Nước mắt
Hồi xưa nhà ông nội cháu ở trong một con ngõ không nhỏ thông từ phố Phùng Hưng sang phố Lý Nam Đế. Thầy cháu kể rằng ở ngõ đó có nghề làm hương nhưng thực chất là không làm mà đi thuê nơi khác làm rồi về phơi đầy ở vỉa hè dưới chân đường tàu hỏa phố Phùng Hưng. Người dân trong con ngõ đó là người ở khắp các nơi đổ về nhưng họ sống chan hòa, thông cảm lẫn nhau và rất lam lũ.Người thì làm công nhân, người là nhà giáo, người là bác sĩ ( cháu nhớ là bác sĩ nhi ) người làm cán bộ, người làm tự do và có cả những người làm cho chế độ cũ nữa. Trong đó có một ông có nghề nấu ăn rất giỏi ông mở quán ăn nổi tiếng ở Hà nội một thời.
Đó là quán thịt chó. Quán này rất đông khách, đặc biệt là các ngày lễ , ngáy nghỉ và ngày cuối tháng. Nhà ông ấy có nhiềui con thì có đến 5 con trai và có cả con gái nữa, nhưng có một anh bị có vấn đề về sức khỏe từ bé, ai cũng chịu khó làm ăn. Chó thì mua về ông đều thuê thợ giết nhưng việc nấu nướng thì chính bàn tay ông đảm nhận. Món ngon nhất ở quán của ông là món sáo măng và nướng, cháu nghe kể lại là vậy chứ từ bé cháu có bao giờ ăn đâu.
Cái nghề này của ông ấy nhanh giàu lắm, mới đầu nhà ông ấy ở một phòng trong một tòa nhà, sau nhà ông ấy mua hết cả tòa, mua lại nhiều nhà trong con ngõ đó.Ba anh con trai lớn ra phụ bố bưng bê cho khách hàng.
U cháu kể lại rằng, hồi đó ám ảnh nhất là những chú chó ta bị trói bị bịt mõm , những âm thanh chát chúa vang lên cũng như tiếng kêu, tiếng rên rỉ của chó khiến u cháu nhiều đêm không ngủ được. U cháu bàn với thầy đi mua nhà khác ra ở riêng nhưng không được vì còn ông bà nội cháu nữa.
Gần ngõ đó có một gia đình nuôi được hai con chó, họ rất quí chúng vì nhà hiếm người. Tuy nghèo nhưng không bao giờ để chúng bị đói. Rồi một hôm do nhà gần đường một chú bị xe cán chết, gia đình này không nỡ ăn thịt nó nhưng lại mang vào bán cho ông chủ quán thịt chó vào một buổi chiều. Khi mang vào ông chủ của chú chó bị chết bế nó trên tay chạy theo sau ông là con chó còn lại . Bình thường bọn chó rất không thích vào khu đó, và trong khu đó rất ít nhà nuôi chó. Con chó chạy gần đến nhà cháu thì đuổi kịp chủ, nó đứng bằng hai chân rồingoặm con bị chết mà lôi xuống đường. Nó nằm cạnh mộtchânđè nên chân trước và một chân nó vòng qua người con chó kia như thể nó đang ôm và giữ chặt để không cho ai mang đi. Đầu nó cúi xuống vừa liếm đám máu vừa rên ư ử như khóc.
- Con nó đấy, nó bị xe vừa cán chết xong.
Ông chủ của nó giải thích với u cháu. Xong ông lại cúi xuống gỡ con mẹ để lấy con chó kia đi. Nó vẫn giữ chặt, đôi mắt nhìn lên ông chủ van xin đừng mang con nó đi nhưng bất thành , u cháu chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt đau đớn rưng rưng lệ của nó một cách bất lực rồi đi vào nhà....
