[TT Hữu ích] Quyển Nhật ký cũ- Nỗi đau thân phận đàn bà!

khongthuphi

Xe container
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
5,044
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Sau buổi nói chuyện ở nhà ông Mai về, người vui nhất không ai khác là bà Phú.
Ngồi ngoài sân với chiếc quạt mo cau phe phẩy, lòng bà rộn ràng, mỗi ngày qua đi bà lại được đón nhận những niềm vui. Niềm vui sau lớn hơn niềm vui trước.
Đầu óc bà bộn bề suy nghĩ, sức đã hèn mọn nhưng vòng tay yêu thương của bà vẫn ôm trọn được những người con, chúng nó đang xích lại gần nhau hơn, thấu hiểu và tha thứ cho nhau nhiều hơn. Bố con chị Hợi đã đồng ý đi với bà, vậy là nó vẫn luôn ở bên bà, đã mấy chục năm nay chưa lức nào bà và nó xa nhau quá 2 ngày.
Cái con Thanh này vậy mà tốt bụng và khôn khéo, bà đâu còn ao ước gì hơn khi có đứa con dâu như nó?! Chuyến đi miền nam giờ trở nên nhẹ nhàng với bà.
Ký ức ngày xưa cách đây 45 năm về trước ùa về trong bà!
***
Ngày ông và bà chuẩn bị cưới nhau, nhà ông nghèo lại đông anh em, bà xin bố mẹ bà mấy chục cân lúa đem bán đi mua 1 đôi guốc gỗ và mấy mét vải Diềm Bâu về may cho ông bộ đồ mới để ngày cưới ông có áo quần đẹp. Về làm dâu được 3 ngày thì nhà ông có bữa giỗ ông bà Nội, trong nhà chả có gì để soạn mâm cỗ, ông bà đi hái được 1 gánh trầu lá và dăm bó chè để bà gánh qua chợ huyện bán lấy tiền mua gạo thịt. Đêm ông nằm thao thức không ngủ, bà hỏi ông:
- Sao mình không ngủ đi để sáng em còn đi chợ sớm?
Ông thở dài đáp:
- Tôi nghĩ mà thương mình, làm dâu nhà nghèo. Ngày tôi chưa có vợ, ngày giỗ mấy đứa em nó xúm vô lo sắp xếp, giờ có vợ rồi một mình tự lo.
- Phận làm dâu là vậy mà, mình đừng có đặt nặng suy nghĩ như vậy. Ngủ đi. Bà thủ thỉ với ông.
Gà gáy canh 3, ông bà dậy lục tục chuẩn bị gánh trầu để bà đi chợ. Từ nhà đến chợ xa hơn 13 cây số, lại phải qua 1 con đò và quãng đồng trống, ông phải tiến bà cho đến bến đò rồi mới dám quay lại vì trời còn chưa sáng.
Ông quảy gánh trầu lên vai bước đi, bà lúp xúp chạy theo ông. Đến bến đò gọi mãi chủ đò không nghe, chắc họ cũng đang ngủ, ông đành vừa gánh trầu vừa dắt tay bà lội qua sông. Con sông đầu nguồn mùa này nước chỉ đến ngang rốn nhưng chảy rất xiết. Lòng sông đá trơn đầy rêu, rồi ông cũng dìu bà cùng gánh trầu qua bên kia sông. Trao đôi gánh trầu lên vai bà ông đứng chờ cho bà đi xa hút rồi mới quay về nhà...
- Nội ơi!...
Bà dật mình thoát khỏi hồi ức. Con bé Hương chạy lại ôm bà.
- Sao Nội chưa ngủ? Nó nũng nịu.
Bà mắng yêu nó rồi hỏi:
- Chau không ngủ với mẹ Hợi à?
- Dạ có nhưng có việc này vui nên cháu muốn về nói với Nội.
Không để bà hỏi lại, nó nói thì thầm:
- Nội ơi, sáng mai chau chở Nội đi may áo quần nhé!
Bà cười bỏm bẻm:
- Bà có nhiều đồ rồi cháu, may chi nữa cho tốn tiền.
- Không được, mẹ Hợi nói đưa tiền cho cháu để may đồ cho Nội. Nhưng Nội đừng nói với mẹ cháu nhé, mẹ Hợi giận đó!
Bà bần thần, bối rối, không ngờ ngày gần đất xa trời rồi mà bà lại được hưởng những niềm hạnh phúc giản đơn thế này.
 
