[Funland] Quyển Nhật ký cũ- Nỗi đau thân phận đàn bà!

datnguyenyk

Xe tải
Biển số
OF-508800
Ngày cấp bằng
7/5/17
Số km
476
Động cơ
187,150 Mã lực
Tuổi
24
Trước hết cháu xin lỗi người đã khuất.

Qua câu chuyện ta thấy mọi bất hạnh bắt đầu từ ông bố của nhân vật chính. Đây chính là điển hình của những con người thuộc nhưng năm 30-40. Họ sẵn sang nhân danh rất nhiều thứ để che lấp cho cái tôi của họ, áp đặt suy nghĩ, lối sống, dẫm đạp lên tự do của người khác. Cách suy nghĩ và hành xử của họ đã làm hỏng rất nhiều thế hệ phía sau họ, làm cho cuộc sống của nhiều người trở nên bất hạnh, méo mó và phải còn mất một thời gian dài nữa để sửa chữa.

Cháu rất tâm đắc câu trích dẫn trong tuyên ngôn độc lập "Mọi người sinh ra đều bình đẳng", "một trong những quyền đó là quyền sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc". Nếu cuộc sống được như những gì trong trích dẫn này, có lẽ cuộc sống đã hạnh phúc hơn rất nhiều.
E thì nghĩ mỗi thời một khác, các cụ xưa đúng là có phần cực đoan, nhưng:
- Cụ ông sinh ra, lớn lên và sống trong môi trường toàn những người như vậy;
- Cuộc sống khó khăn, các cụ càng trân trọng tình làng, nghĩa xóm, lời hứa giữa các bậc phụ huynh;
- Rồi còn việc cô Hợi thường sang nhà giúp đỡ, k chỉ là đáng trân trọng, mà cả gia đình, làng xóm có lẽ đã mặc nhiên coi cô ấy là con dâu trong nhà, tạo rào cản vô hình trong trường hợp đến với người khác
- Nếu e k nhầm, một số cụ bà trước đây có khúc mắc trong chuyện tình cảm, chỉ còn cách bỏ đi biệt xứ, làm giúp việc cho các gia đình khá giả, may mắn thì làm được vợ 2,3,4,5. K bao giờ dám nhắc lại với con cái về quê hương của mình, bảo với con cháu là gia đình sơ tán từ bé nên không nhớ được.
Đương nhiên xã hội ngày càng phát triển, sẽ khó cảm thông và có thể sẽ không xảy ra chuyện tương tự :)
 

renhat

Xe hơi
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-49015
Ngày cấp bằng
19/10/09
Số km
162
Động cơ
460,811 Mã lực
Em cop về tặng cụ.
PHƯƠNG XA
Vũ Hoàng Chuơng


Nhổ neo rồi thuyền ơi! Xin mặc sóng,
Xô về đông hay giạt tới phương đoài,
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng,
Lòng cô đơn cay đắng hoạ dần vơi.

Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bẩy đứa,
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy lênh đênh.

Lũ chúng ta, đầu thai lầm thế kỷ,
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ,
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.

Men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt,
Treo buồm cao cùng hát tiếng hò khoan.
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan.
cụ am hiểu thơ văn quá ạ! kính nể kính nể!!!!
 

khongthuphi

Xe điện
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
3,994
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Chào cccm, sau 3-4 ngày làm xe ôm cho f1, kỳ thi "cuộc đời" của F1 đã kết thúc trôi chảy.
Hôm nay em quay lại với câu chuyện. Cảm ơn cccm đã dành thời gian theo dõi và có những nhận xét thấu đáo. Khi câu chuyện kết thúc cccm sẽ có những thay đổi trong nhận định phẩm chất, tính cách các nhân vật.
Phần lớn các nhân vật họ còn sống nên em không tiện post ảnh liên quan đến câu chuyện, em sẽ chọn lựa một vài hình ảnh nhằm 'minh hoạ'" cho câu chuyện thêm sinh động, cũng như tên thật của 1 vài nhân vật em cũng thay đổi nhằm giữ gìn bí mật riêng tư cho họ.
Chúc cccm cuối tuần vui vẻ và hạnh phúc bên người thân!
Em xin được vào câu chuyện:
 

