Nhưng r ko ngờ e lại rơi vào màn kịch được sắp đặt trước thành phần họp là a là vài đ.c thân thuộc của a và nhóm "nhân viên của em"
Sau khi e trình bày xong báo cáo chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng phản biện nhưng ko lại kịch bản cũ vẫn chung chung vòng vo e ko có nhiều activity, ko nhìn thấy nỗ lực của em, rồi nhóm của a lao vào chém từ khi có ông chưa thấy ông thay được sếp ông, lúc này có em nhân viên (lúc này vẫn còn ngây thơ) đúng rồi a hệ thống này quá lớn rồi a phải assign cho a í đằng này a lại toàn assgin trực tiếp bọn e .. (vị trí này trước là của a đó, cái bóng của a quá lớn,)
Lúc này 1 đồng chí nhóm kia thấy chiều hướng bất lợi đưa ra yk họp kín lấy ý kiến ae nhân viên. Và khi quay lại em lại 1 lần nữa shcok khi nghe kết luận ae đánh giá là ko có năng lực lãnh đạo, e lại như từ hải chết đứng nhg sau 30s trấn tĩnh e vặn lại vậy việc nào tôi chỉ đạo phân công sai dẫn đến kết quả ko như mong muốn.., kq nhận lại lại là sự im lặng.
Lúc này e phân tích những gì mình làm được rồi cũng nc tình cảm e ở 1 bên ổn định lương cao hơn đến đây vs nhiều kỷ vọng rất nhiều tâm huyết...
a vẫn đăm chiêu và lúc này nhỏ nhẹ a xin lỗi chú, nhg đây cũng là cơ hội để em có thể tìm thấy những cơ hội phù hợp hơn.
Lúc này thì e hiểv a quyết dồn em vào đường cùng, đã ngoài 7pm em hr cũng đã mệt mỏi gắt gỏng e xử lý theo đánh giá của LĐ trực tiếp...
E ra về mà con đường phía trước như dài bất tận nhớ lại câu sếp cũ chửi lúc ra đi "mày hâm à"
Mấy hôm nay e suy nghĩ dày vò tự trách bản thân vk bảo bỏ đi năm tuổi của a, mà cảm giác cay và nhục nhã cứ dày vò em, lên đây rãi bày cùng cc cho nhẹ lòng