Chỉnh sửa cuối:

KT279

Xe hơi
Biển số
OF-185986
Ngày cấp bằng
19/3/13
Số km
128
Động cơ
334,499 Mã lực
Cảm ơn cụ khongthuphi đã có một câu chuyện éo le và hấp dẫn
 

khongthuphi

Xe container
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
5,044
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Sân bay Vinh một ngày cuối tháng 7 năm 1999.
Chiếc xe Uat cứu thương của đơn vị anh Trung chở sáu người trong hai gia đình có mặt khá sớm, sân bay lác đác người, thỉnh thoảng máy bay lên xuống. Họ tìm chỗ ngồi chờ trong nhà ga, anh Trung bắt tay chào mọi người trở về đơn vị.
Tiếng máy bay rít lên làm bà Phú giật mình, hốt hoảng co rúm, chị Thanh vội ôm lấy cánh tay bà.
Đã lâu lắm rồi bà không còn nghe cái âm thanh "chết chóc" của máy bay, nay nghe thấy tiếng gầm rít của nó làm bà bủn rủn người.
Ngày ấy quê hương bà nằm trong trọng điểm đánh phá ác liệt của máy bay Mỹ, từng đợt bom trút xuống tuyến đường Trường sơn cày nát làng quê. Biết bao nhiêu sinh mạng đã phải chết vì bom Mỹ, người thân của bà cũng đã có những người ra đi mà không nói được một lời, không hiểu vì sao mình chết.
Mỗi lần nghe tiếng máy bay là người người, nhà nhà lại vứt bỏ tát cả chui xuống hầm trú ẩn. Tiếng máy bay trở thành thứ âm thanh ghê sợ nhất, là âm thanh của thần chết.
Bà như còn nghe phảng phất mùi đất ẩm mốc của căn hầm chứ A ngày ấy. Của những đêm đông lạnh lẽo bà ôm 3 đứa con co ro dưới căn hầm sau vườn nhà. Của những ngày đội chiếc nón lá cũng phải quét dầu hắc ín lên bên ngoài, chiếc kẹp tóc bằng thép trắng phải quấn sợi len hay vải đen để tránh máy bay Mỹ phát hiện...
Nỗi ám ảnh của chiến tranh tàn khốc tưởng như đã vùi sâu trong bà nay lại bùng lên. Bà như con thú nhỏ bị thương, mặt bà thất sắc.
Ông Mai bước lại bên bà, đặt tay lên vai bà:
- Bà nghe tiếng máy bay nên sợ phải không?
Ông nhìn bà, lòng se buồn. Chiến tranh đã qua lâu rồi vậy mà...ông thở dài.
 

silver1

Xe điện
Biển số
OF-295244
Ngày cấp bằng
8/10/13
Số km
3,406
Động cơ
334,370 Mã lực
Những giá trị nhân văn dâng đầy xúc cảm trong một XH xô bồ như hiện nay rất đáng trân trọng!
 

khongthuphi

Xe container
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
5,044
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Câu chuyện có những đoạn cao trào công nhận khiến người nghe khá ngột ngạt và bức bách, cảm giác tiếc nuối vì những nhỡ nhàng không còn cơ hội sửa chữa. Em chê cụ Trường không đáng mặt làm một người con, một người đàn ông với các lí do :

