[Funland] Sinh nhật con trai đầu - Một chút hồi tưởng về quá khứ ...

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
5,850
Động cơ
319,297 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Chỉ những người làm cha mẹ mới cảm nhận trọn vẹn, cụ nhỉ. Có những niềm vui nho nhỏ thế này mới "cân" lại bao nhiêu lo toan bộn bề cuộc sống.
Vâng, các cháu là động lực rất lớn để em vượt qua được những lúc tưởng chừng như chỉ muốn buông xuôi. Nhất là mẹ tụi nhỏ, em cảm nhận được những gì mà cô ấy dành cho các con cũng vô cùng to lớn. Dù tụi em có thể không còn tình cảm với nhau, nhưng em luôn ghi nhận những gì cô ấy dành cho tụi nhỏ. Biết rằng cha mẹ nào cũng yêu thương con vô điều kiện, nhưng với hoàn cảnh và điều kiện như cô ấy đã từng trải qua thì không phải đơn giản mà có thể làm được như thế.

Mỗi ngày dõi theo những bước đi của các con, nghe những lời ngây ngô của tụi nhỏ, giúp cho công việc của em bớt nhàm chán và cảm thấy ấm lòng. Ông cũng mới nhắn tin: bố mẹ và các bác đã lên máy bay để chuẩn bị sang Malta nghỉ ngơi, các con an tâm không phải lo lắng nhé. Còn gì tuyệt hơn khi những người thân được vui vẻ và bình an.
 

nguyencz

Xe đạp
Biển số
OF-522354
Ngày cấp bằng
19/7/17
Số km
41
Động cơ
175,478 Mã lực
Tuổi
40
Chào cụ, trong nốt thăng trầm cs và thời sinh viên thì đúng là cụ đã có may mắn và quyết tâm. Thời tiết đang dần lạnh rồi, chúc cụ luôn sống tốt và hạnh phúc với từng chặng đường của các cháu và mẹ cháu. Pekny vyken,
 
Chỉnh sửa cuối:

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
5,850
Động cơ
319,297 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Có những nỗi đau dành cho những người con xa xứ ...

Rảnh rỗi, em lại ngồi tâm sự như một cách để thư giãn. Thời điểm đó là đầu thu năm 2009, mẹ tụi nhỏ và em đang chờ từng ngày để chào đón cháu thứ 2. Không như cháu đầu, cháu thứ 2 là kết trái từ tình yêu thương và hạnh phúc gia đình. Lúc này mẹ tụi nhỏ sức khoẻ đã tốt hơn, công việc của em cũng ổn định hơn. Hàng năm tụi em cũng bố trí về thăm Việt Nam, thăm các Cụ và họ hàng bên Nội trong Nam, rồi ra ngoài Bắc thăm Ông Bà và họ hàng bên Ngoại. Cả nhà khi đấy đều mong chờ cháu trai nữa chào đời.

Còn hai ngày nữa là vợ em đẻ, cô ấy thường được vào nhập viện trước 1 tuần để bác sỹ theo dõi. Đêm hôm đấy, em nhận được điện thoại của Ông Ngoại, ông báo tin Bà Ngoại mới bị tai biến và xuất huyết não, nên mất cách đây vài tiếng, bà hưởng thọ 53 tuổi. Ông nói với em rằng cả nhà đã bàn bạc là sẽ chỉ thông báo cho em, dấu vợ em để cô ấy và cháu bé trong bụng được an toàn. Tại không ai có thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra với hai mẹ con khi nghe được thông tin đau thương này. Ông cũng động viên, nói em không phải thu xếp để về Việt Nam, ở nhà mọi người có thể lo liệu được chu đáo. Em cứ yên tâm ở lại để chăm sóc 3 mẹ con.

Em cũng gọi điện cho Bố Mẹ em, thông báo tình hình và quyết định của nhà Ngoại. Ông Bà nội cũng đồng ý với phương án đó và có liên lạc về Việt Nam, nhờ các bác bên gia đình em thay mặt về quê phúng viếng. Sau đó vài ngày thi vợ em cũng sinh cháu, mẹ tròn con vuông. Em thống nhất với hai bên gia đình là sẽ thu xếp cho vợ con về 100 ngày của Bà và ăn Tết ở Việt Nam. Mọi người cũng lên phương án để giấu và hạn chế mẹ tụi nhỏ liên lạc về cho gia đình. Em nói với mẹ tụi nhỏ là bác sỹ yêu cầu hạn chế dùng điện thoại và máy tính, để không làm ảnh hưởng tới sức khoẻ của cả 2 mẹ con thì sau 3 tháng nữa, cả nhà mới có thể cùng bay về Việt Nam ăn Tết cùng gia đình.

Cô ấy tin như vậy nên đã cùng em chú tâm vào chăm sóc 2 con và sức khoẻ để chờ tới ngày lên máy bay, đưa cháu thứ 2 về thăm gia đình ở Việt Nam. Ngày trở về, Ông Ngoại và mọi người ra Hà Nội để đón vợ chồng em và hai cháu. Mọi người cũng lại thống nhất trước trước với nhau là sẽ chỉ nói với cô ấy chuyện Bà mất khi về tới nhà. Khi xe về tới sân nhà thì Ông Ngoại mới nói, lúc đó mẹ tụi nhỏ bị sốc nặng và ngất đi. May cả nhà đã tính trước nên cũng có nhờ 1 bác trong họ là bác sỹ đi theo. Mọi người đưa cô ấy vào nhà rồi truyền nước. Cô ấy vật vã mất mấy ngày cho tới sau hôm 100 ngay cho Bà thì mới nguôi ngoai. Em cũng không biết là giấu như vậy là đúng hay sai, nhưng có lẽ đó là điều hợp lý nhất trong hoàn cảnh này.

Không có nỗi đau gì hơn khi mất đi người thân, lại là Mẹ đẻ của mình. Lúc Bà mất đi, không có bên cạnh để được nhìn Bà lần cuối, lúc Bà yên nghỉ dưới huyệt mộ, thì cả gia đình con gái cả mới về để cúng viếng Bà được. Em tuy không phải là mẹ tụi nhỏ, nhưng em cảm nhận được nỗi đau mà cô ấy đã phải trải qua trong thời gian đó.

Cuộc đời thật vô thường, không ai biết trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy sống tốt và vui vẻ với chính mình và những người thân xung quanh mình. Ông Bà nội của các cháu nhà em cũng đã hơn 71 tuổi, nhưng cứ có dịp là hai Ông Bà lại đưa nhau đi nghỉ ngơi và thăm thú các nơi.
 
Chỉnh sửa cuối:

Nhoban1980

Xe tải
Biển số
OF-615303
Ngày cấp bằng
11/2/19
Số km
481
Động cơ
122,708 Mã lực
Tuổi
39
Càng đọc những chia sẻ của cụ em càng nể phục vợ cụ á. Có thể nói là một tuýp người phụ nữ đáng được trân trọng. Không trừng với đà này là em cảm nhận được cụ đang tìm đường về nơi được gọi là gia đình. Em cũng thấy là các nhóc nhà cụ đáng yêu vô cùng. Hy vọng một ngày được nghe tâm sự của cụ với niềm hân hoan hạnh phúc và đầm ấm. Cố lên cụ.
 

