[Funland] Phim "Đào, Phở và Piano"

con dơi 141

Xe tăng
Biển số
OF-836509
Ngày cấp bằng
4/7/23
Số km
1,909
Động cơ
90,130 Mã lực
Tìm người thân có thể xác minh hay không, người ta có thể còn nửa tin nửa ngờ, nhưng đi về đòi vác cây đàn 1 tạ và không biết vác đi đâu thì không ai tin cả. Đấy là logic đơn giản khi đặt bối cảnh phim đang chiến tranh, loạn lạc.

Lại còn dễ thuê xe ba gác mới sợ :)) Súng nổ khắp nơi gần 2 tháng rồi, chiến lũy dựng khắp nơi, Pháp bắt đầu kiểm soát các ngả đường, trung đoàn thủ đô phải rút lui bằng thuyền của dân qua bãi sông... mà đòi gọi ship ba gác về vùng giải phóng dễ như ăn kẹo hả cụ? Dễ thế thì ships luôn các anh vệ quốc quân di chuyển cho nhanh :))
Rút đc hơn 1000 người đấy ạ =)). Ngồi lo cây đàn nặng tầm 2 bao xi măng to quá. Cụ tự nghĩ ship về vùng giải phóng cũng đc. Game dễ thì gửi me xừ Phán nhá.

Bảo rồi, thời ấy tìm chém gió thì khó chứ tìm ba gác thì dễ thôi.
 

Anita Emi

Xe điện
Biển số
OF-740031
Ngày cấp bằng
20/8/20
Số km
2,845
Động cơ
1,263,544 Mã lực
Tuổi
48
Rút đc hơn 1000 người đấy ạ =)). Ngồi lo cây đàn nặng tầm 2 bao xi măng to quá. Cụ tự nghĩ ship về vùng giải phóng cũng đc. Game dễ thì gửi me xừ Phán nhá.

Bảo rồi, thời ấy tìm chém gió thì khó chứ tìm ba gác thì dễ thôi.
Rút 1000 người bằng thuê ba gác chở lên chiến khu?
 

Min Autumn

Xe tải
Biển số
OF-830766
Ngày cấp bằng
16/3/23
Số km
495
Động cơ
16,547 Mã lực
Em thấy nhiều cụ mợ cứ thắc mắc về việc cô gái nói về nhà lấy cây đàn và các chiến sĩ thế mà cũng đồng ý chuyển cây đàn xuống là những tình tiết quá vô lý. Cuối cùng em cũng đã xem được phim này một cách bất ngờ và xem đến 2 đoạn trên, em nhận ra là các cụ mợ ấy đúng là không hiểu về tính văn vở lãng mạn vô hại của người HN gì cả. 🤭

Em thấy tình tiết gỡ nút cho những thắc mắc này là thái độ của anh đội trưởng khi nhắc nhỏ cậu trợ lý là không nên để cô gái này ở lại chiến lũy. Việc ra lệnh hạ đàn xuống chỉ là cái cớ để cô gái ko còn lý do ở lại nữa thôi. Còn cô gái rõ là ngạc nhiên xót cây đàn khi được biết chiếc đàn sẽ được hạ xuống thật vì cô chỉ văn vở để được ở lại thôi mà chứ có định mang thật đi đâu.

Em thấy có mấy đoạn ý tứ của anh đội trưởng này rất hay, thái độ bên ngoài có vẻ thô lỗ, cạnh khóe đểu lý do lấy piano của cô, biết rõ cô gái nói dối nhưng kỳ thực là cũng lo ko muốn cô gái ấy ở lại nguy hiểm nên mới ra lệnh hạ đàn để có lý do đuổi cô đi. Em lại bị ấn tượng về vai diễn của anh này. Không biết có cụ mợ nào để ý như em không?

Ở khía cạnh nội dung bao quát, em thấy phim hay, đan xen giữa những phân cảnh thực tế là những phút mơ mộng theo đúng tư tưởng chủ nghĩa lãng mạn người Hà Nội thời bấy giờ. Cái kiểu lãng mạn này chính là kiểu nhiều cụ mợ bây giờ sẽ cho là lãng xẹt. Nhưng thực tình, em đã bắt gặp chất lãng mạn thi thoảng ko có thực tế này ở nhiều người lứa tuổi ông bà, cha chú và em thấy sao đúng kiểu đó thế, đặc biệt là ở trong tính cách của đàn ông Hà Nội.

Có lẽ, điều nổi bật mà em nhìn thấy từ phim là chủ đề về tính cách lãng mạn đã trở thành lý tưởng sống của một số con người HN thời đó - từ ông họa sĩ, cha xứ đến anh Dân với ông bà hàng phở và me xừ Phán lúc hô to ca ngợi Chủ nghĩa lãng mạn gì đó... Lý tưởng sống lãng mạn này đã giúp người ta dám dũng cảm đối mặt với cái chết để bảo vệ những gì mình yêu quý, biến những điều không thực thành có thực dù tưởng là vô lý.

Đi ra khỏi rạp em có đúng cảm giác nhận ra được sống như bây giờ thật may mắn, không còn khói lửa và chết chóc đe dọa. Em đọc nhiều người còm vậy trên fb mà em còn nghi ng ta chỉ nói đãi bôi tý thôi. ;)). Em cũng suýt rớt nước mắt mấy lần nhưng nhớ ra em không có khăn tay mà chỉ có túi bắp rang bơ nên thôi.

Tuy phim còn sạn to sạn nhỏ, nhưng có nhiều điểm khiến em thích nên tổng quan lại với em đây là một bộ phim xem được, có cảm xúc, có vui, có nuối tiếc, có đau xót, có bài học.

