- Biển số
- OF-391587
- Ngày cấp bằng
- 11/11/15
- Số km
- 1,161
- Động cơ
- 248,418 Mã lực
Năm 1999
E chơi bời quá ô già đuổi đi, 1 đằng trong nhà bố đuổi ra sân đóng của nhà, 1 đằng ngoài ngõ tầm 30-40 thằng gậy gộc và gạch đến tận nhà đòi nợ e. Chạy ra bếp 2 tay cầm 2 con dao vừa đi vừa lùi vừa chửi bọn đến đòi nợ, gần 1 cây số đi lùi mới có xe ôm và dí dao vào cổ xe ôm bắt chở đi. E té luôn gần 2 năm tết còn k về nhà, bỗng dưng qua bạn bè dc biết ô già nằm viện. Phi như chó bị đuổi vào viện và nhìn thấy bố nằm phòng cấp cứu. Chỉ dc nhõn câu " BỐ " e vẫn nhớ như in ánh mắt ô già ngày đó " vẫn ánh mắt sự hận thù e lắm ý ạ " may mà bố đến h vẫn còn khoẻ.
Mới có hơn 1 năm thôi mà cái ô trong truyện này hơn 10 năm
Đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cụ tulai24h thì gấu khỏi nói nên ko hợp ông bà cũng dễ hiểu. Không ngờ mợ Kem2010 chỉ vì thi trượt đh 1 năm mà ông cụ cư xử thế cũng hơi quá, mợ bỏ nhà đi 4 tháng chắc cũng giận bố lắm rồi.Hơn 1 năm là chuyện khác, còn đằng này nvc đi đến 18 năm cụ ạ.
Bản thân em, năm đầu thi ĐH bị trượt, khiến bố em thất vọng vì bao năm ăn học e đều đạt HSG cấp tỉnh (nhưng thực tế là e học lệch), ông lại là người vô cùng cực đoan nên ngày đó do thất vọng quá nên ông mất ngủ, thành ra đêm nào ông cũng lên phòng đánh chửi em (ko phải đánh kiểu bố đánh khi con hư đâu mà vớ được cái gì là ném vào em cái đấy rồi cả lao vào đạp nữa). Rồi ông chửi em "mày ngu hơn con chó, mày làm nhục tao"...
Sau hơn 1 tháng chịu đừng ròng rã em đã bỏ đi, e đi 4 tháng mới cho ông biết là em ở đâu (tất nhiên ngày nào em cũng liên lạc với mẹ em). Nhưng quả thực trong 4th đó e thấy ông đi tìm em, thương lắm, e cũng chẳng còn giận, ko liên lạc với ông chỉ vì sợ ông thôi.
Em nghĩ bố mẹ nào dù có nóng nảy thế nào đi nữa vẫn luôn thương có thế nào đi nữa vẫn luôn thương con cụ ạ. Em nghĩ Ông cụ nhà cụ chỉ là nhìn cụ với ánh mắt giận dữ chứ ko hằn thù cụ ạ.
Chuyện của em thì lại kiểu khác. Hồi đi học thì em ngoan xuất sắc, học tốt, thi đỗ đúng trường chuyên lớp chọn, nghe lời bố mẹ răm rắp, sống đúng kì vọng của bố mẹ. Nhưng đến khi bước vào đời đến nay gần chục năm rồi thì lại là kẻ tay trắng trong sự nghiệp, các đại gia đừng chê cười em, u30 rồi em mới lần đầu đc nhận lương 8 con số mà nếu trừ đi chi phí xăng xe + kem chống nắng thì cũng chả đc thế... cv thì thuộc dạng gần như chân chạy, áp lực nên toàn sv mới ra trường hoặc mí bạn chả xin đc việc gì mới lao vào thui. Về nhà chả dám kể với u, mà làn da cháy thui vì đi nắng mấy hôm đỉnh điểm chả giấu đc...
U em buồn đến hao gầy vì có đứa con bất tài vô tích sự như em, em cũng thương bà và tự trách mình kém cỏi, nhưng nghe bà chửi suốt ngày đêm mấy câu như: Tao nhục nhã xấu hổ vì có đứa con như mày... đồ bất tài vô dụng... đồ tầm gửi... quân ăn gửi nằm nhờ... đồ bỏ đi... cặn bã xã hội... em lại tủi thân và có lúc chỉ muốn bỏ đi xa... thật mâu thuẫn trong lòng, mệt mỏi vô cùng.