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
5,850
Động cơ
319,297 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Càng đọc những chia sẻ của cụ em càng nể phục vợ cụ á. Có thể nói là một tuýp người phụ nữ đáng được trân trọng. Không trừng với đà này là em cảm nhận được cụ đang tìm đường về nơi được gọi là gia đình. Em cũng thấy là các nhóc nhà cụ đáng yêu vô cùng. Hy vọng một ngày được nghe tâm sự của cụ với niềm hân hoan hạnh phúc và đầm ấm. Cố lên cụ.
Vâng, con trẻ lúc nào cũng đáng yêu. Mợ cũng có 3 cháu giống em, đó là niềm vui ý nghĩa của cuộc đời, mợ nhỉ.

Lúc chiều mấy nhóc hỏi tuần này bố có về không? Em nói bố bận việc nên không về được, tuần sau bố về. Bố đưa anh H đi xem trường có máy bay, các con có muốn đi cùng không? Nhóc em nhanh nhẩu, con muốn đi ăn ở quán A, tại ngày mai mẹ đưa tụi con đi ăn Sushi rồi. Đang nói chuyện học hành mà nhóc chỉ quan tâm tới ăn và chơi :)

Em cũng có hỏi nhóc thứ 2 về chuyện học hành và tập luyện thể thao. Nhóc nói đợt này tập sân trong nhà nên tụi con phải nhường cho đội các em nhỏ tập trước. Nên 18h con đi bus xuống câu lạc bộ để tập, tới 20h thì mẹ xuống đón con. Đợt trước em cũng hỏi cháu hết lớp 5 thì con có muốn thi vào trường chuyên (gymnazium) để học không? Sau này thi vào đại học sẽ thuận lợi hơn.

Nhưng cháu nói là con cũng hỏi thầy cô giáo và mọi người thì thấy vào trường đó con phải học nhiều. Như vậy con không có thời gian để tập thể thao nữa. Với cả còn em B, con muốn học ở đây để đưa đón em, cũng giống anh H ngày trước. Sau này con cũng học nghề như anh H, rồi con đi đá bóng cũng được.

Ừ, thôi thì nhóc cũng mới 10 tuổi, cũng không ép nhóc phải vào trường chuyên. Cứ tự giác học hết lớp 9 rồi tính tiếp cũng chưa muộn. Như anh lớn bây giờ vậy, vào gym hay học nghề thì bố mẹ cũng chỉ hướng cho thôi. Còn lại là do anh tự quyết định và cố gắng.

Cuối thu lá rụng, hai anh em đưa đón nhau rồi đi tập bóng với câu lạc bộ.

 

cuongtelecoms

Xe buýt
Biển số
OF-328062
Ngày cấp bằng
22/7/14
Số km
823
Động cơ
299,998 Mã lực
Vâng, con trẻ lúc nào cũng đáng yêu. Mợ cũng có 3 cháu giống em, đó là niềm vui ý nghĩa của cuộc đời, mợ nhỉ

Lúc chiều mấy nhóc hỏi tuần này bố có về không? Em nói bố bận việc nên không về được, tuần sau bố về. Bố đưa anh H đi xem trường có máy bay, các con có muốn đi cùng không? Nhóc em nhanh nhẩu, con muốn đi ăn ở quán A, tại ngày mai mẹ đưa tụi con đi ăn Sushi rồi. Đang nói chuyện học hành mà nhóc chỉ quan tâm tới ăn và chơi :)

Em cũng có hỏi nhóc thứ 2 về chuyện học hành và tập luyện thể thao. Nhóc nói đợt này tập sân trong nhà nên tụi con phải nhường cho đội các em nhỏ tập trước. Nên 18h con đi bus xuống câu lạc bộ để tập, tới 20h thì mẹ xuống đón con. Đợt trước em cũng hỏi cháu hết lớp 5 thì con có muốn thi vào trường chuyên (gymnazium) để học không? Sau này thi vào đại học sẽ thuận lợi hơn.

Nhưng cháu nói là con cũng hỏi thầy cô giáo và mọi người thì thấy vào trường đó con phải học nhiều. Như vậy con không có thời gian để tập thể thao nữa. Với cả còn em B, con muốn học ở đây để đưa đón em, cũng giống anh H ngày trước. Sau này con cũng học nghề như anh H, rồi con đi đá bóng cũng được.

Ừ, thôi thì nhóc cũng mới 10 tuổi, cũng không ép nhóc phải vào trường chuyên. Cứ tự giác học hết lớp 9 rồi tính tiếp cũng chưa muộn. Như anh lớn bây giờ vậy, vào gym hay học nghề thì bố mẹ cũng chỉ hướng cho thôi. Còn lại là do anh tự quyết định và cố gắng.

Cuối thu lá rụng, hai anh em đưa đón nhau rồi đi tập bóng với câu lạc bộ.

Chúc mừng cụ. Các chàng trai của cụ thực sự trưởng thành đấy. Còn việc học trường này trường kia không quá quan trọng miễn là các con hạnh phúc cụ nhỉ?
 

dreamhouse

Xe tải
Biển số
OF-387689
Ngày cấp bằng
18/10/15
Số km
379
Động cơ
241,790 Mã lực
Tuổi
40
Đọc chuyện của cụ xúc động nhưng cái kết buồn nhỉ? Em cũng thắc mắc là vc cụ trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc và khó khăn mới đến được với nhau vậy mà cuối cùng vẫn chia tay. Lúc nào cụ rảnh chia sẻ cho các cụ/mợ trên này làm bài học cụ nhé. Chúc cụ gặp nhiều niềm vui và may mắn trong cuộc sống
 

1102_sn

Xe hơi
Biển số
OF-689855
Ngày cấp bằng
19/7/19
Số km
152
Động cơ
104,565 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Chuyện của cụ rất hay và bổ ích, chúc cụ thành công trong tương lai!
 

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
5,850
Động cơ
319,297 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Tranh thủ cuối tuần về thăm các con và đưa nhóc lớn đi thăm quan trường trung cấp kỹ thuật hàng không. Nhân tiệm về sớm nên em ghé luôn vào trường gặp giáo viên của tụi nhỏ.

Cô giáo lớp 1 khen nhóc út chăm chỉ và học được. Tuần trước có 1 buổi học sinh tự vẽ hình chân dung và giới thiệu về bản thân sau hai tháng đi học. Cô nói em có những ý tưởng rất hay khiến cả lớp cười vỡ bụng :)

Ghé qua lớp 5 của nhóc nhỡ thì cô cũng khen là năm nay nhóc học khá hơn, nhất là môn toán, tiếng Anh và tiếng Séc. Mỗi tội thỉnh thoảng vẫn quên làm bài tập về nhà. Chiều thứ 6 nhóc đi tập bóng với câu lạc bộ tới tận 20h để chuẩn bị cho giải trong nhà tại TP Brno vào chủ nhật.

