[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2024 Vol 8

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,529
Động cơ
294,822 Mã lực
Em khơi cái rãnh nước cho nó khỏi đọng trước cửa. Nhà em có hai mặt, một mặt đường to, một mặt ngõ. Em cho nó chảy dọc theo cạnh tường nhà em vào hố ga sát tường. Nhà nó ở phía sau. Nó ra cấm em không được làm. Em bảo : " Đường của ông à, mang sổ đỏ ra mà nhận" tính cha này vốn cục súc, già rồi nhưng rất thích động tay động chân. Nó có thành tích đánh nhau với vài hàng xóm rồi. Nhưng em đi suốt ngày và sống cũng hiền lành. Nên không va với hắn suốt hơn 20 năm làm hàng xóm. Mà em cũng ghét hắn nên cũng ko quan tâm. Có vậy thôi mà nó nhảy cẫng lên, lại có tí men nên chỉ mặt, vung tay vung chân, gọi con trai, con rể ra quây. Hãi phết, em thì có đội hay trà đá chém gió ở vỉa hè gần nhà ra cổ vũ nên cũng to mồm. Mà có phang nhau thật thì em cũng cóc ngán 3 bố con nhà nó. 🤣🤣🤣
Thôi nhịn cụ. Em may có hx rất tốt là chính nên ko bị áp lực .. nhịn ng này để ng khác nhìn vào mà.
Em có đúng 1 lần. Hx cách mấy nhà rửa xe..anh ấy cũng hơn em đôi 3 tuổi . Ông phun rửa xe vào em ..em chỉ đùa 1 câu : ông phun tôi lần nữa, tôi dâng ngập nhà ông luôn..thế mà ông khùng tí đấm em. .
Sau biết hx ng ta không phải ai cũng thích đùa nên em tránh họ ra. Ấy nhưng em say r để xe giữa đường nổ máy mở toang cửa lên đi ngủ . Cửa nhà cũng mở nốt thì chính ông anh đấy lx về cửa nhà anh cất hộ. Y lại sang gọi ng nhà em khóa cửa . Em thì nhầm phòng ngủ sang phòng kho ..biết nhầm nhưng chịu ko quay ra đc..
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,030
Động cơ
553,093 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Em cứ nghĩ giờ nhà cụ có 1 gấu thôi, nhưng không, em đã nhầm. Nhà cụ vẫn nguyên 1 cặp gấu ạ :D.
Thằng cha này tính nó khó chịu lắm. Mấy đứa trẻ con nó đạp xe vài ngõ chơi nó cũng ra đuổi: " Nhà chúng mày phía ngoài thì ra ngoài ấy mà chơi" 😂.
Nhà khác có giỗ để cái xe máy đầu ngõ, mà đã dẹp vào tường nó cũng ra kêu vướng lối đi. Thực ra mấy vụ đó em cũng đã chỉnh trang thái độ của nó rồi. Nên hắn nuôi chí phục thù đến sáng nay. Định cà khịa với chính chủ luôn. 🤓🤓🤓
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,030
Động cơ
553,093 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Thôi nhịn cụ. Em may có hx rất tốt là chính nên ko bị áp lực .. nhịn ng này để ng khác nhìn vào mà.
Em có đúng 1 lần. Hx cách mấy nhà rửa xe..anh ấy cũng hơn em đôi 3 tuổi . Ông phun rửa xe vào em ..em chỉ đùa 1 câu : ông phun tôi lần nữa, tôi dâng ngập nhà ông luôn..thế mà ông khùng tí đấm em. .
Sau biết hx ng ta không phải ai cũng thích đùa nên em tránh họ ra. Ấy nhưng em say r để xe giữa đường nổ máy mở toang cửa lên đi ngủ . Cửa nhà cũng mở nốt thì chính ông anh đấy lx về cửa nhà y cất hộ. Y lại sang gọi ng nhà em khóa cửa . Em thì nhầm phòng ngủ sang phòng kho ..biết nhầm nhưng chịu ko quay ra đc..
Mình nổi tiếng hiền lành và biết điều ở đó rồi. Nhưng mọi người cũng biết mình chẳng ngán ai hết. Nên nhiều ông thấy mình hiền lành quá cứ làm tới thì phải dằn mặt một lần cho hiểu.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,030
Động cơ
553,093 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Em thì đc lòng ae nên phần quý nó nhiều. Lấc cấc là em né..cục cằn em cũng né. Không nhịn đc em táng bất ngờ đến mức nụ cười giả tạo của chính em còn chưa tắt trên môi.. mắt miệng trầu cau , gập ng nôn khan rồi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì lại tiếp ..ae khác đứng ngay bên cũng không kịp hiểu chuyện gì . Hiểu thì là xong. Mà nói phét vậy thôi chứ cũng có đúng 1 lần với thằng phố sau.🤣
Mình có đánh ai đâu. Dọa là chính thôi. Mà cũng trông mặt để dọa chứ có dọa bừa đâu.🤣🤣🤣
 