đời tàn

Xe container
Biển số
OF-467025
Ngày cấp bằng
1/11/16
Số km
8,433
Động cơ
285,510 Mã lực
Chào cccm, sau 3-4 ngày làm xe ôm cho f1, kỳ thi "cuộc đời" của F1 đã kết thúc trôi chảy.
Hôm nay em quay lại với câu chuyện. Cảm ơn cccm đã dành thời gian theo dõi và có những nhận xét thấu đáo. Khi câu chuyện kết thúc cccm sẽ có những thay đổi trong nhận định phẩm chất, tính cách các nhân vật.
Phần lớn các nhân vật họ còn sống nên em không tiện post ảnh liên quan đến câu chuyện, em sẽ chọn lựa một vài hình ảnh nhằm 'minh hoạ'" cho câu chuyện thêm sinh động, cũng như tên thật của 1 vài nhân vật em cũng thay đổi nhằm giữ gìn bí mật riêng tư cho họ.
Chúc cccm cuối tuần vui vẻ và hạnh phúc bên người thân!
Em xin được vào câu chuyện:
e hóng tiếp truyện của cụ
 

Hùngcadilac

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-404437
Ngày cấp bằng
13/2/16
Số km
9,505
Động cơ
322,454 Mã lực

khongthuphi

Xe điện
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
3,994
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Khi mọi người quây quần bên bữa ăn sáng, gắp miếng bánh đầu tiên lên ăn tự dưng chị Thanh nói:
- Mẹ và mọi người ăn đi, món này con ăn không quen.
Mẹ anh ngước nhìn chị:
- Ừ, vậy lát con làm cái gì đó ăn, đồ ăn hôm qua vẫn còn đó.
Chị đứng dậy đi vào trong nhà. Mọi người vẫn tiếp tục ăn.
Chị nằm lên giường, nước mắt bắt đầu rơi. Ăn miếng bánh ướt vào miệng chị nghe đắng nghét, câu nói của mẹ chồng: "Lại con Hợi chứ ai" cứ lặp đi lặp lại trong đầu chị. Chị không nghĩ lại có người phụ nữ bao dung, vị tha như Hợi. Chuyện đến nước này rồi mà chị Hợi vẫn nghĩ đến người khác, không một chút hơn ghen, đố kị. Chị thấy mình quá nhỏ nhoi trước chị Hợi. Anh chị và gia đình này mang nặng nợ với chị Hợi quá lớn. Chị không muốn làm điều gì để mang thêm nợ dù chỉ là miếng bánh!
Anh đi vào thấy chị nằm thổn thức, anh hiểu chuyện mà chị đang dằn vặt, anh để chị được tự do chìm vào những suy tư.
Câu chuyện anh cùng vợ và 2 đứa con quay trở về thăm quê sau 17 năm trời đằng đẵng làm chấn động trong vùng, ban đầu là làng xã, rồi nó cũng lan đến các huyện xung quanh.
Ăn sáng xong bà con nội ngoại lại kéo đến nhà anh thăm hỏi, người đi qua đường cũng muốn ghé nhà nhìn thấy mặt vợ chồng và những đứa con của anh. Họ muốn chứng kiến tận mắt một câu chuyện oan khiên có một không hai.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,443
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3

khongthuphi

Xe điện
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
3,994
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Chuyện sang nhà chị Hợi được bàn bạc sắp xếp kĩ lưỡng, tối nay vợ chồng anh chị cùng với mẹ anh và hai gia đình nhà người cô ruột, cậu ruột của anh sẽ sang nhà ông Mai. Mọi người cảm thấy không chỉ anh là người có lỗi mà là cả những người làm cha làm mẹ bên nhà anh cũng có lỗi lớn trong chuyện bi đát này.
Anh Trung- bạn của anh cũng nhận được tin nên chiều đó cũng chở vợ đến nhà anh. Trong đoàn đến nhà ông Mai có thêm vợ chồng anh Trung. Ăn tối xong mọi người lục tục đến nhà ông Mai.
Nhà ông Mai hai hôm nay thường xuyên có khách qua lại, họ là bà con họ hàng, bạn bè của ông Mai và của chị Hợi họ đến an ủi chị và ông Mai.
Khi đoàn nhà anh đến thì khách cũng tự đứng dậy về, chỉ còn lại vài người là ruột rà của ông bà Mai.
Ông Mai ra đón mời mọi người vào nhà. Ông vẫn vậy, điềm tĩnh, uy nghi và thân thiện, dường như ông không có chút gì buồn phiền.
Tự tay rót nước chè xanh mời mọi người, ông cười hể hả.
- Nắng nóng thế này hai đứa cháu nội về chắc khó ngủ lắm nhỉ? Ông hỏi thăm hai đứa nhỏ, có lẽ ông cũng lúng túng không biết bắt đầu câu chuyện ra sao.
Không một ai trả lời, mọi người quá dè dặt.
Mẹ anh nhướn người hỏi:
- Con Hợi đâu rồi ông?
Ngoài sân có tiếng đứa con gái của anh, bé Hương không chịu ở nhà mà nó bắt đứa nhỏ trong xóm đưa tới nhà chị Hợi, nó muốn được biết câu chuyện của bố nó.
 