Cả nhà vào quán trước rồi ngồi chờ thì nhóc điện nói là bố ra đón con được không vì hôm nay con phải cầm đồ cho đội. Lúc ra CLB thì nhóc vừa tắm xong và khệ nệ vá cái túi to hơn người. Bố nói để bố giúp cầm ra xe, nhưng nhóc không chịu. Nhóc nói hôm nay con sút hỏng nhiều nên phải có trách nhiệm mang đồ tập về lau chùi và chuẩn bị cho ngày chủ nhật.

Nhìn nhóc vác cũng thấy tội, nhưng thôi đành kệ. Biết chịu trách nhiệm và tự giác thực hiện nghĩa vụ cũng là điều đáng khích lệ.

 

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
5,850
Động cơ
319,297 Mã lực
Nơi ở
CH Séc


Về thăm các con được có hơn 1 ngày là bố lại phải quay lại Praha để làm việc. Mục đích chính của bố là về gặp các con, đưa các con đi ăn, gặp gỡ giáo viên của các con và cùng nhóc lớn đi thăm quan trường hàng không. Thầy chủ nhiệm của nhóc lớn nói con nằm trong số những học sinh của trường đủ điều kiện vào thẳng cấp 3. Con không thích học Gymnázium mà muốn học ngành IT, nhất là hệ thống quản trị mạng của Cisco, để sau này có thể vào làm tại công ty của chú.

Bố con mình nói chuyện cũng nhiều về việc trọn trường, bố biết con đã nộp đơn đăng ký học tại trường VDA cách nhà 50 km. Con sẽ ở nội trú trong trường và phấn đấu có học bổng để được miễn tiền ăn ở. Bố luôn khuyến khích và ủng hộ sở thích của con. Nhưng bố cũng muốn con đăng ký và thi vào trường hàng không. Trường này không tính điểm ưu tiên nên tất cả đều phải thi để lấy 30 học viên cho 1 khóa.

Trường này có cái tiện là cách trường cấp 2 của con có 1km, nên con không cần phải ở nội trú. Việc đi lại học hành so với cấp 2 cũng không có nhiều thay đổi. Hai bố con cũng tìm hiểu môn học trong 4 năm thì thấy các môn cũng hợp lý. Mỗi tuần có 3 tiết tiếng Séc, 4 tiết toán, 3 tiết lý và 4 tiết tiếng Anh, còn lại là các môn chuyên ngành. Sau 2 năm, 15 học sinh có điểm số cao nhất sẽ được ưu tiên trọn ngành để làm luận án tốt nghiệp.

Sau khi tốt nhiệp có thể vào làm cho công ty Aero Engine, hoặc học tiếp lên Đại học hệ 6 năm. Trong 4 năm học, mỗi kỳ cũng có thể đăng ký thêm các môn ngoại khóa (phải trả tiền) như nhảy dù, lái thủy phi cơ, hay tầu lượn,... Chỉ những học sinh có điểm số cao mới được miễn phí những khóa học này. Hai bố con đi thăm quan khắp trường, xem các anh chị khóa trước học và nghiên cứu. Rồi cũng ra cả sân bay để xem những chiếc máy bay và cơ sở vật chất cho việc giảng dạy.

Con vẫn còn 4 tháng để quyết định việc đăng ký thêm 1 trường nữa theo luật giáo dục cho phép. Bố sẽ rất mừng nếu con nộp đơn đăng ký thi vào trường hàng không này. Dù kết quả có thể không như ý, nhưng cũng không có gì phải mặc cảm con à. Hãy mạnh mẽ để vươn lên con nhé.





 

Trâu troll

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-708492
Ngày cấp bằng
24/11/19
Số km
256
Động cơ
91,860 Mã lực
Tuổi
43
Rất xúc động với những dòng tâm sự của cụ
chủ. Cụ cứ tiếp tục giãi bày, vì khi dũng cảm nhìn nhận lại những sai lầm trong quá khứ mới thêm bản lĩnh để không sai lầm sau này. Thật sự nể phục những gì cụ đang làm được ở hiện tại. Và hy vọng vẫn còn được nghe đến happy ending trong những phần tiếp theo.
Em thích happy ending của cụ thớt hơn, nó thật và tốt cho mọi người. Như trong phim của Stephen hawking. Bà vợ hết lòng chăm chồng tàn tật. Đến khi mọi thứ ổn thì bà có quyền đi tìm hạnh phúc mới. Cụ thớt cũng vậy, cụ ấy đã hy sinh tuổi trẻ vì vợ. Đến lúc vợ cụ ấy nên chủ động chia tay để cụ thớt lấy người mới khoẻ hơn, đáng yêu hơn. Chứ cả đời giam lỏng cụ thớt trong khi cụ thớt vẫn có nhu cầu cao là tàn ác cụ ạ.
 

Trâu troll

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-708492
Ngày cấp bằng
24/11/19
Số km
256
Động cơ
91,860 Mã lực
Tuổi
43
Đọc chuyện của cụ xúc động nhưng cái kết
buồn nhỉ? Em cũng thắc mắc là vc cụ trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc và khó khăn mới đến được với nhau vậy mà cuối cùng vẫn chia tay. Lúc nào cụ rảnh chia sẻ cho các cụ/mợ trên này làm bài học cụ nhé. Chúc cụ gặp nhiều niềm vui và may mắn trong cuộc sống
Quan niệm bên tây không như ta cụ. Kết thúc như thế là rất tốt, rất thật rồi. Ai cũng đã yêu, nhưng tình yêu không kéo dài mãi mãi như sách giáo dục công dân của oảng đâu, quan trọng là có trách nhiệm với con cái, lịch sự khi đã hết tình yêu, thế là tuyệt với thế là đạo đức thật rồi.
 

amylvs

Xe tăng
Biển số
OF-60107
Ngày cấp bằng
27/3/10
Số km
1,485
Động cơ
445,356 Mã lực
Nơi ở
Liptovský Mikuláš, Slovakia
Em lại cứ tưởng học trường trung cấp kỹ thuật thì cơ hội học đại học sẽ bớt đi vì trong trường trung cấp dậy cả kiến thức và kỹ thuật nghề. Hóa ra cũng có cơ hội thi vào đại học như học trường cấp ba.
Thường thì học trường nghề/trung cấp hay lên ĐH ngành có liên quan, thường là ngành kỹ thuật thực hành như cơ khí, điện tử...
 

nissanafrica

Xe hơi
Biển số
OF-617708
Ngày cấp bằng
21/2/19
Số km
143
Động cơ
118,349 Mã lực
Tuổi
35
Cảm ơn cụ nhiều vì topic cảm động. Những người mới lập gia đình như em học hỏi được nhiều điều từ những khó khăn, những vấn đề mà cụ và mợ gặp phải.

Hy vọng cuộc đời có những phép màu, biết đâu một ngày nào đó y học phát triển mợ khỏe lại được hoàn toàn, biết đâu một ngày nào đó cả nhà đoàn tụ.
Dù sao cũng khâm phục cụ và mợ vì những điều cả hai đã gây dựng được và vượt qua. Chúc cụ, mợ và ba cháu luôn mạnh khỏe, gặp nhiều may mắn!

