội là kẻ phản bội, và xin đừng chọc giận dư luận;



Trong thời khắc nguy cấp, Huang Sande lập tức tổ chức giải cứu. Đầu tiên, anh ta sử dụng 500 đô la Mỹ làm trái phiếu đứng tên mình để được tại ngoại cho Tôn Trung Sơn, sau đó chi 5.000 đô la Mỹ để thuê He Li, một luật sư nổi tiếng ở Honolulu vào thời điểm đó, để kháng cáo cho Tôn Trung Sơn. Theo hồi ức của Huang Sande trong "Lịch sử Cách mạng Hồng Môn", vụ kiện đã được đưa đến tận Tòa án Tối cao Washington, sau 17 ngày xét xử, cuối cùng ông đã thắng kiện. Vào ngày 28 tháng 4 năm 1904, Bộ Công nghiệp và Thương mại của chính phủ Hoa Kỳ đã gửi điện báo cho Hải quan San Francisco để chấp thuận cho Tôn Trung Sơn cư trú tại Hoa Kỳ. Sun Yat-sen chỉ đơn giản là thoát khỏi mọi sự đắn đo và công khai tham gia vào các hoạt động cách mạng ở Hoa Kỳ.



Sau khi Tôn Trung Sơn thoát khỏi nguy hiểm, ông nói với Hoàng Tam Đức rằng mục đích đến Hoa Kỳ lần này là vận động Hoa kiều quyên góp quỹ ủng hộ phong trào cách mạng. Huang Sande bày tỏ sự ủng hộ hoàn toàn của mình và đích thân tháp tùng Tôn Trung Sơn phát biểu tại nhiều thành phố khác nhau trên khắp Hoa Kỳ. Vào ngày 24 tháng 5 năm 1904, Sun Yat-sen và Huang Sande khởi hành từ San Francisco và bắt đầu đi đến nhiều nơi khác nhau ở Hoa Kỳ để đăng ký và công khai giáo đoàn Hồng Môn. Theo "Biên niên sử Tôn Trung Sơn" do Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc biên soạn, bất cứ nơi nào ông đến, Huang Sande sẽ "diễn trên sân khấu" (Hồng Môn nói rằng tuyển thành viên tôn thờ liên minh là "diễn trên sân khấu"), và Tôn Trung Sơn đọc diễn văn cổ động phản Thanh Mục đích của cách mạng là bác bỏ ngụy biện của phe bảo hoàng. Hoàng Tam Đức đi đâu cũng giới thiệu Tôn Trung Sơn với các thủ lĩnh Hoa kiều ở các thành phố khác nhau nhằm mở rộng ảnh hưởng của cách mạng và tạo uy tín cho Tôn Trung Sơn. các nhà lãnh đạo Hoa kiều trung thành đi theo Tôn Trung Sơn.

Bằng cách nào đó, sau thành công của Khởi nghĩa Vũ Xương năm 1911, mối quan hệ giữa Tôn Trung Sơn và Hoàng Tam Đức ngày càng trở nên xa cách. Một số học giả cho rằng chính Huang Sande ỷ vào công trạng cao của mình, nhiều lần chạy đến gặp Tôn Trung Sơn để xin quan, nhưng Tôn Trung Sơn đã từ chối đồng ý, điều này đã gây ra xung đột. Một số nhà nghiên cứu cũng cho rằng sau khi cách mạng thành công, Huang Sande hy vọng sẽ đăng ký Hongmen Zhigongtang ở Trung Quốc, đăng ký tổ chức này như một tổ chức công khai và hợp pháp, sau đó tham gia chính trị. Khi đó, Tôn Trung Sơn không đồng ý khiến hai người dần xa cách. Sau đó, Huang Sande làm theo lời đề nghị và đồng ý thành lập Đảng Chí Công. Tuy nhiên, Tôn Trung Sơn sau đó đã phủ nhận mối quan hệ giữa Hồng Môn và cách mạng.

