[Funland] Nơi chia sẻ những chuyện tâm linh trong đời.

laucuaso

Xe buýt
Biển số
OF-85983
Ngày cấp bằng
21/2/11
Số km
619
Động cơ
415,160 Mã lực
Chắc trong này cũng có mợ đêm nghe thấy những tiếng như người đi trong nhà, đồ bàn ghế xô dịch, vòi nước mở, điện tự sáng....và rất nhiều chuyện không giải thích được. Ai đang ngủ mà có người cứ đòi chỗ nằm ko nhỉ? X_X
Hic trước nhà em có cái tivi cổ lỗ sĩ tự bật lên mới khiếp cơ, giống hệt trong phim the ring.
Nhưng do cái nút nguồn nó bị kẹt dính. Nên lúc thì bật lúc thì tắt, lôi cái nút đó ra xong thì thách kẹo nó cũng ko tự bật tắt đc
 

hahoi518

Xe buýt
Biển số
OF-416244
Ngày cấp bằng
12/4/16
Số km
662
Động cơ
229,826 Mã lực
Tuổi
39
Em xin tiếp câu chuyện ở TQ

Những ai đã từng một mình tha hương mới thấm được cảm giác cô độc nơi xứ người thế nào. Đặc biệt là mùa đông, lạnh thấu buốt vào cả trong tim.
Ra đến đường trời lạnh vắng tanh. Em men bám theo hàng cây ven đường, lúc nào mệt quá thì dựa vào gốc cây ngồi nghỉ, gió thổi lạnh từng cơn, cây cối rụng hết lá làm cảnh vật càng thêm tiêu điều. Mỗi lần thấy ai là phụ nữ xách túi đồ đi qua là thấy tủi thân ghê gớm. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh các bà, các mẹ đó đi chợ đem đồ ăn về chuẩn bị bữa cơm nóng hổi cho chồng cho con, cả nhà quây quần bên mâm cơm thật là ấm áp biết bao. Còn mình thì thui thủi một mình, không người thân, không bạn bè, giờ có nằm xuống đây chắc cũng chẳng ai biết mình là ai. Nghĩ đến đây em càng quyết tâm hơn, cần cố gắng hơn nữa, mệt cũng phải cố và cũng vì mình chỉ có một mình ở đây, mình mà không cố thì chả ai cố thay cho mình cả.
Cuối cùng thì em cũng đến được chợ, chợ dân sinh cũng giống bên mình ấy ạ. Mua được hơn 1 cân thịt bò, 2 kg khoai tây, vài củ cà rốt. Định mua thêm ít gạo nhưng sợ xách về ko nổi nên thôi. Xách có tý đồ thế thôi mà lúc đó cảm giác như trĩu cả vai xuống vậy. Hành trình đi về nghĩ đến đã oải, thêm đống đồ lại phải leo cầu thang lên 7 tầng lầu nữa chứ, nhưng kệ, đến đâu thì đến, cứ đi thôi. Trên đường về em phải ngồi dựa gốc cây nghỉ 3 lần, trong đó có 1 lần ngồi tựa gốc cây xong, gió thiu thiu thổi, rồi cứ lịm dần lúc nào không hay, một lúc sau thì tỉnh dậy, vẫn chỉ có mình mình, túi đồ còn nguyên, lại đứng dậy đi tiếp.
Về đến khu tập thể nghĩ đến cảnh leo 7 tầng cầu thang không biết mình leo nổi không, em tự nhủ, cứ leo 2 tầng nghỉ một lần thể nào cũng đến nơi. Vậy là leo, leo một mạch luôn không nghỉ, cũng vì đói quá, tay sách đống đồ ăn, cứ nghĩ tới cảnh phủ phê đánh chén là sướng rơn rồi. Về đến phòng, em vứt đồ đấy, ngồi ghế sofa nghỉ, thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã hơn 2h trưa. Vội lục tục lôi đồ ra chuẩn bị. Nước từ vòi lạnh ghê người, vừa chạm vào cái đã rụt tay lại ngay, cái lạnh từ tay nó lan buốt lên tận cổ rồi đầu làm căng cứng cả thái dương. Em đổ tất thịt lẫn khoai tây, cà rốt vào nồi cơm điện rồi cắm để đấy, chui vào giường nằm, ngủ luôn một mạch đến chiều. Lúc dậy thì trời tối xẩm, mở vung ra, sao mà cái mùi thức ăn thơm đến thế, cái nóng tỏa ra phả hơi ấm cả mặt lẫn ruột gan.
Em chơi luôn 2 bát. Thịt ninh cũng mềm, khoai tây bở nên dễ nuốt không phải nhai nhiều. Ăn xong ngồi nghĩ vẩn vơ lại sợ. Sợ đến tối khuya, sợ cái cảnh trời đang dần tối sẫm lại. Nhưng không còn sợ chết nhiều nữa, vì biết mình sống rồi.
Tối hôm đấy 8h là em đã trong chăn rồi, nhắm mắt lại cố ngủ mãi mà ko được. Thế nào mà đến 10h hơn đói quá lại mò dậy ăn tiếp. Ăn xong no quá ngồi phòng khách vừa nhìn đồng hồ kim chỉ giờ nhích dần về số 11 càng run tợn. Thế nên ngồi nghỉ lúc em chui luôn vào chăn chùm kín mít. Mà cái kiểu cố mà ngủ thì càng khó ngủ, cũng một phần vì no nữa, tràn trọc mãi. Đến khuya tò mò quá mà không giám hé chăn ra. Đợi mãi mà thằng tý hon kia chả đến, không thấy nhảy nhót gì cả. Đợi lâu căng thẳng đầu óc quá, em liều mở chăn ra thì... Ối giờ ơi!