Hôm nay nhân dịp sinh nhật 15 tuổi của cháu đầu lòng, cũng là ngày đầu tiên vào lớp 1 của cháu bé nhất. Thể theo nguyện vọng của các con, tôi và vợ cũ cùng đưa các cháu đi ăn ở nhà hàng sushi running vì các cháu muốn thi đua xem ai ăn được nhiều hơn. Trồng đĩa của ai cao hơn thì người đó thắng, khiến cái bàn của chúng tôi như đang diễn xiếc, cũng làm các cô phục vụ trong quán phải phì cười. Ngắm nhìn các con vui vẻ mà tôi nhớ tới những ngày đầu tôi gặp mặt mẹ tụi nhỏ.

Chuyện xảy ra cách đây cũng 16,17 năm rồi, từ những năm 2002. Năm đó tôi đang học năm thứ 3 đại học, tôi thi đại học muộn nên lúc đó cũng đã 25 tuổi. Một buổi tối cuối thu tôi nhận được điện thoại của Mami tôi, Mẹ tôi có tâm sự rằng vừa giúp đỡ 1 cô bé gặp khó khăn mới sang bên Séc này sinh sống. Bố Mẹ thấy hoàn cảnh cô bé tội nghiệp nên cưu mang. Vì chỉ có 2 thằng con trai nên Bố Mẹ tôi đã coi cô ấy như con gái.

Tôi cũng tò mò muốn biết cô bé ấy như thế nào nên cuối tuần thu xếp về thăm gia đình. Bố Mẹ tôi có 1 quán ăn nhỏ và giờ cô ấy giúp họ chạy bàn phục vụ khách. Đập vào mắt tôi là một cô bé có khuôn mặt tròn tròn, tóc buộc túm thả hai bên như một cô học trò thời trung cấp, cùng một cái răng cửa ở hàm dưới bị sứt. Một ấn tượng ban đầu không hề tồi. Cô bé niềm nở chào tôi vì tưởng là khách hàng hay người quen của quán. Sau khi biết tôi là anh con trai lớn về thăm Bố Mẹ thì cô bé đó lại trở nên ngại ngừng, bẽn lẽn.

Tôi ở thăm nhà hết cuối tuần thì quay lại Praha để tiếp tục học. Tới Tết cổ truyền Việt Nam năm đó thì tôi lại về nhà để cùng xum vầy cùng gia đình bên mâm cơm Tất Niên. Cô bé đó cũng tham gia như một thành viên của gia đình tôi. Đợt đó tôi có đi cắt 1 cành đào và trang trí hoa đào giả để cho không khí thêm ấm úng. Cả nhà cùng ăn cơm, trò chuyện rồi sau đó chụp ảnh đón Tết bên cành đào điểm những cánh đào hồng. Tối đó gia đình tôi cũng đưa cô bé đi đón Tết ở cộng đồng người Việt. Với ai, Bố Mẹ tôi cũng vui vẻ giới thiệu mới có thêm 1 cô con gái nuôi.

Mùa đông năm ấy thì tôi nhận được điện của Mami, nói là cô bé bị bệnh và phải nhập viện. Bà bảo nếu tôi rảnh thì ghé về thăm cô bé, vì bố mẹ cũng bận việc nên không vào thăm thường xuyên được. Lúc đó tôi cũng đang nghỉ ôn thi nên liền chạy xe về xem tình hình thế nào. Sau khi ghé qua thăm Bố Mẹ, chỉ nghe 2 người nói là cô bé đó từ khi về đây thì đã có bệnh trong người, nhưng dấu diếm mọi người vì sợ và ngại. Thỉnh thoảng nghe nói ở nhà cũng gửi thuốc qua cho uống nhưng không nói rõ là bệnh gì. Mấy tháng nay thì bệnh tự nhiễn bộc phát, không dậy được nên Bố tôi phải đưa vào bệnh viện để cấp cứu. Bác sỹ thấy bệnh tình nghiêm trọng nên yêu cầu nhập viện để theo dõi và điều trị. Lúc đó thì cả nhà mới biết là cô bé bị bệnh đường ruột mấy năm nay.

Tôi vào bệnh viện thấy cô bé da dẻ khá xanh xao. Mới tháng trước khuôn mặt còn tròn trịa, vậy mà giờ đây đã tiều tụy, đầy lo âu mệt mỏi. Tôi chỉ biết động viên khích lệ tinh thần cô bé và ngồi nghe cô bé tâm sự lại toàn bộ sự việc trong thời gian vừa qua. Đây là lần đầu tiên cô bé kể với tôi về những chuyện liên quan tới cô bé và gia đình của cô ấy.

Thì ra cô bé đã bị bệnh đường ruột từ khi còn đang theo học ở Vn. Nhưng vì chủ quan, nghĩ rằng chỉ là bệnh đau đại tràng bình thường nên chỉ uống thuốc Nam với thuốc Bắc, rồi chữa trị theo kiểu Đông Y. Cô bé cũng thành thật kể với tôi lý do cô bé đó qua đây. Ở Vn cô bé có yêu 1 người theo bên đạo, nghe nói 2 người cũng yêu nhau sâu đậm. Nhưng vì bố cô bé làm bên cảnh sát giao thông ở huyện và cũng đang thu xếp cho em trai của cô ấy vào ngành, nên việc cô ấy lấy 1 người theo đạo sẽ làm ảnh hưởng tới việc này. Chính vì thế mà gia đình mới tìm mọi cách để ngăn cản và cho cô bé sang bên này với người chị họ cũng là 1 giải pháp tình thế.

Cô bé đặt chân sang đất Séc là những ngày cuối mùa xuân năm 2002, khi được 23 tuổi. Sau một thời gian bán hàng giúp các chị ở biên giới thì cô bé bị phát bệnh và phải nhập viện. Các bác sỹ chuẩn đoán cô bé bị viêm đại tràng mãn tính, đã chuyển sang giai đoạn xấu. Nhưng vì cô bé chỉ có bảo hiểm y tế thỏa thuận nên bên bảo hiểm từ chối chi trả thêm viện phí và đơn phương cắt hợp đồng. Thế nên các chị họ của cô bé đã bàn bạc và quyết định đưa cô bé sang nhập trại tị nạn ở Đức. Họ thuê một ông người Đức chở cô bé đưa thẳng vào trại tị nạn ở München. Tại đó, khi làm thủ tục nhập trại, các bác sỹ của trại đã phát hiện ra cô bé bị bệnh và đưa luôn vào bệnh viện để điều trị. Cũng chẳng hiểu do thật thà hay do định mệnh mà trong quá trình nằm điều trị trong bệnh viện bên Đức, thư từ mọi người trong gia đình ở Vn gửi sang Séc cho cô bé lại được các chị gửi chuyển tiếp vào trại cho cô bé. Sau mấy tháng điều trị, nhân viên trại tị nạn để ý thấy cô bé có địa chỉ bên Séc, nên mới điều tra và phát hiện ra cô bé có giấy tờ ở Séc. Họ liền yêu cầu Hải quan cửa khẩu mang trả cô bé về đất Séc.

