Buổi sáng Sài Gòn, không lo toan, không vội vã, không ngủ nướng; bước ra khỏi nhà khi trời còn ẩm sương. Tự nhiên lòng nhẹ nhàng đến lạ. Ngắm Sài Gòn buổi sớm mai còn ngái ngủ sau một đêm dài, thấy niềm vui len nhè nhẹ trong lòng…
Lang thang trên con phố dài quen thuộc, ngang qua xe bánh mì thơm mùi pate, hành, ngò… hai vợ chồng trẻ đang loay hoay xếp bánh, cắt thịt, chả… Vài chiếc xe ôm sớm bắt đầu mở hàng… Cửa hàng đậu hũ, đậu nành nóng ở góc ngã ba toả mùi thơm nức mũi, những bìa đậu mượt mà hấp dẫn bên những chai sữa thơm lừng, nhiều khi lười ăn sáng, chỉ cần một chai sữa đầy, vậy cũng xong bữa sáng. Bước chân đến hàng xôi với mấy cái bảng mời chào khiến bao tử réo gọi không ngừng: xôi đậu phộng bùi béo, xôi đậu xanh thơm thơm, xôi gấc vàng cam rực rỡ, nếp cẩm thêm chút dừa sợi trăng trắng ăn một lần nhớ mãi… Khói từ những chõ xôi bốc lên, uốn lượn rồi lặng lẽ tan biến vào không trung, nhẹ nhàng, lặng lẽ…
Tai phone bắt đầu chuyển sang giai điệu êm như ru của
Tình ca phố:
Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa...
Cái se lạnh ban sớm dễ khiến người ta xao lòng. Hàng ngàn lá me bay vô tình làm nên một cơn bão lá xoáy, phủ rợp lòng đường. Vỉa hè lát gạch con sâu, lác đác vài chiếc lá vương vãi, chỉ nghe tiếng giày gõ nhịp độc hành. Những người công nhân ban sớm yên lặng quét lá, hoặc dùng cây chĩa hai đầu, ghim lá rụng lác đác trên những khoảnh cỏ… Ngày bắt đầu với những cuộc mưu sinh…
Đứng ở ngã tư, nhìn dòng xe trượt dài xuôi ngược, mới hay đã gần đến giờ vào làm sáng. Cô hàng rong chở một xe đầy cá, thịt, rau dưa cất tiếng rao lanh lảnh, chậm rãi đạp những vòng xe nặng nhọc. Góc đường, bà cụ lọm khọm bày mấy cái bánh vào tủ, sắp thêm dăm bảy chai nước ngọt bên cạnh, chuẩn bị mở hàng. Cái xe của cụ dễ chừng ở đó đã hơn chục năm, bao phen đô thị cũng làm căng, không cho bà bày bán, nhưng cuối cùng có lẽ thương cảm cho cụ bà già yếu, người ta vẫn thấy bà ở đó, sáng sáng cặm cụi đẩy xe, lên hàng. Sài Gòn hối hả mà vẫn không quên đong đầy tình yêu thương cho mỗi người.
Ngang qua quán cà phê cóc, mùi cà phê nóng thơm ngào ngạt toả ra ấm sực. Mấy tờ báo sớm ngổn ngang trên bàn. Người ta bàn tán rôm rả về trận cầu nghẹt thở tối qua, nôn nóng xem báo chí bình luận thế nào. Đêm qua hàng ngàn người đã thức cùng trái bóng lăn, và cũng hàng ngàn người đã thức thâu đêm để lấy tin, viết bài, để in bài, và để mang báo đến tận tay người đọc… Sài Gòn, nhìn đâu cũng thấy nhịp sống hối hả.
Công sở ngày mới bắt đầu nhộn nhịp, bước vào văn phòng nhanh tay bật máy tính, xem công việc còn đọng ngày hôm qua, bắt đầu những cuộc điện thoại, những dòng email, những câu chuyện không ngớt. Nhịp sống đô thị chảy tràn một cách tự nhiên như hơi thở, như bầu không khí mỗi ngày. Thân và quen…
Màn hình điện thoại nhấp nháy số quen thuộc. Bạn sắp đi xa, hẹn hò ở một quán cà phê cũ, khi mà chẳng cần tiếp khách, chẳng cần sang trọng, chỉ cần có bạn, có mình, có những cơn mưa quen, mùi cà phê ấm… thì cứ đến đó thôi. Gọi hai ly cà phê đắng, hai đứa im lặng nhìn phố đang lên đèn, dòng người lại hối hả về với nơi bắt đầu trong buổi mai. Đêm Sài Gòn từ từ thức dậy…
Phố Tây Bùi Viện nhộn nhịp với đủ loại âm nhạc phát ra từ các quán bar, quán ăn các nước đến các xe kẹo kéo, bán băng đĩa. Hai bên đường, cả Tây lẫn ta ngồi hết ra lòng đường, xe muốn đi xuyên qua, cũng khá vất vả. Mọi người nhâm nhi, nói cười, nhìn nhau, gần thật gần, dù chẳng ai quen ai… Sài Gòn dễ gần đến lạ!