Con chó vẫn ngồi y chỗ cũ, mắt ngước nên nhìn thẳng mặt mình, rửng rưng chả biểu lộ thái độ gì cả. Còn góc nhà thì ông già vẫn đứng đấy, cũng lặng lẽ không nhúc nhích chỉ nhìn về phía em một cách như là chăm chú lắm. Em trùm chăn lại, rồi lại hé ra nhìn mấy lần, vẫn vậy. Em đánh liều hở hẳn chăn ra nhìn kĩ hai thực thể đó. Đầu tiên là ông già, lưng hơi còng, nhưng dáng vẻ chẳng có gì là có ác ý đe dọa cả, có vẻ ông ấy lưng còng nhưng đứng đấy không cần gậy chống gì cả. Còn con chó, vì nó màu trắng lại ở ngay gần nên em nhìn rõ hơn. Kiểu giống chó ta nhưng còn nhỏ, tầm 4,5 tháng tuổi, bé như bắp đùi. Nó hôm nay cứ ngồi yên một tư thế không đổi nghểnh cổ nhìn. Nhìn chán em lại đắp chăn ngủ tiếp. Ngủ luôn một mạch đến sáng không mộng mị gì.
Cái nồi canh hầm đấy em ăn hơn 2 ngày mới hết. Đúng là đói ăn gì cũng ngon. Ngay sáng hôm sau sức khỏe đỡ hơn, em gọi điện về cho gia đình. Mẹ với em gái trách em sao hơn tuần mà ko gọi về. Em thông báo vắn tắt tình hình tất nhiên là dấu nhẹm chuyện ma mãnh. Chiều hôm đó lại sức, em ra trạm y tế gần đó khám. Nói được 2 câu: "tôi bị bệnh, tôi là người Việt Nam" là hết. Bác sĩ với y tá nhiệt tình lắm, bắt ở lại truyền dịch, lần đầu tiên từ khi ốm lại cảm thấy ấm áp tình người nên cảm động lắm. Cô bé y tá còn trêu em nữa, nhưng mình chả hiểu gì cả. Cô ấy cứ đứng ở cửa phòng vừa hát vừa nghịch điện thoại và cũng để trông em nữa. Cả phòng bệnh có 6 giường mà mỗi mình em nằm. Truyền hơn 2 tiếng thì xong. Bác sĩ cho thuốc bảo đem về uống, hẹn mai lại qua truyền tiếp. Bà bác sĩ nói mãi mà em ko hiểu, phải dùng cả tay ra hiệu và cơm vào miệng rồi bảo sau nhé, ý là uống sau ăn.
Tối hôm đó em lại lên giường sớm lại nhìn kim đồng hồ nhích dần, lại chờ đợi thời khắc nó tới. Thế mà tối đó chả có gì xảy ra cả. Em đợi đến hơn 1h vẫn chả thấy gì. Cả mấy hôm sau cũng thế, yên ắng lạ thường. Nhưng cái âm thanh trong đầu em thì lại xuất hiện: "người ở tro, sức khỏe đã đỡ chưa? / 住宿人,身体好了没).
1 tuần liền ngày nào em đi truyền dịch, sức khỏe đỡ hơn, thậm chí có thể đạp xe đi học được. Đến lớp thầy giáo ái ngại nhìn em bảo " Cậu bị bệnh rồi, đi khám bác sĩ đi" Em trả lời : "Em khám rồi, bác sĩ cũng cho thuốc rồi". Thày lại bảo: "Nhìn cậu chưa khỏe hẳn đâu, thôi về nghỉ đi, khỏe hẳn rồi hãy đến lớp". Em lại lóc cóc đạp xe về. Từ nhà đến trường cách khoảng 6 km. Tất nhiên về nhà thì buồn bỏ bu nên em vào thẳng luôn quán net, tối khuya mới về.
Cho đến lúc này sau vài ngày không thấy ông già và con chó trắng xuất hiện nữa, em càng tin rằng mình bị ảo giác do ở một mình, do ốm mệt. Đó là phản ứng của trí não khi mình quá cô đơn mà thôi. Nên em cũng mặc kệ cái giọng nói trong đầu với những câu hỏi đi hỏi lại nhàm chán. Đúng lúc đấy thằng bạn em nó rủ về ở chung cùng nó. Nói thật là cũng ko thân lắm, nó ở với bạn gái nữa nên em cũng ngại. Thực ra thì cũng vì hết tiền nên nó mới rủ em ở cùng, nó vừa chuyển nhà, đóng tiền nhà với tiền cọc xong thì hết tiền. Rủ em về ở cùng để chia tiền nhà thì cũng có thêm 1 khoản. Em vì ngại nên suy nghĩ mấy ngày mới đồng ý, cũng vì ở một mình thì buồn lắm, mà cũng ghê nữa, ốm phát nữa nằm đấy thì ai chăm. Rồi bọn kia mà kéo đến nữa thì làm sao, còn tiền nhà, tiền cọc nữa, bỏ là mất. Cuối cùng thì em cũng chuyển nhà, bỏ cọc, bỏ luôn hơn 2 tháng tiền nhà.
Trước mấy hôm chuyển đi, cái giọng nói trong đầu em xuất hiện, nhưng lại hỏi "người ở trọ, cậu muốn rời đi à" rồi " người ở trọ, cậu không thích ở đây nữa sao". Đặc biệt mấy hôm cuối cùng trong đầu em luôn xuất hiện một dãy số là ngày 2x tháng 6 (em ko nhớ rõ ngày bao nhiêu, 25 hay 27 gì đó), và giọng nói đó bảo em hãy ghi nhớ kĩ ngày đó. Lúc đó là tháng 11 gần cuối năm.
Hôm dọn nhà chuyển đi, tự nhiên có một cảm giác lưu luyến khó tả, kiểu như mình sắp xa cách một người thân nào đó, nhưng em cũng chỉ nghĩ, mình ở lâu 1 mình nên sinh ra đa cảm thôi.
Em dọn về ở với bạn hơn 1 tháng đến lúc được nghỉ tết. Đúng là vui, vui vô cùng luôn. Nhưng thỉnh thoảng lại xảy ra va chạm, bạn em ghen bóng ghen gió nên em quyết ở cùng nốt đến lúc về ra tết sang thì lại chuyển nhà tiếp.
Mọi chuyện có lẽ thế là xong, cho đến khi về đến Việt Nam, lúc đó em mới ngồi kể lại cho Mẹ và em gái tất cả mọi chuyện kể cả chuyện em vì quá cô đơn và mệt nên hoang tưởng ra ma quỷ như thế nào. Ai ngờ, nghe xong, Mẹ em im lặng trầm ngâm không nói gì. Còn con em gái thì kể cho em một chuyện làm em tin rằng, tất cả những chuyện xảy ra ở căn nhà đó không phải do em tưởng tượng ra, em không bị hoang tưởng, nó có thật.