prado2012

Xe điện
Biển số
OF-141245
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
4,009
Động cơ
358,672 Mã lực
Nước mắt
Hồi xưa nhà ông nội cháu ở trong một con ngõ không nhỏ thông từ phố Phùng Hưng sang phố Lý Nam Đế. Thầy cháu kể rằng ở ngõ đó có nghề làm hương nhưng thực chất là không làm mà đi thuê nơi khác làm rồi về phơi đầy ở vỉa hè dưới chân đường tàu hỏa phố Phùng Hưng. Người dân trong con ngõ đó là người ở khắp các nơi đổ về nhưng họ sống chan hòa, thông cảm lẫn nhau và rất lam lũ.Người thì làm công nhân, người là nhà giáo, người là bác sĩ ( cháu nhớ là bác sĩ nhi ) người làm cán bộ, người làm tự do và có cả những người làm cho chế độ cũ nữa. Trong đó có một ông có nghề nấu ăn rất giỏi ông mở quán ăn nổi tiếng ở Hà nội một thời.
Đó là quán thịt chó. Quán này rất đông khách, đặc biệt là các ngày lễ , ngáy nghỉ và ngày cuối tháng. Nhà ông ấy có nhiềui con thì có đến 5 con trai và có cả con gái nữa, nhưng có một anh bị có vấn đề về sức khỏe từ bé, ai cũng chịu khó làm ăn. Chó thì mua về ông đều thuê thợ giết nhưng việc nấu nướng thì chính bàn tay ông đảm nhận. Món ngon nhất ở quán của ông là món sáo măng và nướng, cháu nghe kể lại là vậy chứ từ bé cháu có bao giờ ăn đâu.
Cái nghề này của ông ấy nhanh giàu lắm, mới đầu nhà ông ấy ở một phòng trong một tòa nhà, sau nhà ông ấy mua hết cả tòa, mua lại nhiều nhà trong con ngõ đó.Ba anh con trai lớn ra phụ bố bưng bê cho khách hàng.
U cháu kể lại rằng, hồi đó ám ảnh nhất là những chú chó ta bị trói bị bịt mõm , những âm thanh chát chúa vang lên cũng như tiếng kêu, tiếng rên rỉ của chó khiến u cháu nhiều đêm không ngủ được. U cháu bàn với thầy đi mua nhà khác ra ở riêng nhưng không được vì còn ông bà nội cháu nữa.
Gần ngõ đó có một gia đình nuôi được hai con chó, họ rất quí chúng vì nhà hiếm người. Tuy nghèo nhưng không bao giờ để chúng bị đói. Rồi một hôm do nhà gần đường một chú bị xe cán chết, gia đình này không nỡ ăn thịt nó nhưng lại mang vào bán cho ông chủ quán thịt chó vào một buổi chiều. Khi mang vào ông chủ của chú chó bị chết bế nó trên tay chạy theo sau ông là con chó còn lại . Bình thường bọn chó rất không thích vào khu đó, và trong khu đó rất ít nhà nuôi chó. Con chó chạy gần đến nhà cháu thì đuổi kịp chủ, nó đứng bằng hai chân rồingoặm con bị chết mà lôi xuống đường. Nó nằm cạnh mộtchânđè nên chân trước và một chân nó vòng qua người con chó kia như thể nó đang ôm và giữ chặt để không cho ai mang đi. Đầu nó cúi xuống vừa liếm đám máu vừa rên ư ử như khóc.
- Con nó đấy, nó bị xe vừa cán chết xong.
Ông chủ của nó giải thích với u cháu. Xong ông lại cúi xuống gỡ con mẹ để lấy con chó kia đi. Nó vẫn giữ chặt, đôi mắt nhìn lên ông chủ van xin đừng mang con nó đi nhưng bất thành , u cháu chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt đau đớn rưng rưng lệ của nó một cách bất lực rồi đi vào nhà....
U cháu rất nhạy cảm,sau chuyện đó u cháu về nói với ông bà ngoại bàn với thầy cháu đi mua nhà đến nơi ở khác để lại hai chú của cháu ở cùng với ông bà nội.Và chúng cháu được thầy u cho về ngoại thành Hà nội để ở, xa rời con ngõ đông vui và đầm ấm đó. Sau ông bà nội cháu cũng đi theo.Vì sợ món thịt chó nướng mà u cháu không bao giờ làm và dạy cháu món bún chả, và món này là món u cháu ghét nhất, chắc do vậy mà cháu cũng không thích món bún chả. Ít lâu sau thì quán thịt chó đó thôi không bán nữa dù vẫn đông khách, vì sao thôi thì nhiều lý do lắm.
Hiện gia đình ông chủ quán chỉ còn lại hai anh con trai, là anh có sức khỏe kém và anh con út là khi bố mẹ anh kinh doanh hàng thịt chó thì anh còn nhỏ không giúp gia đình mấy. Còn ba anh lớn không còn nữa.Anh con út này cũng có đầu óc kinh doanh nhà hàng như cha anh vậy nhưng anh kinh doanh nhà hàng ăn uống không liên quan đến thịt chó , nhà hàng của anh đông và đắt khách lắm., thỉnh thoảng cháu và mọi người cơ quan cháu vẫn ghé qua...cũng nhờ quán xá của cha anh và của anh mà dân trong con ngõ đó bán được nhiều thứ phục vụ khách ăn theo.
Đấy là chuyện u cháu kể lại chứ hồi đó cháu còn bé chỉ nhớ được con ngõ đông vui, mùi thức ăn , và những con khói lan tỏatrong ngõ thi thoảng hòa với âm thanh của còi tàu...
Anh Dấm Chuối ở cơ quan cháu là người ở một xã của huyện Mỹ Đức , ở nơi đó họ ăn thịt chó trong các đám giỗ đám hỏi và sau ngày tết như một tục lệ. Anh là bộ đội phục viên về cơ quan cháu làm lái xe, vì anh em thân nhau lên đi đâu cháu hay chọn anh là người lái. Anh sống chân thật giản dị,hay quan tâm đến mọi người. Đi đến đâu là anh hay mùa quà nơi đó , khi thì mớ rau muống ròn, khi trái mít ,ít bìa đậu vài cân bún đặc sản của nơi đến công tác, khi về anh đã gói gọn và kèm theo câu:
-Cô mang về ăn ngay cho nó tươi nhé ,ngon hơn mua siêu thị đó
Vợ chồng anh nghèo lắm, nhưng tính anh rất khí khái, nếu có đồ mà cho anh không đúng dịp hoặc thái độ không trân trọng anh chẳng nhận đâu. Vậy lên khi nhân dịp ngày lễ, tết thì cháu mới biếu lại anh, mừng tuổi các con anh và do là gần nhà lên ngáy nấu món tất niên cháu thường nấu gấp đôi mang sang biếu anh một nửa và nói :
- Anh em mình cùng ăn tất niên nhưng mỗi người một gia đình.
Vợ , các con anh hay sang nhà cháu chơi. Anh có nhiều bạn bè lắm chủ yếu là anh em bộ đội ở khắp mọi miền của đất nước, Anh là người nhiều tuổi nhất, có người kém anh hàng chục tuổi, nhưng tập trung đầy đủ hiếm lắm. Anh kể có lần mọi người tụ tập ở nhà anh được bố mẹ anh chiêu đãi món thịt chó ai cũng thích, đang sẵn men rượu trong người anh hứa lần sau tụ tập ở nhà anh anh sẽ nuôi sẵn một con chó rồi làm thịt mời anh em.
Cũng là dịp chó nhà anh nó đẻ, anh xin bố mẹ một con mang ra Hà nội nuôi và đặt tên nó là Nho.Nho trông rất kháu khỉnh và thông minh. Mỗi lần cháu sang chơi nó không lạ mà sán lại gần ngửi ngửi hít hít, à thì ra nó ngửi thấy mùi đồng loại ở cháu.
Các con của anh rất yêu thích nó, dạy cho nó đi nhặt đồ khi ném, dạy cho nó đi vệ sinh đúng chỗ và dạy cho nó chắp hai tay lạy lạy khi xin ăn. Rồi mấy năm sau các bạn anh gọi điện hẹn hò nhau tụ tập mọi người không quên nhắc đến chuyện thịt chó năm xưa. Anh đi làm nhưng cháu thấy anh ấy buồn bã lắm ,cháu cứ tưởng nhà đang có chuyện gì mà anh không tiện nói, nói chuyện thịt chó với cháu là không được rồi, cũng vì chuyện ăn thịt chó màlúc anh ấy mới về cơ quan cháu chỉ giữ quan hệ xã giao với anh ấy chứ không thân như bây giờ.
Vào một buổi tối con bé lớn con của anh chị nó đứng đợi cháu ở cổng với đôi mắt đỏ mọng sưng húp, thấy cháu đi làm về nó bước vội theo sau vào tận trong nhà:
-Cô ơi, cô cứu em Nho với!
-Kể cho cô nghe nào
-Tối đêm qua cháu nghe bố nói với mẹ là chủ nhật này làm thịt Nho để chiêu đãi các bạn. Mẹ cũng không muốn nhưng nhà không còn tiền, lại còn đang nợ ngân hàng lúc mua nhà chưa trả hết nên đã nghe theo.Con Nho nó hiểu hay sao ý cô ạ, nó cũng buồn lắm, cứ nằm trong gầm ghế không muốn ăn.
-Bố cháu tự tay làm thịt nó à?
- Bố cháu thuê thợ đến bắt vào 5 giờ sáng chủ nhật cô ạ, cô có cách gì cứu nó không ?
-Cháu cứ về đi , vẫn cứ buồn và không để bố mẹ biết.
Nói thế cho bé yên tâm chứ cháu đã nghĩ ra cách gì đâu. Đưa tiền mua lại con chó từ anh ấy là thiếu tế nhị rồi, nhất là anh ấy là người rất khí tính. Cháu gọi thằng em trai cháu rồi bàn với chồng cháu thống nhất cách giải quyết. Từ 3 giờ sáng thằng em cháu nó đã đứng đơi ngay từ đầu ngõ, khoảng hơn 4 giờ đội bắt chó đã đến, nó tả hội bắt thịt chó rất chuyên nghệp , con chó chỉ kêu đúng một từ oẳng một cái rồi im băt.Đợi cho đội bắt chó lên xe đi ra đầu ngõ em trai cháu nó dừng xe lại trao đổi với đội bắt cho:
-Các ông cho tôi mua lại con chó này, vì nó khôn và tôi biết nó.
-Sợ khách hàng biết là không được
-Bao nhiêu món các ông cứ theo khách đặt, họ ăn biết làm sao được chó nhà. Vấn đề là tôi cần nó sống.
Đội thịt chó đồng ý và đưa ra cái giá cũng không đến nỗi nào chắc cảm động vì có người cứu chó. Em cháu ôm cả cái bao đang đựng nó nhanh nhẹn mang về nhà cháu.
-Nho ơi, Nho ơi!
Nghe thấy tiếng cháu, nó giẫy giụa, kêu ư ư. Cháu mở bao tải ra. Ôi trời người ta trói nó và dùng một băng keo màu đen quấn quanh mõm nó, nước mắt chan hòa, nó nhìn thấy cháu mắt nó sáng lên cái đuôi mừng rỡ và để yên cho cháu cắt băng dính cắt dây trói rất ngoan. Rồi nó chạy một mạch vào trong gầm cầu thang sau cái tủ giầy, ai gọi cũng không ra. Có lẽ nó vẫn sợ, nó mất lòng tin nơi con người rồi.
Bữa liên hoan nhà anh Dấm Chuối hôm đó vẫn diễn ra bình thường, Chị vợ kể cho cháu là anh chẳng ăn mấy, và nói với các bạn là đang bị bệnh gút .Anh nghỉ mất mấy ngày không đi làm.
Nho ở nhà cháu mấy hôm rồi nó đã chịu ra khỏi gầm cầu thang, đi lại trong nhà, trông nó cũng không được tươi vui như trước nữa, nó hòa nhập nhanh với mấy con chó nhà cháu. khoảng hai chục ngáy sau bỗng một tối cháu không thấy nó đâu, gọi mãi nó không ra, hay nó lại bị bắt trộm rồi, ở ngõ nhà cháu có bao giờ bị mất chó đâu. khoảng gần tiếng sau lại thấy nó.Mấy tối liền nó như thế, cháu theo dõi thì không tin vào mắt mình, nó đang đứng trên sân thượng nhìn về phía nhà nó cho đến khi tắt điện ngoài sân thì nó lại lặng lẽ đi xuống , chắc nó nhớ nhà nhớ chủ nó lắm.
Lâu lắm anh Dấm Chuối mới vào phòng cháu chơi,anh ấy nói:
- Hôm qua anh đi qua nhà cô, nghe tiếng chó sủa anh nhớ con Nho quá . Cô có biết điều gì ám ảnh anh mãi không? Đó là lúc thợ bắt chó đến, nó đã chắp tay lạy anh như xin ăn vậy.Mắt nó như đang khóc nữa.
Nói rồi anh rưng rưng nước mắt. Cháu an ủi anh ấy:
- Anh hóa kiếp cho nó rồi, có lẽ kiếp sau nó sẽ được làm người
-Anh ước gì mình có thể làm lại được.
Nghe anh nói tôi thấy thương anh lắm, có lẽ đây là nguyên nhân anh nghỉ ốm mấy ngày. Nhà ở gần kiểu gì anh cũng sẽ sang nhà cháu chơi nên cháu luyện cho Nho ở trên tầng không được xuống đất. Nhưng hôm đó anh sang chơi, có lẽ do nhớ chủ Nho đã xuống và đứng xa xa không lại gần mà khẽ khẽ kêu như gọi, Anh Dấm Chuối nhìn thấy như không tin váo mắt mình anh chạy đến ôm nó vào lòng miêng không ngớt : Nho, Nho..Nho cảnh giác lắm nó đứng một lúc rồi chạy lên cầu thang nhìn xuống, có lẽ nó vẫn chưa quên vết thương lòng anh đã gây ra cho nó,.
- Thảo nào thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng nó sủa cứ tưởng mình tượng ra
Anh muốn mang nó về lắm nhưng không dám, cứ nhìn nó lại nhìn cháu và tặc lưỡi ; thôi nó còn sống là tốt lắm rồi.
Đến tối cháu dắt Nho về nhà nó,nó thích lắm nó đi nhanh như kéo cháu vậy, thế mới biết đối với mình thì chó chỉ là một phần trong cuộc sống thôi, nhưng đối với nó thì chủ nó là cả thế giới là cuộc sống của nó. Nhìn bọn trẻ và Nho quấn quýt vui mừng gặp lại nhau vợ chồng anh chị và cháu vui quá, và cháu nói :
- Em tặng lại anh chị và các cháu, mong anh chị đừng thịt nó nữa
Cháu viết lại câu chuyện này nhân ngày hôm trước cháu đi Thanh Minh bên đằng ngoại nhà cháu về tối muộn. Cháu chỉ kịp tắm qua không gội đầu. Tự nhiên con đen nhà cháu lúc cháu ngủ nó cứ nhảy lên giường cháu nằm, xong thỉnh thoảng nó lại lấy chân cào cào vào đầu cháu.Nó đẻ được 3 con hôm 16 tháng riêng. Con nó kêu nó cũng kệ. Cháu thấy lạ cố gắng nửa đêm cung phải nấu nước gừng tắm lại và gội đầu. Vào ngủ thì nó không lên giường nữa mà nằm ngủ với con nó. Có lẽ về tâm linh nó đã nhìn thấy cái gì đó mà mình không nhìn thấy được. các cụ các mợ có tin không chứ cháu là cháu có tin, và tin cả việc chó có linh hồn nữa.
Chuyện của mợ thật đầy tình người. Em cũng từng ăn ở quán thịt chó Hàng hương này, ngồi ở ngoài sân ngõ nhỏ, nấu rất khéo. Nhưng cũng rất lâu rồi em không ăn thịt chó nữa mợ ạ. Giống chó, mèo nó nhạy cảm và thông minh như đứa trẻ con.
 

prado2012

Xe điện
Biển số
OF-141245
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
4,009
Động cơ
358,672 Mã lực
Con trai miền trung khá thô lỗ cục cằn, gia trưởng và bảo thủ hơn các vùng khác đó ạ. Ngày bọn e còn bé, ban đêm con ốm con đau con khóc bố em sẽ đuổi mẹ e ra ngoài sân mà dỗ con, để yên cho ông còn ngủ. Mà nghe tiếng con gái khóc thì càng cáu hơn, còn bảo mẹ e sinh toàn vịt giời, đẻ ko biết đẻ, mẹ e chỉ biết ôm con ra sân ra thềm đi lại dỗ dành cho con nín để ck còn ngủ. Vì nhà ko có nhiều phòng, ko có phòng riêng nên phải vậy. Bọn em 1 đoàn con gái, ko bao giờ có chuyện chịu ngủ cùng bố, hoặc ngủ với mẹ hoặc mấy chị em với nhau hoặc ngủ 1 mình. Ngày bé nhắc tới bố là chỉ co rúm lại vì sợ ạ
Chán thế nhỉ. Chị thì lại rất yêu và thân với bố. Lúc chị có ng dạm ngõ, bố lẩm bẩm lấy chồng làm gì ở nhà với bố, rất chi là ngang ngược;))
Dân miền trung gia trưởng thì chuẩn luôn em ạ, nhưng cục cằn thì do văn hoá từng gia đình.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,529
Động cơ
294,822 Mã lực
Chán thế nhỉ. Chị thì lại rất yêu và thân với bố. Lúc chị có ng dạm ngõ, bố lẩm bẩm lấy chồng làm gì ở nhà với bố, rất chi là ngang ngược;))
Dân miền trung gia trưởng thì chuẩn luôn em ạ, nhưng cục cằn thì do văn hoá từng gia đình.
Như em làm bố vẫn phải thừa nhận là trọng trai , xót gái . Nên gái hay đc ôm ấp hơn mà trai hay trú trọng dạy dỗ hơn.
Có thể vẫn pk .
 

