- Biển số
- OF-627230
- Ngày cấp bằng
- 27/3/19
- Số km
- 832
- Động cơ
- 123,907 Mã lực
Cảm ơn cụ rất nhiều ạ. Đọc từng chữ cụ viết, em xúc động quá, rưng rưng... So với sự hi sinh, thử thách mà sự sống cái chết cách nhau một sợi tóc mỏng manh thế này, khó khăn của chúng em hiện thời có là gì. Cảm ơn cụ lần nữa đã tiếp thêm động lực cho em.Nào thì kể chuyện tâm linh :
Trong một trận đánh trên đường công tác mà tôi đã kể bên thớt kia. Lần đó tôi đã xác định chắc chắn sẽ gửi xác bên đất K. Toàn bộ anh em đã hy sinh, chỉ còn tôi và một anh bạn cùng nhập ngũ và cũng lính Hà nội. Địch có khoảng 6-7 tên với hỏa lực mạnh hơn hẳn. Hai bên chỉ cách nhau 4-50m. Chúng tôi nghe rõ tiếng chúng chửi Duôn. Phía trước chúng tôi là quân thù, đằng sau là cánh ruộng khô, xa hơn nữa là rừng cao su. Cánh đồng chạy dài theo quốc lộ.
Sau mấy phút đầu bị phục kích bất ngờ thì quân địch đã làm chủ tình hình. Tiểu đội cảnh vệ quân khu 7 đã hy sinh ngay từ loạt đạn đầu. Chiếc xe thứ hai bị cháy, mùi xăng dầu, mùi gạo cháy, mùi máu, thuốc súng quyện với nhau thành cái mùi chiến trận quen thuộc. Từng loạt RPD cày trên mặt đường nhựa hướng về phía chúng tôi. Nhìn sang ông bạn cách tôi vài m. Nó nấp sau ụ đất nhỏ, vẫn bình tĩnh nhả từng phát M79 về phía địch. Tôi lăn vài vòng về phía ông bạn, nó hất hàm hỏi tôi :
- Sao bây giờ mày ?
Tôi lắc đầu tuyệt vọng :
- Chẳng có cách nào đâu. Không chờ nổi đến lúc bọn chốt đường đến đâu. Chạy vào rừng cao su thì sẽ ăn đạn nát lưng ngay. Bọn này cũng khá lắm, không dễ đâu. Thôi cứ cầm cự được chút nào hay chút đó.
Lại một loạt trung liên bắn tới, đạn bay veo véo trên đầu hai thằng. Chúng tôi vội vàng lăn mỗi thằng một hướng. Nhờ chiếc xe tải chưa bị cháy che chắn nên khá an toàn. Không hiểu sao địch không dùng B41 thiêu nốt chiếc xe này ?
Sau khi nói chuyện với ông bạn xong thì tôi cũng xác định chắc chỉ vài phút nữa mình sẽ nằm lại đây. Không biết mình sẽ trúng đạn vào đầu hay vào ngực... Cũng không có cảm giác sợ hãi, chỉ thấy tiếc...mới 21 tuổi. Mà thôi, mấy thằng nằm kia cũng chỉ 18-19 thôi mà. Rồi hình ảnh người thân, bạn bè, tuổi thơ lướt nhanh qua đầu, cuối cùng là cô Út Tây Ninh. Uh, với cô ấy mình cũng hành động đúng. Vài phút nữa mình nằm lại đây rồi. Lắc đầu thật mạnh, hít một hơi thật sâu, mùi chiến trận lại xộc vào mũi, ngấm đến từng thớ thịt. Chợt thấy trận địa im lặng, tai như bị ù đi. Không nghe tiếng súng, đầu óc trống rỗng, phẳng lặng...Ôi, sao vậy ? Mình chết rồi sao ? Nhìn sang vẫn thấy ông bạn đang bắn, một sợi khói nhỏ vương trên đầu nòng súng. Tay tôi vẫn đều đều điểm xạ từng loạt ngắn. Khẩu AK vẫn giật nảy trên tay. Có lẽ vài giây sau thì các giác quan mới lại trở lại bình thường. Tiếng súng địch vẫn toang toác bắn sang. Nhưng từ lúc đó trong lòng tôi phẳng lặng như mặt hồ. Mọi động tác trở lên chính xác và nhanh nhẹn ( như con ro bot được lập trình). Liếc nhanh về phía bên phải, hai thằng Polpot cắp AK đang lò dò men theo bờ ruộng nhằm cắt đường chúng tôi rút vào rừng cao su. Mà rút làm sao được với 7-80m ruộng trống không có gì che chắn, phơi lưng trước mũi súng trung liên và AK. Bắn liên tiếp hai loạt đạn về phía hai thằng Polpot bắt chúng phải nằm ép xuống ruộng. Lăn hai vòng về sát ông bạn :
- Chết thì cũng phải khiêng theo 1-2 thằng PPolpot. Đừng để bị bắt sống.
