Cuộc sống kỳ diệu thật ấy các cụ/mợ nhỉ? Sau việc của A, chúng em lại gặp nhau do có nguồn trích lập dự phòng được bổ sung và gặp nhau tưng bừng để đứa thì xuất ngoại do chi nhánh làm ăn được; đứa thì được tăng nguồn thu và đứa thì trong đội dự bị Hội Người cao tuổi.
Nhấm nháy gặp nhau để bàn soạn cho đứa xuất ngoại là chính. Song nhân việc này, dây cà ra dây muống, lan man sang một lần đi thăm một hòn đảo. Ở đây, lại có chuyện để kể với thớt "Tâm linh"...
Lần đi ấy, cũng là chớp nhoáng chứ không có sự chuẩn bị. Đứa nào đứa nấy, xách theo mỗi cái vali. Bên trong cũng sơ sài và tranh thủ mang theo ít đồ ăn vặt. Bạn huýt sáo là lên đường, đúng theo chủ nghĩa "Fast" (nhưng không) "Furious".
Đêm đầu tiên trong đất liền, sau khi no nê xôi chè ẩm thực, mấy đứa về phòng xem tính đi đâu vào ngày mai. Em mệt quá nên trong lúc chìm vào giấc ngủ, vẫn thấy léo nhéo bên tai là mai dậy sớm đi ăn sáng, rồi đi tàu ra đảo. Cố vớt vát bằng sức cùng lực kiệt do cả ngày rong ruổi, em dặn vớt theo:
"Mai mình không đi ăn sáng nhé. Để ngủ cho lại sức, còn tranh thủ lên Otofun hớt tí chuyện" -

.
...
Vậy là hơn 8 giờ sáng, em mới bình minh. Phòng vắng hoe. Xong xuôi thủ tục, thì lên đường ra đảo.
Đi xe ra bến tàu chờ, người đã đông đúc tự bao giờ.
Nắng. Sóng vỗ vào bờ ì oạp. Những cây thông cao vút không đủ che nắng. Lấy vé và chờ đủ người để lên tàu. Tranh thủ, có chị xin số để hẹn nhau về cùng khi đoàn đủ người.
Bước chân lên tàu, cảm giác tròng trành nôn nao. Tàu có một la bàn để định phương vị. Áo phao được phát cho mọi người, số còn thừa để vào một góc nhỏ. Khách ngồi hai bên ghế, và cửa sổ tàu nhìn ra mênh mông biển nước. Mùi biển mặn mặn thoảng qua khi có luồng gió và nhanh chóng át đi các thứ mùi hỗn độn của mồ hôi, nước hoa và cả mùi nhang trên tàu đang đốt dở...
Phía hai bên thân tàu, sóng rẽ thành vệt nước trắng xoá. Rồi cũng đến hòn đảo mà chúng em muốn đến. Một vài người, không biết có duyên ở đây lâu hay chưa, họ mang đồ lễ rất cẩn thận và khi đến thì ngồi làm lễ rất lâu.
Trên hòn đảo có một ngôi đền. Đền thờ một vị thần. Có bộ đội cắm chốt trên đó và các anh (có vẻ) rất buồn vì cuộc sống tẻ nhạt. Ấy là khi trò chuyện với một người lính ở đó thì em biết. Chứ rừng và biển quanh mình, em lại thấy như thế là quá bình yên.
Hai người đi lễ quanh đền, em thì đi loanh quanh xem cây cối. Biển không mê lắm, nhưng cây cối thì lại rất say lòng. Cây cứ mọc đầy cả lối đi, rễ chắn ngang và tán lá thì ngút tầm mắt. Không khí dễ chịu vô cùng.
Quanh quẩn mãi trong những tán cây thì cũng đến giờ phải về. Trong lúc chờ tàu, mấy người xuống bãi đá và bắt con còng hay cáy gì đó để chơi. Vì tò mò cũng là giết thời gian, do lỡ chuyến.
Đá đủ các kiểu hình dáng, nên một bạn nảy ra ý mang mấy viên về trang trí. Chọn tới chọn lui, cũng được vài hòn đá có hình thù lạ mắt, sạch và tương đối đẹp.
Lững thững đi lên chờ tàu, trong tay vẫn cầm đá và hí hửng vì chuyến đi vừa vui lại còn có thứ mang về làm kỷ niệm. Bỗng một tiếng nói cất lên, rất chắc chắn:
"Các em đừng mang về. Anh nói thật. Mang về sau lại mất công ra trả lại".
"???"
Mặt đứa nào đứa nấy ngơ ngác.
"Bọn anh không giữ gì đâu. Nhưng nhiều người mang về rồi, lại phải ra đây để làm lễ trả lại mới yên. Cỏ cây, đất đá, nếu các em không tin thì cứ lấy gì tuỳ ý".
Nhìn sao và vạch, biết anh đeo hàm Thiếu tá. Lại là người của Quân đội thì hẳn là anh không nói đùa. Một người cự nự:
"Em nghĩ hòn đá thì có gì đâu, anh nhỉ?"
"Anh ở đây thì anh nói, em tin hay không, tuỳ em thôi".
Đến đây thì ai nấy đều bỏ lại. Vứt xuống bãi biển hoặc đặt ngay phía dưới chân. Không khí trầm hẳn lại...
Không có duyên gặp lại lần hai, em cũng không để ý anh bộ đội đi tàu nào vào đất liền. Nếu có duyên gặp lại, lại là lần thứ hai, nhất định là cần phải giữ...