Gây quỹ cho cách mạng

"Trong phần lớn cuộc đời của Tiến sĩ Sun, công việc gây quỹ cách mạng rõ ràng đã trở thành nghề nghiệp chính của ông ấy." Wei Muting, một nhà sử học người Mỹ nghiên cứu về Sun Yat-sen, đã đánh giá như vậy về Sun Yat-sen. Trước khi nổ ra Khởi nghĩa Vũ Xương, Tôn Trung Sơn đã lên kế hoạch đích thân đến nhiều quốc gia ở Đông Nam Á để gây quỹ, nhưng vì cuộc cách mạng của ông, nhiều quốc gia đã từ chối ông nhập cảnh, điều này khiến Tôn Trung Sơn khó đạt được thành công. một chỗ đứng ở Nanyang. Ngoài ra, các nhà cách mạng Hoa kiều từ khắp Nam Dương đã quyên góp một số tiền lớn cho cuộc khởi nghĩa cách mạng nhiều lần trước đây, "có xu hướng bị lấn át. Những người quyên góp tiền thì than thở rằng sức sống của họ vẫn chưa hồi phục, và những người thuyết phục họ quyên góp cũng bị đảng làm xấu hổ." Vì vậy, Tôn Trung Sơn phải tập trung vào việc gây quỹ ở Hoa Kỳ. Trước Cách mạng 1911, Tôn Trung Sơn đã 4 lần sang Mỹ vận động cách mạng và tích cực gây quỹ trong giới Hoa kiều và Hoa kiều.



Để gây quỹ, Tôn Trung Sơn cũng tưởng tượng ra nhiều hình thức. Wei Muting đã viết trong “Tôn Trung Sơn – Người yêu nước không được trả lương”, một trong những kế hoạch là thành lập Công ty Công nghiệp Trung Quốc có trụ sở chính tại San Francisco, “Công ty này dự định huy động vốn 1 triệu nhân dân tệ, với giới hạn 10.000 cổ phiếu. 100 nhân dân tệ mỗi cổ phiếu". Tôn Trung Sơn hứa rằng các nhà đầu tư Trung Quốc sẽ "chuyên khai thác và cấp bằng sáng chế trong mười năm sau cuộc cách mạng thành công trong tương lai". Nhưng kế hoạch này cuối cùng đã thất bại.



Với sự giúp đỡ của Hongmen, vào tháng 7 năm 1911, khi Sun Yat-sen đến Hoa Kỳ lần cuối, Huang Sande và Sun Yat-sen đã cùng nhau thành lập Cục xếp hạng Hongmen để giúp Sun Yat-sen mở ra các kênh gây quỹ ở nước ngoài . Theo điều lệ, bất kể là ai, bất cứ ai quyên góp trước khi cách mạng thành công đều có thể được liệt vào danh sách "công dân ưu tiên", nếu sau này cách mạng thành công, họ sẽ được miễn trừ sự ràng buộc của chính quyền quân sự và sẽ được nhập quốc tịch. Việc thành lập Cục xếp hạng đã dẫn đến một đợt bùng nổ mới trong các hoạt động gây quỹ ở nước ngoài, chỉ trong vài tháng, gần 150.000 đô la Mỹ đã được huy động. Vào thời điểm đó, Tôn Trung Sơn vẫn là tội phạm chủ chốt bị chính quyền nhà Thanh truy nã, và Hoàng Tam Đức đã ban hành một mật lệnh trong Hồng Môn, yêu cầu tất cả các chi nhánh của Zhigongtang phải cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của Tôn Trung Sơn. Vào ngày Cách mạng năm 1911 nổ ra, Huang Yunsu, người tháp tùng Tôn Trung Sơn đến Denver, là một người khác phụ trách Trigongtang. Thông báo tăng lương do Zhigongtang đưa ra cũng đề cập: "Bây giờ sách đã được in, hãy quyên góp sách và gửi đến từng cảng. Sau đó, hai nhóm nhà hùng biện sẽ được cử đến. Anh Sun Wen và Huang Yunsu sẽ là đội đầu tiên du lịch vòng quanh phía bắc của Hoa Kỳ."



Điều đáng nói là Tôn Trung Sơn đã khai man rằng ông sinh ra ở Hawaii để thuận tiện cho hoạt động cách mạng, gần đây nhiều phương tiện truyền thông đã làm nóng kinh nghiệm của ông, thậm chí có người còn viết những bài báo giật gân cho rằng sau Cách mạng năm 1911, Trung Quốc bầu một "người Mỹ" làm tổng thống. Trên thực tế, quyền công dân Mỹ của Tôn Trung Sơn không kéo dài lâu. Năm 1908, Tôn Trung Sơn và Hồ Hán Dân từ Singapore đến Bangkok để tuyên truyền cách mạng trong Hoa kiều và Hoa kiều. Chính quyền Xiêm La (tức Thái Lan) lúc bấy giờ bị chính quyền nhà Thanh áp lực phải trục xuất ông ra khỏi nước. Với lý do là công dân Mỹ, Tôn Trung Sơn đã yêu cầu được bảo vệ khi gặp Hamilton King, sứ thần Mỹ tại Xiêm. Hamilton King sau đó đã điện báo vấn đề này cho Bộ trưởng Ngoại giao Lute lúc bấy giờ. Vào ngày 11 tháng 3 năm 1909, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã gửi một bức điện tín cho Hamilton King, lập luận rằng Tôn Trung Sơn không đủ điều kiện để trở thành công dân Hoa Kỳ và không thể có được hộ chiếu Hoa Kỳ. Vì vậy, điều chắc chắn là khi Tôn Trung Sơn nhậm chức tổng thống lâm thời vào ngày 1 tháng 1 năm 1912, ông là một công dân Trung Quốc hoàn toàn bình thường.