Cụ mợ nào dễ tính như em thì đi xem đi vì phim cũng có điểm lạ lạ hay hay, ý tứ đáng xem. Cụ mợ nào tự thấy mình kỹ tính thì thôi đừng nghe em nhé, đi xem mất công các cụ phải phân tích kỹ càng rồi phải khó chịu thì xem làm gì mất thời gian ạ.
 
Chỉnh sửa cuối:

con dơi 141

Xe tăng
Biển số
OF-836509
Ngày cấp bằng
4/7/23
Số km
1,909
Động cơ
90,130 Mã lực
Rút 1000 người bằng thuê ba gác chở lên chiến khu?
Rút 1000 người khó hơn chứ, mỗi ra bãi sông hết cả đêm đấy.
Mà cụ hỏi hơi thừa, giờ còn lái sang chở ba gác lên chiến khu. Mong cụ tự trọng khi tranh luận. Hồi đầu kêu mang đi bằng gì. Rồi xoay qua vùng giải phóng, rồi lên chiến khu.

Tôi nhắc lại cho gọn là gửi nhà me xừ Phán cho dễ. Nói cho gọn là mạn Ltk, Hbt hồi đó nhiều nhà của tư bản dân tộc. Thoải mái đê.
 

con dơi 141

Xe tăng
Biển số
OF-836509
Ngày cấp bằng
4/7/23
Số km
1,909
Động cơ
90,130 Mã lực
Em thấy nhiều cụ mợ cứ thắc mắc về việc cô gái nói về nhà lấy cây đàn và các chiến sĩ thế mà cũng đồng ý chuyển cây đàn xuống là những tình tiết quá vô lý. Cuối cùng em cũng đã xem được phim này một cách bất ngờ và xem đến 2 đoạn trên, em nhận ra là các cụ mợ ấy đúng là không hiểu về tính văn vở lãng mạn vô hại của người HN gì cả. 🤭

Em thấy tình tiết gỡ nút cho những thắc mắc này là thái độ của anh đội trưởng khi nhắc nhỏ cậu trợ lý là không nên để cô gái này ở lại chiến lũy. Việc ra lệnh hạ đàn xuống chỉ là cái cớ để cô gái ko còn lý do ở lại nữa thôi. Còn cô gái rõ là ngạc nhiên xót cây đàn khi được biết chiếc đàn sẽ được hạ xuống thật vì cô chỉ văn vở để được ở lại thôi mà chứ có định mang thật đi đâu.

Em thấy có mấy đoạn ý tứ của anh đội trưởng này rất hay, thái độ bên ngoài có vẻ thô lỗ, cạnh khóe đểu lý do lấy piano của cô, biết rõ cô gái nói dối nhưng kỳ thực là cũng lo ko muốn cô gái ấy ở lại nguy hiểm nên mới ra lệnh hạ đàn để có lý do đuổi cô đi. Em lại bị ấn tượng về vai diễn của anh này. Không biết có cụ mợ nào để ý như em không?

Ở khía cạnh nội dung bao quát, em thấy phim hay, đan xen giữa những phân cảnh thực tế là những phút mơ mộng theo đúng tư tưởng chủ nghĩa lãng mạn người Hà Nội thời bấy giờ. Cái kiểu lãng mạn này chính là kiểu nhiều cụ mợ bây giờ sẽ cho là lãng xẹt. Nhưng thực tình, em đã bắt gặp chất lãng mạn thi thoảng ko có thực tế này ở nhiều người lứa tuổi ông bà, cha chú và em thấy sao đúng kiểu đó thế, đặc biệt là ở trong tính cách của đàn ông Hà Nội.

Có lẽ, điều nổi bật mà em nhìn thấy từ phim là chủ đề về tính cách lãng mạn đã trở thành lý tưởng sống của một số con người HN thời đó - từ ông họa sĩ, cha xứ đến anh Dân với ông bà hàng phở và me xừ Phán lúc hô to ca ngợi Chủ nghĩa lãng mạn gì đó... Lý tưởng sống lãng mạn này đã giúp người ta dám dũng cảm đối mặt với cái chết để bảo vệ những gì mình yêu quý, biến những điều không thực thành có thực dù tưởng là vô lý.

Đi ra khỏi rạp em có đúng cảm giác nhận ra được sống như bây giờ thật may mắn, không còn khói lửa và chết chóc đe dọa. Em đọc nhiều người còm vậy trên fb mà em còn nghi ng ta chỉ nói đãi bôi tý thôi. ;)). Em cũng suýt rớt nước mắt mấy lần nhưng nhớ ra em không có khăn tay mà chỉ có túi bắp rang bơ nên thôi.

Tuy phim còn sạn to sạn nhỏ, nhưng có nhiều điểm khiến em thích nên tổng quan lại với em đây là một bộ phim xem được, có cảm xúc, có vui, có nuối tiếc, có đau xót, có bài học.