Rảnh em sẽ kể tiếp ạ.
 

sunny_smile

Xe tải
Biển số
OF-551269
Ngày cấp bằng
19/1/18
Số km
375
Động cơ
159,001 Mã lực
Tuổi
43
Chuyện của cụ hahoi518 làm em nhớ đến 1 chuyện rất kỳ lạ xảy ra cách đây mấy tháng trong 1 chuyến em đi Trung Quốc. Công ty em có mỗi mình em đi nên xếp riêng 1 phòng 2 giường. Đêm đầu tiên đến khách sạn muộn và cũng mệt nên ngủ sớm. Đêm thứ 2 cũng không vấn đề gì. Đêm cuối cùng ở khách sạn đó, lúc hơn 23h30 em bắt đầu ngủ. Vừa ngủ lơ mơ được 1 lúc thì giật mình choảng tỉnh do nghe thấy tiếng nước như có người trong nhà tắm vậy, rõ lắm luôn, em tỉnh và mở mắt ra thì lại không nghe thấy gì nữa. Mệt quá em nhắm mắt lại để ngủ tiếp, lại vừa lơ mơ được chút thì nghe tiếng thì thầm "Em là Lý..... (1 tên Trung Quốc có 3 chữ) giúp đỡ các anh chị". Ôi giời em hoảng quá bừng mở mắt ra nhưng không thấy ai. Sợ nhưng tự trấn an và niệm nam mô a di đà phật. Hu hu, không hiểu sao em có thể bình tĩnh vượt qua được.
 

DAEWOO_LABO

Xe tải
Biển số
OF-92842
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
325
Động cơ
406,140 Mã lực
Em xin tiếp câu chuyện ở TQ

Những ai đã từng một mình tha hương mới thấm được cảm giác cô độc nơi xứ người thế nào. Đặc biệt là mùa đông, lạnh thấu buốt vào cả trong tim.
Ra đến đường trời lạnh vắng tanh. Em men bám theo hàng cây ven đường, lúc nào mệt quá thì dựa vào gốc cây ngồi nghỉ, gió thổi lạnh từng cơn, cây cối rụng hết lá làm cảnh vật càng thêm tiêu điều. Mỗi lần thấy ai là phụ nữ xách túi đồ đi qua là thấy tủi thân ghê gớm. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh các bà, các mẹ đó đi chợ đem đồ ăn về chuẩn bị bữa cơm nóng hổi cho chồng cho con, cả nhà quây quần bên mâm cơm thật là ấm áp biết bao. Còn mình thì thui thủi một mình, không người thân, không bạn bè, giờ có nằm xuống đây chắc cũng chẳng ai biết mình là ai. Nghĩ đến đây em càng quyết tâm hơn, cần cố gắng hơn nữa, mệt cũng phải cố và cũng vì mình chỉ có một mình ở đây, mình mà không cố thì chả ai cố thay cho mình cả.
Cuối cùng thì em cũng đến được chợ, chợ dân sinh cũng giống bên mình ấy ạ. Mua được hơn 1 cân thịt bò, 2 kg khoai tây, vài củ cà rốt. Định mua thêm ít gạo nhưng sợ xách về ko nổi nên thôi. Xách có tý đồ thế thôi mà lúc đó cảm giác như trĩu cả vai xuống vậy. Hành trình đi về nghĩ đến đã oải, thêm đống đồ lại phải leo cầu thang lên 7 tầng lầu nữa chứ, nhưng kệ, đến đâu thì đến, cứ đi thôi. Trên đường về em phải ngồi dựa gốc cây nghỉ 3 lần, trong đó có 1 lần ngồi tựa gốc cây xong, gió thiu thiu thổi, rồi cứ lịm dần lúc nào không hay, một lúc sau thì tỉnh dậy, vẫn chỉ có mình mình, túi đồ còn nguyên, lại đứng dậy đi tiếp.
Về đến khu tập thể nghĩ đến cảnh leo 7 tầng cầu thang không biết mình leo nổi không, em tự nhủ, cứ leo 2 tầng nghỉ một lần thể nào cũng đến nơi. Vậy là leo, leo một mạch luôn không nghỉ, cũng vì đói quá, tay sách đống đồ ăn, cứ nghĩ tới cảnh phủ phê đánh chén là sướng rơn rồi. Về đến phòng, em vứt đồ đấy, ngồi ghế sofa nghỉ, thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã hơn 2h trưa. Vội lục tục lôi đồ ra chuẩn bị. Nước từ vòi lạnh ghê người, vừa chạm vào cái đã rụt tay lại ngay, cái lạnh từ tay nó lan buốt lên tận cổ rồi đầu làm căng cứng cả thái dương. Em đổ tất thịt lẫn khoai tây, cà rốt vào nồi cơm điện rồi cắm để đấy, chui vào giường nằm, ngủ luôn một mạch đến chiều. Lúc dậy thì trời tối xẩm, mở vung ra, sao mà cái mùi thức ăn thơm đến thế, cái nóng tỏa ra phả hơi ấm cả mặt lẫn ruột gan.
Em chơi luôn 2 bát. Thịt ninh cũng mềm, khoai tây bở nên dễ nuốt không phải nhai nhiều. Ăn xong ngồi nghĩ vẩn vơ lại sợ. Sợ đến tối khuya, sợ cái cảnh trời đang dần tối sẫm lại. Nhưng không còn sợ chết nhiều nữa, vì biết mình sống rồi.
Tối hôm đấy 8h là em đã trong chăn rồi, nhắm mắt lại cố ngủ mãi mà ko được. Thế nào mà đến 10h hơn đói quá lại mò dậy ăn tiếp. Ăn xong no quá ngồi phòng khách vừa nhìn đồng hồ kim chỉ giờ nhích dần về số 11 càng run tợn. Thế nên ngồi nghỉ lúc em chui luôn vào chăn chùm kín mít. Mà cái kiểu cố mà ngủ thì càng khó ngủ, cũng một phần vì no nữa, tràn trọc mãi. Đến khuya tò mò quá mà không giám hé chăn ra. Đợi mãi mà thằng tý hon kia chả đến, không thấy nhảy nhót gì cả. Đợi lâu căng thẳng đầu óc quá, em liều mở chăn ra thì... Ối giờ ơi!