Nguồn hỗ trợ tài chính chính và liên tục của Tôn Trung Sơn là người Hoa ở nước ngoài, bao gồm cả anh trai của ông là Tôn Mỹ, người đã gần như cạn kiệt tài sản của gia đình mình cho cuộc cách mạng. Yang Ran, người khởi nghiệp bằng nghề kinh doanh gạo ở Hawaii, là một triệu phú địa phương, sau khi thành lập Trung Hoa Dân Quốc, ông đã quyên góp một số tiền khổng lồ để giúp đỡ Tôn Trung Sơn. Con trai ông ngưỡng mộ Tôn Trung Sơn và đổi tên thành Yang Xianyi, quyết tâm cứu nước bằng hàng không và tích cực giúp Tôn Trung Sơn quyên góp từ Hoa kiều khắp nơi trên thế giới, ông đã mua 12 chiếc máy bay (cha ông tặng) 4). Sau khi trở về Trung Quốc, ông đã tự mình lắp ráp chiếc máy bay đầu tiên sản xuất trong nước, chiếc máy bay này được đặt theo tên tiếng Anh của Soong Ching Ling là "Rosmonde". Bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, Tống Khánh Linh đã đích thân lên máy bay thực hiện chuyến bay thử nghiệm, mở ra trang đầu tiên của lịch sử hàng không Trung Quốc. Yang Xianyi, người được Tôn Trung Sơn ca ngợi là "Cha đẻ của ngành hàng không Trung Quốc", đã không may bị giết khi nhận lệnh chinh phục phiến quân Chen Jiongming. Có vô số câu chuyện cảm động về những Hoa kiều ủng hộ cách mạng như vậy. Theo nghiên cứu của các nhà sử học, trước Cách mạng 1911, có khoảng 8 triệu Hoa kiều ở khắp năm châu, sự phân biệt đối xử và đối xử bất bình đẳng mà họ phải gánh chịu trên khắp thế giới khiến họ tuyệt vọng hy vọng vào một tổ quốc giàu mạnh, và họ sẵn sàng không tiếc một tay. nỗ lực lật đổ ách thống trị của nhà Thanh và cứu nước bằng con đường dân chủ. Vì vậy, Tôn Trung Sơn đã từng xúc động nói: “Hoa kiều là mẹ của cách mạng”.■
Cụ trích dài quá :) mình chỉ tóm đơn giản thế này: chủ nghĩa Tam Dân của Tôn Trung Sơn xuất phát từ học thuyết của Lihncon (nhà nước của dân, do dân và vì dân), và học thuyết của Thomas Jefferson (quyền sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc) được diễn tả ở một hình thức ngôn ngữ mới (dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc).

Đây là cơ sở nhà nước của Đài Loan, và cũng được TQ đại lục thờ phụng, tên Tôn Trung Sơn được ghi trong Hiến pháp TQ hiện nay với tư cách Lãnh tụ cách mạng bài phong lật đổ 2000+ năm phong kiến, Tân Hợi 1911.

Vợ Tôn Trung Sơn (cụ bà Tống Khánh Linh) làm chủ tịch nước TQ đại lục. Em vợ cụ Tôn Trung Sơn là vợ Tưởng Giới Thạch (cụ bà Tống Mỹ Linh).

Và Cụ Hồ cũng rất quý trọng Tôn Trung Sơn, sử dụng Tam Dân để viết tiêu ngữ mà hiện nay chúng ta vẫn đang viết hàng ngày: Độc lập - Tự do - Hạnh phúc.