thichrauxanh

Xe điện
Biển số
OF-816247
Ngày cấp bằng
20/7/22
Số km
4,256
Động cơ
127,893 Mã lực
Tuổi
33
1 chị của bạn em sống ở France nói . Bên đó các thày phong phú lắm..đủ sắc tộc và trường phái ..nhưng họ cần có giấy phép. Chắc ma dữ bên đó mà bướng là bị cả các thày Á ,Âu ,Phi ,Mỹ bu vào nện..thảo nào dưới lòng đất Pazi là hệ thống hầm chứa cốt khổng lồ hàng đầu TG mà cấm con ma nào dám ho he 🤣
Vâng he he, mà e cũng chưa đi thử lần nào nên ko biết :))
 

Hoàng Trang

Xe ngựa
Biển số
OF-422667
Ngày cấp bằng
16/5/16
Số km
26,146
Động cơ
687,691 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Ah kiểu như là nhà đó theo đạo gì, tin đạo gì thì dựa vào đạo đó. Tự mình lo liệu hết việc của mình rồi đến mục cầu và lễ mợ ạ.
Cụ ạ, em chưa kể gì mà. Cụ nghĩ tìm thầy là tà đạo hay sao?
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,779
Động cơ
872,808 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Cụ ạ, em chưa kể gì mà. Cụ nghĩ tìm thầy là tà đạo hay sao?
Mợ đừng cả nghĩ mà sai ý

Cụ thichrauxanh nói có ý đúng đó, tỷ dụ nhà có người bị vong nhập kia mà theo Thiên chúa giáo thì câu chuyện lại khác, sẽ tìm mời Mục sư để trừ tà, chứ không thể mời Đại Đức về leng keng giải oan được

Đây là Đức Tin
 

thichrauxanh

Xe điện
Biển số
OF-816247
Ngày cấp bằng
20/7/22
Số km
4,256
Động cơ
127,893 Mã lực
Tuổi
33
Cụ ạ, em chưa kể gì mà. Cụ nghĩ tìm thầy là tà đạo hay sao?
Mợ đừng cả nghĩ mà sai ý

Cụ thichrauxanh nói có ý đúng đó, tỷ dụ nhà có người bị vong nhập kia mà theo Thiên chúa giáo thì câu chuyện lại khác, sẽ tìm mời Mục sư để trừ tà, chứ không thể mời Đại Đức về leng keng giải oan được