- Bất hiếu : 18 năm trời biền biệt không tin tức không màng cha mẹ già sống chết ra sao dù hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình chỉ còn mỗi anh là trụ cột là nguồn an ủi lúc xế chiều của họ. Cha mẹ có độc đoán có nói lời cay nghiệt nhưng phận làm con không thể vì thế mà cất giữ và ôm hận trong lòng để đến nỗi cha già khuất núi cũng không hay, mẹ ốm liệt không biết. Có cha có mẹ mà bảo với chị Thanh và mọi người xung quanh là mồ côi cũng là bất hiếu.Tội bất hiếu là tội nặng nhất khó có thể tha thứ.

- Vô ơn, vô tình vô nghĩa: Trước hết là với chị Hợi và gia đình chị. 4 năm trời anh trong quân ngũ họ là những người sớm tối kề cận giúp đỡ cha mẹ già anh, họ là chỗ dựa tinh thần giúp cha me vượt qua nỗi đau khi em trai anh không may tai nạn còn anh thì vẫn trong tầm lửa đạn chưa biết ngày về.
Riêng chị Hợi, trở lại chi tiết món quà tặng trước lúc anh nhập ngũ đã thể hiện rõ tình cảm chị dành cho anh rồi (Chiếc khăn tay với bông hồng và đôi chim, biểu tượng tình yêu của những người con gái gửi người yêu thời chiến).
Tất nhiên chuyện tình yêu không thể gượng ép nếu chỉ xuất phát từ một phía, nhưng anh Trường kia thay vì chạy trốn một cách đớn hèn mà đối diện để giải quyết thì chẳng ai chê trách. Em tin nếu anh gặp riêng chị Hợi và lựa lời từ chối, thì với tính cách chị Hợi chị sẽ từ bỏ anh, chủ động huỷ hôn và tìm hạnh phúc mới cho mình, nếu như vậy bố anh cũng sẽ không có lí do để ép anh bằng mọi giá như vậy. Việc anh chạy trốn trước đám cưới đã để lại nỗi đau và tổn thương cực kỳ sâu trong lòng chị Hợi, đó cũng là sự xúc phạm đến danh dự của một người con gái và gia đình chị ấy, để lại bao điều tiếng cho những người ở lại.
Vô tình với chị Liễu, người con gái đem lòng thương anh, người đã không ngần ngại lột cả nhẫn vàng (có lẽ là cả gia tài của cô ấy lúc đó) cho anh làm lộ phí. Người chưa kịp vui mừng khi thấy anh quay trở lại đã phải chịu ấm ức vì bị chửi oan. Anh chọn cách chạy trốn luôn khỏi chị Liễu không một lời giải thích đủ để thấy anh hèn đến thế nào, vô tình vô nghĩa ra sao.

Với chị Thanh, người là vợ là mẹ của các con anh. Anh nói dối nguồn gốc của mình, che giấu sự thật suốt gần hai chục năm trời rồi cuối đời chọn cách lên núi ở ẩn. Quá vô nghĩa.
Mời cụ theo dõi tiếp câu chuyện, khi câu chuyện kết thúc ta sẽ có những nhận định khác đấy cụ ạ! Mời cụ li rượu!
 

muadem

Xe cút kít
Biển số
OF-30520
Ngày cấp bằng
4/3/09
Số km
18,048
Động cơ
648,031 Mã lực
Nơi ở
xanh cỏ đến, đỏ ngói đi
Mời cụ theo dõi tiếp câu chuyện, khi câu chuyện kết thúc ta sẽ có những nhận định khác đấy cụ ạ! Mời cụ li rượu!
Vậy thì hay quá, em đang nghĩ tới một cái kết của riêng em cho chị Hợi, nhưng thôi để xem thế nào đã
 