81wIm7Y7RpL._AC_SX425_.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:

Đông86

Xe điện
Biển số
OF-801021
Ngày cấp bằng
21/12/21
Số km
2,936
Động cơ
97,699 Mã lực
Cụ trích dài quá :) mình chỉ tóm đơn giản thế này: chủ nghĩa Tam Dân của Tôn Trung Sơn xuất phát từ học thuyết của Lihncon (nhà nước của dân, do dân và vì dân) được diễn tả ở một hình thức ngôn ngữ mới (dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc - cơ sở nhà nước của Đài Loan, và cũng được TQ đại lục thờ phụng).

Và Cụ Hồ cũng sử dụng Tam Dân để viết tiêu ngữ mà hiện nay chúng ta vẫn đang viết hàng ngày: Độc lập - Tự do - Hạnh phúc.

81wIm7Y7RpL._AC_SX425_.jpg
Ông Lincoln 1 người Mỹ đáng kính. Cái hay là cụ này xuất thân là nông dân, đi học chỉ hết lớp 1 còn sau đó là tự học, đọc nhiều sách..., không trường lớp mà vẫn thành nhà báo, luật sư, rồi tổng thống Mỹ. Nước Mỹ quá dễ dãi vói bằng cấp, ở ta không có bằng trường ní nuận đòi làm nhà báo- đừng có mơ.
 

Isu_zu

Xe container
Biển số
OF-12249
Ngày cấp bằng
24/12/07
Số km
9,261
Động cơ
563,674 Mã lực
Báo ta mà còn ca ngợi như này, thì cũng dễ hiểu tại sao nước Mỹ giàu mạnh. Ở nước khác mà còn vực dậy cả 1 quốc gia, quả thực là quá giỏi!
Chỉ trong khoảng thời gian từ năm 1945 đến năm 1952, Tư lệnh tối cao Tổng lực lượng Đồng minh tại Nhật Bản, Thống tướng Mỹ Douglas MacArthur đã giúp người Nhật giũ sạch quá khứ tội phạm chiến tranh, vươn mình đứng dậy…Ông đc coi là người mở cửa nước Nhật lần thứ hai.
Vị trí đặc biệt của danh tướng Mỹ trên đất nước Mặt trời mọc - Báo Công an Nhân dân điện tử (cand.com.vn)
MacArthur: Người mở cửa nước Nhật lần thứ hai (nghiencuuquocte.org)
 

Delta

Xe buýt
Biển số
OF-346820
Ngày cấp bằng
15/12/14
Số km
884
Động cơ
283,343 Mã lực
Mọi người ko ai bảo nền hành chính của Mỹ kém cả. Giờ đặt giả thuyết vị tri địa lý của Mỹ mà gần châu Âu hay gần Nhật, thì liệu Mỹ có yên ổn qua 2 cuộc thế chiến không? Có yên ổn dồn tiền cho nghiên cứu, phát triển hay là thiên đường cho các nhà khoa học lánh nạn hay ko?
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà em thấy vẫn luôn đúng.
Đương nhiên trong mỗi giai đoạn thì yếu tố nào đóng vai trò là chính. Như Nhật, Đức, Mỹ thì yếu tố con người giúp họ lên thành cường quốc, nhưng để đạt được tầm siêu cường như Mỹ thì chỉ có Mỹ đạt được do có cả “ thiên thời, địa lợi” nữa.
Brazil có nhiều điều kiện tự nhiên gần giống Mỹ, cả về vị trí, diện tích, dân số, bối cảnh lịch sử... nhưng Brazil không giàu được như Mỹ.

Bài của cụ chủ thớt đánh giá sự giàu có của Mỹ, theo quan điểm của tôi, có nhiều chỗ phiến diện, cố ý xuyên tạc lịch sử, và có ẩn chứa sự ghen tị.

Ngoài các điều kiện ưu đãi về tự nhiên và một số lợi thế về lịch sử, Mỹ giàu có nhờ những yếu tố rất rõ sau:

1- Tinh thần làm chủ. Ngay từ khi còn là thuộc địa Anh, vùng đất này đã nuôi dưỡng và tạo điều kiện cho tinh thần làm chủ cho tất cả mọi người dân. Những người nghèo ở châu Âu muốn di cư sang Mỹ có thể đăng ký vào làm không công trong các khu định cư trong vài năm để trả chi phí định cư, sau đó họ trở thành người tự do, có thể khai phá các vùng đất mới và trở thành chủ đất.

2- Tôn trọng quyền sở hữu cá nhân. Ngay từ đầu, Mỹ đã rất coi trọng và bảo vệ tuyệt đối quyền sở hữu cá nhân. Điều này tạo động lực rất lớn cho người định cư cũng như người dân sau này làm giàu.