Con chó vẫn ngồi y chỗ cũ, mắt ngước nên nhìn thẳng mặt mình, rửng rưng chả biểu lộ thái độ gì cả. Còn góc nhà thì ông già vẫn đứng đấy, cũng lặng lẽ không nhúc nhích chỉ nhìn về phía em một cách như là chăm chú lắm. Em trùm chăn lại, rồi lại hé ra nhìn mấy lần, vẫn vậy. Em đánh liều hở hẳn chăn ra nhìn kĩ hai thực thể đó. Đầu tiên là ông già, lưng hơi còng, nhưng dáng vẻ chẳng có gì là có ác ý đe dọa cả, có vẻ ông ấy lưng còng nhưng đứng đấy không cần gậy chống gì cả. Còn con chó, vì nó màu trắng lại ở ngay gần nên em nhìn rõ hơn. Kiểu giống chó ta nhưng còn nhỏ, tầm 4,5 tháng tuổi, bé như bắp đùi. Nó hôm nay cứ ngồi yên một tư thế không đổi nghểnh cổ nhìn. Nhìn chán em lại đắp chăn ngủ tiếp. Ngủ luôn một mạch đến sáng không mộng mị gì.
Cái nồi canh hầm đấy em ăn hơn 2 ngày mới hết. Đúng là đói ăn gì cũng ngon. Ngay sáng hôm sau sức khỏe đỡ hơn, em gọi điện về cho gia đình. Mẹ với em gái trách em sao hơn tuần mà ko gọi về. Em thông báo vắn tắt tình hình tất nhiên là dấu nhẹm chuyện ma mãnh. Chiều hôm đó lại sức, em ra trạm y tế gần đó khám. Nói được 2 câu: "tôi bị bệnh, tôi là người Việt Nam" là hết. Bác sĩ với y tá nhiệt tình lắm, bắt ở lại truyền dịch, lần đầu tiên từ khi ốm lại cảm thấy ấm áp tình người nên cảm động lắm. Cô bé y tá còn trêu em nữa, nhưng mình chả hiểu gì cả. Cô ấy cứ đứng ở cửa phòng vừa hát vừa nghịch điện thoại và cũng để trông em nữa. Cả phòng bệnh có 6 giường mà mỗi mình em nằm. Truyền hơn 2 tiếng thì xong. Bác sĩ cho thuốc bảo đem về uống, hẹn mai lại qua truyền tiếp. Bà bác sĩ nói mãi mà em ko hiểu, phải dùng cả tay ra hiệu và cơm vào miệng rồi bảo sau nhé, ý là uống sau ăn.
Tối hôm đó em lại lên giường sớm lại nhìn kim đồng hồ nhích dần, lại chờ đợi thời khắc nó tới. Thế mà tối đó chả có gì xảy ra cả. Em đợi đến hơn 1h vẫn chả thấy gì. Cả mấy hôm sau cũng thế, yên ắng lạ thường. Nhưng cái âm thanh trong đầu em thì lại xuất hiện: "người ở tro, sức khỏe đã đỡ chưa? / 住宿人,身体好了没).
1 tuần liền ngày nào em đi truyền dịch, sức khỏe đỡ hơn, thậm chí có thể đạp xe đi học được. Đến lớp thầy giáo ái ngại nhìn em bảo " Cậu bị bệnh rồi, đi khám bác sĩ đi" Em trả lời : "Em khám rồi, bác sĩ cũng cho thuốc rồi". Thày lại bảo: "Nhìn cậu chưa khỏe hẳn đâu, thôi về nghỉ đi, khỏe hẳn rồi hãy đến lớp". Em lại lóc cóc đạp xe về. Từ nhà đến trường cách khoảng 6 km. Tất nhiên về nhà thì buồn bỏ bu nên em vào thẳng luôn quán net, tối khuya mới về.
Cho đến lúc này sau vài ngày không thấy ông già và con chó trắng xuất hiện nữa, em càng tin rằng mình bị ảo giác do ở một mình, do ốm mệt. Đó là phản ứng của trí não khi mình quá cô đơn mà thôi. Nên em cũng mặc kệ cái giọng nói trong đầu với những câu hỏi đi hỏi lại nhàm chán. Đúng lúc đấy thằng bạn em nó rủ về ở chung cùng nó. Nói thật là cũng ko thân lắm, nó ở với bạn gái nữa nên em cũng ngại. Thực ra thì cũng vì hết tiền nên nó mới rủ em ở cùng, nó vừa chuyển nhà, đóng tiền nhà với tiền cọc xong thì hết tiền. Rủ em về ở cùng để chia tiền nhà thì cũng có thêm 1 khoản. Em vì ngại nên suy nghĩ mấy ngày mới đồng ý, cũng vì ở một mình thì buồn lắm, mà cũng ghê nữa, ốm phát nữa nằm đấy thì ai chăm. Rồi bọn kia mà kéo đến nữa thì làm sao, còn tiền nhà, tiền cọc nữa, bỏ là mất. Cuối cùng thì em cũng chuyển nhà, bỏ cọc, bỏ luôn hơn 2 tháng tiền nhà.
Trước mấy hôm chuyển đi, cái giọng nói trong đầu em xuất hiện, nhưng lại hỏi "người ở trọ, cậu muốn rời đi à" rồi " người ở trọ, cậu không thích ở đây nữa sao". Đặc biệt mấy hôm cuối cùng trong đầu em luôn xuất hiện một dãy số là ngày 2x tháng 6 (em ko nhớ rõ ngày bao nhiêu, 25 hay 27 gì đó), và giọng nói đó bảo em hãy ghi nhớ kĩ ngày đó. Lúc đó là tháng 11 gần cuối năm.
Hôm dọn nhà chuyển đi, tự nhiên có một cảm giác lưu luyến khó tả, kiểu như mình sắp xa cách một người thân nào đó, nhưng em cũng chỉ nghĩ, mình ở lâu 1 mình nên sinh ra đa cảm thôi.
Em dọn về ở với bạn hơn 1 tháng đến lúc được nghỉ tết. Đúng là vui, vui vô cùng luôn. Nhưng thỉnh thoảng lại xảy ra va chạm, bạn em ghen bóng ghen gió nên em quyết ở cùng nốt đến lúc về ra tết sang thì lại chuyển nhà tiếp.
Mọi chuyện có lẽ thế là xong, cho đến khi về đến Việt Nam, lúc đó em mới ngồi kể lại cho Mẹ và em gái tất cả mọi chuyện kể cả chuyện em vì quá cô đơn và mệt nên hoang tưởng ra ma quỷ như thế nào. Ai ngờ, nghe xong, Mẹ em im lặng trầm ngâm không nói gì. Còn con em gái thì kể cho em một chuyện làm em tin rằng, tất cả những chuyện xảy ra ở căn nhà đó không phải do em tưởng tượng ra, em không bị hoang tưởng, nó có thật.