Cụ mợ nào dễ tính như em thì đi xem đi vì phim cũng có điểm lạ lạ hay hay, ý tứ đáng xem. Cụ mợ nào tự thấy mình kỹ tính thì thôi đừng nghe em nhé, đi xem mất công các cụ phải phân tích kỹ càng rồi phải khó chịu thì xem làm gì mất thời gian ạ.
Vâng. Mợ có để ý Anh đội trưởng có cái hộp. Mỗi khi ai đó hy sinh, anh ấy sẽ lấy một di vật nhỏ của liệt sĩ ấy, bọc lại ghi tên tuổi và bỏ vào hộp để gửi lại người thân sau này.
 

poiuy

Xe ba gác
Biển số
OF-198769
Ngày cấp bằng
17/6/13
Số km
22,663
Động cơ
626,142 Mã lực
Một vấn đề mà chúng ta cần phải hiểu là nhân vật nữ trong phim thường không đồng nhất với diễn viên nữ. Hầu hết diễn viên nữ xinh đẹp, mảnh mai nhưng nhân vật của họ lại rất khoẻ mạnh. Vì vậy đừng có nghĩ trông tạng người diễn viên như vậy thì nhân vật không bê nổi cây đàn 1 tạ.
 

haiyen1012

Xe điện
Biển số
OF-586932
Ngày cấp bằng
26/8/18
Số km
3,462
Động cơ
257,013 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Các cụ bàn luận xôn xao quá, làm cho em sáng nay phải chạy ra rạp tháng 8 mua vé.
Em ko biết là Tháng Tám có chiếu chỉ biết là Kim Đồng chiếu thôi. Tháng Tám là rạp gắn bó với tuổi thơ em, đằng sau rạp này còn có phòng chiếu của Câu lạc bộ Điện Ảnh không biết bây giờ còn không
Có thông tin mới về doanh thu phim này chưa, các cụ/mợ. Em chỉ mới biết, cách đây hơn 1 tuần, doanh thu đạt gần 12 tỉ (vé online).
Em nghĩ là chắc sẽ vượt vốn Nhà Nước bỏ ra làm phim mặc dù suất chiếu hạn chế. Em thì ko quan tâm nhiều đến doanh thu mà em quan tâm đến tỉ lệ lấp đầy phòng chiếu hơn. Xét về tỉ lệ đó phim này là số 1
 

Min Autumn

Xe tải
Biển số
OF-830766
Ngày cấp bằng
16/3/23
Số km
495
Động cơ
16,547 Mã lực
Vâng. Mợ có để ý Anh đội trưởng có cái hộp. Mỗi khi ai đó hy sinh, anh ấy sẽ lấy một di vật nhỏ của liệt sĩ ấy, bọc lại ghi tên tuổi và bỏ vào hộp để gửi lại người thân sau này.
Em bị vodka nhầm cái còm trên của cụ. Em định vote còm hay này của cụ cơ. Chi tiết đó cũng làm em xúc động cụ ạ dù phải một lúc sau em mới hiểu chi tiết đó có ý gì.

Em thấy phim nhiều ý tứ hay xúc động. Nếu được làm tỉ mỉ thêm ít cao trào kịch tính mang tính điện ảnh hơn một chút thì hoàn hảo ạ.

Có mấy cháu học sinh ngồi cạnh em xem chăm chú có vẻ xúc động và thích thú lắm, còn quay chụp ghi nhớ. Thu hút được khán giả lứa tuổi này cũng là 1 thành công của phim rồi.
 
Chỉnh sửa cuối:

haiyen1012

Xe điện
Biển số
OF-586932
Ngày cấp bằng
26/8/18
Số km
3,462
Động cơ
257,013 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Em thấy nhiều cụ mợ cứ thắc mắc về việc cô gái nói về nhà lấy cây đàn và các chiến sĩ thế mà cũng đồng ý chuyển cây đàn xuống là những tình tiết quá vô lý. Cuối cùng em cũng đã xem được phim này một cách bất ngờ và xem đến 2 đoạn trên, em nhận ra là các cụ mợ ấy đúng là không hiểu về tính văn vở lãng mạn vô hại của người HN gì cả. 🤭

Em thấy tình tiết gỡ nút cho những thắc mắc này là thái độ của anh đội trưởng khi nhắc nhỏ cậu trợ lý là không nên để cô gái này ở lại chiến lũy. Việc ra lệnh hạ đàn xuống chỉ là cái cớ để cô gái ko còn lý do ở lại nữa thôi. Còn cô gái rõ là ngạc nhiên xót cây đàn khi được biết chiếc đàn sẽ được hạ xuống thật vì cô chỉ văn vở để được ở lại thôi mà chứ có định mang thật đi đâu.

Em thấy có mấy đoạn ý tứ của anh đội trưởng này rất hay, thái độ bên ngoài có vẻ thô lỗ, cạnh khóe đểu lý do lấy piano của cô, biết rõ cô gái nói dối nhưng kỳ thực là cũng lo ko muốn cô gái ấy ở lại nguy hiểm nên mới ra lệnh hạ đàn để có lý do đuổi cô đi. Em lại bị ấn tượng về vai diễn của anh này. Không biết có cụ mợ nào để ý như em không?

Ở khía cạnh nội dung bao quát, em thấy phim hay, đan xen giữa những phân cảnh thực tế là những phút mơ mộng theo đúng tư tưởng chủ nghĩa lãng mạn người Hà Nội thời bấy giờ. Cái kiểu lãng mạn này chính là kiểu nhiều cụ mợ bây giờ sẽ cho là lãng xẹt. Nhưng thực tình, em đã bắt gặp chất lãng mạn thi thoảng ko có thực tế này ở nhiều người lứa tuổi ông bà, cha chú và em thấy sao đúng kiểu đó thế, đặc biệt là ở trong tính cách của đàn ông Hà Nội.

Có lẽ, điều nổi bật mà em nhìn thấy từ phim là chủ đề về tính cách lãng mạn đã trở thành lý tưởng sống của một số con người HN thời đó - từ ông họa sĩ, cha xứ đến anh Dân với ông bà hàng phở và me xừ Phán lúc hô to ca ngợi Chủ nghĩa lãng mạn gì đó... Lý tưởng sống lãng mạn này đã giúp người ta dám dũng cảm đối mặt với cái chết để bảo vệ những gì mình yêu quý, biến những điều không thực thành có thực dù tưởng là vô lý.

