Cá nhân em, nếu phân làm 2 dòng riêng biệt thì OP nhỉnh hơn Clynelish tí chút 89-88. 3 chai đầu vị đặc trưng nổi lên ai cũng có thể nhận thấy, với Glenmorangie là vani, Balblair là chuối, dứa, với Clynelish là mật ong, mặc dù cũng uống chai này rồi nhưng so sánh về tổng thể vẫn trội hơn 2 chai đầu và cả chai GlenOrd. Chai OP thì nghiêng về sherry nhiều nhưng đặc trưng của 1 Maritime Malt ko mất đi nhờ hậu vị mặn mà của muối biển, hương vị của OP có sự hấp dẫn riêng, khi có sự lan tỏa cảm giác giống Bowmore Surf nhưng ở 1 cấp độ rõ nét hơn. Về tổng quan, e tách 4 loại đầu ra 1 bên và 2 chai sau ra 1 bên, với số điểm gần như tương đương cho Clynelish và OP ở đầu mỗi nhóm. Nói cách khác, Clynelish là vợ, là cơm, là Gấu ( đối với riêng cụ Malt là Sói...hố...hố...) mặc dù có lúc ta đi chốn này chốn nọ, về với Cly thử lại vẫn thấy dc độ mượt mà, ngọt ngào êm dịu của 1 loại SM làm core cho dòng JW Gold danh tiếng, khi thử ta luôn so sánh với em này em nọ, nhưng chốt lại với những dư vị đắng cay hay oi khói, ngọt ngào hay dịu dàng của các loại SM mà các cụ đã thẩm qua thì khi ngồi bên em nó, ta lại sẵn sàng quên đi tất cả. Còn OP là người tình luôn tươi mới, nàng thay đổi từ tính cách đến bản chất, tâm hồn của nàng để phù hợp với đa số những gã Don Juan qua tay nàng, nàng chuyển từ ex Bourbon sang Sherried Style mà ko mất đi những miếng võ lão luyện mà Gấu (not Malt Brothers
) nhà ko thể có khiến những gã đàn ông nghĩ đến nàng là nghĩ độ bồng bềnh êm dịu của giường đệm...chậc...chậc...em quên...bồng bềnh của những con sóng..hẹ...hẹ...Nói j thì nói, việc chuyển sang gu sherry mà vẫn dc giới thưởng rượu đánh giá cao thì là 1 thành công lớn của nhà OP nhưng với riêng cá nhân em thì em thích một Maritime Malt theo style Bourbon hơn, nói cách khác, những chuyến hải hành lênh đênh của những gã đàn ông với nhau thì sự khô cứng trong tính cách, sự cô đơn trên biển, nắng nóng và vị khô của muối biển nên sẽ cần 1 gu Bourbon tươi trẻ để làm mềm lại những tâm hồn sẽ thích hợp hơn.