U cháu rất nhạy cảm,sau chuyện đó u cháu về nói với ông bà ngoại bàn với thầy cháu đi mua nhà đến nơi ở khác để lại hai chú của cháu ở cùng với ông bà nội.Và chúng cháu được thầy u cho về ngoại thành Hà nội để ở, xa rời con ngõ đông vui và đầm ấm đó. Sau ông bà nội cháu cũng đi theo.Vì sợ món thịt chó nướng mà u cháu không bao giờ làm và dạy cháu món bún chả, và món này là món u cháu ghét nhất, chắc do vậy mà cháu cũng không thích món bún chả. Ít lâu sau thì quán thịt chó đó thôi không bán nữa dù vẫn đông khách, vì sao thôi thì nhiều lý do lắm.
Hiện gia đình ông chủ quán chỉ còn lại hai anh con trai, là anh có sức khỏe kém và anh con út là khi bố mẹ anh kinh doanh hàng thịt chó thì anh còn nhỏ không giúp gia đình mấy. Còn ba anh lớn không còn nữa.Anh con út này cũng có đầu óc kinh doanh nhà hàng như cha anh vậy nhưng anh kinh doanh nhà hàng ăn uống không liên quan đến thịt chó , nhà hàng của anh đông và đắt khách lắm., thỉnh thoảng cháu và mọi người cơ quan cháu vẫn ghé qua...cũng nhờ quán xá của cha anh và của anh mà dân trong con ngõ đó bán được nhiều thứ phục vụ khách ăn theo.
Đấy là chuyện u cháu kể lại chứ hồi đó cháu còn bé chỉ nhớ được con ngõ đông vui, mùi thức ăn , và những con khói lan tỏatrong ngõ thi thoảng hòa với âm thanh của còi tàu...
Anh Dấm Chuối ở cơ quan cháu là người ở một xã của huyện Mỹ Đức , ở nơi đó họ ăn thịt chó trong các đám giỗ đám hỏi và sau ngày tết như một tục lệ. Anh là bộ đội phục viên về cơ quan cháu làm lái xe, vì anh em thân nhau lên đi đâu cháu hay chọn anh là người lái. Anh sống chân thật giản dị,hay quan tâm đến mọi người. Đi đến đâu là anh hay mùa quà nơi đó , khi thì mớ rau muống ròn, khi trái mít ,ít bìa đậu vài cân bún đặc sản của nơi đến công tác, khi về anh đã gói gọn và kèm theo câu:
-Cô mang về ăn ngay cho nó tươi nhé ,ngon hơn mua siêu thị đó
Vợ chồng anh nghèo lắm, nhưng tính anh rất khí khái, nếu có đồ mà cho anh không đúng dịp hoặc thái độ không trân trọng anh chẳng nhận đâu. Vậy lên khi nhân dịp ngày lễ, tết thì cháu mới biếu lại anh, mừng tuổi các con anh và do là gần nhà lên ngáy nấu món tất niên cháu thường nấu gấp đôi mang sang biếu anh một nửa và nói :
- Anh em mình cùng ăn tất niên nhưng mỗi người một gia đình.
Vợ , các con anh hay sang nhà cháu chơi. Anh có nhiều bạn bè lắm chủ yếu là anh em bộ đội ở khắp mọi miền của đất nước, Anh là người nhiều tuổi nhất, có người kém anh hàng chục tuổi, nhưng tập trung đầy đủ hiếm lắm. Anh kể có lần mọi người tụ tập ở nhà anh được bố mẹ anh chiêu đãi món thịt chó ai cũng thích, đang sẵn men rượu trong người anh hứa lần sau tụ tập ở nhà anh anh sẽ nuôi sẵn một con chó rồi làm thịt mời anh em.
Cũng là dịp chó nhà anh nó đẻ, anh xin bố mẹ một con mang ra Hà nội nuôi và đặt tên nó là Nho.Nho trông rất kháu khỉnh và thông minh. Mỗi lần cháu sang chơi nó không lạ mà sán lại gần ngửi ngửi hít hít, à thì ra nó ngửi thấy mùi đồng loại ở cháu.