khongthuphi

Xe điện
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
3,994
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
- Con Hợi nhà tôi hôm nay nó mệt, xin cơ quan nghỉ nằm ở nhà. Xin phép các ông các bà cho cháu nó nằm nghỉ, nó không ra tiếp chuyện được.
Mẹ anh nghe ông Mai nói vậy liền lập cập đứng dậy dò dẫm đi vào phòng trong.
Nhà ngoài câu chuyện bắt đầu rôm rả hơn khi anh Trung chủ động hỏi thăm ông Mai, hai người quan tâm câu chuyện ngoài xã hội. Anh vẫn ngồi im hai bàn tay đan chặt, mặt căng thẳng. Chị Thanh ngồi bên người mợ, mắt chị nhìn ông Mai không rời. Trong đầu chị tự vấn: Người cha như vậy chả trách sinh ra những đứa con như chị Hợi, chị Thanh nể phục ông.
Chợt nghe trong nhà trong có tiếng khóc ấm ức, con bé Hương chạy vào với bà Nội. Lát sau nó và chị Hợi dìu mẹ anh đi ra nhà ngoài, ba người mắt đỏ hoe, chị Hợi gật đầu chào mọi người và cũng rất nhanh chị trấn tĩnh được và khuôn mặt chị cương nghị trở lại bình thường.
 

rfs

Xe điện
Biển số
OF-16876
Ngày cấp bằng
31/5/08
Số km
3,964
Động cơ
571,856 Mã lực
Lại có chap mới đọc cuối tuần, cám ơn cụ chủ
 

khongthuphi

Xe điện
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
3,994
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
-.....
- Nợ ư? Anh và tôi đâu có ai mắc nợ ai. Anh chưa bao giờ dành cho tôi 1 câu nói yêu thương, nửa câu ước hẹn cũng không có, thậm chí một cái nắm tay giữa tôi và anh cũng không có nốt, vậy thì nợ cái gì hả anh? Anh nhầm rồi, tôi sống được đến bây giờ đâu có phải vì tôi yêu anh rồi chờ đợi anh mà là vì tôi yêu thương bố mẹ anh quá, đến mức bố mẹ tôi còn ghen tỵ.
Chị nói như bật ra từ vô thức, cảm giác như bao nhiêu chất chứa đắng cay bao năm nay giờ có dịp bung ra.
Ông Mai vỗ về con gái, chị không khóc nhưng nước mắt tràn chảy. Căn nhà gần 20 người ngồi nghe im phăng phắc.
Ông ngắt lời chị:
- Sống làm người đạo Hiếu là quan trọng cao cả nhất, con Hợi nhà tôi nó có Hiếu đến hai lần Hiếu, vừa có hiếu với vợ chồng tôi, vừa trọn hiếu với gia đình ông Phú...
- Không! Không phải vậy đâu bố ơi! Chị bắt đầu nấc lên.
Bất giác chị Hợi nhìn về phía chị Thanh:
- Chị ạ, chị không có lỗi gì trong chuyện này cả, chị đừng tự dằn vặt mình, tôi biết chị cũng đau khổ khi biết chuyện này. Làm thân phụ nữ là tôi tôi cũng sẽ giữ chồng mình như chị.
- Dạ, vợ chồng em đã gây ra tội lỗi quá lớn, không biết làm cách gì để trả cho chị. Chị Thanh cũng lã chã nước mắt, mở lời.
- Trả ư. Trả cái gì chứ. Chị Hợi vẫn tiếp tục nói.
- Những ngày anh bỏ đi, tôi sống trong tủi nhục, ra đường bao nhiêu lời đàm tiếu, dị nghị, những cái nhìn cay nghiệt của người đời. Tôi không thiết sống, nhưng tôi đã trót yêu thương bố mẹ anh mất rồi. Tôi đau 1 bố mẹ anh đau 10. Ngườii anh nợ và phải trả đó là bố mẹ anh, anh đi tìm họ mà trả.
Chị chùng xuống nói nhỏ hơn:
- Anh là kẻ bất hiếu, tôi cũng là kẻ bất hiếu. Một kẻ bỏ rơi bố mẹ tìm nơi xa sống yên ổn, một kẻ ngày đêm bên cạnh bố mẹ, chăm lo cho bố mẹ...nhưng đều là hai kẻ bất hiếu!
 