Đây là Đức Tin
Hị hị, cám ơn cụ dải oan cho iem. Mợ Trang dạo này hay đọc vội quá :D
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,529
Động cơ
294,822 Mã lực
Nước mắt
Hồi xưa nhà ông nội cháu ở trong một con ngõ không nhỏ thông từ phố Phùng Hưng sang phố Lý Nam Đế. Thầy cháu kể rằng ở ngõ đó có nghề làm hương nhưng thực chất là không làm mà đi thuê nơi khác làm rồi về phơi đầy ở vỉa hè dưới chân đường tàu hỏa phố Phùng Hưng. Người dân trong con ngõ đó là người ở khắp các nơi đổ về nhưng họ sống chan hòa, thông cảm lẫn nhau và rất lam lũ.Người thì làm công nhân, người là nhà giáo, người là bác sĩ ( cháu nhớ là bác sĩ nhi ) người làm cán bộ, người làm tự do và có cả những người làm cho chế độ cũ nữa. Trong đó có một ông có nghề nấu ăn rất giỏi ông mở quán ăn nổi tiếng ở Hà nội một thời.
Đó là quán thịt chó. Quán này rất đông khách, đặc biệt là các ngày lễ , ngáy nghỉ và ngày cuối tháng. Nhà ông ấy có nhiềui con thì có đến 5 con trai và có cả con gái nữa, nhưng có một anh bị có vấn đề về sức khỏe từ bé, ai cũng chịu khó làm ăn. Chó thì mua về ông đều thuê thợ giết nhưng việc nấu nướng thì chính bàn tay ông đảm nhận. Món ngon nhất ở quán của ông là món sáo măng và nướng, cháu nghe kể lại là vậy chứ từ bé cháu có bao giờ ăn đâu.
Cái nghề này của ông ấy nhanh giàu lắm, mới đầu nhà ông ấy ở một phòng trong một tòa nhà, sau nhà ông ấy mua hết cả tòa, mua lại nhiều nhà trong con ngõ đó.Ba anh con trai lớn ra phụ bố bưng bê cho khách hàng.
U cháu kể lại rằng, hồi đó ám ảnh nhất là những chú chó ta bị trói bị bịt mõm , những âm thanh chát chúa vang lên cũng như tiếng kêu, tiếng rên rỉ của chó khiến u cháu nhiều đêm không ngủ được. U cháu bàn với thầy đi mua nhà khác ra ở riêng nhưng không được vì còn ông bà nội cháu nữa.
Gần ngõ đó có một gia đình nuôi được hai con chó, họ rất quí chúng vì nhà hiếm người. Tuy nghèo nhưng không bao giờ để chúng bị đói. Rồi một hôm do nhà gần đường một chú bị xe cán chết, gia đình này không nỡ ăn thịt nó nhưng lại mang vào bán cho ông chủ quán thịt chó vào một buổi chiều. Khi mang vào ông chủ của chú chó bị chết bế nó trên tay chạy theo sau ông là con chó còn lại . Bình thường bọn chó rất không thích vào khu đó, và trong khu đó rất ít nhà nuôi chó. Con chó chạy gần đến nhà cháu thì đuổi kịp chủ, nó đứng bằng hai chân rồingoặm con bị chết mà lôi xuống đường. Nó nằm cạnh mộtchânđè nên chân trước và một chân nó vòng qua người con chó kia như thể nó đang ôm và giữ chặt để không cho ai mang đi. Đầu nó cúi xuống vừa liếm đám máu vừa rên ư ử như khóc.
- Con nó đấy, nó bị xe vừa cán chết xong.
Ông chủ của nó giải thích với u cháu. Xong ông lại cúi xuống gỡ con mẹ để lấy con chó kia đi. Nó vẫn giữ chặt, đôi mắt nhìn lên ông chủ van xin đừng mang con nó đi nhưng bất thành , u cháu chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt đau đớn rưng rưng lệ của nó một cách bất lực rồi đi vào nhà....
U cháu rất nhạy cảm,sau chuyện đó u cháu về nói với ông bà ngoại bàn với thầy cháu đi mua nhà đến nơi ở khác để lại hai chú của cháu ở cùng với ông bà nội.Và chúng cháu được thầy u cho về ngoại thành Hà nội để ở, xa rời con ngõ đông vui và đầm ấm đó. Sau ông bà nội cháu cũng đi theo.Vì sợ món thịt chó nướng mà u cháu không bao giờ làm và dạy cháu món bún chả, và món này là món u cháu ghét nhất, chắc do vậy mà cháu cũng không thích món bún chả. Ít lâu sau thì quán thịt chó đó thôi không bán nữa dù vẫn đông khách, vì sao thôi thì nhiều lý do lắm.
Hiện gia đình ông chủ quán chỉ còn lại hai anh con trai, là anh có sức khỏe kém và anh con út là khi bố mẹ anh kinh doanh hàng thịt chó thì anh còn nhỏ không giúp gia đình mấy. Còn ba anh lớn không còn nữa.Anh con út này cũng có đầu óc kinh doanh nhà hàng như cha anh vậy nhưng anh kinh doanh nhà hàng ăn uống không liên quan đến thịt chó , nhà hàng của anh đông và đắt khách lắm., thỉnh thoảng cháu và mọi người cơ quan cháu vẫn ghé qua...cũng nhờ quán xá của cha anh và của anh mà dân trong con ngõ đó bán được nhiều thứ phục vụ khách ăn theo.
Đấy là chuyện u cháu kể lại chứ hồi đó cháu còn bé chỉ nhớ được con ngõ đông vui, mùi thức ăn , và những con khói lan tỏatrong ngõ thi thoảng hòa với âm thanh của còi tàu...
Anh Dấm Chuối ở cơ quan cháu là người ở một xã của huyện Mỹ Đức , ở nơi đó họ ăn thịt chó trong các đám giỗ đám hỏi và sau ngày tết như một tục lệ. Anh là bộ đội phục viên về cơ quan cháu làm lái xe, vì anh em thân nhau lên đi đâu cháu hay chọn anh là người lái. Anh sống chân thật giản dị,hay quan tâm đến mọi người. Đi đến đâu là anh hay mùa quà nơi đó , khi thì mớ rau muống ròn, khi trái mít ,ít bìa đậu vài cân bún đặc sản của nơi đến công tác, khi về anh đã gói gọn và kèm theo câu:
-Cô mang về ăn ngay cho nó tươi nhé ,ngon hơn mua siêu thị đó
Vợ chồng anh nghèo lắm, nhưng tính anh rất khí khái, nếu có đồ mà cho anh không đúng dịp hoặc thái độ không trân trọng anh chẳng nhận đâu. Vậy lên khi nhân dịp ngày lễ, tết thì cháu mới biếu lại anh, mừng tuổi các con anh và do là gần nhà lên ngáy nấu món tất niên cháu thường nấu gấp đôi mang sang biếu anh một nửa và nói :
- Anh em mình cùng ăn tất niên nhưng mỗi người một gia đình.
Vợ , các con anh hay sang nhà cháu chơi. Anh có nhiều bạn bè lắm chủ yếu là anh em bộ đội ở khắp mọi miền của đất nước, Anh là người nhiều tuổi nhất, có người kém anh hàng chục tuổi, nhưng tập trung đầy đủ hiếm lắm. Anh kể có lần mọi người tụ tập ở nhà anh được bố mẹ anh chiêu đãi món thịt chó ai cũng thích, đang sẵn men rượu trong người anh hứa lần sau tụ tập ở nhà anh anh sẽ nuôi sẵn một con chó rồi làm thịt mời anh em.
Cũng là dịp chó nhà anh nó đẻ, anh xin bố mẹ một con mang ra Hà nội nuôi và đặt tên nó là Nho.Nho trông rất kháu khỉnh và thông minh. Mỗi lần cháu sang chơi nó không lạ mà sán lại gần ngửi ngửi hít hít, à thì ra nó ngửi thấy mùi đồng loại ở cháu.
Các con của anh rất yêu thích nó, dạy cho nó đi nhặt đồ khi ném, dạy cho nó đi vệ sinh đúng chỗ và dạy cho nó chắp hai tay lạy lạy khi xin ăn. Rồi mấy năm sau các bạn anh gọi điện hẹn hò nhau tụ tập mọi người không quên nhắc đến chuyện thịt chó năm xưa. Anh đi làm nhưng cháu thấy anh ấy buồn bã lắm ,cháu cứ tưởng nhà đang có chuyện gì mà anh không tiện nói, nói chuyện thịt chó với cháu là không được rồi, cũng vì chuyện ăn thịt chó màlúc anh ấy mới về cơ quan cháu chỉ giữ quan hệ xã giao với anh ấy chứ không thân như bây giờ.
Vào một buổi tối con bé lớn con của anh chị nó đứng đợi cháu ở cổng với đôi mắt đỏ mọng sưng húp, thấy cháu đi làm về nó bước vội theo sau vào tận trong nhà:
-Cô ơi, cô cứu em Nho với!
-Kể cho cô nghe nào
-Tối đêm qua cháu nghe bố nói với mẹ là chủ nhật này làm thịt Nho để chiêu đãi các bạn. Mẹ cũng không muốn nhưng nhà không còn tiền, lại còn đang nợ ngân hàng lúc mua nhà chưa trả hết nên đã nghe theo.Con Nho nó hiểu hay sao ý cô ạ, nó cũng buồn lắm, cứ nằm trong gầm ghế không muốn ăn.
-Bố cháu tự tay làm thịt nó à?
- Bố cháu thuê thợ đến bắt vào 5 giờ sáng chủ nhật cô ạ, cô có cách gì cứu nó không ?
-Cháu cứ về đi , vẫn cứ buồn và không để bố mẹ biết.
Nói thế cho bé yên tâm chứ cháu đã nghĩ ra cách gì đâu. Đưa tiền mua lại con chó từ anh ấy là thiếu tế nhị rồi, nhất là anh ấy là người rất khí tính. Cháu gọi thằng em trai cháu rồi bàn với chồng cháu thống nhất cách giải quyết. Từ 3 giờ sáng thằng em cháu nó đã đứng đơi ngay từ đầu ngõ, khoảng hơn 4 giờ đội bắt chó đã đến, nó tả hội bắt thịt chó rất chuyên nghệp , con chó chỉ kêu đúng một từ oẳng một cái rồi im băt.Đợi cho đội bắt chó lên xe đi ra đầu ngõ em trai cháu nó dừng xe lại trao đổi với đội bắt cho:
-Các ông cho tôi mua lại con chó này, vì nó khôn và tôi biết nó.
-Sợ khách hàng biết là không được
-Bao nhiêu món các ông cứ theo khách đặt, họ ăn biết làm sao được chó nhà. Vấn đề là tôi cần nó sống.
Đội thịt chó đồng ý và đưa ra cái giá cũng không đến nỗi nào chắc cảm động vì có người cứu chó. Em cháu ôm cả cái bao đang đựng nó nhanh nhẹn mang về nhà cháu.
-Nho ơi, Nho ơi!
Nghe thấy tiếng cháu, nó giẫy giụa, kêu ư ư. Cháu mở bao tải ra. Ôi trời người ta trói nó và dùng một băng keo màu đen quấn quanh mõm nó, nước mắt chan hòa, nó nhìn thấy cháu mắt nó sáng lên cái đuôi mừng rỡ và để yên cho cháu cắt băng dính cắt dây trói rất ngoan. Rồi nó chạy một mạch vào trong gầm cầu thang sau cái tủ giầy, ai gọi cũng không ra. Có lẽ nó vẫn sợ, nó mất lòng tin nơi con người rồi.
Bữa liên hoan nhà anh Dấm Chuối hôm đó vẫn diễn ra bình thường, Chị vợ kể cho cháu là anh chẳng ăn mấy, và nói với các bạn là đang bị bệnh gút .Anh nghỉ mất mấy ngày không đi làm.
Nho ở nhà cháu mấy hôm rồi nó đã chịu ra khỏi gầm cầu thang, đi lại trong nhà, trông nó cũng không được tươi vui như trước nữa, nó hòa nhập nhanh với mấy con chó nhà cháu. khoảng hai chục ngáy sau bỗng một tối cháu không thấy nó đâu, gọi mãi nó không ra, hay nó lại bị bắt trộm rồi, ở ngõ nhà cháu có bao giờ bị mất chó đâu. khoảng gần tiếng sau lại thấy nó.Mấy tối liền nó như thế, cháu theo dõi thì không tin vào mắt mình, nó đang đứng trên sân thượng nhìn về phía nhà nó cho đến khi tắt điện ngoài sân thì nó lại lặng lẽ đi xuống , chắc nó nhớ nhà nhớ chủ nó lắm.
Lâu lắm anh Dấm Chuối mới vào phòng cháu chơi,anh ấy nói:
- Hôm qua anh đi qua nhà cô, nghe tiếng chó sủa anh nhớ con Nho quá . Cô có biết điều gì ám ảnh anh mãi không? Đó là lúc thợ bắt chó đến, nó đã chắp tay lạy anh như xin ăn vậy.Mắt nó như đang khóc nữa.
Nói rồi anh rưng rưng nước mắt. Cháu an ủi anh ấy:
- Anh hóa kiếp cho nó rồi, có lẽ kiếp sau nó sẽ được làm người
-Anh ước gì mình có thể làm lại được.
Nghe anh nói tôi thấy thương anh lắm, có lẽ đây là nguyên nhân anh nghỉ ốm mấy ngày. Nhà ở gần kiểu gì anh cũng sẽ sang nhà cháu chơi nên cháu luyện cho Nho ở trên tầng không được xuống đất. Nhưng hôm đó anh sang chơi, có lẽ do nhớ chủ Nho đã xuống và đứng xa xa không lại gần mà khẽ khẽ kêu như gọi, Anh Dấm Chuối nhìn thấy như không tin váo mắt mình anh chạy đến ôm nó vào lòng miêng không ngớt : Nho, Nho..Nho cảnh giác lắm nó đứng một lúc rồi chạy lên cầu thang nhìn xuống, có lẽ nó vẫn chưa quên vết thương lòng anh đã gây ra cho nó,.
- Thảo nào thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng nó sủa cứ tưởng mình tượng ra
Anh muốn mang nó về lắm nhưng không dám, cứ nhìn nó lại nhìn cháu và tặc lưỡi ; thôi nó còn sống là tốt lắm rồi.
Đến tối cháu dắt Nho về nhà nó,nó thích lắm nó đi nhanh như kéo cháu vậy, thế mới biết đối với mình thì chó chỉ là một phần trong cuộc sống thôi, nhưng đối với nó thì chủ nó là cả thế giới là cuộc sống của nó. Nhìn bọn trẻ và Nho quấn quýt vui mừng gặp lại nhau vợ chồng anh chị và cháu vui quá, và cháu nói :
- Em tặng lại anh chị và các cháu, mong anh chị đừng thịt nó nữa
Cháu viết lại câu chuyện này nhân ngày hôm trước cháu đi Thanh Minh bên đằng ngoại nhà cháu về tối muộn. Cháu chỉ kịp tắm qua không gội đầu. Tự nhiên con đen nhà cháu lúc cháu ngủ nó cứ nhảy lên giường cháu nằm, xong thỉnh thoảng nó lại lấy chân cào cào vào đầu cháu.Nó đẻ được 3 con hôm 16 tháng riêng. Con nó kêu nó cũng kệ. Cháu thấy lạ cố gắng nửa đêm cung phải nấu nước gừng tắm lại và gội đầu. Vào ngủ thì nó không lên giường nữa mà nằm ngủ với con nó. Có lẽ về tâm linh nó đã nhìn thấy cái gì đó mà mình không nhìn thấy được. các cụ các mợ có tin không chứ cháu là cháu có tin, và tin cả việc chó có linh hồn nữa.