Đi ra khỏi rạp em có đúng cảm giác nhận ra được sống như bây giờ thật may mắn, không còn khói lửa và chết chóc đe dọa. Em đọc nhiều người còm vậy trên fb mà em còn nghi ng ta chỉ nói đãi bôi tý thôi. ;)). Em cũng suýt rớt nước mắt mấy lần nhưng nhớ ra em không có khăn tay mà chỉ có túi bắp rang bơ nên thôi.

Tuy phim còn sạn to sạn nhỏ, nhưng có nhiều điểm khiến em thích nên tổng quan lại với em đây là một bộ phim xem được, có cảm xúc, có vui, có nuối tiếc, có đau xót, có bài học.

Cụ mợ nào dễ tính như em thì đi xem đi vì phim cũng có điểm lạ lạ hay hay, ý tứ đáng xem. Cụ mợ nào tự thấy mình kỹ tính thì thôi đừng nghe em nhé, đi xem mất công các cụ phải phân tích kỹ càng rồi phải khó chịu thì xem làm gì mất thời gian ạ.
Em vui vì cuối cùng mợ cũng đã đi xem, em muốn bộ phim này được xem bởi những người có tâm hồn lãng mạn, hiểu văn hóa Hà Nội xưa, biết trân trọng lịch sử hơn là bởi những cái đầu thực dụng xem phim chỉ nghĩ đến doanh thu, xem để bới móc.
Phân đoạn cô gái quay về Hà Nội với những cái đầu mà như cụ HuyArt nói là IQ đạt từ 79,9 đến 80,1 thì họ chỉ hiểu là sự vô lý thôi, còn những người hiểu biết và có tư duy thì sẽ thấy được toàn bộ nội dung và giá trị của nó như những gì mợ đã nói. Em bổ sung thêm 2 chi tiết đắt giá trong phân đoạn này:
1. Khi cô gái nói dối anh đội trưởng là về để tìm cây đàn thì 1 người chiến sỹ Vệ Quốc bên cạnh đã nói với anh đội trưởng là: "em biết cây đàn đó, âm thanh của nó rất hay" điều đó chứng tỏ anh lính Vệ Quốc này là 1 người am hiểu về nhạc, về đàn và anh ấy có lẽ cũng là 1 công tử Hà Thành được nuôi dạy và ăn học tử tế
2. Khi anh đội trưởng đề nghị cô gái lên chỗ cây đàn để kiểm chứng xem cô có nhớ rõ những dấu vết đặc trưng của cây đàn hay không cô gái đã run lên khi nhìn thấy cây đàn như gặp lại cố nhân và khi cô ấy ngồi chơi bản nhạc thì rất nhiều những người lính Vệ Quốc đều lặng đi nghe tiếng đàn của cô.
Qua 2 chi tiết nói trên đạo diễn muốn truyền tải đến khán giả cái chất nghệ sĩ, lãng mạn của những người lính Vệ Quốc chiến đấu bảo vệ Hà Nội yêu dấu của họ. Với những người Hà Nội đó thì dù trong khói lửa chiến tranh âm nhạc vẫn là thứ không thể thiếu. Piano có lẽ chỉ là hình ảnh biểu tượng để thể hiện cho sự lãng mạn và nghệ sĩ đó thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:

Anita Emi

Xe điện
Biển số
OF-740031
Ngày cấp bằng
20/8/20
Số km
2,845
Động cơ
1,263,544 Mã lực
Tuổi
48
Rút 1000 người khó hơn chứ, mỗi ra bãi sông hết cả đêm đấy.
Mà cụ hỏi hơi thừa, giờ còn lái sang chở ba gác lên chiến khu. Mong cụ tự trọng khi tranh luận. Hồi đầu kêu mang đi bằng gì. Rồi xoay qua vùng giải phóng, rồi lên chiến khu.

Tôi nhắc lại cho gọn là gửi nhà me xừ Phán cho dễ. Nói cho gọn là mạn Ltk, Hbt hồi đó nhiều nhà của tư bản dân tộc. Thoải mái đê.
Cụ ba hoa về chuyện thuê xe ba gác chở đàn ra vùng giải phóng dễ như ăn kẹo nên tôi mới nói là lúc đấy đang chiến tranh, Pháp chặn các ngả đường, dân chạy tứ tán, quân ta phải rút bằng thuyền qua sông... Tôi hỏi cụ là thuê ba gác dễ thế sao không thuê luôn mà chở chiến sỹ rút quân? Thì cụ trả lời là rút được 1000 người đấy, nên tôi mới hỏi lại là rút 1000 người bằng ba gác à :))

Tư duy cụ không theo được mạch thảo luận thì phải. Có lẽ đó cũng là lý do cụ không quan tâm đến tính logic các chi tiết của phim mà chỉ cần quan tâm đến "cảm xúc" của chi tiết đó.
 