khongthuphi

Xe container
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
5,044
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Mùa đông 1987.
Minh và Trường hai con yêu quý của Bố!
Mấy hôm nay trời rét đậm, căn bệnh hiểm nghèo lại hành hạ Bố, sức khoẻ yếu lắm rồi có lẽ bố sẽ không qua nổi mùa đông này. Bố sẽ đi sớm để về với ông bà, để chạy trốn nỗi đau tinh thần và thể xác.
Hôm nay bố ngồi viết mấy dòng này cho hai con nhưng cũng là viết để cho bố!
Hai con!
Bố sai rồi! Cuộc đời bố là một chuỗi sai lầm, tính gia trưởng, bảo thủ bố chạy theo niềm kiêu hãnh ảo tưởng để đổi lấy những mất mát tình thân.
Cũng vì cái niềm kiêu hãnh " Đảng viên đi trước, làng nước theo sau" mà bố đã ném đứa con gái mới 16 tuổi đầu của mình vào tuyến lửa.
Đến lượt Trường, đáng ra cánh cửa trường Đại học là nơi con được bước vào nhưng bố đã làm khác. Để đổi lấy lời tuyên dương sáo rỗng và vài tràng pháo tay dễ dãi. Các con được sống sót và lành lặn trở về đó là hồng phúc của gia đình ta.
Rồi Hạnh phúc của Trường đứa con trai duy nhất còn lại bố cũng can thiệp thô bạo, để đến giờ đây bố con không nhìn mặt nhau. Tội lỗi này bố mang theo về với tổ tiên mà không còn có cơ hội chuộc lại.
Bố tin con sẽ trở về Trường ạ! Con không thể chết được, hòn tên mũi đạn còn không giết được con trai của bố thì không lý gì con lại chết vì những điều nhỏ nhen khác. Ngày đó bố giận con vô cùng nhưng bây giờ bố lại giận lại chính mình, các con tha thứ cho bố nhé!
Các con, nhất là Trường nhớ chăm sóc mẹ con thật tốt thay bố. Mẹ con cả 1 đời vì chồng vì con một tiếng nói nặng lời với chồng với con cũng không có. Còn em Hợi nếu sau này nó không có chồng con thì các con hãy bao bọc lấy nó, em Hợi rất đáng thương bố nợ nó kiếp này.
Bố cũng đã gần 60 tuổi rồi, ra đi cũng chẳng có gì là tiếc nuối nếu như những sai lầm kia bố không vấp phải.
Bố mệt lắm, chỉ viết được bấy nhiêu thôi....

Lá thư ông Phú viết dấu dưới chân đèn trên bàn thờ, hôm nay bà mới dám đưa cho anh đọc. Ngồi bên mẹ trên máy bay anh không cầm được nước mắt,
 