Rảnh em sẽ kể tiếp ạ.
Đang hóng vụ dãy số 2x tháng 6 của cụ như thế nào
 

China33

Xe hơi
Biển số
OF-506622
Ngày cấp bằng
25/4/17
Số km
119
Động cơ
184,792 Mã lực
Tuổi
37
tay cụ giống tay e thế,lại số vất vả rồi.
Em là mợ ạ. Công nhận vất vả cụ nhỉ. Ko chỉ vất vả cho mình mà vì người thân nữa. Hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Cố gắng giữ cho tâm mình trong sạch là được.
 

tazan_90

Xe tăng
Biển số
OF-423578
Ngày cấp bằng
19/5/16
Số km
1,857
Động cơ
238,993 Mã lực
Tuổi
42
Em là mợ ạ. Công nhận vất vả cụ nhỉ. Ko chỉ vất vả cho mình mà vì người thân nữa. Hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Cố gắng giữ cho tâm mình trong sạch là được.
e là boy nhưng tay giống mợ lắm,nếu ko nhầm thì mợ lận đận về đường học hành.
 

quanghuy234

Xe hơi
Biển số
OF-386506
Ngày cấp bằng
10/10/15
Số km
114
Động cơ
241,060 Mã lực
Tuổi
39
Các cụ có tin vào chuyện gọi hồn không ạ?
Nhiều khi cũng tin tâm linh, nhưng sao gọi hồn e thấy cứ không chuẩn vậy nhỉ?
 

China33

Xe hơi
Biển số
OF-506622
Ngày cấp bằng
25/4/17
Số km
119
Động cơ
184,792 Mã lực
Tuổi
37
e là boy nhưng tay giống mợ lắm,nếu ko nhầm thì mợ lận đận về đường học hành.
Dạ ko ạ. Học hành thì từ nhỏ đến cấp 3, em có kết quả khá tốt. Hầu như thầy cô, bạn bè đều quý mến. Sau vào ĐH thì em chọn nhầm ngành, ko phù hợp với em chút nào. Nên ra trường, em làm trái ngành. Trong công việc, em cũng được các sếp đánh giá tốt; nhưng lại hay bị thị phi. Lương ko cao lắm, nhưng như cụ Dũng nói: em ko dư đc xíu nào hết, vì khi nào cũng có chuyện để lo.
 

tazan_90

Xe tăng
Biển số
OF-423578
Ngày cấp bằng
19/5/16
Số km
1,857
Động cơ
238,993 Mã lực
Tuổi
42
Dạ ko ạ. Học hành thì từ nhỏ đến cấp 3, em có kết quả khá tốt. Hầu như thầy cô, bạn bè đều quý mến. Sau vào ĐH thì em chọn nhầm ngành, ko phù hợp với em chút nào. Nên ra trường, em làm trái ngành. Trong công việc, em cũng được các sếp đánh giá tốt; nhưng lại hay bị thị phi. Lương ko cao lắm, nhưng như cụ Dũng nói: em ko dư đc xíu nào hết, vì khi nào cũng có chuyện để lo.
hihi ko giữ dc tiền,những nét đuognừ chính củ mợ giong y e,chỉ khác e có nốt ruồi giữa bàn tay nhưng giờ mờ lắm rồi,đi làm thì toàn gặp chuyện gì vặt vãnh,lương ko cao.
 

tuantab

Xe tăng
Biển số
OF-147549
Ngày cấp bằng
29/6/12
Số km
1,916
Động cơ
380,409 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Em xin tiếp câu chuyện ở TQ