3- Thể chế chính trị tốt và ổn định. Mỹ thiết lập và duy trì được một thiết chế chính trị rõ ràng, phân chia quyền lực khéo léo khiến các nhánh quyền lực cân bằng và kiểm soát lẫn nhau. Môi trường ổn định như vậy hỗ trợ cực lớn cho nền kinh tế.

4- Ủng hộ nuôi dưỡng tiến bộ khoa học kỹ thuật. Nước Mỹ có luật sở hữu trí tuệ từ rất sớm, bảo vệ và làm giàu cho những nhà phát minh sáng chế. Điều này giúp nước Mỹ thu hút nhân tài từ khắp thế giới, nhanh chóng áp dụng các thành tựu khoa học kỹ thuật mới nhất, dễ dàng đào thải cái cũ, tăng năng suất lao động và vươn lên đỉnh của chuỗi giá trị toàn cầu.

5- Chú trọng giáo dục. Những người định cư ngay từ những ngày đầu tiên đã có ý thức chú ý đầu tư cho giáo dục. Các khu định cư thường sẽ có trường học (một phần nhờ sự ảnh hưởng của tôn giáo). Hệ thống giáo dục đan xen cả công và tư, nhiều cấp học ngành học phục vụ đủ mọi loại nhu cầu.

6- Sự canh tranh giữa các tiểu bang. Ngay từ đầu thành lập, giữa các bang đã có sự cạnh tranh phát triển ráo riết. Mỗi bang giống như một nhà nước nhỏ, có chính quyền, nghị viện riêng, tự quyết định hầu hết các vấn đề hàng ngày. Sự cạnh tranh lành mạnh này thúc đẩy mạnh sự phát triển chung của cả nước Mỹ.

7- Cách thức cai quản thuộc địa của người Anh. Vua Anh không khai thác thuộc địa Bắc Mỹ theo kiểu mang người sang khai thác hết tài nguyên mang về nước, mà khuyến khích người dân sang định cư, phát triển các vùng đất mới, tạo ra một nền kinh tế mới, khuyến khích giao thương giữa thuộc địa và mẫu quốc, và vua Anh đứng trên thu tô dưới dạng lợi tức thuộc địa và (chủ yếu là) thuế nhập khẩu hàng hóa. Điều này tuy có vẻ nhỏ, nhưng nó lại đặt nền tảng cho cả 6 điểm trên.
 

Vo_thuong

Xe điện
Biển số
OF-457826
Ngày cấp bằng
30/9/16
Số km
3,637
Động cơ
383,575 Mã lực
Tuổi
54
Brazil có nhiều điều kiện tự nhiên gần giống Mỹ, cả về vị trí, diện tích, dân số, bối cảnh lịch sử... nhưng Brazil không giàu được như Mỹ.

Bài của cụ chủ thớt đánh giá sự giàu có của Mỹ, theo quan điểm của tôi, có nhiều chỗ phiến diện, cố ý xuyên tạc lịch sử, và có ẩn chứa sự ghen tị.

Ngoài các điều kiện ưu đãi về tự nhiên và một số lợi thế về lịch sử, Mỹ giàu có nhờ những yếu tố rất rõ sau:

1- Tinh thần làm chủ. Ngay từ khi còn là thuộc địa Anh, vùng đất này đã nuôi dưỡng và tạo điều kiện cho tinh thần làm chủ cho tất cả mọi người dân. Những người nghèo ở châu Âu muốn di cư sang Mỹ có thể đăng ký vào làm không công trong các khu định cư trong vài năm để trả chi phí định cư, sau đó họ trở thành người tự do, có thể khai phá các vùng đất mới và trở thành chủ đất.

2- Tôn trọng quyền sở hữu cá nhân. Ngay từ đầu, Mỹ đã rất coi trọng và bảo vệ tuyệt đối quyền sở hữu cá nhân. Điều này tạo động lực rất lớn cho người định cư cũng như người dân sau này làm giàu.

3- Thể chế chính trị tốt và ổn định. Mỹ thiết lập và duy trì được một thiết chế chính trị rõ ràng, phân chia quyền lực khéo léo khiến các nhánh quyền lực cân bằng và kiểm soát lẫn nhau. Môi trường ổn định như vậy hỗ trợ cực lớn cho nền kinh tế.

