E bỏ OF mấy năm, gần đây mới vào lại và đang theo dõi thớt của 1 cụ cựu chiến binh kể về chiến trường K. Mấy hôm trc có cụ nào đó dẫn 1 link thớt đã của cụ
angkorwat , e lưu lại rồi, khi nào lội xong thớt kia e sẽ đọc.
E toàn nuôi chó cảnh thôi, trước 4 e chó e đang nuôi, e có nuôi 1 e bull Pháp, bạn này tình cảm lắm, e đi 1 bước theo 1 bước ko rời, e chưa về nhà là nằm ở cửa nhất định ko lên phòng, nhiều hôm trời rét mẹ e thương bế lên mà nó lại mò xuống cửa nằm đợi.
Mùa hè năm bạn ý 3 tuổi, e có kế hoạch đi xuyên Việt 2 tuần. Trước ngày e đi bạn ý có dấu hiệu bỏ ăn, e cho đi viện khám chụp xét nghiệm các kiểu, kết luận bị ngộ độc thức ăn và cho uống thuốc giải độc. E yên tâm gửi bé khách sạn và đi chơi.
Hôm sau e đi bên ks báo tình trạng bé vẫn ko khá hơn, e nhờ họ đưa sang 1 bên thú ý khác khám, ở đây họ kết luận bé bị tắc ruột do có dị vật
phải mổ cấp cứu. E đồng ý để bé đc phẫu thuật, khi đó e đang đi lễ ở Mẫu Kỳ Anh. Bước vào cửa Mẫu, e chỉ xin mỗi cho bé được tai qua nạn khỏi.
Nhưng cuối cùng duyên bé ở với e chỉ đến đó, bé ko vượt qua đc. Sau này, mỗi khi nhớ đến bé e vẫn xót thương lúc bé đau nhất e ko có ở bên cạnh. E nhờ ng đưa bé đi hoả thiêu, gửi tro về nhà. 2 tuần sau e về HN, bước chân vào cổng lúc đó là trời tối muộn rồi, e cảm thấy có vật luồn qua chân e, như hồi bé còn sống vẫn quấn lấy chân e mừng mỗi khi e về nhà. Cảm giác rõ ràng lắm. E giật mình đứng lại nhìn xuống thì ko thấy gì.
Ko biết có phải bé chờ e về ko.