Vậy là sau mấy tháng được điều trị miễn phí bên nước Đức, cô bé lại được hải quan Đức đưa tận về biên giới Séc để trao trả lại. Hải quan Séc nhận bàn giao từ phía Đức nhưng vì cô bé đó không hiểu cả tiếng Séc lẫn tiếng Đức nên nhân viên hải quan phải vào quán ăn của Bố Mẹ tôi ở gần đó để nhờ thông dịch giúp cô bé và khai một số giấy tờ. Sau khi giúp cô bé làm mọi thủ tục pháp lý thì hải quan cho cô bé đó được tự do. Thấy hoàn cảnh của cô bé không biết đi đâu về đâu nên Bố tôi mới đưa cô bé về quán và trao đổi với Mami tôi, rồi họ quyết định mở lời giữ cô ấy ở lại quán để phụ việc.

Ngồi nghe cô bé kể lại toàn bộ sự việc, tôi cũng thấy lòng trùng xuống. Biết rằng mỗi người có một số phận, nhưng thân gái dặm trường, lại bệnh tật trong người bôn ba nơi đất khách thật không dễ dàng. Nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên má cô bé, càng khiến tôi thương cảm. Vì đang nghỉ sau kỳ thi khá rảnh rỗi, nên hàng ngày tôi đều vào thăm cô bé và thông dịch giúp các bác sỹ cùng y tá điều trị cho cô ấy. Họ cũng mừng vì có tôi giúp đỡ hỗ trợ, bởi gần như cô bé không hiểu gì tiếng Séc cả. Có 1 lần bác sỹ yêu cầu cần phải nội soi đường hậu môn của cô bé. Không có cách nào khác, họ cần tới sự trợ giúp của tôi. Sau khi có được sự chấp thuận từ cô bé, tôi được đi cùng vào phòng xét nghiệm. Ở đây các y tá phải cởi bỏ y phục của cô bé để đo điện tâm đồ cũng như chuẩn bị cho bác sỹ tiến hành nội soi. Nhìn thân thể xanh xao, ốm yếu nằm trên giường điều trị mà lòng tôi thắt lại. Chứng kiến cô bé phải chịu đựng nỗi đau của bệnh tật, của những xét nghiệm đau đớn như thế này, trong khi không có người thân gia đình bên cạnh, khiến tôi tự nhủ sẽ cố gắng giúp đỡ và bảo bọc cho cô bé.

Về tới phòng bệnh sau khi làm nội soi, cô bé mệt và thiếp đi. Tôi ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô bé, vừa an ủi vỗ về vừa như thể truyền thêm cho cô ấy sự đồng cảm dù chỉ là giữa người với người. Một lúc sau cô bé tỉnh giấc, khi thấy tôi vẫn ngồi bên giường, tôi cảm nhận được ánh mắt ấm áp và mừng rỡ của cô bé. Ít ra trong lúc này, cô bé đã không đơn độc. Những giọt nước mắt lại len lỏi chảy dài xuống ga giường. Tôi lấy tay lau đi những giọt nước mắt đó, thì lại khiến cô bé khóc to thành tiếng. Tôi hiểu cảm giác đó của em, của một cô gái trẻ đã phải trải qua những tháng ngày vất vả với bệnh tật trong người. Chưa tới 1 năm, em đã phải trải qua quá nhiều những thăng trầm của cuộc sống. Rồi mấy bữa nữa, khi nhận được hóa đơn thanh toán của bệnh viện gửi về, hãng bảo hiểm có lại tiếp tục cắt bảo hiểm thỏa thuận với em nữa hay không?

Cái gì tới rồi cũng tới, bác sỹ thông báo với cô bé là bên bảo hiểm chỉ chi trả nốt theo quá trình điều trị trong 2 hôm nữa, nếu chúng tôi chấp nhận trả tiền thì bệnh viện mới điều trị tiếp còn không thì cô bé phải xuất viện, rồi tìm sự trợ giúp khác theo pháp luật của Séc. Chúng tôi bàn bạc và gọi điện cho Bố Mẹ tôi để tìm hướng giải quyết. Sau khi hội ý thì chúng tôi thống nhất sẽ xuất viện trước rồi tính sau. Ít ra thì sau 2 tuần nằm viện, sức khỏe của cô bé đã đỡ hơn và bệnh cũng thuyên giảm khá nhiều.

Vì không còn bảo hiểm y tế, nên việc điều trị tiếp cho cô bé đúng là bế tắc. Nhập trại tị nạn ở Séc để nhờ hỗ trợ về y tế cũng như tìm sự giúp đỡ từ những tổ trức nhân đạo là có cơ hội, nhưng với giấy tờ cư trú hợp pháp theo diện kinh doanh của cô bé hiện giờ cũng như trích lục đã nhập trại ở Đức thì rất khó được chấp nhận. Mà bỏ tiền ra để điều trị thì là điều không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô ấy. Gia đình tôi cũng chẳng khá giả gì để có thể giúp cô bé điều trị bệnh. Cô bé cũng có gọi điện về Vn cho gia đình và cuối cùng mọi người quyết định cho cô bé về Vn để điều trị tiếp. Dù sao ở Việt Nam cũng có gia đình người thân.

Cũng gần tới Tết nên một người bạn của Bố tôi cũng về Việt Nam, bác ấy nói sẽ đi cùng để đưa cô bé về sân bay cho tiện, dù sao có người quen đi cùng cũng tốt hơn. Khi ra sân bay, tôi có nói với cô bé hãy an tâm, cứ về nhà điều trị và an dưỡng. Ở bên này tôi sẽ tìm hiểu và nghĩ mọi cách để lo bảo hiểm cho cô bé. Dù sao điều kiện điều trị bệnh tật ở Séc ít nhiều cũng đỡ hơn ở Việt Nam, tôi đã nghĩ như vậy.

Tôi cũng lo lắng cho chuyến bay dài qua đường Hồng Kông, nên tôi cũng liên lạc với 1 người bạn làm bên công ty Cathay để ý hỗ trợ cho cô bé. Đúng như tôi lường trước, chuyến bay về tới Hồng Kông thì bị lỡ chuyến, hành khách phải nghỉ lại qua đêm rồi mới nối chuyến tiếp để về Việt Nam. Người bạn của tôi đã can thiệp bằng quyền hạn của cô ấy để cô bé có thể nghỉ lại ở phòng ưu tiên trong khách sạn của sân bay. Tôi thật sự rất cảm kích trước sự nhiệt tình của cô bạn này, sau khi nghe cô bé kể lại khi về tới Việt Nam an toàn.