Những ai đã từng một mình tha hương mới thấm được cảm giác cô độc nơi xứ người thế nào. Đặc biệt là mùa đông, lạnh thấu buốt vào cả trong tim.
Ra đến đường trời lạnh vắng tanh. Em men bám theo hàng cây ven đường, lúc nào mệt quá thì dựa vào gốc cây ngồi nghỉ, gió thổi lạnh từng cơn, cây cối rụng hết lá làm cảnh vật càng thêm tiêu điều. Mỗi lần thấy ai là phụ nữ xách túi đồ đi qua là thấy tủi thân ghê gớm. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh các bà, các mẹ đó đi chợ đem đồ ăn về chuẩn bị bữa cơm nóng hổi cho chồng cho con, cả nhà quây quần bên mâm cơm thật là ấm áp biết bao. Còn mình thì thui thủi một mình, không người thân, không bạn bè, giờ có nằm xuống đây chắc cũng chẳng ai biết mình là ai. Nghĩ đến đây em càng quyết tâm hơn, cần cố gắng hơn nữa, mệt cũng phải cố và cũng vì mình chỉ có một mình ở đây, mình mà không cố thì chả ai cố thay cho mình cả.
Cuối cùng thì em cũng đến được chợ, chợ dân sinh cũng giống bên mình ấy ạ. Mua được hơn 1 cân thịt bò, 2 kg khoai tây, vài củ cà rốt. Định mua thêm ít gạo nhưng sợ xách về ko nổi nên thôi. Xách có tý đồ thế thôi mà lúc đó cảm giác như trĩu cả vai xuống vậy. Hành trình đi về nghĩ đến đã oải, thêm đống đồ lại phải leo cầu thang lên 7 tầng lầu nữa chứ, nhưng kệ, đến đâu thì đến, cứ đi thôi. Trên đường về em phải ngồi dựa gốc cây nghỉ 3 lần, trong đó có 1 lần ngồi tựa gốc cây xong, gió thiu thiu thổi, rồi cứ lịm dần lúc nào không hay, một lúc sau thì tỉnh dậy, vẫn chỉ có mình mình, túi đồ còn nguyên, lại đứng dậy đi tiếp.
Về đến khu tập thể nghĩ đến cảnh leo 7 tầng cầu thang không biết mình leo nổi không, em tự nhủ, cứ leo 2 tầng nghỉ một lần thể nào cũng đến nơi. Vậy là leo, leo một mạch luôn không nghỉ, cũng vì đói quá, tay sách đống đồ ăn, cứ nghĩ tới cảnh phủ phê đánh chén là sướng rơn rồi. Về đến phòng, em vứt đồ đấy, ngồi ghế sofa nghỉ, thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã hơn 2h trưa. Vội lục tục lôi đồ ra chuẩn bị. Nước từ vòi lạnh ghê người, vừa chạm vào cái đã rụt tay lại ngay, cái lạnh từ tay nó lan buốt lên tận cổ rồi đầu làm căng cứng cả thái dương. Em đổ tất thịt lẫn khoai tây, cà rốt vào nồi cơm điện rồi cắm để đấy, chui vào giường nằm, ngủ luôn một mạch đến chiều. Lúc dậy thì trời tối xẩm, mở vung ra, sao mà cái mùi thức ăn thơm đến thế, cái nóng tỏa ra phả hơi ấm cả mặt lẫn ruột gan.
Em chơi luôn 2 bát. Thịt ninh cũng mềm, khoai tây bở nên dễ nuốt không phải nhai nhiều. Ăn xong ngồi nghĩ vẩn vơ lại sợ. Sợ đến tối khuya, sợ cái cảnh trời đang dần tối sẫm lại. Nhưng không còn sợ chết nhiều nữa, vì biết mình sống rồi.
Tối hôm đấy 8h là em đã trong chăn rồi, nhắm mắt lại cố ngủ mãi mà ko được. Thế nào mà đến 10h hơn đói quá lại mò dậy ăn tiếp. Ăn xong no quá ngồi phòng khách vừa nhìn đồng hồ kim chỉ giờ nhích dần về số 11 càng run tợn. Thế nên ngồi nghỉ lúc em chui luôn vào chăn chùm kín mít. Mà cái kiểu cố mà ngủ thì càng khó ngủ, cũng một phần vì no nữa, tràn trọc mãi. Đến khuya tò mò quá mà không giám hé chăn ra. Đợi mãi mà thằng tý hon kia chả đến, không thấy nhảy nhót gì cả. Đợi lâu căng thẳng đầu óc quá, em liều mở chăn ra thì... Ối giờ ơi!