Nước mắt
Hồi xưa nhà ông nội cháu ở trong một con ngõ không nhỏ thông từ phố Phùng Hưng sang phố Lý Nam Đế. Thầy cháu kể rằng ở ngõ đó có nghề làm hương nhưng thực chất là không làm mà đi thuê nơi khác làm rồi về phơi đầy ở vỉa hè dưới chân đường tàu hỏa phố Phùng Hưng. Người dân trong con ngõ đó là người ở khắp các nơi đổ về nhưng họ sống chan hòa, thông cảm lẫn nhau và rất lam lũ.Người thì làm công nhân, người là nhà giáo, người là bác sĩ ( cháu nhớ là bác sĩ nhi ) người làm cán bộ, người làm tự do và có cả những người làm cho chế độ cũ nữa. Trong đó có một ông có nghề nấu ăn rất giỏi ông mở quán ăn nổi tiếng ở Hà nội một thời.
Đó là quán thịt chó. Quán này rất đông khách, đặc biệt là các ngày lễ , ngáy nghỉ và ngày cuối tháng. Nhà ông ấy có nhiềui con thì có đến 5 con trai và có cả con gái nữa, nhưng có một anh bị có vấn đề về sức khỏe từ bé, ai cũng chịu khó làm ăn. Chó thì mua về ông đều thuê thợ giết nhưng việc nấu nướng thì chính bàn tay ông đảm nhận. Món ngon nhất ở quán của ông là món sáo măng và nướng, cháu nghe kể lại là vậy chứ từ bé cháu có bao giờ ăn đâu.
Cái nghề này của ông ấy nhanh giàu lắm, mới đầu nhà ông ấy ở một phòng trong một tòa nhà, sau nhà ông ấy mua hết cả tòa, mua lại nhiều nhà trong con ngõ đó.Ba anh con trai lớn ra phụ bố bưng bê cho khách hàng.
U cháu kể lại rằng, hồi đó ám ảnh nhất là những chú chó ta bị trói bị bịt mõm , những âm thanh chát chúa vang lên cũng như tiếng kêu, tiếng rên rỉ của chó khiến u cháu nhiều đêm không ngủ được. U cháu bàn với thầy đi mua nhà khác ra ở riêng nhưng không được vì còn ông bà nội cháu nữa.
Gần ngõ đó có một gia đình nuôi được hai con chó, họ rất quí chúng vì nhà hiếm người. Tuy nghèo nhưng không bao giờ để chúng bị đói. Rồi một hôm do nhà gần đường một chú bị xe cán chết, gia đình này không nỡ ăn thịt nó nhưng lại mang vào bán cho ông chủ quán thịt chó vào một buổi chiều. Khi mang vào ông chủ của chú chó bị chết bế nó trên tay chạy theo sau ông là con chó còn lại . Bình thường bọn chó rất không thích vào khu đó, và trong khu đó rất ít nhà nuôi chó. Con chó chạy gần đến nhà cháu thì đuổi kịp chủ, nó đứng bằng hai chân rồingoặm con bị chết mà lôi xuống đường. Nó nằm cạnh mộtchânđè nên chân trước và một chân nó vòng qua người con chó kia như thể nó đang ôm và giữ chặt để không cho ai mang đi. Đầu nó cúi xuống vừa liếm đám máu vừa rên ư ử như khóc.
- Con nó đấy, nó bị xe vừa cán chết xong.
Ông chủ của nó giải thích với u cháu. Xong ông lại cúi xuống gỡ con mẹ để lấy con chó kia đi. Nó vẫn giữ chặt, đôi mắt nhìn lên ông chủ van xin đừng mang con nó đi nhưng bất thành , u cháu chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt đau đớn rưng rưng lệ của nó một cách bất lực rồi đi vào nhà....
U cháu rất nhạy cảm,sau chuyện đó u cháu về nói với ông bà ngoại bàn với thầy cháu đi mua nhà đến nơi ở khác để lại hai chú của cháu ở cùng với ông bà nội.Và chúng cháu được thầy u cho về ngoại thành Hà nội để ở, xa rời con ngõ đông vui và đầm ấm đó. Sau ông bà nội cháu cũng đi theo.Vì sợ món thịt chó nướng mà u cháu không bao giờ làm và dạy cháu món bún chả, và món này là món u cháu ghét nhất, chắc do vậy mà cháu cũng không thích món bún chả. Ít lâu sau thì quán thịt chó đó thôi không bán nữa dù vẫn đông khách, vì sao thôi thì nhiều lý do lắm.
Hiện gia đình ông chủ quán chỉ còn lại hai anh con trai, là anh có sức khỏe kém và anh con út là khi bố mẹ anh kinh doanh hàng thịt chó thì anh còn nhỏ không giúp gia đình mấy. Còn ba anh lớn không còn nữa.Anh con út này cũng có đầu óc kinh doanh nhà hàng như cha anh vậy nhưng anh kinh doanh nhà hàng ăn uống không liên quan đến thịt chó , nhà hàng của anh đông và đắt khách lắm., thỉnh thoảng cháu và mọi người cơ quan cháu vẫn ghé qua...cũng nhờ quán xá của cha anh và của anh mà dân trong con ngõ đó bán được nhiều thứ phục vụ khách ăn theo.
Đấy là chuyện u cháu kể lại chứ hồi đó cháu còn bé chỉ nhớ được con ngõ đông vui, mùi thức ăn , và những con khói lan tỏatrong ngõ thi thoảng hòa với âm thanh của còi tàu...
Anh Dấm Chuối ở cơ quan cháu là người ở một xã của huyện Mỹ Đức , ở nơi đó họ ăn thịt chó trong các đám giỗ đám hỏi và sau ngày tết như một tục lệ. Anh là bộ đội phục viên về cơ quan cháu làm lái xe, vì anh em thân nhau lên đi đâu cháu hay chọn anh là người lái. Anh sống chân thật giản dị,hay quan tâm đến mọi người. Đi đến đâu là anh hay mùa quà nơi đó , khi thì mớ rau muống ròn, khi trái mít ,ít bìa đậu vài cân bún đặc sản của nơi đến công tác, khi về anh đã gói gọn và kèm theo câu:
-Cô mang về ăn ngay cho nó tươi nhé ,ngon hơn mua siêu thị đó
Vợ chồng anh nghèo lắm, nhưng tính anh rất khí khái, nếu có đồ mà cho anh không đúng dịp hoặc thái độ không trân trọng anh chẳng nhận đâu. Vậy lên khi nhân dịp ngày lễ, tết thì cháu mới biếu lại anh, mừng tuổi các con anh và do là gần nhà lên ngáy nấu món tất niên cháu thường nấu gấp đôi mang sang biếu anh một nửa và nói :
- Anh em mình cùng ăn tất niên nhưng mỗi người một gia đình.
Vợ , các con anh hay sang nhà cháu chơi. Anh có nhiều bạn bè lắm chủ yếu là anh em bộ đội ở khắp mọi miền của đất nước, Anh là người nhiều tuổi nhất, có người kém anh hàng chục tuổi, nhưng tập trung đầy đủ hiếm lắm. Anh kể có lần mọi người tụ tập ở nhà anh được bố mẹ anh chiêu đãi món thịt chó ai cũng thích, đang sẵn men rượu trong người anh hứa lần sau tụ tập ở nhà anh anh sẽ nuôi sẵn một con chó rồi làm thịt mời anh em.
Cũng là dịp chó nhà anh nó đẻ, anh xin bố mẹ một con mang ra Hà nội nuôi và đặt tên nó là Nho.Nho trông rất kháu khỉnh và thông minh. Mỗi lần cháu sang chơi nó không lạ mà sán lại gần ngửi ngửi hít hít, à thì ra nó ngửi thấy mùi đồng loại ở cháu.
Các con của anh rất yêu thích nó, dạy cho nó đi nhặt đồ khi ném, dạy cho nó đi vệ sinh đúng chỗ và dạy cho nó chắp hai tay lạy lạy khi xin ăn. Rồi mấy năm sau các bạn anh gọi điện hẹn hò nhau tụ tập mọi người không quên nhắc đến chuyện thịt chó năm xưa. Anh đi làm nhưng cháu thấy anh ấy buồn bã lắm ,cháu cứ tưởng nhà đang có chuyện gì mà anh không tiện nói, nói chuyện thịt chó với cháu là không được rồi, cũng vì chuyện ăn thịt chó màlúc anh ấy mới về cơ quan cháu chỉ giữ quan hệ xã giao với anh ấy chứ không thân như bây giờ.
Vào một buổi tối con bé lớn con của anh chị nó đứng đợi cháu ở cổng với đôi mắt đỏ mọng sưng húp, thấy cháu đi làm về nó bước vội theo sau vào tận trong nhà:
-Cô ơi, cô cứu em Nho với!
-Kể cho cô nghe nào
-Tối đêm qua cháu nghe bố nói với mẹ là chủ nhật này làm thịt Nho để chiêu đãi các bạn. Mẹ cũng không muốn nhưng nhà không còn tiền, lại còn đang nợ ngân hàng lúc mua nhà chưa trả hết nên đã nghe theo.Con Nho nó hiểu hay sao ý cô ạ, nó cũng buồn lắm, cứ nằm trong gầm ghế không muốn ăn.
-Bố cháu tự tay làm thịt nó à?
- Bố cháu thuê thợ đến bắt vào 5 giờ sáng chủ nhật cô ạ, cô có cách gì cứu nó không ?
-Cháu cứ về đi , vẫn cứ buồn và không để bố mẹ biết.
Nói thế cho bé yên tâm chứ cháu đã nghĩ ra cách gì đâu. Đưa tiền mua lại con chó từ anh ấy là thiếu tế nhị rồi, nhất là anh ấy là người rất khí tính. Cháu gọi thằng em trai cháu rồi bàn với chồng cháu thống nhất cách giải quyết. Từ 3 giờ sáng thằng em cháu nó đã đứng đơi ngay từ đầu ngõ, khoảng hơn 4 giờ đội bắt chó đã đến, nó tả hội bắt thịt chó rất chuyên nghệp , con chó chỉ kêu đúng một từ oẳng một cái rồi im băt.Đợi cho đội bắt chó lên xe đi ra đầu ngõ em trai cháu nó dừng xe lại trao đổi với đội bắt cho:
-Các ông cho tôi mua lại con chó này, vì nó khôn và tôi biết nó.
-Sợ khách hàng biết là không được
-Bao nhiêu món các ông cứ theo khách đặt, họ ăn biết làm sao được chó nhà. Vấn đề là tôi cần nó sống.
Đội thịt chó đồng ý và đưa ra cái giá cũng không đến nỗi nào chắc cảm động vì có người cứu chó. Em cháu ôm cả cái bao đang đựng nó nhanh nhẹn mang về nhà cháu.
-Nho ơi, Nho ơi!
Nghe thấy tiếng cháu, nó giẫy giụa, kêu ư ư. Cháu mở bao tải ra. Ôi trời người ta trói nó và dùng một băng keo màu đen quấn quanh mõm nó, nước mắt chan hòa, nó nhìn thấy cháu mắt nó sáng lên cái đuôi mừng rỡ và để yên cho cháu cắt băng dính cắt dây trói rất ngoan. Rồi nó chạy một mạch vào trong gầm cầu thang sau cái tủ giầy, ai gọi cũng không ra. Có lẽ nó vẫn sợ, nó mất lòng tin nơi con người rồi.
Bữa liên hoan nhà anh Dấm Chuối hôm đó vẫn diễn ra bình thường, Chị vợ kể cho cháu là anh chẳng ăn mấy, và nói với các bạn là đang bị bệnh gút .Anh nghỉ mất mấy ngày không đi làm.
Nho ở nhà cháu mấy hôm rồi nó đã chịu ra khỏi gầm cầu thang, đi lại trong nhà, trông nó cũng không được tươi vui như trước nữa, nó hòa nhập nhanh với mấy con chó nhà cháu. khoảng hai chục ngáy sau bỗng một tối cháu không thấy nó đâu, gọi mãi nó không ra, hay nó lại bị bắt trộm rồi, ở ngõ nhà cháu có bao giờ bị mất chó đâu. khoảng gần tiếng sau lại thấy nó.Mấy tối liền nó như thế, cháu theo dõi thì không tin vào mắt mình, nó đang đứng trên sân thượng nhìn về phía nhà nó cho đến khi tắt điện ngoài sân thì nó lại lặng lẽ đi xuống , chắc nó nhớ nhà nhớ chủ nó lắm.
Lâu lắm anh Dấm Chuối mới vào phòng cháu chơi,anh ấy nói:
- Hôm qua anh đi qua nhà cô, nghe tiếng chó sủa anh nhớ con Nho quá . Cô có biết điều gì ám ảnh anh mãi không? Đó là lúc thợ bắt chó đến, nó đã chắp tay lạy anh như xin ăn vậy.Mắt nó như đang khóc nữa.
Nói rồi anh rưng rưng nước mắt. Cháu an ủi anh ấy:
- Anh hóa kiếp cho nó rồi, có lẽ kiếp sau nó sẽ được làm người
-Anh ước gì mình có thể làm lại được.
Nghe anh nói tôi thấy thương anh lắm, có lẽ đây là nguyên nhân anh nghỉ ốm mấy ngày. Nhà ở gần kiểu gì anh cũng sẽ sang nhà cháu chơi nên cháu luyện cho Nho ở trên tầng không được xuống đất. Nhưng hôm đó anh sang chơi, có lẽ do nhớ chủ Nho đã xuống và đứng xa xa không lại gần mà khẽ khẽ kêu như gọi, Anh Dấm Chuối nhìn thấy như không tin váo mắt mình anh chạy đến ôm nó vào lòng miêng không ngớt : Nho, Nho..Nho cảnh giác lắm nó đứng một lúc rồi chạy lên cầu thang nhìn xuống, có lẽ nó vẫn chưa quên vết thương lòng anh đã gây ra cho nó,.
- Thảo nào thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng nó sủa cứ tưởng mình tượng ra
Anh muốn mang nó về lắm nhưng không dám, cứ nhìn nó lại nhìn cháu và tặc lưỡi ; thôi nó còn sống là tốt lắm rồi.
Đến tối cháu dắt Nho về nhà nó,nó thích lắm nó đi nhanh như kéo cháu vậy, thế mới biết đối với mình thì chó chỉ là một phần trong cuộc sống thôi, nhưng đối với nó thì chủ nó là cả thế giới là cuộc sống của nó. Nhìn bọn trẻ và Nho quấn quýt vui mừng gặp lại nhau vợ chồng anh chị và cháu vui quá, và cháu nói :
- Em tặng lại anh chị và các cháu, mong anh chị đừng thịt nó nữa
Cháu viết lại câu chuyện này nhân ngày hôm trước cháu đi Thanh Minh bên đằng ngoại nhà cháu về tối muộn. Cháu chỉ kịp tắm qua không gội đầu. Tự nhiên con đen nhà cháu lúc cháu ngủ nó cứ nhảy lên giường cháu nằm, xong thỉnh thoảng nó lại lấy chân cào cào vào đầu cháu.Nó đẻ được 3 con hôm 16 tháng riêng. Con nó kêu nó cũng kệ. Cháu thấy lạ cố gắng nửa đêm cung phải nấu nước gừng tắm lại và gội đầu. Vào ngủ thì nó không lên giường nữa mà nằm ngủ với con nó. Có lẽ về tâm linh nó đã nhìn thấy cái gì đó mà mình không nhìn thấy được. các cụ các mợ có tin không chứ cháu là cháu có tin, và tin cả việc chó có linh hồn nữa.
Chuyện cảm động quá mợ.