4- Ủng hộ nuôi dưỡng tiến bộ khoa học kỹ thuật. Nước Mỹ có luật sở hữu trí tuệ từ rất sớm, bảo vệ và làm giàu cho những nhà phát minh sáng chế. Điều này giúp nước Mỹ thu hút nhân tài từ khắp thế giới, nhanh chóng áp dụng các thành tựu khoa học kỹ thuật mới nhất, dễ dàng đào thải cái cũ, tăng năng suất lao động và vươn lên đỉnh của chuỗi giá trị toàn cầu.

5- Chú trọng giáo dục. Những người định cư ngay từ những ngày đầu tiên đã có ý thức chú ý đầu tư cho giáo dục. Các khu định cư thường sẽ có trường học (một phần nhờ sự ảnh hưởng của tôn giáo). Hệ thống giáo dục đan xen cả công và tư, nhiều cấp học ngành học phục vụ đủ mọi loại nhu cầu.

6- Sự canh tranh giữa các tiểu bang. Ngay từ đầu thành lập, giữa các bang đã có sự cạnh tranh phát triển ráo riết. Mỗi bang giống như một nhà nước nhỏ, có chính quyền, nghị viện riêng, tự quyết định hầu hết các vấn đề hàng ngày. Sự cạnh tranh lành mạnh này thúc đẩy mạnh sự phát triển chung của cả nước Mỹ.

7- Cách thức cai quản thuộc địa của người Anh. Vua Anh không khai thác thuộc địa Bắc Mỹ theo kiểu mang người sang khai thác hết tài nguyên mang về nước, mà khuyến khích người dân sang định cư, phát triển các vùng đất mới, tạo ra một nền kinh tế mới, khuyến khích giao thương giữa thuộc địa và mẫu quốc, và vua Anh đứng trên thu tô dưới dạng lợi tức thuộc địa và (chủ yếu là) thuế nhập khẩu hàng hóa. Điều này tuy có vẻ nhỏ, nhưng nó lại đặt nền tảng cho cả 6 điểm trên.
Hôm rồi về quê, ra quán cofe em thấy cuốn Hiến pháp mỹ được thiết lập như thế nào của Nguyễn Cảnh Bình tổng hợp và dịch, đọc lướt qua một lượt mà thấy khâm phục những người lập ra HP Mỹ vô cùng. Trong quyển đó cũng có nhiều ý như cụ liệt kê ở trên.
 

DrH2012

Xe buýt
Biển số
OF-743166
Ngày cấp bằng
16/9/20
Số km
711
Động cơ
46,595 Mã lực
Tuổi
34
Brazil có nhiều điều kiện tự nhiên gần giống Mỹ, cả về vị trí, diện tích, dân số, bối cảnh lịch sử... nhưng Brazil không giàu được như Mỹ.

Bài của cụ chủ thớt đánh giá sự giàu có của Mỹ, theo quan điểm của tôi, có nhiều chỗ phiến diện, cố ý xuyên tạc lịch sử, và có ẩn chứa sự ghen tị.

Ngoài các điều kiện ưu đãi về tự nhiên và một số lợi thế về lịch sử, Mỹ giàu có nhờ những yếu tố rất rõ sau:

1- Tinh thần làm chủ. Ngay từ khi còn là thuộc địa Anh, vùng đất này đã nuôi dưỡng và tạo điều kiện cho tinh thần làm chủ cho tất cả mọi người dân. Những người nghèo ở châu Âu muốn di cư sang Mỹ có thể đăng ký vào làm không công trong các khu định cư trong vài năm để trả chi phí định cư, sau đó họ trở thành người tự do, có thể khai phá các vùng đất mới và trở thành chủ đất.

2- Tôn trọng quyền sở hữu cá nhân. Ngay từ đầu, Mỹ đã rất coi trọng và bảo vệ tuyệt đối quyền sở hữu cá nhân. Điều này tạo động lực rất lớn cho người định cư cũng như người dân sau này làm giàu.

3- Thể chế chính trị tốt và ổn định. Mỹ thiết lập và duy trì được một thiết chế chính trị rõ ràng, phân chia quyền lực khéo léo khiến các nhánh quyền lực cân bằng và kiểm soát lẫn nhau. Môi trường ổn định như vậy hỗ trợ cực lớn cho nền kinh tế.

4- Ủng hộ nuôi dưỡng tiến bộ khoa học kỹ thuật. Nước Mỹ có luật sở hữu trí tuệ từ rất sớm, bảo vệ và làm giàu cho những nhà phát minh sáng chế. Điều này giúp nước Mỹ thu hút nhân tài từ khắp thế giới, nhanh chóng áp dụng các thành tựu khoa học kỹ thuật mới nhất, dễ dàng đào thải cái cũ, tăng năng suất lao động và vươn lên đỉnh của chuỗi giá trị toàn cầu.