Con chó vẫn ngồi y chỗ cũ, mắt ngước nên nhìn thẳng mặt mình, rửng rưng chả biểu lộ thái độ gì cả. Còn góc nhà thì ông già vẫn đứng đấy, cũng lặng lẽ không nhúc nhích chỉ nhìn về phía em một cách như là chăm chú lắm. Em trùm chăn lại, rồi lại hé ra nhìn mấy lần, vẫn vậy. Em đánh liều hở hẳn chăn ra nhìn kĩ hai thực thể đó. Đầu tiên là ông già, lưng hơi còng, nhưng dáng vẻ chẳng có gì là có ác ý đe dọa cả, có vẻ ông ấy lưng còng nhưng đứng đấy không cần gậy chống gì cả. Còn con chó, vì nó màu trắng lại ở ngay gần nên em nhìn rõ hơn. Kiểu giống chó ta nhưng còn nhỏ, tầm 4,5 tháng tuổi, bé như bắp đùi. Nó hôm nay cứ ngồi yên một tư thế không đổi nghểnh cổ nhìn. Nhìn chán em lại đắp chăn ngủ tiếp. Ngủ luôn một mạch đến sáng không mộng mị gì.
Cái nồi canh hầm đấy em ăn hơn 2 ngày mới hết. Đúng là đói ăn gì cũng ngon. Ngay sáng hôm sau sức khỏe đỡ hơn, em gọi điện về cho gia đình. Mẹ với em gái trách em sao hơn tuần mà ko gọi về. Em thông báo vắn tắt tình hình tất nhiên là dấu nhẹm chuyện ma mãnh. Chiều hôm đó lại sức, em ra trạm y tế gần đó khám. Nói được 2 câu: "tôi bị bệnh, tôi là người Việt Nam" là hết. Bác sĩ với y tá nhiệt tình lắm, bắt ở lại truyền dịch, lần đầu tiên từ khi ốm lại cảm thấy ấm áp tình người nên cảm động lắm. Cô bé y tá còn trêu em nữa, nhưng mình chả hiểu gì cả. Cô ấy cứ đứng ở cửa phòng vừa hát vừa nghịch điện thoại và cũng để trông em nữa. Cả phòng bệnh có 6 giường mà mỗi mình em nằm. Truyền hơn 2 tiếng thì xong. Bác sĩ cho thuốc bảo đem về uống, hẹn mai lại qua truyền tiếp. Bà bác sĩ nói mãi mà em ko hiểu, phải dùng cả tay ra hiệu và cơm vào miệng rồi bảo sau nhé, ý là uống sau ăn.
Tối hôm đó em lại lên giường sớm lại nhìn kim đồng hồ nhích dần, lại chờ đợi thời khắc nó tới. Thế mà tối đó chả có gì xảy ra cả. Em đợi đến hơn 1h vẫn chả thấy gì. Cả mấy hôm sau cũng thế, yên ắng lạ thường. Nhưng cái âm thanh trong đầu em thì lại xuất hiện: "người ở tro, sức khỏe đã đỡ chưa? / 住宿人,身体好了没).
1 tuần liền ngày nào em đi truyền dịch, sức khỏe đỡ hơn, thậm chí có thể đạp xe đi học được. Đến lớp thầy giáo ái ngại nhìn em bảo " Cậu bị bệnh rồi, đi khám bác sĩ đi" Em trả lời : "Em khám rồi, bác sĩ cũng cho thuốc rồi". Thày lại bảo: "Nhìn cậu chưa khỏe hẳn đâu, thôi về nghỉ đi, khỏe hẳn rồi hãy đến lớp". Em lại lóc cóc đạp xe về. Từ nhà đến trường cách khoảng 6 km. Tất nhiên về nhà thì buồn bỏ bu nên em vào thẳng luôn quán net, tối khuya mới về.
Cho đến lúc này sau vài ngày không thấy ông già và con chó trắng xuất hiện nữa, em càng tin rằng mình bị ảo giác do ở một mình, do ốm mệt. Đó là phản ứng của trí não khi mình quá cô đơn mà thôi. Nên em cũng mặc kệ cái giọng nói trong đầu với những câu hỏi đi hỏi lại nhàm chán. Đúng lúc đấy thằng bạn em nó rủ về ở chung cùng nó. Nói thật là cũng ko thân lắm, nó ở với bạn gái nữa nên em cũng ngại. Thực ra thì cũng vì hết tiền nên nó mới rủ em ở cùng, nó vừa chuyển nhà, đóng tiền nhà với tiền cọc xong thì hết tiền. Rủ em về ở cùng để chia tiền nhà thì cũng có thêm 1 khoản. Em vì ngại nên suy nghĩ mấy ngày mới đồng ý, cũng vì ở một mình thì buồn lắm, mà cũng ghê nữa, ốm phát nữa nằm đấy thì ai chăm. Rồi bọn kia mà kéo đến nữa thì làm sao, còn tiền nhà, tiền cọc nữa, bỏ là mất. Cuối cùng thì em cũng chuyển nhà, bỏ cọc, bỏ luôn hơn 2 tháng tiền nhà.
Trước mấy hôm chuyển đi, cái giọng nói trong đầu em xuất hiện, nhưng lại hỏi "người ở trọ, cậu muốn rời đi à" rồi " người ở trọ, cậu không thích ở đây nữa sao". Đặc biệt mấy hôm cuối cùng trong đầu em luôn xuất hiện một dãy số là ngày 2x tháng 6 (em ko nhớ rõ ngày bao nhiêu, 25 hay 27 gì đó), và giọng nói đó bảo em hãy ghi nhớ kĩ ngày đó. Lúc đó là tháng 11 gần cuối năm.
Hôm dọn nhà chuyển đi, tự nhiên có một cảm giác lưu luyến khó tả, kiểu như mình sắp xa cách một người thân nào đó, nhưng em cũng chỉ nghĩ, mình ở lâu 1 mình nên sinh ra đa cảm thôi.
Em dọn về ở với bạn hơn 1 tháng đến lúc được nghỉ tết. Đúng là vui, vui vô cùng luôn. Nhưng thỉnh thoảng lại xảy ra va chạm, bạn em ghen bóng ghen gió nên em quyết ở cùng nốt đến lúc về ra tết sang thì lại chuyển nhà tiếp.
Mọi chuyện có lẽ thế là xong, cho đến khi về đến Việt Nam, lúc đó em mới ngồi kể lại cho Mẹ và em gái tất cả mọi chuyện kể cả chuyện em vì quá cô đơn và mệt nên hoang tưởng ra ma quỷ như thế nào. Ai ngờ, nghe xong, Mẹ em im lặng trầm ngâm không nói gì. Còn con em gái thì kể cho em một chuyện làm em tin rằng, tất cả những chuyện xảy ra ở căn nhà đó không phải do em tưởng tượng ra, em không bị hoang tưởng, nó có thật.

Rảnh em sẽ kể tiếp ạ.
Chuyện cụ tuyệt quá,em kính cụ 1 lý.
 

radiogaga

Xe điện
Biển số
OF-177394
Ngày cấp bằng
18/1/13
Số km
3,323
Động cơ
367,202 Mã lực
Cái này em mới dọn về nhà mới đã thấy treo ở cửa, cũng thắc mắc nhưng bận quá nên lúc nhớ lúc quên, hỏi chị chủ nhà cũ bảo là bùa bình an may mắn nhưng cũng ko biết có nên để lại không nữa. Nhờ các cụ chỉ giúp.



Cơ bản cành Phan gọi vong nó sẽ trông thế này và được treo trên 1 cành tre nhỏ
 
Chỉnh sửa cuối:

radiogaga

Xe điện
Biển số
OF-177394
Ngày cấp bằng
18/1/13
Số km
3,323
Động cơ
367,202 Mã lực
công nhận là nhiều lúc cũng có những linh cảm báo trước các cụ ạ. đêm hôm ấy 8/1/2015 cháu thức đêm dạy đi vệ sinh. bình thường chẳng sao tự dưng hôm ấy nhìn thấy cái đèn ngủ này như hình mặt người ngửa lên trời. cháu cũng hơi lạ lạ chụp lại cái ảnh này.



mấy ngày sau là 14/1/2015, được tin thông báo bố mất. chắc ông cụ báo trước vài ngày. hình ảnh trên có thể là khuôn mặt ngửa lên trời thở dài
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,945
Động cơ
867,870 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Em hóng chuyện Kụ @hanoi518 với các Kụ Mợ ạ

Dần dần theo các câu chuyện diễn tiến, kể cả các câu chuyện mà em sẽ kể lần lượt.... Các Kụ Mợ sẽ phần nào cảm nhận thấy, dường như mọi sự việc đều có những sợi dây liên hệ .....
 

trasuanong

Xe tải
Biển số
OF-135779
Ngày cấp bằng
24/3/12
Số km
364
Động cơ
353,798 Mã lực
Dính vào bùa ngải thì nên thận trọng. Hỏi cặn kẽ nhà chủ đấy là bùa gì, có tác dụng gì, dán lên thời điểm nào, nếu hỏi luôn đc Thầy nào dán là tốt nhất kụ nhé

Về cơ bản, để bình an may mắn thì cứ thuận tự nhiên, thành tâm là ổn, không cần phải bùa trấn gì hết

Đã dán bùa thì có căn nguyên, rất cần thận trọng, không tự ý gỡ bỏ Kụ nhá
Vâng cảm ơn cụ e tính cứ để đó, ko làm gì cả, từ lúc về nhà mới e ăn ngon ngủ khỏe, mọi chuyện ok nên cũng yên tâm.