Loài chó. 1 câu chuyện về chúng em xem trên HBO hay DiSCOVERY gì đó. Câu chuyện này em cũng từng 1 lần kể đâu đó.
Chuyện xảy ra có thể là đầu tk20 bắc nước Mỹ. Ngày ấy các vùng thảo nguyên và đồi núi bắc Mỹ có rất nhiều chó sói, loài sói xám bắc Mỹ tung hoành gây ra các thiệt hại rất lớn cho các chủ trại gia súc lớn tại đây. Nhiều cừu bò đã bị sói xám giết hại hàng đêm. Điều này khiến các chủ trang trại liên kết và thuê các đoàn thợ săn đến đây . Họ tàn sát sói xám .những con sống sót sẽ chạy về các dãy núi đầy băng tuyết..
Trong những con sói chạy thoát có 1 con sói đực ..nó nặng trên 60kg ( sau này họ biết ).. sự tinh quái của nó khiến các chủ trại điên đầu . Ng ta đặt tên cho nó là RoBoo.( em nghe đọc như vậy )
RB khôn tới mức đạn như vô dụng với nó ..đáp trả là hàng loạt dê cừu bị nó sát hại mà ăn rất ít như sự trả đũa báo thù cho sự truy đuổi nó..căm giận đến mức các trại chủ đã góp những khoản tiền rất lớn cho đầu của RB..theo em tính thì số tiền này tương đương nhiều tỷ vnđ ngày nay..nhưng không ai lấy nổi số tiền ấy.
Rồi đến 1 ngày . 1 thợ săn nổi tiếng , 1 ng nghiên cứu về sói , 1 nhà văn đã đến nhận việc này ..ông đã chi nhiều ngàn usd thời đó để đặt hàng sx 1 loại thuốc độc không màu ,không mùi không vị nhưng kịch độc . Ông cũng thuê tk và sx những loại bẫy mới lạ rất hiệu quả cho thú lớn ..mọi thứ đc vận chuyển đến. Các điền chủ dành cho ông 1 căn nhà riêng biệt để ông tự do thực hiện việc hạ sát RB..
Ng thợ săn cưõi ngựa vào các dãy núi theo vết chân sói..thi thoảng lại thấy nó ẩn hiện qua ống nhòm..ông đi mãi nhiều ngày cho đến khi phát hiện RB đã dẫn dụ lừa ông loanh quanh qua các dãy núi..không có cơ hội nhả đạn và biết bị lừa nhiều lần ông quay trở về .
Thợ săn lại tiếp tục giết những con bò cừu để lấy những tảng thịt tươi và tẩm độc rải khắp nơi nghi là có nó..hôm sau ông rất vui vì mọi miếng thịt đều mất..đi theo vết sói ông bất lực, các miếng thịt đã đc cắn mang tập chung 1 chỗ không thiếu miếng nào..
Hàng loạt bẫy kiểu mới đc đem tới ..và lại thất vọng . Vết chân của RB bước luôn lọt giữa hàng bẫy chi chít..bò và cừu vẫn bị giết hàng đêm.
Cứ như vậy nhiều tháng trôi qua , thợ săn lão luyện bất lực trước RB..
Rồi mùa xuân đến..trong khi bế tắc vì không tìm ra cách. 1 hôm thợ săn đi về phía núi ..ông nhìn thấy RB , nhưng không phải 1 mình. Đi bên nó là 1 con sói trắng muốt như tuyết. RB đã có bạn - 1 con sói cái đẹp đẽ..họ đặt tên nó là Lan Ka..
Thợ săn vô cùng vui mừng. Ông nói với các trại chủ . Thời gian nguy hiểm cho RB có thể đã tới, sói cũng như người , khi yêu nó sẽ mất đi lý trí và tinh khôn , mọi giác quan của nó sẽ mờ nhạt , nó sẽ trở nên vụng về ngốc nghếch. Nhất định nó sẽ phạm phải phải sai lầm . Ông lại tiếp tục rải thịt tẩm độc và bẫy khắp nơi..toàn bộ bẫy hàng trăm cái đc đem sd đồng loạt. Tất cả nín lặng đợi chờ . 1 tối muộn có tiếng sói tru lên thảm thiết, các thợ săn lập tức lên đường . Họ đã gặp . Con sói trắng đẹp đẽ đang vật vã đau đớn vì thuốc độc nhưng nó chưa chết.ng ta chờ nó gần chết thì dùng ngựa kéo về để bên ngoài xa trang trại , nơi mà bẫy thép đã đc giăng kín lối đi..
Đêm hôm đó có hàng loạt tiếng bẫy bật cò..tiếng sói lại tru lên nhưng tắt lịm ..thợ săn tức tốc tới nơi..trước mắt ông , không xa nơi xác Lan Ka là RoBoo..2 chân bị kẹp rỉ máu trong bẫy thép ,mũi hướng về phía bạn tình..nó chưa chết và hộc lên khiến con ngựa của thợ săn giật mình hất ngược..ánh mắt căm hờn khiến thợ săn phải hạ nòng súng . Ông đã dùng ngựa kéo RB về 1 nhà kho ấm với đầy cỏ khô.. RB nằm im phủ phục..thợ săn vô cùng ân hận , ông mang thịt và nc đến..ông chụp ảnh nó. 2 ngày trôi qua RB không ăn, không động 1 giọt nc, không chống cự.mắt nó không hoảng sợ, không nhìn ông mà nhìn bất động về 1 nơi vô định ..ngày và đêm hôm sau ông không rời khỏi nhà kho.ông động viên RB ăn..ông muốn nó khỏe và thả nó về vùng núi băng bắc Mỹ . Nhưng vô vọng . Nó đã bỏ ăn bỏ uống đến chết. RB không chết vì vết thương mà nó chết vì đau đớn trong tâm hồn ..khi mà vết thương dập nát vẫn rỉ máu.
Xác của RB - LK được đưa về bảo quản trong tư thế đó ở 1 bảo tàng tự nhiên ở Mỹ..nó đc đề dòng chữ. RB -CHÚ SÓI CUỐI CÙNG. Và ĐÃ CHẾT VÌ TÌNH YÊU.
Người thợ săn nổi tiếng kiêm nhà văn đã kể lại câu chuyện này và đc dựng thành phim sau những năm 2000. Ông cũng vĩnh viễn từ bỏ nghề thợ săn của mình sau cái chết của RB..ảnh về RB khi bỏ ăn chờ chết trong bộ phim cũng chính là bức ảnh ông chụp nó tại nhà chứa cỏ khi ấy.
 