Chỉnh sửa cuối:

AcidS

Xe điện
Biển số
OF-165369
Ngày cấp bằng
6/11/12
Số km
4,582
Động cơ
476,457 Mã lực
Ơ, các cụ đang khí em đi xem lại phim thì phải. Đúng em là cái thằng phổi bò, không chú ý được các chi tiết nhỏ như mợ Mùa thu mid Autumn với cả lão con dơi 141 nhận xét.
Xem phim em xúc động mấy phân cảnh đánh nhau đầu phim (khá thật theo lời các cụ nhà em bảo), cảnh chú bé với cảnh cuối nên lắm khi bỏ qua chi tiết thật.
Mai em đi xem Hồng Hà nữ sĩ xem thế nào :D vé mua rồi, chắc nhà em bao rạp - thôi thì còn chiều các cụ được là em khoái.
Nợ ảnh vé, sớm mai 6h30 em gửi, vé cụ bà nhà em giữ.
Đã bổ sung ảnh
 
Chỉnh sửa cuối:

con dơi 141

Xe tăng
Biển số
OF-836509
Ngày cấp bằng
4/7/23
Số km
1,909
Động cơ
90,130 Mã lực
Cụ ba hoa về chuyện thuê xe ba gác chở đàn ra vùng giải phóng dễ như ăn kẹo nên tôi mới nói là lúc đấy đang chiến tranh, Pháp chặn các ngả đường, dân chạy tứ tán, quân ta phải rút bằng thuyền qua sông... Tôi hỏi cụ là thuê ba gác dễ thế sao không thuê luôn mà chở chiến sỹ rút quân? Thì cụ trả lời là rút được 1000 người đấy, nên tôi mới hỏi lại là rút 1000 người bằng ba gác à :))

Tư duy cụ không theo được mạch thảo luận thì phải. Có lẽ đó cũng là lý do cụ không quan tâm đến tính logic các chi tiết của phim mà chỉ cần quan tâm đến "cảm xúc" của chi tiết đó.
Vì tôi tư duy mạch lạc nên câu hỏi này của cụ đủn ra nó bất bình thường quá. Thú thực ý tưởng của cụ thuê xe ba gác chở quân tôi chưa thấy bao giờ. Trong khi cụ ko chấp nhận nổi việc kiếm cái xe ba gác chở cây đàn thì cụ đem so sánh tương đương với việc dùng ba gác chở 1000 người.

Tôi chỉ chắc một điều cụ không theo kịp mạch phim, thiếu vốn sống nên không hiểu nhiều chi tiết của phim.

Khá giống với Tấn Huệ Đế khi phán: Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?

Xem ra mấy chi tiết cụ chê phi logic thì nhiều người vẫn thấy logic giống tôi.

Đến giờ mỗi cụ ko chấp nhận nổi logic đó thì bó tay luôn. Tuy nhiên, Dạo này hơi rảnh nên tôi tranh luận cho rõ ràng.
 
Chỉnh sửa cuối:

Min Autumn

Xe tải
Biển số
OF-830766
Ngày cấp bằng
16/3/23
Số km
495
Động cơ
16,547 Mã lực
Em vui vì cuối cùng mợ cũng đã đi xem, em muốn bộ phim này được xem bởi những người có tâm hồn lãng mạn, hiểu văn hóa Hà Nội xưa, biết trân trọng lịch sử hơn là bởi những cái đầu thực dụng xem phim chỉ nghĩ đến doanh thu, xem để bới móc.
Phân đoạn cô gái quay về Hà Nội với những cái đầu mà như cụ HuyArt nói là IQ đạt từ 79,9 đến 80,1 thì họ chỉ hiểu là sự vô lý thôi, còn những người hiểu biết và có tư duy thì sẽ thấy được toàn bộ nội dung và giá trị của nó như những gì mợ đã nói. Em bổ sung thêm 2 chi tiết đắt giá trong phân đoạn này:
1. Khi cô gái nói dối anh đội trưởng là về để tìm cây đàn thì 1 người chiến sỹ Vệ Quốc bên cạnh đã nói với anh đội trưởng là: "em biết cây đàn đó, âm thanh của nó rất hay" điều đó chứng tỏ anh lính Vệ Quốc này là 1 người am hiểu về nhạc, về đàn và anh ấy có lẽ cũng là 1 công tử Hà Thành được nuôi dạy và ăn học tử tế
2. Khi anh đội trưởng đề nghị cô gái lên chỗ cây đàn để kiểm chứng xem cô có nhớ rõ những dấu vết đặc trưng của cây đàn hay không cô gái đã run lên khi nhìn thấy cây đàn như gặp lại cố nhân và khi cô ấy ngồi chơi bản nhạc thì rất nhiều những người lính Vệ Quốc đều lặng đi nghe tiếng đàn của cô.
Qua 2 chi tiết nói trên đạo diễn muốn truyền tải đến khán giả cái chất nghệ sĩ, lãng mạn của những người lính Vệ Quốc chiến đấu bảo vệ Hà Nội yêu dấu của họ. Với những người Hà Nội đó thì dù trong khói lửa chiến tranh âm nhạc vẫn là thứ không thể thiếu. Piano có lẽ chỉ là hình ảnh biểu tượng để thể hiện cho sự lãng mạn và nghệ sĩ đó thôi.
Xã hội 9 người 10 ý, cụ trăn trở quá lại đau đầu đó. Hai phân cảnh cụ tả ý tứ rất hay ạ. Cụ xem tinh hơn em đó. Nghĩ lại, em thấy hơi tiếc là tại cảnh 1 cụ nêu, dv diễn chưa tới lắm nên chưa lột tả được sắc nét đoạn này. Do đó ng xem có ng nhận ra ý tứ này, có ng không. Kể ra đạo diễn cho thêm ít cảnh để lột tả sâu hơn ý tứ phân đoạn này thì đúng là quá hay ạ.

