- Biển số
- OF-161578
- Ngày cấp bằng
- 20/10/12
- Số km
- 109
- Động cơ
- 349,572 Mã lực
Hay quá. Hay quá.
Hạnh phúc cụ ạ. Goai nót?Bó tay với cụ, sự khắt khe bản chất này có làm cụ hạnh phúc ko cụ? Em hỏi thật!
Cụ lại thích tranh luận linh tinh để làm loãng thớt, gây khó chịu cho chủ topic và cho người đọc à? Trật tự, trừ khi góp đuợc cái gì hay ho vào topic.Em chả thấy làm sao cả mà cụ vang, cụ quá khắt khe và ko biết chấp nhận các quan điểm khác nhau, ý kiến khác nhau ah???
Chính xác chị ạ!Con người được trải nghiệm cuộc sống, sinh tồn tự lập và đi bằng đôi chân của mình, cuộc đời thành công dù nhiều ít thì sẽ tự hào về chính bản thân mình phỏng chị Pên..
Nghe nói mùa thu Mỹ đẹp lắm. Các cụ cho cháu ngắm qua ảnh của các cụ đi ạ. Cảm ơn nhiều.
Đúng là người Mỹ thích nói thẳng và thật. Em có dịp đi công tác qua Mỹ, khi phỏng vấn có cô người Mỹ và cô phiên dịch ngồi cùng, cô người Mỹ hỏi bằng tiếng Anh toàn những câu đơn giản nhưng hỏi liên tục, em trả lời bằng tiếng anh đến câu thứ 7, câu thứ 8 thì cuống quá và nói luôn tiếng Việt cho nhanh, nói thật hết, chả nói dối thế là được cộp dấu. Lúc về đoàn có ông người Mỹ đưa ra sân bay, khi đến sân bay ông ấy hỏi các ông có cần giúp đỡ nữa không, cả đoàn nói không cần, thế là báo hại phải trả tiền cho ông da đen khuân đồ, trả tiền ăn khi chờ máy bay, loạng quạng lúc check out. Khi về hỏi lại thì họ sẽ giúp hết nếu mình yêu cầu, nếu cần thì nói, họ sẽ giúp rất nhiệt tình.Cái câu nghề chọn người có lẽ ứng vào tôi thật. Năm 1991 computer chưa phát triển, tôi thuộc loại mù tịt thứ đó vậy mà nó chọn tôi.
Một người quen đang làm ở một công ty điện tử giúp tôi xin vào đó. Tôi thật sự phân vân vì có biết cái gì về nó đâu mà làm. Họ nói cứ thử đâu mất gì, thế là tôi liều mạng xin việc.
Ngày tới đó phỏng vấn tôi không có một chút tin tưởng nào sẽ vào làm ở đó. Tiếng Anh khá hơn rồi nhưng trả lời sao về công việc? Người manager mời tôi vào một văn phòng để phỏng vấn. Sau đây là nguyên văn cuộc phỏng vấn đầu đời của tôi trên đất Hoa Kỳ.
Manager: Anh đã làm ở đâu thời gian qua.
Tôi: kể ra những nơi đã làm, toàn những việc tạm bợ.
Manager: anh có biết công ty này làm gì không?
Tôi: tôi có nghe nhưng chưa hình dung rõ ràng về công việc.
Manager: anh có biết gì về board, IC, Cap v.v… không?
Tôi: tôi không biết gì về những cái đó.
Manager: như vậy anh xin vào đây làm gì?
Tôi: tôi không biết gì về những cái đó nhưng tôi tin nếu được nhận làm tôi sẽ làm được.
Người phỏng vấn tôi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý nhận cho tôi thử việc 3 tháng.
Thế là tôi có việc làm và công việc này kéo dài 17 năm.
Mai tôi sẽ kể thêm về chuyện này.
Tôi rút ra một kết luận cho đến bây giờ vẫn đúng:
Thứ nhất người Mỹ thích sự thành thật, họ sẵn sàng nhận một người nói thật không biết việc để đào tạo hơn là một người giỏi nghề nhưng họ phát hiện dối trá. Ai xin visa đi Mỹ khi phỏng vấn có lẽ nhận thấy điều này rõ lắm.
Thứ hai nguồn kiếm việc ở Mỹ rất nhiều, nhưng nếu thông qua một người đang làm ở công ty nào đó để ý giới thiệu cơ hội sẽ cao hơn.
Có nhiều công việc ở Mỹ không cần bằng cấp hoặc tay nghề, nếu nghe nói sẽ thấy nó rất khó nhưng khi thật sự làm nó lại rất dễ dàng.
Chúc các cụ các mợ và gia đình một ngày vui và an lành.
Cụ cho ku con ra Uông Bí (Quảng Ninh) hoặc Bát Xát (Lào Cai), Tương Dương (Nghệ An) hoặc Chơn Thành (Bình Phước), mấy nơi đó rất an toàn! Houston nguy hiểm lắm!Bên houston texas anh em con chú con bác ruột nhà em ở bên đó cũng đông, nhưng bên houston em thấy nó ko an toàn thế nào ấy toàn giết người, nên dù đc bác bảo lãnh nhưng khả năng mai sau e ko cho thằng ku con sang