Chỉnh sửa cuối:

Zai_ngoan

Xe tải
Biển số
OF-785494
Ngày cấp bằng
24/7/21
Số km
283
Động cơ
30,907 Mã lực
Nước mắt
Hồi xưa nhà ông nội cháu ở trong một con ngõ không nhỏ thông từ phố Phùng Hưng sang phố Lý Nam Đế. Thầy cháu kể rằng ở ngõ đó có nghề làm hương nhưng thực chất là không làm mà đi thuê nơi khác làm rồi về phơi đầy ở vỉa hè dưới chân đường tàu hỏa phố Phùng Hưng. Người dân trong con ngõ đó là người ở khắp các nơi đổ về nhưng họ sống chan hòa, thông cảm lẫn nhau và rất lam lũ.Người thì làm công nhân, người là nhà giáo, người là bác sĩ ( cháu nhớ là bác sĩ nhi ) người làm cán bộ, người làm tự do và có cả những người làm cho chế độ cũ nữa. Trong đó có một ông có nghề nấu ăn rất giỏi ông mở quán ăn nổi tiếng ở Hà nội một thời.
Đó là quán thịt chó. Quán này rất đông khách, đặc biệt là các ngày lễ , ngáy nghỉ và ngày cuối tháng. Nhà ông ấy có nhiềui con thì có đến 5 con trai và có cả con gái nữa, nhưng có một anh bị có vấn đề về sức khỏe từ bé, ai cũng chịu khó làm ăn. Chó thì mua về ông đều thuê thợ giết nhưng việc nấu nướng thì chính bàn tay ông đảm nhận. Món ngon nhất ở quán của ông là món sáo măng và nướng, cháu nghe kể lại là vậy chứ từ bé cháu có bao giờ ăn đâu.
Cái nghề này của ông ấy nhanh giàu lắm, mới đầu nhà ông ấy ở một phòng trong một tòa nhà, sau nhà ông ấy mua hết cả tòa, mua lại nhiều nhà trong con ngõ đó.Ba anh con trai lớn ra phụ bố bưng bê cho khách hàng.
U cháu kể lại rằng, hồi đó ám ảnh nhất là những chú chó ta bị trói bị bịt mõm , những âm thanh chát chúa vang lên cũng như tiếng kêu, tiếng rên rỉ của chó khiến u cháu nhiều đêm không ngủ được. U cháu bàn với thầy đi mua nhà khác ra ở riêng nhưng không được vì còn ông bà nội cháu nữa.
Gần ngõ đó có một gia đình nuôi được hai con chó, họ rất quí chúng vì nhà hiếm người. Tuy nghèo nhưng không bao giờ để chúng bị đói. Rồi một hôm do nhà gần đường một chú bị xe cán chết, gia đình này không nỡ ăn thịt nó nhưng lại mang vào bán cho ông chủ quán thịt chó vào một buổi chiều. Khi mang vào ông chủ của chú chó bị chết bế nó trên tay chạy theo sau ông là con chó còn lại . Bình thường bọn chó rất không thích vào khu đó, và trong khu đó rất ít nhà nuôi chó. Con chó chạy gần đến nhà cháu thì đuổi kịp chủ, nó đứng bằng hai chân rồingoặm con bị chết mà lôi xuống đường. Nó nằm cạnh mộtchânđè nên chân trước và một chân nó vòng qua người con chó kia như thể nó đang ôm và giữ chặt để không cho ai mang đi. Đầu nó cúi xuống vừa liếm đám máu vừa rên ư ử như khóc.
- Con nó đấy, nó bị xe vừa cán chết xong.
Ông chủ của nó giải thích với u cháu. Xong ông lại cúi xuống gỡ con mẹ để lấy con chó kia đi. Nó vẫn giữ chặt, đôi mắt nhìn lên ông chủ van xin đừng mang con nó đi nhưng bất thành , u cháu chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt đau đớn rưng rưng lệ của nó một cách bất lực rồi đi vào nhà....
U cháu rất nhạy cảm,sau chuyện đó u cháu về nói với ông bà ngoại bàn với thầy cháu đi mua nhà đến nơi ở khác để lại hai chú của cháu ở cùng với ông bà nội.Và chúng cháu được thầy u cho về ngoại thành Hà nội để ở, xa rời con ngõ đông vui và đầm ấm đó. Sau ông bà nội cháu cũng đi theo.Vì sợ món thịt chó nướng mà u cháu không bao giờ làm và dạy cháu món bún chả, và món này là món u cháu ghét nhất, chắc do vậy mà cháu cũng không thích món bún chả. Ít lâu sau thì quán thịt chó đó thôi không bán nữa dù vẫn đông khách, vì sao thôi thì nhiều lý do lắm.
Hiện gia đình ông chủ quán chỉ còn lại hai anh con trai, là anh có sức khỏe kém và anh con út là khi bố mẹ anh kinh doanh hàng thịt chó thì anh còn nhỏ không giúp gia đình mấy. Còn ba anh lớn không còn nữa.Anh con út này cũng có đầu óc kinh doanh nhà hàng như cha anh vậy nhưng anh kinh doanh nhà hàng ăn uống không liên quan đến thịt chó , nhà hàng của anh đông và đắt khách lắm., thỉnh thoảng cháu và mọi người cơ quan cháu vẫn ghé qua...cũng nhờ quán xá của cha anh và của anh mà dân trong con ngõ đó bán được nhiều thứ phục vụ khách ăn theo.
Đấy là chuyện u cháu kể lại chứ hồi đó cháu còn bé chỉ nhớ được con ngõ đông vui, mùi thức ăn , và những con khói lan tỏatrong ngõ thi thoảng hòa với âm thanh của còi tàu...
Anh Dấm Chuối ở cơ quan cháu là người ở một xã của huyện Mỹ Đức , ở nơi đó họ ăn thịt chó trong các đám giỗ đám hỏi và sau ngày tết như một tục lệ. Anh là bộ đội phục viên về cơ quan cháu làm lái xe, vì anh em thân nhau lên đi đâu cháu hay chọn anh là người lái. Anh sống chân thật giản dị,hay quan tâm đến mọi người. Đi đến đâu là anh hay mùa quà nơi đó , khi thì mớ rau muống ròn, khi trái mít ,ít bìa đậu vài cân bún đặc sản của nơi đến công tác, khi về anh đã gói gọn và kèm theo câu:
-Cô mang về ăn ngay cho nó tươi nhé ,ngon hơn mua siêu thị đó
Vợ chồng anh nghèo lắm, nhưng tính anh rất khí khái, nếu có đồ mà cho anh không đúng dịp hoặc thái độ không trân trọng anh chẳng nhận đâu. Vậy lên khi nhân dịp ngày lễ, tết thì cháu mới biếu lại anh, mừng tuổi các con anh và do là gần nhà lên ngáy nấu món tất niên cháu thường nấu gấp đôi mang sang biếu anh một nửa và nói :
- Anh em mình cùng ăn tất niên nhưng mỗi người một gia đình.
Vợ , các con anh hay sang nhà cháu chơi. Anh có nhiều bạn bè lắm chủ yếu là anh em bộ đội ở khắp mọi miền của đất nước, Anh là người nhiều tuổi nhất, có người kém anh hàng chục tuổi, nhưng tập trung đầy đủ hiếm lắm. Anh kể có lần mọi người tụ tập ở nhà anh được bố mẹ anh chiêu đãi món thịt chó ai cũng thích, đang sẵn men rượu trong người anh hứa lần sau tụ tập ở nhà anh anh sẽ nuôi sẵn một con chó rồi làm thịt mời anh em.
Cũng là dịp chó nhà anh nó đẻ, anh xin bố mẹ một con mang ra Hà nội nuôi và đặt tên nó là Nho.Nho trông rất kháu khỉnh và thông minh. Mỗi lần cháu sang chơi nó không lạ mà sán lại gần ngửi ngửi hít hít, à thì ra nó ngửi thấy mùi đồng loại ở cháu.
Các con của anh rất yêu thích nó, dạy cho nó đi nhặt đồ khi ném, dạy cho nó đi vệ sinh đúng chỗ và dạy cho nó chắp hai tay lạy lạy khi xin ăn. Rồi mấy năm sau các bạn anh gọi điện hẹn hò nhau tụ tập mọi người không quên nhắc đến chuyện thịt chó năm xưa. Anh đi làm nhưng cháu thấy anh ấy buồn bã lắm ,cháu cứ tưởng nhà đang có chuyện gì mà anh không tiện nói, nói chuyện thịt chó với cháu là không được rồi, cũng vì chuyện ăn thịt chó màlúc anh ấy mới về cơ quan cháu chỉ giữ quan hệ xã giao với anh ấy chứ không thân như bây giờ.
Vào một buổi tối con bé lớn con của anh chị nó đứng đợi cháu ở cổng với đôi mắt đỏ mọng sưng húp, thấy cháu đi làm về nó bước vội theo sau vào tận trong nhà:
-Cô ơi, cô cứu em Nho với!
-Kể cho cô nghe nào
-Tối đêm qua cháu nghe bố nói với mẹ là chủ nhật này làm thịt Nho để chiêu đãi các bạn. Mẹ cũng không muốn nhưng nhà không còn tiền, lại còn đang nợ ngân hàng lúc mua nhà chưa trả hết nên đã nghe theo.Con Nho nó hiểu hay sao ý cô ạ, nó cũng buồn lắm, cứ nằm trong gầm ghế không muốn ăn.
-Bố cháu tự tay làm thịt nó à?
- Bố cháu thuê thợ đến bắt vào 5 giờ sáng chủ nhật cô ạ, cô có cách gì cứu nó không ?
-Cháu cứ về đi , vẫn cứ buồn và không để bố mẹ biết.
Nói thế cho bé yên tâm chứ cháu đã nghĩ ra cách gì đâu. Đưa tiền mua lại con chó từ anh ấy là thiếu tế nhị rồi, nhất là anh ấy là người rất khí tính. Cháu gọi thằng em trai cháu rồi bàn với chồng cháu thống nhất cách giải quyết. Từ 3 giờ sáng thằng em cháu nó đã đứng đơi ngay từ đầu ngõ, khoảng hơn 4 giờ đội bắt chó đã đến, nó tả hội bắt thịt chó rất chuyên nghệp , con chó chỉ kêu đúng một từ oẳng một cái rồi im băt.Đợi cho đội bắt chó lên xe đi ra đầu ngõ em trai cháu nó dừng xe lại trao đổi với đội bắt cho:
-Các ông cho tôi mua lại con chó này, vì nó khôn và tôi biết nó.
-Sợ khách hàng biết là không được
-Bao nhiêu món các ông cứ theo khách đặt, họ ăn biết làm sao được chó nhà. Vấn đề là tôi cần nó sống.
Đội thịt chó đồng ý và đưa ra cái giá cũng không đến nỗi nào chắc cảm động vì có người cứu chó. Em cháu ôm cả cái bao đang đựng nó nhanh nhẹn mang về nhà cháu.
-Nho ơi, Nho ơi!
Nghe thấy tiếng cháu, nó giẫy giụa, kêu ư ư. Cháu mở bao tải ra. Ôi trời người ta trói nó và dùng một băng keo màu đen quấn quanh mõm nó, nước mắt chan hòa, nó nhìn thấy cháu mắt nó sáng lên cái đuôi mừng rỡ và để yên cho cháu cắt băng dính cắt dây trói rất ngoan. Rồi nó chạy một mạch vào trong gầm cầu thang sau cái tủ giầy, ai gọi cũng không ra. Có lẽ nó vẫn sợ, nó mất lòng tin nơi con người rồi.
Bữa liên hoan nhà anh Dấm Chuối hôm đó vẫn diễn ra bình thường, Chị vợ kể cho cháu là anh chẳng ăn mấy, và nói với các bạn là đang bị bệnh gút .Anh nghỉ mất mấy ngày không đi làm.
Nho ở nhà cháu mấy hôm rồi nó đã chịu ra khỏi gầm cầu thang, đi lại trong nhà, trông nó cũng không được tươi vui như trước nữa, nó hòa nhập nhanh với mấy con chó nhà cháu. khoảng hai chục ngáy sau bỗng một tối cháu không thấy nó đâu, gọi mãi nó không ra, hay nó lại bị bắt trộm rồi, ở ngõ nhà cháu có bao giờ bị mất chó đâu. khoảng gần tiếng sau lại thấy nó.Mấy tối liền nó như thế, cháu theo dõi thì không tin vào mắt mình, nó đang đứng trên sân thượng nhìn về phía nhà nó cho đến khi tắt điện ngoài sân thì nó lại lặng lẽ đi xuống , chắc nó nhớ nhà nhớ chủ nó lắm.
Lâu lắm anh Dấm Chuối mới vào phòng cháu chơi,anh ấy nói:
- Hôm qua anh đi qua nhà cô, nghe tiếng chó sủa anh nhớ con Nho quá . Cô có biết điều gì ám ảnh anh mãi không? Đó là lúc thợ bắt chó đến, nó đã chắp tay lạy anh như xin ăn vậy.Mắt nó như đang khóc nữa.
Nói rồi anh rưng rưng nước mắt. Cháu an ủi anh ấy:
- Anh hóa kiếp cho nó rồi, có lẽ kiếp sau nó sẽ được làm người
-Anh ước gì mình có thể làm lại được.
Nghe anh nói tôi thấy thương anh lắm, có lẽ đây là nguyên nhân anh nghỉ ốm mấy ngày. Nhà ở gần kiểu gì anh cũng sẽ sang nhà cháu chơi nên cháu luyện cho Nho ở trên tầng không được xuống đất. Nhưng hôm đó anh sang chơi, có lẽ do nhớ chủ Nho đã xuống và đứng xa xa không lại gần mà khẽ khẽ kêu như gọi, Anh Dấm Chuối nhìn thấy như không tin váo mắt mình anh chạy đến ôm nó vào lòng miêng không ngớt : Nho, Nho..Nho cảnh giác lắm nó đứng một lúc rồi chạy lên cầu thang nhìn xuống, có lẽ nó vẫn chưa quên vết thương lòng anh đã gây ra cho nó,.
- Thảo nào thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng nó sủa cứ tưởng mình tượng ra
Anh muốn mang nó về lắm nhưng không dám, cứ nhìn nó lại nhìn cháu và tặc lưỡi ; thôi nó còn sống là tốt lắm rồi.
Đến tối cháu dắt Nho về nhà nó,nó thích lắm nó đi nhanh như kéo cháu vậy, thế mới biết đối với mình thì chó chỉ là một phần trong cuộc sống thôi, nhưng đối với nó thì chủ nó là cả thế giới là cuộc sống của nó. Nhìn bọn trẻ và Nho quấn quýt vui mừng gặp lại nhau vợ chồng anh chị và cháu vui quá, và cháu nói :
- Em tặng lại anh chị và các cháu, mong anh chị đừng thịt nó nữa
Cháu viết lại câu chuyện này nhân ngày hôm trước cháu đi Thanh Minh bên đằng ngoại nhà cháu về tối muộn. Cháu chỉ kịp tắm qua không gội đầu. Tự nhiên con đen nhà cháu lúc cháu ngủ nó cứ nhảy lên giường cháu nằm, xong thỉnh thoảng nó lại lấy chân cào cào vào đầu cháu.Nó đẻ được 3 con hôm 16 tháng riêng. Con nó kêu nó cũng kệ. Cháu thấy lạ cố gắng nửa đêm cung phải nấu nước gừng tắm lại và gội đầu. Vào ngủ thì nó không lên giường nữa mà nằm ngủ với con nó. Có lẽ về tâm linh nó đã nhìn thấy cái gì đó mà mình không nhìn thấy được. các cụ các mợ có tin không chứ cháu là cháu có tin, và tin cả việc chó có linh hồn nữa.
Những truyện mở kể, truyện nào cũng chân thực và cảm động.
 