Các con của anh rất yêu thích nó, dạy cho nó đi nhặt đồ khi ném, dạy cho nó đi vệ sinh đúng chỗ và dạy cho nó chắp hai tay lạy lạy khi xin ăn. Rồi mấy năm sau các bạn anh gọi điện hẹn hò nhau tụ tập mọi người không quên nhắc đến chuyện thịt chó năm xưa. Anh đi làm nhưng cháu thấy anh ấy buồn bã lắm ,cháu cứ tưởng nhà đang có chuyện gì mà anh không tiện nói, nói chuyện thịt chó với cháu là không được rồi, cũng vì chuyện ăn thịt chó màlúc anh ấy mới về cơ quan cháu chỉ giữ quan hệ xã giao với anh ấy chứ không thân như bây giờ.
Vào một buổi tối con bé lớn con của anh chị nó đứng đợi cháu ở cổng với đôi mắt đỏ mọng sưng húp, thấy cháu đi làm về nó bước vội theo sau vào tận trong nhà:
-Cô ơi, cô cứu em Nho với!
-Kể cho cô nghe nào
-Tối đêm qua cháu nghe bố nói với mẹ là chủ nhật này làm thịt Nho để chiêu đãi các bạn. Mẹ cũng không muốn nhưng nhà không còn tiền, lại còn đang nợ ngân hàng lúc mua nhà chưa trả hết nên đã nghe theo.Con Nho nó hiểu hay sao ý cô ạ, nó cũng buồn lắm, cứ nằm trong gầm ghế không muốn ăn.
-Bố cháu tự tay làm thịt nó à?
- Bố cháu thuê thợ đến bắt vào 5 giờ sáng chủ nhật cô ạ, cô có cách gì cứu nó không ?
-Cháu cứ về đi , vẫn cứ buồn và không để bố mẹ biết.
Nói thế cho bé yên tâm chứ cháu đã nghĩ ra cách gì đâu. Đưa tiền mua lại con chó từ anh ấy là thiếu tế nhị rồi, nhất là anh ấy là người rất khí tính. Cháu gọi thằng em trai cháu rồi bàn với chồng cháu thống nhất cách giải quyết. Từ 3 giờ sáng thằng em cháu nó đã đứng đơi ngay từ đầu ngõ, khoảng hơn 4 giờ đội bắt chó đã đến, nó tả hội bắt thịt chó rất chuyên nghệp , con chó chỉ kêu đúng một từ oẳng một cái rồi im băt.Đợi cho đội bắt chó lên xe đi ra đầu ngõ em trai cháu nó dừng xe lại trao đổi với đội bắt cho:
-Các ông cho tôi mua lại con chó này, vì nó khôn và tôi biết nó.
-Sợ khách hàng biết là không được
-Bao nhiêu món các ông cứ theo khách đặt, họ ăn biết làm sao được chó nhà. Vấn đề là tôi cần nó sống.
Đội thịt chó đồng ý và đưa ra cái giá cũng không đến nỗi nào chắc cảm động vì có người cứu chó. Em cháu ôm cả cái bao đang đựng nó nhanh nhẹn mang về nhà cháu.
-Nho ơi, Nho ơi!
Nghe thấy tiếng cháu, nó giẫy giụa, kêu ư ư. Cháu mở bao tải ra. Ôi trời người ta trói nó và dùng một băng keo màu đen quấn quanh mõm nó, nước mắt chan hòa, nó nhìn thấy cháu mắt nó sáng lên cái đuôi mừng rỡ và để yên cho cháu cắt băng dính cắt dây trói rất ngoan. Rồi nó chạy một mạch vào trong gầm cầu thang sau cái tủ giầy, ai gọi cũng không ra. Có lẽ nó vẫn sợ, nó mất lòng tin nơi con người rồi.
Bữa liên hoan nhà anh Dấm Chuối hôm đó vẫn diễn ra bình thường, Chị vợ kể cho cháu là anh chẳng ăn mấy, và nói với các bạn là đang bị bệnh gút .Anh nghỉ mất mấy ngày không đi làm.