vitomxau

Xe container
Biển số
OF-46761
Ngày cấp bằng
17/9/09
Số km
9,616
Động cơ
651,291 Mã lực
Nơi ở
Nhà em chứ đâu !
-.....
- Nợ ư? Anh và tôi đâu có ai mắc nợ ai. Anh chưa bao giờ dành cho tôi 1 câu nói yêu thương, nửa câu ước hẹn cũng không có, thậm chí một cái nắm tay giữa tôi và anh cũng không có nốt, vậy thì nợ cái gì hả anh? Anh nhầm rồi, tôi sống được đến bây giờ đâu có phải vì tôi yêu anh rồi chờ đợi anh mà là vì tôi yêu thương bố mẹ anh quá, đến mức bố mẹ tôi còn ghen tỵ.
Chị nói như bật ra từ vô thức, cảm giác như bao nhiêu chất chứa đắng cay bao năm nay giờ có dịp bung ra.
Ông Mai vỗ về con gái, chị không khóc nhưng nước mắt tràn chảy. Căn nhà gần 20 người ngồi nghe im phăng phắc.
Ông ngắt lời chị:
- Sống làm người đạo Hiếu là quan trọng cao cả nhất, con Hợi nhà tôi nó có Hiếu đến hai lần Hiếu, vừa có hiếu với vợ chồng tôi, vừa trọn hiếu với gia đình ông Phú...
- Không! Không phải vậy đâu bố ơi! Chị bắt đầu nấc lên.
Bất giác chị Hợi nhìn về phía chị Thanh:
- Chị ạ, chị không có lỗi gì trong chuyện này cả, chị đừng tự dằn vặt mình, tôi biết chị cũng đau khổ khi biết chuyện này. Làm thân phụ nữ là tôi tôi cũng sẽ giữ chồng mình như chị.
- Dạ, vợ chồng em đã gây ra tội lỗi quá lớn, không biết làm cách gì để trả cho chị. Chị Thanh cũng lã chã nước mắt, mở lời.
- Trả ư. Trả cái gì chứ. Chị Hợi vẫn tiếp tục nói.
- Những ngày anh bỏ đi, tôi sống trong tủi nhục, ra đường bao nhiêu lời đàm tiếu, dị nghị, những cái nhìn cay nghiệt của người đời. Tôi không thiết sống, nhưng tôi đã trót yêu thương bố mẹ anh mất rồi. Tôi đau 1 bố mẹ anh đau 10. Ngườii anh nợ và phải trả đó là bố mẹ anh, anh đi tìm họ mà trả.
Chị chùng xuống nói nhỏ hơn:
- Anh là kẻ bất hiếu, tôi cũng là kẻ bất hiếu. Một kẻ bỏ rơi bố mẹ tìm nơi xa sống yên ổn, một kẻ ngày đêm bên cạnh bố mẹ, chăm lo cho bố mẹ...nhưng đều là hai kẻ bất hiếu!
Chào mừng cụ trở lại. Muốn kính cụ ly rượu nhưng bị "Úi" !
 

r0ckie

Xe máy
Biển số
OF-121527
Ngày cấp bằng
22/11/11
Số km
59
Động cơ
382,380 Mã lực
Thanh Chương ngay gần quê vợ em. Đọc đoạn nhật kí của cô Hợi thật ko nói nên lời nữa!!!
 