Marance

Xe điện
Biển số
OF-732755
Ngày cấp bằng
15/6/20
Số km
2,094
Động cơ
108,907 Mã lực
Mình nổi tiếng hiền lành và biết điều ở đó rồi. Nhưng mọi người cũng biết mình chẳng ngán ai hết. Nên nhiều ông thấy mình hiền lành quá cứ làm tới thì phải dằn mặt một lần cho hiểu.
Em nghĩ cụ Hiền thật nhưng chưa chắc Lành ah!
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,779
Động cơ
872,808 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Chuyện cảm động quá mợ.

Loài chó. 1 câu chuyện về chúng em xem trên HBO hay DiSCOVERY gì đó. Câu chuyện này em cũng từng 1 lần kể đâu đó.
Chuyện xảy ra có thể là đầu tk20 bắc nước Mỹ. Ngày ấy các vùng thảo nguyên và đồi núi bắc Mỹ có rất nhiều chó sói, loài sói xám bắc Mỹ tung hoành gây ra các thiệt hại rất lớn cho các chủ trại gia súc lớn tại đây. Nhiều cừu bò đã bị sói xám giết hại hàng đêm. Điều này khiến các chủ trang trại liên kết và thuê các đoàn thợ săn đến đây . Họ tàn sát sói xám .những con sống sót sẽ chạy về các dãy núi đầy băng tuyết..
Trong những con sói chạy thoát có 1 con sói đực ..nó nặng trên 60kg ( sau này họ biết ).. sự tinh quái của nó khiến các chủ trại điên đầu . Ng ta đặt tên cho nó là RoBoo.( em nghe đọc như vậy )
RB khôn tới mức đạn như vô dụng với nó ..đáp trả là hàng loạt dê cừu bị nó sát hại mà ăn rất ít như sự trả đũa báo thù cho sự truy đuổi nó..căm giận đến mức các trại chủ đã góp những khoản tiền rất lớn cho đầu của RB..theo em tính thì số tiền này tương đương nhiều tỷ vnđ ngày nay..nhưng không ai lấy nổi số tiền ấy.
Rồi đến 1 ngày . 1 thợ săn nổi tiếng , 1 ng nghiên cứu về sói , 1 nhà văn đã đến nhận việc này ..ông đã chi nhiều ngàn usd thời đó để đặt hàng sx 1 loại thuốc độc không màu ,không mùi không vị nhưng kịch độc . Ông cũng thuê tk và sx những loại bẫy mới lạ rất hiệu quả cho thú lớn ..mọi thứ đc vận chuyển đến. Các điền chủ dành cho ông 1 căn nhà riêng biệt để ông tự do thực hiện việc hạ sát RB..
Ng thợ săn cưõi ngựa vào các dãy núi theo vết chân sói..thi thoảng lại thấy nó ẩn hiện qua ống nhòm..ông đi mãi nhiều ngày cho đến khi phát hiện RB đã dẫn dụ lừa ông loanh quanh qua các dãy núi..không có cơ hội nhả đạn và biết bị lừa nhiều lần ông quay trở về .
Thợ săn lại tiếp tục giết những con bò cừu để lấy những tảng thịt tươi và tẩm độc rải khắp nơi nghi là có nó..hôm sau ông rất vui vì mọi miếng thịt đều mất..đi theo vết sói ông bất lực, các miếng thịt đã đc cắn mang tập chung 1 chỗ không thiếu miếng nào..
Hàng loạt bẫy kiểu mới đc đem tới ..và lại thất vọng . Vết chân của RB bước luôn lọt giữa hàng bẫy chi chít..bò và cừu vẫn bị giết hàng đêm.
Cứ như vậy nhiều tháng trôi qua , thợ săn lão luyện bất lực trước RB..
Rồi mùa xuân đến..trong khi bế tắc vì không tìm ra cách. 1 hôm thợ săn đi về phía núi ..ông nhìn thấy RB , nhưng không phải 1 mình. Đi bên nó là 1 con sói trắng muốt như tuyết. RB đã có bạn - 1 con sói cái đẹp đẽ..họ đặt tên nó là Lan Ka..
Thợ săn vô cùng vui mừng. Ông nói với các trại chủ . Thời gian nguy hiểm cho RB có thể đã tới, sói cũng như người , khi yêu nó sẽ mất đi lý trí và tinh khôn mọi giác quan của nó sẽ mờ nhạt , nó sẽ trở nên vụng về ngốc nghếch. Nhất định nó sẽ phạm phải phải sai lầm . Ông lại tiếp tục rải thịt tẩm độc và bẫy khắp nơi..toàn bộ bẫy hàng trăm cái đc đem sd đồng loạt. Tất cả nín lặng đợi chờ . 1 tối muộn có tiếng sói tru lên thảm thiết, các thợ săn lập tức lên đường . Họ đã gặp . Con sói trắng đẹp đẽ đang vật vã đau đớn vì thuốc độc nhưng nó chưa chết.ng ta chờ nó gần chết thì dùng ngựa kéo về để bên ngoài xa trang trại , nơi mà bẫy thép đã đc giăng kín lối đi..
Đêm hôm đó có hàng loạt tiếng bẫy bật cò..tiếng sói lại tru lên nhưng tắt lịm ..thợ săn tức tốc tới nơi..trước mắt ông , không xa nơi xác Lan Ka là RoBoo..2 chân bị kẹp rỉ máu trong bẫy thép ,mũi hướng về phía bạn tình..nó chưa chết và hộc lên khiến con ngựa của thợ săn giật mình hất ngược..ánh mắt căm hờn khiến thợ săn phải hạ nòng súng . Ông đã dùng ngựa kéo RB về 1 nhà kho ấm với đầy cỏ khô.. RB nằm im phủ phục..thợ săn vô cùng ân hận , ông mang thịt và nc đến..ông chụp ảnh nó. 2 ngày trôi qua RB không ăn, không động 1 giọt nc, không chống cự.mắt nó không hoảng sợ, không nhìn ông mà nhìn bất động về 1 nơi vô định ..ngày và đêm hôm sau ông không rời khỏi nhà kho.ông động viên RB ăn..ông muốn nó khỏe và thả nó về vùng núi băng bắc Mỹ . Nhưng vô vọng . Nó đã bỏ ăn bỏ uống đến chết..khi mà vết thương dập nát vẫn rỉ máu.
Xác của RB - LK được đưa về bảo quản trong tư thế đó ở 1 bảo tàng tự nhiên ở Mỹ..nó đc đề dòng chữ. RB -CHÚ SÓI CUỐI CÙNG. Và ĐÃ CHẾT VÌ TÌNH YÊU.
Người thợ săn nổi tiếng kiêm nhà văn đã kể lại câu chuyện này và đc dựng thành phim sau những năm 2000. Ông cũng vĩnh viễn từ bỏ nghề thợ săn của mình sau cái chết của RB..ảnh về RB khi bỏ ăn chờ chết trong bộ phim cũng chính là bức ảnh ông chụp nó tại nhà chứa cỏ khi ấy.
Lô Bô - Chúa tể vùng Ca Răm Bô

NXB Kim Đồng, 198x

Một trong những truyện em đã đọc gần 40 năm mà vẫn nhớ
Sói Lô Bô, sói già cô độc tinh khôn và lão luyện, cô độc và lạnh lùng, tưởng chừng bất bại, đã cười vào mũi bao thợ săn sừng sỏ, đã không còn giữ được sự linh mẫn và bản lĩnh trác tuyệt của mình khi bạn đời mới quen bị nạn

Em nhớ kết câu chuyện của Lô Bô là 1 đoạn văn khá bi tráng, đại ý:
Sáng hôm sau khi người ta xuống nhà kho nơi đang giữ Lô Bô, nó đã chết.
Khi một Chiến tướng ngang dọc bị vết thương tàn phế, khi một Chúa tể hoang dã bị mất tự do, khi một Người đàn ông cô độc suốt cả cuộc đời bị mất Tình yêu đầu tiên của mình ...
Không một trái tim nào có thể chịu đựng nổi điều đó
Vết thương vì cái bẫy không làm hại được nó. Nó vỡ tim mà chết
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,030
Động cơ
553,093 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Em cũng nuôi một con phốc nhỏ. Chơi đùa với nó cũng vui. Nó rất quấn quýt với chủ. Rồi một một hôm nó chạy ra ngoài theo chị giúp việc, khi vào chị ấy đóng cửa nó không vào được. Đang ở trong nhà nghe nó kêu một tiếng chạy ra đã bị hai thằng ôm mất. Từ đó em không nuôi chó mèo nữa. Vắng nó cũng buồn, mỗi khi đi làm về là nhớ nó😞
 

ZynZyn

Xe lăn
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
13,651
Động cơ
682,076 Mã lực
Trước nhà e nuôi 1 con bull pháp, nuôi 3 năm nó bị bệnh chết, e khóc hết nc mắt, cũng tự nhủ ko bgio nuôi nữa.
Bạn e thấy e buồn thì tặng e 2 con poodle bé bé, thuyết phục e nuôi cho bằng đc. Và giờ e nuôi 4 con chó 2 con mèo.
Em cũng nuôi một con phốc nhỏ. Chơi đùa với nó cũng vui. Nó rất quấn quýt với chủ. Rồi một một hôm nó chạy ra ngoài theo chị giúp việc, khi vào chị ấy đóng cửa nó không vào được. Đang ở trong nhà nghe nó kêu một tiếng chạy ra đã bị hai thằng ôm mất. Từ đó em không nuôi chó mèo nữa. Vắng nó cũng buồn, mỗi khi đi làm về là nhớ nó😞
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top