hcmt

Xe điện
Biển số
OF-88730
Ngày cấp bằng
16/3/11
Số km
4,353
Động cơ
437,148 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Mùa đông 1987.
Minh và Trường hai con yêu quý của Bố!
Mấy hôm nay trời rét đậm, căn bệnh hiểm nghèo lại hành hạ Bố, sức khoẻ yếu lắm rồi có lẽ bố sẽ không qua nổi mùa đông này. Bố sẽ đi sớm để về với ông bà, để chạy trốn nỗi đau tinh thần và thể xác.
Hôm nay bố ngồi viết mấy dòng này cho hai con nhưng cũng là viết để cho bố!
Hai con!
Bố sai rồi! Cuộc đời bố là một chuỗi sai lầm, tính gia trưởng, bảo thủ bố chạy theo niềm kiêu hãnh ảo tưởng để đổi lấy những mất mát tình thân.
Cũng vì cái niềm kiêu hãnh " Đảng viên đi trước, làng nước theo sau" mà bố đã ném đứa con gái mới 16 tuổi đầu của mình vào tuyến lửa.
Đến lượt Trường, đáng ra cánh cửa trường Đại học là nơi con được bước vào nhưng bố đã làm khác. Để đổi lấy lời tuyên dương sáo rỗng và vài tràng pháo tay dễ dãi. Các con được sống sót và lành lặn trở về đó là hồng phúc của gia đình ta.
Rồi Hạnh phúc của Trường đứa con trai duy nhất còn lại bố cũng can thiệp thô bạo, để đến giờ đây bố con không nhìn mặt nhau. Tội lỗi này bố mang theo về với tổ tiên mà không còn có cơ hội chuộc lại.
Bố tin con sẽ trở về Trường ạ! Con không thể chết được, hòn tên mũi đạn còn không giết được con trai của bố thì không lý gì con lại chết vì những điều nhỏ nhen khác. Ngày đó bố giận con vô cùng nhưng bây giờ bố lại giận lại chính mình, các con tha thứ cho bố nhé!
Các con, nhất là Trường nhớ chăm sóc mẹ con thật tốt thay bố. Mẹ con cả 1 đời vì chồng vì con một tiếng nói nặng lời với chồng với con cũng không có. Còn em Hợi nếu sau này nó không có chồng con thì các con hãy bao bọc lấy nó, em Hợi rất đáng thương bố nợ nó kiếp này.
Bố cũng đã gần 60 tuổi rồi, ra đi cũng chẳng có gì là tiếc nuối nếu như những sai lầm kia bố không vấp phải.
Bố mệt lắm, chỉ viết được bấy nhiêu thôi....

Lá thư ông Phú viết dấu dưới chân đèn trên bàn thờ, hôm nay bà mới dám đưa cho anh đọc. Ngồi bên mẹ trên máy bay anh không cầm được nước mắt,
Nghe sao buồn quá vậy cụ.
Ô cụ trách thế nghe não nề quá.

[Cũng vì cái niềm kiêu hãnh " Đảng viên đi trước, làng nước theo sau" mà bố đã ném đứa con gái mới 16 tuổi đầu của mình vào tuyến lửa.
Đến lượt Trường, đáng ra cánh cửa trường Đại học là nơi con được bước vào nhưng bố đã làm khác. Để đổi lấy lời tuyên dương sáo rỗng và vài tràng pháo tay dễ dãi.]
 

TUCSON9389

Xe điện
Biển số
OF-109318
Ngày cấp bằng
17/8/11
Số km
4,528
Động cơ
432,177 Mã lực
Nghe sao buồn quá vậy cụ.
Ô cụ trách thế nghe não nề quá.

[Cũng vì cái niềm kiêu hãnh " Đảng viên đi trước, làng nước theo sau" mà bố đã ném đứa con gái mới 16 tuổi đầu của mình vào tuyến lửa.
Đến lượt Trường, đáng ra cánh cửa trường Đại học là nơi con được bước vào nhưng bố đã làm khác. Để đổi lấy lời tuyên dương sáo rỗng và vài tràng pháo tay dễ dãi.]
Đúng vậy cụ ah. Hy sinh để giải phóng và để rồi.... tham nhũng và tụt hậu, liệu có uổng phí
 