Ở bên này tôi cũng hỏi 1 số nơi về vấn đề bảo hiểm y tế và cuối cùng có 1 người chị khá thân giới thiệu cho tôi 1 cách để lách luật. Vâng, ở xã hội nào cũng vậy, để tồn tại, con người luôn tìm mọi cách để vượt qua khó khăn dù đó là bất hợp pháp. Có nhà máy đang cần công nhân, lại có người cần hồ sơ để vào nhà máy đó làm việc, thế nên tất cả đều là cộng sinh với nhau để cùng tồn tại. Nghiễm nhiên cô bé có hồ sơ làm việc trong nhà máy, có bảng lương, có thẻ bảo hiểm y tế. Như thế là quá đủ cho 1 cuộc trở lại nước Séc để điều trị lâu dài. Lúc này bệnh tình của cô bé ở Vn cũng không thuyên giảm mà có phần nặng thêm. Mặc dù cô bé được điều trị trong viện dành cho nhân viên an ninh theo quyền lợi của bố cô ấy, nhưng cũng không khả quan mấy.

Mùa hè năm đó tôi book vé cho cô bé đó quay lại Séc. Thật sự lúc này Bố Mẹ tôi không muốn tôi can thiệp sâu vào chuyện có liên quan tới cô bé nữa. Ông Bà tuy vẫn thương cô bé, vẫn muốn giúp đỡ cô bé những Ông Bà lo sợ tôi có tình cảm với cô bé rồi tương lai sau này sẽ vất vả. Cha mẹ nào cũng vậy, đều thương yêu và lo lắng cho các con. Không muốn các con đi vào con đường khó khăn mà bố mẹ đã nhìn thấy phía trước. Nhưng thanh niên mà, còn nông nổi và hiếu thắng, luôn tin vào bản thân và đặt nặng vào tình cảm mà bỏ qua lý trí.

Một ngày nắng đẹp mùa hè, tôi ra sân bay đón cô bé rồi đưa về nhà thăm Bố Mẹ tôi. Sau khi nghe Ông Bà bóng gió về chuyện ngăn cản tiến xa hơn trong tình cảm, chúng tôi đều không nói gì cả. Mấy hôm sau thì tôi đưa cô bé về ở trong ký tức xá cùng người bạn Tây sau khi được sự đồng ý của nó. Nó cũng nghe tôi kể qua tình hình của cô bé và chẳng biết run rủi thế nào, nó giới thiệu cho chúng tôi tới gặp ông Giáo Sư (lúc đó Ông vẫn đang là Phó giáo sư Tiến sỹ chuyên gia về bệnh đường ruột). Sau khi làm một loạt xét nghiệm thì ông PGS chuẩn đoán cô bé mắc chứng bệnh Mc Crohn (một thứ bệnh nguy hiểm về đường tiêu hóa mà cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có phương pháp điều trị dứt điểm). Vì bệnh của cô bé đã chuyển sang giai đoạn nguy hiểm nên cần phải phẫu thuật ngay để cắt bỏ phần ruột già viêm nhiễm và tạo van hậu môn giả ở thành bụng.

Tôi nhớ ngày phẫu thuật là 3.9, sau quốc khánh Việt Nam 1 ngày. Ca phẫu thuật thành công, mở ra một trang đời mới với tôi và cô bé. Bây giờ, cô bé phải sống chung với cái van hậu môn giả ở thành bụng và hàng ngày phải thay cái túi đựng chất thải gắn vào đó thay cho ruột già đã được cắt rời ra khỏi ổ bụng. Ông PGS quyết định không cắt bỏ hẳn ruột già, mà chỉ cắt những phần viêm rồi khâu định vị phần ruột già đó lại thành bụng, với hy vọng nền y tế thế giới sẽ tìm ra cách chữa trị được bệnh Mc Crohn này, để sau này nếu có cơ hội, ông ấy sẽ nối trả lại ruột già cho cô bé có được cuộc sống như người bình thường.

Phẫu thuật xong 1 thời gian thì bảo hiểm y tế bị cắt vì hợp đồng lao động bị hủy. Bởi 1 người đang nằm viện thì không thể đi làm được. Những người đã nhiệt tình giúp đỡ chúng tôi, họ cũng đã cố hết sức và may mắn là không ai bị vấn đề gì sau chuyện này. Ông PGS khi biết chuyện cô bé không còn bảo hiểm y tế, ông ấy cũng rất lo lắng. Cuối cùng Ông ấy tìm ra cách là đăng ký cho cô ấy làm bệnh nhân đặc biệt trong đề án mà Ông ấy giảng dậy trong trường đại học Y. Nhưng đây cũng chỉ là giải pháp ngắn hạn, bởi việc điều trị bệnh này phải tính theo năm hoặc có khi tới hàng chục năm. Qua tìm hiểu, chúng tôi chỉ còn có cách là phải làm được thẻ vĩnh trú cho cô bé. Có như vậy cô ấy mới có quyền hạn và trách nhiệm mua bảo hiểm y tế trọn đời theo luật cư trú của CH Séc. Mà muốn có thẻ vĩnh trú thì chỉ có cách là lấy Tây hoặc người có quốc tịch Séc, mà như vậy sẽ tốn khá nhiều tiền và không phải ai cũng nhận làm, khi biết tình hình sức khỏe của cô ấy.

Rồi một bước ngoặt mới trong cuộc đời của cả hai chúng tôi. Sau sinh nhật của cô bé vài tuần, cô ấy nói với tôi là em đã có thai. Thật sự lúc đó tôi chưa từng nghĩ tới tình huống này, bởi tôi chưa có sự nghiệp gì cả. Tuy cũng 25, 26 tuổi đầu nhưng học hành vẫn giang dở. Tuy tôi cũng có buôn bán làm ăn này nọ, nhưng cũng chỉ là kiếm tiền để ăn tiêu chơi bời mà không phải xin tiền Bố Mẹ. Giờ tự nhiên có con thì đúng là tôi khá căng thẳng. Tôi đã có 1 sai lầm là nói ra suy nghĩ thiển cận của tôi ngay lúc đó :"Hay là chúng ta bỏ thai đi em nhé". Cho đến thời điểm này tôi cũng không hiểu sao tôi lại nói ra được như vậy với em, một người đang mang trong người cốt nhục của tôi. Tôi biết, em đã hận tôi vì điều đó, và cái giá tôi phải trả có lẽ là những gì đã trải qua trong cuộc sống sau này.

Sau khi bình tĩnh lại, chúng tôi cùng tới gặp Ông PGS và nhờ Ông ấy tư vấn. Nhìn chúng tôi như nhìn những đứa con thơ con dại, Ông ấy mỉm cười và vỗ về cô bé :"chúng mày phải vui mừng vì có con chứ, nếu chúng mày cảm thấy có con là điều tuyệt vời, mà Ông Trời (God) đã trao tặng, thì hãy giữ lấy em bé. Tao lấy danh dự của một người bác sỹ, sẽ cố gắng để mẹ con mày được mẹ tròn con vuông. Còn mày nữa, thằng bé này, hãy mạnh mẽ lên, có thể mày sẽ là người bạn đồng hành với nó trên đường đời cùng với căn bệnh này. Nhưng đấy là với tình cảm và trách nhiệm rõ ràng của một thằng đàn ông. Không ai bắt mày phải làm điều mày không muốn, nhưng để khuyên nhủ thì tao không muốn con bé bỏ đi mầm sống đang trong bụng này".