Có một phân cảnh tương tự làm em cũng ấn tượng. Đó là cảnh ông họa sĩ đi ra thì gặp lính Pháp. Lính P định bắn thì một lính trẻ đã bất ngờ hạ súng và thốt lên đại ý "Ông ấy là nghệ sĩ đó". (Em ko nhớ chính xác lắm). Thế là mấy em lính P tạm dừng lại như thể hiện sự tôn trọng với người nghệ sĩ. Giây phút đó khiến em hiểu rằng trong hàng ngũ lính P tàn ác cũng có ng có văn hóa, yêu nghệ thuật, không muốn giết hại ai nhưng vì hoàn cảnh nào đó phải cầm súng đứng trong đội quân đi hại ng. Theo em, đó cũng là 1 nỗi đau xót của bất cứ cuộc chiến tranh nào khi buộc những con ng đang được sống bình thường thành ng phải cầm súng hướng vào ng khác.

Nếu phân tích kỹ thì phim có nhiều chi tiết hay cụ nhỉ. Cụ còn nhớ chi tiết nào hay kể cho em và mọi ng nữa đi. Em bị qua mất 1 đoạn vì có ít tn cv nên ko tập trung xem có khi bị sót.

Ơ, các cụ đang khí em đi xem lại phim thì phải. Đúng em là cái thằng phổi bò, không chú ý được các chi tiết nhỏ như mợ Mùa thu mid Autumn với cả lão con dơi 141 nhận xét.
Xem phim em xúc động mấy phân cảnh đánh nhau đầu phim (khá thật theo lời các cụ nhà em bảo), cảnh chú bé với cảnh cuối nên lắm khi bỏ qua chi tiết thật.
Mai em đi xem Hồng Hà nữ sĩ xem thế nào :D vé mua rồi, chắc nhà em bao rạp - thôi thì còn chiều các cụ được là em khoái.
Nợ ảnh vé, sớm mai 6h30 em gửi, vé cụ bà nhà em giữ.
Đã bổ sung ảnh
Em cũng hóng Hồng Hà nữ sĩ. Cụ xem về review nhé. Em cũng muốn đi xem.
 

thunder

Xe tải
Biển số
OF-494
Ngày cấp bằng
27/6/06
Số km
311
Động cơ
583,758 Mã lực
PIANO, LOGIC VÀ …CÁI AO

Đào tưởng như đã vào dĩ vãng từ lâu, không ngờ mọi người lại kéo nó lên sôi nổi ghê.

Đến nay các phim Tết đã chiếu được cả tháng, như người ngũ thập tri thiên mệnh, biết được trời xếp mình vào chiếu nào.

Phim thị trường, chiếu giải trí thì tệ tệ như Bầu cũng gần trăm tỉ, ngon nữa như Mai thì đang mơ mộng nghìn tỉ khi đua đòi phát hành ở hàng trăm rạp nước ngoài. Xem ra những nhà làm phim tư nhân đang liều lĩnh đóng thuyền ra biển lớn, sau khi tung hoành ở các sông hồ trong nước.

Phim tài trợ, mang trên mình nhiệm vụ vinh quang thì hài lòng với rạp Quốc gia cháy vé đùng đùng. Thuyền có vẻ cũng to nhưng thích mò cua bắt ốc, vơ bèo gạt tép trong cái ao tù, thỉnh thoảng nhảy sang ao khác thì rón rén đến nỗi không dám bán vé online, chỉ mong chủ ao người ta hoan hỉ. Đến cái anh đạo diễn phim cũng phải than thở là phim càng chiếu càng lỗ thì chiếu làm gì. Nhưng với anh, và chắc với hãng phim, phim tài trợ làm xong thì hết phải của mình, giống như gái về nhà chồng thì là con ma nhà người ta rồi, mình làm gì có quyền quyết định.

Thôi thì dù sao cũng chúc mừng phim Đào “Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục cũng là cái ao”.

Lại nói đến anh đạo diễn, vai trò của anh là phải hướng được khán giả theo câu chuyện của mình. Anh kể “ước lệ” mà không cài cắm chi tiết, không vạch đường cho hươu chạy thì nó sẽ nhảy lung tung. Và hôm nay y như rằng ta lại được mục kích sở thị một chú hươu tung tăng ngoài tưởng tượng.

Đó là câu chuyện về cô gái và chiếc piano. Trước đây em có nêu giả thiết là cô gái tìm được shipper, thực lòng cô muốn tìm cây đàn thật, mặc dù cũng cô ấy cũng muốn tìm cả người yêu. Thế nên piano mới được đưa lên tên phim, mới thành biểu tượng để ta nâng niu từ lầu 3 xuống đất, trong khi bọn địch không biết nghệ thuật là gì thì bắn đòm đòm.

Hóa ra hôm nay lại có giả thuyết cô gái thực lòng chỉ đi tìm giai chứ có định lấy piano đâu. Anh chỉ huy tự vệ cũng biết tỏng cô chả thiết gì piano, nhưng vì muốn tống cô đi cho khuất mắt nên điều quân hò dô đưa đàn xuống đất. Thế hóa ra cô lừa mọi người, anh chỉ huy cũng lừa lính của anh nốt. Hóa ra chỉ có những người lính vô tư nghe cô đàn, nhiệt tình trèo ban công đưa đàn xuống đất là thực bụng. Và họ bị bắn, có người bị thương nặng để… nhường chỗ cho cô trong đội tự vệ. Hóa ra chỉ có bọn địch là biết thực chất cái piano đó là trò bịp, và nó không khách khí gì cả, bắn luôn.

Ôi, đúng là cái lý của người Mèo, xin lỗi. :))
 

con dơi 141

Xe tăng
Biển số
OF-836509
Ngày cấp bằng
4/7/23
Số km
1,909
Động cơ
90,130 Mã lực
PIANO, LOGIC VÀ …CÁI AO

Đào tưởng như đã vào dĩ vãng từ lâu, không ngờ mọi người lại kéo nó lên sôi nổi ghê.