khongthuphi

Xe container
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
5,044
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Ngôi nhà anh chị ở Tịnh Biên- An Giang nay đông đúc người, xóm chợ xôn xao chuyện bên Nội của 2 cháu từ ngoài bắc vào thăm. Chị Thanh tất tả vào ra, lòng chị đã vui hơn nhiều. Chị lo lắng phục vụ cho mọi người, chị làm như để bù đắp lại điều gì đó lớn lao lắm.
Anh thì đưa đón mọi người đi chơi hàng xóm, tham quan Núi Cấm, khu di tích Bà Chúc...
Hình như những gì xảy ra thời gian qua đã bị lãng quên, chỉ còn lại thứ tình cảm gia đình tràn trề ấm cúng.
Anh chở bé Hương ra trường học xin rút hồ sơ học bạ. Ở nhà, chị Thanh tấm tức khóc. Chị Hợi không biết nói sao với chị Thanh, bà Phú ông Mai cũng vậy, họ chỉ im lặng.
Bé Hương về ôm lấy mẹ vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Con về ngoải có ông bà và mẹ Hợi lo cho con, nếu có ở nhà với mẹ thì cũng chỉ vài ba năm nữa con cũng phải rời bố mẹ để đi lên Sài Gòn học và đi làm rồi. Mẹ cứ coi như con đi học xa sớm là được thôi mẹ.
Chị gạt nước mắt, cười với con:
- Mẹ không lo gì nhưng thấy thương con vậy thôi.
Ông Mai lúc này mới lên tiếng:
- Thôi, Nó về ngoài đó học cũng tốt mà chị.
Chị biết ngoài đó mọi người rất thương và lo lắng chu đáo cho con gái chị nhưng đã 16 năm trời chị nuôi nấng nó, giờ phải xa con chị sợ lòng mình nhớ con chịu không nổi.
- Con sẽ thường xuyên về thăm bố mẹ mà. Hương an ủi mẹ.
Lòng chị thương đứa con gái bé bỏng của mình đang tuổi học tuổi chơi giờ lại phải gánh một trọng trách quá lớn do bố nó gây ra. Nhưng cũng chỉ có nó mới xoa dịu bớt những ăn năn, day dứt trong anh và chị. Nó là sứ giả của tình yêu thương, là phương thuốc hoá giải nỗi đau quá khứ!
 

khongthuphi

Xe container
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
5,044
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Nghe sao buồn quá vậy cụ.
Ô cụ trách thế nghe não nề quá.
Cũng dễ hiểu thôi cụ! Khi gần chết người ta mới ngộ và nói thật lòng nhất.
Những người con của ông vẫn có thể ra chiến trường giống như bao nhiêu người trẻ thời đó nhưng với sự tự nguyện.
 

vuanhanghi

Xe điện
Biển số
OF-92082
Ngày cấp bằng
18/4/11
Số km
2,990
Động cơ
444,947 Mã lực
Một câu chuyện đầy tính nhân văn.
Tiếc là thế hệ hiện tại rất ít bạn có thói quen đọc truyện, đọc sách, hở ra là cầm phone lướt face, bảo sao cuộc sống con người càng ngày càng thiếu tình cảm
 

khongthuphi

Xe container
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
5,044
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Gần 1 tuần sau, Ông Mai, chị Hợi và Hương rời An Giang. Bà Phú nằng nặc đòi về cùng với mọi người:
- Để mẹ về, ở nhà còn nhiều việc lắm.
- Mẹ ơi, khoảng vài tuần nữa bố con với vợ chồng em trai về nước, bố con nhắn con nói mời mẹ ở lại cho bố con gặp mẹ nói chuyện. Chị Thanh vừa vuốt lưng bà vừa nói.
Ông Mai cũng nói thêm:
- Thôi bà ở lại đi, mấy khi có điều kiện thông gia gặp nhau. Tôi lên Sài Gòn rồi thằng Hùng chạy xe oto xuống đón lên Daklac chơi ít tháng rồi mới về. Bà ở lại đi cho vợ chồng nó vui, 1 lần đi lại khó khăn, biết còn sức mà đi lần nữa không?
- Bà ở lại nhà cháu đi, về ngoài nhà cháu trông coi nhà cửa cho nhé bà! Giọng bé Hương xen vào.
Chuyến xe khách Tịnh Biên- TpHCM đưa 3 cha con ông cháu rời nhà anh chị. Phút chia tay bà nghẹn ngào dặn chị Hợi:
- Hai tuần nữa con vào đưa mẹ về nhé!
Chị Hợi gạt nước mắt cười rồi gật đầu.
Nhìn lại cơ ngơi nhà cửa của anh chị khang trang trong lòng chị cảm xúc khó giải thích. Chị vừa mừng cho vợ chồng anh nhưng lòng lại chạnh buồn man mác. Chị chợt cười mỉm vì những ý nghĩ "xấu xí" của mình. Phụ nữ mà!
 