Cụ Radio ơi e thấy kiểu cùng 1 loại chữ nhưng khác nhau, chắc ý nghĩa cũng khác. E cứ để xem sao.
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,945
Động cơ
867,870 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Vâng cảm ơn cụ e tính cứ để đó, ko làm gì cả, từ lúc về nhà mới e ăn ngon ngủ khỏe, mọi chuyện ok nên cũng yên tâm.

Cụ Radio ơi e thấy kiểu cùng 1 loại chữ nhưng khác nhau, chắc ý nghĩa cũng khác. E cứ để xem sao.
Hai bùa đó hoàn toàn khác nhau mà Kụ ơi

Em xin nhắc lại là riêng về bùa, việc xử lý nó phải cực kỳ thận trọng... Tương tự như thấy nền nhà trồi lên quả bom nổ chậm, thì phải biết nó là bom của nước nào, chủng loại gì, cách gỡ thế nào, nằm đó bao lâu . ..
 

trasuanong

Xe tải
Biển số
OF-135779
Ngày cấp bằng
24/3/12
Số km
364
Động cơ
353,798 Mã lực
Hụ,
Hai bùa đó hoàn toàn khác nhau mà Kụ ơi

Em xin nhắc lại là riêng về bùa, việc xử lý nó phải cực kỳ thận trọng... Tương tự như thấy nền nhà trồi lên quả bom nổ chậm, thì phải biết nó là bom của nước nào, chủng loại gì, cách gỡ thế nào, nằm đó bao lâu . ..
May quá e đã có lúc nghĩ trèo lên xé ra cho xong, giờ cụ nhắc nhở nên không dám nữa.
 

Ngonghinh

Xe tăng
Biển số
OF-52438
Ngày cấp bằng
8/12/09
Số km
1,604
Động cơ
570,248 Mã lực
Truyện hay và hấp dẫn, nhà cháu vào hóng tiếp ạ
 

mcv30

Xe điện
Biển số
OF-32555
Ngày cấp bằng
29/3/09
Số km
4,608
Động cơ
524,408 Mã lực
Nhiều chuyện kỳ dị quá.
Bản thân em khi đang bộ đội, đi uống rượu với vài thằng rồi về ngang qua nghĩa địa của người Mường ( thời điểm ấy vẫn còn tục chia của cho người chết) rồi cả bọn nằm hút thuốc mà vắt tay che mặt ngủ luôn đến sáng ! Hú hồn chẳng thấy hiện tượng gì.
Nghĩa trang này không quy hoạch và có con đường nhỏ đi qua. Bọn em nằm là khu mộ cũ rồi vì xung quang đầy cỏ.
 

tamata

Xe tải
Biển số
OF-62051
Ngày cấp bằng
16/4/10
Số km
398
Động cơ
441,721 Mã lực
Em thì chưa thấy bao giờ nhưng em trai em thì nó rất hay thấy người âm, chắc phải hợp vía thì mới nhìn thấy đúng không các cụ?
Đặc biệt là gần rằm tháng 7 nó càng hay nhìn thấy. Em kể 1 chuyện cách đây độ vài năm của nó.
Đợt đây sau khi viếng mộ ông ngoại em dưới Văn Điển về thì 1 tuần liền nó cứ mơ thấy có 1 bé gái học cấp 1 cứ về nhờ chú báo cho bố mẹ cháu xuống thắp hương và đốt thêm đồ lễ xuống cho cháu. Bé gái đấy còn báo địa chỉ nhà ở phố Hàm Long. Thằng em sau cả tuần mơ như thế thì gọi cho bà ngoại em nhờ người trong nghĩa trang kiểm tra xem thế nào. Cuối cùng thấy mộ của bé gái đấy cách mộ của ông ngoại em vài dãy. Sau đấy thì em trai em phải xin địa chỉ đến nhà bố mẹ bé gái đấy thắp hương thì mới không mơ thấy nữa các cụ ạ.
 

dũng mập

Xe tăng
Biển số
OF-152842
Ngày cấp bằng
15/8/12
Số km
1,355
Động cơ
364,422 Mã lực
Nơi ở
Số 54 ngõ 86 Chùa Hà, Cầu Giấy, Hà Nội
Website
www.facebook.com
quê cháu có đình làng bị phá từ thời cách mạng văn hoá của đảng những năm 50, giờ có ông chú chẳng may làm nhà vào cái nền đình nhưng không chính giữa điện, thì từ lúc làm nhà xong là bị ốm giờ liệt giường nhưng chưa đi, đến nay đã gần chục năm. đi xem các thầy thì đều bảo do làm nhà vào nền đình làng cũng đã xây miếu nhỏ để thờ nhưng vẫn không được. giờ làng cũng hay có kiểu ra đi là phải có cặp, mà đàn ông chết toàn độ tuổi trung niên.
Đình làng thường là nơi thờ Thành , thần, không phải nơi thờ phật, thường rất hay bị phá vào những năm cách mạng văn hóa, hệ lụy của nó để lại rất lớn, em nói luôn là tất cả những người ở trên cái đình, ao, giếng đều rất khó sống....ốm đau bệnh tật triền miên, đi khám ko ra bệnh luôn ý....E sẽ giải thích sau. Mua nhà nếu ko biết rõ cũng trở thành mua họa.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top