mr-justin

Xe tải
Biển số
OF-159262
Ngày cấp bằng
4/10/12
Số km
388
Động cơ
353,950 Mã lực
Nơi ở
hầ nội
Truyện cụ kể hay quá
 

khongthuphi

Xe điện
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
3,994
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Có những tiếng sụt sịt thốt ra, họ khóc đồng cảm với chị, họ khóc vì sự éo le, lúc này có lẽ không còn ai đủ tĩnh tâm để chế ngự cảm xúc. Và cũng không còn ai trách cứ điều gì nữa, nỗi đau hình như được chia đều cho tát thảy. Quay về phía ông Mai, chị ngậm ngùi:
- Bố ơi, đứa con gái bố cưng chiều nhất là kẻ bất hiếu nhất với bố mẹ. Sự bất hạnh của cuộc đời con là sự bất hiếu lớn nhất. Bố mẹ đã héo khô vì con, con cố sống vui lên, cố chăm sóc bố mẹ nhiều hơn nhưng điều đó lại làm cho bố mẹ đau buồn hơn. Con biết bố mẹ đã nuốt nước mắt vào trong, đã cố bao bọc nỗi đau bằng cái vỏ bề ngoài hạnh phúc để cho con không ngã quỵ xuống. Đến chừng này tuổi đầu rồi con mới nhận ra được 1 điều: sống để cho bố mẹ bình yên và vui vẻ mỗi khi nghĩ đến mình đó mới là cách báo hiếu tốt nhất của đạo làm con. Con ngàn lần xin lỗi bố mẹ!
Những tiếng khóc của ai đó nghe ngặt nghèo hơn. Con bé Hương từ đầu ngồi nghe những gì chị Hợi nói như nuốt từng lời, đến lúc này nó đứng dậy chạy đến bên chị Hợi, ôm lấy chị khóc như mưa. Hai ngày về quê, chứng kiến hết câu chuyện của bố và bây giờ nghe chị Hợi nói, tâm hồn trong trắng của đứa con gái mới lớn động lòng trắc ẩn. Nó ngưỡng mộ chị, khâm phục vô cùng người phụ nữ có tấm lòng bao dung, vị tha lớn lao này. Nó xem chị là 1 nguyên mẫu bằng xương bằng thịt, người phụ nữ giàu lòng vị tha, bao dung, sắt son chung thuỷ mà bao nhiêu năm nay nó chỉ được đọc trong sách vở và qua lời thầy cô rao giảng. Nó cứ dụi vào chị mà khóc, chị choàng tay ôm lấy con bé vỗ về.
Không khí buổi nói chuyện ngày càng căng thẳng, ông Mai lúc này mới sực lên tiếng:
- Ai đúng , ai sai lúc này mình không quy kết nữa. Nhấp ngụm nước chè xanh ông tiếp lời:
- Cái lỗi lớn nhất thuộc về tôi và ông Phú. Chúng tôi đã áp đặt lễ giáo, gia phong lên cuộc hôn nhân của hai đứa. Cái vùng quê này bao nhiêu đời nay có lề thói Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, mọi người cứ mặc nhiên cam chịu, con người cứ vậy sống trong vòng cương toả của lễ giáo gia phong. Anh Trường là người dám công phá cái thành trì lễ giáo đó, việc anh cương quyết ra đi làm cho tôi và ông Phú thức tỉnh. Sau đó mọi người cứ lấy câu chuyện của anh và con Hợi nhà tôi để cảnh báo những vụ việc tương tự. Tôi và ông Phú đã sai, sai mà không còn cơ hội để sửa sai và hệ quả của nó thật tàn khốc.
Ông cứ chậm rãi nói, khúc chiết, chí lý...như một người Chính uỷ. Người Bí thư Đảng uỷ ngày nào bây giờ tóc bạc trắng, trầm tư lhơn, những người như ông giờ không còn nhiều. Xã hội đã thay đổi, mọi quan niệm về tình yêu- hôn nhân cũng đã khác xưa, ông hiểu một điều: "Mình đã là người muôn năm cũ". Mình chỉ còn là biểu tượng của một thời mông muội!
 