Đến nay các phim Tết đã chiếu được cả tháng, như người ngũ thập tri thiên mệnh, biết được trời xếp mình vào chiếu nào.

Phim thị trường, chiếu giải trí thì tệ tệ như Bầu cũng gần trăm tỉ, ngon nữa như Mai thì đang mơ mộng nghìn tỉ khi đua đòi phát hành ở hàng trăm rạp nước ngoài. Xem ra những nhà làm phim tư nhân đang liều lĩnh đóng thuyền ra biển lớn, sau khi tung hoành ở các sông hồ trong nước.

Phim tài trợ, mang trên mình nhiệm vụ vinh quang thì hài lòng với rạp Quốc gia cháy vé đùng đùng. Thuyền có vẻ cũng to nhưng thích mò cua bắt ốc, vơ bèo gạt tép trong cái ao tù, thỉnh thoảng nhảy sang ao khác thì rón rén đến nỗi không dám bán vé online, chỉ mong chủ ao người ta hoan hỉ. Đến cái anh đạo diễn phim cũng phải than thở là phim càng chiếu càng lỗ thì chiếu làm gì. Nhưng với anh, và chắc với hãng phim, phim tài trợ làm xong thì hết phải của mình, giống như gái về nhà chồng thì là con ma nhà người ta rồi, mình làm gì có quyền quyết định.

Thôi thì dù sao cũng chúc mừng phim Đào “Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục cũng là cái ao”.

Lại nói đến anh đạo diễn, vai trò của anh là phải hướng được khán giả theo câu chuyện của mình. Anh kể “ước lệ” mà không cài cắm chi tiết, không vạch đường cho hươu chạy thì nó sẽ nhảy lung tung. Và hôm nay y như rằng ta lại được mục kích sở thị một chú hươu tung tăng ngoài tưởng tượng.

Đó là câu chuyện về cô gái và chiếc piano. Trước đây em có nêu giả thiết là cô gái tìm được shipper, thực lòng cô muốn tìm cây đàn thật, mặc dù cũng cô ấy cũng muốn tìm cả người yêu. Thế nên piano mới được đưa lên tên phim, mới thành biểu tượng để ta nâng niu từ lầu 3 xuống đất, trong khi bọn địch không biết nghệ thuật là gì thì bắn đòm đòm.

Hóa ra hôm nay lại có giả thuyết cô gái thực lòng chỉ đi tìm giai chứ có định lấy piano đâu. Anh chỉ huy tự vệ cũng biết tỏng cô chả thiết gì piano, nhưng vì muốn tống cô đi cho khuất mắt nên điều quân hò dô đưa đàn xuống đất. Thế hóa ra cô lừa mọi người, anh chỉ huy cũng lừa lính của anh nốt. Hóa ra chỉ có những người lính vô tư nghe cô đàn, nhiệt tình trèo ban công đưa đàn xuống đất là thực bụng. Và họ bị bắn, có người bị thương nặng để… nhường chỗ cho cô trong đội tự vệ. Hóa ra chỉ có bọn địch là biết thực chất cái piano đó là trò bịp, và nó không khách khí gì cả, bắn luôn.

Ôi, đúng là cái lý của người Mèo, xin lỗi. :))
Chỉ hội nghĩ cô gái lấy đàn là bị lừa thôi.
 

Thành Thị 1

Xe điện
Biển số
OF-811147
Ngày cấp bằng
19/4/22
Số km
2,993
Động cơ
97,389 Mã lực
Em thấy nhiều cụ mợ cứ thắc mắc về việc cô gái nói về nhà lấy cây đàn và các chiến sĩ thế mà cũng đồng ý chuyển cây đàn xuống là những tình tiết quá vô lý. Cuối cùng em cũng đã xem được phim này một cách bất ngờ và xem đến 2 đoạn trên, em nhận ra là các cụ mợ ấy đúng là không hiểu về tính văn vở lãng mạn vô hại của người HN gì cả. 🤭

Em thấy tình tiết gỡ nút cho những thắc mắc này là thái độ của anh đội trưởng khi nhắc nhỏ cậu trợ lý là không nên để cô gái này ở lại chiến lũy. Việc ra lệnh hạ đàn xuống chỉ là cái cớ để cô gái ko còn lý do ở lại nữa thôi. Còn cô gái rõ là ngạc nhiên xót cây đàn khi được biết chiếc đàn sẽ được hạ xuống thật vì cô chỉ văn vở để được ở lại thôi mà chứ có định mang thật đi đâu.

Em thấy có mấy đoạn ý tứ của anh đội trưởng này rất hay, thái độ bên ngoài có vẻ thô lỗ, cạnh khóe đểu lý do lấy piano của cô, biết rõ cô gái nói dối nhưng kỳ thực là cũng lo ko muốn cô gái ấy ở lại nguy hiểm nên mới ra lệnh hạ đàn để có lý do đuổi cô đi. Em lại bị ấn tượng về vai diễn của anh này. Không biết có cụ mợ nào để ý như em không?

Ở khía cạnh nội dung bao quát, em thấy phim hay, đan xen giữa những phân cảnh thực tế là những phút mơ mộng theo đúng tư tưởng chủ nghĩa lãng mạn người Hà Nội thời bấy giờ. Cái kiểu lãng mạn này chính là kiểu nhiều cụ mợ bây giờ sẽ cho là lãng xẹt. Nhưng thực tình, em đã bắt gặp chất lãng mạn thi thoảng ko có thực tế này ở nhiều người lứa tuổi ông bà, cha chú và em thấy sao đúng kiểu đó thế, đặc biệt là ở trong tính cách của đàn ông Hà Nội.