Bạn bảo mai xa Sài Gòn rồi, chắc là sẽ nhớ lắm. Nhớ những đêm Giáng sinh, mọi người ngóng đợi khoảnh khắc chuông đổ rền vang và ngắm những dây đèn màu ở nhà thờ Đức Bà bật sáng rực rỡ. Khung cảnh thần tiên khác hẳn ngày thường. Khu chợ Bến Thành tết đến nhộn nhịp kẻ bán người mua, chút mứt, chút trà, mùa hội hè lúc nào cũng bắt đầu từ những người phụ nữ trong gia đình, mẹ, vợ, chị em gái… và gắn liền với những khu chợ ăm ắp đồ ăn thức uống.
Bạn im lặng. Bạn bảo nhớ. Nhớ Sài Gòn ngay cả khi đang ở Sài Gòn! Những đôi bạn trẻ tay trong tay bước chầm chậm băng qua bến Bạch Đằng, gió từ sông thổi lên mát rượi. Ngoài đường, những chiếc xe máy lướt qua, mang theo đôi nụ cười hạnh phúc, và đâu đó có ước mơ chung đôi đến cuối đoạn đường đời. Bạn đã có một thời như thế, và mình cũng đã từng một thời như thế… Sài Gòn mênh mang trong nỗi nhớ dông dài
Phố của em, của anh
Những bàn tay còn xanh
Ấp vào nhau tìm thêm, phút nồng ấm hơi quen
Mưa. Những hạt mưa đêm lất phất làm nhoè cả con đường loang lổ ánh đèn vàng. Tiếng nhạc dần xa tít, chìm trong tiếng mưa rào rạt trên mái hiên. Mưa đêm Sài Gòn khiến người ta cảm thấy lạnh, thấy cần lắm những vòng tay và ánh mắt ấm áp, dành riêng cho nhau. Giữa Sài Gòn rộng lớn, chỉ cần có đôi bàn tay nắm lấy nhau, là đã đủ vượt qua những trở ngại của cuộc đời, hay những cơn mưa đêm lạnh buốt thế này…
Dưới mái hiên bên kia đường, hai cậu bé rụt rè đặt chiếc thùng trên tay xuống đất, nép sát vào trong tránh những hạt mưa đang dần đổ nặng. Mưa thế này chắc chẳng ai đánh giày nữa. Rút trong túi ra hai ổ bánh mì có vẻ đã thấm nước mưa, hai cậu nhỏ vừa gặm vừa nhìn trời mưa rồi đùa nghịch thích thú. Thoáng như được trở về đúng nghĩa thế giới trẻ thơ, nụ cười hồn nhiên như làm ấm cả cơn mưa đêm lạnh lẽo… Sài Gòn đẹp cả trong những nét rất đời thường…
Tiếng hủ tíu lóc cóc lẫn trong cơn mưa khiến bụng đói cồn cào. Hai tô nóng hổi vướng mấy giọt mưa lành lạnh bốc khói thơm lừng. Mùi hủ tíu đêm chắc là thứ cao lương mỹ vị trên đời khó sánh được đối với tất cả cái bụng rỗng đang sôi réo ì ầm. Mấy lát thịt xắt mỏng hơn tờ giấy, vài cọng hẹ, chút tóp mỡ điểm trên tô nước với hơn chục cọng bún trắng ngà ngà. Vậy thôi mà bạn bảo: “Đi xa nhớ lắm, chịu sao nổi đây!”. Thấy sống mũi cay cay, chắc mưa đêm vô tình rơi vào mắt…
Chia tay lúc nửa đêm. Hẹn ngày bạn đi sẽ theo chân tiễn, nhưng chẳng biết có nên nhìn dáng của bạn khi vào phòng chờ không nữa. Sài Gòn ở lại sẽ buồn lắm, sẽ nhớ lắm... Đêm Sài Gòn nồng mùi cây lá được gột sạch sau cơn mưa, cảm giác hăng hắc. Tiếng chổi quét đường xào xạc, tiếng vài chiếc xe đang vội chạy về nhà. Mấy cửa tiệm dọc đường tuy đóng cửa nhưng đèn vẫn sáng rọi. Nhiều quán cà phê mở muộn, tiếng nhạc hắt hiu…
Phố của nhau, và em
Giữ tình yêu thật xanh
Giữ tình em thật hiền, tháng ngày vẫn trôi yên...
Thanh Nhàn