Rửa xe 247

Xe buýt
Biển số
OF-484340
Ngày cấp bằng
15/1/17
Số km
832
Động cơ
201,920 Mã lực
Nơi ở
Ngõ 10 Tôn Thất Thuyết - Hà Nội
Website
www.ruaxe247.com.vn
Có những tiếng sụt sịt thốt ra, họ khóc đồng cảm với chị, họ khóc vì sự éo le, lúc này có lẽ không còn ai đủ tĩnh tâm để chế ngự cảm xúc. Và cũng không còn ai trách cứ điều gì nữa, nỗi đau hình như được chia đều cho tát thảy. Quay về phía ông Mai, chị ngậm ngùi:
- Bố ơi, đứa con gái bố cưng chiều nhất là kẻ bất hiếu nhất với bố mẹ. Sự bất hạnh của cuộc đời con là sự bất hiếu lớn nhất. Bố mẹ đã héo khô vì con, con cố sống vui lên, cố chăm sóc bố mẹ nhiều hơn nhưng điều đó lại làm cho bố mẹ đau buồn hơn. Con biết bố mẹ đã nuốt nước mắt vào trong, đã cố bao bọc nỗi đau bằng cái vỏ bề ngoài hạnh phúc để cho con không ngã quỵ xuống. Đến chừng này tuổi đầu rồi con mới nhận ra được 1 điều: sống để cho bố mẹ bình yên và vui vẻ mỗi khi nghĩ đến mình đó mới là cách báo hiếu tốt nhất của đạo làm con. Con ngàn lần xin lỗi bố mẹ!
Những tiếng khóc của ai đó nghe ngặt nghèo hơn. Con bé Hương từ đầu ngồi nghe những gì chị Hợi nói như nuốt từng lời, đến lúc này nó đứng dậy chạy đến bên chị Hợi, ôm lấy chị khóc như mưa. Hai ngày về quê, chứng kiến hết câu chuyện của bố và bây giờ nghe chị Hợi nói, tâm hồn trong trắng của đứa con gái mới lớn động lòng trắc ẩn. Nó ngưỡng mộ chị, khâm phục vô cùng người phụ nữ có tấm lòng bao dung, vị tha lớn lao này. Nó xem chị là 1 nguyên mẫu bằng xương bằng thịt, người phụ nữ giàu lòng vị tha, bao dung, sắt son chung thuỷ mà bao nhiêu năm nay nó chỉ được đọc trong sách vở và qua lời thầy cô rao giảng. Nó cứ dụi vào chị mà khóc, chị choàng tay ôm lấy con bé vỗ về.
Không khí buổi nói chuyện ngày càng căng thẳng, ông Mai lúc này mới sực lên tiếng:
- Ai đúng , ai sai lúc này mình không quy kết nữa. Nhấp ngụm nước chè xanh ông tiếp lời:
- Cái lỗi lớn nhất thuộc về tôi và ông Phú. Chúng tôi đã áp đặt lễ giáo, gia phong lên cuộc hôn nhân của hai đứa. Cái vùng quê này bao nhiêu đời nay có lề thói Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, mọi người cứ mặc nhiên cam chịu, con người cứ vậy sống trong vòng cương toả của lễ giáo gia phong. Anh Trường là người dám công phá cái thành trì lễ giáo đó, việc anh cương quyết ra đi làm cho tôi và ông Phú thức tỉnh. Sau đó mọi người cứ lấy câu chuyện của anh và con Hợi nhà tôi để cảnh báo những vụ việc tương tự. Tôi và ông Phú đã sai, sai mà không còn cơ hội để sửa sai và hệ quả của nó thật tàn khốc.
Ông cứ chậm rãi nói, khúc chiết, chí lý...như một người Chính uỷ. Người Bí thư Đảng uỷ ngày nào bây giờ tóc bạc trắng, trầm tư lhơn, những người như ông giờ không còn nhiều. Xã hội đã thay đổi, mọi quan niệm về tình yêu- hôn nhân cũng đã khác xưa, ông hiểu một điều: "Mình đã là người muôn năm cũ". Mình chỉ còn là biểu tượng của một thời mông muội!
Hay quá cụ ạ.
 