hoasimtim

Xe điện
Biển số
OF-175846
Ngày cấp bằng
9/1/13
Số km
2,910
Động cơ
361,932 Mã lực
Mời cụ theo dõi tiếp câu chuyện, khi câu chuyện kết thúc ta sẽ có những nhận định khác đấy cụ ạ! Mời cụ li rượu!
Vâng,mời cụ tiếp mạch truyện. Em ở thì hiện tại cảm nhận về nhân vật Trường là như vậy nhưng biết đâu thêm tầm chục năm nữa khi đã trải nghiệm chín hơn sẽ có cách nhìn khác đi, con người vốn thế mà.
 

lairai

Xe lăn
Biển số
OF-302219
Ngày cấp bằng
19/12/13
Số km
11,752
Động cơ
598,390 Mã lực
Nơi ở
Lào Cai
Website
www.facebook.com
Khu di tích Ba Chúc chứ cụ nhỉ?
Em Hương có suy nghĩ vượt tầm con trẻ cụ nhỉ?
Ngôi nhà anh chị ở Tịnh Biên- An Giang nay đông đúc người, xóm chợ xôn xao chuyện bên Nội của 2 cháu từ ngoài bắc vào thăm. Chị Thanh tất tả vào ra, lòng chị đã vui hơn nhiều. Chị lo lắng phục vụ cho mọi người, chị làm như để bù đắp lại điều gì đó lớn lao lắm.
Anh thì đưa đón mọi người đi chơi hàng xóm, tham quan Núi Cấm, khu di tích Bà Chúc...
Hình như những gì xảy ra thời gian qua đã bị lãng quên, chỉ còn lại thứ tình cảm gia đình tràn trề ấm cúng.
Anh chở bé Hương ra trường học xin rút hồ sơ học bạ. Ở nhà, chị Thanh tấm tức khóc. Chị Hợi không biết nói sao với chị Thanh, bà Phú ông Mai cũng vậy, họ chỉ im lặng.
Bé Hương về ôm lấy mẹ vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Con về ngoải có ông bà và mẹ Hợi lo cho con, nếu có ở nhà với mẹ thì cũng chỉ vài ba năm nữa con cũng phải rời bố mẹ để đi lên Sài Gòn học và đi làm rồi. Mẹ cứ coi như con đi học xa sớm là được thôi mẹ.
Chị gạt nước mắt, cười với con:
- Mẹ không lo gì nhưng thấy thương con vậy thôi.
Ông Mai lúc này mới lên tiếng:
- Thôi, Nó về ngoài đó học cũng tốt mà chị.
Chị biết ngoài đó mọi người rất thương và lo lắng chu đáo cho con gái chị nhưng đã 16 năm trời chị nuôi nấng nó, giờ phải xa con chị sợ lòng mình nhớ con chịu không nổi.
- Con sẽ thường xuyên về thăm bố mẹ mà. Hương an ủi mẹ.
Lòng chị thương đứa con gái bé bỏng của mình đang tuổi học tuổi chơi giờ lại phải gánh một trọng trách quá lớn do bố nó gây ra. Nhưng cũng chỉ có nó mới xoa dịu bớt những ăn năn, day dứt trong anh và chị. Nó là sứ giả của tình yêu thương, là phương thuốc hoá giải nỗi đau quá khứ!
 

