Em lội bì bõm mãi mới kịp các cụ. Em xin góp với các cụ một vài câu chuyện trong gia đình em.
Bố chồng em có một người cháu ruột, anh này mồ côi cha từ hồi lên ba, mẹ anh ấy sau gửi con cho nhà nội để đi bước nữa. Vậy nên đúng như câu " Chú cũng như cha", bố chồng em lo cho ông ấy như con cái trong nhà, từ công việc đến vợ con... Ông này sau cũng đoản mệnh, bị K và mất lúc ngoài 40 tuổi. Năm ông ấy mất thì thằng cu bé nhà em lên 5. Hôm ấy, em ko nhớ là ngày gì của đám tang ông ấy( em tạm gọi là N) mà trưa đó, anh em nhà em tập trung ở nhà em để sang nhà anh N, chỉ còn ông anh trai em với thằng cu bé, hôm ấy ko đi mẫu giáo, là ở nhà. Em dặn ông anh trai là khóa cứa sắt tầng 1 rồi lên phòng với thằng cu cho nó ngủ vì cu này nhà em rất khó ngủ, phải có người nằm cạnh mới yên. Chừng 2 tiếng sau thì cả nhà em xong việc, kéo nhau về lại nhà em. Vừa về nhà đã thấy 2 bác cháu ngồi tầng 1 chuyện trò ríu ran rồi, ông anh em nháy mắt rồi điềm đạm kể( tính ông này vốn dĩ cũng điềm đạm song cũng có thể ông ấy muốn thằng cu không lo sợ gì khi ông ấy thuật lại câu chuyện). Ông anh em kể, khi mọi người đi hết, thấy sân nhiều xe máy nên ông ấy không yên tâm lên phòng ngủ mà dỗ thằng cu lên ngủ một mình để bác ở dưới còn trông xe. Thằng bé ngoan ngoãn đi lên còn ông anh em nằm luôn ở phòng khách tầng 1 để canh chừng xe. Được một lúc thì thằng bé ôm gối đi xuống, ngây thơ hỏi:" Bác ơi, ai cứ đứng ở chỗ tủ nhà cháu thế?". Ông bác giật mình song vẫn cố an ủi cháu rằng không có ai, chắc cháu nhìn nhầm, còn cháu thì không lên nữa vì " người đấy cứ đứng ở tủ nhìn cháu". Mà các cụ ạ, nó không hề sợ nhé, nó chỉ thắc mắc, tại sao lại có người lạ trong phòng ngủ nhà nó thôi í. Nghe xong thì tất cả người lớn đều im lặng nhìn nhau rồi cố tình lảng sang chuyện khác. Sau đấy thì mẹ chồng em thì thầm riêng với em:" chắc bác N về trêu cháu.". Chuyện này là lần đầu tiên xảy ra ở nhà em nhưng em cũng tự an ủi chắc bác nó chỉ trêu tí vậy thôi song câu chuyện vẫn chưa dừng lại cccm ạ.