hbcovn

Xe hơi
Biển số
OF-409986
Ngày cấp bằng
12/3/16
Số km
183
Động cơ
224,309 Mã lực
Tuổi
45
Có những tiếng sụt sịt thốt ra, họ khóc đồng cảm với chị, họ khóc vì sự éo le, lúc này có lẽ không còn ai đủ tĩnh tâm để chế ngự cảm xúc. Và cũng không còn ai trách cứ điều gì nữa, nỗi đau hình như được chia đều cho tát thảy. Quay về phía ông Mai, chị ngậm ngùi:
- Bố ơi, đứa con gái bố cưng chiều nhất là kẻ bất hiếu nhất với bố mẹ. Sự bất hạnh của cuộc đời con là sự bất hiếu lớn nhất. Bố mẹ đã héo khô vì con, con cố sống vui lên, cố chăm sóc bố mẹ nhiều hơn nhưng điều đó lại làm cho bố mẹ đau buồn hơn. Con biết bố mẹ đã nuốt nước mắt vào trong, đã cố bao bọc nỗi đau bằng cái vỏ bề ngoài hạnh phúc để cho con không ngã quỵ xuống. Đến chừng này tuổi đầu rồi con mới nhận ra được 1 điều: sống để cho bố mẹ bình yên và vui vẻ mỗi khi nghĩ đến mình đó mới là cách báo hiếu tốt nhất của đạo làm con. Con ngàn lần xin lỗi bố mẹ!
Những tiếng khóc của ai đó nghe ngặt nghèo hơn. Con bé Hương từ đầu ngồi nghe những gì chị Hợi nói như nuốt từng lời, đến lúc này nó đứng dậy chạy đến bên chị Hợi, ôm lấy chị khóc như mưa. Hai ngày về quê, chứng kiến hết câu chuyện của bố và bây giờ nghe chị Hợi nói, tâm hồn trong trắng của đứa con gái mới lớn động lòng trắc ẩn. Nó ngưỡng mộ chị, khâm phục vô cùng người phụ nữ có tấm lòng bao dung, vị tha lớn lao này. Nó xem chị là 1 nguyên mẫu bằng xương bằng thịt, người phụ nữ giàu lòng vị tha, bao dung, sắt son chung thuỷ mà bao nhiêu năm nay nó chỉ được đọc trong sách vở và qua lời thầy cô rao giảng. Nó cứ dụi vào chị mà khóc, chị choàng tay ôm lấy con bé vỗ về.
Không khí buổi nói chuyện ngày càng căng thẳng, ông Mai lúc này mới sực lên tiếng:
- Ai đúng , ai sai lúc này mình không quy kết nữa. Nhấp ngụm nước chè xanh ông tiếp lời:
- Cái lỗi lớn nhất thuộc về tôi và ông Phú. Chúng tôi đã áp đặt lễ giáo, gia phong lên cuộc hôn nhân của hai đứa. Cái vùng quê này bao nhiêu đời nay có lề thói Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, mọi người cứ mặc nhiên cam chịu, con người cứ vậy sống trong vòng cương toả của lễ giáo gia phong. Anh Trường là người dám công phá cái thành trì lễ giáo đó, việc anh cương quyết ra đi làm cho tôi và ông Phú thức tỉnh. Sau đó mọi người cứ lấy câu chuyện của anh và con Hợi nhà tôi để cảnh báo những vụ việc tương tự. Tôi và ông Phú đã sai, sai mà không còn cơ hội để sửa sai và hệ quả của nó thật tàn khốc.
Ông cứ chậm rãi nói, khúc chiết, chí lý...như một người Chính uỷ. Người Bí thư Đảng uỷ ngày nào bây giờ tóc bạc trắng, trầm tư lhơn, những người như ông giờ không còn nhiều. Xã hội đã thay đổi, mọi quan niệm về tình yêu- hôn nhân cũng đã khác xưa, ông hiểu một điều: "Mình đã là người muôn năm cũ". Mình chỉ còn là biểu tượng của một thời mông muội!
Chap này hay và ý nghĩa qua, có lẽ nào bé Hương và chị Hợi sau này thành mẹ con nuôi không nhỉ?
 

30X6588

Xe buýt
Biển số
OF-75009
Ngày cấp bằng
9/10/10
Số km
588
Động cơ
428,490 Mã lực
Nơi ở
la khê - hà đông - hà nội
"Sống để cho bố mẹ bình yên và vui vẻ mỗi khi nghĩ đến mình đó mới là cách báo hiếu tốt nhất của đạo làm con."
Câu này hay và thấm quá cụ chủ ạ
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top