Tôi vẫn nhớ rất rõ những câu nói của Ông PGS lúc đấy. Nó giúp tôi nhìn nhận lại mọi việc, nhìn lại tình cảm của chính mình. Tôi có yêu cô bé không? Chính xác là có, mặc dù nó suất phát từ tình thương. Tôi thương em ngay từ lần đầu thấy em nằm trên giường bệnh. Thương em phải trải qua những khó khăn trong cuộc đời. Rồi bệnh tật, tiếng tăm lại không biết nơi đất khách quê người. Lâu dần từ tình thương, tình cảm của tôi chuyển sang yêu từ lúc nào tôi cũng chẳng biết. Tôi thấy rằng tôi phải có trách nhiệm với em, cùng em vượt qua những khó khăn để có được cuộc sống hạnh phúc. Tôi tin, tôi sẽ làm được điều đó, và như vậy là đủ để tôi quyết định lấy em. Thực ra chúng tôi cũng đã ăn ở như vợ chồng từ trước cả khi em lên máy bay về VN dịp Tết đầu năm. Nếu không có tình cảm, tôi nghĩ tôi đã không xác định bước vào mối quan hệ bị ngăn cấm này.

Ông PGS rất vui khi biết chúng tôi quyết định giữ lại em bé. Đồng thời Ông ấy giới thiệu cho chúng tôi được theo dõi thai kỳ bởi bà bác sỹ có uy tín và kinh nghiệm. Rồi cũng qua sự tư vấn của gia đình và bạn bè, chúng tôi cùng tới gặp một gia đình luật sư quen với Bố Mẹ tôi. Anh con trai của họ cũng là luật sư mới ra trường, sau khi xem hồ sơ và bệnh án của cô bé, anh ta khuyên chúng tôi nên sớm đăng ký kết hôn. Bởi theo luật cư trú hiện hành của Séc, điều kiện cần để xin vĩnh trú và bảo hiểm y tế bắt buộc là phải ở Séc ít nhất 5 năm, mà cô bé thì mới được 2 năm nên xin theo luật bình thường là không có cơ sở. Giờ chỉ còn cách xin theo luật nhân đạo nếu cô ấy sinh con với tôi và có đăng ký kết hôn. Tôi lúc đó tuy không có quốc tịch Séc, nhưng tôi có thẻ vĩnh trú, ngẫu nhiên con tôi khi sinh ra cũng có thẻ vĩnh trú. Mẹ của cháu bé cũng chính là vợ tôi, được phép cư trú dài hạn tại Séc. Nhưng vì cô ấy bị bệnh hiểm nghèo, nguy hiểm tới tính mạng, nếu phải về Việt Nam thì cơ hội được sống sẽ giảm đi rất nhiều, vì đây là căn bệnh vẫn đang trong quá trình nghiên cứu của nền y học thế giới. Nên việc đặc cách cho cô ấy được sống và có điều kiện điều trị bệnh tật sẽ được chính phủ Séc chấp thuận.

Vâng, chính nhờ luật nhân đạo này mà vợ tôi sau khi đăng ký kết hôn và sinh con đã nhận được thẻ vĩnh trú và bảo hiểm y tế bắt buộc trọn đời. Anh luật sư đã tận tình giúp đỡ chúng tôi với chi phí ít ỏi nhất. Có lẽ không bao giờ tôi quên được ân huệ mà Anh ấy và gia đình đã giúp đỡ chúng tôi. Sau khi vợ tôi hết hợp đồng làm bệnh nhân nghiên cứu cho trường Y, thì Ông PGS lại giới thiệu chúng tôi tới gặp hãng sản xuất trang thiết bị cho căn bệnh này (cụ thể là nơi sản xuất túi và cái dán với hậu môn giả mà vợ tôi đang dùng hàng ngày). Họ đồng ý hỗ trợ y tế cho gia đình tôi tới khi vợ tôi có thẻ vĩnh trú, với điều kiện là cho phép họ sử dựng hồ sơ của vợ tôi vào mục đích quảng cáo. Điều này không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của chúng tôi cả, chỉ là vài tuần tôi phải đưa vợ tôi tới gặp họ để phỏng vấn và lấy số liệu.

Hôm sinh cháu đầu lòng năm 2004 cũng là một kỷ niệm đáng nhớ. Cháu không chịu xoay đầu trong quá trình mang thai, mà Ông PGS cũng không muốn thực hiện đẻ mổ vì liên quan tới cái ruột già bị cắt rời và đang điều trị bên trong bụng của vợ tôi. Nên Bà bác sỹ phụ trách khoa sản quyết định trực tiếp đỡ đẻ cho vợ tôi bằng phương pháp đẻ thường theo ngôi mông (nghĩa là thai sẽ ra mông trước tiên, rồi bác sỹ sẽ kéo chân, rồi tới lưng và đầu ra sau cùng). Tôi được phép vào phòng đẻ ngay từ đầu để hỗ trợ thông dịch, bởi vợ tôi không hiểu tiếng Séc. Cả quá trình đón con đầu lòng tôi đều được chứng kiến. Vợ tôi nắm chặt tay tôi và tôi cảm nhận được sự cố gắng kiên cường của cô ấy. Khi bác sỹ đỡ cháu nhỏ và trao cho y tá rửa ráy và cắt rốn, thì tôi là người đầu tiên được đón cháu từ tay bà y tá. Được ẵm trong tay một hình hài bé nhỏ, đang cất tiếng khóc đầu đời, nước mắt tôi chảy dài vì xúc động. Tôi ẵm con tới bên vợ và trao con cho cô ấy ôm lấy con.

Một sinh linh bé bỏng đã chào đời cách đây đúng 15 năm. Cảm ơn con đã tới bên bố mẹ. Giờ con đã là chàng trai tới tuổi dậy thì, là chỗ dựa cho mẹ thay bố và là tấm gương cho 2 em noi theo. Con cũng nên luôn nhớ tới công ơn của những người đi trước: Gia đình, xã hội, bàn bè và những người tốt đã hết lòng giúp đỡ chúng ta. Con thấy đấy, hàng tháng mẹ con lên Praha để theo dõi và điều trị sức khỏe, mỗi lần con thay cha đưa mẹ con đi, con đều thấy tấm ảnh của con lúc chào đời vẫn được để trên bàn làm việc của Ông Giáo Sư suốt 15 năm nay. Thật tuyệt vời và ý nghĩa phải không con.
 

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
5,850
Động cơ
319,297 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Cảm ơn cụ nhiều vì topic cảm động. Những người mới lập gia đình như em học hỏi được nhiều điều từ những khó khăn, những vấn đề mà cụ và mợ gặp phải.