5- Chú trọng giáo dục. Những người định cư ngay từ những ngày đầu tiên đã có ý thức chú ý đầu tư cho giáo dục. Các khu định cư thường sẽ có trường học (một phần nhờ sự ảnh hưởng của tôn giáo). Hệ thống giáo dục đan xen cả công và tư, nhiều cấp học ngành học phục vụ đủ mọi loại nhu cầu.

6- Sự canh tranh giữa các tiểu bang. Ngay từ đầu thành lập, giữa các bang đã có sự cạnh tranh phát triển ráo riết. Mỗi bang giống như một nhà nước nhỏ, có chính quyền, nghị viện riêng, tự quyết định hầu hết các vấn đề hàng ngày. Sự cạnh tranh lành mạnh này thúc đẩy mạnh sự phát triển chung của cả nước Mỹ.

7- Cách thức cai quản thuộc địa của người Anh. Vua Anh không khai thác thuộc địa Bắc Mỹ theo kiểu mang người sang khai thác hết tài nguyên mang về nước, mà khuyến khích người dân sang định cư, phát triển các vùng đất mới, tạo ra một nền kinh tế mới, khuyến khích giao thương giữa thuộc địa và mẫu quốc, và vua Anh đứng trên thu tô dưới dạng lợi tức thuộc địa và (chủ yếu là) thuế nhập khẩu hàng hóa. Điều này tuy có vẻ nhỏ, nhưng nó lại đặt nền tảng cho cả 6 điểm trên.
Em đồng ý với cụ ở các ý trên. Tuy nhien Em nhấn mạnh lại quan điểm của em: “ Nhân tố con người, cách tổ chức vận hành đất nước là yếu tố giúp đất nước trở nên giàu mạnh, nhưng để được như Mỹ thì như vậy là chưa đủ”.
Tính từ khi Mỹ lập quốc -1945, Mỹ phải trải qua bnhieu cuộc chiến tranh, Anh Pháp, Đức, Nga… phải trải qua bnhieu cuộc chiến tranh, An cư thì mới lạc nghiệp được.
Giả sử Nhật có diện tích như Mỹ, dân số như Mỹ thì Nhật có vươn lên thành siêu cường như Mỹ được ko?
Hay nếu nước Mỹ hiện tại ở vị trí của Đức, bên trái có Pháp, bên phải có Nga, xa xa 1 tí có nước Anh, vậy với con người ấy, cách tổ chức ấy liệu có đưa được Mỹ lên tầm siêu cường như bây giờ?
Đương nhiên lịch sử không có chữ nếu, nên câu chuyện ở đây chỉ là bàn cho vui :D
 

Tứ Vô Lượng

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-554568
Ngày cấp bằng
19/2/18
Số km
6,042
Động cơ
250,960 Mã lực
Em đồng ý với cụ ở các ý trên. Tuy nhien Em nhấn mạnh lại quan điểm của em: “ Nhân tố con người, cách tổ chức vận hành đất nước là yếu tố giúp đất nước trở nên giàu mạnh, nhưng để được như Mỹ thì như vậy là chưa đủ”.
Tính từ khi Mỹ lập quốc -1945, Mỹ phải trải qua bnhieu cuộc chiến tranh, Anh Pháp, Đức, Nga… phải trải qua bnhieu cuộc chiến tranh, An cư thì mới lạc nghiệp được.
Giả sử Nhật có diện tích như Mỹ, dân số như Mỹ thì Nhật có vươn lên thành siêu cường như Mỹ được ko?
Hay nếu nước Mỹ hiện tại ở vị trí của Đức, bên trái có Pháp, bên phải có Nga, xa xa 1 tí có nước Anh, vậy với con người ấy, cách tổ chức ấy liệu có đưa được Mỹ lên tầm siêu cường như bây giờ?
Đương nhiên lịch sử không có chữ nếu, nên câu chuyện ở đây chỉ là bàn cho vui :D
Đối với những nước ko trong 5 nước thường trục HĐBA, ko tranh bá, thì yếu tố "con người" là điều kiện cần và đủ. Chỉ cần con người.
 

