Trong đám con vật nuôi trong nhà thì em khẳng định, chó - là loài khôn và hiểu biết nhất.
Tháng 2 năm 2023 em bắt nuôi 1 con chó poodle. Khi đi mua nó về thì F1 nhà em là người "đón tay" nó từ chủ cũ, vì thế, con chó này nó rất quấn thằng ku.
Hàng ngày ku cậu cho ăn và chơi đùa với nó, nó cũng nhanh chóng quên đi chủ cũ và bắt đầu học được những điều mới từ nơi ở mới, đặc biệt là mấy "từ khóa" mà em huấn luyện cho mà nó thực hiện khá thuần thục.
Nó lớn dần lên và bắt đầu biết trông nhà, phân biệt được khách với chủ nhưng nó lại cực kì "ghét" ông ngoại của F1, cảm thấy nó rất sợ khi ông ở nhà và cứ đi đâu về là hễ cắn sủa ầm ĩ như người lạ, cho dù thi thoảng ông cụ cũng bế nó và lấy đồ cho nó ăn.
Đến đoạn nó trưởng thành mới buồn cười, để giải quyết vấn đề sinh lý thì nó đứng ôm vào chổi lau sân bằng vải màn tuyn mà thúc nấy thúc để. Lưỡi thè ra và mấy lần thấy nó thở hổn hển sau lần hành sự giả tưởng!
Con Bom (poodle) thì được em thường xuyên tắm sấy. Em là người thứ 2 trong nhà nhà cũng rất bện hơi. Mà nó đánh hơi ghớm lắm, em đi đâu gần về đến nhà là nó đã biết và ra ngõ đứng chờ hoặc sủa toáng lên nếu bị nhốt trong lồng, cho dù em đi xe máy, xe đạp hoặc ô tô.
Một đêm cuối tháng 12 dương lịch. Em ngủ trên nhà nhưng nó sủa ầm ĩ, chắc nghĩ trong bụng kiểu sủa "chó cắn ma" thôi, nhưng lại thấy nó sủa nhiều hơn...Vợ em bị đánh thức bởi nó nên bảo em thả nó ra.
Thả đâu được tầm 15 phút thì nằm trên nhà nghe "Oắng" lên một tiếng rất to, sau đó là tiếng rên ù ù đầu ngõ, em gọi nhà em dậy và bảo chắc chó nhà mình bị đánh rồi. Nó lết về đến đầu ngõ bằng 2 chân trước, 2 chân sau thì lê lết không nhấc nổi được. Em ngồi ngó trên tầng 2 xuống nó lết vào sân nhà, mồm vẫn rên i ỉ. Chắc chắn rất đau!
Xuống với nó thì thấy rớt rãi đầy mồm, đau quá vẫn nhe răng ra rên, lấy khăn lau sạch cho nó rồi em lại nhốt vào lồng với ít nước uống, thức ăn. Kiểm tra trên cơ thể nó thì dưới bụng chỉ có một vệt quầng thâm - kiểu như tụ máu. Nó vào lồng và vẫn rên, nhưng tần số thấp dần và âm thanh cũng vậy.
Ngày hôm sau vẫn vậy, vẫn chăm sóc nó nhưng vẫn không ăn uống gì, bỏ cả bữa trưa rồi bữa tối.
Đêm (20h30) tối đó em đi uống rượu với đội thợ đang thi công công trình cho nhà em. Có xuống kiểm tra nó trước khi đi thì vẫn thấy nằm nghẹo sang một bên, vẫn rớt rãi nhưng sờ vào bụng thấy chướng lên, cơ thể nó thì tiết ra mùi gì tanh tanh, đoán chắc nó không qua được.
Đúng là nó không qua được thật! Tầm gần 24 giờ khuya em lên xem thì nó đã đi rồi, vẫn nằm nghẹo như lúc em đi và mắt đã nhắm chặt lại, hở đôi răng nanh...
Em báo với vợ em về sự ra đi của nó, có hỏi là có biết nó chết lúc nào không thì vợ em bảo không.
Nhưng em nghi nó "đi" lúc tầm 10h30 lắm, giữa lúc cao hứng tràn trề của bia rượu em có hỏi tuổi của mấy anh em thợ để tiện xưng hô, có đến 3/8 người tuổi Tuất. Có khi nào đúng lúc nói về tuổi chó thì đó cũng là lúc nó chào từ biệt em để chuyển kiếp.
Sáng hôm sau khi các F nhà em ngủ dậy em mới thông báo tình hình của chó Bom cho chúng biết, thống nhất là làm "đám ma" cho nó sau khi chúng tan học buổi chiều về.
Trong trưa hôm đó, em làm sạch lại cơ thể nó một chút. Rồi em dùng chính cái khăn hay lau khô cho mỗi lần tắm nó để quấn gọn gàng nó lại, em đặt vào 1 cái chậu nhựa và đợi bọn trẻ về.
Những đứa nhỏ đi học về và em giao việc đầy đủ, con bé nhỏ thì ngồi sau xe máy giữ cái chậu có con Bom, thằng anh thì đi xe đạp theo sau chở cái mai để đào huyệt mồ. Mấy bố con cùng nhau ra VAC của nhà để làm tang sự cho nó.
Em đào đất sâu tầm 50cm, độ rộng vừa đủ để nó nằm, cắt miếng lá chuối tươi dưới cùng, em đặt Bom xuống - chôn cùng nó là ít đồ ăn, đồ chơi nó thích. Em lấp đất dần lên, cả 2 đứa nhỏ nhà em cũng phụ giúp, vài phút thì con Bom cũng có "nhà mới" là một nấm mồ. Con nhỏ thì không sao nhưng thằng lớn khóc thành tiếng, nước mắt dàn dụa khi em bảo nói lời tạm biệt Bom đi.
Đặt 1 cành hoa dại trên mộ và thắp cho nó 1 nén hương, em cũng tạm biệt nó và mong nó được chuyển kiếp tốt hơn.
Thi thoảng xem lại nó qua mấy tấm hình chụp trên điện thoại. Bọn trẻ vẫn nghẹn ngào và nhầm lẫn con Kun mới nuôi cứ gọi nhầm là Bom.
Đấy, con Kun lại vừa sủa một tiếng đấy khi em đang viết về Bom.
Lúc này lại nhớ Bom...