Rút khẩu súng ngắn ra, lên đạn khóa an toàn, cắm vào bụng. Tôi nói tiếp :
- Giờ thì đằng nào cũng chết rồi. Liều chạy vào rừng cao su, may ra có thằng thoát. Thằng nào thoát thì sau này về báo cho gia đình. Giờ mày nghe tao. Lấy lựu đạn tấn công ra. Tao hô là ném tất, sau đó tranh thủ bắn càng nhiều càng tốt, dập đầu chúng nó xuống vài giây. Rồi cùng chạy về phía rừng, may thì sẽ thoát, còn không thì chấp nhận vài viên đạn vào lưng rồi nằm lại đây thôi.
Ông bạn nhìn tôi, mặt nó tái đi, mắt rưng rưng lặng lẽ gật đầu. Tôi biết khi hai mục tiêu chạy trên ruộng thì thường chúng sẽ tập trung bắn vào một người. Nếu tham lam bắn cả hai thì hỏa lực sẽ không tập trung, có thể một trong hai thằng sẽ sống sót. Và lúc đó tôi cũng chẳng còn nghĩ nhiều. Chỉ biết là 1-2' nữa là mình thanh thản nằm trên ruộng rồi. Lúc đó cảm giác bình an lắm, không lo âu, sợ hãi, hay nuối tiếc gì nữa.
Sau khi tung 4 quả lựu đạn về phía địch. Vì là lựu đạn tấn công nên nó nhỏ và nhẹ, ném đi được khá xa. Cả hai thằng bật dậy. Tôi bắn vài loạt AK, ông bạn nhanh tay thả hai trái M79. Đeo súng vào cổ. Rút khẩu súng ngắn cầm tay cả hai thằng quay lưng chạy thục mạng về phía sau. Chỉ vài giây sau, tiếng súng vang lên phía sau, đạn réo quanh mình, cắm phầm phập trên mặt ruộng. Vừa chạy tôi vừa nghĩ thầm: Ngã này...ngã này... Thời gian sao trôi chậm thế ? Sao chạy lâu vậy mà chưa vào tới rừng ?
Cuối cùng thì tôi cũng lao vào được vào cánh rừng cao su, chạy thêm chục m nữa. Nhảy ra sau một gốc cây cao su lớn, tháo khẩu AK xuống và lập tức nhả đạn về phía mấy thằng Polpot đã tràn sang phía chúng tôi nằm ban nãy. Địch vội nằm ẹp xuống ruộng. Cóc...oành... Cóc ...oành... Hai trái M79 rơi xuống đám Polpot đang nằm trên mặt ruộng, khói bụi mù mịt. Ôi, ông bạn còn bắn được là ổn rồi. Đưa mắt kiếm tìm, bắt gặp ánh mắt ông bạn cũng đang láo liên cách 20m. Vội giơ tay ra hiệu chui tiếp vào rừng. Cả hai thằng chạy sâu vào thêm 30m nữa và sẵn sàng chiến đấu nếu địch liều mạng mò vào. Hình như cũng biết không ăn được hai thằng lính VN, nên bọn chúng chửi rủa một hồi và rút đi. Tiếng chúng xa dần... Tôi quay ra ngồi dựa gốc cây. Rút bao Mai ra cắm một điếu vào mồm, bật lửa hút hơi thuốc lá sao ngon và sảng khoái vô cũng. Tất cả như một cơn ác mộng, thằng tôi lại sống sờ sờ đây.
Vứt một điếu thuốc cho ông bạn :
- Hút đi cho đỡ sợ mày
Vậy đó, 99% là sẽ chết. Nhưng rồi lại thoát. Chỉ bị một viên đạn xuyên bắp chân lúc chạy trên ruộng, mất chút máu không đáng kể.