DrH2012

Xe buýt
Biển số
OF-743166
Ngày cấp bằng
16/9/20
Số km
711
Động cơ
46,595 Mã lực
Tuổi
34
Nước nào cũng có hàng xóm, hầu hết đều sống yên ổn. Nhưng vừa qua có 1 nước lớn bảo thằng hàng xóm vừa bé vừa yếu lại không có "hột" nhưng đang đe dọa an ninh tao, vậy phải đánh nó trước phải sáp nhập đất đai mới được. Thế là vác quân đi đánh, thích mà.
Chiến tranh vẫn xảy ra đó cụ. Áp gà, irac, Libya vẫn bị thằng ở tận đẩu tận đâu nện mà.
Nam Tư chả đe doạ an ninh ai, ko có hột nhân, vẫn bị đấm te tua, tổng thống thì chết trong tù.
Xa hơn thì có nước nào đó, cũng bị mấy thằng trong HĐBA đem quân vào đấy thôi.
Theo em cụ muốn bàn chủ đề đấy cụ nên vào thớt kia, vẫn đầy đủ các bên trong đó :D
 

DrH2012

Xe buýt
Biển số
OF-743166
Ngày cấp bằng
16/9/20
Số km
711
Động cơ
46,595 Mã lực
Tuổi
34
Đối với những nước ko trong 5 nước thường trục HĐBA, ko tranh bá, thì yếu tố "con người" là điều kiện cần và đủ. Chỉ cần con người.
Em đồng ý ạ. Yếu tố con người là yếu tố tiên quyết giúp một nước trở nên giàu mạnh, là yếu tố ko thể thay thế. Nhưng nếu đến tầm tranh bá thì chỉ vậy là không đủ. Phân tích đầy đủ về case study Mỹ ko phải hạ thấp vai trò “ con người”, mà chỉ nhằm nhận biết vai trò của các yếu tố trong việc thành công. Việc sao chép mô hình mà không phân tích thấu đáo sẽ sinh ra mô hình ko hoàn chỉnh, ko phù hợp và bị lỗi :D
Trong thời chiến quốc bên Tàu, nếu nói về có khả năng tranh bá, thống nhất được TQ thì chỉ có Tần, Tề, Sở “ ưu thế địa lợi”, và cuối cùng chỉ có Tần làm được.
 

Tứ Vô Lượng

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-554568
Ngày cấp bằng
19/2/18
Số km
6,042
Động cơ
250,960 Mã lực
Em đồng ý ạ. Yếu tố con người là yếu tố tiên quyết giúp một nước trở nên giàu mạnh, là yếu tố ko thể thay thế. Nhưng nếu đến tầm tranh bá thì chỉ vậy là không đủ. Phân tích đầy đủ về case study Mỹ ko phải hạ thấp vai trò “ con người”, mà chỉ nhằm nhận biết vai trò của các yếu tố trong việc thành công. Việc sao chép mô hình mà không phân tích thấu đáo sẽ sinh ra mô hình ko hoàn chỉnh, ko phù hợp và bị lỗi :D
Trong thời chiến quốc bên Tàu, nếu nói về có khả năng tranh bá, thống nhất được TQ thì chỉ có Tần, Tề, Sở “ ưu thế địa lợi”, và cuối cùng chỉ có Tần làm được.
Đúng rồi sao chép máy móc mà ko hiểu thì như cái máy photocopy thôi. Còn yếu tố quyết định chiến thắng của Tần, Tần nhờ có Thương Ưởng với thử nghiệm chữ "Nhân" ko thành, nên mang chữ "Pháp" sang quân sư cho Tần và đã thành công bá đạo, huy động được tất cả nguồn lực con người bằng máu để thống nhất Trung Hoa. Bá hay ko bá thì cũng nhờ trí tuệ Thương Ưởng cả thôi, cũng là con người cả.
 
Chỉnh sửa cuối:

Đông86

Xe điện
Biển số
OF-801021
Ngày cấp bằng
21/12/21
Số km
2,936
Động cơ
97,699 Mã lực
Chiến tranh vẫn xảy ra đó cụ. Áp gà, irac, Libya vẫn bị thằng ở tận đẩu tận đâu nện mà.
Nam Tư chả đe doạ an ninh ai, ko có hột nhân, vẫn bị đấm te tua, tổng thống thì chết trong tù.
Xa hơn thì có nước nào đó, cũng bị mấy thằng trong HĐBA đem quân vào đấy thôi.
Theo em cụ muốn bàn chủ đề đấy cụ nên vào thớt kia, vẫn đầy đủ các bên trong đó :D
Chiến tranh luôn có, mâu thuẫn chính trị luôn có chấp nhận thôi, nhưng chém giết nhau để sáp nhập đất đai kể từ sau ww2 chỉ có mỗi nước Nga của Putin dám làm.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top