Hy vọng cuộc đời có những phép màu, biết đâu một ngày nào đó y học phát triển mợ khỏe lại được hoàn toàn, biết đâu một ngày nào đó cả nhà đoàn tụ.
Dù sao cũng khâm phục cụ và mợ vì những điều cả hai đã gây dựng được và vượt qua. Chúc cụ, mợ và ba cháu luôn mạnh khỏe, gặp nhiều may mắn!
Cảm ơn lời chúc của mợ. Hôm nay hai anh em cùng thu xếp về thăm Ông Bà. Bà sau chuyến đi nghỉ về tinh thần thoải mái và khỏe hẳn lên. Tụi em lại lên kế hoạch thu xếp để đầu tháng sau Ông Bà đi thăm quan đảo Síp để tránh rét.

Ông tâm sự, giờ Bố Mẹ cũng già rồi, hơn 70 rồi nên cũng chỉ mong sao sức khỏe ổn định rồi đưa bà đi thăm quan các nơi. Mùa đông lạnh nên các con giúp bố mẹ đăng ký nghỉ ngơi ở những vùng nắng ấm, để vừa tránh rét vừa an dưỡng và khám phá những vùng đất chưa có dịp đặt chân tới.

Bà thì nói, tuổi già chỉ mong được bên nhau, cùng nhau đi chơi và được quan tâm tới nhau là đã mãn nguyện lắm rồi.

Em cũng chỉ mong sau này có được cuộc sống như Ông Bà bây giờ, có người bạn đời bên nhau cho tới tận lúc về già.

Bà gửi cho em tấm ảnh ông chụp đợt đi nghỉ gần đây nhất. Thật vui và hạnh phúc khi chứng kiến Bố Mẹ được vui vẻ và khỏe mạnh.

 

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
5,850
Động cơ
319,297 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Chiều nay, nhóc con gọi điện hỏi tuần này bố có về không? Rồi ríu rít kể hôm nay con được đi tập bóng cùng anh ở bể bơi. Bố cũng ngạc nhiên sao lại tập ở đó. Thì ra đợt này tập sân trong nhà nên thỉnh thoảng ông huấn luyện viên cho các cầu thủ tập cảm giác và xử lý bóng trên mặt nước. Chủ yếu là đoán điểm rơi của bóng bằng đầu và chân.

Nhóc anh phải trông em nên đưa em cùng đi tới sân tập, thế là ông thầy cho cả nhóc em tập cùng, may nhóc anh có 2 quần bơi nên nhóc em có cái để mặc. Tập xong thích quá nên cu em lân la ra hỏi ông thầy là tôi cũng muốn được giống anh vừa bơi vừa tập như thế này. Ông thầy chắc ngại từ chối nên đồng ý, kêu tuần sau cứ theo anh tới tập cùng.

Bố thấy ngại nên gọi điện cho ông huấn luyện viên hỏi về chuyện đóng phí cho nhóc em. Nhưng ông ấy nói không phải đóng gì cả, từ giờ tới cuối năm chỉ còn có mấy buổi tập ở bể bơi nên cho nhóc tập cùng cũng không sao.

Nhóc em nghe giọng thấy phấn khởi lắm :)

 

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
5,850
Động cơ
319,297 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Chiều hôm qua nhóc thứ 2 gọi điện hỏi học kỳ này con được điểm giỏi thì bố có thưởng cho con không? Em hỏi lại, thế con thích được thưởng gì?

Ông con nói luôn: con thích được sang Turin xem Ronaldo với đội Juventus thi đấu.

Ông bố nghe xong thì méo mặt, nhưng vẫn trả lời. Con cứ học thật tốt đi, hết học kỳ đạt điểm giỏi thì bố sẽ đáp ứng.

Vào Google tìm hiểu thì với tình cảnh hiện giờ cũng hơi tốn kém, nhưng bố vẫn thu xếp được.

Đưa lên đây coi như tự hứa với bản thân và đề ra một mục tiêu ngắn hạn để phấn đấu.





 

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
5,850
Động cơ
319,297 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Vậy là đã gần 1 năm kể từ khi bố lập thread này. Hai bố con mình đã cùng hứa với nhau thực hiện kế hoạch trong thời gian 1 năm kể từ sinh nhật con năm ngoái. Thấm thoắt vậy mà đã 1 năm gần trôi qua.

Con đã thực hiện được giấc mơ của con là cố gắng đạt điểm tuyệt đối của năm lớp 9 để được tuyển vào trường con thích. Nhưng rồi một phần vì mong muốn của bố và một phần con cũng đã có được sự đam mê, nên con đã đăng ký thi vào trường hàng không. Bố rất vui khi thấy con đạt được ước mơ đó.

Còn bố, một năm qua, bố cũng đã cố gắng để thực hiện mục đích ngắn hạn của mình. Hiện tại bố đang đặt từng viên gạch để xây dựng nền móng cho tương lai. Nhìn lại thì bố cũng có thể nói với con rằng, bố đã thực hiện được mục đích đề ra.

Mấy hôm nay bố cũng có tâm trạng nên đạp xe xa hơn mọi khi. Nhìn con đường rợp bóng cây, bình an phía trước, tâm trạng của bố cũng bình yên trở lại.
16BC790A-D672-4E3F-9526-CDF55257F46C.jpeg

Mỗi con đường bố chọn để đạp xe, cũng đều dẫn tới một cái đích, chỉ là xa hay gần.

0CCE9452-2551-45B3-8C01-316E52F48B3B.jpeg

Trên mặt hồ rộng, bố cảm thấy mình như chú thiên nga lẻ loi đơn độc, luôn nhớ và thương các con. Bố mượn mạng ảo để trải lòng, tìm chút thư giãn và bình yên, để bỏ lại phía sau những sai lầm mà bố đã từng làm trong cuộc sống thực tại. Bố mong rằng, sinh nhật con lần tới, bố con mình lại cùng nhau thống nhất mục đích ngắn hạn cho năm tới để tiếp tục cùng nhau phấn đấu.

Kể từ ngày bố rời xa các con, thấm thoắt đã hai năm, vậy là bố cũng chỉ còn thời hạn 3 năm cho mục đích trung hạn. Bố phải cố gắng nhiều hơn nữa thì mới có thể kịp đi tới được cái đích này.

Cảm ơn ba chàng ngự lâm quân của bố. Các con luôn là động lực lớn nhất để khích lệ cho bố. Yêu và nhớ các con nhiều ❤
 

Thắng_Sơn Tây

Xe cút kít
Biển số
OF-455694
Ngày cấp bằng
24/9/16
Số km
18,848
Động cơ
1,134,828 Mã lực
Nơi ở
Cấm chỉ
Chúc gia đình cụ chủ hạnh phúc và thành công. Mong rằng giông bão sẽ mãi là quá khứ và mọi điều tốt đẹp đang chờ đón ở phía trước.
 

Đá sỏi

Xe buýt
Biển số
OF-554558
Ngày cấp bằng
19/2/18
Số km
861
Động cơ
165,857 Mã lực
Hôm nay em mới đọc được topic này của cụ. Những câu chuyện của cụ cảm động lắm lắm. Chả biết nói gì nhiều... Thôi thì mời cụ chén vodka của diễn đàn, còn em cũng tự tìm cho mình một lon bia Hà nội :D
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top