khongthuphi

Xe container
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
5,044
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Anh bắt đầu hành trình đi xin xác nhận của đồng đội để làm Hồ sơ Thương bệnh binh.
Đơn vị mà anh công tác trước khi xuất ngũ là Trung Đoàn B3, năm 1989 sau khi hoàn thành nghĩa vụ Quốc tế thì rút về TpHCM và rút gọn xuống còn thành Tiểu Đoàn. Đó là điều khó khăn cho anh vì phiên hiệu đơn vị nay không còn, cán bộ chiến sỹ cũng đã xuất ngũ, phục viên, về hưu gần hết. Nhờ có anh Trung mà anh có được một số thông tin rất quý giá.
Anh phải xin được chữ ký xác nhận của ít nhất 5 người từng tham gia chiến đấu hoặc thủ trưởng trực tiếp lúc anh còn tại ngũ. Ở quê, ngoài anh Trung có thêm 1 người nữa xác nhận cho anh rồi, cần thêm 3 người nữa.
Anh lên TpHCM lần tìm đến nhà ông Lập nguyên là Tham Mưu trưởng và ông Kim nguyên Trưởng ban Chính Trị Trung đoàn.
Gặp lại hai người thủ trưởng anh mới biết thêm hàng năm Ban liên lạc cựu Cán bộ- chiến sỹ Trung đoàn vẫn tổ chức họp mặt truyền thống tại TpHCM.
Hai thủ trưởng xác nhận đầy đủ cho anh, còn thiếu 1 người nữa anh nhớ đến Thắng ở Long An.
Nghĩ đến Thắng anh chợt chững lại, kể từ ngày rời khỏi nhà Thắng anh không một lần quay lại, giờ tự dưng đến anh thấy ngài ngại.
Không biết giờ Thắng sống thế nào, vợ con ra sao? Mình thật có lỗi với nó. Anh giật mình nhớ đến Liễu, anh thở dài. Vậy là đã gần 20 năm rồi còn gì.
Anh cố lục lại xem còn ai ngoài Thắng không, biết vậy hôm qua anh hỏi thăm hai Thủ trưởng thì hay quá.
 

khongthuphi

Xe container
Biển số
OF-137546
Ngày cấp bằng
7/4/12
Số km
5,044
Động cơ
408,085 Mã lực
Nơi ở
Mọi miền Tổ quốc
Trong đầu anh ngần ngại nhưng anh lại bước chân đến bến xe Miển Tây mua vé đi Đức Huệ- Long An.
Tay xách cà táp anh bước xuống xe, quê anh Thắng đây rồi, nơi đây gần 19 năm trước anh từng gắn bó. Ngồi vào quán nước bên đường, kêu 1 li cà phê, nghĩ lại những ngày ở mảnh đất này lòng anh chùng xuống. Không biết Thắng và gia đinh có còn trách anh không? Họ có hiểu cho tâm trạng của anh lúc đó không? Thực ra anh chỉ muốn dấu tung tích mình, vì anh nghĩ nếu Thắng biết được anh đi đâu thì chắc chắn ở ngoài quê cũng sẽ biết.
Với Liễu thì chẳng sao, vì giữa anh và chị cũng chưa có 1 lời hứa hẹn nào?
Uống xong li cà phê anh rảo bước đến nhà Thắng. Anh chợt sững lại trước căn nhà 2 tầng xây rất đẹp, nhà Thắng đây sao? Nhìn bên cột cổng rào thấy có tấm bảng nhỏ đề Doanh nghiệp Tư Nhân Toàn Thắng. Đúng nhà Thắng đây rồi, anh bước đến chiếc cổng sắt, cánh cổng khép hờ không khoá, đẩy cánh cửa anh bước vào sân! Chiếc sân rộng mênh mông, căn nhà xây hai tầng theo kiểu Thái nổi bật giữa làng quê. Thằng này giỏi! miệng anh lầm bầm!
 

Mecgi

Xe hơi
Biển số
OF-121392
Ngày cấp bằng
21/11/11
Số km
168
Động cơ
383,397 Mã lực
Nơi ở
Hanoi
Lẽ nào anh Thắng lại gánh hộ chị Liễu cho anh Trường không nhỉ?

Dễ thế lắm!
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top