Có lẽ, điều nổi bật mà em nhìn thấy từ phim là chủ đề về tính cách lãng mạn đã trở thành lý tưởng sống của một số con người HN thời đó - từ ông họa sĩ, cha xứ đến anh Dân với ông bà hàng phở và me xừ Phán lúc hô to ca ngợi Chủ nghĩa lãng mạn gì đó... Lý tưởng sống lãng mạn này đã giúp người ta dám dũng cảm đối mặt với cái chết để bảo vệ những gì mình yêu quý, biến những điều không thực thành có thực dù tưởng là vô lý.

Đi ra khỏi rạp em có đúng cảm giác nhận ra được sống như bây giờ thật may mắn, không còn khói lửa và chết chóc đe dọa. Em đọc nhiều người còm vậy trên fb mà em còn nghi ng ta chỉ nói đãi bôi tý thôi. ;)). Em cũng suýt rớt nước mắt mấy lần nhưng nhớ ra em không có khăn tay mà chỉ có túi bắp rang bơ nên thôi.

Tuy phim còn sạn to sạn nhỏ, nhưng có nhiều điểm khiến em thích nên tổng quan lại với em đây là một bộ phim xem được, có cảm xúc, có vui, có nuối tiếc, có đau xót, có bài học.

Cụ mợ nào dễ tính như em thì đi xem đi vì phim cũng có điểm lạ lạ hay hay, ý tứ đáng xem. Cụ mợ nào tự thấy mình kỹ tính thì thôi đừng nghe em nhé, đi xem mất công các cụ phải phân tích kỹ càng rồi phải khó chịu thì xem làm gì mất thời gian ạ.
chính anh này báo cáo là Dân nó đảo ngũ, để cô gái đáng lên chiến khu thì phi về chỗ dựng chiến lũy, cưới, làm 1 nháy rồi ôm bom thay cho Dân để đồng quy vu tận với lính pháp và thiên địa đồng thọ với Dân.
 

con dơi 141

Xe tăng
Biển số
OF-836509
Ngày cấp bằng
4/7/23
Số km
1,909
Động cơ
90,130 Mã lực
chính anh này báo cáo là Dân nó đảo ngũ, để cô gái đáng lên chiến khu thì phi về chỗ dựng chiến lũy, cưới, làm 1 nháy rồi ôm bom thay cho Dân để đồng quy vu tận với lính pháp và thiên địa đồng thọ với Dân.
Nếu cô bảo về tìm Dân thì câu Có khi Dân nó phản bội ko dc nói trước mặt đâu.
 

just for fun

Xe lăn
Biển số
OF-52611
Ngày cấp bằng
11/12/09
Số km
12,857
Động cơ
666,181 Mã lực
Trưa nay có cụ mợ nào đi xem Đào ko ạ? cháu định ra rạp tháng 8 xem suất 11.45
 

bmw_diesel

Xe buýt
Biển số
OF-49162
Ngày cấp bằng
21/10/09
Số km
715
Động cơ
466,212 Mã lực
Đù mé, nhiều ông đầu óc ko biết có bình thường ko mà đi xem phim lại cứ bắt nó phải giống đời thực 100%?
Xem Hollywood vô lý từ đầu đến cuối thì éo thấy chê câu nào, xem phim việt thì chê ỏng chê ẻo. Chắc gì đã mua vé vào xem mà lên tiếng :)
Loại tiêu chuẩn kép đấy thì cũng chỉ sống để chửi online thôi :)
 

Min Autumn

Xe tải
Biển số
OF-830766
Ngày cấp bằng
16/3/23
Số km
495
Động cơ
16,547 Mã lực
PIANO, LOGIC VÀ …CÁI AO

Hóa ra hôm nay lại có giả thuyết cô gái thực lòng chỉ đi tìm giai chứ có định lấy piano đâu. Anh chỉ huy tự vệ cũng biết tỏng cô chả thiết gì piano, nhưng vì muốn tống cô đi cho khuất mắt nên điều quân hò dô đưa đàn xuống đất. Thế hóa ra cô lừa mọi người, anh chỉ huy cũng lừa lính của anh nốt. Hóa ra chỉ có những người lính vô tư nghe cô đàn, nhiệt tình trèo ban công đưa đàn xuống đất là thực bụng. Và họ bị bắn, có người bị thương nặng để… nhường chỗ cho cô trong đội tự vệ. Hóa ra chỉ có bọn địch là biết thực chất cái piano đó là trò bịp, và nó không khách khí gì cả, bắn luôn.

Ôi, đúng là cái lý của người Mèo, xin lỗi. :))
Ô, thế là cụ ko xem kỹ rồi. Có dở người cô gái ấy mới quay lại chỉ vì muốn vác cái piano đi cụ ơi. Trong 1 phân cảnh, cô ấy đã tâm sự đại loại là em quay lại đây chỉ vì biết nếu anh chọn ở lại chiến đấu thì anh sẽ chọn chiến đấu ở con phố này - nơi có nhà cô ấy.

Con gái hay dại vì trai chứ ai dại vì muốn làm khuân vác giữa thời chiến đâu cụ. :))

Anh đội trưởng ko lừa ai cả. Các chiến sĩ cũng đều biết lý do hạ đàn nên họ có phản đối đâu mà họ đồng tình đấy chứ cụ.

Mà lúc hạ đàn là thời gian gần như đang ngưng chiến. Địch thường chỉ tấn công vào sáng sớm như lời anh Dân kể với ng yêu.

Nhiều cm xem ko bám vào chi tiết phim mà hay nghĩ đi đâu đâu vậy ạ?
 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải
Top