Nho ở nhà cháu mấy hôm rồi nó đã chịu ra khỏi gầm cầu thang, đi lại trong nhà, trông nó cũng không được tươi vui như trước nữa, nó hòa nhập nhanh với mấy con chó nhà cháu. khoảng hai chục ngáy sau bỗng một tối cháu không thấy nó đâu, gọi mãi nó không ra, hay nó lại bị bắt trộm rồi, ở ngõ nhà cháu có bao giờ bị mất chó đâu. khoảng gần tiếng sau lại thấy nó.Mấy tối liền nó như thế, cháu theo dõi thì không tin vào mắt mình, nó đang đứng trên sân thượng nhìn về phía nhà nó cho đến khi tắt điện ngoài sân thì nó lại lặng lẽ đi xuống , chắc nó nhớ nhà nhớ chủ nó lắm.
Lâu lắm anh Dấm Chuối mới vào phòng cháu chơi,anh ấy nói:
- Hôm qua anh đi qua nhà cô, nghe tiếng chó sủa anh nhớ con Nho quá . Cô có biết điều gì ám ảnh anh mãi không? Đó là lúc thợ bắt chó đến, nó đã chắp tay lạy anh như xin ăn vậy.Mắt nó như đang khóc nữa.
Nói rồi anh rưng rưng nước mắt. Cháu an ủi anh ấy:
- Anh hóa kiếp cho nó rồi, có lẽ kiếp sau nó sẽ được làm người
-Anh ước gì mình có thể làm lại được.
Nghe anh nói tôi thấy thương anh lắm, có lẽ đây là nguyên nhân anh nghỉ ốm mấy ngày. Nhà ở gần kiểu gì anh cũng sẽ sang nhà cháu chơi nên cháu luyện cho Nho ở trên tầng không được xuống đất. Nhưng hôm đó anh sang chơi, có lẽ do nhớ chủ Nho đã xuống và đứng xa xa không lại gần mà khẽ khẽ kêu như gọi, Anh Dấm Chuối nhìn thấy như không tin váo mắt mình anh chạy đến ôm nó vào lòng miêng không ngớt : Nho, Nho..Nho cảnh giác lắm nó đứng một lúc rồi chạy lên cầu thang nhìn xuống, có lẽ nó vẫn chưa quên vết thương lòng anh đã gây ra cho nó,.
- Thảo nào thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng nó sủa cứ tưởng mình tượng ra
Anh muốn mang nó về lắm nhưng không dám, cứ nhìn nó lại nhìn cháu và tặc lưỡi ; thôi nó còn sống là tốt lắm rồi.
Đến tối cháu dắt Nho về nhà nó,nó thích lắm nó đi nhanh như kéo cháu vậy, thế mới biết đối với mình thì chó chỉ là một phần trong cuộc sống thôi, nhưng đối với nó thì chủ nó là cả thế giới là cuộc sống của nó. Nhìn bọn trẻ và Nho quấn quýt vui mừng gặp lại nhau vợ chồng anh chị và cháu vui quá, và cháu nói :
- Em tặng lại anh chị và các cháu, mong anh chị đừng thịt nó nữa
Cháu viết lại câu chuyện này nhân ngày hôm trước cháu đi Thanh Minh bên đằng ngoại nhà cháu về tối muộn. Cháu chỉ kịp tắm qua không gội đầu. Tự nhiên con đen nhà cháu lúc cháu ngủ nó cứ nhảy lên giường cháu nằm, xong thỉnh thoảng nó lại lấy chân cào cào vào đầu cháu.Nó đẻ được 3 con hôm 16 tháng riêng. Con nó kêu nó cũng kệ. Cháu thấy lạ cố gắng nửa đêm cung phải nấu nước gừng tắm lại và gội đầu. Vào ngủ thì nó không lên giường nữa mà nằm ngủ với con nó. Có lẽ về tâm linh nó đã nhìn thấy cái gì đó mà mình không nhìn thấy được. các cụ các mợ có tin không chứ cháu là cháu có tin, và tin cả việc chó có linh hồn nữa.